Chương 12
Phần lớn người đều sẽ không thấy vui khi bị người khác nhìn thấu sở thích, đặc biệt là đàn ông trưởng thành có kinh tế lại có địa vị xã hội, đặt nặng vấn đề không gian cá nhân. Có thể so với việc lãnh thổ của sư tử đực đột nhiên bị xâm chiếm, bị linh cẩu rải nước tiểu xung quanh địa bàn, luôn luôn có chút mùi khai khó chịu.
Chỉ là cái sự “khai” của Yến Thư Vọng lại được làm quá mức không dậy mùi.
Trịnh Dư An là người không có chống lưng, ở ngân hàng một đường phấn đấu đi lên, thêm lúc trước khi tới Ủy ban Giám sát, từ giao dịch viên lên chức quản lý khách hàng, từ khách hàng nhỏ tới doanh nghiệp lớn, từ sớm đã luyện được cái tính linh hoạt khôn khéo, mềm nắm rắn buông. Nói tới cùng thì với ngân hàng, công việc liên quan tới tài chính là ngành phụ, chăm sóc khách hàng vẫn là chính, anh dù có chừng mức thì vẫn là người phục vụ kẻ khác.
Yến Thư Vọng thì không phải vậy.
Trong mắt Trịnh Dư An, Yến Thư Vọng có thể coi là con cưng của trời: Tốt nghiệp Đại học Top 2 trong nước, lập nghiệp từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trên Baidu Baike vẫn còn bài báo do truyền thông nước ngoài viết về hắn, cũng không rõ thật giả ra sao.
(Baidu Baike: Trang web tương tự Google của Trung Quốc)
Một Yến Thư Vọng như vậy thật sự không cần phải đi lấy lòng người khác, đặc biệt còn lấy lòng một cách âm thầm tinh tế như này.
.
Tâm trạng Trịnh Dư An tóm lại có vài chỗ khúc mắc như vậy. Theo lời An Đại nói thì anh là “khu vực cấm” đối với trong giới, Yến Thư Vọng chỉ cần là người đầu óc bình thường một chút sẽ không trêu chọc anh.
Huống chi cho dù là yêu đương khác giới thì Yến Thư Vọng cũng thuộc dạng đứng đầu trong tốp những người đàn ông có sức quyến rũ, Trịnh Dư An thật sự còn chưa nghĩ mình tốt tới mức ai ai cũng yêu.
Hai người chu đáo dùng bữa với nhau, kết quả đương nhiên là chủ khách đều vui.
Trịnh Dư An cầm túi bánh đậu xanh mang đi, trước lúc ra về còn đặc biệt cảm ơn Yến Thư Vọng thêm lần nữa. Dưới ánh trăng, người kia châm thuốc, sắc mặt bình thản nói: “Tiểu Trịnh Tổng khách khí quá.”
Tiệm bếp riêng mở trên Phố Thương, ngoài cửa có đặt mấy chậu Quỳnh. Vừa đúng thì hoa nở, những đóa hoa rủ hai bên đường nhỏ, treo hờ trên tóc Yến Thư Vọng.
(Hoa Quỳnh: còn có tên gọi khác là “Nguyệt hạ mỹ nhân” – “Người đẹp dưới trăng” do hoa thường chỉ nở vào khoảng 8 – 9 giờ tối)
Trịnh Dư An nhìn một lúc, không kiềm được mà đưa tay gạt đóa hoa kia giúp hắn. Yến Thư Vọng cầm thuốc không chuyển động, khuôn mặt tựa ánh trăng rọi chiếu vào hoa kia, mang theo thứ hương thơm ngọt ngào nồng nàn.
Hắn bỗng bật cười, thổi ra một vòng khói rồi bình tĩnh nói: “Tiếc là tôi không phải con gái, nếu không đêm nay Tiểu Trịnh Tổng đừng hòng đi về.”
Trịnh Dư An trầm ngâm đôi chút mới bảo: “Tôi biết anh là nam.”
Ánh mắt Yến Thư Vọng dừng lại trên mặt anh, có chút nói không rõ. Hắn lững thững hút hết điếu thuốc, giọng trầm trầm: “Muộn rồi. Tiểu Trịnh Tổng nên về thôi.”
Tần Hán Quan ngoài việc làm lãnh đạo thì một trong những niềm vui thú lớn nhất là quan tâm đời sống tình cảm của nhân viên mình quản lý.
Đặc biệt là sau khi các hoạt động chào năm mới qua đi không còn quá bận rộn nữa, Trịnh Dư An theo lẽ thường tình trở thành đối tượng gã quan tâm hàng đầu.
“Cậu gần đây không hẹn hò với cô nàng nào à?” Hai người nhân lúc nghỉ trưa ra ban công nhỏ hút thuốc. Trịnh Dư An đang lấy tay rảnh lướt màn hình điện thoại, nghe Tần Hán Quan hỏi vậy thì suýt sắc khói thuốc.
Anh luôn cảm thấy Tần Hán Quan cứ không quản nổi hai cái mỏ của mình thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng là cấp trên của anh, không thể nói thẳng thừng ra được.
“Tôi không có hứng thú đi hẹn hò.” Trịnh Dư An nói, “Anh với cô nhỏ bên WE GO vẫn liên lạc à?”
Tần Hán Quan không hề để ý: “Tôi kết bạn Wechat với cô ấy thôi mà, thật sự chưa phát sinh gì cả.”
Trịnh Dư An không quá tin gã, chỉ có thể khuyên gần khuyên xa: “Dù sao cũng là khách hàng, anh đúng mực một chút, đừng tùy tiện làm loạn.”
Cũng chẳng rõ Tần Hán Quan có nghe theo lời này hay không, gã lướt danh sách bạn bè trên Wechat một chút, đột nhiên hỏi: “Cậu với Yến Thư Vọng sao rồi? Gần đây ngoài chơi bóng, có phải còn đi ăn chung không?”
Trịnh Dư An đã hút được nửa điếu thuốc, nửa điếu còn lại ngậm trên miệng, có hơi giật mình nói không rõ tiếng: “Sao anh biết?”
Tần Hán Quan đưa điện thoại cho anh xem: “Tôi với ông chủ Tiêu là bạn mạt chược lâu năm, có nghe cậu ta nhắc mấy lần, kêu cậu với Yến Thư Vọng rất hợp nhau.”
Trịnh Dư An liếc Tần Hán Quan, nghĩ thầm: Cái tên trai thẳng như anh vậy mà có thể hàng tuần hẹn một nhóm gay đi đánh mạt chược, lòng anh cũng bao la quá.
Chuyện bạn mạt chược, Trịnh Dư An cũng không tiện nói gì sau lưng. Nhỡ đâu Tiêu Đường còn chưa come-out trực tiếp với Tần Hán Quan, anh lại to mồm làm lộ chuyện riêng tư của người ta thì thật không phúc hậu.
Tần Hán Quan thích cờ bạc mạt chược cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc trước có rủ Trịnh Dư An mấy lần. Trịnh Dư An coi như biết chơi nhưng không đam mê, có cũng được mà không cũng được. Chỉ những lúc thật sự thiếu người, Tần Hán Quan mới nhớ ra để lôi kéo anh cho đủ quân số.
“Yến Thư Vọng cũng không thích chơi mấy trò đấy.” Tần Hán Quan lại châm điếu thuốc. Gã kéo thùng rác tới trước mặt, gẩy gẩy tàn thuốc, “Hai người các cậu điểm này rất giống nhau, hai ngày nghỉ thà nhốt mình ở phòng tập, quá mức gò bó, nhàm chán lắm.”
Trịnh Dư An từ chối cho ý kiến: “Mấy trò này cược tiền lớn quá, tôi không đủ sức chi, còn nợ tiền mua nhà kia kìa.”
Tần Hán Quan làm mặt “Cậu tính lừa ai”, nói: “Tối thứ bảy này qua không, bọn tôi ba đang thiếu một.”
“Không qua.” Trịnh Dư An theo bản năng từ chối. Anh nghĩ một chốc, tìm lý do, “Tôi có hẹn rồi.”
Tần Hán Quan: “Không phải cậu không có bạn gái à, hẹn hò giề?”
Trịnh Dư An: “Có người bạn hôm đấy mở triển lãm gốm sứ ở Phòng triển lãm Bản Sắc, tôi tới cổ vũ.”
Tần Hán Quan “xì” một tiếng: “Cậu đúng là đức nghệ song hinh.”
(Đức nghệ song hinh: miêu tả người có danh tiếng tốt về cả đức hạnh và tay nghề nghệ thuật, thường dùng để chỉ người làm những công việc nghệ thuật)
Trịnh Dư An không chút xẩu hổ, ngoài miệng vẫn khách khí: “Không dám, chỉ tới góp vui thôi.”
Tần Hán Quan híp mắt nhìn anh một lúc, lại bảo: “Yến Thư Vọng hình như cũng đi, không phải hai người hẹn nhau đấy chứ?”
Trịnh Dư An hút thuốc, không nhận cũng chẳng chối. Tần Hán Quan lộ vẻ cổ quái, không kiềm được mà lầu bầu: “Hai người tiến triển có hơi nhanh đấy. Hẹn liên tục, bạn trai bạn gái trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt cũng không dính như mấy người.”
Chỉ là cái sự “khai” của Yến Thư Vọng lại được làm quá mức không dậy mùi.
Trịnh Dư An là người không có chống lưng, ở ngân hàng một đường phấn đấu đi lên, thêm lúc trước khi tới Ủy ban Giám sát, từ giao dịch viên lên chức quản lý khách hàng, từ khách hàng nhỏ tới doanh nghiệp lớn, từ sớm đã luyện được cái tính linh hoạt khôn khéo, mềm nắm rắn buông. Nói tới cùng thì với ngân hàng, công việc liên quan tới tài chính là ngành phụ, chăm sóc khách hàng vẫn là chính, anh dù có chừng mức thì vẫn là người phục vụ kẻ khác.
Yến Thư Vọng thì không phải vậy.
Trong mắt Trịnh Dư An, Yến Thư Vọng có thể coi là con cưng của trời: Tốt nghiệp Đại học Top 2 trong nước, lập nghiệp từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, trên Baidu Baike vẫn còn bài báo do truyền thông nước ngoài viết về hắn, cũng không rõ thật giả ra sao.
(Baidu Baike: Trang web tương tự Google của Trung Quốc)
Một Yến Thư Vọng như vậy thật sự không cần phải đi lấy lòng người khác, đặc biệt còn lấy lòng một cách âm thầm tinh tế như này.
.
Tâm trạng Trịnh Dư An tóm lại có vài chỗ khúc mắc như vậy. Theo lời An Đại nói thì anh là “khu vực cấm” đối với trong giới, Yến Thư Vọng chỉ cần là người đầu óc bình thường một chút sẽ không trêu chọc anh.
Huống chi cho dù là yêu đương khác giới thì Yến Thư Vọng cũng thuộc dạng đứng đầu trong tốp những người đàn ông có sức quyến rũ, Trịnh Dư An thật sự còn chưa nghĩ mình tốt tới mức ai ai cũng yêu.
Hai người chu đáo dùng bữa với nhau, kết quả đương nhiên là chủ khách đều vui.
Trịnh Dư An cầm túi bánh đậu xanh mang đi, trước lúc ra về còn đặc biệt cảm ơn Yến Thư Vọng thêm lần nữa. Dưới ánh trăng, người kia châm thuốc, sắc mặt bình thản nói: “Tiểu Trịnh Tổng khách khí quá.”
Tiệm bếp riêng mở trên Phố Thương, ngoài cửa có đặt mấy chậu Quỳnh. Vừa đúng thì hoa nở, những đóa hoa rủ hai bên đường nhỏ, treo hờ trên tóc Yến Thư Vọng.
(Hoa Quỳnh: còn có tên gọi khác là “Nguyệt hạ mỹ nhân” – “Người đẹp dưới trăng” do hoa thường chỉ nở vào khoảng 8 – 9 giờ tối)
Trịnh Dư An nhìn một lúc, không kiềm được mà đưa tay gạt đóa hoa kia giúp hắn. Yến Thư Vọng cầm thuốc không chuyển động, khuôn mặt tựa ánh trăng rọi chiếu vào hoa kia, mang theo thứ hương thơm ngọt ngào nồng nàn.
Hắn bỗng bật cười, thổi ra một vòng khói rồi bình tĩnh nói: “Tiếc là tôi không phải con gái, nếu không đêm nay Tiểu Trịnh Tổng đừng hòng đi về.”
Trịnh Dư An trầm ngâm đôi chút mới bảo: “Tôi biết anh là nam.”
Ánh mắt Yến Thư Vọng dừng lại trên mặt anh, có chút nói không rõ. Hắn lững thững hút hết điếu thuốc, giọng trầm trầm: “Muộn rồi. Tiểu Trịnh Tổng nên về thôi.”
Tần Hán Quan ngoài việc làm lãnh đạo thì một trong những niềm vui thú lớn nhất là quan tâm đời sống tình cảm của nhân viên mình quản lý.
Đặc biệt là sau khi các hoạt động chào năm mới qua đi không còn quá bận rộn nữa, Trịnh Dư An theo lẽ thường tình trở thành đối tượng gã quan tâm hàng đầu.
“Cậu gần đây không hẹn hò với cô nàng nào à?” Hai người nhân lúc nghỉ trưa ra ban công nhỏ hút thuốc. Trịnh Dư An đang lấy tay rảnh lướt màn hình điện thoại, nghe Tần Hán Quan hỏi vậy thì suýt sắc khói thuốc.
Anh luôn cảm thấy Tần Hán Quan cứ không quản nổi hai cái mỏ của mình thì sớm muộn cũng xảy ra chuyện, nhưng đối phương tốt xấu gì cũng là cấp trên của anh, không thể nói thẳng thừng ra được.
“Tôi không có hứng thú đi hẹn hò.” Trịnh Dư An nói, “Anh với cô nhỏ bên WE GO vẫn liên lạc à?”
Tần Hán Quan không hề để ý: “Tôi kết bạn Wechat với cô ấy thôi mà, thật sự chưa phát sinh gì cả.”
Trịnh Dư An không quá tin gã, chỉ có thể khuyên gần khuyên xa: “Dù sao cũng là khách hàng, anh đúng mực một chút, đừng tùy tiện làm loạn.”
Cũng chẳng rõ Tần Hán Quan có nghe theo lời này hay không, gã lướt danh sách bạn bè trên Wechat một chút, đột nhiên hỏi: “Cậu với Yến Thư Vọng sao rồi? Gần đây ngoài chơi bóng, có phải còn đi ăn chung không?”
Trịnh Dư An đã hút được nửa điếu thuốc, nửa điếu còn lại ngậm trên miệng, có hơi giật mình nói không rõ tiếng: “Sao anh biết?”
Tần Hán Quan đưa điện thoại cho anh xem: “Tôi với ông chủ Tiêu là bạn mạt chược lâu năm, có nghe cậu ta nhắc mấy lần, kêu cậu với Yến Thư Vọng rất hợp nhau.”
Trịnh Dư An liếc Tần Hán Quan, nghĩ thầm: Cái tên trai thẳng như anh vậy mà có thể hàng tuần hẹn một nhóm gay đi đánh mạt chược, lòng anh cũng bao la quá.
Chuyện bạn mạt chược, Trịnh Dư An cũng không tiện nói gì sau lưng. Nhỡ đâu Tiêu Đường còn chưa come-out trực tiếp với Tần Hán Quan, anh lại to mồm làm lộ chuyện riêng tư của người ta thì thật không phúc hậu.
Tần Hán Quan thích cờ bạc mạt chược cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, lúc trước có rủ Trịnh Dư An mấy lần. Trịnh Dư An coi như biết chơi nhưng không đam mê, có cũng được mà không cũng được. Chỉ những lúc thật sự thiếu người, Tần Hán Quan mới nhớ ra để lôi kéo anh cho đủ quân số.
“Yến Thư Vọng cũng không thích chơi mấy trò đấy.” Tần Hán Quan lại châm điếu thuốc. Gã kéo thùng rác tới trước mặt, gẩy gẩy tàn thuốc, “Hai người các cậu điểm này rất giống nhau, hai ngày nghỉ thà nhốt mình ở phòng tập, quá mức gò bó, nhàm chán lắm.”
Trịnh Dư An từ chối cho ý kiến: “Mấy trò này cược tiền lớn quá, tôi không đủ sức chi, còn nợ tiền mua nhà kia kìa.”
Tần Hán Quan làm mặt “Cậu tính lừa ai”, nói: “Tối thứ bảy này qua không, bọn tôi ba đang thiếu một.”
“Không qua.” Trịnh Dư An theo bản năng từ chối. Anh nghĩ một chốc, tìm lý do, “Tôi có hẹn rồi.”
Tần Hán Quan: “Không phải cậu không có bạn gái à, hẹn hò giề?”
Trịnh Dư An: “Có người bạn hôm đấy mở triển lãm gốm sứ ở Phòng triển lãm Bản Sắc, tôi tới cổ vũ.”
Tần Hán Quan “xì” một tiếng: “Cậu đúng là đức nghệ song hinh.”
(Đức nghệ song hinh: miêu tả người có danh tiếng tốt về cả đức hạnh và tay nghề nghệ thuật, thường dùng để chỉ người làm những công việc nghệ thuật)
Trịnh Dư An không chút xẩu hổ, ngoài miệng vẫn khách khí: “Không dám, chỉ tới góp vui thôi.”
Tần Hán Quan híp mắt nhìn anh một lúc, lại bảo: “Yến Thư Vọng hình như cũng đi, không phải hai người hẹn nhau đấy chứ?”
Trịnh Dư An hút thuốc, không nhận cũng chẳng chối. Tần Hán Quan lộ vẻ cổ quái, không kiềm được mà lầu bầu: “Hai người tiến triển có hơi nhanh đấy. Hẹn liên tục, bạn trai bạn gái trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt cũng không dính như mấy người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất