Chương 42: Chó mắt hai mí
Chó mắt hai mí
Chuyển ngữ: Diên
Chó sục bò phẫu thuật cắt mí đã tỉnh táo lại rồi, tuy cơ thể nó toàn là cơ bắp to bự nhưng bị đám người vây xem không rõ lí do nom có vẻ yếu đuối bất lực lắm, mờ mịt nhìn chủ nhân đang cười điên cuồng không ngừng.
Đường Ngật thấy rõ dấu vết vừa làm phẫu thuật trên mí mắt nó, vết khâu thẳng tắp gọn gàng, từ đó có thể nhìn ra người làm phẫu thuật cho nó có kĩ thuật vô cùng tốt. Chủ nhân của nó đang cầm ảnh trước khi phẫu thuật của nó hân hoan chia sẻ niềm vui của hắn với mọi người.
“Phẫu thuật hai mí xong cái khác bọt hẳn ha ha ha! Này các cô các cậu xem đôi mắt nhỏ này, giờ to hơn hẳn, từ nay không ai dám nói nó mắt nhỏ nữa! Trùm Bôn Ba nhà tôi từ nhỏ đã bị người ta nói ti hí mắt lươn, một đao này bổ xuống quả là khí chất khác biệt!”
“Không chỉ một đao.” La Chú nói, “Là trái phải tám đao. Đừng cười nữa, giữ chút mặt mũi cho Trùm Bôn Ba đi.”
Chó sục bò đáng thương chớp mắt, rên rỉ ư ư.
Chủ nhân của nó cuối cùng cũng cất điện thoại, ôm lấy con chó đang đứng ngồi không yên. Hắn cố nhịn nhưng vẫn không thoát ra khỏi đôi mắt hai mí kia, biểu diễn một màn ngửa đầu lên trời cười ha hả đi từ bệnh viện ra ngoài.
Đường Ngật nhìn chằm chằm chó sục bò vừa mới cắt hai mí không chớp mắt, thẳng đến khi bóng dáng đôi chủ chó khuất khỏi tầm mắt mới quay đầu ngạc nhiên nhìn La Chú: “Chó cũng làm phẫu thuật thẩm mỹ được ạ?”
La Chú có thể đọc được từ trong đôi mắt trong veo ấy một câu khác: “Anh còn biết làm phẫu thuật cắt mí nữa!”
Hắn bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Đây không phải phẫu thuật thẩm mỹ… À không, thực tế mà nói thì đúng là có hiệu quả thẩm mỹ thật nhưng mục đích của phẫu thuật không phải thế. Đây chỉ là một thủ thuật chữa bệnh, nó bị bệnh.”
Con chó sục bò Trùm Bôn Ba kia là khách quen của bệnh viện. Từ khi được mang về nhà là chủ nó đã phát hiện nó chảy nước mắt nghiêm trọng, ghèn mắt cực nhiều, sáng ra thức dậy việc đầu tiên là rửa mắt lau ghèn cho nó.
Tìm hiểu trên mạng hồi lâu, ban đầu cho là thức ăn có vấn đề nhưng đổi vài loại rồi mà tình hình vẫn không khá hơn chút nào. Chó sục bò mắt nhỏ, ngày thường chỉ thấy được hai co ngươi đen thui, vì thế nên rất lâu sau đó chủ nó mới phát hiện lòng trắng mắt có màu đỏ hồng bất thường, vội vàng đưa nó tới bệnh viện thú y.
Sau khi La Chú chẩn đoán, Trùm Bôn Ba bị bệnh quặm mi.
Quặm mi hay còn gọi là lông mi mọc ngược, Trùm Bôn Ba là trường hợp bẩm sinh khiếm khuyết. Do mắt quá nhỏ nên cơ mí mắt quá yếu không đủ để chống đỡ dẫn đến viền mắt và lông bên ngoài cọ xát với kết mạc và giác mạc mắt, kích thích mắt dẫn đến tạo ra nhiều ghèn và nước mắt.
Sau này một số bệnh về mặt ví dụ như cơ mắt co giật cũng có thể dẫn đến quặm mi, chó ở độ tuổi nào cũng có thể mắc bệnh này.
Mí mắt tồn tại là để bảo vệ mắt, vì thế nên bộ phận tiếp xúc với mắt cũng phải trơn ướt mềm mại. Tác dụng của mí mắt là để che ánh sáng, chống bụi bặm nhưng khi nó bị quặm vào bên trong thì sẽ kích thích trực tiếp đến nhãn cầu. Con người cũng có bệnh này, nhưng động vật mắc bệnh phiền phức hơn con người ở chỗ trên mí mắt nó cũng có lông.
Chó bị quặm mi thường bị đau, đỏ mắt, dễ chảy nước mắt, sợ ánh sáng, ngứa ngáy khó chịu, nặng hơn có thể gây tổn thương giác mạc ảnh hưởng tới thị lực của chó.
Phẫu thuật cắt mí là tiểu phẫu đơn giản, La Chú đề nghị nên xử lí càng sớm càng tốt.
Ban đầu chủ nhân Trùm Bôn Ba không muốn làm phẫu thuật lắm, bởi vì ngoại trừ hơi nhiều ghèn thì nó cũng không có vấn đề gì khác nữa nhưng nếu làm phẫu thuật thì sẽ xuất hiện những nguy hiểm khác.
Hắn còn nghe nói có chó vừa tiêm thuốc tê đã chết rồi.
Sau đó tình trạng ngày càng trở nặng, Trùm Bôn Ba liên tục bị viêm kết mạc tái đi tái lại nhiều lần, bấy giờ chủ nhân nó mới suy nghĩ thông suốt, tranh thủ tới tìm La Chú làm phẫu thuật.
Đường Ngật càng thêm kính nể La Chú, hắn không chỉ chữa bệnh cho thú cưng mà còn có thể làm phẫu thuật cắt mí cho chúng nó nữa.
La Chú lắc đầu, giơ tay lên mắt làm mẫu: “Phẫu thuật bên ngoài mí mắt gọi là cắt hai mí, phẫu thuật bên trong mí mắt thì gọi là tái định vị mí mắt.”
Đường Ngật cười khanh khách: “Mấy em mèo dường như đứa nào cũng mắt to tròn hết, chắc là ít gặp phiền não như này nhỉ?”
La Chú cười cười: “Con người còn mắc bệnh nữa là mèo.”
“E hèm.”
Một tiếng ho khan giả trân cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Đường Ngật và La Chú cùng nhìn ra phía phát ra tiếng ho.
Một vị nữ sĩ dáng người hơi mập đứng cạnh khung cửa, tay cầm lồng vận chuyển chó mèo dè dặt chột dạ nhìn La Chú, cố gắng nặn ra nụ cười: “Bác sĩ La, tôi mang Trương Mỹ Hoa tới tái khám.”
Đường Ngật nhất thời cảm thấy La Chú bên người nghiêm túc trở lại, lúc nói chuyện có chút xíu bất đắc dĩ: “Vâng, khách trước vừa đi rồi, mời chị đi theo tôi.”
Hắn nói với Đường Ngật: “Em có muốn tới xem không? Đây là một ca phản diện điển hình.”
Đường Ngật ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế ạ? Cô ấy đối xử không tốt với thú cưng ạ?”
“Cô ấy đối xử với thú cưng quá tốt ấy.” La Chú quay người đi vào phòng khám, hai người tự giác đi theo.
Vị nữ sĩ kia hai má đầy đặn, ngũ quan xinh xắn, lúc đi qua Đường Ngật còn cười với cậu, khi cô cười lên có hai lúm đồng tiền.
Đường Ngật thân thiện hỏi: “Chị cần em xách giùm không?”
Nữ sĩ mặt tròn lúc lắc cánh tay mập mạp của mình, nói: “Không cần đâu, chị tự mang được.”
“Em thấy lồng này của chị có vẻ nặng ấy, chị có muốn đổi cái khác nhẹ hơn không?” Đường Ngật hỏi tiếp.
Đối mặt với câu hỏi này, nụ cười trên mặt nữ sĩ hơi ngừng lại, đảo mắt liên túc: “Chắc là vẫn dùng được chứ?”
Thái độ thiệt kì lạ. Đường Ngật cho là cô không muốn nói chuyện với người lạ, đang do dự không biết có nên dừng lại hay là hỏi người ta có ngại khi có người đứng cạnh vây xem không. Cậu dừng chân ở cửa, không tới gần quá.
Nữ sĩ mặt tròn đặt lồng lên bàn, mở cửa ôm thú cưng nhà mình ra.
Thấy rõ con mèo trắng bự chà bá được ôm ra, Đường Ngật không khống chế được trợn to hai mắt.
Bình gas xuất hiện!
Con mèo kia rất béo, còn béo hơn Hải Sâm nhà Dư ca. Chẳng trách nữ sĩ mặt tròn xách lồng đến là lao lực, căn bản không phải lồng nặng mà là do con mèo.
Đưa mèo lên cân, may là hình thể của nó không tiện cho nó nhảy nhót tưng bừng, ngoan ngoãn đứng trên cân. Trọng lượng vừa xem hiểu ngay, 8.5kg.
La Chú nhướn mày: “Lần trước đã dặn chị phải ăn ít lại vận động nhiều thêm rồi à? Còn chưa tới một tháng mà sao đã mập thêm nửa cân rồi?”
Nữ sĩ mặt tròn cắn môi, hai mắt nhìn trời: “Tôi không biết… Nó, nó đói bụng xong cứ kêu meo meo ngáng chân tôi, sao tôi từ chối nó được chứ?”
“Vì béo quá nên nó đã bị bệnh rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ. Chị là chủ của nó, chị phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” La Chú nghiêm khắc nói.
Đường Ngật rất hiếm khi thấy hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với chủ nhân thú cưng. Hầu hết hắn chỉ bình tĩnh trình bày căn bệnh và phương án điều trị thôi, rất hiếm khi dạy đời chủ nhân nó, bác sĩ Vạn thì thường xuyên bất bình vì thú cưng.
Mèo trắng bự Trương Mỹ Hoa là mèo sư tử Sơn Đông (*), bởi vì quá mập nên mắc phải bệnh gan nhiễm mỡ và viêm khớp, còn có nguy cơ cao mắc bệnh tiểu đường.
(*) Gốc là 临清狮猫 Mèo sư tử Lâm Khánh (tên khoa học: Linqing Lion Cat) biệt danh: Mèo sư tử Sơn Đông, thường được gọi là mèo sư tử, mèo Lâm Thanh, là một giống mèo quý hiếm được người dân tộc Hồi sống ở thành Lâm Thanh (Sơn Đông, TQ) thời Thanh cho lai giữa mèo Ba Tư và mèo bản địa.
Nữ sĩ mặt tròn nắm chặt tay, rụt cổ lại lộ ra hai cằm oan ức: “Bác sĩ La, có thể mua thêm… đồ ăn trong đơn thuốc không?”
“Tôi đưa cho chị đồ ăn trong một tháng, chị cho nó ăn hết rồi à?” La Chú hỏi.
Nữ sĩ hoảng loạn: “Không, chưa ăn hết! Tôi chỉ sợ… sợ sau đó không đủ… Được rồi, nó ăn hết rồi.”
Nữ sĩ cúi đầu, nom đến là tội nghiệp.
“Nó cứ kêu đòi ăn, ăn xong ngủ ngay, không giảm béo được chút nào.”
La Chú không nghe cô biện giải: “Nó muốn ăn kệ nó, chị cứ cho ăn đúng giờ đúng lượng là được, chẳng lẽ nó còn tự biết đường đi siêu thị mua đồ ăn à?”
Mèo đi siêu thị ư?
Trong đầu Đường Ngật chợt xuất hiện hình ảnh mèo trắng bự Trương Mỹ Hoa đẩy xe mua sắm lượn qua lượn lại khu thức ăn cho thú cưng, vui sướng thỏa thích mua sắm: cái này cũng mua, cái kia cũng mua!
Sao cứ thấy quen quen nhỉ…
À, giống Diệp Vũ Vi.
Chú thích:
1. Chó sục bò 2. Mèo sư tử Sơn Đông 3. Mèo bình gas =)))
Chuyển ngữ: Diên
Chó sục bò phẫu thuật cắt mí đã tỉnh táo lại rồi, tuy cơ thể nó toàn là cơ bắp to bự nhưng bị đám người vây xem không rõ lí do nom có vẻ yếu đuối bất lực lắm, mờ mịt nhìn chủ nhân đang cười điên cuồng không ngừng.
Đường Ngật thấy rõ dấu vết vừa làm phẫu thuật trên mí mắt nó, vết khâu thẳng tắp gọn gàng, từ đó có thể nhìn ra người làm phẫu thuật cho nó có kĩ thuật vô cùng tốt. Chủ nhân của nó đang cầm ảnh trước khi phẫu thuật của nó hân hoan chia sẻ niềm vui của hắn với mọi người.
“Phẫu thuật hai mí xong cái khác bọt hẳn ha ha ha! Này các cô các cậu xem đôi mắt nhỏ này, giờ to hơn hẳn, từ nay không ai dám nói nó mắt nhỏ nữa! Trùm Bôn Ba nhà tôi từ nhỏ đã bị người ta nói ti hí mắt lươn, một đao này bổ xuống quả là khí chất khác biệt!”
“Không chỉ một đao.” La Chú nói, “Là trái phải tám đao. Đừng cười nữa, giữ chút mặt mũi cho Trùm Bôn Ba đi.”
Chó sục bò đáng thương chớp mắt, rên rỉ ư ư.
Chủ nhân của nó cuối cùng cũng cất điện thoại, ôm lấy con chó đang đứng ngồi không yên. Hắn cố nhịn nhưng vẫn không thoát ra khỏi đôi mắt hai mí kia, biểu diễn một màn ngửa đầu lên trời cười ha hả đi từ bệnh viện ra ngoài.
Đường Ngật nhìn chằm chằm chó sục bò vừa mới cắt hai mí không chớp mắt, thẳng đến khi bóng dáng đôi chủ chó khuất khỏi tầm mắt mới quay đầu ngạc nhiên nhìn La Chú: “Chó cũng làm phẫu thuật thẩm mỹ được ạ?”
La Chú có thể đọc được từ trong đôi mắt trong veo ấy một câu khác: “Anh còn biết làm phẫu thuật cắt mí nữa!”
Hắn bất đắc dĩ cười cười, giải thích: “Đây không phải phẫu thuật thẩm mỹ… À không, thực tế mà nói thì đúng là có hiệu quả thẩm mỹ thật nhưng mục đích của phẫu thuật không phải thế. Đây chỉ là một thủ thuật chữa bệnh, nó bị bệnh.”
Con chó sục bò Trùm Bôn Ba kia là khách quen của bệnh viện. Từ khi được mang về nhà là chủ nó đã phát hiện nó chảy nước mắt nghiêm trọng, ghèn mắt cực nhiều, sáng ra thức dậy việc đầu tiên là rửa mắt lau ghèn cho nó.
Tìm hiểu trên mạng hồi lâu, ban đầu cho là thức ăn có vấn đề nhưng đổi vài loại rồi mà tình hình vẫn không khá hơn chút nào. Chó sục bò mắt nhỏ, ngày thường chỉ thấy được hai co ngươi đen thui, vì thế nên rất lâu sau đó chủ nó mới phát hiện lòng trắng mắt có màu đỏ hồng bất thường, vội vàng đưa nó tới bệnh viện thú y.
Sau khi La Chú chẩn đoán, Trùm Bôn Ba bị bệnh quặm mi.
Quặm mi hay còn gọi là lông mi mọc ngược, Trùm Bôn Ba là trường hợp bẩm sinh khiếm khuyết. Do mắt quá nhỏ nên cơ mí mắt quá yếu không đủ để chống đỡ dẫn đến viền mắt và lông bên ngoài cọ xát với kết mạc và giác mạc mắt, kích thích mắt dẫn đến tạo ra nhiều ghèn và nước mắt.
Sau này một số bệnh về mặt ví dụ như cơ mắt co giật cũng có thể dẫn đến quặm mi, chó ở độ tuổi nào cũng có thể mắc bệnh này.
Mí mắt tồn tại là để bảo vệ mắt, vì thế nên bộ phận tiếp xúc với mắt cũng phải trơn ướt mềm mại. Tác dụng của mí mắt là để che ánh sáng, chống bụi bặm nhưng khi nó bị quặm vào bên trong thì sẽ kích thích trực tiếp đến nhãn cầu. Con người cũng có bệnh này, nhưng động vật mắc bệnh phiền phức hơn con người ở chỗ trên mí mắt nó cũng có lông.
Chó bị quặm mi thường bị đau, đỏ mắt, dễ chảy nước mắt, sợ ánh sáng, ngứa ngáy khó chịu, nặng hơn có thể gây tổn thương giác mạc ảnh hưởng tới thị lực của chó.
Phẫu thuật cắt mí là tiểu phẫu đơn giản, La Chú đề nghị nên xử lí càng sớm càng tốt.
Ban đầu chủ nhân Trùm Bôn Ba không muốn làm phẫu thuật lắm, bởi vì ngoại trừ hơi nhiều ghèn thì nó cũng không có vấn đề gì khác nữa nhưng nếu làm phẫu thuật thì sẽ xuất hiện những nguy hiểm khác.
Hắn còn nghe nói có chó vừa tiêm thuốc tê đã chết rồi.
Sau đó tình trạng ngày càng trở nặng, Trùm Bôn Ba liên tục bị viêm kết mạc tái đi tái lại nhiều lần, bấy giờ chủ nhân nó mới suy nghĩ thông suốt, tranh thủ tới tìm La Chú làm phẫu thuật.
Đường Ngật càng thêm kính nể La Chú, hắn không chỉ chữa bệnh cho thú cưng mà còn có thể làm phẫu thuật cắt mí cho chúng nó nữa.
La Chú lắc đầu, giơ tay lên mắt làm mẫu: “Phẫu thuật bên ngoài mí mắt gọi là cắt hai mí, phẫu thuật bên trong mí mắt thì gọi là tái định vị mí mắt.”
Đường Ngật cười khanh khách: “Mấy em mèo dường như đứa nào cũng mắt to tròn hết, chắc là ít gặp phiền não như này nhỉ?”
La Chú cười cười: “Con người còn mắc bệnh nữa là mèo.”
“E hèm.”
Một tiếng ho khan giả trân cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Đường Ngật và La Chú cùng nhìn ra phía phát ra tiếng ho.
Một vị nữ sĩ dáng người hơi mập đứng cạnh khung cửa, tay cầm lồng vận chuyển chó mèo dè dặt chột dạ nhìn La Chú, cố gắng nặn ra nụ cười: “Bác sĩ La, tôi mang Trương Mỹ Hoa tới tái khám.”
Đường Ngật nhất thời cảm thấy La Chú bên người nghiêm túc trở lại, lúc nói chuyện có chút xíu bất đắc dĩ: “Vâng, khách trước vừa đi rồi, mời chị đi theo tôi.”
Hắn nói với Đường Ngật: “Em có muốn tới xem không? Đây là một ca phản diện điển hình.”
Đường Ngật ghé sát vào tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế ạ? Cô ấy đối xử không tốt với thú cưng ạ?”
“Cô ấy đối xử với thú cưng quá tốt ấy.” La Chú quay người đi vào phòng khám, hai người tự giác đi theo.
Vị nữ sĩ kia hai má đầy đặn, ngũ quan xinh xắn, lúc đi qua Đường Ngật còn cười với cậu, khi cô cười lên có hai lúm đồng tiền.
Đường Ngật thân thiện hỏi: “Chị cần em xách giùm không?”
Nữ sĩ mặt tròn lúc lắc cánh tay mập mạp của mình, nói: “Không cần đâu, chị tự mang được.”
“Em thấy lồng này của chị có vẻ nặng ấy, chị có muốn đổi cái khác nhẹ hơn không?” Đường Ngật hỏi tiếp.
Đối mặt với câu hỏi này, nụ cười trên mặt nữ sĩ hơi ngừng lại, đảo mắt liên túc: “Chắc là vẫn dùng được chứ?”
Thái độ thiệt kì lạ. Đường Ngật cho là cô không muốn nói chuyện với người lạ, đang do dự không biết có nên dừng lại hay là hỏi người ta có ngại khi có người đứng cạnh vây xem không. Cậu dừng chân ở cửa, không tới gần quá.
Nữ sĩ mặt tròn đặt lồng lên bàn, mở cửa ôm thú cưng nhà mình ra.
Thấy rõ con mèo trắng bự chà bá được ôm ra, Đường Ngật không khống chế được trợn to hai mắt.
Bình gas xuất hiện!
Con mèo kia rất béo, còn béo hơn Hải Sâm nhà Dư ca. Chẳng trách nữ sĩ mặt tròn xách lồng đến là lao lực, căn bản không phải lồng nặng mà là do con mèo.
Đưa mèo lên cân, may là hình thể của nó không tiện cho nó nhảy nhót tưng bừng, ngoan ngoãn đứng trên cân. Trọng lượng vừa xem hiểu ngay, 8.5kg.
La Chú nhướn mày: “Lần trước đã dặn chị phải ăn ít lại vận động nhiều thêm rồi à? Còn chưa tới một tháng mà sao đã mập thêm nửa cân rồi?”
Nữ sĩ mặt tròn cắn môi, hai mắt nhìn trời: “Tôi không biết… Nó, nó đói bụng xong cứ kêu meo meo ngáng chân tôi, sao tôi từ chối nó được chứ?”
“Vì béo quá nên nó đã bị bệnh rồi, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tuổi thọ. Chị là chủ của nó, chị phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.” La Chú nghiêm khắc nói.
Đường Ngật rất hiếm khi thấy hắn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với chủ nhân thú cưng. Hầu hết hắn chỉ bình tĩnh trình bày căn bệnh và phương án điều trị thôi, rất hiếm khi dạy đời chủ nhân nó, bác sĩ Vạn thì thường xuyên bất bình vì thú cưng.
Mèo trắng bự Trương Mỹ Hoa là mèo sư tử Sơn Đông (*), bởi vì quá mập nên mắc phải bệnh gan nhiễm mỡ và viêm khớp, còn có nguy cơ cao mắc bệnh tiểu đường.
(*) Gốc là 临清狮猫 Mèo sư tử Lâm Khánh (tên khoa học: Linqing Lion Cat) biệt danh: Mèo sư tử Sơn Đông, thường được gọi là mèo sư tử, mèo Lâm Thanh, là một giống mèo quý hiếm được người dân tộc Hồi sống ở thành Lâm Thanh (Sơn Đông, TQ) thời Thanh cho lai giữa mèo Ba Tư và mèo bản địa.
Nữ sĩ mặt tròn nắm chặt tay, rụt cổ lại lộ ra hai cằm oan ức: “Bác sĩ La, có thể mua thêm… đồ ăn trong đơn thuốc không?”
“Tôi đưa cho chị đồ ăn trong một tháng, chị cho nó ăn hết rồi à?” La Chú hỏi.
Nữ sĩ hoảng loạn: “Không, chưa ăn hết! Tôi chỉ sợ… sợ sau đó không đủ… Được rồi, nó ăn hết rồi.”
Nữ sĩ cúi đầu, nom đến là tội nghiệp.
“Nó cứ kêu đòi ăn, ăn xong ngủ ngay, không giảm béo được chút nào.”
La Chú không nghe cô biện giải: “Nó muốn ăn kệ nó, chị cứ cho ăn đúng giờ đúng lượng là được, chẳng lẽ nó còn tự biết đường đi siêu thị mua đồ ăn à?”
Mèo đi siêu thị ư?
Trong đầu Đường Ngật chợt xuất hiện hình ảnh mèo trắng bự Trương Mỹ Hoa đẩy xe mua sắm lượn qua lượn lại khu thức ăn cho thú cưng, vui sướng thỏa thích mua sắm: cái này cũng mua, cái kia cũng mua!
Sao cứ thấy quen quen nhỉ…
À, giống Diệp Vũ Vi.
Chú thích:
1. Chó sục bò 2. Mèo sư tử Sơn Đông 3. Mèo bình gas =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất