Chương 30: Động tay động chân
Động tay động chân
Chuyển ngữ: Diên
Trên bàn nhà Đường Ngật có xếp hai cái cốc sứ màu trắng, thoạt nhìn giống nhau như đúc ngoại trừ một trong hai cốc có in hình măng cụt mèo.
Cốc in hình măng cụt là Đường Ngật cố tình mua cho mèo nhỏ, bởi vì cậu phát hiện nó không chịu uống nước trong bát của mình mà cứ thích uống nước trong cốc của cậu.
Theo như lời La Chú từng nói thì bề mặt chén bát nhựa dễ tích tụ vi khuẩn khiến mèo đen cằm nên Đường Ngật mua riêng đồ sứ cho mèo nhỏ hết, còn mắc hơn ba cái cốc mười tệ Đường Ngật mua của cụ bà bán hàng bên đường nên cậu cho là vấn đề không phải ở cốc bát.
Nếu nước trong cốc nhiều thì Đường Ngật có thể nhìn thấy cảnh Đường Phú Quý quang minh chính đại ngồi xổm trước cốc vươn lưỡi liếm nước. Nếu trong cốc còn hơi ít nước thì nó sẽ thò cả đầu vào hẳn trong cốc để uống.
Cho dù bát nước có đầy tràn thì kiểu gì nó cũng phải uống nước của Đường Ngật mới chịu.
Chuyện này Đường Ngật cũng nhắn tin hỏi bệnh viện thú y Yêu Pet rồi, Bảo Bảo… à không, theo ngữ khí thì người trả lời hẳn là La Chú.
La Chú trả lời rằng: “Hầu hết mèo con nào cũng thế, luôn cảm thấy nước trong cốc của con người an toàn hơn. Nguồn nước chảy cũng khiến chúng nó thấy hứng thú, ví dụ như vòi nước chảy hoặc nước trong bồn cầu.”
Chính tin nhắn này đã nhắc nhở Đường Ngật tập thành thói quen tiện tay đậy nắp bồn cầu.
Cách giải quyết của Đường Ngật là nếu không cách nào ngăn cản thì chỉ có thể tiếp thu. Mèo nhỏ thích uống nước trong cốc sứ à? Mua thêm một cái cốc cho riêng nó là được thôi.
Vì thế nên La Chú đã có được chiếc cốc của riêng mình ở nhà Đường Ngật.
Mèo nhỏ mới uống nước trong bát trên sàn, hắn phải uống chung cốc với Đường Ngật.
Lúc đi công tác thì chuyện La Chú mong ngóng nhất là có thể trông thấy Đường Ngật vào buổi tối.
Hắn may mắn hơn cô bé lọ lem nhiều lắm, không chỉ có thể đến hàng đêm mà còn có thể ở lại tới bảy giờ sáng hôm sau.
Đêm nay khi La Chú tới thì Đường Ngật không nằm trong phạm vi quan sát của hắn. Đèn phòng tắm đang bật, có tiếng nước ào ào truyền ra. trungopduong.com
Uống hai ngụm nước trong cốc sứ của mình xong thì La Chú nghe được tiếng bước chân đi ra khỏi phòng tắm của Đường Ngật.
Cậu vừa tắm xong, hơi nước trong phòng tắm theo cánh cửa mở ra tràn vào phòng, mang theo mùi thơm của đồ tắm, ấm áp nhưng cũng rất ẩm ướt.
Mèo nhỏ khứu giác nhạy bén, La Chú giật giật mũi, phân biệt được mùi sữa tắm hương cam và mùi nha đam của dầu gội trong thứ mùi hương hỗn loạn ấy, trong nhẹ nhàng khoan khoái xen lẫn chút ngọt ngào.
Đường Ngật đứng ở ngoài phòng tắm sấy tóc. Dường như cậu không thích cảm giác bị gió thổi liên tục lắm, cảm thấy tóc gần khô rồi thì tắt máy sấy, nhổ phích cắm rồi đặt máy sấy vào chỗ cũ.
Cậu ngồi xuống bên giường. La Chú thấy đuôi tóc cậu còn ẩm ướt thì không nhịn được muốn bảo cậu sấy thêm lát nữa. Vừa há miệng thì một tiếng ‘meo’ vang lên, hắn đành phải cất phần tâm tư dư thừa này đi, Đường Ngật cũng nghe không hiểu hắn đang meo cái gì.
La Chú ngồi trên bàn, cứ thế quan sát Đường Ngật nhìn chằm chằm mũi chân ngẩn người, càng nhìn càng thấy thú vị.
Chợt Đường Ngật như bị gì đó thu hút sự chú ý. Cậu nhấc một chân lên, nhìn kĩ hồi lâu thì nghiêng người qua tìm một cái bấm móng tay trong ngăn kéo tủ đầu giường, kéo thùng rác tới bên người rồi tự mình bấm móng chân.
Chân cậu nom cũng thanh tú, không có bao nhiêu mỡ thừa, chỉ có da bọc xương. Mỗi lần ngón chân cử đụng thì trên mu bàn chân cũng nổi gân lên, mạch máu xanh nhạt như ẩn như hiện, nhiều năm không trải nắng gió nên có vẻ còn trắng hơn bàn tay.
Do được cắt sửa đúng lúc nên móng chân tròn vẹn ngay ngắm nằm trên đầu ngón, sắp xếp chỉnh tề từ lớn đến bé.
Dưới con mắt của La Chú thì chúng ngoan ngoãn vô cùng.
Đường Ngật bấm móng chân xong xuôi, tầm mắt rơi xuống người La Chú. Nụ cười trên môi La Chú hơi sững lại, trong lòng chợt thấy điềm không lành.
“Phú Quý, hình như tao chưa bấm móng cho mày bao giờ.” Đường Ngật nói, đoạn mở ngăn kéo lần nữa, thả bấm móng tay vào trong. Lúc cậu thu tay về thì trên tay xuất hiện một chiếc kéo bấm móng cho thú cưng màu lam nhạt.
Tuy lần trước Phú Quý cào xước tay Từ Tinh Di nhưng thường ngày nó rất ngoan, chưa bao giờ xòe móng ra. Lúc Đường Ngật chơi đùa với nó thì nó cũng chỉ dùng đệm thịt vỗ nhẹ, chính là một em mèo mềm mại nhỏ nhắn nên cậu chưa từng bấm móng cho nó.
Thế nhưng dạo gần đây Đường Ngật phát hiện ra Đường Phú Quý thừa dịp cậu không có nhà chạy nhảy cào sô pha, còn cào đúng một chỗ duy nhất, sờ lên cứ thấy sần sùi. Đây là đồ của chủ trọ, hư là phải đền.
Nhìn Đường Ngật ghé sát từng bước, La Chú thản nhiên đối mặt, điều gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.
Theo hướng dẫn trên mạng thì trước khi bấm móng phải làm thân đã.
Đường Ngật ngồi xuống ghế, cẩn thận vươn tay xoa xoa chân trước của mèo nhỏ.
Tuy rằng La Chú bây giờ là mèo nhưng bị người khác sờ tay mãi thì ít nhiều cũng thấy hơi vi diệu.
Thấy mèo con không phản ứng gì, Đường Ngật nắm lấy bàn chân nó, hơi bóp lại là móng vuốt sắc nhọn xòe ra ngoài. Hai mắt Đường Ngật hơi sáng lên, cảm thấy mới mẻ thú vị nên bóp thêm vài lần, nhìn móng vuốt co lại như thường mà cười đến mặt mày cong cong.
Mặc dù bây giờ đang là mèo nhưng… tâm trạng của La Chú đã không thể dùng hai từ ‘vi diệu’ để hình dung nữa. Cảm giác cứ phải gọi là ầm ầm dậy sóng!
Sờ tay thì thôi đi, còn nắn lên nắn xuống là ý làm sao? Đừng có quá đáng, bắt nạt hắn bây giờ không trả đòn được đúng không?!
La Chú nhìn đỉnh đầu đen thui trước mắt, tức giận nghĩ, cứ chờ đấy.
Đường Ngật chơi đủ rồi mới hít sâu một hơi, cẩn thận bấm móng đầu tiên.
Đây là lần đầu cậu bấm móng cho mèo nhỏ nên không dám bấm quá sâu mà chỉ bấm bỏ phần vuốt nhọn đầu đi. Hình như vẫn được này, không bấm chảy máu, Đường Ngật bình tĩnh lại tiếp tục bấm móng tiếp theo.
La Chú chỉ phụ trách nâng chân hưởng thụ phục vụ bấm móng, xong hết năm vuốt hai chân trước thì đến bốn vuốt hai chi sau.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chuyện: Thế này có tính là Đường Ngật đang động tay động chân với hắn không?
Không quản hắn nghĩ thế nào thì Đường Ngật vẫn bấm xong móng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm như hoàn thành một nhiệm vụ to lớn, ừm, có thể lên giường ngủ rồi.
Cất bấm móng tay cho thú cưng vào ngăn kéo, Đường Ngật vừa chuẩn bị đi ngủ thì hai tai như ra đa trên đầu La Chú giật giật, có người đến.
Ba Đường Ngật ư?
Lúc chuông cửa vang lên thì La Chú lập tức bác bỏ suy đoán kia, ba cậu có chìa khóa.
Tựa hồ Đường Ngật cũng rất hoang mang khi có khách tới giờ này. Tiếng gõ cửa dồn dập nặng nề vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, không biết giờ này còn ai tới nhỉ? Cậu không lên tiếng, đi chầm chậm tới cửa rồi nhìn mắt mèo quan sát.
Người ngoài cửa là Từ Tinh Di và bạn trai của cô, Hà Hiểu Dũng. Trạng thái của hai người rõ ràng không bình thường: Hà Hiểu Dũng nắm tay thành nắm đấm liên tục đập cửa, tay còn lại siết chặt tay Từ Tinh Di; Từ Tinh Di bị siết đau đến nhíu mày, yêu cầu hắn thả ra nhưng bị hắn ngó lơ.
Đường Ngật rời khỏi mắt mèo, từ từ lùi ra sau. Không nhận được hồi đáp, tiếng đập cửa càng to hơn.
“Có gan cấu kết tòm tem với bạn gái người khác mà không có gan gặp người à?”
La Chú chau mày, đã đoán được thân phận người đến.
Gã làm ầm lên định phá cửa vào, không hề kiêng dè gì cả, có vẻ muốn làm cho tất cả mọi người đều biết.
“Đường Ngật, anh đừng mở cửa!” Giọng Từ Tinh Di vì kích động mà hơi chói, còn hơi bể tiếng: “Anh gây sự đủ chưa? Đi, đi về với em, đừng làm ầm lên nữa!”
“Về gì chứ? Không phải cô thích đến đây lắm à? Cứ ở lại đi cho thỏa lòng!” Hà Hiểu Dũng châm chọc khiêu khích, tay càng thêm siết chặt cổ tay Từ Tinh Di.
“Anh điên à? Chúng tôi không làm gì hết, căn bản không có quan hệ gì cả!” Từ Tinh Di ra sức giãy dụa kịch liệt đến thở hổn hển, nỗ lực thanh minh cho bản thân.
Ngoài cửa ầm ĩ, trong phòng Đường Ngật lui về đến giường, thoáng thấy Đường Phú Quý đang nhìn ra phía cửa thì đi tới ôm nó vào lòng, không ngừng xoa đầu vuốt lưng cho nó.
“Đừng sợ, bọn họ sẽ đi ngay, mày đừng sợ.”
Đường Ngật hôn nhẹ lên đầu mèo nhỏ như đang an ủi nó, lại như đang tự nhủ. La Chú thấy vui vì lựa chọn sáng suốt này của Đường Ngật, may là cậu không tùy tiện mở cửa, vẫn giữ được cảnh giác nên có.
Ngoài cửa ồn ào thêm một chốc mà vẫn không thấy ai lên tiếng để ý tới, dần dần không còn tiếng động.
Đường Ngật tắt đèn nằm dài trên giường, ôm mèo nhỏ tới đặt cạnh gối. Ánh sáng ngoài cửa sổ yếu ớt chiếu vào trong phòng, Đường Ngật mắt đối mắt với nó chốc lát, chợt mở miệng: “Có phải tao nhát gan lắm không?”
Không, không phải. La Chú cúi đầu cọ cọ Đường Ngật, rất muốn nói cho cậu biết rằng cậu đã làm rất tốt.
Đường Ngật vùi nửa mặt vào trong chăn, chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài. Lát sau đôi mắt ấy cũng dần dần nhắm lại.
La Chú lặng lẽ nằm bên đầu cậu, nghĩ thầm, làm một con mèo cũng không tốt lắm. Lúc có chuyện bất ngờ xảy đến thì hắn chẳng thể giúp gì được.
Đường Ngật tam tầm, thần thái như thường dắt mèo nhỏ ghé bệnh viện thú y, vui mừng phát hiện La Chú đã đi công tác về rồi!
La Chú xuống máy bay chưa về nhà đã trực tiếp phóng tới bệnh viện, dù không nói rõ nhưng ai biết ý cũng hiểu hắn tới là để chờ Đường Ngật.
Người biết ý này gồm có Tiểu Cảo và Vương Băng Ngu, vừa mới kết nạp thêm đồng chí Nhan Thanh.
La Chú hỏi Đường Ngật: “Ba ngày nay tôi đi vắng, cậu thế nào?”
Đường Ngật lắc đầu: “Tôi vẫn như trước thôi, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả. Nhưng mà Phú Quý thì có đấy, nó đã có bước tiến mới, mấy ngày liền đều đi vệ sinh đúng một chỗ. Nếu thế thì có phải tôi bỏ chậu cát vào đó là nó có thể học được cách xài cát mèo không?”
Đường Ngật nói chuyện mà cứ nhìn trái nhìn phải, còn nâng balo mèo lên dời đi lực chú ý. La Chú chỉ ‘ừ’ một tiếng, nói nghe có vẻ khả thi.
Xem ra cậu không muốn nói với người khác về chuyện kia, đuôi lông mày La Chú khẽ giật, đã vậy thì chỉ có thể dùng thủ đoạn khác thôi.
La Chú nhìn Đường Ngật chăm chú, chợt nói: “Đưa tay đây.”
“Anh muốn đánh lòng bàn tay tôi à?” Đường Ngật cảnh giác giấu tay ra sau lưng.
Hồi nhỏ phạm lỗi sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, lúc nào cũng mở màn bằng câu đấy.
“Tôi đánh cậu làm gì chứ? Cậu có làm sai chuyện gì đâu.” La Chú cố ý dừng một lát mới nói tiếp, “Hay là, cậu còn có chuyện giấu chưa nói cho tôi?”
Đường Ngật mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Có làm sai chuyện gì thì tôi cũng không đánh cậu đâu.” La Chú nhẹ giọng nói, đoạn mở tay mình ra đưa về phía cậu: “Đưa tay đây nào.” (mãi bên nhau bạn nhó =))))
Đường Ngật thành thật giao tay ra, đặt vào lòng bàn tay La Chú. Hắn cúi đầu lật tay cậu lại, thuận thế âm thầm sờ soạng mấy cái.
“Anh còn biết xem chỉ tay cơ à?” Đường Ngật sợ ngây người.
“Biết, nhưng chỉ xem được chút ít thôi, xem nhiều không chuẩn.” La Chú nhìn kĩ bàn tay cậu, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào đường chỉ tay trong lòng bàn tay cậu. Đường Ngật thấy nhột khẽ giật giật ngón tay nhưng vẫn không rút tay về.
“Để tôi xem nào… Theo chỉ tay của cậu thì có phải dạo này cậu đang gặp phiền toái gì không?” La Chú ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Đường Ngật, “Ví dụ như, gặp phải một số người không thể hiểu nổi?”
Đường Ngật ngạc nhiên nhìn La Chú: “Anh là thần tiên hả?”
Cậu cúi đầu tròn mắt nhìn chỉ tay lộn xộn của mình, thế mà cũng nhìn ra được!
La Chú nghĩ thầm, dễ gạt quá.
Chuyển ngữ: Diên
Trên bàn nhà Đường Ngật có xếp hai cái cốc sứ màu trắng, thoạt nhìn giống nhau như đúc ngoại trừ một trong hai cốc có in hình măng cụt mèo.
Cốc in hình măng cụt là Đường Ngật cố tình mua cho mèo nhỏ, bởi vì cậu phát hiện nó không chịu uống nước trong bát của mình mà cứ thích uống nước trong cốc của cậu.
Theo như lời La Chú từng nói thì bề mặt chén bát nhựa dễ tích tụ vi khuẩn khiến mèo đen cằm nên Đường Ngật mua riêng đồ sứ cho mèo nhỏ hết, còn mắc hơn ba cái cốc mười tệ Đường Ngật mua của cụ bà bán hàng bên đường nên cậu cho là vấn đề không phải ở cốc bát.
Nếu nước trong cốc nhiều thì Đường Ngật có thể nhìn thấy cảnh Đường Phú Quý quang minh chính đại ngồi xổm trước cốc vươn lưỡi liếm nước. Nếu trong cốc còn hơi ít nước thì nó sẽ thò cả đầu vào hẳn trong cốc để uống.
Cho dù bát nước có đầy tràn thì kiểu gì nó cũng phải uống nước của Đường Ngật mới chịu.
Chuyện này Đường Ngật cũng nhắn tin hỏi bệnh viện thú y Yêu Pet rồi, Bảo Bảo… à không, theo ngữ khí thì người trả lời hẳn là La Chú.
La Chú trả lời rằng: “Hầu hết mèo con nào cũng thế, luôn cảm thấy nước trong cốc của con người an toàn hơn. Nguồn nước chảy cũng khiến chúng nó thấy hứng thú, ví dụ như vòi nước chảy hoặc nước trong bồn cầu.”
Chính tin nhắn này đã nhắc nhở Đường Ngật tập thành thói quen tiện tay đậy nắp bồn cầu.
Cách giải quyết của Đường Ngật là nếu không cách nào ngăn cản thì chỉ có thể tiếp thu. Mèo nhỏ thích uống nước trong cốc sứ à? Mua thêm một cái cốc cho riêng nó là được thôi.
Vì thế nên La Chú đã có được chiếc cốc của riêng mình ở nhà Đường Ngật.
Mèo nhỏ mới uống nước trong bát trên sàn, hắn phải uống chung cốc với Đường Ngật.
Lúc đi công tác thì chuyện La Chú mong ngóng nhất là có thể trông thấy Đường Ngật vào buổi tối.
Hắn may mắn hơn cô bé lọ lem nhiều lắm, không chỉ có thể đến hàng đêm mà còn có thể ở lại tới bảy giờ sáng hôm sau.
Đêm nay khi La Chú tới thì Đường Ngật không nằm trong phạm vi quan sát của hắn. Đèn phòng tắm đang bật, có tiếng nước ào ào truyền ra. trungopduong.com
Uống hai ngụm nước trong cốc sứ của mình xong thì La Chú nghe được tiếng bước chân đi ra khỏi phòng tắm của Đường Ngật.
Cậu vừa tắm xong, hơi nước trong phòng tắm theo cánh cửa mở ra tràn vào phòng, mang theo mùi thơm của đồ tắm, ấm áp nhưng cũng rất ẩm ướt.
Mèo nhỏ khứu giác nhạy bén, La Chú giật giật mũi, phân biệt được mùi sữa tắm hương cam và mùi nha đam của dầu gội trong thứ mùi hương hỗn loạn ấy, trong nhẹ nhàng khoan khoái xen lẫn chút ngọt ngào.
Đường Ngật đứng ở ngoài phòng tắm sấy tóc. Dường như cậu không thích cảm giác bị gió thổi liên tục lắm, cảm thấy tóc gần khô rồi thì tắt máy sấy, nhổ phích cắm rồi đặt máy sấy vào chỗ cũ.
Cậu ngồi xuống bên giường. La Chú thấy đuôi tóc cậu còn ẩm ướt thì không nhịn được muốn bảo cậu sấy thêm lát nữa. Vừa há miệng thì một tiếng ‘meo’ vang lên, hắn đành phải cất phần tâm tư dư thừa này đi, Đường Ngật cũng nghe không hiểu hắn đang meo cái gì.
La Chú ngồi trên bàn, cứ thế quan sát Đường Ngật nhìn chằm chằm mũi chân ngẩn người, càng nhìn càng thấy thú vị.
Chợt Đường Ngật như bị gì đó thu hút sự chú ý. Cậu nhấc một chân lên, nhìn kĩ hồi lâu thì nghiêng người qua tìm một cái bấm móng tay trong ngăn kéo tủ đầu giường, kéo thùng rác tới bên người rồi tự mình bấm móng chân.
Chân cậu nom cũng thanh tú, không có bao nhiêu mỡ thừa, chỉ có da bọc xương. Mỗi lần ngón chân cử đụng thì trên mu bàn chân cũng nổi gân lên, mạch máu xanh nhạt như ẩn như hiện, nhiều năm không trải nắng gió nên có vẻ còn trắng hơn bàn tay.
Do được cắt sửa đúng lúc nên móng chân tròn vẹn ngay ngắm nằm trên đầu ngón, sắp xếp chỉnh tề từ lớn đến bé.
Dưới con mắt của La Chú thì chúng ngoan ngoãn vô cùng.
Đường Ngật bấm móng chân xong xuôi, tầm mắt rơi xuống người La Chú. Nụ cười trên môi La Chú hơi sững lại, trong lòng chợt thấy điềm không lành.
“Phú Quý, hình như tao chưa bấm móng cho mày bao giờ.” Đường Ngật nói, đoạn mở ngăn kéo lần nữa, thả bấm móng tay vào trong. Lúc cậu thu tay về thì trên tay xuất hiện một chiếc kéo bấm móng cho thú cưng màu lam nhạt.
Tuy lần trước Phú Quý cào xước tay Từ Tinh Di nhưng thường ngày nó rất ngoan, chưa bao giờ xòe móng ra. Lúc Đường Ngật chơi đùa với nó thì nó cũng chỉ dùng đệm thịt vỗ nhẹ, chính là một em mèo mềm mại nhỏ nhắn nên cậu chưa từng bấm móng cho nó.
Thế nhưng dạo gần đây Đường Ngật phát hiện ra Đường Phú Quý thừa dịp cậu không có nhà chạy nhảy cào sô pha, còn cào đúng một chỗ duy nhất, sờ lên cứ thấy sần sùi. Đây là đồ của chủ trọ, hư là phải đền.
Nhìn Đường Ngật ghé sát từng bước, La Chú thản nhiên đối mặt, điều gì đến rồi cũng sẽ đến mà thôi.
Theo hướng dẫn trên mạng thì trước khi bấm móng phải làm thân đã.
Đường Ngật ngồi xuống ghế, cẩn thận vươn tay xoa xoa chân trước của mèo nhỏ.
Tuy rằng La Chú bây giờ là mèo nhưng bị người khác sờ tay mãi thì ít nhiều cũng thấy hơi vi diệu.
Thấy mèo con không phản ứng gì, Đường Ngật nắm lấy bàn chân nó, hơi bóp lại là móng vuốt sắc nhọn xòe ra ngoài. Hai mắt Đường Ngật hơi sáng lên, cảm thấy mới mẻ thú vị nên bóp thêm vài lần, nhìn móng vuốt co lại như thường mà cười đến mặt mày cong cong.
Mặc dù bây giờ đang là mèo nhưng… tâm trạng của La Chú đã không thể dùng hai từ ‘vi diệu’ để hình dung nữa. Cảm giác cứ phải gọi là ầm ầm dậy sóng!
Sờ tay thì thôi đi, còn nắn lên nắn xuống là ý làm sao? Đừng có quá đáng, bắt nạt hắn bây giờ không trả đòn được đúng không?!
La Chú nhìn đỉnh đầu đen thui trước mắt, tức giận nghĩ, cứ chờ đấy.
Đường Ngật chơi đủ rồi mới hít sâu một hơi, cẩn thận bấm móng đầu tiên.
Đây là lần đầu cậu bấm móng cho mèo nhỏ nên không dám bấm quá sâu mà chỉ bấm bỏ phần vuốt nhọn đầu đi. Hình như vẫn được này, không bấm chảy máu, Đường Ngật bình tĩnh lại tiếp tục bấm móng tiếp theo.
La Chú chỉ phụ trách nâng chân hưởng thụ phục vụ bấm móng, xong hết năm vuốt hai chân trước thì đến bốn vuốt hai chi sau.
Hắn nghiêm túc suy nghĩ một chuyện: Thế này có tính là Đường Ngật đang động tay động chân với hắn không?
Không quản hắn nghĩ thế nào thì Đường Ngật vẫn bấm xong móng cuối cùng, thở phào nhẹ nhõm như hoàn thành một nhiệm vụ to lớn, ừm, có thể lên giường ngủ rồi.
Cất bấm móng tay cho thú cưng vào ngăn kéo, Đường Ngật vừa chuẩn bị đi ngủ thì hai tai như ra đa trên đầu La Chú giật giật, có người đến.
Ba Đường Ngật ư?
Lúc chuông cửa vang lên thì La Chú lập tức bác bỏ suy đoán kia, ba cậu có chìa khóa.
Tựa hồ Đường Ngật cũng rất hoang mang khi có khách tới giờ này. Tiếng gõ cửa dồn dập nặng nề vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, không biết giờ này còn ai tới nhỉ? Cậu không lên tiếng, đi chầm chậm tới cửa rồi nhìn mắt mèo quan sát.
Người ngoài cửa là Từ Tinh Di và bạn trai của cô, Hà Hiểu Dũng. Trạng thái của hai người rõ ràng không bình thường: Hà Hiểu Dũng nắm tay thành nắm đấm liên tục đập cửa, tay còn lại siết chặt tay Từ Tinh Di; Từ Tinh Di bị siết đau đến nhíu mày, yêu cầu hắn thả ra nhưng bị hắn ngó lơ.
Đường Ngật rời khỏi mắt mèo, từ từ lùi ra sau. Không nhận được hồi đáp, tiếng đập cửa càng to hơn.
“Có gan cấu kết tòm tem với bạn gái người khác mà không có gan gặp người à?”
La Chú chau mày, đã đoán được thân phận người đến.
Gã làm ầm lên định phá cửa vào, không hề kiêng dè gì cả, có vẻ muốn làm cho tất cả mọi người đều biết.
“Đường Ngật, anh đừng mở cửa!” Giọng Từ Tinh Di vì kích động mà hơi chói, còn hơi bể tiếng: “Anh gây sự đủ chưa? Đi, đi về với em, đừng làm ầm lên nữa!”
“Về gì chứ? Không phải cô thích đến đây lắm à? Cứ ở lại đi cho thỏa lòng!” Hà Hiểu Dũng châm chọc khiêu khích, tay càng thêm siết chặt cổ tay Từ Tinh Di.
“Anh điên à? Chúng tôi không làm gì hết, căn bản không có quan hệ gì cả!” Từ Tinh Di ra sức giãy dụa kịch liệt đến thở hổn hển, nỗ lực thanh minh cho bản thân.
Ngoài cửa ầm ĩ, trong phòng Đường Ngật lui về đến giường, thoáng thấy Đường Phú Quý đang nhìn ra phía cửa thì đi tới ôm nó vào lòng, không ngừng xoa đầu vuốt lưng cho nó.
“Đừng sợ, bọn họ sẽ đi ngay, mày đừng sợ.”
Đường Ngật hôn nhẹ lên đầu mèo nhỏ như đang an ủi nó, lại như đang tự nhủ. La Chú thấy vui vì lựa chọn sáng suốt này của Đường Ngật, may là cậu không tùy tiện mở cửa, vẫn giữ được cảnh giác nên có.
Ngoài cửa ồn ào thêm một chốc mà vẫn không thấy ai lên tiếng để ý tới, dần dần không còn tiếng động.
Đường Ngật tắt đèn nằm dài trên giường, ôm mèo nhỏ tới đặt cạnh gối. Ánh sáng ngoài cửa sổ yếu ớt chiếu vào trong phòng, Đường Ngật mắt đối mắt với nó chốc lát, chợt mở miệng: “Có phải tao nhát gan lắm không?”
Không, không phải. La Chú cúi đầu cọ cọ Đường Ngật, rất muốn nói cho cậu biết rằng cậu đã làm rất tốt.
Đường Ngật vùi nửa mặt vào trong chăn, chỉ lộ một đôi mắt ra bên ngoài. Lát sau đôi mắt ấy cũng dần dần nhắm lại.
La Chú lặng lẽ nằm bên đầu cậu, nghĩ thầm, làm một con mèo cũng không tốt lắm. Lúc có chuyện bất ngờ xảy đến thì hắn chẳng thể giúp gì được.
Đường Ngật tam tầm, thần thái như thường dắt mèo nhỏ ghé bệnh viện thú y, vui mừng phát hiện La Chú đã đi công tác về rồi!
La Chú xuống máy bay chưa về nhà đã trực tiếp phóng tới bệnh viện, dù không nói rõ nhưng ai biết ý cũng hiểu hắn tới là để chờ Đường Ngật.
Người biết ý này gồm có Tiểu Cảo và Vương Băng Ngu, vừa mới kết nạp thêm đồng chí Nhan Thanh.
La Chú hỏi Đường Ngật: “Ba ngày nay tôi đi vắng, cậu thế nào?”
Đường Ngật lắc đầu: “Tôi vẫn như trước thôi, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra cả. Nhưng mà Phú Quý thì có đấy, nó đã có bước tiến mới, mấy ngày liền đều đi vệ sinh đúng một chỗ. Nếu thế thì có phải tôi bỏ chậu cát vào đó là nó có thể học được cách xài cát mèo không?”
Đường Ngật nói chuyện mà cứ nhìn trái nhìn phải, còn nâng balo mèo lên dời đi lực chú ý. La Chú chỉ ‘ừ’ một tiếng, nói nghe có vẻ khả thi.
Xem ra cậu không muốn nói với người khác về chuyện kia, đuôi lông mày La Chú khẽ giật, đã vậy thì chỉ có thể dùng thủ đoạn khác thôi.
La Chú nhìn Đường Ngật chăm chú, chợt nói: “Đưa tay đây.”
“Anh muốn đánh lòng bàn tay tôi à?” Đường Ngật cảnh giác giấu tay ra sau lưng.
Hồi nhỏ phạm lỗi sẽ bị đánh vào lòng bàn tay, lúc nào cũng mở màn bằng câu đấy.
“Tôi đánh cậu làm gì chứ? Cậu có làm sai chuyện gì đâu.” La Chú cố ý dừng một lát mới nói tiếp, “Hay là, cậu còn có chuyện giấu chưa nói cho tôi?”
Đường Ngật mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi.
“Có làm sai chuyện gì thì tôi cũng không đánh cậu đâu.” La Chú nhẹ giọng nói, đoạn mở tay mình ra đưa về phía cậu: “Đưa tay đây nào.” (mãi bên nhau bạn nhó =))))
Đường Ngật thành thật giao tay ra, đặt vào lòng bàn tay La Chú. Hắn cúi đầu lật tay cậu lại, thuận thế âm thầm sờ soạng mấy cái.
“Anh còn biết xem chỉ tay cơ à?” Đường Ngật sợ ngây người.
“Biết, nhưng chỉ xem được chút ít thôi, xem nhiều không chuẩn.” La Chú nhìn kĩ bàn tay cậu, đầu ngón tay thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vào đường chỉ tay trong lòng bàn tay cậu. Đường Ngật thấy nhột khẽ giật giật ngón tay nhưng vẫn không rút tay về.
“Để tôi xem nào… Theo chỉ tay của cậu thì có phải dạo này cậu đang gặp phiền toái gì không?” La Chú ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Đường Ngật, “Ví dụ như, gặp phải một số người không thể hiểu nổi?”
Đường Ngật ngạc nhiên nhìn La Chú: “Anh là thần tiên hả?”
Cậu cúi đầu tròn mắt nhìn chỉ tay lộn xộn của mình, thế mà cũng nhìn ra được!
La Chú nghĩ thầm, dễ gạt quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất