Chương 83
Hai ngày sau, An Khánh phủ.
Vệ Thâm dẫn theo hơn năm mươi người nằm trên sường núi, lặng lẽ nhìn tòa kiến trúc giấu mình dưới bóng đêm.
Đêm khuya sương dày, phía chan trời hiện ra một đường xanh trắng, ánh trăng mỏng manh rải rác trong rừng, áo giáp của Thần Vệ doanh được khoác thêm một lớp sương lạnh lẽo trong đêm đen.
Còn nửa canh giờ nữa, trời sẽ sáng.
Hạ Lưu Vân rất cẩn thận, xây dựng sinh từ ở ngoại thành. Nhưng cách đó không xa lại có một tòa miếu đèn nhang cường thịnh, nếu cưỡi ngựa thì cũng chỉ mất một khắc. Mấy ngày nay, Vệ Thâm đều ẩn nấp ở đó để quan sát, còn thấy có người đến miếu mấy lần, mang theo mấy xe giấy thếp vàng và đèn nhang.
Quân tiên phong đi tìm hiểu tình huống về mỉa mai, vị Hạ đại nhân này có khi sợ thứ mình có không phải do Phật tổ cung cấp, bài vị cung phụng trong sinh từ còn chưa đủ, vậy mà đã nghĩ đến chuyện đắp tượng vàng.
Chỉ tiếc, Hạ đại nhân nhất định không hưởng thụ được đèn nhang cung phụng.
Cái tượng chưa tạo được một nửa, chỉ sợ cũng sẽ cùng đám giấy vàng chưa dùng đến trong kho hóa thành tro than.
Những tia sáng đầu tiên từ phía chân trời dần lan tỏa, màn đêm đen như mực dần chuyển sang sắc chàm. Bên dưới, sinh từ đang được xây dựng bắt đầu vang lên tiếng xột xoạt cùng tiếng người nói chuyện, tựa hồ bên trong đã có người chuẩn bị thức dậy.
Vệ Thâm lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giơ tay lên.
"Chỉ huy sứ." Phó tướng bên cạnh hắn bỗng mở miệng: "Chuyện này quá lớn, chúng ta thật sự nghe theo Giang Hiểu Hàn sao?"
"Bệ hạ có lệnh, Thần Vệ doanh phải hoàn toàn nghe theo Giang Hiểu Hàn." Vệ Thâm thản nhiên nói: "Ngươi muốn làm trái thánh chí của Bệ hạ sao?"
"Mạt tướng không dám." Phó tướng lo lắng: "Nhưng từ Ôn Túy đến Hạ Lưu Vân, suốt con đường này, Giang Hiểu Hàn đã muốn kéo đổ hai vị quan to có tiếng. Không nói đến Ôn Túy, nhưng còn Hạ Lưu Vân, rõ ràng việc này ___"
"Bệ hạ nói là bất kỳ mệnh lệnh nào. Xét nhà, hạ ngục, những năm nay ngươi còn thấy ít sao, có mấy lần là tội ác tày trời." Vệ Thấm nhíu mày nhìn hắn: "Huống chi, quân lệnh như núi. Ngươi bây giờ càng ngày càng quản rộng."
Phó tướng thấy sắc mặt hắn dửng dưng, tự biết nói lỡ, vội vàng ngậm miệng, dẫn binh đi xuống theo đường núi.
Vệ Thâm phất tay với sườn núi đối diện, chỉ trong nháy mắt, từ đường dưới ngọn núi nổ vang một tiếng lớn, biển lửa cao mấy trượng lập tức bùng lên.
Hỏa dược đã được chôn xuống từ trước, chỉ cần đốt kíp nổ, có thể san bằng tòa từ đường thành bình địa trong nháy mắt. Người bên trong vừa mới dậy, còn chưa phản ứng lại đã gặp họa mất mạng.
Xà gỗ đổ sụp xuống, biển hừng hực nuốt chửng một vùng lớn, người bên trong sẽ không lập tức chết đi, Vệ Thâm đứng giữa sườn núi, còn có thể nghe được tiếng kêu gào thảm thiết.
Bên cạnh hắn, vài binh lính nhỏ tuổi không đành, bịt tai quay đầu, không muốn nhìn.
Vệ Thâm cũng rất hiếm khi thấy cảnh tượng như vậy. Ngọn lửa bên dưới bị gió thổi lên cao mấy thước, có vài người không bị xà gỗ đè cố gắng chạy ra ngoài. Đáng tiếc, chạy không được vài bước đã bị thế lửa hừng hực đẩy trở lại. Vệ Thâm tinh mắt, còn có thể thấy được cánh tay đã biến đen duỗi ra ngoài.
Cọc gỗ to đến mấy người ôm cuối cùng cũng bị lửa thiêu gãy, đổ rầm xuống đất, ngăn lại tiếng vang bên trong.
Tiếu kêu gào nhỏ dần, trong không khí nồng nặc mùi khét. Hơn hai trăm nhân mạng bị vùi lấp trong giây lát, chỉ còn dư lại ánh lửa ghê rợn cùng tiếng lửa cháy rực.
Vệ Thâm trầm mặc chốc lát rồi nói: "Lưu lại hai trăm người trông coi, những người còn lại chuẩn bị khinh trang, cùng ta về Bình Giang."
Ngựa của Thần Vệ doanh một ngày đi được ngàn dặm, từ An Khánh phủ cấp tốc về Bình Giang, cùng lắm là hơn nửa ngày.
Khi ánh chiều tà le lói, ngựa của Vệ Thâm dừng chân ở cửa nha môn Bình Giang phủ. Hắn nhìn bảng hiệu, bỗng chốc có cảm giác mất đi trọng lượng.
Vệ Thâm nhớ tới câu giao phó của Ninh Tông Nguyên trước khi rời Kinh, vẫn cảm thấy như rơi vào trong sương mù, không biết rõ tương lai của thiên hạ này sẽ đi theo hướng nào. Nhưng hắn biết rõ, hắn đã làm những việc trong khả năng. Tiếp đó, chĩnh là những người cầm quyền đánh bàn cờ này.
Đi đến nước này, đã không còn là nơi mà hàng ngũ của Vệ Thâm có thể nhúng tay. Đây là một bàn cờ dùng đao thật súng thật, so với đao quang kiếm ảnh còn dễ mất mạng hơn. Nếu như đi nhầm một bước, chính là tan xương nát thịt.
Vệ Thâm thở dài, tự biết không thể tránh khỏi, cũng chỉ có thể nhấc chân bước vào cửa lớn.
Giang Hiểu Hàn đang nói chuyện cùng Tạ Giác trong đại sảnh, thấy Vệ Thâm tiến vào cũng không hề ngạc nhiên: "Xong việc rồi?"
Vệ Thâm liếc mắt nhìn Tạ Giác, cẩn thận nói: "Đã xong."
Tạ Giác đã lâu không gặp Vệ Thâm, thấy hắn trở về cũng vui vẻ, đi tới, vỗ lên vai hắn một cái: "Sao ngươi lại về rồi?"
Vệ Thâm không rõ liệu chuyện từ đường có liên quan đến Tạ Giác hay không, chỉ hàm hồ nói: "Làm xong việc, đương nhiên sẽ trở về."
"Việc gì?" Tạ Giác không bỏ qau: "Bắt được nhược điểm của lão Hạ Lưu Vân kia sao?"
Thấy Vệ Thâm không nói lời nào, Tạ Giác có chút cuống, dùng tay đẩy đẩy hắn: "Này, nói đi chứ."
Giang Hiểu Hàn mở miệng: "Tạ Giác."
"Làm sao?" Tạ Giác quay đầu: "Ta còn đang ôn chuyện mà."
"Ôn chuyện thì để lúc nào cũng được." Giang Hiểu Hàn dịu giọng: "Giang Mặc phải đi kiểm kê thuế thóc hàng năm, đến giờ còn chưa về, ngươi dẫn mấy người đi giúp hắn đi."
"Ờ." Mấy ngày nay, Giang Hiểu Hàn thường để cậu ta làm chân chạy như vậy, Tạ Giác không có gì nghi ngờ, bèn đáp ứng, còn quay đầu dặn Vệ Thâm: "Ta sẽ về ngay, lát cùng đi Nhạn Giang uống rượu."
Vệ Thâm đáp: "Được."
Tạ Giác thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thì vô cùng vui vẻ, nháy mắt với hắn: "Ta nghe nói, hôm nay ở Nhạn Giang có mở một vò nữ nhi hồng mới."
Giang Hiểu Hàn vội ho một tiếng, Tạ Giác bỗng im bặt, rời đi trước.
Tạ Giác vừa đi, bầu không khí trong phòng bỗng chìm xuống, ý cười bên khóe môi của Giang Hiểu Hàn thoáng nhạt đi: "Sự tình làm thế nào?"
Vệ Thâm chắp tay nói: "... Sinh từ đã nổ, ra tay vào lúc sáng sớm. Ta đã xem xét một vòng, không còn người sống. Ngoài ra, hai trăm tướng sĩ Thần Vệ doanh đã vây nơi kia lại, chờ đại nhân ngày sau xử lý."
"Vệ đại nhân tuổi còn trẻ, làm việc lại rất cẩn thận." Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ nói: "Vệ đại nhân không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
"Làm tướng cũng là làm binh, lĩnh mệnh là bản phận, nếu mọi chuyện đều phải hỏi cho rõ, vậy cũng không cần đánh nữa." Vệ Thâm nói: "Huống hồ, đại nhân làm vậy, tất có nguyên do."
"Vệ đại nhân nói như vậy, thực sự khiến ta không đất dung thân." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Vậy thì phiền Vệ đại nhân mệt nhọc một chuyến... Dẫn Hạ Lưu Vân tự xây sinh từ, sau lại ra tay hủy chứng đi chờ phán xét đi."
Giang Hiểu Hàn ngoài mặt mỉm cười, trong mắt lại không hề có nhiệt độ. Vệ Thâm kính cẩn nghe theo, chắp tay nói: "Vâng."
Nhạn Giang là khách sạn lớn nhất thành Bình Giang, rất có danh tiếng. Khách sạn được xưng lão điếm trăm năm, rượu rất ngon, ngày xuân có Thanh Mai cùng đồ nhậu chua cay sướng miệng, ngày hè có Lê Hoa Bạch trong veo khiến người vừa ý, thu tới có Nữ Nhi Hồng mới mở, phối hợp cùng cá tây hồ, chuyện làm ăn từ trước đến giờ đều rất tốt, thanh danh lan xa.
Tạ Giác thường tới nơi này nghe sách uống rượu. Ở Kinh thành, ít khi nào được hưởng những tháng ngày nhàn nhãn như ở Bình Giang, gần đây Tạ Giác khó tránh khỏi có chút vui vẻ quên mình. Tuy nói là đáp ứng Giang Hiểu Hàn, đi giúp Giang Mặc một tay, nhưng vừa ra ngoài, cậu ta lại nhớ ra hôm nay tại Nhạn Giang có tiệc mở rượu, nếu đi muộn thì sợ không tìm được chỗ ngồi.
Tạ Giác vừa nghĩ vậy, đáy lòng liền không yên, cuối cùng tiện tay sai hai người đi tìm Giang Mặc, còn mình thì tới khách sạn trước, tìm một vị trí tốt, chờ Vệ Thâm đến phẩm rượu.
Khách sạn có năm tầng, đại sảnh tầng một là nơi kể chuyện, dùng để chiêu đãi tán khách. Tạ Giác vốn định như ngày thường, đặt một nhã gian, nhưng lại nghĩ có lẽ đây là lần đầu Vệ Thâm tới đây, sợ hắn không tìm được người, bèn chọn một bàn ở đại sảnh, chờ Vệ Thâm đến rồi lên lầu sau.
Ngày thu, khí trời se lạnh, gió lạnh ban đêm càng dễ thấu xương, chỗ ngồi nhanh chóng bị đặt kín, ngoài cửa có biển đã hết chỗ.
Có lẽ vì tiệc mở rượu, người đến khách sạn hôm nay đông hơn so với thường ngày. Trong đại sảnh huyên náo tiếng người, lao nhao ồn ào. Tạ Giác chọn bàn này có chút không khéo, bàn bên chính là vài thương nhân tiến na, nghe giọng tựa hồ là từ Kinh thành tới, lời nói tự đắc, nói mười câu thì tám câu khoác lác.
Tạ Giác trẻ tuổi, thân phận từ nhỏ đã không tầm thường, đương nhiên không lọt mắt loại người ngông cuồng tự đại này, bèn gọi tiểu nhị, muốn đổi chỗ.
"Khách quan, thật không khéo." Tiểu nhị cười tươi, xin lỗi cậu ta: "Hôm nay chúng ta mở vò Nữ Nhi Hồng mới, người đến thực sự rất nhiều, không tìm được bàn trống khác."
Tiểu nhị đã àm chân chạy bàn ở Nhạn Giang một thời gian, vẻ mặt sáng sủa, cũng lanh lợi, thấy Tạ Giác tỏ vẻ không vui, vội vàng nói thêm: "Nếu vậy, hôm nay tiểu nhân liền miễn tiền trà cho khách quan, lại mang thêm cho ngài chút đậu, có được không ạ?"
Đậu ở Nhạn Giang rất ròn, mà trà cũng là đồ tốt, Tạ Giác nghe vậy thì nhướn mày: "Cũng được, nếu có thuyết thư, lát lại cho ta một bình Bích Loa Xuân."
Tiểu nhị vội vàng cười đáp lại, nhanh chóng giới thiệu món ăn nổi tiếng trong quán.
Không lâu sau, trên đài có một người đàn ông trung niên mặc trường sam, hắn ngồi vào chỗ của mình, vỗ thanh gỗ, tiếng ồn ào trong sảnh bỗng tiêu thất.
Tạ Giác bóc đậu, ném vào miệng, câu được câu không nghe người kể chuyện.
Cậu ta nghe một lát, mới phát hiện tiên sinh kể chuyện hôm nay đang kể về Tạ gia.
Điều này cũng không lạ. Tạ gia trông giữ biên cương nhiều năm, đánh không ít trận, lại truyền đi vài lời đồn, cơ hồ chỗ nào cũng có người kể chuyện về Tạ gia.
Tạ Giác cảm thấy hứng thú, trong lúc vểnh tai nghe tiên sinh tâng bốc phụ thân và đại ca mình thế nào, chợt nghe bàn bên truyền đến tiếng cười nhạo.
Muốn nghe thuyết thư phải yên lặng, tập trung, như vậy mới có thể đắm chìm vào câu chuyện của tiên sinh thuyết thư. Bàn bên vừa có tiếng động, không ít người xung quanh đều liếc mắt nhìn.
Tạ Giác cũng không vui, đang muốn phê bình, lại nghe một thương nhân từ trong Kinh tới khinh thường nói: "Vẫn còn nói về Tạ gia à, không phải họ đã ngã rồi sao!"
"Ngươi nói cái gì!" Tạ Giác đương nhiên không thích nghe, sắn tay áo, đứng lên uy hiếp: "Thử lặp lại lần nữa xem!"
"Nói thì nói chứ sao?" Mấy người này ngũ đại tam thô, thấy Tạ Giác nhỏ tuổi cho nên không thèm để vào mắt, cười nhạo nói: "Làm sao? Nhãi con sùng bái Tạ đại tướng quân lắm à? Vậy mi nên nhận lúc này mà nhắc đến lão nhiều một chút. Trong Kinh đã dán bảng vàng, nói Tạ Vĩnh Minh vì kháng chỉ bất tuân nên đã bị áp tải về Kinh ___ Có khi một ngày nào đó lại không thể nhắc đến nữa chưa biết chừng."
Ấm trà tinh xảo không biết bị ai đụng phải, rơi khỏi khay trà, rơi xuống đất vỡ tan.
Nước trà thượng hạng chảy theo khe gạch, lan đi tầm bốn, năm bước đã thấm hết vào bùn đất.
Có tiếng giày đạp lên mảnh sứ vụn, chỉ để lại hương trà như có như không trong không khí.
Vệ Thâm dẫn theo hơn năm mươi người nằm trên sường núi, lặng lẽ nhìn tòa kiến trúc giấu mình dưới bóng đêm.
Đêm khuya sương dày, phía chan trời hiện ra một đường xanh trắng, ánh trăng mỏng manh rải rác trong rừng, áo giáp của Thần Vệ doanh được khoác thêm một lớp sương lạnh lẽo trong đêm đen.
Còn nửa canh giờ nữa, trời sẽ sáng.
Hạ Lưu Vân rất cẩn thận, xây dựng sinh từ ở ngoại thành. Nhưng cách đó không xa lại có một tòa miếu đèn nhang cường thịnh, nếu cưỡi ngựa thì cũng chỉ mất một khắc. Mấy ngày nay, Vệ Thâm đều ẩn nấp ở đó để quan sát, còn thấy có người đến miếu mấy lần, mang theo mấy xe giấy thếp vàng và đèn nhang.
Quân tiên phong đi tìm hiểu tình huống về mỉa mai, vị Hạ đại nhân này có khi sợ thứ mình có không phải do Phật tổ cung cấp, bài vị cung phụng trong sinh từ còn chưa đủ, vậy mà đã nghĩ đến chuyện đắp tượng vàng.
Chỉ tiếc, Hạ đại nhân nhất định không hưởng thụ được đèn nhang cung phụng.
Cái tượng chưa tạo được một nửa, chỉ sợ cũng sẽ cùng đám giấy vàng chưa dùng đến trong kho hóa thành tro than.
Những tia sáng đầu tiên từ phía chân trời dần lan tỏa, màn đêm đen như mực dần chuyển sang sắc chàm. Bên dưới, sinh từ đang được xây dựng bắt đầu vang lên tiếng xột xoạt cùng tiếng người nói chuyện, tựa hồ bên trong đã có người chuẩn bị thức dậy.
Vệ Thâm lấy lại bình tĩnh, chậm rãi giơ tay lên.
"Chỉ huy sứ." Phó tướng bên cạnh hắn bỗng mở miệng: "Chuyện này quá lớn, chúng ta thật sự nghe theo Giang Hiểu Hàn sao?"
"Bệ hạ có lệnh, Thần Vệ doanh phải hoàn toàn nghe theo Giang Hiểu Hàn." Vệ Thâm thản nhiên nói: "Ngươi muốn làm trái thánh chí của Bệ hạ sao?"
"Mạt tướng không dám." Phó tướng lo lắng: "Nhưng từ Ôn Túy đến Hạ Lưu Vân, suốt con đường này, Giang Hiểu Hàn đã muốn kéo đổ hai vị quan to có tiếng. Không nói đến Ôn Túy, nhưng còn Hạ Lưu Vân, rõ ràng việc này ___"
"Bệ hạ nói là bất kỳ mệnh lệnh nào. Xét nhà, hạ ngục, những năm nay ngươi còn thấy ít sao, có mấy lần là tội ác tày trời." Vệ Thấm nhíu mày nhìn hắn: "Huống chi, quân lệnh như núi. Ngươi bây giờ càng ngày càng quản rộng."
Phó tướng thấy sắc mặt hắn dửng dưng, tự biết nói lỡ, vội vàng ngậm miệng, dẫn binh đi xuống theo đường núi.
Vệ Thâm phất tay với sườn núi đối diện, chỉ trong nháy mắt, từ đường dưới ngọn núi nổ vang một tiếng lớn, biển lửa cao mấy trượng lập tức bùng lên.
Hỏa dược đã được chôn xuống từ trước, chỉ cần đốt kíp nổ, có thể san bằng tòa từ đường thành bình địa trong nháy mắt. Người bên trong vừa mới dậy, còn chưa phản ứng lại đã gặp họa mất mạng.
Xà gỗ đổ sụp xuống, biển hừng hực nuốt chửng một vùng lớn, người bên trong sẽ không lập tức chết đi, Vệ Thâm đứng giữa sườn núi, còn có thể nghe được tiếng kêu gào thảm thiết.
Bên cạnh hắn, vài binh lính nhỏ tuổi không đành, bịt tai quay đầu, không muốn nhìn.
Vệ Thâm cũng rất hiếm khi thấy cảnh tượng như vậy. Ngọn lửa bên dưới bị gió thổi lên cao mấy thước, có vài người không bị xà gỗ đè cố gắng chạy ra ngoài. Đáng tiếc, chạy không được vài bước đã bị thế lửa hừng hực đẩy trở lại. Vệ Thâm tinh mắt, còn có thể thấy được cánh tay đã biến đen duỗi ra ngoài.
Cọc gỗ to đến mấy người ôm cuối cùng cũng bị lửa thiêu gãy, đổ rầm xuống đất, ngăn lại tiếng vang bên trong.
Tiếu kêu gào nhỏ dần, trong không khí nồng nặc mùi khét. Hơn hai trăm nhân mạng bị vùi lấp trong giây lát, chỉ còn dư lại ánh lửa ghê rợn cùng tiếng lửa cháy rực.
Vệ Thâm trầm mặc chốc lát rồi nói: "Lưu lại hai trăm người trông coi, những người còn lại chuẩn bị khinh trang, cùng ta về Bình Giang."
Ngựa của Thần Vệ doanh một ngày đi được ngàn dặm, từ An Khánh phủ cấp tốc về Bình Giang, cùng lắm là hơn nửa ngày.
Khi ánh chiều tà le lói, ngựa của Vệ Thâm dừng chân ở cửa nha môn Bình Giang phủ. Hắn nhìn bảng hiệu, bỗng chốc có cảm giác mất đi trọng lượng.
Vệ Thâm nhớ tới câu giao phó của Ninh Tông Nguyên trước khi rời Kinh, vẫn cảm thấy như rơi vào trong sương mù, không biết rõ tương lai của thiên hạ này sẽ đi theo hướng nào. Nhưng hắn biết rõ, hắn đã làm những việc trong khả năng. Tiếp đó, chĩnh là những người cầm quyền đánh bàn cờ này.
Đi đến nước này, đã không còn là nơi mà hàng ngũ của Vệ Thâm có thể nhúng tay. Đây là một bàn cờ dùng đao thật súng thật, so với đao quang kiếm ảnh còn dễ mất mạng hơn. Nếu như đi nhầm một bước, chính là tan xương nát thịt.
Vệ Thâm thở dài, tự biết không thể tránh khỏi, cũng chỉ có thể nhấc chân bước vào cửa lớn.
Giang Hiểu Hàn đang nói chuyện cùng Tạ Giác trong đại sảnh, thấy Vệ Thâm tiến vào cũng không hề ngạc nhiên: "Xong việc rồi?"
Vệ Thâm liếc mắt nhìn Tạ Giác, cẩn thận nói: "Đã xong."
Tạ Giác đã lâu không gặp Vệ Thâm, thấy hắn trở về cũng vui vẻ, đi tới, vỗ lên vai hắn một cái: "Sao ngươi lại về rồi?"
Vệ Thâm không rõ liệu chuyện từ đường có liên quan đến Tạ Giác hay không, chỉ hàm hồ nói: "Làm xong việc, đương nhiên sẽ trở về."
"Việc gì?" Tạ Giác không bỏ qau: "Bắt được nhược điểm của lão Hạ Lưu Vân kia sao?"
Thấy Vệ Thâm không nói lời nào, Tạ Giác có chút cuống, dùng tay đẩy đẩy hắn: "Này, nói đi chứ."
Giang Hiểu Hàn mở miệng: "Tạ Giác."
"Làm sao?" Tạ Giác quay đầu: "Ta còn đang ôn chuyện mà."
"Ôn chuyện thì để lúc nào cũng được." Giang Hiểu Hàn dịu giọng: "Giang Mặc phải đi kiểm kê thuế thóc hàng năm, đến giờ còn chưa về, ngươi dẫn mấy người đi giúp hắn đi."
"Ờ." Mấy ngày nay, Giang Hiểu Hàn thường để cậu ta làm chân chạy như vậy, Tạ Giác không có gì nghi ngờ, bèn đáp ứng, còn quay đầu dặn Vệ Thâm: "Ta sẽ về ngay, lát cùng đi Nhạn Giang uống rượu."
Vệ Thâm đáp: "Được."
Tạ Giác thấy hắn đáp ứng sảng khoái như vậy thì vô cùng vui vẻ, nháy mắt với hắn: "Ta nghe nói, hôm nay ở Nhạn Giang có mở một vò nữ nhi hồng mới."
Giang Hiểu Hàn vội ho một tiếng, Tạ Giác bỗng im bặt, rời đi trước.
Tạ Giác vừa đi, bầu không khí trong phòng bỗng chìm xuống, ý cười bên khóe môi của Giang Hiểu Hàn thoáng nhạt đi: "Sự tình làm thế nào?"
Vệ Thâm chắp tay nói: "... Sinh từ đã nổ, ra tay vào lúc sáng sớm. Ta đã xem xét một vòng, không còn người sống. Ngoài ra, hai trăm tướng sĩ Thần Vệ doanh đã vây nơi kia lại, chờ đại nhân ngày sau xử lý."
"Vệ đại nhân tuổi còn trẻ, làm việc lại rất cẩn thận." Giang Hiểu Hàn ý tứ không rõ nói: "Vệ đại nhân không có chuyện gì muốn hỏi ta sao?"
"Làm tướng cũng là làm binh, lĩnh mệnh là bản phận, nếu mọi chuyện đều phải hỏi cho rõ, vậy cũng không cần đánh nữa." Vệ Thâm nói: "Huống hồ, đại nhân làm vậy, tất có nguyên do."
"Vệ đại nhân nói như vậy, thực sự khiến ta không đất dung thân." Giang Hiểu Hàn cười cười: "Vậy thì phiền Vệ đại nhân mệt nhọc một chuyến... Dẫn Hạ Lưu Vân tự xây sinh từ, sau lại ra tay hủy chứng đi chờ phán xét đi."
Giang Hiểu Hàn ngoài mặt mỉm cười, trong mắt lại không hề có nhiệt độ. Vệ Thâm kính cẩn nghe theo, chắp tay nói: "Vâng."
Nhạn Giang là khách sạn lớn nhất thành Bình Giang, rất có danh tiếng. Khách sạn được xưng lão điếm trăm năm, rượu rất ngon, ngày xuân có Thanh Mai cùng đồ nhậu chua cay sướng miệng, ngày hè có Lê Hoa Bạch trong veo khiến người vừa ý, thu tới có Nữ Nhi Hồng mới mở, phối hợp cùng cá tây hồ, chuyện làm ăn từ trước đến giờ đều rất tốt, thanh danh lan xa.
Tạ Giác thường tới nơi này nghe sách uống rượu. Ở Kinh thành, ít khi nào được hưởng những tháng ngày nhàn nhãn như ở Bình Giang, gần đây Tạ Giác khó tránh khỏi có chút vui vẻ quên mình. Tuy nói là đáp ứng Giang Hiểu Hàn, đi giúp Giang Mặc một tay, nhưng vừa ra ngoài, cậu ta lại nhớ ra hôm nay tại Nhạn Giang có tiệc mở rượu, nếu đi muộn thì sợ không tìm được chỗ ngồi.
Tạ Giác vừa nghĩ vậy, đáy lòng liền không yên, cuối cùng tiện tay sai hai người đi tìm Giang Mặc, còn mình thì tới khách sạn trước, tìm một vị trí tốt, chờ Vệ Thâm đến phẩm rượu.
Khách sạn có năm tầng, đại sảnh tầng một là nơi kể chuyện, dùng để chiêu đãi tán khách. Tạ Giác vốn định như ngày thường, đặt một nhã gian, nhưng lại nghĩ có lẽ đây là lần đầu Vệ Thâm tới đây, sợ hắn không tìm được người, bèn chọn một bàn ở đại sảnh, chờ Vệ Thâm đến rồi lên lầu sau.
Ngày thu, khí trời se lạnh, gió lạnh ban đêm càng dễ thấu xương, chỗ ngồi nhanh chóng bị đặt kín, ngoài cửa có biển đã hết chỗ.
Có lẽ vì tiệc mở rượu, người đến khách sạn hôm nay đông hơn so với thường ngày. Trong đại sảnh huyên náo tiếng người, lao nhao ồn ào. Tạ Giác chọn bàn này có chút không khéo, bàn bên chính là vài thương nhân tiến na, nghe giọng tựa hồ là từ Kinh thành tới, lời nói tự đắc, nói mười câu thì tám câu khoác lác.
Tạ Giác trẻ tuổi, thân phận từ nhỏ đã không tầm thường, đương nhiên không lọt mắt loại người ngông cuồng tự đại này, bèn gọi tiểu nhị, muốn đổi chỗ.
"Khách quan, thật không khéo." Tiểu nhị cười tươi, xin lỗi cậu ta: "Hôm nay chúng ta mở vò Nữ Nhi Hồng mới, người đến thực sự rất nhiều, không tìm được bàn trống khác."
Tiểu nhị đã àm chân chạy bàn ở Nhạn Giang một thời gian, vẻ mặt sáng sủa, cũng lanh lợi, thấy Tạ Giác tỏ vẻ không vui, vội vàng nói thêm: "Nếu vậy, hôm nay tiểu nhân liền miễn tiền trà cho khách quan, lại mang thêm cho ngài chút đậu, có được không ạ?"
Đậu ở Nhạn Giang rất ròn, mà trà cũng là đồ tốt, Tạ Giác nghe vậy thì nhướn mày: "Cũng được, nếu có thuyết thư, lát lại cho ta một bình Bích Loa Xuân."
Tiểu nhị vội vàng cười đáp lại, nhanh chóng giới thiệu món ăn nổi tiếng trong quán.
Không lâu sau, trên đài có một người đàn ông trung niên mặc trường sam, hắn ngồi vào chỗ của mình, vỗ thanh gỗ, tiếng ồn ào trong sảnh bỗng tiêu thất.
Tạ Giác bóc đậu, ném vào miệng, câu được câu không nghe người kể chuyện.
Cậu ta nghe một lát, mới phát hiện tiên sinh kể chuyện hôm nay đang kể về Tạ gia.
Điều này cũng không lạ. Tạ gia trông giữ biên cương nhiều năm, đánh không ít trận, lại truyền đi vài lời đồn, cơ hồ chỗ nào cũng có người kể chuyện về Tạ gia.
Tạ Giác cảm thấy hứng thú, trong lúc vểnh tai nghe tiên sinh tâng bốc phụ thân và đại ca mình thế nào, chợt nghe bàn bên truyền đến tiếng cười nhạo.
Muốn nghe thuyết thư phải yên lặng, tập trung, như vậy mới có thể đắm chìm vào câu chuyện của tiên sinh thuyết thư. Bàn bên vừa có tiếng động, không ít người xung quanh đều liếc mắt nhìn.
Tạ Giác cũng không vui, đang muốn phê bình, lại nghe một thương nhân từ trong Kinh tới khinh thường nói: "Vẫn còn nói về Tạ gia à, không phải họ đã ngã rồi sao!"
"Ngươi nói cái gì!" Tạ Giác đương nhiên không thích nghe, sắn tay áo, đứng lên uy hiếp: "Thử lặp lại lần nữa xem!"
"Nói thì nói chứ sao?" Mấy người này ngũ đại tam thô, thấy Tạ Giác nhỏ tuổi cho nên không thèm để vào mắt, cười nhạo nói: "Làm sao? Nhãi con sùng bái Tạ đại tướng quân lắm à? Vậy mi nên nhận lúc này mà nhắc đến lão nhiều một chút. Trong Kinh đã dán bảng vàng, nói Tạ Vĩnh Minh vì kháng chỉ bất tuân nên đã bị áp tải về Kinh ___ Có khi một ngày nào đó lại không thể nhắc đến nữa chưa biết chừng."
Ấm trà tinh xảo không biết bị ai đụng phải, rơi khỏi khay trà, rơi xuống đất vỡ tan.
Nước trà thượng hạng chảy theo khe gạch, lan đi tầm bốn, năm bước đã thấm hết vào bùn đất.
Có tiếng giày đạp lên mảnh sứ vụn, chỉ để lại hương trà như có như không trong không khí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất