Chương 75: Điềm Điềm nhất chưởng
Lực đạo Miểu Miểu gấp bốn năm lần Bạch Tiểu Hổ, một đao kia bổ xuống làm toàn bộ tầng hầm đều vang lên âm thanh chói tai của kim loại va chạm, Bạch Tiểu Hổ còn có thể nhìn thấy mấy tia lửa bắn ra. Cậu cũng không đứng yên để Miểu Miểu làm hết, nhấc một thanh đao khác lên chém vào cửa kim loại.
Trình Thiên Châu đã nói với cậu, thính giác của thú tộc rất minh mẫn, hiện tại cậu cũng chỉ có thể trông cậy Lục Ngạn đột nhiên đến thăm này có thể nhận ra tiếng động mà bọn họ tạo ra.
Hai người chém sáu bảy phút, khí lực Bạch Tiểu Hổ không ngừng giảm, dừng lại hơi thở dốc. Khi cậu buông thanh đao xuống chống đầu gối thở dốc, chỉ cảm thấy một bên sáng ngời, có ánh sáng chiếu vào. Cậu theo bản năng quay đầu lại, nhất thời trợn tròn mắt, gan mật đều nứt ra.
"Dừng tay!"
Một tiếng thét lớn thốt ra, nhưng vẫn muộn.
Miểu Miểu một đao chém về phía hình hổ của Trình Thiên Châu, mắt thấy mũi đao sắc bén muốn chém đầu Trình Thiên Châu thành hai nửa. Trình Thiên Châu lại nhanh nhẹn né tránh, không lùi mà tiến, gầm một tiếng đánh ngã Miểu Miểu, cắn lấy cổ tay cầm đao của nó, cái đuôi Miểu Miểu thuận thế quấn lấy con hổ trên người.
"Dừng tay lại! Đánh nhầm người rồi!", Bạch Tiểu Hổ phi thân nhào vào trận chiến của hai người, một hổ một rắn lo sẽ làm cậu bị thương, đồng thời buông công kích xuống.
Cổ tay Miểu Miểu uốn cong không được tự nhiên, hai lỗ thủng trên da không ngừng chảy máu. Bạch Tiểu Hổ lo lắng không thôi, vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu, nước mắt chảy ròng ròng: "Động mạch...có chấn thương động mạch không! Trình Thiên Châu! Mau gọi xe cứu thương đi, gọi xe cứu thương đi mà!"
Trình Thiên Châu lúc này cũng biết là đánh nhầm người, anh tiến lên kiểm tra thương thế của Miểu Miểu, thở phào nhẹ nhõm: "Không có cắn đến động mạch, chỉ bị gãy xương thôi."
Miểu Miểu cũng trấn an theo: "Cậu đừng lo, tui không sao.", nói xong nó bảo Bạch Tiểu Hổ buông tay ra, liếm liếm vết thương của mình, máu chậm rãi dừng chảy.
Bạch Tiểu Hổ đặt mông ngồi trên mặt đất, tim cậu như đi tàu lượn siêu tốc, rốt cuộc cũng rơi xuống đất. Sau đó cậu mới bắt đầu phản ửng lại, xoay người ôm lấy Trình Thiên Châu, nước mắt trên mặt toàn bộ dều dán lên bộ lông dày dặn của Trình Thiên Châu.
Bạch Tiểu Hổ không nói gì, nhưng hai tay ôm lấy anh lại khẽ run rẩy. Trình Thiên Châu nâng móng vuốt lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nói: "Không sao, không sao."
Bạch Tiểu Hổ dưới sự trấn an của Trình Thiên Châu dần dần ngừng run rẩy, vùi trên cái cổ lông xù của anh, ồm ồm nói: "Sao cậu tìm được tôi?"
"Hồ Kỳ làm mất cậu, không còn biện pháp đánh phải nói cho tôi biết. Trên người cậu còn mùi tôi để lại, vậy nên tôi cũng phát hiện kịp thời.", Trình Thiên Châu thấp giọng, lộ ra lực lượng nặng nề: "Vô luận em ở đâu, anh đều có thể tìm được. Vậy nên, đừng sợ."
Bạch Tiểu Hổ vì một câu này làm nước mắt ngừng chảy. Trình Thiên Châu cảm nhận được độ ẩm trên cổ, lắc lư đầu cọ cọ hai má cậu, không tiếng động trấn an.
Miểu Miểu một bên rũ hai tay xuống bĩu môi, nước mắt lưng tròng hừ hừ một tiếng, nhỏ yếu bất lực lại ủy khuất: "Đau, tay Miểu Miểu đau quá đi."
Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng Miểu Miểu suy yếu lại đáng thương, lập tức buông Trình Thiên Châu ra, xoay người nâng cánh tay Miểu Miểu lên, nhìn cổ tay đối phương thê thảm không nỡ nhìn, trong lòng một trận áy náy.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này, Miểu Miểu ráng nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau."
Trình Thiên Châu hơi cả kinh, cái tên "Miểu Miểu" này anh vẫn còn ấn tượng, không phải là con non của Xà tộc lúc trước cùng bị bắt với Bạch Tiểu Hổ à. Nếu Bạch Tiểu Hổ nhớ tới Miểu Miểu, có phải là cậu đã khôi phục trí nhớ không?
Trong lòng Trình Thiên Châu một trận khẩn trương, anh rất muốn hỏi Bạch Tiểu Hổ nhớ được bao nhiêu. Chỉ thấy Bạch Tiểu Hổ nhẹ nhàng thổi hơi vào vết thương đã sớm cầm máu của Lâm Miểu, trên mặt tràn đầy đau lòng, giống như Lâm Miểu chảy thêm tí máu nào chính là cắt đi của cậu một miếng thịt. Anh không khỏi bĩu môi, năng lực tự chữa thương của Thú tộc rất mạnh, Trình Thiên Châu không cảm thấy loại vết thương này có gì đau, vậy nên dùng đầu dụi Bạch Tiểu Hổ, nói: "Chúng ta đi thôi, Lục Ngạn vẫn còn ở trên đó."
Nhưng chờ bọn họ đi lên đã không còn bóng dáng Hà Ẩn ở đâu. Đối mặt với ánh mắt âm trầm của Trình Thiên Châu, Lục Ngạn rũ mắt xuống, nói: "Tôi nghĩ có thể sẽ có người bị thương, đã gọi xe cứu thương."
Trình Thiên Châu: "Đừng nói là cậu không ngăn dược ông ta."
Lục Ngạn nhìn Lâm Miểu, nói: "Tôi không ngăn ông ta rời đi, bởi vì ông ta với mẹ tôi mà nói là một người nhà quan trọng. Nhưng sau này tìm được ông ta, tôi sẽ không ra mặt nữa."
Trình Thiên Châu nhìn y hai giây, nói: "Được, coi như trả lại ân tình cậu dẫn tôi vào."
Lục Ngạn dừng lại một chút, quay người rời đi. Trình Thiên Châu liên lạc với Trình gia, bằng vào tình huống bản án còn chưa lập mà muốn trực tiếp xuất động người ngăn cản Hà Ẩn chỉ có thể để Trình Duyệt Bạc ra mặt.
Bạch Tiểu Hổ muốn cùng Lâm Miểu, Trình Thiên Châu đành phải cùng lên xe cứu thương. Lâm Miểu vẫn duy trì bộ dáng nửa người nửa rắn như trước, nhìn nhân viên y tế mặt không đổi sắc cố định hai tay nó lại, Bạch Tiểu Hổ vụng trộm kéo Trình Thiên Châu xuống: "Bọn họ không cảm thấy kì quái sao..."
Y tá đang dọn vết máu của Lâm Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu hướng Bạch Tiểu Hổ lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, hai bên má đồng thời nổi lên một tẩng vảy màu nâu xám. Cho dù Bạch Tiểu Hổ đã quen với nguyên hình của Trình Thiên Châu vẫn bị hoảng sợ, đối phương rõ ràng có một gương mặt ngọt ngào như Yui Agaraki, sau khi lộ ra răng nanh lại vừa dã tính mà còn nguy hiểm.
Trình Thiên Châu ôm lấy bả vai Bạch Tiểu Hổ, không vui trừng mắt nhìn y tá kia, cúi đầu giải thích: "Đây là bệnh viện của thú tộc."
Y tá thu hồi bông khử trùng và nói, "Thú nhiều lông như mấy cậu dạo này được lòng người hơn nhỉ. Bạn trai nhỏ nhà tôi cũng dễ thương như đứa bé nhà cậu này, đáng tiếc tuần trước bị tôi dọa sợ đến ngất xỉu, đành phải phong ấn ký ức rồi chia tay."
Bạch Tiểu Hổ có chút lúng túng: "Chị cũng là Xà tộc ạ?"
Y tá rất phấn chấn: "Thằn Lằn Monitor, chị là một Thằn Lằn Monitor, sao không ai đánh giá cao tụi chị chứ, đuôi của tụi chị rất mạnh mà, lúc giao phối còn có thể...."
Trình Thiên Châu: "Khụ khụ!"
Thằn lằn Monitor...là loại Thằn lằn khổng lồ dài hai ba mét mà cậu nghĩ tới sao....
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trong nháy mắt thiên biến vạn hóa, hình ảnh kia cậu không thể nào tưởng tượng nổi, không tự chủ được hơi nép mình vào Đại lão hổ bên cạnh.
Dọc theo đường đi, bởi vì biết chị "Yui Agaraki" nhỏ nhắn trước mặt này là một con Thằn lằn Trung Quốc cỡ lớn, toàn bộ hành trình Bạch Tiểu Hổ luôn trong trạng thái sợ chết khiếp.
Cậu cho rằng sẽ thấy các loại động vật khác nhau, vậy nhưng bệnh viện Thú tộc lại ngoài ý muốn vắng vẻ. Lâm Miểu được đưa vào phòng giải phẫu, lúc Trình Thiên Châu cắn nó không lưu tình tí nào, xương cốt bên trong gần như là trạng thái vỡ vụn, cho dù là năng lực tự chữa bệnh của Thú tộc có nghịch thiên đến mấy cũng không thể không phẫu thuật.
Lầm Miểu thấy mình bị một người đẩy đi, nhất thời dùng cái đuôi quấn lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Tiểu Hổ còn chưa mở miệng trấn an Trình Thiên Châu đã xù lông, ngầm thả ra uy hiếp với Lâm Miểu. Lâm Miểu rụt cổ lại, cái đuôi quấn còn chặt hơn, Bạch Tiểu Hổ sợ chậm trễ trị liệu, ôm lấy Miểu Miểu quay đầu nói với Trình Thiên Châu: "Cậu đừng dọa cậu ấy, Miểu Miểu cái gì cũng không nhớ, tâm trí giống như đứa nhỏ vậy. Hiện tại là hoàn cảnh xa lạ, cậu ấy khẳng định càng sợ hãi, cậu còn hung dữ với cậu ấy nữa."
Trong mắt Trình Thiên Châu xẹt qua tia kinh ngạc, đột nhiên sinh ra một cảm giác đầy nguy cơ. Anh cúi đầu, hai lỗ tai tròn xù xì buông xuống dán bên ót, Bạch Tiểu Hổ nhất thời cảm thấy ngữ khí của mình có chút nặng, giơ tay gãi ót Trình Thiên Châu, nói: "Chờ tôi một chút có được không?"
Trình Thiên Châu cọ cọ tay Bạch Tiểu Hổ, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Miểu. Trong ánh mắt cảnh giác của Lâm Miểu, thản nhiên đi về phía tường, nhẹ nhàng nhảy lên ghế chờ, hai chân trước bắt chéo trước ngực nhìn cây xanh bên cạnh.
"Được rồi.", Bạch Tiểu Hổ ấn bả vai Lâm Miểu để nó ngoan ngoãn nằm xuống, nói: "Tớ không thể cùng cậu vào phòng phẫu thuật được, sẽ cản trở bác sĩ trị liệu mất. Phẫu thuật có thể gây mê, không đau chút nào. Tớ sẽ chờ ở bên ngoài được không?"
Lâm Miểu vẫn không buông đuôi ra, rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi tui ra ngoài có thể gặp được cậu không?"
Bạch Tiểu Hổ sờ đầu nó: "Đương nhiên, tớ không đi đâu cả."
Lâm Miểu cuối cùng lưu luyến không rời buông đuôi ra, đôi mắt to lưu luyến không rời bị đẩy vào. Bạch Tiểu Hổ nhìn ánh nước lung lay sắp rơi nơi khóe mắt nó, giống như Lâm Miểu không phải vô phòng phẫu thuật mà là lò mổ vậy, có chút đau lòng, lại nhịn không được muốn cười.
"Không phải cậu sợ rắn nhất sao?"
Bạch Tiểu Hổ đang duỗi dài cổ nhìn vào trong, nghe được âm thanh có chút dở dở ương ương của Trình Thiên Châu, cảm giác anh cứ như còn mèo nhỏ ngạo kiều ấy, vậy nên ngồi xuống cạnh anh, túm lấy hai cục tai tròn tròn nói: "Sau này không được khi dễ Miểu Miểu, có nghe không đấy?"
Bạch Tiểu Hổ không dùng khí lực, Trình Thiên Châu phẩy tai một cái là thoát khỏi kiềm chế trên đỉnh cầu. Anh một chút cũng không muốn đồng ý, vừa lúc cũng muốn biết Bạch Tiểu Hổ nhớ lại được bao nhiêu, vậy nên chủ động dựa đầu đến trước ngực Bạch Tiểu Hổ, có chút khẩn trương hỏi: "Tiểu Hổ, cậu có nhớ Điềm Chúc không?"
Tay Bạch Tiểu Hổ vỗ nhẹ một cái xuống đầu anh, khẽ "ừ" một tiếng.
Trình Thiên Châu từng nghĩ khi thời khắc này đến anh sẽ nói gì, anh hẳn là sẽ nhịn không được nhào xuống đất lăn lộn, ấn Bạch Tiểu Hổ xuống liếm cậu đến cười ha ha. Kết quả khi lúc này thật sự đến, anh ngược lại bình tĩnh ngoài ý muốn, những cơn nóng nảy, cuồng bạo bên trong như muốn xé toang lồng giam, những phòng tuyến trong tháng ngày trị chứng rối loạn lưỡng cực toàn bộ được thuần phục xuống, phảng phất như bầu trời sau cơn mưa lớn, yên tĩnh mà trong suốt.
Anh vươn đầu lưỡi liếm tay Bạch Tiểu Hổ, lại dùng đầu cọ cọ, Bạch Tiểu Hổ phát ra tiếng cười nhẹ, trở tay vuốt anh từ đầu đến lưng một cái, xoa cho bộ lông mềm mượt rối thành ổ chim.
"Không được chuyển đề tài, nếu đã biết Miểu Miểu là ai, sao còn không biết xấu hổ khi dễ cậu ấy?"
Trình Thiên Châu: "..."
Con hổ lớn bên cạnh gạt đầu sang một bên, cái gì cơ, cậu nói gì đó, tui chỉ là mều lớn vô tội thôi ò.
- - - - - - -
i'm speed run so hard (#><)
Trình Thiên Châu đã nói với cậu, thính giác của thú tộc rất minh mẫn, hiện tại cậu cũng chỉ có thể trông cậy Lục Ngạn đột nhiên đến thăm này có thể nhận ra tiếng động mà bọn họ tạo ra.
Hai người chém sáu bảy phút, khí lực Bạch Tiểu Hổ không ngừng giảm, dừng lại hơi thở dốc. Khi cậu buông thanh đao xuống chống đầu gối thở dốc, chỉ cảm thấy một bên sáng ngời, có ánh sáng chiếu vào. Cậu theo bản năng quay đầu lại, nhất thời trợn tròn mắt, gan mật đều nứt ra.
"Dừng tay!"
Một tiếng thét lớn thốt ra, nhưng vẫn muộn.
Miểu Miểu một đao chém về phía hình hổ của Trình Thiên Châu, mắt thấy mũi đao sắc bén muốn chém đầu Trình Thiên Châu thành hai nửa. Trình Thiên Châu lại nhanh nhẹn né tránh, không lùi mà tiến, gầm một tiếng đánh ngã Miểu Miểu, cắn lấy cổ tay cầm đao của nó, cái đuôi Miểu Miểu thuận thế quấn lấy con hổ trên người.
"Dừng tay lại! Đánh nhầm người rồi!", Bạch Tiểu Hổ phi thân nhào vào trận chiến của hai người, một hổ một rắn lo sẽ làm cậu bị thương, đồng thời buông công kích xuống.
Cổ tay Miểu Miểu uốn cong không được tự nhiên, hai lỗ thủng trên da không ngừng chảy máu. Bạch Tiểu Hổ lo lắng không thôi, vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu, nước mắt chảy ròng ròng: "Động mạch...có chấn thương động mạch không! Trình Thiên Châu! Mau gọi xe cứu thương đi, gọi xe cứu thương đi mà!"
Trình Thiên Châu lúc này cũng biết là đánh nhầm người, anh tiến lên kiểm tra thương thế của Miểu Miểu, thở phào nhẹ nhõm: "Không có cắn đến động mạch, chỉ bị gãy xương thôi."
Miểu Miểu cũng trấn an theo: "Cậu đừng lo, tui không sao.", nói xong nó bảo Bạch Tiểu Hổ buông tay ra, liếm liếm vết thương của mình, máu chậm rãi dừng chảy.
Bạch Tiểu Hổ đặt mông ngồi trên mặt đất, tim cậu như đi tàu lượn siêu tốc, rốt cuộc cũng rơi xuống đất. Sau đó cậu mới bắt đầu phản ửng lại, xoay người ôm lấy Trình Thiên Châu, nước mắt trên mặt toàn bộ dều dán lên bộ lông dày dặn của Trình Thiên Châu.
Bạch Tiểu Hổ không nói gì, nhưng hai tay ôm lấy anh lại khẽ run rẩy. Trình Thiên Châu nâng móng vuốt lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, nói: "Không sao, không sao."
Bạch Tiểu Hổ dưới sự trấn an của Trình Thiên Châu dần dần ngừng run rẩy, vùi trên cái cổ lông xù của anh, ồm ồm nói: "Sao cậu tìm được tôi?"
"Hồ Kỳ làm mất cậu, không còn biện pháp đánh phải nói cho tôi biết. Trên người cậu còn mùi tôi để lại, vậy nên tôi cũng phát hiện kịp thời.", Trình Thiên Châu thấp giọng, lộ ra lực lượng nặng nề: "Vô luận em ở đâu, anh đều có thể tìm được. Vậy nên, đừng sợ."
Bạch Tiểu Hổ vì một câu này làm nước mắt ngừng chảy. Trình Thiên Châu cảm nhận được độ ẩm trên cổ, lắc lư đầu cọ cọ hai má cậu, không tiếng động trấn an.
Miểu Miểu một bên rũ hai tay xuống bĩu môi, nước mắt lưng tròng hừ hừ một tiếng, nhỏ yếu bất lực lại ủy khuất: "Đau, tay Miểu Miểu đau quá đi."
Bạch Tiểu Hổ nghe được tiếng Miểu Miểu suy yếu lại đáng thương, lập tức buông Trình Thiên Châu ra, xoay người nâng cánh tay Miểu Miểu lên, nhìn cổ tay đối phương thê thảm không nỡ nhìn, trong lòng một trận áy náy.
"Chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này, Miểu Miểu ráng nhịn một chút, rất nhanh sẽ không đau."
Trình Thiên Châu hơi cả kinh, cái tên "Miểu Miểu" này anh vẫn còn ấn tượng, không phải là con non của Xà tộc lúc trước cùng bị bắt với Bạch Tiểu Hổ à. Nếu Bạch Tiểu Hổ nhớ tới Miểu Miểu, có phải là cậu đã khôi phục trí nhớ không?
Trong lòng Trình Thiên Châu một trận khẩn trương, anh rất muốn hỏi Bạch Tiểu Hổ nhớ được bao nhiêu. Chỉ thấy Bạch Tiểu Hổ nhẹ nhàng thổi hơi vào vết thương đã sớm cầm máu của Lâm Miểu, trên mặt tràn đầy đau lòng, giống như Lâm Miểu chảy thêm tí máu nào chính là cắt đi của cậu một miếng thịt. Anh không khỏi bĩu môi, năng lực tự chữa thương của Thú tộc rất mạnh, Trình Thiên Châu không cảm thấy loại vết thương này có gì đau, vậy nên dùng đầu dụi Bạch Tiểu Hổ, nói: "Chúng ta đi thôi, Lục Ngạn vẫn còn ở trên đó."
Nhưng chờ bọn họ đi lên đã không còn bóng dáng Hà Ẩn ở đâu. Đối mặt với ánh mắt âm trầm của Trình Thiên Châu, Lục Ngạn rũ mắt xuống, nói: "Tôi nghĩ có thể sẽ có người bị thương, đã gọi xe cứu thương."
Trình Thiên Châu: "Đừng nói là cậu không ngăn dược ông ta."
Lục Ngạn nhìn Lâm Miểu, nói: "Tôi không ngăn ông ta rời đi, bởi vì ông ta với mẹ tôi mà nói là một người nhà quan trọng. Nhưng sau này tìm được ông ta, tôi sẽ không ra mặt nữa."
Trình Thiên Châu nhìn y hai giây, nói: "Được, coi như trả lại ân tình cậu dẫn tôi vào."
Lục Ngạn dừng lại một chút, quay người rời đi. Trình Thiên Châu liên lạc với Trình gia, bằng vào tình huống bản án còn chưa lập mà muốn trực tiếp xuất động người ngăn cản Hà Ẩn chỉ có thể để Trình Duyệt Bạc ra mặt.
Bạch Tiểu Hổ muốn cùng Lâm Miểu, Trình Thiên Châu đành phải cùng lên xe cứu thương. Lâm Miểu vẫn duy trì bộ dáng nửa người nửa rắn như trước, nhìn nhân viên y tế mặt không đổi sắc cố định hai tay nó lại, Bạch Tiểu Hổ vụng trộm kéo Trình Thiên Châu xuống: "Bọn họ không cảm thấy kì quái sao..."
Y tá đang dọn vết máu của Lâm Miểu bỗng nhiên ngẩng đầu hướng Bạch Tiểu Hổ lộ ra hai chiếc răng nanh thật dài, hai bên má đồng thời nổi lên một tẩng vảy màu nâu xám. Cho dù Bạch Tiểu Hổ đã quen với nguyên hình của Trình Thiên Châu vẫn bị hoảng sợ, đối phương rõ ràng có một gương mặt ngọt ngào như Yui Agaraki, sau khi lộ ra răng nanh lại vừa dã tính mà còn nguy hiểm.
Trình Thiên Châu ôm lấy bả vai Bạch Tiểu Hổ, không vui trừng mắt nhìn y tá kia, cúi đầu giải thích: "Đây là bệnh viện của thú tộc."
Y tá thu hồi bông khử trùng và nói, "Thú nhiều lông như mấy cậu dạo này được lòng người hơn nhỉ. Bạn trai nhỏ nhà tôi cũng dễ thương như đứa bé nhà cậu này, đáng tiếc tuần trước bị tôi dọa sợ đến ngất xỉu, đành phải phong ấn ký ức rồi chia tay."
Bạch Tiểu Hổ có chút lúng túng: "Chị cũng là Xà tộc ạ?"
Y tá rất phấn chấn: "Thằn Lằn Monitor, chị là một Thằn Lằn Monitor, sao không ai đánh giá cao tụi chị chứ, đuôi của tụi chị rất mạnh mà, lúc giao phối còn có thể...."
Trình Thiên Châu: "Khụ khụ!"
Thằn lằn Monitor...là loại Thằn lằn khổng lồ dài hai ba mét mà cậu nghĩ tới sao....
Sắc mặt Bạch Tiểu Hổ trong nháy mắt thiên biến vạn hóa, hình ảnh kia cậu không thể nào tưởng tượng nổi, không tự chủ được hơi nép mình vào Đại lão hổ bên cạnh.
Dọc theo đường đi, bởi vì biết chị "Yui Agaraki" nhỏ nhắn trước mặt này là một con Thằn lằn Trung Quốc cỡ lớn, toàn bộ hành trình Bạch Tiểu Hổ luôn trong trạng thái sợ chết khiếp.
Cậu cho rằng sẽ thấy các loại động vật khác nhau, vậy nhưng bệnh viện Thú tộc lại ngoài ý muốn vắng vẻ. Lâm Miểu được đưa vào phòng giải phẫu, lúc Trình Thiên Châu cắn nó không lưu tình tí nào, xương cốt bên trong gần như là trạng thái vỡ vụn, cho dù là năng lực tự chữa bệnh của Thú tộc có nghịch thiên đến mấy cũng không thể không phẫu thuật.
Lầm Miểu thấy mình bị một người đẩy đi, nhất thời dùng cái đuôi quấn lấy thắt lưng Bạch Tiểu Hổ, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm cậu.
Bạch Tiểu Hổ còn chưa mở miệng trấn an Trình Thiên Châu đã xù lông, ngầm thả ra uy hiếp với Lâm Miểu. Lâm Miểu rụt cổ lại, cái đuôi quấn còn chặt hơn, Bạch Tiểu Hổ sợ chậm trễ trị liệu, ôm lấy Miểu Miểu quay đầu nói với Trình Thiên Châu: "Cậu đừng dọa cậu ấy, Miểu Miểu cái gì cũng không nhớ, tâm trí giống như đứa nhỏ vậy. Hiện tại là hoàn cảnh xa lạ, cậu ấy khẳng định càng sợ hãi, cậu còn hung dữ với cậu ấy nữa."
Trong mắt Trình Thiên Châu xẹt qua tia kinh ngạc, đột nhiên sinh ra một cảm giác đầy nguy cơ. Anh cúi đầu, hai lỗ tai tròn xù xì buông xuống dán bên ót, Bạch Tiểu Hổ nhất thời cảm thấy ngữ khí của mình có chút nặng, giơ tay gãi ót Trình Thiên Châu, nói: "Chờ tôi một chút có được không?"
Trình Thiên Châu cọ cọ tay Bạch Tiểu Hổ, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Miểu. Trong ánh mắt cảnh giác của Lâm Miểu, thản nhiên đi về phía tường, nhẹ nhàng nhảy lên ghế chờ, hai chân trước bắt chéo trước ngực nhìn cây xanh bên cạnh.
"Được rồi.", Bạch Tiểu Hổ ấn bả vai Lâm Miểu để nó ngoan ngoãn nằm xuống, nói: "Tớ không thể cùng cậu vào phòng phẫu thuật được, sẽ cản trở bác sĩ trị liệu mất. Phẫu thuật có thể gây mê, không đau chút nào. Tớ sẽ chờ ở bên ngoài được không?"
Lâm Miểu vẫn không buông đuôi ra, rũ mi mắt xuống, nhỏ giọng hỏi: "Sau khi tui ra ngoài có thể gặp được cậu không?"
Bạch Tiểu Hổ sờ đầu nó: "Đương nhiên, tớ không đi đâu cả."
Lâm Miểu cuối cùng lưu luyến không rời buông đuôi ra, đôi mắt to lưu luyến không rời bị đẩy vào. Bạch Tiểu Hổ nhìn ánh nước lung lay sắp rơi nơi khóe mắt nó, giống như Lâm Miểu không phải vô phòng phẫu thuật mà là lò mổ vậy, có chút đau lòng, lại nhịn không được muốn cười.
"Không phải cậu sợ rắn nhất sao?"
Bạch Tiểu Hổ đang duỗi dài cổ nhìn vào trong, nghe được âm thanh có chút dở dở ương ương của Trình Thiên Châu, cảm giác anh cứ như còn mèo nhỏ ngạo kiều ấy, vậy nên ngồi xuống cạnh anh, túm lấy hai cục tai tròn tròn nói: "Sau này không được khi dễ Miểu Miểu, có nghe không đấy?"
Bạch Tiểu Hổ không dùng khí lực, Trình Thiên Châu phẩy tai một cái là thoát khỏi kiềm chế trên đỉnh cầu. Anh một chút cũng không muốn đồng ý, vừa lúc cũng muốn biết Bạch Tiểu Hổ nhớ lại được bao nhiêu, vậy nên chủ động dựa đầu đến trước ngực Bạch Tiểu Hổ, có chút khẩn trương hỏi: "Tiểu Hổ, cậu có nhớ Điềm Chúc không?"
Tay Bạch Tiểu Hổ vỗ nhẹ một cái xuống đầu anh, khẽ "ừ" một tiếng.
Trình Thiên Châu từng nghĩ khi thời khắc này đến anh sẽ nói gì, anh hẳn là sẽ nhịn không được nhào xuống đất lăn lộn, ấn Bạch Tiểu Hổ xuống liếm cậu đến cười ha ha. Kết quả khi lúc này thật sự đến, anh ngược lại bình tĩnh ngoài ý muốn, những cơn nóng nảy, cuồng bạo bên trong như muốn xé toang lồng giam, những phòng tuyến trong tháng ngày trị chứng rối loạn lưỡng cực toàn bộ được thuần phục xuống, phảng phất như bầu trời sau cơn mưa lớn, yên tĩnh mà trong suốt.
Anh vươn đầu lưỡi liếm tay Bạch Tiểu Hổ, lại dùng đầu cọ cọ, Bạch Tiểu Hổ phát ra tiếng cười nhẹ, trở tay vuốt anh từ đầu đến lưng một cái, xoa cho bộ lông mềm mượt rối thành ổ chim.
"Không được chuyển đề tài, nếu đã biết Miểu Miểu là ai, sao còn không biết xấu hổ khi dễ cậu ấy?"
Trình Thiên Châu: "..."
Con hổ lớn bên cạnh gạt đầu sang một bên, cái gì cơ, cậu nói gì đó, tui chỉ là mều lớn vô tội thôi ò.
- - - - - - -
i'm speed run so hard (#><)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất