Chương 27: Về việc đi tiêm
Tuy rất muốn cười nhưng Vương Băng Ngu biết ở thời điểm mấu chốt này tuyệt đối không thể cười.
Hắn nhìn ra được La Chú đang rất khó chịu vì hẹn hò bị phá hỏng, nếu hắn cười bây giờ thì e là chuyện sẽ không dừng lại ở một cú thụi vào lưng.
Vương Băng Ngu ôm tấm lưng hơi đau muốn cười mà không thể cười, đeo mặt nạ đau khổ lên.
Thực ra chính Vương Băng Ngu cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra như thế.
Trong tưởng tượng của hắn thì La Chú và Đường Ngật đi hẹn hò sẽ như này: Dưới ảnh hưởng của cảm xúc mãnh liệt mà bộ phim mang tới, hai người dấy lên nhiệt huyết, adrenaline tăng vọt, não giải phóng lượng lớn dopamine khiến người rơi vào trạng thái hưng phấn sung sướng.
Tim đập nhanh, máu tuần hoàn nhanh, hai người ngẫu nhiên chạm mắt — bùm, tia lửa tình yêu bùng nổ.
Trên đây mới là quy trình chuẩn, chỉ là Vương Băng Ngu không ngờ đến hai tên đàn ông đi xem phim với nhau còn mua thêm túi bỏng siêu bự với kẹo bông hình hoa khổng lồ.
Tuy rằng hẹn hò thì nên tặng hoa, nhưng hoa bỏng ngô thì không ổn, hoa làm từ kẹo bông càng bất ổn.
Về lí thì chuyện này có trách Vương Băng Ngu không? Tất nhiên là không rồi.
La Chú nghiến răng, cố bày ra nụ cười: “Về sau còn nghe lời cậu nữa thì tôi sẽ viết ngược họ tôi.”
Vương Băng Ngu rất oan ức, hắn cảm thấy mình còn oan hơn Tiểu Đường bị đổ bỏng ngô, nhỏ giọng thì thầm sau bóng lưng lạnh lùng của La Chú: “Đúng là đồ ngang ngược!”
La Chú không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng dựng thẳng ngón giữa.
Nói thật thì buổi hẹn hò có miếng không có tiếng kia cũng không đến nỗi thất bại từ đầu đến cuối.
Sau khi hết phim, lúc đi từ rạp ra ngoài chợt có cảm giác như bước khỏi bóng tối đón lấy ánh sáng vậy. La Chú vắt hết óc nghĩ xem nên làm gì mới cứu vớt lại bầu không khí quỷ dị đang tràn ngập giữa hai người. Ngó thấy Đường Ngật cúi đầu thanh lí tàn tích của kẹo bông trên người, hắn chỉ có thể thở dài, cũng không làm gì khác mà trực tiếp gọi xe đưa Đường Ngật về nhà.
Tài xế dựa theo địa chỉ Đường Ngật nói đi tới khu chung cư chỗ cậu. La Chú âm thầm đánh giá cổng chung cư đêm nào cũng tới nhưng chưa bao giờ trông thấy này.
Ừm, bây giờ có lẽ được xem như chính thức ra mắt.
Đường Ngật xuống xe, chợt quay lại nói với La Chú: “Bác sĩ La, hôm nay đi xem phim, tôi rất vui.”
La Chú nghe được câu này, lại giống như chưa nghe được. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, âm thầm ảo não vừa nãy tự nhiên nghĩ vẩn vơ không tập trung làm gì không biết!
“Lần sau anh còn cần người đi cùng thì có thể tìm tôi.” Đường Ngật mím môi cười, vẫy tay chào La Chú: “Cảm ơn bỏng ngô và kẹo bông của anh.”
La Chú nhìn bóng lưng đi vào chung cư của cậu, ngoài mặt bình tĩnh nói địa chỉ với tài xế nhưng trong lòng đã lên lịch buổi hẹn kế tiếp xong xuôi.
Đường Ngật lại tiếp tục hào hứng tới bệnh viện thú y điểm danh. La Chú thường thường kiểm tra sơ qua cho Đường Phú Quý, ghi chép lại sự phát triển chiều cao, cân nặng; còn săn sóc vẽ thành biểu đồ đường gấp khúc làm cho Đường Ngật nhìn vào là có thể thấy ngay thời gian qua mèo con đã ngày càng khỏe mạnh.
Đường Phú Quý từ mới đầu bốn tháng tuổi chỉ nặng chừng 1kg nay lên sáu tháng đã nặng 3kg, đúng với cân nặng tiêu chuẩn, tất cả nhờ vào một tay Đường Ngật nuôi nấng. La Chú tự mình cảm nhận được cậu chăm mèo rất tận tâm. Không chỉ tự mình chuẩn bị đồ ăn cho mèo mà mỗi chuyện dọn dẹp lại đồ mèo con phá ra đã thể hiện rõ sự kiên nhẫn của cậu.
La Chú nói: “Bây giờ Phú Quý rất khỏe mạnh, cân nặng đạt tới chỉ tiêu bình thường, chúc mừng cậu.”
Đường Ngật cười xán lạn, tựa hồ vui cùng mèo con khỏe mạnh.
“Cậu chăm sóc cho nó rất tốt.” La Chú dịu dàng nhìn Đường Ngật chăm chú.
Tuy đeo khẩu trang nhưng nó không ảnh hưởng đến việc Đường Ngật cảm nhận được bác sĩ La đang cười. Cậu vui vẻ ngẩng đầu: “Hôm nào tôi cũng khen nó nữa. Ba mẹ tôi nói, ngôn ngữ có năng lực rất mạnh, thường xuyên khích lệ sẽ giúp mèo nhỏ lớn lên mạnh khỏe hơn.”
Người nhận được khích lệ La Chú không nhịn được mà bật cười. Theo hắn thì lời ấy của ba mẹ cậu không phải để khích lệ mèo nhỏ mà là khích lệ Đường Ngật, giúp cậu sống tốt hơn.
Ba mẹ Đường Ngật hẳn là những người rất tốt, La Chú nghĩ thầm, chỉ có người tốt mới có thể nuôi dạy được Đường Ngật tốt tính như vậy.
“Cậu cũng rất giỏi.” La Chú nói, “Cậu là chủ nhân có trách nhiệm với thú cưng nhất mà tôi từng thấy.”
Đường Ngật ngạc nhiên nhìn hắn. La Chú vẫn chưa nói hết, hắn nhìn thẳng Đường Ngật, nói tiếp: “Tính tình cậu rất tốt, vẻ ngoài dễ nhìn, lễ phép với mọi người, cũng rất chăm chỉ nỗ lực…”
Mỗi lời khen hắn nói đều rất đơn giản như lời nói qua quýt chung chung giữa bạn bè với nhau nhưng không hiểu sao Đường Ngật nghe vào lại thấy tai mình nóng bừng.
Nhiệt độ nơi ấy còn không ngừng lan tràn ra hai má, Đường Ngật muốn xách balo mèo lên che mặt mình lại, chợt thoáng thấy hai mắt ngập tràn ý cười của La Chú thì mới nhận ra hắn cố ý.
Đường Ngật không phục, hai mắt sáng lấp lánh, trung khí mười phần mà nói: “Đúng, tôi tốt thế đấy!”
La Chú không nhịn được cúi đầu che đi ý cười trên mặt, đáng yêu quá.
“Phú Quý tiêm đủ liều vắc-xin rồi, kết quả đo lường kháng thể FCV và FVR đã đạt mức tiêu chuẩn, năm sau tiêm nhắc lại là được.” La Chú đưa báo cáo kiểm tra của Phú Quý cho Đường Ngật, nói: “Tuy nhiên kháng thể FPV chưa đạt tiêu chuẩn, cậu có muốn tiêm thêm một liều không?”
(*) Gốc lần lượt là 猫杯状, 猫鼻支, 猫瘟: Tên vi-rút khá dài nên mình ghi rút gọn, FCV và FVR là vi-rút gây ra các bệnh nguy hiểm về đường hô hấp, FPV gây ra bệnh giảm bạch cầu (dịch hạch) và một số bệnh khác ở mèo. Các bệnh này đều rất nguy hiểm nên nếu có điều kiện mọi người hãy đưa mèo nhà mình đi tiêm vắc-xin đầy đủ nhé.
Tiêm thêm một liều? Đường Ngật ôm chặt mèo nhỏ, mày nhíu chặt, môi cũng mím thành một đường thẳng.
Tuy rằng kĩ thuật tiêm của bác sĩ Nhan rất tốt nhưng Đường Ngật nhìn mèo con phải tiêm bốn mũi đã đủ khó chịu rồi, giờ La Chú còn hỏi có muốn tiêm thêm một liều không… Cậu từ chối được không?
La Chú nhận ra dường như cậu không muốn lắm, dịu giọng nói: “Thật ra không tiêm cũng được, chỉ cần Phú Quý không ra ngoài, không tiếp xúc với nguồn gây bệnh thì sẽ không sao. Tiêm thêm liều là để an toàn hơn thôi.”
Đường Ngật nghe xong rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Thế thì tiêm đi.”
La Chú cười cười dẫn cậu đi tìm Nhan Thanh, vừa hay Nhan Thanh đang rảnh, nghe nói phải tiêm bổ sung thì lập tức bảo y tá đi chuẩn bị thuốc.
Đường Phú Quý vẫn luôn ngơ ngác không hề có cảnh giác với bất kì ai, ngoài Đường Ngật ra thì ai chạm vào nó cũng không có phản ứng gì đặc biệt đáp lại, như thể vẫn luôn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Thế mà bây giờ nó trông thấy Nhan Thanh lại xòe móng vuốt ra, cũng hiếm thấy ‘gào’ một tiếng.
Nhan Thanh không thấy bất ngờ mà còn cười: “Rồi xong, bị nhớ kĩ rồi.”
Mèo nhỏ có ngốc đến mấy thì dù có bị đồ ăn phân tán lực chú ý vẫn sẽ nhớ kĩ người đã tiêm mình bốn mũi.
Đường Phú Quý xù lông muốn trốn vào góc, Đường Ngật vội vàng ôm nó vào lòng, hoàn toàn dẹp bỏ ý tưởng tiêm bổ sung.
Dẫu sao cậu cũng sợ tiêm muốn chết, nhanh chóng ôm mèo bỏ chạy khỏi phòng khám của Nhan Thanh.
Nhan Thanh thấy thế, lén lút dùng khuỷu tay đụng đụng La Chú: “Cậu biết trước hết rồi đúng không?”
La Chú mặt không cảm xúc, rặt một bộ cậu nói gì tôi không hiểu.
“Cậu cứ giả vờ đi.” Nhan Thanh than thở, “Ai mà không biết động vật chỉ sợ bác sĩ tiêm cho nó, chúng ta chẳng ai tiêm cho con nhà mình, cậu cố ý gắp lửa bỏ tay người đúng không?”
Có một số bác sĩ thú y, ví dụ như Nhan Thanh, sẽ không tiêm cho con mình. Đây là nhận thức chung phổ biến của mọi người, tiêm xong tổn thương tình cảm lắm.
La Chú nghiêm mặt, gật đầu như ngộ ra gì đó: “Há, thì ra còn có chuyện như thế.”
“Cút cút cút, ra khỏi phòng tôi ngay, nếu không kim tiêm này phải thưởng cho cậu đấy.” Nhan Thanh cười mắng.
La Chú lẹ làng quay người đi tìm Đường Ngật đã chạy đi trước.
Tiếc là La Chú vẫn không thể nói chuyện thêm với Đường Ngật, nguyên nhân là có một ông cụ dắt chó nhà mình đến, bảo là phát hiện trong nhà mất một cái muỗng mà chó thì thấy rầu rầu, nghi là nó nuốt mất.
La Chú dắt chó đi chụp X quang, tán thành với ông cụ: “Cụ đoán đúng rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ông cụ thế mà rất thẳng tính: “Nghe bác sĩ hết.”
Còn có thể làm sao, không thể tự mình thải ra thì chỉ có thể làm phẫu thuật thôi.
Kiểm tra tổng quát cho chó, đánh giá trước phẫu thuật, xác định có thể tiến hành xong thì La Chú giải thích toàn bộ hạng mục cần chú ý với ông cụ. Gây mê có nguy hiểm nhất định, ngoại trừ kí cam kết phẫu thuật thì còn phải kí thêm một bản chấp nhận gây mê nữa.
Ông cụ cầm bút kí tên không hề do dự. Kí xong, ông chợt nhớ ra gì đó nên ngắn La Chú lại.
“Bác sĩ, ông nghe nói tiêm thuốc mê có rất nhiều tác dụng phụ, ví dụ như… có thể ảnh hưởng tới não các thứ. Phẫu thuật này tiêm thuốc mê có làm giảm trí lực của chó nhà ông không?”
La Chú nhìn cụ hồi lâu mới nói: “Chó nhà cụ sắp thi đại học ạ?”
Đường Ngật quay mặt đi, lỡ phát ra tiếng cười khẽ mà cậu đã tận lực nhẫn nhịn.
Hắn nhìn ra được La Chú đang rất khó chịu vì hẹn hò bị phá hỏng, nếu hắn cười bây giờ thì e là chuyện sẽ không dừng lại ở một cú thụi vào lưng.
Vương Băng Ngu ôm tấm lưng hơi đau muốn cười mà không thể cười, đeo mặt nạ đau khổ lên.
Thực ra chính Vương Băng Ngu cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra như thế.
Trong tưởng tượng của hắn thì La Chú và Đường Ngật đi hẹn hò sẽ như này: Dưới ảnh hưởng của cảm xúc mãnh liệt mà bộ phim mang tới, hai người dấy lên nhiệt huyết, adrenaline tăng vọt, não giải phóng lượng lớn dopamine khiến người rơi vào trạng thái hưng phấn sung sướng.
Tim đập nhanh, máu tuần hoàn nhanh, hai người ngẫu nhiên chạm mắt — bùm, tia lửa tình yêu bùng nổ.
Trên đây mới là quy trình chuẩn, chỉ là Vương Băng Ngu không ngờ đến hai tên đàn ông đi xem phim với nhau còn mua thêm túi bỏng siêu bự với kẹo bông hình hoa khổng lồ.
Tuy rằng hẹn hò thì nên tặng hoa, nhưng hoa bỏng ngô thì không ổn, hoa làm từ kẹo bông càng bất ổn.
Về lí thì chuyện này có trách Vương Băng Ngu không? Tất nhiên là không rồi.
La Chú nghiến răng, cố bày ra nụ cười: “Về sau còn nghe lời cậu nữa thì tôi sẽ viết ngược họ tôi.”
Vương Băng Ngu rất oan ức, hắn cảm thấy mình còn oan hơn Tiểu Đường bị đổ bỏng ngô, nhỏ giọng thì thầm sau bóng lưng lạnh lùng của La Chú: “Đúng là đồ ngang ngược!”
La Chú không quay đầu lại mà chỉ lẳng lặng dựng thẳng ngón giữa.
Nói thật thì buổi hẹn hò có miếng không có tiếng kia cũng không đến nỗi thất bại từ đầu đến cuối.
Sau khi hết phim, lúc đi từ rạp ra ngoài chợt có cảm giác như bước khỏi bóng tối đón lấy ánh sáng vậy. La Chú vắt hết óc nghĩ xem nên làm gì mới cứu vớt lại bầu không khí quỷ dị đang tràn ngập giữa hai người. Ngó thấy Đường Ngật cúi đầu thanh lí tàn tích của kẹo bông trên người, hắn chỉ có thể thở dài, cũng không làm gì khác mà trực tiếp gọi xe đưa Đường Ngật về nhà.
Tài xế dựa theo địa chỉ Đường Ngật nói đi tới khu chung cư chỗ cậu. La Chú âm thầm đánh giá cổng chung cư đêm nào cũng tới nhưng chưa bao giờ trông thấy này.
Ừm, bây giờ có lẽ được xem như chính thức ra mắt.
Đường Ngật xuống xe, chợt quay lại nói với La Chú: “Bác sĩ La, hôm nay đi xem phim, tôi rất vui.”
La Chú nghe được câu này, lại giống như chưa nghe được. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, âm thầm ảo não vừa nãy tự nhiên nghĩ vẩn vơ không tập trung làm gì không biết!
“Lần sau anh còn cần người đi cùng thì có thể tìm tôi.” Đường Ngật mím môi cười, vẫy tay chào La Chú: “Cảm ơn bỏng ngô và kẹo bông của anh.”
La Chú nhìn bóng lưng đi vào chung cư của cậu, ngoài mặt bình tĩnh nói địa chỉ với tài xế nhưng trong lòng đã lên lịch buổi hẹn kế tiếp xong xuôi.
Đường Ngật lại tiếp tục hào hứng tới bệnh viện thú y điểm danh. La Chú thường thường kiểm tra sơ qua cho Đường Phú Quý, ghi chép lại sự phát triển chiều cao, cân nặng; còn săn sóc vẽ thành biểu đồ đường gấp khúc làm cho Đường Ngật nhìn vào là có thể thấy ngay thời gian qua mèo con đã ngày càng khỏe mạnh.
Đường Phú Quý từ mới đầu bốn tháng tuổi chỉ nặng chừng 1kg nay lên sáu tháng đã nặng 3kg, đúng với cân nặng tiêu chuẩn, tất cả nhờ vào một tay Đường Ngật nuôi nấng. La Chú tự mình cảm nhận được cậu chăm mèo rất tận tâm. Không chỉ tự mình chuẩn bị đồ ăn cho mèo mà mỗi chuyện dọn dẹp lại đồ mèo con phá ra đã thể hiện rõ sự kiên nhẫn của cậu.
La Chú nói: “Bây giờ Phú Quý rất khỏe mạnh, cân nặng đạt tới chỉ tiêu bình thường, chúc mừng cậu.”
Đường Ngật cười xán lạn, tựa hồ vui cùng mèo con khỏe mạnh.
“Cậu chăm sóc cho nó rất tốt.” La Chú dịu dàng nhìn Đường Ngật chăm chú.
Tuy đeo khẩu trang nhưng nó không ảnh hưởng đến việc Đường Ngật cảm nhận được bác sĩ La đang cười. Cậu vui vẻ ngẩng đầu: “Hôm nào tôi cũng khen nó nữa. Ba mẹ tôi nói, ngôn ngữ có năng lực rất mạnh, thường xuyên khích lệ sẽ giúp mèo nhỏ lớn lên mạnh khỏe hơn.”
Người nhận được khích lệ La Chú không nhịn được mà bật cười. Theo hắn thì lời ấy của ba mẹ cậu không phải để khích lệ mèo nhỏ mà là khích lệ Đường Ngật, giúp cậu sống tốt hơn.
Ba mẹ Đường Ngật hẳn là những người rất tốt, La Chú nghĩ thầm, chỉ có người tốt mới có thể nuôi dạy được Đường Ngật tốt tính như vậy.
“Cậu cũng rất giỏi.” La Chú nói, “Cậu là chủ nhân có trách nhiệm với thú cưng nhất mà tôi từng thấy.”
Đường Ngật ngạc nhiên nhìn hắn. La Chú vẫn chưa nói hết, hắn nhìn thẳng Đường Ngật, nói tiếp: “Tính tình cậu rất tốt, vẻ ngoài dễ nhìn, lễ phép với mọi người, cũng rất chăm chỉ nỗ lực…”
Mỗi lời khen hắn nói đều rất đơn giản như lời nói qua quýt chung chung giữa bạn bè với nhau nhưng không hiểu sao Đường Ngật nghe vào lại thấy tai mình nóng bừng.
Nhiệt độ nơi ấy còn không ngừng lan tràn ra hai má, Đường Ngật muốn xách balo mèo lên che mặt mình lại, chợt thoáng thấy hai mắt ngập tràn ý cười của La Chú thì mới nhận ra hắn cố ý.
Đường Ngật không phục, hai mắt sáng lấp lánh, trung khí mười phần mà nói: “Đúng, tôi tốt thế đấy!”
La Chú không nhịn được cúi đầu che đi ý cười trên mặt, đáng yêu quá.
“Phú Quý tiêm đủ liều vắc-xin rồi, kết quả đo lường kháng thể FCV và FVR đã đạt mức tiêu chuẩn, năm sau tiêm nhắc lại là được.” La Chú đưa báo cáo kiểm tra của Phú Quý cho Đường Ngật, nói: “Tuy nhiên kháng thể FPV chưa đạt tiêu chuẩn, cậu có muốn tiêm thêm một liều không?”
(*) Gốc lần lượt là 猫杯状, 猫鼻支, 猫瘟: Tên vi-rút khá dài nên mình ghi rút gọn, FCV và FVR là vi-rút gây ra các bệnh nguy hiểm về đường hô hấp, FPV gây ra bệnh giảm bạch cầu (dịch hạch) và một số bệnh khác ở mèo. Các bệnh này đều rất nguy hiểm nên nếu có điều kiện mọi người hãy đưa mèo nhà mình đi tiêm vắc-xin đầy đủ nhé.
Tiêm thêm một liều? Đường Ngật ôm chặt mèo nhỏ, mày nhíu chặt, môi cũng mím thành một đường thẳng.
Tuy rằng kĩ thuật tiêm của bác sĩ Nhan rất tốt nhưng Đường Ngật nhìn mèo con phải tiêm bốn mũi đã đủ khó chịu rồi, giờ La Chú còn hỏi có muốn tiêm thêm một liều không… Cậu từ chối được không?
La Chú nhận ra dường như cậu không muốn lắm, dịu giọng nói: “Thật ra không tiêm cũng được, chỉ cần Phú Quý không ra ngoài, không tiếp xúc với nguồn gây bệnh thì sẽ không sao. Tiêm thêm liều là để an toàn hơn thôi.”
Đường Ngật nghe xong rầu rĩ, nhỏ giọng nói: “Thế thì tiêm đi.”
La Chú cười cười dẫn cậu đi tìm Nhan Thanh, vừa hay Nhan Thanh đang rảnh, nghe nói phải tiêm bổ sung thì lập tức bảo y tá đi chuẩn bị thuốc.
Đường Phú Quý vẫn luôn ngơ ngác không hề có cảnh giác với bất kì ai, ngoài Đường Ngật ra thì ai chạm vào nó cũng không có phản ứng gì đặc biệt đáp lại, như thể vẫn luôn chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Thế mà bây giờ nó trông thấy Nhan Thanh lại xòe móng vuốt ra, cũng hiếm thấy ‘gào’ một tiếng.
Nhan Thanh không thấy bất ngờ mà còn cười: “Rồi xong, bị nhớ kĩ rồi.”
Mèo nhỏ có ngốc đến mấy thì dù có bị đồ ăn phân tán lực chú ý vẫn sẽ nhớ kĩ người đã tiêm mình bốn mũi.
Đường Phú Quý xù lông muốn trốn vào góc, Đường Ngật vội vàng ôm nó vào lòng, hoàn toàn dẹp bỏ ý tưởng tiêm bổ sung.
Dẫu sao cậu cũng sợ tiêm muốn chết, nhanh chóng ôm mèo bỏ chạy khỏi phòng khám của Nhan Thanh.
Nhan Thanh thấy thế, lén lút dùng khuỷu tay đụng đụng La Chú: “Cậu biết trước hết rồi đúng không?”
La Chú mặt không cảm xúc, rặt một bộ cậu nói gì tôi không hiểu.
“Cậu cứ giả vờ đi.” Nhan Thanh than thở, “Ai mà không biết động vật chỉ sợ bác sĩ tiêm cho nó, chúng ta chẳng ai tiêm cho con nhà mình, cậu cố ý gắp lửa bỏ tay người đúng không?”
Có một số bác sĩ thú y, ví dụ như Nhan Thanh, sẽ không tiêm cho con mình. Đây là nhận thức chung phổ biến của mọi người, tiêm xong tổn thương tình cảm lắm.
La Chú nghiêm mặt, gật đầu như ngộ ra gì đó: “Há, thì ra còn có chuyện như thế.”
“Cút cút cút, ra khỏi phòng tôi ngay, nếu không kim tiêm này phải thưởng cho cậu đấy.” Nhan Thanh cười mắng.
La Chú lẹ làng quay người đi tìm Đường Ngật đã chạy đi trước.
Tiếc là La Chú vẫn không thể nói chuyện thêm với Đường Ngật, nguyên nhân là có một ông cụ dắt chó nhà mình đến, bảo là phát hiện trong nhà mất một cái muỗng mà chó thì thấy rầu rầu, nghi là nó nuốt mất.
La Chú dắt chó đi chụp X quang, tán thành với ông cụ: “Cụ đoán đúng rồi.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Ông cụ thế mà rất thẳng tính: “Nghe bác sĩ hết.”
Còn có thể làm sao, không thể tự mình thải ra thì chỉ có thể làm phẫu thuật thôi.
Kiểm tra tổng quát cho chó, đánh giá trước phẫu thuật, xác định có thể tiến hành xong thì La Chú giải thích toàn bộ hạng mục cần chú ý với ông cụ. Gây mê có nguy hiểm nhất định, ngoại trừ kí cam kết phẫu thuật thì còn phải kí thêm một bản chấp nhận gây mê nữa.
Ông cụ cầm bút kí tên không hề do dự. Kí xong, ông chợt nhớ ra gì đó nên ngắn La Chú lại.
“Bác sĩ, ông nghe nói tiêm thuốc mê có rất nhiều tác dụng phụ, ví dụ như… có thể ảnh hưởng tới não các thứ. Phẫu thuật này tiêm thuốc mê có làm giảm trí lực của chó nhà ông không?”
La Chú nhìn cụ hồi lâu mới nói: “Chó nhà cụ sắp thi đại học ạ?”
Đường Ngật quay mặt đi, lỡ phát ra tiếng cười khẽ mà cậu đã tận lực nhẫn nhịn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất