Chương 70
Tòa nhà ở phố Tây đã treo biển hiệu mới, hai chữ "Giang phủ" rõ ràng bắt mắt.
Nhan Thanh không muốn để hai đứa nhỏ đi qua nơi vui đùa, bèn đi đường vòng hồi phủ, vào cửa rồi mới biết Vệ Thâm đã đợi ở đó hồi lâu.
Sáng sớm hôm sau Vệ Thâm phải khởi hành đi Anh Khánh phủ, về tình về lý, hông nay cũng nên nói lời chào từ biệt với Giang Hiểu Hàn.
Giang Lăng đã mệt đến không mở nổi mắt, Cảnh Trạm cũng đi loạng chà loạng choạng. Giang Hiểu Hàn thấy thế, bèn bảo Nhan Thanh sắp xếp chỗ ở cho hai đứa bé ở hậu viện trước, để hắn cùng Vệ Thâm lại nói chuyện ở tiền sảnh.
Vệ Thâm không đến thôn Lưu gia cùng Giang Hiểu Hàn như Tạ Giác, đương nhiên không rõ mối quan hệ giữa hắn và Nhan Thanh. Chỉ là thấy trong lời nói của hắn đối với Nhan Thanh có bao nhiêu thân mật, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Trong phủ không có hộ vệ, khi bàn bạc chính sự, Giang Hiểu Hàn luôn không thích có mặt người ngoài, vì vậy, Giang Mặc chỉ bưng trà bánh lên rồi lùi đi hậu viện giúp đỡ Nhan Thanh.
Vệ Thâm đợi người ngoài đi hết mới đứng dậy hành lễ: "Đại nhân."
"Vệ đại nhân không cần đa lễ, ngồi đi." Giang Hiểu Hàn khoát tay: "Có chuyện gì sao?"
"Khi trở về, Tạ Giác đã truyền lại lời dặn của đại nhân." Vệ Thâm ngồi ở bên, một thân khinh giáp được lau đến bóng loáng, sống lưng thẳng tắp.
"Thần Vệ doanh đã được chuẩn bị thỏa đáng, giờ dần ngày mai sẽ khởi hành." Nói rồi, Vệ Thâm lấy ra một quyển sách: "Đây là danh sách lực lượng canh phòng mới của Bình Giang thành, đại nhân có thể chậm rãi xem qua. Ngoài ra, lần này ta để Tạ Giác lưu lại năm mươi người để bảo vệ đại nhân, còn dư lại hơn bốn trăm người, ta đều dẫn đi."
"Năm mươi người?" Giang Hiểu Hàn cau mày: "Có hơi nhiều."
"An Khánh phủ không đông đúc bằng Bình Giang thành, huống hồ..." Vệ Thâm lộ vẻ áy náy: "Huống hồ, lúc trước khi tiến vào Bình Giang thành, là Thần Vệ doanh sơ sẩy nên mới để đại nhân đi vào hiểm địa."
Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu: "Là tự ta muốn đi một mình, không liên quan gì đến Thần Vệ doanh."
Vệ Thâm nghiêm túc nói: "Vô luận thế nào, chức trách lần này khi rời Kinh của Thần Vệ doanh là bảo vệ đại nhân, kính xin đại nhân nghe theo sắp xếp của ta."
Vệ Thâm khác với những con cháu thế gia không lý tưởng không công trạng khác, hắn cũng xuất thân từ con nhà tướng như Tạ Giác, chỉ là dòng dõi không hiển hách bằng cậu ta, cho nên thường bị người không để ý.
Nếu tính thức bậc, Vệ Thâm hẳn là con trưởng đích tôn của Vệ gia, sau hắn còn có hai, ba người em trai em gái.
Có lẽ là vì vậy mà trên người Vệ Thâm có một loại trầm ổn không tương xứng với tuổi tác. Khi ở cùng Tạ Giác lại trông như hai người không cùng thế hệ.
Nhưng vì ở trong quân không cần luồn cúi, đó là điểm khác biệt giữa võ quan và văn thần, lời nói cử chỉ đều không giống nhau.
Lại như câu vừa nãy, Vệ Thâm không cảm thấy có gì không đúng, Giang Hiểu Hàn lại nghe ra ý tứ khác.
Vệ Thâm cũng như Tạ Giác, như thể bọn họ trời sinh đã khiến Giang Hiểu Hàn phải để tâm nhiều hơn.
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu: "Cứ theo lời ngươi nói mà làm."
Vệ Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy xin cáo lui, đã thấy Giang Hiểu Hàn nâng tay ngăn hắn.
"Ta nghe nói trong Kinh đã bắt đầu phát thiệp mời sinh nhật cho Lục điện hạ, cũng có người vào Kinh chúc mừng." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Vệ đại nhân có thu được ý chỉ gì không?"
"Nhận được." Vệ Thâm thấy hắn có lời muốn nói, bèn ngồi xuống: "Ý chỉ mới đến Thần Vệ doanh ngày hôm qua, phần của đại nhân hiện nay vẫn ở quan dịch, ngày mai sẽ đưa tới cửa."
Ở quan dịch, vậy thì không phải thánh chỉ.
Bình thường, thư từ qua lại với triều đình chỉ có ba loại, theo thứ tự là thánh chỉ, chu phê và các tấu chương được Nội các phê duyệt.
Thánh chỉ ý nghĩa cũng như tên, chỉ có Bệ hạ mới có quyền đưa ra, dù có là hai vị Điện hạ đang phụng chỉ giám quốc cũng không thể sử dụng thánh chỉ, cùng lắm chỉ có thể phân phát tấu chương và ý chỉ từ Nội các.
Sinh nhật Ninh Diễn có khi còn có ẩn ý khác. Chỉ cần dùng cái danh "xung hỉ" cho Ninh Tông Nguyên, liền có thể cho mời hoàng thân quốc thích tứ phương đến tụ tập ở Kinh thành. Ngoài ra, cả những viên ngoại quan có mặt mũi, hay là nhóm hoàng thương như Trang Dịch cũng sẽ không thể không theo vào Kinh thành.
Quả là cơ hội tốt để bắt hết anh tài trong thiên hạ này vào lưới.
Như vậy xem ra, Trang Dịch đúng là không thể không tránh khỏi cửa ải này.
Nghĩ đến đây, Giang Hiểu Hàn chợt nhớ tới khi gặp được Trang Dịch ban nãy. Đối phương nói, nhận được ý chỉ mời vào kinh từ nửa tháng trước, mà Vệ Thâm lại nói Thần Vệ doanh đến hôm qua mới thu được ý chỉ.
Trang Dịch không cần thiết phải lừa hắn, mà Vệ Thâm cũng không có lý do gì để làm việc đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, đó chính là ý chỉ lần này cũng không phải là dạng gióng trống khua chiêng đưa đi khắp nơi. Thậm chí, ngay cả hai vị Điện hạ giám quốc cũng không thể tùy ý làm chủ, cho nên những quan viên bọn họ mới nhận được tin tức trễ hơn so với hoàng thương vài ngày.
___ Điều này chỉ rõ, ý chỉ này đã qua tay Ninh Tông Nguyên.
Vậy thì thật thú vị.
Không biết là vị Điện hạ nào rảnh rỗi như vậy, nhất thiết phải tổ chức sinh nhật cho Ninh Diễn; cũng có thể là do Bệ hạ cảm thấy thua thiệt Ninh Diễn bị đưa ra ngoài nuôi, cho nên coi đây là bù đắp chút gì.
Hoặc là cả hai lý do trên.
Nhưng dù có là tình huống nào thì cũng không quan trọng, quan trọng là ___
"Bệ hạ có từng nói phải về Kinh chúc mừng không?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
"Có nói." Vệ Thâm gật đầu: "Trong ý chỉ ta nhận được còn cố ý viết rõ, trước ngày sinh nhật của Lục điện hạ, phải hộ tống đại nhân về Kinh an toàn."
___ Hồi Kinh an toàn, Giang Hiểu Hàn thầm bật cười.
Ninh Tranh là kẻ khờ khạo, trong lòng không thể có nhiều lòng vòng như vậy. Ninh Dục biết hắn tới, cũng sẽ không quanh co uy hiếp hắn như thế.
E rằng đây là do Ninh Tông Nguyên tự mình thêm vào.
"Vệ đại nhân." Giang Hiểu Hàn bỗng nói: "Ta có chút chuyện không rõ, mong Vệ đại nhân giải thích thắc mắc."
"Đại nhân khách khí." Vệ Thâm vội đáp: "Mời ngài cứ nói."
"Thần Vệ doanh dù sao cũng là cận vệ của Thiên tử, tuy ta quản lý binh phù, nhưng đến cùng thì cũng có lúc không tránh khỏi tâm trạng bất an." Giang Hiểu Hàn thở dài, liếc về phía Vệ Thâm, lại mím môi, lộ vẻ khó có thể mở miệng: "Nếu như trong lúc sai phái có điều gì không phải, kính xin Vệ đại nhân đúng lúc báo cho."
"Đại nhân lo xa rồi." Vệ Thâm nghe vậy thì cười: "Trước khi rời Kinh, Bệ hạ từng nói, sau khi ra ngoài, khó tránh khỏi có chỗ không thể chu toàn. Nếu ý chỉ trong Kinh không phù hợp với tình huống hiện thực, Thần Vệ doanh không cần lo lắng, toàn bộ chỉ cần nghe theo chỉ đạo của đại nhân."
Giang Hiểu Hàn đã hiểu.
Lúc này đang là giữa hè, cách sinh nhật Ninh Diễn vào ngày 16 tháng 11 tầm nửa năm, không cần phải đưa ra ý chỉ từ sớm như vậy. Theo lẽ thường, trừ lễ vạn thọ, cho dù là lễ thiên thu của Hoàng hậu cũng sẽ chỉ được báo trước hai, ba tháng.
Đối với người ngoài mà nói, đây là một ý chỉ khác thường. Nhưng đối với Giang Hiểu Hàn, đây là kỳ hạn cuối cùng mà Ninh Tông Nguyên cho hắn. Còn Thần Vệ doanh lại là là át chủ bài mà Ninh Tông Nguyên đưa cho Giang Hiểu Hàn.
Ninh Tống Nguyên muốn mượn Vệ Thâm nói cho Giang Hiểu Hàn hay, đến Giang Hoài, hắn có thể điều tra đến cùng. Thần Vệ doanh không chỉ không cản bước hắn, thậm chí, lúc cần thiết còn có thể giúp hắn gánh đỡ.
Nhưng Ninh Tông Nguyên lại cho hắn một thời hạn; trước ngày 16 tháng 11, cho dù không thể chuẩn bị được phương pháp bảo mệnh, hắn cũng phải trở về Kinh thành.
Có lẽ Ninh Tông Nguyên biết rõ thân thể của chính mình ____ Cho dù thế nào, vào khoảng thời gian Ninh Tông Nguyên thực sự đổ bệnh nặng, ông cần Giang Hiểu Hàn trở lại làm con át chủ bài cuối cùng của mình.
Còn kết cục của lá bài này sau khi bị dùng qua là gì, phải xem bản thân hắn rồi.
Vậy cũng không có gì phải lo lắng. Đã nhiều năm như vậy, thứ Giang Hiểu Hàn hiểu rõ nhất chính là làm cách nào để chứng minh mình hữu dụng.
Chuyện nên biết cũng đã biết, Giang Hiểu Hàn nhìn sắc trời bên ngoài.
"Trò chuyện cùng Vệ đại nhân thật vui, bất tri bất giác đã trễ thế này." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn dừng một chút, hơi nghiêng đầu, nhìn xuống, dường như đang cố gắng nhớ cái gì: "Ngài mai Vệ đại nhân..."
Vệ Thâm chỉ cho là hắn hay quên, thay hắn nói: "Giờ dần ba khắc phải xuất phát."
"Ồ ___" Giang Hiểu Hàn đáp một tiếng dài, ra vẻ bỗng dưng tỉnh ngộ: "Nhìn ta này, Vệ đại nhân ngày mai cần dậy sớm, còn lôi kéo ngươi ở lại nói chuyện mãi."
Vệ Thâm thức thời đứng dậy: "Ngày mai phải khởi hành, hôm nay hạ quan cần trở về kiểm kê danh sách binh sĩ, không thể ở thêm nữa."
Giang Hiểu Hàn cũng đứng lên, làm dáng muốn tiễn hắn ra ngoài: "Đã như vậy, Vệ đại nhân không cần nán lại thêm. Tối nay đại nhân nghỉ ngơi thật tốt, miễn cho ngày mai lại không có tinh thần."
Giang Hiểu Hàn trước giờ luôn rất nể mặt người khác, hắn tự mình tiễn Vệ Thâm ra cửa, nhìn hắn đi khuất mới vòng về.
Chuyện triều đình rắc rối phức tạp, như là dây câu quấn loạn vào nhau, hơi bất cẩn một chút là có thể bị đứt tay.
Mấy ngày nay, hai phái trong Kinh đối đầu đã không thể tách rời, tai Giang Hiểu Hàn cũng không nhàn rỗi. Trong lúc ở thôn Lưu gia, không thu được tin vị đại nhân này ngủ cùng kỹ nữ bị bắt quả tang, thì cũng là tin vị Thị lang nọ ái thiếp diệt thê, bị báo cáo lên Ngự Sử đài.
Nghe vào đều là mấy tội danh vặt vãnh, hoang đường như trò đùa trẻ con.
Nhưng Giang Hiểu Hàn cũng hiểu, những thứ như trò đùa này chỉ là kết quả đánh cờ của hai phe. Nếu một bên yếu thế, những tội danh nhìn như nhỏ bé không đáng kể này sẽ bị ép bởi các tội danh nặng hơn, trong nháy mắt, biến thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Giữa hè, gió đêm mát mẻ, trong không khí là mùi cỏ thơm ngát được tắm dưới ánh mặt trời.
Giang Hiểu Hàn đi theo đèn tường, trong lúc vô tình, đã bước tới nội viện.
Giang Mặc tự quyết mở lại Tà Vũ lâu cùng ba khu sân thông tường ở giữa, tạo thành một gian nhà. Lại mở rộng chính đường Tà Vũ lâu một chút, nhìn qua, dường như thấy nơi này rộng hơn trước một nửa.
Tòa tiểu lâu trong viện như được sửa chữa lại, phía trước cửa sổ có chút đồ chơi cho bé gái, trên tầng hai lại có rèm mỏng, thoạt nhìn là cho Giang Lăng ở.
Cửa phòng ngủ Tam Vị Đường được đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ để ở gian ngoài.
Nhan Thanh đang ngồi dưới mái hiên, dùng ánh sáng từ đèn lồng ngoài hành lang để viết một quyển sách mỏng. Có vẻ như y đã tắm rửa qua, tóc dài hơi ẩm xõa xuống, bên bả vai còn thấm vệt nước. Y không buộc quan, thay một bộ y phục mỏng dùng ở nhà, vẻ mặt an tĩnh.
Giang Hiểu Hàn thả nhẹ bước chân theo bản năng, dừng lại trước cửa viện.
Không tồi, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Cho dù bên ngoài có bao nhiêu chuyện hỗn loạn rắc rối, chỉ cần khi hắn xoay người, phía sau hắn còn có một người chờ hắn cùng nghỉ ngơi.
Vậy là được rồi.
Nhan Thanh không muốn để hai đứa nhỏ đi qua nơi vui đùa, bèn đi đường vòng hồi phủ, vào cửa rồi mới biết Vệ Thâm đã đợi ở đó hồi lâu.
Sáng sớm hôm sau Vệ Thâm phải khởi hành đi Anh Khánh phủ, về tình về lý, hông nay cũng nên nói lời chào từ biệt với Giang Hiểu Hàn.
Giang Lăng đã mệt đến không mở nổi mắt, Cảnh Trạm cũng đi loạng chà loạng choạng. Giang Hiểu Hàn thấy thế, bèn bảo Nhan Thanh sắp xếp chỗ ở cho hai đứa bé ở hậu viện trước, để hắn cùng Vệ Thâm lại nói chuyện ở tiền sảnh.
Vệ Thâm không đến thôn Lưu gia cùng Giang Hiểu Hàn như Tạ Giác, đương nhiên không rõ mối quan hệ giữa hắn và Nhan Thanh. Chỉ là thấy trong lời nói của hắn đối với Nhan Thanh có bao nhiêu thân mật, tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi ra miệng.
Trong phủ không có hộ vệ, khi bàn bạc chính sự, Giang Hiểu Hàn luôn không thích có mặt người ngoài, vì vậy, Giang Mặc chỉ bưng trà bánh lên rồi lùi đi hậu viện giúp đỡ Nhan Thanh.
Vệ Thâm đợi người ngoài đi hết mới đứng dậy hành lễ: "Đại nhân."
"Vệ đại nhân không cần đa lễ, ngồi đi." Giang Hiểu Hàn khoát tay: "Có chuyện gì sao?"
"Khi trở về, Tạ Giác đã truyền lại lời dặn của đại nhân." Vệ Thâm ngồi ở bên, một thân khinh giáp được lau đến bóng loáng, sống lưng thẳng tắp.
"Thần Vệ doanh đã được chuẩn bị thỏa đáng, giờ dần ngày mai sẽ khởi hành." Nói rồi, Vệ Thâm lấy ra một quyển sách: "Đây là danh sách lực lượng canh phòng mới của Bình Giang thành, đại nhân có thể chậm rãi xem qua. Ngoài ra, lần này ta để Tạ Giác lưu lại năm mươi người để bảo vệ đại nhân, còn dư lại hơn bốn trăm người, ta đều dẫn đi."
"Năm mươi người?" Giang Hiểu Hàn cau mày: "Có hơi nhiều."
"An Khánh phủ không đông đúc bằng Bình Giang thành, huống hồ..." Vệ Thâm lộ vẻ áy náy: "Huống hồ, lúc trước khi tiến vào Bình Giang thành, là Thần Vệ doanh sơ sẩy nên mới để đại nhân đi vào hiểm địa."
Giang Hiểu Hàn lắc lắc đầu: "Là tự ta muốn đi một mình, không liên quan gì đến Thần Vệ doanh."
Vệ Thâm nghiêm túc nói: "Vô luận thế nào, chức trách lần này khi rời Kinh của Thần Vệ doanh là bảo vệ đại nhân, kính xin đại nhân nghe theo sắp xếp của ta."
Vệ Thâm khác với những con cháu thế gia không lý tưởng không công trạng khác, hắn cũng xuất thân từ con nhà tướng như Tạ Giác, chỉ là dòng dõi không hiển hách bằng cậu ta, cho nên thường bị người không để ý.
Nếu tính thức bậc, Vệ Thâm hẳn là con trưởng đích tôn của Vệ gia, sau hắn còn có hai, ba người em trai em gái.
Có lẽ là vì vậy mà trên người Vệ Thâm có một loại trầm ổn không tương xứng với tuổi tác. Khi ở cùng Tạ Giác lại trông như hai người không cùng thế hệ.
Nhưng vì ở trong quân không cần luồn cúi, đó là điểm khác biệt giữa võ quan và văn thần, lời nói cử chỉ đều không giống nhau.
Lại như câu vừa nãy, Vệ Thâm không cảm thấy có gì không đúng, Giang Hiểu Hàn lại nghe ra ý tứ khác.
Vệ Thâm cũng như Tạ Giác, như thể bọn họ trời sinh đã khiến Giang Hiểu Hàn phải để tâm nhiều hơn.
"Được rồi." Giang Hiểu Hàn cũng không kiên trì nữa, gật gật đầu: "Cứ theo lời ngươi nói mà làm."
Vệ Thâm thầm thở phào nhẹ nhõm, đang muốn đứng dậy xin cáo lui, đã thấy Giang Hiểu Hàn nâng tay ngăn hắn.
"Ta nghe nói trong Kinh đã bắt đầu phát thiệp mời sinh nhật cho Lục điện hạ, cũng có người vào Kinh chúc mừng." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Vệ đại nhân có thu được ý chỉ gì không?"
"Nhận được." Vệ Thâm thấy hắn có lời muốn nói, bèn ngồi xuống: "Ý chỉ mới đến Thần Vệ doanh ngày hôm qua, phần của đại nhân hiện nay vẫn ở quan dịch, ngày mai sẽ đưa tới cửa."
Ở quan dịch, vậy thì không phải thánh chỉ.
Bình thường, thư từ qua lại với triều đình chỉ có ba loại, theo thứ tự là thánh chỉ, chu phê và các tấu chương được Nội các phê duyệt.
Thánh chỉ ý nghĩa cũng như tên, chỉ có Bệ hạ mới có quyền đưa ra, dù có là hai vị Điện hạ đang phụng chỉ giám quốc cũng không thể sử dụng thánh chỉ, cùng lắm chỉ có thể phân phát tấu chương và ý chỉ từ Nội các.
Sinh nhật Ninh Diễn có khi còn có ẩn ý khác. Chỉ cần dùng cái danh "xung hỉ" cho Ninh Tông Nguyên, liền có thể cho mời hoàng thân quốc thích tứ phương đến tụ tập ở Kinh thành. Ngoài ra, cả những viên ngoại quan có mặt mũi, hay là nhóm hoàng thương như Trang Dịch cũng sẽ không thể không theo vào Kinh thành.
Quả là cơ hội tốt để bắt hết anh tài trong thiên hạ này vào lưới.
Như vậy xem ra, Trang Dịch đúng là không thể không tránh khỏi cửa ải này.
Nghĩ đến đây, Giang Hiểu Hàn chợt nhớ tới khi gặp được Trang Dịch ban nãy. Đối phương nói, nhận được ý chỉ mời vào kinh từ nửa tháng trước, mà Vệ Thâm lại nói Thần Vệ doanh đến hôm qua mới thu được ý chỉ.
Trang Dịch không cần thiết phải lừa hắn, mà Vệ Thâm cũng không có lý do gì để làm việc đó.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, đó chính là ý chỉ lần này cũng không phải là dạng gióng trống khua chiêng đưa đi khắp nơi. Thậm chí, ngay cả hai vị Điện hạ giám quốc cũng không thể tùy ý làm chủ, cho nên những quan viên bọn họ mới nhận được tin tức trễ hơn so với hoàng thương vài ngày.
___ Điều này chỉ rõ, ý chỉ này đã qua tay Ninh Tông Nguyên.
Vậy thì thật thú vị.
Không biết là vị Điện hạ nào rảnh rỗi như vậy, nhất thiết phải tổ chức sinh nhật cho Ninh Diễn; cũng có thể là do Bệ hạ cảm thấy thua thiệt Ninh Diễn bị đưa ra ngoài nuôi, cho nên coi đây là bù đắp chút gì.
Hoặc là cả hai lý do trên.
Nhưng dù có là tình huống nào thì cũng không quan trọng, quan trọng là ___
"Bệ hạ có từng nói phải về Kinh chúc mừng không?" Giang Hiểu Hàn hỏi.
"Có nói." Vệ Thâm gật đầu: "Trong ý chỉ ta nhận được còn cố ý viết rõ, trước ngày sinh nhật của Lục điện hạ, phải hộ tống đại nhân về Kinh an toàn."
___ Hồi Kinh an toàn, Giang Hiểu Hàn thầm bật cười.
Ninh Tranh là kẻ khờ khạo, trong lòng không thể có nhiều lòng vòng như vậy. Ninh Dục biết hắn tới, cũng sẽ không quanh co uy hiếp hắn như thế.
E rằng đây là do Ninh Tông Nguyên tự mình thêm vào.
"Vệ đại nhân." Giang Hiểu Hàn bỗng nói: "Ta có chút chuyện không rõ, mong Vệ đại nhân giải thích thắc mắc."
"Đại nhân khách khí." Vệ Thâm vội đáp: "Mời ngài cứ nói."
"Thần Vệ doanh dù sao cũng là cận vệ của Thiên tử, tuy ta quản lý binh phù, nhưng đến cùng thì cũng có lúc không tránh khỏi tâm trạng bất an." Giang Hiểu Hàn thở dài, liếc về phía Vệ Thâm, lại mím môi, lộ vẻ khó có thể mở miệng: "Nếu như trong lúc sai phái có điều gì không phải, kính xin Vệ đại nhân đúng lúc báo cho."
"Đại nhân lo xa rồi." Vệ Thâm nghe vậy thì cười: "Trước khi rời Kinh, Bệ hạ từng nói, sau khi ra ngoài, khó tránh khỏi có chỗ không thể chu toàn. Nếu ý chỉ trong Kinh không phù hợp với tình huống hiện thực, Thần Vệ doanh không cần lo lắng, toàn bộ chỉ cần nghe theo chỉ đạo của đại nhân."
Giang Hiểu Hàn đã hiểu.
Lúc này đang là giữa hè, cách sinh nhật Ninh Diễn vào ngày 16 tháng 11 tầm nửa năm, không cần phải đưa ra ý chỉ từ sớm như vậy. Theo lẽ thường, trừ lễ vạn thọ, cho dù là lễ thiên thu của Hoàng hậu cũng sẽ chỉ được báo trước hai, ba tháng.
Đối với người ngoài mà nói, đây là một ý chỉ khác thường. Nhưng đối với Giang Hiểu Hàn, đây là kỳ hạn cuối cùng mà Ninh Tông Nguyên cho hắn. Còn Thần Vệ doanh lại là là át chủ bài mà Ninh Tông Nguyên đưa cho Giang Hiểu Hàn.
Ninh Tống Nguyên muốn mượn Vệ Thâm nói cho Giang Hiểu Hàn hay, đến Giang Hoài, hắn có thể điều tra đến cùng. Thần Vệ doanh không chỉ không cản bước hắn, thậm chí, lúc cần thiết còn có thể giúp hắn gánh đỡ.
Nhưng Ninh Tông Nguyên lại cho hắn một thời hạn; trước ngày 16 tháng 11, cho dù không thể chuẩn bị được phương pháp bảo mệnh, hắn cũng phải trở về Kinh thành.
Có lẽ Ninh Tông Nguyên biết rõ thân thể của chính mình ____ Cho dù thế nào, vào khoảng thời gian Ninh Tông Nguyên thực sự đổ bệnh nặng, ông cần Giang Hiểu Hàn trở lại làm con át chủ bài cuối cùng của mình.
Còn kết cục của lá bài này sau khi bị dùng qua là gì, phải xem bản thân hắn rồi.
Vậy cũng không có gì phải lo lắng. Đã nhiều năm như vậy, thứ Giang Hiểu Hàn hiểu rõ nhất chính là làm cách nào để chứng minh mình hữu dụng.
Chuyện nên biết cũng đã biết, Giang Hiểu Hàn nhìn sắc trời bên ngoài.
"Trò chuyện cùng Vệ đại nhân thật vui, bất tri bất giác đã trễ thế này." Nói rồi, Giang Hiểu Hàn dừng một chút, hơi nghiêng đầu, nhìn xuống, dường như đang cố gắng nhớ cái gì: "Ngài mai Vệ đại nhân..."
Vệ Thâm chỉ cho là hắn hay quên, thay hắn nói: "Giờ dần ba khắc phải xuất phát."
"Ồ ___" Giang Hiểu Hàn đáp một tiếng dài, ra vẻ bỗng dưng tỉnh ngộ: "Nhìn ta này, Vệ đại nhân ngày mai cần dậy sớm, còn lôi kéo ngươi ở lại nói chuyện mãi."
Vệ Thâm thức thời đứng dậy: "Ngày mai phải khởi hành, hôm nay hạ quan cần trở về kiểm kê danh sách binh sĩ, không thể ở thêm nữa."
Giang Hiểu Hàn cũng đứng lên, làm dáng muốn tiễn hắn ra ngoài: "Đã như vậy, Vệ đại nhân không cần nán lại thêm. Tối nay đại nhân nghỉ ngơi thật tốt, miễn cho ngày mai lại không có tinh thần."
Giang Hiểu Hàn trước giờ luôn rất nể mặt người khác, hắn tự mình tiễn Vệ Thâm ra cửa, nhìn hắn đi khuất mới vòng về.
Chuyện triều đình rắc rối phức tạp, như là dây câu quấn loạn vào nhau, hơi bất cẩn một chút là có thể bị đứt tay.
Mấy ngày nay, hai phái trong Kinh đối đầu đã không thể tách rời, tai Giang Hiểu Hàn cũng không nhàn rỗi. Trong lúc ở thôn Lưu gia, không thu được tin vị đại nhân này ngủ cùng kỹ nữ bị bắt quả tang, thì cũng là tin vị Thị lang nọ ái thiếp diệt thê, bị báo cáo lên Ngự Sử đài.
Nghe vào đều là mấy tội danh vặt vãnh, hoang đường như trò đùa trẻ con.
Nhưng Giang Hiểu Hàn cũng hiểu, những thứ như trò đùa này chỉ là kết quả đánh cờ của hai phe. Nếu một bên yếu thế, những tội danh nhìn như nhỏ bé không đáng kể này sẽ bị ép bởi các tội danh nặng hơn, trong nháy mắt, biến thành giọt nước cuối cùng làm tràn ly.
Giữa hè, gió đêm mát mẻ, trong không khí là mùi cỏ thơm ngát được tắm dưới ánh mặt trời.
Giang Hiểu Hàn đi theo đèn tường, trong lúc vô tình, đã bước tới nội viện.
Giang Mặc tự quyết mở lại Tà Vũ lâu cùng ba khu sân thông tường ở giữa, tạo thành một gian nhà. Lại mở rộng chính đường Tà Vũ lâu một chút, nhìn qua, dường như thấy nơi này rộng hơn trước một nửa.
Tòa tiểu lâu trong viện như được sửa chữa lại, phía trước cửa sổ có chút đồ chơi cho bé gái, trên tầng hai lại có rèm mỏng, thoạt nhìn là cho Giang Lăng ở.
Cửa phòng ngủ Tam Vị Đường được đóng chặt, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ để ở gian ngoài.
Nhan Thanh đang ngồi dưới mái hiên, dùng ánh sáng từ đèn lồng ngoài hành lang để viết một quyển sách mỏng. Có vẻ như y đã tắm rửa qua, tóc dài hơi ẩm xõa xuống, bên bả vai còn thấm vệt nước. Y không buộc quan, thay một bộ y phục mỏng dùng ở nhà, vẻ mặt an tĩnh.
Giang Hiểu Hàn thả nhẹ bước chân theo bản năng, dừng lại trước cửa viện.
Không tồi, Giang Hiểu Hàn nghĩ. Cho dù bên ngoài có bao nhiêu chuyện hỗn loạn rắc rối, chỉ cần khi hắn xoay người, phía sau hắn còn có một người chờ hắn cùng nghỉ ngơi.
Vậy là được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất