Hít Hổ Lớn Không Em?

Chương 22: Trượt chân

Trước Sau
Trình Thiên Châu bị Bạch Tiểu Hổ nhìn như vậy, cái đuôi trong lòng cũng không nhịn được nhếch lên. Anh dắt tay cậu, đem cậu ngồi lên ghế, nói: "Tụi tôi phải tiếp tục luyện tập, cậu cứ ngồi ở đây."

Lâm Hạo lại nhảy qua: "Lão đại, chị dâu xem chúng ta tập luyện như vậy nhiều sẽ cảm thấy chán, hay là chúng ta thi đấu đi."

Bạch Tiểu Hổ không muốn thêm phiền phức làm lỡ thời gian tập luyện của bọn họ, lập tức đứng lên nói: "Sẽ không vô vị đâu, mấy cậu không cần để ý đến tôi."

"Ai nha không sao!" Lâm Hạo nháy mắt với những người khác, Vu Hàng lập tức lĩnh ngộ, nói theo: "Đã lâu cũng không thi thố, lần này nhất định có thể thắng được lão đại."

Sở Giang ở một bên xem thường: "Thắng lão đại thì cứ ở đó mà mơ đi, với mày...Ớ sao lại gõ đầu tao?!"

Vu Hàng gõ nát vỏ hạt dẻ xong cũng không để ý bạn mình đang lên án, nói với Bạch Tiểu Hổ: "Chị dâu làm trọng tài cho tụi em nhá?"

Bạch Tiểu Hổ cuống quýt xua tay: "Không được, tôi không biết làm..."

"Vậy tôi cùng cậu làm trọng tài thì sao?"

Bạch Tiểu Hổ đối với âm sắc ôn hòa này đặc biệt nhớ rõ, cậu hơi nâng mặt, liền thấy Giang Bách Hàn hai mắt mỉm cười nhìn cậu.

"Vậy quyết định như thế đi." Có người nói, mấy người khác cũng nhiệt liệt hưởng ứng, bắt đầu làm vận động nóng người.

Trình Thiên Châu toàn bộ quá trình nhìn đội hữu quyết định, vẻ mặt không có gì biến hóa, nhưng dòng máu trong thân thể lại gia tốc lưu động...

Anh muốn ở trước mặt Bạch Tiểu Hổ phô diễn tài năng của mình!

Nếu mọi người đã làm quyết định kỹ càng, Bạch Tiểu Hổ cũng không tiện lại từ chối. Cậu ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Châu, đối phương cũng chăm chú nhìn lại cậu, màu vàng của con ngươi càng sáng hơn một chút, phảng phất như hừng hực lửa cháy.

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ như dâng lên một dòng nước ấm, cảm thấy Trình Thiên Châu như vậy tràn ngập tự tin cùng sức mạnh, cứ như một vương giả trời sinh.

Cái liên tưởng không nguyên do này làm ánh măt cậu không nhịn được ý cười, cậu nở nụ cười sáng lạn với Trình Thiên Châu: "Cố lên!"

Mắt thiếu niên cong cong thành hai nửa vầng trăng, gương mặt còn mang nét trẻ con lộ ra cái má lúm đồng tiền nhỏ bên trái.

Đây là lần đầu tiên Bạch Tiểu Hổ cười như vậy với anh, không có tránh né, không có miễn cưỡng. Phảng phất như ngày đầy mây được gió thổi ra một mảnh trời xanh, lộ ra ánh dương sau cơn mưa.

Trình Thiên Châu hai mắt đăm đăm nhìn Bạch Tiểu Hổ, mặt không cảm xúc, môi nhếch, mặt mày ác liềt vừa hung vừa lạnh.

Nụ cười của Bạch Tiểu Hổ từ từ cứng ngắc...

Trình Thiên Châu đột nhiên xoay người bước nhanh về phía hồ bơi, lại đột nhiên khựng lại vài giây, tiếp theo cứ như rốt cuộc cũng bình thường lại bắt đầu ép chân tại chỗ, vừa nhanh lại có nhịp điệu, bắp chân dài kéo căng, lộ ra sức mạnh.

Chỉ là đôi tai đỏ như sắp bốc khói.

"......"



Vây xem toàn bộ hành trình, thiên đoàn trợ công 180 yên lặng ngoác mồm kinh ngạc.

Tình yêu... Quả nhiên là sức mạnh vĩ đại nhất thế giới, có thể khiến một người chồng tỉnh lại từ hai mươi mấy năm sống thực vật, cũng có thể chữa chứng mặt liệt của Trình bá bá...

Che mặt, liên tưởng kiểu quỷ gì vậy nè?!



Một đám người cúi đầu trong thất vọng.

Hành vi Trình Thiên Châu cứ như đột nhiên bị động kinh làm Bạch Tiểu Hổ có chút bối rối, là vì thi đấu quá sốt sắng à...

"Thiên Châu rất ít khi nhiệt tình như vậy." Trên đầu truyền đến lời cảm thán nhẹ nhàng. Bạch Tiểu Hổ ngửa đầu, lộ ra vẻ hơi khó hiểu.

Giang Bách Hàn cúi đầu cười với cậu, nói: "Cậu ấy là người có tố chất thân thể tốt nhất trong chúng tôi, cũng là người có thiên phú nhất. Nhưng mà tôi cảm thấy, bơi không phải mục tiêu của cậu ấy."

"Đối với cậu ấy mà nói," Giang Bách Hàn nhìn về phía Trình Thiên Châu đang làm nóng người, hơi híp mắt, "Bể nước này chỉ là tiêu khiển thôi, còn có thể làm lí do cho cậu ấy không cần chờ ở nơi phòng học nhiều người."

Bạch Tiểu Hổ không hiểu sao cảm nhận được vẻ cô đơn trong lời này. Cậu cũng quay lại xem bóng lưng Trình Thiên Châu, nhớ tới khi Trình Thiên Châu nhắc tới bơi thì trong mắt thần thái cùng tự tin, cảm thấy bơi đối với Trình Thiên Châu nhất định không chỉ là trò tiêu khiển.

"Cậu giống như không đồng ý với tôi."

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ sợ hết hồn, giương mắt thấy Giang Bách Hàn híp mắt cười nhìn cậu, âm thanh ôn nhu mang theo vài phần chế nhạo: "Xem ra là chị dâu không vui khi người khác nói bạn trai mình không tốt đây."

Bạch Tiểu Hổ đỏ mặt, thấp giọng nói: "Mấy cậu thật sự hiểu lầm rồi, tôi, tôi với cậu ấy..."

"Chị dâu, có thể bắt đầu rồi!" Một tiếng này đánh gãy giải thích của Bạch Tiểu Hố, trong mắt không khỏi xẹt qua tia ảo não.

Giang Bách Hàn cũng không để cậu tiếp tục: "Được rồi, chúng ta qua thử đi."

Bạch Tiểu Hổ đè khó chịu xuống, hỏi: "Tôi phải làm gì?"

"Tôi thổi còi, cậu chỉ cần nhìn xem ai đến đích trước là được, còn xếp hạng để tôi làm cho." Giang Bách Hàn đi tới bên phải Bạch Tiểu Hổ, nhẹ giọng giảm bớt căng thẳng của cậu.

Tất cả mọi người ai vào chỗ nấy, Bạch Tiểu Hổ theo bản năng nhìn chăm chú Trình Thiên Châu. Anh lúc này đã đeo kính bơi, lưng cong lên, mũi chân phải ở mép trước của bục, bàn chân sau ép vào mặt sau của bục, đầu gối khuỵu xuống, gót chân nâng lên, ngón tay kéo phần trước của cầu nhảy. Cơ thể bộc lộ trạng thái bùng nổ sức mạnh, cứ như mãnh hổ đang mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể chầm lên vồ lấy con mồi.



Nhịp tim Bạch Tiểu Hổ bắt đầu tăng nhanh...

Một tiếng lệnh vang lên!

Sáu người như tên bắn lao về phía mặt nước, bọt nước như trống trận gióng lên, Bạch Tiểu Hổ nắm chặt nắm đấm...



Cố lên! Cố lên!

Cậu cổ vũ trong lòng.

Một đạo âm thanh mềm nhẹ hòa hoãn ghé vào tai cậu giải thích: "Góc độ vào nước của Thiên Châu nhỏ nhất, góc độ càng nhỏ, lực tiến vào nước càng yếu. Hơn nữa, khoảng cách nhảy cầu của cậu ấy cũng xa nhất, nhưng mà kỹ xảo và sức bền của Lâm Hạo càng tốt hơn, rất nhanh sẽ bù đắp được yếu thế khởi đầu."

Cậu chàng vừa dứt lời, Trình Thiên Châu cùng Lâm Hạo đồng thời đến điểm cuối, hai người chân đạp vách tường dưới nước, lần thứ hai như mũi tên rời cung hướng về điểm xuất phát.

"Lực bộc phát của Thiên Châu quả nhiên là mạnh nhất." Người bên cạnh lại đang cảm thán: "Lâm Hạo thua về sức mạnh."

Bạch Tiểu Hổ bỗng nhiên rất ước ao Giang Bách Hàn. Ở trong mắt cậu, Trình Thiên Châu cùng Lâm Hạo sánh vai cùng nhau, không phân trước sau, cậu căn bản không thấy khác biệt chỗ nào, cũng xem không hiểu kỹ xảo của ai mạnh hơn, sức mạnh của ai chiếm ưu thế.

Cậu thậm chí rất sợ nước, còn không nổi được khi tập bơi.

Trong giây lát thất thần này, Trình Thiên Châu và Lâm Hạo cùng ngoi lên mặt nước, những người sau cũng lục tục đến sau vài giây.

Trong lòng Bạch Tiểu Hổ hoảng hốt, cậu không thấy rõ ai là người đến đầu tiên.

"Chúc mừng nha, chị dâu." Giang Bách Hàn vỗ vai Bạch Tiểu Hổ, "Thiên Châu đứng nhất."

Bạch Tiểu Hổ nhìn chằm chằm Trình Thiên Châu đang ở dưới nước đem kính bơi tháo xuống, lộ ra đôi mắt thâm thúy sáng ngời.

Lồng ngực anh còn đang phập phồng, giọt nước theo cơ ngực phồng lên xẹp xuống càng nhanh trượt xuống bể bơi lam nhạt.

"A a a a không hổ là lão đại, ngay cả em cũng thắng được!" Lâm Hạo đánh mặt nước oa oa kêu lên, âm thanh đánh vỡ khiếp đảm trong nháy mát của Bạch Tiểu Hổ. Cậu tiến lên một bước, hơi ngồi xổm người cười nói với Trình Thiên Châu: "Cậu thắng."

Trình Thiên Châu duỗi tay về phía cậu.

Trong mắt Bạch Tiểu Hổ lộ ra nghi hoặc.

Trình Thiên Châu hai mắt lấp lánh: "Kéo tôi lên."

"Ố ồ ô nha~" Tiếng cười ồn ào của người bên cạnh: "Chị dâu mau đỡ kìa, lão đại run chân phải có chị dâu hôn nhẹ mới đứng được nha~"

Không biết Bạch Tiểu Hổ đã đỏ mặt tía tai lần thứ mấy trong hôm nay. Mấy người này trêu ghẹo thế này, chẳng phải kéo lên thì sẽ thừa nhận mình là chị dâu sao? Nếu không kéo, cậu lại sợ Trình Thiên Châu vẫn giơ tay theo dõi cậu không tha, sẽ làm đối phương tiến thoái lưỡng nan.

Bạch Tiểu Hổ rơi vào trong xoắn xuýt, cuối cùng mắt thấy sắc mặt Trình Thiên Châu đang dần đến bờ vực mất không chế, cậu mau chóng nắm chặt cánh tay cùng bàn tay Trình Thiên Châu, dùng sức kéo lại.

Lâm Hạo canh đúng thời cơ đẩy sau lưng Trình Thiên Châu, Bạch Tiểu Hổ chỉ cảm thấy thân thể mình ngã xuống, sau đó kinh ngạc nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú của anh đang áp về phía mình...

"Ầm!"

Cảm giác đau do va chạm trong tưởng tượng không truyền đến. Bạch Tiểu Hổ mở mắt, thấy Trình Thiên Châu một tay che hông và lưng cậu, một tay để sau gáy cậu, cả người ép lên người cậu, bốn chân bắt chéo nhau ngã xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau