Chương 91
Thần Vệ doanh rời Kinh thì dễ, muốn hồi Kinh lại khó khăn.
Lần này rời Kinh, Thần Vệ doanh phụng mệnh Bệ hạ hộ tống Giang Hiểu hàn, trong tay Giang Hiểu Hàn có binh phù, có quyền lợi tùy ý sai khiến Thần Vệ doanh. Hiện giờ Bệ hạ đổ bệnh, không quản sự vụ, binh phù trong tay Giang Hiểu Hàn lại không thể tùy tiện giao cho hai vị Điện hạ, vì vậy Thần Vệ doanh vẫn coi như nằm trong tay Giang Hiểu Hàn.
Không có ý chỉ, vô cớ dẫn binh vào Kinh có thể coi là tạo phản. Đừng nói một văn thần như Giang Hiểu Hàn, dù là Đại nguyên soái chưởng quản binh mã ở biên cương, nếu như không có chỉ của Bệ hạ, chỉ có thể dẫn không quá năm mươi thân vệ vào Kinh thành.
Giang Hiểu Hàn sắp xếp cho Thần Vệ doanh ở lại nơi cách kinh thành năm mươi dặm, chỉ dẫn theo tùy tùng của mình vào Kinh.
"Sau khi vào thành, ngươi ở tạm Giang phủ trước, ta sẽ nói với người ngoài ngươi là tiểu tư ta tìm tới cho A Lăng. Chuyện sau đó, chờ ta gặp Bệ hạ rồi lại nói." Giang Hiểu Hàn mở cửa sổ xe, nói với Tạ Giác: "Trước đó, đành để ngươi chịu đựng vậy."
Tạ Giác đã thay áo tang bằng vải thô, Giang Ảnh giúp cậu ta dịch dung một chút, khiến diện mạo của cậu ta tầm thường hơn, để gương mặt vốn góc cạnh trở nên có chút tròn trịa. Lúc này Tạ Giác đang ngồi trong xe ngựa, trông như một thanh niên hiền lành nhút nhát mới chừng hai mươi.
Giang Hiểu Hàn lại phong hai đại huyệt của cậu ta, để bước chân cậu ta có chút không vững vàng, thật không có vẻ gì là người có học võ.
Trên mặt Tạ Giác là dịch thuốc mỡ dịch dung, vô cùng không quen, lại phải cố hết sức đè thấp âm thanh, nghe vào có chút rầu rĩ: "Không có gì là chịu đựng, là chuyện phải làm."
Kinh thành là nơi dưới chân Thiên tử, ngoài việc phồn hoa hơn những nơi khác, thời gian cấm đi lại ban đêm cũng chỉ có một giờ, có rất nhiều thủ vệ đi tuần phố, so với Bình Giang thì náo nhiệt hơn nhiều.
Giang Lăng rảnh đến phát chán, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt thì hơi vén cửa sổ xe ngựa, bám vào cửa nhìn ra ngoài.
Khu vực Kinh thành luôn phân biệt rõ ràng, khung cảnh giữa nội thành và ngoại thành vô cùng khác nhau. Ngoại thành còn có nhiều cửa hàng rộn ràng đông đúc, vô cùng phùng hoa, nhưng nội thành lại không giống vậy.
Giang Ảnh quen thuộc để xe ngựa rẽ vào đường chính, Giang Lăng hé cửa sổ, thấy người bên ngoài ngày càng ít, không khỏi kỳ quái nói: "Phụ thân, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Giang Hiểu Hàn nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa đã rẽ vào nội thành, bèn nói: "Về nhà."
Giang Lăng nghi ngờ nghiêng đầu.
Giang Lăng sinh ra ở thôn Lưu gia, sau đó theo Giang Hiểu Hàn tới Bình Giang phủ, ra khỏi nhà luôn thấy nhiều hàng xóm, không biết về nhà cũng có thể là đến nơi càng vắng vẻ quạnh quẽ.
Kinh thành khác với Bình Giang phủ, chia làm ba khu vực; cung thành, nội thành và ngoại thành, canh phòng nghiêm ngặt, không có thân phận rõ ràng thì không thể đi qua. Các cửa hàng và bách tính bình thường tập trung ở ngoại thành. Nội thành dùng phố Thừa Thiên làm trung tâm, khu vực nhà ở của quan văn quan võ chia rõ ràng hai bên trái phải. Đông thành là nơi của Nội Các, Kinh Triệu Duẫn, Thái Thường Thái Bộc, lưỡng tự và lục bộ; mà Tây thành lại là vị trí của Cấm quân, còn có Ngự Sử Đài.
Giang Hiểu Hàn là Tả tướng, Giang gia lại được nhận Thánh sủng nhiều năm, trạch viện đương nhiên chẳng thể quá mộc mạc, được xây dựng ở Đông phố, cách Nội các không xa.
Giang Ảnh cho xe dừng trước cổng Giang phủ, môn đồng gác cửa vội mang ghế nhỏ đến, Giang Mặc cho người lui xuống, tự mình tiến lên gõ cửa xe, nói: "Công tử, chúng ta đã đến."
Tiến vào nội thành, xung quanh đều là biệt thự trạch việt. Mặc dù Tạ Giác thường ở phố Tây, nhưng trong lúc làm việc cũng có đi tới đi lui, phần lớn mọi người đều biết mặt cậu ta. Tuy trên mặt đã có hóa trang, Tạ Giác vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng, cậu ta im lặng ôm Giang Lăng vào lòng, cúi đầu.
Giang Lăng ngước mắt nhìn: "Tiểu thúc thúc___"
"A Lăng." Giang Hiểu Hàn nói: "Sau khi xuống xe, con không thể gọi hắn là tiểu thúc thúc nữa, biết chưa?"
"Tại sao ạ?" Giang Lăng không hiểu: "Thúc ấy là Tạ tiểu thúc thúc mà."
"Tiểu thúc thúc đang chơi trốn tìm, con gọi hắn là tiểu thúc thúc, người ngoài sẽ tìm được hắn." Giang Hiểu Hàn cười: "A Lăng cùng phe với phụ thân và tiểu thúc thúc, đúng không nào?"
"Dạ!" Giang Lăng đáp: "Thế con gọi thúc là ca ca."
Giang Hiểu Hàn cười, nhéo nhéo mặt bé: "Con gái ta đúng là thông minh."
Tuy nhà ở tại nội thành xây dựng tốt hơn so với ngoại thành mấy phần, thế nhưng vì có nhiều biệt thự, nhìn lại có vẻ có chút chật chội ___ Chỉ có Giang phủ không giống với những nhà khác, trạch viện nhà cao cửa rộng, chỉ cửa phủ đã rộng gấp ba cổng nhà ở Bình Giang phủ, tường hai bên cổng chính kéo dài, còn có mái hiên chạm trổ, vô cùng nổi bật, như chiếm nửa con phố.
Phủ của Tả tướng đương nhiên không phải thứ mà trạch viện mua ở Bình Giang phủ có thể so sánh. Trên cổng chính còn khảm một vòng lưu ly, ánh mặt trời chiếu vào, khúc xạ ra vầng sáng màu xanh đẹp đẽ, trông càng tráng lệ.
Giang Lăng kinh ngạc, vội ghé tai thì thầm với Tạ Giác: "Tiểu... ca ca, đây là nhà phụ thân ạ?"
Tạ Giác nghĩ ít nói thì đỡ lộ sơ hở, cho nên cậu ta chỉ gật đầu.
Giang Lăng lại hỏi: "Thế sao lại to hơn những nhà khác ạ?"
Tạ Giác thực không biết phải giải thích với trẻ con kiểu gì, chẳng lẽ nói, phụ thân con được nhiều người yêu thích, mỗi dịp tết hay lễ lớn lễ nhỏ đều được nhận hòm ban thưởng?
Nói đến đây, Tạ Giác không khỏi nhớ tới đám người mỗi ngày đổi một biện pháp "lấy lòng" kia, chúng quan đều nói Giang Hiểu Hàn khó chơi ___ Hắn chẳng hiếm lạ kỳ trân dị bảo, vàng ròng bạc trắng lại chê quá tục, thỉnh thoảng có người muốn tặng hắn mỹ nhân, lại phát hiện Giang đại nhân giữ mình trong sạch, nha hoàn bà tử trong nhà còn ít hơn bảy, tám phần so với nơi khác.
Chỗ dựa của Giang Hiểu Hàn còn to hơn cả đình trụ Từ đường, làm gì có sự lấy lòng nào lọt được mắt hắn, đúng là một đám nông cạn.
"Đương nhiên là vì phụ thân làm việc chăm chỉ mấy năm nay, cần cù tích góp được không ít của cải." Giang Hiểu Hàn được Giang Mặc đỡ tay xuống xe, cười cười, dùng chiết phiến vẽ vẽ: "Cho nên, ta mới mua lại cả hai tòa nhà bên cạnh."
Tạ Giác quay đầu lườm hắn.
Tòa nhà lớn như vậy, đương nhiên không thể không có người hầu hạ. Kinh thành nhiều quy củ, Giang phủ lại là nơi mấy đời truyền xuống, dù cho Giang Hiểu Hàn không thích có nhiều người hầu hạ xung quanh, nhưng trù nương, thợ trồng hoa, phủ vệ, tiểu tư, tính gộp lại cũng phải hơn trăm người.
Giang Hiểu Hàn nhấc chân bước vào cửa lớn, nửa cái sân đã kín người quỳ. Lần này hắn đi hơn nửa năm, bây giờ về Kinh, tôi tớ trong nhà phải ra hành lễ.
Giang Lăng nào từng gặp cảnh tượng như vậy, sợ đến trốn vào lòng Tạ Giác.
Giang Hiểu Hàn cất chiết phiến vào tay áo, đưa tay bế Giang Lăng, kéo tay đang che mắt của bé xuống: "Không phải sợ."
Giang Lăng nắm lấy ống tay áo Giang Hiểu Hàn theo thói quen, mím môi, không nói lời nào.
"Đây là nhị tiểu thư của Giang gia." Giang Hiểu Hàn bế cô bé, đứng trên bậc cao: "Lúc trước được nuôi dưỡng bên ngoài, lần này cũng về nhà, các ngươi mau diện kiến."
Giang Hiểu Hàn chỉ nói nhị tiểu thư vì hắn muốn để dành vị trí cho Cảnh Trạm. Mặc dù Cảnh Trạm không mang họ Giang, nhưng Giang Hiểu Hàn đã sớm coi cậu bé và Giang Lăng là con của mình. Lúc này tuy không thể nói rõ, hắn cũng phải lưu lại tiếng "ca ca" này cho Giang Lăng.
Giang Hiểu Hàn ra ngoài một chuyến, bỗng dẫn về một cô bé lớn chừng này, còn nhận đó là con gái mình. Người hầu trong Giang phủ phần lớn đều là những người ở lại qua nhiều đời, coi như hiểu rõ hắn, lại không biết hắn lui tới với cô nương nhà ai. Có vài tôi tớ trẻ tuổi dễ xúc động đã ở dưới sân quay đầu nhìn nhau.
Lão quản gia hơn năm mươi tuổi, mắt sáng lòng rõ, thấy thế thì cười chào đón: "Tướng mạo nhị tiểu thư có phúc, đôi mắt sáng trong lại có thần, vừa nhìn đã thấy là một đứa nhỏ thông minh nhanh nhẹn, thật giống với công tử."
Giang Hiểu Hàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, không khỏi cười vang: "Hôm nay nhị tiểu thư về nhà, người trong phủ đều có thưởng."
Có vàng ròng bạc trắng trong tay, ai còn quan tâm liệu cô bé không rõ lai lịch này có phải thân sinh của Giang Hiểu Hàn hay không. Nói cách khác, thân sinh hay không thì đã làm sao, cả cái Giang phủ rộng lớn này đều nghe theo lời Giang Hiểu Hàn, muốn nói cái gì, làm điều chi, cũng đều chỉ là một câu nói của hắn.
Có thưởng rồi, nhóm tôi tờ quỳ càng thêm tình nguyện, cùng hô: "Lần đầu gặp nhị tiểu thư."
Giang Lăng sợ đến ôm chặt cổ Giang Hiểu Hàn, Giang Hiểu Hàn xoa xoa lưng cô bé, nhỏ giọng dạy: "Ngày sau con là tiểu thư trong phủ, ngoài phụ thân ra, con là người cao quý nhất, không cần sợ."
Giang Lăng khó hiểu nhìn hắn, Giang Hiểu Hàn tranh thủ nói: "Bọn họ quỳ vì con là con gái phụ thân. Ta chưa từng cưới vợ, con chính là chủ nhân nội viên. Nếu ta không ở nhà, bọn họ đều phải nghe lời con, biết không?"
Không phải là hắn muốn làm khó trẻ con, nhưng không ai hiểu ân uy tịnh thi (sử dụng kết hợp cả "ân huệ" và "quyền lực") bằng Giang Hiểu Hàn. Hắn đã thay Giang Lăng đưa ra cái ân, còn phần uy phải để chính đứa nhỏ này tự mình lập thành. Năm nay Giang Lăng mới bốn tuổi, dù không thể nói ra lời uy nghiêm gì, nhưng chí ít cũng phải tỏ thái độ, mới có thể khiến người không dám xem thường ngày sau.
Giang Lăng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trong đầu như nảy ra một hình ảnh, cô bé học dáng vẻ của Giang Hiểu Hàn, khoát tay áo với mọi người: "Ngươi... Các ngươi đứng lên đi."
Giọng bé con bi bô, thế nhưng cũng học được hai phần điệu bộ của Giang đại nhân. Giang Hiểu Hàn ha ha cười, ôm cô bé vào lòng, phân phó: "Đi, thu dọn một viện nhỏ gần chính viện, cho nhị tiểu thư nghỉ ngơi."
Nói rồi, Giang Hiểu Hàn bước xuống bục, tôi tớ quỳ phía trước tự giác tản ra tạo đường, để hắn tiến vào nội viện.
Giang Ảnh tất nhiên là cần đi theo bên người Giang Hiểu Hàn, Tạ Giác cúi đầu, cũng theo sau hắn.
Nhóm tôi tớ túm năm tụm ba đứng lên, lão quản gia nghe theo dặn dò của Giang Hiểu Hàn, tìm ra hai đại nha hoàn có kinh nghiệm, để bọn họ đi làm việc.
Diện tích Giang phủ không nhỏ, sau khi hơn trăm người này ở đâu về chỗ ấy, tựa như bọt nước hòa vào biển rộng, chỉ chốc lát đã không còn tiếng vang.
Tạ Giác theo Giang Hiểu Hàn tiến vào phủ, mãi đến khi vào phòng khách chính đường mới thở phào một hơi, dám mở miệng nói chuyện.
Tạ Giác hỏi: "Minh Viễn, ngươi định bao giờ thì đi gặp Bệ hạ?"
Tạ Vĩnh Minh đã tới Kinh thành từ ba ngày trước, vừa vào Kinh đã bị Ninh Tranh giam tại Ngự Sử Đài. Dù Giang Hiểu Hàn có người nghe ngóng, nhưng tiếc là Ngự Sử Đài cũng không nằm trong tay hắn, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
"Ngày mai ta sẽ dâng thư." Giang Hiểu Hàn thả Giang Lăng xuống, cho cô bé uống một ngụm trà ấm: "Lúc này đã qua trưa, ta cũng không tiện vào Nội các."
Tạ Giác biết hắn nói đúng, chuyện này không thể gấp gáp, bèn cúi đầu ủ rũ, ngồi một bên.
Còn chưa uống xong một chén trà, Giang Mặc đã bước vào, trong tay còn cầm mấy tấm thiệp.
"Công tử." Giang Mặc nói: "Mấy vị đại nhân từ Hình bộ, Lại bộ cùng Thái thường tự gửi bái thiếp tới."
"Ha ha." Giang Hiểu Hàn đặt chén trà xuống, cười nói: "Tin tức cũng thật linh thông, ta mới vừa ngồi, trà còn chưa uống được một hớp, bái thiếp đã được đưa đến rồi?"
Lần này rời Kinh, Thần Vệ doanh phụng mệnh Bệ hạ hộ tống Giang Hiểu hàn, trong tay Giang Hiểu Hàn có binh phù, có quyền lợi tùy ý sai khiến Thần Vệ doanh. Hiện giờ Bệ hạ đổ bệnh, không quản sự vụ, binh phù trong tay Giang Hiểu Hàn lại không thể tùy tiện giao cho hai vị Điện hạ, vì vậy Thần Vệ doanh vẫn coi như nằm trong tay Giang Hiểu Hàn.
Không có ý chỉ, vô cớ dẫn binh vào Kinh có thể coi là tạo phản. Đừng nói một văn thần như Giang Hiểu Hàn, dù là Đại nguyên soái chưởng quản binh mã ở biên cương, nếu như không có chỉ của Bệ hạ, chỉ có thể dẫn không quá năm mươi thân vệ vào Kinh thành.
Giang Hiểu Hàn sắp xếp cho Thần Vệ doanh ở lại nơi cách kinh thành năm mươi dặm, chỉ dẫn theo tùy tùng của mình vào Kinh.
"Sau khi vào thành, ngươi ở tạm Giang phủ trước, ta sẽ nói với người ngoài ngươi là tiểu tư ta tìm tới cho A Lăng. Chuyện sau đó, chờ ta gặp Bệ hạ rồi lại nói." Giang Hiểu Hàn mở cửa sổ xe, nói với Tạ Giác: "Trước đó, đành để ngươi chịu đựng vậy."
Tạ Giác đã thay áo tang bằng vải thô, Giang Ảnh giúp cậu ta dịch dung một chút, khiến diện mạo của cậu ta tầm thường hơn, để gương mặt vốn góc cạnh trở nên có chút tròn trịa. Lúc này Tạ Giác đang ngồi trong xe ngựa, trông như một thanh niên hiền lành nhút nhát mới chừng hai mươi.
Giang Hiểu Hàn lại phong hai đại huyệt của cậu ta, để bước chân cậu ta có chút không vững vàng, thật không có vẻ gì là người có học võ.
Trên mặt Tạ Giác là dịch thuốc mỡ dịch dung, vô cùng không quen, lại phải cố hết sức đè thấp âm thanh, nghe vào có chút rầu rĩ: "Không có gì là chịu đựng, là chuyện phải làm."
Kinh thành là nơi dưới chân Thiên tử, ngoài việc phồn hoa hơn những nơi khác, thời gian cấm đi lại ban đêm cũng chỉ có một giờ, có rất nhiều thủ vệ đi tuần phố, so với Bình Giang thì náo nhiệt hơn nhiều.
Giang Lăng rảnh đến phát chán, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào náo nhiệt thì hơi vén cửa sổ xe ngựa, bám vào cửa nhìn ra ngoài.
Khu vực Kinh thành luôn phân biệt rõ ràng, khung cảnh giữa nội thành và ngoại thành vô cùng khác nhau. Ngoại thành còn có nhiều cửa hàng rộn ràng đông đúc, vô cùng phùng hoa, nhưng nội thành lại không giống vậy.
Giang Ảnh quen thuộc để xe ngựa rẽ vào đường chính, Giang Lăng hé cửa sổ, thấy người bên ngoài ngày càng ít, không khỏi kỳ quái nói: "Phụ thân, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
Giang Hiểu Hàn nhìn ra ngoài, thấy xe ngựa đã rẽ vào nội thành, bèn nói: "Về nhà."
Giang Lăng nghi ngờ nghiêng đầu.
Giang Lăng sinh ra ở thôn Lưu gia, sau đó theo Giang Hiểu Hàn tới Bình Giang phủ, ra khỏi nhà luôn thấy nhiều hàng xóm, không biết về nhà cũng có thể là đến nơi càng vắng vẻ quạnh quẽ.
Kinh thành khác với Bình Giang phủ, chia làm ba khu vực; cung thành, nội thành và ngoại thành, canh phòng nghiêm ngặt, không có thân phận rõ ràng thì không thể đi qua. Các cửa hàng và bách tính bình thường tập trung ở ngoại thành. Nội thành dùng phố Thừa Thiên làm trung tâm, khu vực nhà ở của quan văn quan võ chia rõ ràng hai bên trái phải. Đông thành là nơi của Nội Các, Kinh Triệu Duẫn, Thái Thường Thái Bộc, lưỡng tự và lục bộ; mà Tây thành lại là vị trí của Cấm quân, còn có Ngự Sử Đài.
Giang Hiểu Hàn là Tả tướng, Giang gia lại được nhận Thánh sủng nhiều năm, trạch viện đương nhiên chẳng thể quá mộc mạc, được xây dựng ở Đông phố, cách Nội các không xa.
Giang Ảnh cho xe dừng trước cổng Giang phủ, môn đồng gác cửa vội mang ghế nhỏ đến, Giang Mặc cho người lui xuống, tự mình tiến lên gõ cửa xe, nói: "Công tử, chúng ta đã đến."
Tiến vào nội thành, xung quanh đều là biệt thự trạch việt. Mặc dù Tạ Giác thường ở phố Tây, nhưng trong lúc làm việc cũng có đi tới đi lui, phần lớn mọi người đều biết mặt cậu ta. Tuy trên mặt đã có hóa trang, Tạ Giác vẫn không tránh khỏi có chút lo lắng, cậu ta im lặng ôm Giang Lăng vào lòng, cúi đầu.
Giang Lăng ngước mắt nhìn: "Tiểu thúc thúc___"
"A Lăng." Giang Hiểu Hàn nói: "Sau khi xuống xe, con không thể gọi hắn là tiểu thúc thúc nữa, biết chưa?"
"Tại sao ạ?" Giang Lăng không hiểu: "Thúc ấy là Tạ tiểu thúc thúc mà."
"Tiểu thúc thúc đang chơi trốn tìm, con gọi hắn là tiểu thúc thúc, người ngoài sẽ tìm được hắn." Giang Hiểu Hàn cười: "A Lăng cùng phe với phụ thân và tiểu thúc thúc, đúng không nào?"
"Dạ!" Giang Lăng đáp: "Thế con gọi thúc là ca ca."
Giang Hiểu Hàn cười, nhéo nhéo mặt bé: "Con gái ta đúng là thông minh."
Tuy nhà ở tại nội thành xây dựng tốt hơn so với ngoại thành mấy phần, thế nhưng vì có nhiều biệt thự, nhìn lại có vẻ có chút chật chội ___ Chỉ có Giang phủ không giống với những nhà khác, trạch viện nhà cao cửa rộng, chỉ cửa phủ đã rộng gấp ba cổng nhà ở Bình Giang phủ, tường hai bên cổng chính kéo dài, còn có mái hiên chạm trổ, vô cùng nổi bật, như chiếm nửa con phố.
Phủ của Tả tướng đương nhiên không phải thứ mà trạch viện mua ở Bình Giang phủ có thể so sánh. Trên cổng chính còn khảm một vòng lưu ly, ánh mặt trời chiếu vào, khúc xạ ra vầng sáng màu xanh đẹp đẽ, trông càng tráng lệ.
Giang Lăng kinh ngạc, vội ghé tai thì thầm với Tạ Giác: "Tiểu... ca ca, đây là nhà phụ thân ạ?"
Tạ Giác nghĩ ít nói thì đỡ lộ sơ hở, cho nên cậu ta chỉ gật đầu.
Giang Lăng lại hỏi: "Thế sao lại to hơn những nhà khác ạ?"
Tạ Giác thực không biết phải giải thích với trẻ con kiểu gì, chẳng lẽ nói, phụ thân con được nhiều người yêu thích, mỗi dịp tết hay lễ lớn lễ nhỏ đều được nhận hòm ban thưởng?
Nói đến đây, Tạ Giác không khỏi nhớ tới đám người mỗi ngày đổi một biện pháp "lấy lòng" kia, chúng quan đều nói Giang Hiểu Hàn khó chơi ___ Hắn chẳng hiếm lạ kỳ trân dị bảo, vàng ròng bạc trắng lại chê quá tục, thỉnh thoảng có người muốn tặng hắn mỹ nhân, lại phát hiện Giang đại nhân giữ mình trong sạch, nha hoàn bà tử trong nhà còn ít hơn bảy, tám phần so với nơi khác.
Chỗ dựa của Giang Hiểu Hàn còn to hơn cả đình trụ Từ đường, làm gì có sự lấy lòng nào lọt được mắt hắn, đúng là một đám nông cạn.
"Đương nhiên là vì phụ thân làm việc chăm chỉ mấy năm nay, cần cù tích góp được không ít của cải." Giang Hiểu Hàn được Giang Mặc đỡ tay xuống xe, cười cười, dùng chiết phiến vẽ vẽ: "Cho nên, ta mới mua lại cả hai tòa nhà bên cạnh."
Tạ Giác quay đầu lườm hắn.
Tòa nhà lớn như vậy, đương nhiên không thể không có người hầu hạ. Kinh thành nhiều quy củ, Giang phủ lại là nơi mấy đời truyền xuống, dù cho Giang Hiểu Hàn không thích có nhiều người hầu hạ xung quanh, nhưng trù nương, thợ trồng hoa, phủ vệ, tiểu tư, tính gộp lại cũng phải hơn trăm người.
Giang Hiểu Hàn nhấc chân bước vào cửa lớn, nửa cái sân đã kín người quỳ. Lần này hắn đi hơn nửa năm, bây giờ về Kinh, tôi tớ trong nhà phải ra hành lễ.
Giang Lăng nào từng gặp cảnh tượng như vậy, sợ đến trốn vào lòng Tạ Giác.
Giang Hiểu Hàn cất chiết phiến vào tay áo, đưa tay bế Giang Lăng, kéo tay đang che mắt của bé xuống: "Không phải sợ."
Giang Lăng nắm lấy ống tay áo Giang Hiểu Hàn theo thói quen, mím môi, không nói lời nào.
"Đây là nhị tiểu thư của Giang gia." Giang Hiểu Hàn bế cô bé, đứng trên bậc cao: "Lúc trước được nuôi dưỡng bên ngoài, lần này cũng về nhà, các ngươi mau diện kiến."
Giang Hiểu Hàn chỉ nói nhị tiểu thư vì hắn muốn để dành vị trí cho Cảnh Trạm. Mặc dù Cảnh Trạm không mang họ Giang, nhưng Giang Hiểu Hàn đã sớm coi cậu bé và Giang Lăng là con của mình. Lúc này tuy không thể nói rõ, hắn cũng phải lưu lại tiếng "ca ca" này cho Giang Lăng.
Giang Hiểu Hàn ra ngoài một chuyến, bỗng dẫn về một cô bé lớn chừng này, còn nhận đó là con gái mình. Người hầu trong Giang phủ phần lớn đều là những người ở lại qua nhiều đời, coi như hiểu rõ hắn, lại không biết hắn lui tới với cô nương nhà ai. Có vài tôi tớ trẻ tuổi dễ xúc động đã ở dưới sân quay đầu nhìn nhau.
Lão quản gia hơn năm mươi tuổi, mắt sáng lòng rõ, thấy thế thì cười chào đón: "Tướng mạo nhị tiểu thư có phúc, đôi mắt sáng trong lại có thần, vừa nhìn đã thấy là một đứa nhỏ thông minh nhanh nhẹn, thật giống với công tử."
Giang Hiểu Hàn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, không khỏi cười vang: "Hôm nay nhị tiểu thư về nhà, người trong phủ đều có thưởng."
Có vàng ròng bạc trắng trong tay, ai còn quan tâm liệu cô bé không rõ lai lịch này có phải thân sinh của Giang Hiểu Hàn hay không. Nói cách khác, thân sinh hay không thì đã làm sao, cả cái Giang phủ rộng lớn này đều nghe theo lời Giang Hiểu Hàn, muốn nói cái gì, làm điều chi, cũng đều chỉ là một câu nói của hắn.
Có thưởng rồi, nhóm tôi tờ quỳ càng thêm tình nguyện, cùng hô: "Lần đầu gặp nhị tiểu thư."
Giang Lăng sợ đến ôm chặt cổ Giang Hiểu Hàn, Giang Hiểu Hàn xoa xoa lưng cô bé, nhỏ giọng dạy: "Ngày sau con là tiểu thư trong phủ, ngoài phụ thân ra, con là người cao quý nhất, không cần sợ."
Giang Lăng khó hiểu nhìn hắn, Giang Hiểu Hàn tranh thủ nói: "Bọn họ quỳ vì con là con gái phụ thân. Ta chưa từng cưới vợ, con chính là chủ nhân nội viên. Nếu ta không ở nhà, bọn họ đều phải nghe lời con, biết không?"
Không phải là hắn muốn làm khó trẻ con, nhưng không ai hiểu ân uy tịnh thi (sử dụng kết hợp cả "ân huệ" và "quyền lực") bằng Giang Hiểu Hàn. Hắn đã thay Giang Lăng đưa ra cái ân, còn phần uy phải để chính đứa nhỏ này tự mình lập thành. Năm nay Giang Lăng mới bốn tuổi, dù không thể nói ra lời uy nghiêm gì, nhưng chí ít cũng phải tỏ thái độ, mới có thể khiến người không dám xem thường ngày sau.
Giang Lăng nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng trong đầu như nảy ra một hình ảnh, cô bé học dáng vẻ của Giang Hiểu Hàn, khoát tay áo với mọi người: "Ngươi... Các ngươi đứng lên đi."
Giọng bé con bi bô, thế nhưng cũng học được hai phần điệu bộ của Giang đại nhân. Giang Hiểu Hàn ha ha cười, ôm cô bé vào lòng, phân phó: "Đi, thu dọn một viện nhỏ gần chính viện, cho nhị tiểu thư nghỉ ngơi."
Nói rồi, Giang Hiểu Hàn bước xuống bục, tôi tớ quỳ phía trước tự giác tản ra tạo đường, để hắn tiến vào nội viện.
Giang Ảnh tất nhiên là cần đi theo bên người Giang Hiểu Hàn, Tạ Giác cúi đầu, cũng theo sau hắn.
Nhóm tôi tớ túm năm tụm ba đứng lên, lão quản gia nghe theo dặn dò của Giang Hiểu Hàn, tìm ra hai đại nha hoàn có kinh nghiệm, để bọn họ đi làm việc.
Diện tích Giang phủ không nhỏ, sau khi hơn trăm người này ở đâu về chỗ ấy, tựa như bọt nước hòa vào biển rộng, chỉ chốc lát đã không còn tiếng vang.
Tạ Giác theo Giang Hiểu Hàn tiến vào phủ, mãi đến khi vào phòng khách chính đường mới thở phào một hơi, dám mở miệng nói chuyện.
Tạ Giác hỏi: "Minh Viễn, ngươi định bao giờ thì đi gặp Bệ hạ?"
Tạ Vĩnh Minh đã tới Kinh thành từ ba ngày trước, vừa vào Kinh đã bị Ninh Tranh giam tại Ngự Sử Đài. Dù Giang Hiểu Hàn có người nghe ngóng, nhưng tiếc là Ngự Sử Đài cũng không nằm trong tay hắn, đến nay vẫn chưa có tin tức gì.
"Ngày mai ta sẽ dâng thư." Giang Hiểu Hàn thả Giang Lăng xuống, cho cô bé uống một ngụm trà ấm: "Lúc này đã qua trưa, ta cũng không tiện vào Nội các."
Tạ Giác biết hắn nói đúng, chuyện này không thể gấp gáp, bèn cúi đầu ủ rũ, ngồi một bên.
Còn chưa uống xong một chén trà, Giang Mặc đã bước vào, trong tay còn cầm mấy tấm thiệp.
"Công tử." Giang Mặc nói: "Mấy vị đại nhân từ Hình bộ, Lại bộ cùng Thái thường tự gửi bái thiếp tới."
"Ha ha." Giang Hiểu Hàn đặt chén trà xuống, cười nói: "Tin tức cũng thật linh thông, ta mới vừa ngồi, trà còn chưa uống được một hớp, bái thiếp đã được đưa đến rồi?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất