[Hồ Hoắc] Na Niên Lô Vi Vãn Phong Khởi

Chương 3: Hữu (Bạn bè)

Trước
Tiểu thiếu gia Từ gia ngửi thấy hương thơm từ thức ăn mà tỉnh lại, ở trên bàn là vài chiếc bánh vàng ươm. Thiên oa nhi đang cầm sách cậu mang đến, mặt mày nhăn nhó muốn chết.

Cậu nhịn không được nở nụ cười, Thiên oa nhi quay đầu lại hung dữ trừng mắt cậu một cái, nói: "Cậu tỉnh rồi, tỉnh rồi thì dạy tôi chữ đi."

Cậu nhịn cười, từ trên giường đứng lên, đi giày rồi ngồi bên cạnh Thiên oa nhi.

Cậu còn mang theo giấy và bút lông, nghiên mực, giấy lót đầy đủ, cậu mở một trang sách, nói nhỏ: "Tôi chép mặt chữ một lần cho cậu xem, sau đó dạy cậu đọc có được không?"

Thiên oa nhi vẫn đang xị mặt, nghe cậu nói, mới chậm rãi gật đầu: "Cậu cứ đọc chữ cho tôi nghe trước đi! Mặt chữ tôi nhìn một cái là có thể nhớ kĩ rồi."

Cậu kinh ngạc nhìn Thiên oa nhi, thiếu niên kia cũng không nhiều lời, chỉ nâng bút viết những chữ vừa nhìn.

"Kích cổ kì thang, dũng dược dụng binh. Thổ quốc thành tào, ngã độc nam hành. Tòng tôn tử trọng, bình Trần giữ Tống. Bất ngã dĩ quy, ưu tâm hữu xung. Viên cư viên xử? Viên tang kì mã? Vu dĩ cầu chi? Vu lâm chi hạ."

Cậu đọc một chữ, thiếu niên viết một chữ.

Thiếu niên dừng bút, nói nhỏ: "Có ý nghĩa gì, giảng cho tôi nghe đi!"

"Chữ cậu viết thực sự rất đẹp, trước đây cậu thật sự chưa từng viết chữ sao?" Cậu nhìn nét chứ cứng cỏi phóng khoáng kia, sững sỡ hỏi.

Thiếu niên lãnh đạm trả lời: "Trước đây từng nhìn ông cụ viết qua, nhưng ông ấy không dạy ta."

Xem ra, người này rất thông minh.

"Đây là một bài thơ phản chiến. Là một bài trong Kinh Thi, chiến tranh không ngừng, dân không có nhà, người yêu ly biệt, làm cho chiến sĩ trên chiến trường lo lắng."

Cậu nghiêm túc giải thích, thật ra, cậu cũng không hiểu lắm bài thơ này nói cái gì, chẳng qua thầy giáo dạy cậu như thế, cậu cũng dạy Thiên oa nhi như vậy.

"Mấy câu sau đọc thế nào?" Thiên oa nhi lại hỏi.

"Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. Vu ta khoát hề, bất ngã hoạt hề. Vu ta tuân hề, bất ngã tín hề." Cậu nhẹ giọng đọc xong, nói: "Ý nghĩa mấy câu này cùng với những câu trước giống nhau."

"Không giống!" Thiếu niên lạnh lùng nói.

"Cái gì không giống?" Cậu mở to hai mắt nhìn thiếu niên, thiếu niên đột nhiên cong khóe miệng, cười nói: "Cậu đỏ mặt, lúc nãy cậu không đỏ mặt."

Cậu có đỏ mặt sao?

Hai tay ôm mặt, mặt quả nhiên rất nóng, cậu nhìn về hướng khác, có chút chột dạ tránh đi tầm mắt của thiếu niên.

Thiếu niên còn cười lớn hơn nữa, nói: "Là nói về tình yêu phải không?"

So về sự từng trải, một người được nuôi lớn tại tiểu biệt viện như cậu, cùng với Thiên oa nhi từ nhỏ đã nhìn sắc mặt người khác mà sinh tồn, bọn họ quả thật khác nhau một trời một vực.

Mặt cậu đỏ hồng, nói không ra lời.

"A! Tiểu thiếu gia, cậu thành thật chút đi!" Thiên oa nhi cười nói.

"Nắm tay người yêu mến, cùng nhau sống đến bạc đầu. Cho dù xa cách, cho dù trải qua khó khăn, đến cuối cùng vẫn sẽ cùng một chỗ." Cậu cười khẽ, đáp lại lời Thiên oa nhi.

Thiên oa nhi nhìn mấy chữ kia, dùng thanh âm nhỏ nhất nói: "Gạt người."

Cậu nghe thấy, ngồi ở bên cạnh Thiên oa nhi, nhẹ phản bác: "Không phải gạt người."

"A! Ba mẹ của tôi cũng không sống đến bạc đầu!" Trong giọng nói của Thiên oa nhi lộ ra một tia bi thương, còn nhỏ đã phải trải qua nhiều chuyện, đau thương theo thời gian lớn dần lên.

"Ba tôi cùng mẹ tôi cũng không thế. Nhưng nếu có thể, họ nhất định sẽ sống đến bạc đầu." Không biết vì sao nói tới đây, cậu cũng cảm thấy khổ sở giống Thiên oa nhi, trong trí nhớ, ba cậu chưa bao giờ cười, nhưng trong tấm ảnh ông chụp ngày xưa, nụ cười của ông thật sự rất đẹp.

"Này! Tiểu thiếu gia, cậu còn chưa ăn sáng đâu!" Thiến niên bỗng nhiên nói.

"Ừm!" Cậu nhẹ giọng đáp.

Thiếu niên đem bánh nhét vào trong tay cậu, nói: "Ăn đi! Ăn xong giúp tôi đi nhặt củi."

"Được!"

Cậu mỉm cười.

Tới đầu buổi chiều, cậu đi phía sau Thiên oa nhi, khi ôm một bó củi trở lại căn nhà tồi tàn kia, cậu đã quên buổi sáng vì sao lại cảm thấy khổ sở.

"Đúng rồi, cậu hình như không biết bơi đúng không?" Thiên oa nhi để củi xuống, ra vẻ vô tình nói.

Cậu nhìn chằm chằm đống củi trên mặt đất, nhỏ giọng: "Ừ, không biết, trước kia tôi đều ở nhà. Có rất nhiều bài tập phải làm."



"Buổi chiều, cậu có phải trở về không? Nếu không phải về quá sớm, tôi dạy cậu bơi lội." Thiên oa nhi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn thẳng cậu nói.

Cậu đang nghĩ có phải bản thân nghe lầm không, nhưng nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt Thiên oa nhi, cậu lập tức cười lộ ra hàm răng chỉnh tề, lớn tiếng nói: "Không cần về, khong cần về sớm."

Dạy cậu ta bơi lội thôi mà, người này cao hứng như vậy làm gì?

Thiên oa nhi lắc đầu, lại nhìn chằm chằm một thân tơ lụa hoa lệ của tiểu thiếu gia, nói: "Đổi quần áo của tôi mà mặc đi!"

"Ừ!" Cậu cười, dùng sức gật đầu.

Cái gì cũng nghe Thiên oa nhi hết, Thiên oa nhi lợi hại nhất.

Cái gì cần đến thì sẽ phải đến.

Hai nam hài nhợt nhạt ở bờ sông, như hai con vịt nhỏ đạp nước.

Một con vịt không biết bơi nói: "Thiên oa nhi, cậu không được buông tay nha!"

Một con vịt khác toàn thân ướt sũng, nói: "Yên tâm, có tôi ở đây, cậu không chết được đâu."

Kết quả là con vịt ướt sũng vẫn ác ý buông tay, vịt không biết bơi chìm xuống sông uống một bụng nước, sau khi được vớt lên ho đến không thở được.

"Có chìm vài lần thì cậu mới học bơi được." Người nào đó còn nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.

"Cậu đây là đang dùng phương pháp dạy kiểu gì đấy hả?" Người kia tức giận nói.

"Thì là phương pháp khắc chế nhược điểm gì gì đó, cậu không thích sao?"

"..."

Thiếu gia Từ gia không nói chuyện, quay lại cười.

Cậu ấn bụng, ngã vào bùn lầy, vừa cười vừa xông lên đánh nhau, lại bị nước hắt vào người. Thiên oa nhi híp mắt xấu xa nhìn cậu, còn cậu thì cả người đầy bùn, cỏ và nước.

Người này cho rằng cậu rất dễ bắt nạt có phải không?

Cậu không cam lòng yếu thế liền hắt nước trở lại, còn trát đầy bùn lên người Thiên oa nhi. Tên kia trốn không kịp, bùn bị ném cả vào miệng.

Sau đó bọn họ trừng mắt nhìn nhau, cầm lấy bùn bắt đầu ném.

Bọt nước văng khắp nơi, giữa những giọt nước li ti, chỉ nhìn thấy nụ cười của đối phương dưới ánh mặt trời... sáng ngời đến chói mắt.

Bên bờ sông, Từ Tú Ninh nhìn hai thiếu niên cười đùa vui vẻ, vú nuôi Từ gia khẩn trương nói: "Từ sáng sớm thiếu gia đã đi ra ngoài, chính là ở cùng đứa trẻ kia."

"Bộ dạng khi lớn lên thật giống." Từ Tú Ninh than nhỏ một tiếng, rất nhanh, thanh âm của nàng trở nên lạnh lùng: "Vú nuôi, chúng ta trở về thôi!"

"Nhưng... Đại tiểu thư, thiếu gia cùng đứa nhỏ của Cảnh gia cùng nhau chơi đùa, nếu lão gia biết chuyện này thì..." Vú nuôi nhớ tới mỗi lần nhắc tới Cảnh gia, sắc mặt lão gia đều khó coi vô cùng, bà thầm vì thiếu gia mà đổ mồ hôi lạnh.

"Chỉ là hai đứa trẻ không biết gì mà thôi, anh ấy phát hiện chuyện này thì sao? Có con trai cũng như không, Khanh quan nhi đã lớn như vậy rồi, sợ là một người bạn cùng tuổi để chơi đùa cũng không có!" Sắc mặt Từ Tú Ninh cũng không hề tốt.

Vú nuôi không dám nói tiếp nữa.

Trước khi Từ Tú Ninh trở về, một lần nữa nhìn hai thiếu niên đang chơi đùa bên kia, đôi mắt khẽ nheo lại, tuổi trẻ chưa biết đến mùi vị của ưu sầu, nhưng rồi vẫn phải trưởng thành, đối mặt với rất nhiều chuyện không muốn đối mặt, có lẽ khoảng thời gian niên thiếu này, trong lòng ai cũng sẽ trở nên đặc biệt quý giá. Ít nhất những khi đau khổ, vẫn còn những kí ức tốt đẹp để nhớ lại.

Yên lặng trở về nhà, anh trai nàng Từ Lãng Vân đang ở trong thư phòng xử lí sổ sách, sự lãnh đạm kia giống như không có nhân khí.

"Khanh quan nhi ở đây kết giao bạn bè, anh để nó ở lại thêm mấy ngày đi." Nàng cố gắng làm cho giọng nói của mình bình tĩnh.

"Chủ nhân của Từ gia không cần có bạn." Người đàn ông kia không ngẩng đầu lên, lãnh đạm nói.

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng không để mình mắng ra lời, nói: "Được lắm, bộ dáng nó giống anh, nhưng tính tình một chút cũng không giống!"

"Giống anh nó vẫn thoải mái hơn." Người đàn ông kia ôn hòa nói.

Thoải mái hơn, nếu thật sự thoải mái hơn, vậy đêm hôm khuya khoắt anh ở trong từ đường khóc cái gì?

Những lời này thật sự là nói không nên lời, nàng chỉ có thể lạnh lùng: "Bạn của Khanh quan nhi là Thiên nhi, là Thiên nhi mà chính tay anh ôm từ trong quan tài thê tử hắn mang gia, là Thiên nhi của Cảnh gia."

Bút bị nắm chặt tới mức gãy lìa, Từ Lãng Vân ngẩng đầu, hờ hững nói: "Em tại sao không thể không đề cập đến việc này, em còn muốn trách anh tới khi nào, không ai ngờ được hắn sẽ chết. Anh làm sao biết được hắn lại thua đến mức không dậy nổi như vậy."

"Các anh từ nhỏ đến lớn đấu vài chục năm, vì sao hắn thất bại không dậy nổi? Nhìn Khanh quan nhi cùng Thiên nhi, giống như nhìn thấy hai người trước đây, còn có, vật tư kia từ hai nhà chúng ta mà ra, vì sao đến cuối cùng anh lại đổi ý? Anh làm hại hắn bị xét nhà, anh, Tùng Dương đại ca từng nói nếu hắn gặp chuyện không may, anh phải chăm sóc người nhà của hắn, anh đem Thiên nhi giao cho đạo sĩ trên núi thật sao? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"

Nàng nổi giận tự hỏi.

Từ Lãng Vân sa sầm mặt, nói: "Anh không muốn nhìn thấy nó, vậy nên đã để đứa nhỏ kia cách xa anh."



Nàng giật mình, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Sau đó nàng ngửa đầu nói: "Em có thể để Thiên nhi cách anh thật xa, nhưng nếu nó bị Khanh quan nhi cuốn vào, em cũng không thể nhúng tay. Kia chính là con của anh, là chủ nhân tương lai của Từ gia, em quản không nổi nó."

"Nếu em không muốn đứa nhỏ kia chết, tốt nhất em nên quản cháu mình cho cẩn thận." Người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng.

"Nó chỉ là một đứa trẻ!" Nàng giận dữ lớn tiếng.

"Anh chỉ nói một lần." Thanh âm người kia lạnh lùng.

Nàng căm hận trừng mắt nhìn anh trai của mình, hít sâu một hơi, nói: "Một ngày nào đó anh sẽ phải hối hận!"

Người đàn ông đem tất cả mọi thứ trên bàn hất xuống đất, quát: "Đi ra ngoài!"

Hoàng hôn, thiếu gia Từ gia theo chân Thiên oa nhi dọc theo đường chính về đến cửa nhà, quần áo có chút bẩn, nhưng cũng không bẩn quá.

"Thiên oa nhi, cậu không vào cùng tôi sao?" Cậu nhỏ giọng.

Thiếu niên lắc đầu, nói: "Tôi tuyệt đối sẽ không bước vào cổng Từ gia."

"Tại sao?" Cậu sững sờ nói: "Nhà chúng tôi đã từng ức hiếp cậu sao?"

Thiếu niên vừa muốn mở miệng, chợt nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng vang lên: "Khanh quan nhi, tại sao con lại dẫn theo một tên ăn xin về nhà?"

Cậu nhìn dì hai, tại sao dì hai lại đứng ở cửa chờ cậu, tại sao dì hai lại nói ra những lời như vậy.

"Cậu ấy là bạn của con!" Cậu lớn tiếng nói: "Cậu ấy không phải ăn xin, Thiên oa nhi đã từng cứu con."

"À! Chính là người đã làm con sợ đến mức rơi xuống nước sao?" Dì hai lạnh mặt, liếc qua gia đinh phía sau nói: "Các ngươi còn nhìn cái gì, không mau đuổi tên ăn xin này đi."

"Mấy người động vào cậu ấy thử xem!"

"Tôi không phải ăn xin, tôi tự mình đi."

Hai tiếng quát khác nhau từ hai thiếu niên vang lên, thiếu niên mặc vải thô áp cơn giận của mình xuống, ánh mắt khiến người khác khiếp sợ. Thiếu gia Từ gia không có khí thế như vậy, nhưng biểu tình trên mặt cậu lại nói cho mọi người biết, đừng có hành động thiếu suy nghĩ.

"Khanh quan nhi, tôi về đây." Thiếu niên lạnh giọng tạm biệt.

"Thật xin lỗi, dì của tôi bình thường không phải như thế." Thiếu gia Từ gia mặt ửng đỏ nói.

"Tôi quen rồi. Còn nữa, ngày mai cậu lại đến chứ?" Thiếu niên cố gắng nói nhỏ nhất có thể.

Sắc mặt thiếu gia Từ gia chậm rãi tốt lên, cũng nhỏ giọng đáp: "Tôi đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ đến."

Thiếu niên sau khi nghe xong, lại khẽ cười.

Thiếu gia Từ gia nở nụ cười nhìn theo, cho đến khi hình bóng của thiếu niên biến mất, cậu mới quay lại nhìn dì hai, một lúc lâu không nói ra lời.

"Dì hai, vì sao dì lại kiếm chuyện với Thiên oa nhi?" Ăn xong cơm tối, khi uống trà, cuối cùng cậu vẫn lên tiếng hỏi.

Dì hai phun ra một ngụm trà, nói: "Dì có kiếm chuyện với nó sao?"

"Có!"

Nhìn Khanh quan nhi vừa về Từ gia chưa đến hai ngày, vậy mà đã bảo vệ người ngoài. Từ Tú Ninh ho khan, việc này phải giải thích với Khanh quan nhi như thế nào đây.

"Con có thể kết giao bạn bè, nhưng đừng để ba con thấy được, nếu không ba con lại phạt con."

Chỉ có thể dùng tạm lí do này.

"Phạt con cái gì? Ân cứu mạng không báo đáp sao? Không ai dạy con cái này." Thiếu gia Từ gia khẽ miết miệng chén trà, nhấp một ngụm, thản nhiên nói.

Tính tình này... Là ai nói cháu nàng không giống anh trai nàng chứ!

"Thiên oa nhi đối xử với người khác tốt lắm. Dì, lần sau gặp lại, có thể nói chuyện bình thường với cậu ấy, được không?" Đảo mắt, thiếu gia Từ gia chuyển đề tài, nhẹ nhàng dỗ ngọt nàng.

A! Thôi thôi.

Đứa cháu này của nàng thật khó lường! Chủ nhân tuwong lai của Từ gia, quả thật không giống với người thường.

Chỉ là nếu cháu nàng cùng anh nàng tranh đấu, ai sẽ thắng đây?

Nàng nhấp một ngụm Bích Loa Xuân, trà ngon! Uống vào thật thư thái!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước