Chương 79
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
75.
Ngày Chung Viên rời Nhai Bắc trời lấm tấm mưa xuân, cậu cả thì đi cắt băng khánh thành cho một nhà máy có dây chuyền kỹ thuật mới của thành phố.
Tôi dùng ca ngày đổi ca đêm với một sinh viên cùng khoa, trong lòng không mấy dễ chịu lái xe đến đón Chung Viên đi. Khi tôi lái xe đến Đông Nhai, mẹ ông ta cầm ô bước ra, thấy tôi lập tức vui vẻ hẳn lên, nhưng trông vẫn còn rụt rè, như thể sợ hù tôi chạy mất.
"Giờ ở Nhai Bắc, có rảnh thì đến thăm bố mẹ ta đi. Bây giờ chỉ có hai vợ chồng già cô đơn trong nhà." Chung Viên vừa lên xe đã mở miệng nói, "Họ rất thích con."
Tôi nhìn thấy bên khóe miệng Chung Viên có vết bầm tím, đột nhiên mất hứng nói chuyện, chỉ chậm rãi nhìn ông ta một cái rồi thôi.
Chung Viên không khỏi cười mỉa một cái, đưa ngón tay đụng đụng vào vết bầm: "... Cái tên Hạ Nham này ra tay quá nặng."
Tôi nắm lấy tay lái, nhìn thẳng về phía trước: "Tôi thấy ông đánh cũng hăng hái lắm mà."
Chung Viên để tay xuống, nói hơi nhỏ lại: "Tại anh ta khiêu khích ta trước."
Tôi lặng lẽ cười, không nói lời nào. Đến ngã tư gặp đèn đỏ, tôi dừng xe, nhìn chăm chú vào cần gạt nước một lúc lâu, cuối cùng khẽ hỏi: "Vậy ông và cậu tôi năm đó..."
"Chuyện này con phải hỏi cậu con." Chung Viên miễn cưỡng nghiêng đầu sang một bên cửa sổ.
"Cậu cả chịu nói với tôi mới là lạ." Tôi nghiêng đầu ngắm nghía ông ta. "Chậc chậc ông không nhìn thấy hai người ngày hôm qua trông như thế nào đâu. Thật sự giống như ôn lại tình xưa, nhìn mà không chịu nổi."
"Con thì biết cái gì." Chung Viên hiếm hoi hùng hổ với tôi, rồi lại quay đầu về phía cửa sổ.
Chúng tôi im lặng một lúc, Chung Viên cuối cùng cũng chậm rãi quay đầu trở lại: "Khi chúng ta còn trẻ, thật sự rất khác so với bây giờ... Nếu đặt Hạ Nham vào ngày hôm nay, có lẽ anh ấy đã tìm được một người bạn đời từ lâu rồi, không cần phải một mình che giấu nhiều năm như vậy."
Tôi không khỏi nở nụ cười: "Ý ông là nếu trong thời đại này, ông đã là mợ cả của tôi từ lâu rồi á hả?"
"Ta không phải có ý này!" Chung Viên có chút khó chịu trừng mắt nhìn tôi, "Con nghĩ cái gì đâu không vậy." Ông ta dừng lại, đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, "Niệm Phi, ta thật sự thích mẹ con."
Tôi cũng dừng một chút, lập tức đổi chủ đề: "Cẩn thận đấy, nói cho ông biết, đối với những đứa trẻ mắc chứng Oedipus (*) như tôi, đời này ghét nhất là nghe có tên đàn ông khác nói thích mẹ mình. Với lại, trong nhà tôi mẹ và cậu cả là trông giống nhau nhất, nếu ông thật sự thích kiểu đấy thì chắp vá theo cậu tôi cũng không tồi."
(*) Phức cảm Oedipal, còn có tên gọi là Phức cảm Oedipus, là một thuật ngữ mô tả cảm giác khao khát của một đứa trẻ dành cho người cha mẹ khác giới của chúng và cảm giác ghen tỵ, giận dữ với người cha mẹ cùng giới. Về cơ bản, một cậu bé sẽ cảm thấy mình đang phải chiến đấu với cha để có được mẹ, trong khi đó, bé gái sẽ cảm thấy mình như đang đối đầu với mẹ để chiếm được tình yêu thương của cha.
"... Cái miệng chả nói được câu nào tử tế." Chung Viên thở dài.
Tôi lặng lẽ mỉm cười, chủ đề như vậy là kết thúc.
Tôi chở ông ta ra sân bay, cùng đi ký gửi hành lý. Khi đến cổng an ninh, Chung Viên dường như hơi bùng nổ yêu thương, ông ta nhẹ nhàng giúp tôi chỉnh lại cổ áo sơ mi: "Tết Nguyên đán ta sẽ về lại Nhai Bắc, nhớ chăm sóc bản thân đấy. Thằng bé Bạch Đoạn là một người tốt, nó cũng vì theo con mà chịu khổ nhiều, nhớ đối xử tốt hơn với nó." Ông ta dừng lại một chút, "Này, cho dù Hạ Nham có nói gì ta cũng không đồng ý kết hôn đâu đấy."
Tôi cười: "Đừng lo, nếu tôi kết hôn, Bạch Đoạn sẽ là người đầu tiên chẻ tôi ra làm đôi."
"Ta cũng nghĩ vậy," Ông ta nhìn đồng hồ, "Đến giờ phải đi rồi."
"Ừm" Tôi gật đầu, nhìn ông ta xoay người, trong lòng chợt động, "Chung Viên, chờ một chút."
"Có chuyện gì vậy?"Ông ta quay lại nhìn tôi.
"Ông nghĩ gì về cậu cả của tôi?" Tôi vẫn lì hỏi cho bằng được.
"Không nghĩ gì cả, con cứ nghĩ cái quái gì trong đầu thế." Ông ta mắng tôi rồi xoay người, sau đó đột nhiên quay lại, "Ta không phải ghét bỏ anh ta, ta cũng thật sự nghĩ tới... nhưng ta thực sự không hợp, chuyện giới tính này... ta cũng không biết nữa. "
"......Ừm."
"Đừng nói với anh ta chuyện này đấy." Chung Viên nghĩ một hồi, cuối cùng dặn dò tôi.
"Biết rồi, ông đi đi."
Ông ta vẫy tay rồi từ từ đi về phía cổng an ninh.
(không dặn lại bị cậu cả đấm cho tòe mỏ...)
Tôi nhìn ông ta đi xa, lúc ông ta vừa đi qua cổng an ninh, tôi lấy điện thoại di động ra gọi cho cậu cả. Lúc đầu chuông đổ mấy lượt không có ai trả lời, nhưng khi tôi chuẩn bị cúp điện thoại lại có người nhấc máy.
"Cậu đang làm gì vậy?" Tôi hỏi.
"Tiểu Hạ? Hiện tại ngài ấy không tiện nghe điện thoại." Giọng Triệu Viễn Kỳ vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi nhướng mày: "Sao điện thoại của ông ấy lại ở chỗ anh vậy?"
"Hiện giờ bí thư đang nói chuyện trên sân khấu, tôi giữ điện thoại cho ngài ấy." Triệu Viễn Kỳ hạ giọng lịch sự giải thích với tôi, "Tôi sẽ chuyển lời giúp cậu."
"Không... cũng không có gì." Tôi hơi lắp bắp "Thế thôi vậy, quấy rầy mọi người rồi.".
"À không sao đâu." Anh ta nhẹ nhàng cười, "Vậy thì tạm biệt."
"... Mịa." Tôi buông một tiếng chửi, dĩ nhiên là sau khi hung hăng cúp điện thoại.
(hả vừa dặn xong là nó tính alo méc cậu nó luôn hay j =)))))
Trước khi mùa hè đến, Bạch Đoạn bị cảm nặng, liên tục sốt cao, viêm mũi nặng, nằm trên giường trùm ba lớp mền. Chủ nhiệm khoa nội bệnh viện bên Bạch Đoạn nói nguyên nhân chính là do chưa quen khí hậu, được nghỉ ốm 3 ngày, cộng thêm cuối tuần là kéo dài 5 ngày, người đến nhà thăm liên tục nườm nượp. Lúc đầu, Bạch Đoạn còn trợn mắt giới thiệu với mọi người rằng đây là chủ nhà, tên Hạ Niệm Phi, sau đó anh mệt quá cứ nằm ngay đơ giường mặc cho các y tá từ bệnh viện đến xếp hàng vào tham quan cả nhà lẫn tôi.
Cuối tuần, Bộ Bộ chạy đến nhà tôi chơi, tôi vừa đón vừa tiện miệng càu nhàu, nói nhà tôi có người bệnh nặng, nhãi ranh nhè ngay lúc này chạy qua đây làm tôi thêm phiền.
Bộ Bộ lắc lắc túi ni lông trên tay: "Thì nghe tin nhà anh có người ốm nên em mua gừng tới nè."
Tôi nhìn kỹ lại thấy đúng là một bao gừng nhỏ, không khỏi cảm thán nhìn nó: "Ồ, cũng tâm lý ghê nhỉ, ai bảo em tới?"
Bộ Bộ vừa bước vào bếp vừa trả lời: "Bác."
Tôi sửng sốt: "Cậu cả?"
"Đúng rồi, tối hôm qua em trở lại nhà cũ, bác cứ úp úp mở mở ám chỉ cả buổi bảo em qua xem."
Lòng tôi buồn bực, cũng không nói gì, bước theo nó vào bếp. Tôi thấy nó lục tìm cái chảo nhỏ là biết nó đang muốn làm trà gừng, cho nên cũng đến giúp nó rửa gừng thái lát, tìm trà lá ngâm sẵn.
Bộ Bộ đun nước sôi rồi ném mấy lát gừng vào, thản nhiên gọi tôi: "Anh ơi".
"Chuyện gì?" Tôi cũng thản nhiên trả lời.
"Anh là...? Anh với người trong phòng kia......" Nó quay đầu nhìn chằm chằm tôi, làm tôi chột dạ, "Ai nói em vậy, đừng đoán mò."
"Đừng có lừa em, em nhìn ra hết đó." Bộ Bộ liếc mắt nhìn tôi, "Em cảm thấy anh và bác đều là, nhưng em không dám hỏi bác, anh thì em dám."
"Mắt em là cái loại mắt gì vậy." Tôi trừng mắt nhìn nó, cũng không trả lời.
"Em chỉ là hỏi thôi, ngươi nếu không hỏi cũng đừng để trong lòng." Nó xoay người lại tiếp tục chuẩn bị trà, "Em chỉ là muốn nói, nếu đúng là vậy thì cũng không phải có gì xấu, ít nhất thì em cũng cởi mở vấn đề này. Lớp em cũng có một cặp như thế, nhưng anh em vẫn chơi chung với nhau, chẳng thấy có vấn đề gì cả. Nếu anh thật sự là, em còn có thể giúp anh giấu mấy người lớn trong nhà."
Tôi không khỏi nhoẻn miệng cười, vươn tay xoa xoa đầu nó: "Thằng nhóc này nhỏ mà lanh ghê nhỉ."
"Nhỏ cái gì năm nay em mười sáu rồi." Nó láu cá chọt chọt tôi, "Nè, lát nữa cho em gặp gấu anh xíu nha. Bác nói gấu anh xinh như hồ ly tinh vậy á."
Tôi cau mày giả vờ giận dữ: "Ông ấy nói mấy cái này trước mặt em mà không biết xấu hổ à."
"Ùi ui, không nháo nhào bắt anh kết hôn là đã tích đức lắm rồi." Bộ Bộ liếc nhìn tôi, "Lúc anh mới trở về bác cũng sốt sắng đòi anh kết hôn còn gì."
Tôi cười cười, cũng không nói gì thêm, nghĩ đến cái kiểu cứng miệng mềm lòng của cậu, lòng tôi chợt ấm áp lên.
Nửa giờ sau, Bộ Bộ với tôi đã pha xong trà gừng, Bộ Bộ được như ý nguyện, khiêng cái chảo nhỏ lên lầu xem Bạch Đoạn. Bạch Đoạn vừa mới hạ sốt, nằm trên giường còn hơi không tỉnh táo, Bộ Bộ cứ tò mò nhìn chằm chằm vào giường, làm tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đá ngay thằng nhóc xuống lầu. Lúc tôi đuổi nó ra cửa nó còn hăng hái chọc tôi: trời ơi xinh quá anh ơi, em mà là chắc em cũng mê mất.
"Mẹ nó ai muốn em là." Tôi cười mắng mỏ rồi đá đít thằng nhóc ra khỏi cửa.
Lúc Bạch Đoạn hoàn toàn khỏe lại, Nhai Bắc đã bước vào đầu hè, tôi với anh cũng không có nhiều hành lý mang đến Nhai Bắc, lúc chuyển mùa cần phải mua thêm một đống thứ. Cuối tuần, khi rảnh rỗi cả hai lại cùng nhau xuống phố quét hàng, bao lớn bao nhỏ để đầy nhà.
Bạch Đoạn là một người đặc biệt nhạy cảm về một khía cạnh nào đó, không muốn tiêu tiền của tôi. Có một thời gian anh nhất quyết đưa thẻ lương cho tôi, tôi cầm lấy nhét thẳng vào hộp CD, một thời gian sau, anh lại không bằng lòng, nói chỉ có mấy bà vợ quản lý nghiêm mới lấy hết tiền lương của chồng thôi. Tôi dở khóc dở cười, nói được được tùy anh hết, vậy mỗi tháng anh đưa tiền lương cho em, ăn ở với em, hàng tháng em đưa tiền tiêu vặt cho anh, được không? Bạch Đoạn nói được, vì thế, hằng tháng tôi lấy tiền trong thẻ lương Bạch Đoạn, biến nó thành tiền tiêu vặt của anh rồi đưa lại cho anh. Lúc rảnh rỗi Bạch Đoạn hào hứng ngồi đếm tiền trên đầu giường, chân mở rộng nói, này Phi Tử, nhìn xem anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền riêng này, em đừng có bắt nạt anh, anh có thể bỏ nhà tự sống được đó. Tôi vừa xỉa răng vừa nói được được, vợ nhỏ nhà em thật quá giỏi giang, tiết kiệm được nhiều tiền như vậy. Bạch Đoạn hừ hừ trong mũi nói, tất nhiên, anh mà.
Mối quan hệ của tôi với cậu cả vẫn không nóng không lạnh, hầu hết những lúc gặp nhau bên người cậu vẫn là Triệu Viễn Kỳ cung cung kính kính. Vào đầu thu, thư ký của cậu bị thay thế bằng một tên nhỏ con dưa vẹo táo nứt, tôi nhìn hơi không vừa mắt, hỏi cậu Triệu Viễn Kỳ đâu, cậu cả nhạt nhẽo quét mắt qua tôi, bảo Tiểu Triệu đã được thăng nửa cấp, lúc này đang là trưởng phòng.
Tôi bĩu môi, cũng không nói gì.
Không lâu sau khi Triệu Viễn Kỳ được thăng chức, tôi đột nhiên quen thân được với viện trưởng viện phó của Châu Bang; nguyên nhân chính cũng là nhờ Bí thư Hạ thay đổi trọng tâm công tác, dạo gần đây nỗ lực hỗ trợ hệ thống y tế và y tế công cộng Nhai Bắc. Tôi với mấy người bên Châu Bang chơi vài ván mạt chược, thường xuyên qua lại mà ăn ý tạo cảm tình. Khi mùa đông đến, tôi chính thức nắm giữ cổ phần ở Châu Bang; phần của tôi không lớn, nhưng theo cậu tôi nói rằng tương lai còn dài, cậu còn chưa gấp con gấp cái gì.
Năm nay xuôi chèo mát mái gần như làm tôi quên hết muộn phiền, cho đến một ngày, trong một trận tuyết rơi dày đặc ở Nhai Bắc, tôi tan làm hí ha hí hửng xác bột nhân làm sủi cảo về nhà định cùng Bạch Đoạn làm sủi cảo mừng hết năm thì thấy anh ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt sững sờ.
"Anh bị sao vậy?" Tôi đi tới xoa đầu anh.
"Chiều nay mẹ anh gọi điện từ Phù Châu," Anh hơi ngẩng đầu lên, "Bà ấy bảo anh về quê ăn Tết".
--
Vậy chắc quan hệ giữa cậu với TVK là bao dưỡng hoy, cặp bồ cho lên chức. Còn cậu chắc là ở giá cho CV xem rồi:)
Mà btw sao toy thấy em Bộ Bộ này có triển vọng là một gâu gâu niên hạ nữa v chời ơi =))) Bộ Bộ em ráng đừng gãy nha, em còn phải gánh trọng trách nối dõi tông đường nhà Hạ đấy =))) chứ khéo vài năm nữa dẫn một anh nào tên Kinh Tâm về chắc cừi sml =)))))
Còn 2 chương nữa là hoàn rùi hmu hmu..
./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất