Chương 94
Ngự Sử Đài cũng không giống Kinh Triệu Duẫn và Hình bộ. Mặc dù đều có phủ nha, nhưng Kinh Triệu Duẫn và Hình bộ lo án hình sự của dân, còn Ngự Sử Đài lại chuyên giam giữ quan chức, vì vậy thủ vệ cũng cai quản nghiêm ngặt hơn hình ngục ở nơi khác.
Giang Hiểu Hàn đến vào lúc đêm khuya.
Tạ Vĩnh Minh cõng tội kháng chỉ bất tuân trên người, bị giam tại trọng ngục ở Ngự Sử Đài, bình thường không để người thăm viếng. Nhưng lần này không biết có phải do Ninh Dục sớm chào hỏi hay không, Giang Hiểu Hàn có thủ dụ của hắn trong tay, suốt dọc đường không hề gặp phải trắc trở gì.
Giang Ảnh cầm một ngọn đèn, đi phía trước dẫn đường cho Giang Hiểu Hàn. Trọng ngục là nơi sâu nhất trong lao ngục, càng đi vào trong, ánh sáng càng ít. Điều này là bởi trong lúc xây dựng, càng vào sâu trong lao, tường gạch xây càng dày. Ngoài để đề phòng có người cướp ngục, những viên gạch xanh này còn khiến cho trọng ngục hạ nóng đông lạnh, tự nhiên lại càng thêm khổ sở.
Từ trước đến nay, trong số những quan chức tiến vào Ngự Sử Đài, ít có ai có thể an ổn ra ngoài. Giang Hiểu Hàn đạp bước trên gạch đất, ngọn đèn le lói chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt hắn, cả hành lai dài đều tối om, tựa hồ mãi không đi tới phần cuối.
Giang Hiểu Hàn bỗng dẫm phải một thứ, dưới chân phát lên tiếng lõm bõm. Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình vừa bước vào một vũng nước nhỏ.
Giang Ảnh đi trước phát hiện hắn dừng lại, bèn cũng dừng bước. Hắn quay đầu, thấy cảnh ấy, liền cầm đèn đi tới, cúi người xoa vệt nước bắn lên vạt áo Giang Hiểu Hàn.
Giang Ảnh khom người nhìn, ánh nến soi rõ vũng chất lỏng dưới chân Giang Hiểu hàn, thứ chất lỏng sền sệt bắn lên giày hắn, màu đỏ nâu ___ là máu.
Giống như muốn xác minh suy đoán của hắn, bên tai bỗng vang lên tiếng nhỏ giọt. Chất lỏng nhỏ xuống mu bàn tay Giang Hiểu Hàn, hắn liếc mắt nhìn, chỉ thấy giọt máu đỏ tươi chảy xuôi theo mu bàn tay.
Giang Hiểu Hàn nhìn lên, chỉ thấy trên đầu hắn có treo một dây thép làm roi mềm, một giọt máu đang dần tụ lại trên đầu roi nhọn, đung đa đung đưa.
Giang Ảnh nói: "Công tử, nơi này không sạch sẽ, nên đi tiếp."
Giang Hiểu Hàn thu hồi ánh mắt: "Đi đi."
"Ngự Sử Đài có hình phạt riêng, đã là thông lệ rồi." Giang Ảnh sợ Giang Hiểu Hàn nhìn thấy những thứ này rồi bị ảnh hưởng tâm trạng, bèn thấp giọng nói: "Ngoài những đại nhân tiến vào đây theo cách thường, phải chịu khám nhà diệt tộc, chỉ chờ chết ra; còn có những người phải vào đây một cách oan uổng. Người trước thì không có băn khoăn gì, còn người sau, nếu nhưmuốn trở mình, Ngự Sử Đài sẽ không để yên, có lẽ sẽ tra tấn người trong ngục đến chết, coi như miễn trừ hậu hoạn."
Vẻ mặt Giang Hiểu Hàn lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình: "Xem ra ảnh vệ hiểu rất rõ những thứ này?"
"Là việc lúc trước, từng làm qua." Giang Ảnh nói súc tích: "Vào thời kỳ đầu khi mới thành lập ảnh vệ, đã từng mượn dùng Ngự Sử Đài."
Ảnh vệ đều là kẻ vô tâm vô tình, thủ đoạn tra tấn người cực kỳ tàn nhẫn. Hình ngục Ngự Sử Đài từng qua lại với ảnh vệ, sợ rằng chút bản lãnh ấy sẽ không để không.
___ Không biết Tạ Vĩnh Minh ở đây thế nào.
Tâm trạng Giang Hiểu Hàn hơi trầm xuống.
Đi thêm tầm nửa khắc đồng hồ, Giang Ảnh mới đẩy một cánh cửa sắt nặng nề. Sau cánh cửa này là trọng ngục, Tạ Vĩnh Minh ở một gian trong này, không biết là vô tình hay cố ý, không tách ông và Tạ Du ra giam riêng.
Giang Ảnh đưa đèn cho Giang Hiểu Hàn: "Ta ở bên ngoài chờ công tử. Ngự Sử Đài có hạn ngạch trong việc thăm tù nhân, công tử có lời gì phải mau chóng nói, miễn cho có người nắm lấy nhược điểm."
Giang Hiểu Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ tiếp ngọn đèn, một mình bước vào trong.
Có lẽ vì Ninh Tông Nguyên đến nay còn chưa đứng ra, Ninh Tranh không dám quá mức làm càn; Tạ Vĩnh Minh mặc áo tù, nhưng tựa hồ chưa phải trải qua hình phạt tra tấn nào.
Giang Hiểu Hàn treo đèn lên tường, mới lấy ra một chìa khóa màu đồng, mở cửa lao.
Tạ Vĩnh Minh ở trong ngục, đã mấy ngày không thấy ánh sáng, đôi mắt không thể lập tức với ánh đèn, híp mắt một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Minh Viễn?"
"Là ta." Giang Hiểu Hàn thấp giọng nói.
Trong trọng ngục không có đệm chăn hẳn hoi, Tạ Vĩnh Minh mặc áo tù màu trắng, đang ngồi trên giá gỗ được dùng làm giường, cổ tay còn đeo còng, dây khóa to bằng cánh tay trẻ con, kéo dài, móc vào vòng sắt trên tường.
Giang Hiểu Hàn vừa thấy đã nhíu mày. Trước không nói đến Tạ Vĩnh Minh ra sao, đường đường là Đại nguyên soái, còn chưa thẩm vấn định tội, sao đã bị làm nhục thế này.
Tạ Du ngồi dựa vào góc tường, nhìn thì có vẻ suy yếu hơn Tạ Vĩnh Minh rất nhiều.
Trọng ngục âm u đáng sợ, gông xiềng xuyên cốt treo trên tường ánh lên ánh sáng lạnh lẽo rợn người. Trên nền đất là một lớp cỏ khô ẩm ướt, chạm vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Hai vị chịu oan khuất." Giang Hiểu Hàn quỳ một gối trước Tạ Vĩnh Minh, cắn răn tự trách: "Là ta trở về muộn."
Tạ Vĩnh Minh còn chưa nói gì, Tạ Du bỗng có động tĩnh. Dường như hắn nhận ra giọng Giang Hiểu Hàn, cố gắng vịn tường đứng dậy, chưa đi được hai bước đã ngã khuỵu xuống.
Giang Hiểu Hàn thấy thế, vội vàng đưa tay ra đỡ. Vừa nhìn qua đối phương, suýt chút nữa đã sợ hết hồn.
Hàng năm, Tạ Du cũng theo Tạ Vĩnh Minh vào Kinh báo công tác, Giang Hiểu Hàn thấy hắn không ít lần. Tính ra thì, Tạ Du cũng thuộc hạng đỉnh cấp trong nhóm công tử thế gia cùng thế hệ ở Kinh thành, tuổi không quá lớn đã có một thân quân công, chỉ còn chờ kế thừa Tạ Vĩnh Minh.
Hiện giờ mới vài ngày không thấy, sao đã tiều tụy đến mức độ này.
Giang Hiểu Hàn đỡ tay hắn, chỉ cảm thấy cả người đối phương càng run rẩy, cánh tay gầy gò đến nỗi dường như chỉ cần một bàn tay là có thể vòng lấy. Hai mắt Tạ Du vô thần, chỉ trừng lớn nhìn Giang Hiểu Hàn.
"Tạ Giác đâu?" Tạ Du bám chặt lấy tay Giang Hiểu Hàn, hoảng loạn nói: "Tiểu đệ ta..."
Giang Hiểu Hàn ngẩn người, chỉ cảm thấy e rằng lúc này thần trí Tạ Du cũng không rõ ràng.
"Tạ Giác đang ở quý phủ của ta." Giang Hiểu Hàn vội động viên: "Ở Tướng phủ... Rất an toàn, tạm thời người ngoài vẫn chưa biết hắn đã hồi Kinh."
Tạ Du tựa hồ nghe hiểu, hắn khẽ bật cười, tự lẩm bẩm: "May rồi, tiểu đệ vẫn ổn..."
Hắn không nói được rõ ràng, nhưng lại không thể ngừng cười, tựa như kẻ điên. Mối lo trong lòng lúc này đã được giải tỏa, cả người hắn như mất đi khí lực, mềm oặt ngã xuống.
Giang Hiểu Hàn đỡ hắn: "... Tạ Du?"
Tạ Du làm lơ, hắn như bị trúng sốt rét, hàm răng đánh lập cập vào nhau, Giang Hiểu Hàn sợ hắn cắn phải lưỡi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời điểm huyệt ngủ của hắn, để hắn có thể yên giấc ngủ.
Giang Hiểu Hàn nhìn mà kinh hồn bạt vía. Tạ Du theo Tạ Vĩnh Minh ra chiến trường từ nhỏ, đã quen vào sinh ra tử, vì sao mới chỉ vào trại giam mấy ngày, đã bị hành hạ thành bộ dáng này?
"Minh Viễn." Tạ Vĩnh Minh bỗng mở miệng: "Ngươi lại đây."
"Được..." Giang Hiểu Hàn phản ứng lại, vội vàng để Tạ Du nằm xuống, mới quay đầu nhìn Tạ Vĩnh Minh.
Tạ Vĩnh Minh có vẻ tốt hơn Tạ Du một chút, ít nhất thì thần trí vẫn tỉnh táo. Chỉ là, ông vô cùng gầy gò, da thịt lỏng lẻo, đã bắt đầu hiện vẻ già nua.
"Tạ tướng quân." Giang Hiểu Hàn nâng còng sắt trên cổ tay Tạ Vĩnh Minh: "___ Ta nhất định sẽ ra sức vì ngài, ngài yên tâm."
"Không vội." Tạ Vĩnh Minh trở tay, nắm lấy cổ tay Giang Hiểu hàn, nhẹ nhàng gỡ tay hắn khỏi còng tay của mình. Vị Tướng quân hơn năm mươi tuổi cười cười, ôn hòa nói: "Minh Viễn, ta đã chờ ngươi mấy ngày rồi."
Giang Hiểu Hàn mím môi: "Ta biết, ngài phải chịu khổ___"
"Minh Viễn." Tạ Vĩnh Minh ôn hòa, nhưng dứt khoát ngắt lời hắn: "Mấy đứa nhỏ này không đúng mực, nhưng nếu cẩn thận tính ra, ngươi học võ từ cha ta, theo bối phận, ta còn phải gọi ngươi một tiếng hiền đệ."
Giang hiểu Hàn không hiểu vì sao ông lại đột nhiên nói tới điều này, chỉ có thể đáp: "Tướng quân khách khí."
"Những năm Tạ Giác ở lại Kinh thành, có ngươi phối hợp, thằng bé mới có thể yên bình lớn lên." Tạ Vĩnh Minh nhìn Giang Hiểu Hàn thật sâu, nghiêm túc nói: "Minh Viễn, ân tình của ngươi, Tạ gia đều ghi tạc trong lòng."
"Thật không dám nhận." Giang Hiểu Hàn nói: "Tạ lão tướng quân dạy ta võ công, săn sóc ta rất nhiều. Những điều ta làm cũng chỉ là một, hai phần mười mà thôi."
Tạ Vĩnh Minh thở dài: "Gia phụ từng nói, Minh Viễn của Giang gia sáng suốt mà tự tin, tự lập chính trực... Giao Tạ Giác cho ngươi, Tạ gia không hề không yên lòng."
Giang Hiểu Hàn nghe ra sự nản lòng trong lời ông, không khỏi vội hỏi: "Ta đã biết tình hình cụ thể qua thư trưởng tỷ gửi tới."
Nhắc đến Tạ Dao, Giang Hiểu Hàn chợt thấy hổ thẹn: "... Chỉ là, người của ta chậm một bước, không kịp cứu trưởng tỷ."
Tạ Vĩnh Minh biết được chuyện của Tạ Dao còn sớm hơn Giang Hiểu Hàn, ông vỗ vai hắn, không nói gì.
Giang Hiểu Hàn biết bây giờ không phải lúc tự trách, hắn vội bình tĩnh lại rồi hỏi: "Thánh chỉ sẽ không tự mình chạy vào ngăn kép. Ngài cẩn thận ngẫm lại, xem đến tột cùng là kẻ nào gây nên."
Tạ Vĩnh Minh nghe vậy thì nhìn về phía Giang Hiểu Hàn, ánh mắt ông vô cùng phức tạp, lại mang theo chút hổ thẹn, dường như trong đầu lúc này đang thiên nhân giao chiến.
Giang Hiểu Hàn ngẩn ra.
Ánh mắt này của Tạ Vĩnh Minh khiến hắn nhớ tới Giang Thu Hồng ___ Năm hắn mười sáu tuổi, mới đạt được Trạng nguyên, Giang Thu Hồng cũng từng dùng ánh mắt này để nhìn hắn.
Tạ Vĩnh Minh lộ ra vẻ dằn vặt, như một con thú già bị thương, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Giang Hiểu Hàn không biết liệu có phải Tạ Vĩnh Minh đang do dự trong việc khiến hắn phải gánh trách nhiệm của Tạ gia hay không, nhưng dù có thế nào, đã nhận lời với Tạ Giác, hắn nhất định phải tận lực thử một lần.
"Bá phụ." Giang Hiểu Hàn mềm giọng: "Có phải ngài có chủ ý hay không?"
"... Tam điện hạ." Tạ Vĩnh Minh rốt cục từ bỏ đấu tranh, giọng ông rất nhẹ, tựa hồ đã nhận mệnh: "Ninh Tranh."
"Ta đã hiểu." Giang Hiểu Hàn nói: "Tướng quân xin cứ yên tâ, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Tạ gia."
Nói rồi, Giang Hiểu Hàn định đứng dậy, lại bị Tạ Vĩnh Minh giữ lấy. Tay vị Tướng quân này đã khô gầy, nắm chặt lấy cổ tay Giang Hiểu Hàn, không cho hắn đứng dậy.
Giang Hiểu Hàn khựng người, cảm thấy đối phương nhét gì đó vào tay hắn. Hắn không chút biến sắc mà nhận lấy, lợi dụng tay áo rộng che khuất, Tạ Vĩnh Minh vuốt dọc theo vật kia, Giang Hiểu Hàn hiểu ý, không hỏi gì, mà làm theo Tạ Vĩnh Minh.
Đó là một vật cứng, lúc chạm vào có cảm giác lạnh lẽo, lại không như ngọc. Giang Hiểu Hàn lần theo đầu ngón tay Tạ Vĩnh Minh, bỗng chạm tới một cái chốt nổi lên.
___ là một cái khóa.
Tạ Vĩnh Minh thấy hắn đã tìm được, mới chầm chậm buông tay.
"Cha mẹ thương con, tất sẽ vì con mà lo nghĩ." Tạ Vĩnh Minh nói: "Bên người Tạ Giác có một tướng sĩ, họ Quan tên Trọng, thằng bé tính tình thận trọng, là người có thể dùng."
___ Quan Trọng? Giang Hiểu Hàn đương nhiên nhớ người này. Chỉ là không ngờ, hắn lại là người của Tạ Vĩnh Minh.
Không chờ hắn nghiền ngẫm, Tạ Vĩnh Minh đã vỗ lên tay hắn.
"Minh Viễn, lúc ta ở biên cương, đã chọn được tự cho Tạ Giác, ngươi ra ngoài, nhớ giúp ta nói cho thằng bé." Tạ Vĩnh Minh nhìn đôi tay trống rỗng của mình, chậm rãi nói: "Yêu ghét rõ ràng, không để tâm chuyện vặt vãnh... Dùng hai chữ Chiêu Minh đi."
Giang Hiểu Hàn có chút không rõ, nhưng nhìn Tạ Vĩnh minh, hắn lại không thể mở miệng. Hắn siết chặt vật trong tay, tự hiểu rõ ý tứ của Tạ Vĩnh Minh ___ phải đưa vật này cho Tạ Giác.
"Khi còn sống, gia phụ thường nói, Tạ gia nợ Giang gia một cái mạng, nếu như có cơ hội, nhất định phải báo đáp. Di huấn của gia phụ, từ trên xuống dưới Tạ gia đều ghi nhớ trong lòng." Tạ Vĩnh Minh thở dài một hơi: "Giang đại nhân, Tạ gia tặng ngươi phần lễ này, chỉ hi vọng... Tương lai, ngươi có thể che chở Tạ Giác."
"Bá phụ không cần như vậy." Giang Hiểu Hàn nói: "Tạ Giác họ Tạ, ta giúp đỡ hắn, là việc thiên kinh địa nghĩa."
"Được." Tạ Vĩnh Minh bỗng cười: "Vậy là tốt rồi."
Giang Hiểu Hàn còn có lời muốn hỏi, Giang Ảnh đã bước vào: "Công tử, không còn sớm nữa."
Trong ngục không rõ ngày đêm, Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ mới phát hiện mình ở lại có chút lâu, chỉ có thể tạm thời nuốt lại những nghi hoặc kia. Ngày sau còn dài, có thể chậm rãi điều tra.
Giang Hiểu Hàn đứng dậy cáo từ, đi tới cửa, Tạ Vĩnh Minh chợt gọi hắn.
"Minh Viễn."
Giang Hiểu Hàn quay đầu lại.
"Hoàng quyền là một tấm lưới gió thổi không lọt." Tạ Vĩnh Minh nói: "Ngươi và ta, cũng chỉ là cá trong cái lưới này mà thôi."
Giang Hiểu Hàn đến vào lúc đêm khuya.
Tạ Vĩnh Minh cõng tội kháng chỉ bất tuân trên người, bị giam tại trọng ngục ở Ngự Sử Đài, bình thường không để người thăm viếng. Nhưng lần này không biết có phải do Ninh Dục sớm chào hỏi hay không, Giang Hiểu Hàn có thủ dụ của hắn trong tay, suốt dọc đường không hề gặp phải trắc trở gì.
Giang Ảnh cầm một ngọn đèn, đi phía trước dẫn đường cho Giang Hiểu Hàn. Trọng ngục là nơi sâu nhất trong lao ngục, càng đi vào trong, ánh sáng càng ít. Điều này là bởi trong lúc xây dựng, càng vào sâu trong lao, tường gạch xây càng dày. Ngoài để đề phòng có người cướp ngục, những viên gạch xanh này còn khiến cho trọng ngục hạ nóng đông lạnh, tự nhiên lại càng thêm khổ sở.
Từ trước đến nay, trong số những quan chức tiến vào Ngự Sử Đài, ít có ai có thể an ổn ra ngoài. Giang Hiểu Hàn đạp bước trên gạch đất, ngọn đèn le lói chỉ có thể chiếu sáng một vùng nhỏ trước mặt hắn, cả hành lai dài đều tối om, tựa hồ mãi không đi tới phần cuối.
Giang Hiểu Hàn bỗng dẫm phải một thứ, dưới chân phát lên tiếng lõm bõm. Hắn cúi đầu nhìn, mới phát hiện mình vừa bước vào một vũng nước nhỏ.
Giang Ảnh đi trước phát hiện hắn dừng lại, bèn cũng dừng bước. Hắn quay đầu, thấy cảnh ấy, liền cầm đèn đi tới, cúi người xoa vệt nước bắn lên vạt áo Giang Hiểu Hàn.
Giang Ảnh khom người nhìn, ánh nến soi rõ vũng chất lỏng dưới chân Giang Hiểu hàn, thứ chất lỏng sền sệt bắn lên giày hắn, màu đỏ nâu ___ là máu.
Giống như muốn xác minh suy đoán của hắn, bên tai bỗng vang lên tiếng nhỏ giọt. Chất lỏng nhỏ xuống mu bàn tay Giang Hiểu Hàn, hắn liếc mắt nhìn, chỉ thấy giọt máu đỏ tươi chảy xuôi theo mu bàn tay.
Giang Hiểu Hàn nhìn lên, chỉ thấy trên đầu hắn có treo một dây thép làm roi mềm, một giọt máu đang dần tụ lại trên đầu roi nhọn, đung đa đung đưa.
Giang Ảnh nói: "Công tử, nơi này không sạch sẽ, nên đi tiếp."
Giang Hiểu Hàn thu hồi ánh mắt: "Đi đi."
"Ngự Sử Đài có hình phạt riêng, đã là thông lệ rồi." Giang Ảnh sợ Giang Hiểu Hàn nhìn thấy những thứ này rồi bị ảnh hưởng tâm trạng, bèn thấp giọng nói: "Ngoài những đại nhân tiến vào đây theo cách thường, phải chịu khám nhà diệt tộc, chỉ chờ chết ra; còn có những người phải vào đây một cách oan uổng. Người trước thì không có băn khoăn gì, còn người sau, nếu nhưmuốn trở mình, Ngự Sử Đài sẽ không để yên, có lẽ sẽ tra tấn người trong ngục đến chết, coi như miễn trừ hậu hoạn."
Vẻ mặt Giang Hiểu Hàn lãnh đạm, không nhìn ra tâm tình: "Xem ra ảnh vệ hiểu rất rõ những thứ này?"
"Là việc lúc trước, từng làm qua." Giang Ảnh nói súc tích: "Vào thời kỳ đầu khi mới thành lập ảnh vệ, đã từng mượn dùng Ngự Sử Đài."
Ảnh vệ đều là kẻ vô tâm vô tình, thủ đoạn tra tấn người cực kỳ tàn nhẫn. Hình ngục Ngự Sử Đài từng qua lại với ảnh vệ, sợ rằng chút bản lãnh ấy sẽ không để không.
___ Không biết Tạ Vĩnh Minh ở đây thế nào.
Tâm trạng Giang Hiểu Hàn hơi trầm xuống.
Đi thêm tầm nửa khắc đồng hồ, Giang Ảnh mới đẩy một cánh cửa sắt nặng nề. Sau cánh cửa này là trọng ngục, Tạ Vĩnh Minh ở một gian trong này, không biết là vô tình hay cố ý, không tách ông và Tạ Du ra giam riêng.
Giang Ảnh đưa đèn cho Giang Hiểu Hàn: "Ta ở bên ngoài chờ công tử. Ngự Sử Đài có hạn ngạch trong việc thăm tù nhân, công tử có lời gì phải mau chóng nói, miễn cho có người nắm lấy nhược điểm."
Giang Hiểu Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ tiếp ngọn đèn, một mình bước vào trong.
Có lẽ vì Ninh Tông Nguyên đến nay còn chưa đứng ra, Ninh Tranh không dám quá mức làm càn; Tạ Vĩnh Minh mặc áo tù, nhưng tựa hồ chưa phải trải qua hình phạt tra tấn nào.
Giang Hiểu Hàn treo đèn lên tường, mới lấy ra một chìa khóa màu đồng, mở cửa lao.
Tạ Vĩnh Minh ở trong ngục, đã mấy ngày không thấy ánh sáng, đôi mắt không thể lập tức với ánh đèn, híp mắt một lúc mới chậm rãi mở miệng: "Minh Viễn?"
"Là ta." Giang Hiểu Hàn thấp giọng nói.
Trong trọng ngục không có đệm chăn hẳn hoi, Tạ Vĩnh Minh mặc áo tù màu trắng, đang ngồi trên giá gỗ được dùng làm giường, cổ tay còn đeo còng, dây khóa to bằng cánh tay trẻ con, kéo dài, móc vào vòng sắt trên tường.
Giang Hiểu Hàn vừa thấy đã nhíu mày. Trước không nói đến Tạ Vĩnh Minh ra sao, đường đường là Đại nguyên soái, còn chưa thẩm vấn định tội, sao đã bị làm nhục thế này.
Tạ Du ngồi dựa vào góc tường, nhìn thì có vẻ suy yếu hơn Tạ Vĩnh Minh rất nhiều.
Trọng ngục âm u đáng sợ, gông xiềng xuyên cốt treo trên tường ánh lên ánh sáng lạnh lẽo rợn người. Trên nền đất là một lớp cỏ khô ẩm ướt, chạm vào chỉ cảm thấy lạnh lẽo.
"Hai vị chịu oan khuất." Giang Hiểu Hàn quỳ một gối trước Tạ Vĩnh Minh, cắn răn tự trách: "Là ta trở về muộn."
Tạ Vĩnh Minh còn chưa nói gì, Tạ Du bỗng có động tĩnh. Dường như hắn nhận ra giọng Giang Hiểu Hàn, cố gắng vịn tường đứng dậy, chưa đi được hai bước đã ngã khuỵu xuống.
Giang Hiểu Hàn thấy thế, vội vàng đưa tay ra đỡ. Vừa nhìn qua đối phương, suýt chút nữa đã sợ hết hồn.
Hàng năm, Tạ Du cũng theo Tạ Vĩnh Minh vào Kinh báo công tác, Giang Hiểu Hàn thấy hắn không ít lần. Tính ra thì, Tạ Du cũng thuộc hạng đỉnh cấp trong nhóm công tử thế gia cùng thế hệ ở Kinh thành, tuổi không quá lớn đã có một thân quân công, chỉ còn chờ kế thừa Tạ Vĩnh Minh.
Hiện giờ mới vài ngày không thấy, sao đã tiều tụy đến mức độ này.
Giang Hiểu Hàn đỡ tay hắn, chỉ cảm thấy cả người đối phương càng run rẩy, cánh tay gầy gò đến nỗi dường như chỉ cần một bàn tay là có thể vòng lấy. Hai mắt Tạ Du vô thần, chỉ trừng lớn nhìn Giang Hiểu Hàn.
"Tạ Giác đâu?" Tạ Du bám chặt lấy tay Giang Hiểu Hàn, hoảng loạn nói: "Tiểu đệ ta..."
Giang Hiểu Hàn ngẩn người, chỉ cảm thấy e rằng lúc này thần trí Tạ Du cũng không rõ ràng.
"Tạ Giác đang ở quý phủ của ta." Giang Hiểu Hàn vội động viên: "Ở Tướng phủ... Rất an toàn, tạm thời người ngoài vẫn chưa biết hắn đã hồi Kinh."
Tạ Du tựa hồ nghe hiểu, hắn khẽ bật cười, tự lẩm bẩm: "May rồi, tiểu đệ vẫn ổn..."
Hắn không nói được rõ ràng, nhưng lại không thể ngừng cười, tựa như kẻ điên. Mối lo trong lòng lúc này đã được giải tỏa, cả người hắn như mất đi khí lực, mềm oặt ngã xuống.
Giang Hiểu Hàn đỡ hắn: "... Tạ Du?"
Tạ Du làm lơ, hắn như bị trúng sốt rét, hàm răng đánh lập cập vào nhau, Giang Hiểu Hàn sợ hắn cắn phải lưỡi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời điểm huyệt ngủ của hắn, để hắn có thể yên giấc ngủ.
Giang Hiểu Hàn nhìn mà kinh hồn bạt vía. Tạ Du theo Tạ Vĩnh Minh ra chiến trường từ nhỏ, đã quen vào sinh ra tử, vì sao mới chỉ vào trại giam mấy ngày, đã bị hành hạ thành bộ dáng này?
"Minh Viễn." Tạ Vĩnh Minh bỗng mở miệng: "Ngươi lại đây."
"Được..." Giang Hiểu Hàn phản ứng lại, vội vàng để Tạ Du nằm xuống, mới quay đầu nhìn Tạ Vĩnh Minh.
Tạ Vĩnh Minh có vẻ tốt hơn Tạ Du một chút, ít nhất thì thần trí vẫn tỉnh táo. Chỉ là, ông vô cùng gầy gò, da thịt lỏng lẻo, đã bắt đầu hiện vẻ già nua.
"Tạ tướng quân." Giang Hiểu Hàn nâng còng sắt trên cổ tay Tạ Vĩnh Minh: "___ Ta nhất định sẽ ra sức vì ngài, ngài yên tâm."
"Không vội." Tạ Vĩnh Minh trở tay, nắm lấy cổ tay Giang Hiểu hàn, nhẹ nhàng gỡ tay hắn khỏi còng tay của mình. Vị Tướng quân hơn năm mươi tuổi cười cười, ôn hòa nói: "Minh Viễn, ta đã chờ ngươi mấy ngày rồi."
Giang Hiểu Hàn mím môi: "Ta biết, ngài phải chịu khổ___"
"Minh Viễn." Tạ Vĩnh Minh ôn hòa, nhưng dứt khoát ngắt lời hắn: "Mấy đứa nhỏ này không đúng mực, nhưng nếu cẩn thận tính ra, ngươi học võ từ cha ta, theo bối phận, ta còn phải gọi ngươi một tiếng hiền đệ."
Giang hiểu Hàn không hiểu vì sao ông lại đột nhiên nói tới điều này, chỉ có thể đáp: "Tướng quân khách khí."
"Những năm Tạ Giác ở lại Kinh thành, có ngươi phối hợp, thằng bé mới có thể yên bình lớn lên." Tạ Vĩnh Minh nhìn Giang Hiểu Hàn thật sâu, nghiêm túc nói: "Minh Viễn, ân tình của ngươi, Tạ gia đều ghi tạc trong lòng."
"Thật không dám nhận." Giang Hiểu Hàn nói: "Tạ lão tướng quân dạy ta võ công, săn sóc ta rất nhiều. Những điều ta làm cũng chỉ là một, hai phần mười mà thôi."
Tạ Vĩnh Minh thở dài: "Gia phụ từng nói, Minh Viễn của Giang gia sáng suốt mà tự tin, tự lập chính trực... Giao Tạ Giác cho ngươi, Tạ gia không hề không yên lòng."
Giang Hiểu Hàn nghe ra sự nản lòng trong lời ông, không khỏi vội hỏi: "Ta đã biết tình hình cụ thể qua thư trưởng tỷ gửi tới."
Nhắc đến Tạ Dao, Giang Hiểu Hàn chợt thấy hổ thẹn: "... Chỉ là, người của ta chậm một bước, không kịp cứu trưởng tỷ."
Tạ Vĩnh Minh biết được chuyện của Tạ Dao còn sớm hơn Giang Hiểu Hàn, ông vỗ vai hắn, không nói gì.
Giang Hiểu Hàn biết bây giờ không phải lúc tự trách, hắn vội bình tĩnh lại rồi hỏi: "Thánh chỉ sẽ không tự mình chạy vào ngăn kép. Ngài cẩn thận ngẫm lại, xem đến tột cùng là kẻ nào gây nên."
Tạ Vĩnh Minh nghe vậy thì nhìn về phía Giang Hiểu Hàn, ánh mắt ông vô cùng phức tạp, lại mang theo chút hổ thẹn, dường như trong đầu lúc này đang thiên nhân giao chiến.
Giang Hiểu Hàn ngẩn ra.
Ánh mắt này của Tạ Vĩnh Minh khiến hắn nhớ tới Giang Thu Hồng ___ Năm hắn mười sáu tuổi, mới đạt được Trạng nguyên, Giang Thu Hồng cũng từng dùng ánh mắt này để nhìn hắn.
Tạ Vĩnh Minh lộ ra vẻ dằn vặt, như một con thú già bị thương, trong ánh mắt mang theo khẩn cầu.
Giang Hiểu Hàn không biết liệu có phải Tạ Vĩnh Minh đang do dự trong việc khiến hắn phải gánh trách nhiệm của Tạ gia hay không, nhưng dù có thế nào, đã nhận lời với Tạ Giác, hắn nhất định phải tận lực thử một lần.
"Bá phụ." Giang Hiểu Hàn mềm giọng: "Có phải ngài có chủ ý hay không?"
"... Tam điện hạ." Tạ Vĩnh Minh rốt cục từ bỏ đấu tranh, giọng ông rất nhẹ, tựa hồ đã nhận mệnh: "Ninh Tranh."
"Ta đã hiểu." Giang Hiểu Hàn nói: "Tướng quân xin cứ yên tâ, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho Tạ gia."
Nói rồi, Giang Hiểu Hàn định đứng dậy, lại bị Tạ Vĩnh Minh giữ lấy. Tay vị Tướng quân này đã khô gầy, nắm chặt lấy cổ tay Giang Hiểu Hàn, không cho hắn đứng dậy.
Giang Hiểu Hàn khựng người, cảm thấy đối phương nhét gì đó vào tay hắn. Hắn không chút biến sắc mà nhận lấy, lợi dụng tay áo rộng che khuất, Tạ Vĩnh Minh vuốt dọc theo vật kia, Giang Hiểu Hàn hiểu ý, không hỏi gì, mà làm theo Tạ Vĩnh Minh.
Đó là một vật cứng, lúc chạm vào có cảm giác lạnh lẽo, lại không như ngọc. Giang Hiểu Hàn lần theo đầu ngón tay Tạ Vĩnh Minh, bỗng chạm tới một cái chốt nổi lên.
___ là một cái khóa.
Tạ Vĩnh Minh thấy hắn đã tìm được, mới chầm chậm buông tay.
"Cha mẹ thương con, tất sẽ vì con mà lo nghĩ." Tạ Vĩnh Minh nói: "Bên người Tạ Giác có một tướng sĩ, họ Quan tên Trọng, thằng bé tính tình thận trọng, là người có thể dùng."
___ Quan Trọng? Giang Hiểu Hàn đương nhiên nhớ người này. Chỉ là không ngờ, hắn lại là người của Tạ Vĩnh Minh.
Không chờ hắn nghiền ngẫm, Tạ Vĩnh Minh đã vỗ lên tay hắn.
"Minh Viễn, lúc ta ở biên cương, đã chọn được tự cho Tạ Giác, ngươi ra ngoài, nhớ giúp ta nói cho thằng bé." Tạ Vĩnh Minh nhìn đôi tay trống rỗng của mình, chậm rãi nói: "Yêu ghét rõ ràng, không để tâm chuyện vặt vãnh... Dùng hai chữ Chiêu Minh đi."
Giang Hiểu Hàn có chút không rõ, nhưng nhìn Tạ Vĩnh minh, hắn lại không thể mở miệng. Hắn siết chặt vật trong tay, tự hiểu rõ ý tứ của Tạ Vĩnh Minh ___ phải đưa vật này cho Tạ Giác.
"Khi còn sống, gia phụ thường nói, Tạ gia nợ Giang gia một cái mạng, nếu như có cơ hội, nhất định phải báo đáp. Di huấn của gia phụ, từ trên xuống dưới Tạ gia đều ghi nhớ trong lòng." Tạ Vĩnh Minh thở dài một hơi: "Giang đại nhân, Tạ gia tặng ngươi phần lễ này, chỉ hi vọng... Tương lai, ngươi có thể che chở Tạ Giác."
"Bá phụ không cần như vậy." Giang Hiểu Hàn nói: "Tạ Giác họ Tạ, ta giúp đỡ hắn, là việc thiên kinh địa nghĩa."
"Được." Tạ Vĩnh Minh bỗng cười: "Vậy là tốt rồi."
Giang Hiểu Hàn còn có lời muốn hỏi, Giang Ảnh đã bước vào: "Công tử, không còn sớm nữa."
Trong ngục không rõ ngày đêm, Giang Hiểu Hàn ngẫm nghĩ mới phát hiện mình ở lại có chút lâu, chỉ có thể tạm thời nuốt lại những nghi hoặc kia. Ngày sau còn dài, có thể chậm rãi điều tra.
Giang Hiểu Hàn đứng dậy cáo từ, đi tới cửa, Tạ Vĩnh Minh chợt gọi hắn.
"Minh Viễn."
Giang Hiểu Hàn quay đầu lại.
"Hoàng quyền là một tấm lưới gió thổi không lọt." Tạ Vĩnh Minh nói: "Ngươi và ta, cũng chỉ là cá trong cái lưới này mà thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất