Chương 54: Phiên ngoại 15. Thập cẩm Giáng sinh
Sáng ra lúc lướt trang Khoảnh khắc, Trịnh Dư An phát hiện nội dung hàng loạt quảng cáo của các công ty trong ngành đều là màu đỏ với xanh lá đặc biệt.
Bên Ngân hàng Giao thông thậm chí còn cho ra mắt thẻ tiết kiệm phiên bản Giáng Sinh giới hạn, trên thẻ có cây thông No-el với ông già No-el, trông vô cùng tưng bừng.
Tần Hán Quan cực kỳ hâm mộ chuyện này, cho rằng ngân hàng bọn họ cũng nên làm một cái.
“Chúng ta có tiền kỷ niệm” Trịnh Dư An đang pha trà trong gian chuẩn bị trà nước. Tần Hán Quan hiện tại cực kỳ thích buổi trưa không việc gì thì chạy tới phòng làm việc của anh nằm. Cũng chẳng biết là làm sao, kêu kiểm tra thì thấy giống thăm hỏi, mà bảo là thăm hỏi lại như kiểm tra hơn.
“Tiền kỷ niệm Ta quá, chúng ta phải Tây Ta kết hợp.” Tần Hán Quan hùng hồn đầy lý lẽ.
Trịnh Dư liếc qua gã một cái rồi rót trà. Tần Hán Quan rút điếu thuốc ra, hỏi: “Hút không?”
Trịnh Dư An bình thản đáp: “Tôi đang cai thuốc.”
“…….” Ánh mắt Tần Hán Quan nhìn anh có chút hoảng hốt, “Thật hay giả vậy? Thảo nào trên bàn không thấy gạt tàn đâu.”
Trịnh Dư An lười giải thích nhiều. Qua một lúc, Tần Hán Quan lại hỏi: “Cậu chắc chắn có rồi, ai đấy?”
“Uống trà đi.” Trịnh Dư An nhức đầu bảo.
Tần Hán Quan không thể nào bỏ qua cho anh: “Khi nào kết hôn?”
Lúc Yến Thư Vọng rủ mấy người bạn ra ngoài, Lâm Niệm Tường liền biết tiếp theo hắn muốn làm gì.
Mấy người Lý Thù đều im lặng, ánh mắt nhìn Yến Thư Vọng có chút cảm thông “không ngờ nổi đó, ông cũng có ngày này”.
Yến Thư Vọng vô cùng bình tĩnh, hắn nói: “Mời vài người bạn thân quen, để mọi người tụ tập một bữa.”
Lâm Niệm Tường tuy hành vi cử chỉ có chút ẻo lả nhưng lại là người gan to nhất, hỏi thẳng: “Ông muốn cầu hôn à?”
Yến Thư Vọng bình thản đáp: “Là tặng nhẫn.”
Lâm Niệm Tường nghĩ thầm, sao tên này sĩ diện thế chứ, cầu hôn thì nói cầu hôn đi, còn cứng miệng bảo tặng nhẫn cái gì!
Bên này tính cầu hôn thì nhất định phải giấu Trịnh Dư An. Theo cách nói của Yến Thư Vọng là tối hôm lễ mời mấy người bạn ăn bữa cơm.
“Có những ai?” Trịnh Dư An hỏi qua điện thoại.
Yến Thư Vọng bảo: “Em quen cả thôi.” Nghĩ một lúc, hắn lại đề nghị, “Em cũng mời vài người?”
Trịnh Dư An bật cười: “Mời ai giờ? Tần Hán Quan sao?”
Yến Thư Vọng biết anh sẽ không mời nhưng nghe vậy lại thấy đáng yêu. Tuy có lúc khen người đàn ông đã quá 30 đáng yêu cũng có hơi kỳ, nhưng trong lòng Yến Thư Vọng thấy ngoài từ đáng yêu ra không còn từ nào khác để miêu tả về con người Trịnh Dư An cả.
Anh tuấn, dịu dàng, tính cách tốt.
Đáng yêu, hoàn hảo, có nguyên tắc.
Yến Thư Vọng cảm thấy hắn nên làm cho Trịnh Dư An một lá cờ thi đua biểu dương.
Trịnh Dư An chỉ nghĩ đây là một buổi bạn bè tụ tập ăn uống bình thường. Yến Thư Vọng muốn anh mời bạn, chắn chắn là muốn tới lúc đó có thể tưng bừng một chút. Anh suy nghĩ rồi gọi điện cho Hạ Nhất Dương.
Đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy. Hạ Nhất Dương có một chất giọng trong vắt, cực kỳ thân thuộc gọi anh: “Viên Viên à!”
Trịnh Dư An nhịn cười, cố ý gọi: “Đồng chí Hạ Tiểu Hoa.”
Hạ Nhất Dương kêu “ơ kìa”: “Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm đó, đừng có gọi linh tinh! Gọi anh!”
“Anh ưi.” Trịnh Dư An vô cùng ngoan ngoãn gọi anh một tiếng.
Hạ Nhất Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, anh còn tỏ vẻ kiêu kỳ hỏi có chuyện gì. Trịnh Dư An nói muốn mới anh ăn cơm, Hạ Nhất Dương vừa nghe đã hưng phấn.
“Có nhiêu người vậy?” Anh hỏi.
Trịnh Dư An: “Có tôi với mấy người bạn của Yến Thư Vọng.”
Hạ Nhất Dương: “Vậy tôi sẽ tới với Thẩm lão gia!”
Trịnh Dư An cười nắc nẻ: “Tùy anh, anh dẫn theo ai cũng được.”
Cúp máy với Trịnh Dư An rồi, Hạ Nhất Dương vội vàng gọi cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc qua điện thoại nghe xong, nửa ngày không ư hử gì. Hạ Nhất Dương thì đang hào hứng, ngay cả chuyện tối nay mặc gì cũng quyết xong rồi.
“Em đồng ý cũng nhanh quá rồi đó.” Thẩm Lạc bất đắc dĩ, “Cũng không phải bên anh không có tiệc.”
Chuông cảnh báo của Hạ Nhất Dương kêu vang, giọng cũng cao lên tám quãng: “Anh tính trải qua ngày lễ với ai?”
Thẩm Lạc: “Thần tượng của em, thầy Quý cũng mời chúng ta đấy.”
Hạ Nhất Dương vừa nghe thấy ba chữ Quý Khâm Dường liền hệt như công tắc theo đuổi thần tượng được bật mở, cực kỳ kích động: “Thế thì làm chung thôi! Em lập tức gọi điện cho Tạ Mạnh! Cả nhà tụ tập cùng nhau ồn ào náo nhiệt, vui biết bao!”
Thẩm Lạc: “……”
Hạ Nhất Dương đã nói là làm, lập tức dập máy với Thẩm Lạc rồi liên hệ Tạ Mạnh. Thẩm Lạc cầm điện thoại, biểu cảm như nghẹn mù tạt, nhất thời có cảm giác nguy cơ trỗi dậy.
Đùa đấy à, một Quý Khâm Dương còn chưa đủ, giờ còn thêm một Yến Thư Vọng.
Khuôn mặt của hai người này đều không phải dạng thường đâu, đặc biệt là Yến Thư Vọng. Tiệc tối nay chắc chắn có vấn đề, chỉ có hai nhóc thành thật là Hạ Nhất Dương và Trịnh Dư An mới không biết gay thành tinh rốt cục đáng sợ tới nhường nào.
Vừa nghĩ tới chuyện tối phải đi làm phông nền, còn có khả năng rất cao sẽ bị so sánh với đối phương về tất cả các mặt, cả người Thẩm Lạc liền thấy không ổn.
Hắn vừa nghĩ xem tối nay nên mặc gì mới có thể thể hiện mình vừa quý phải vừa đẹp trai, ít nhất phải trẻ ra mười tuổi, vừa lục danh bạ tìm quân cứu viện.
Cuối cùng ngón cái dừng lại ở hai chữ “Quyền Vương”, Thẩm Lạc cuối cùng cũng có ý tưởng.
Dù sao Trịnh Dư An cũng đã bảo có thể thoải mái dẫn người theo, Yến Thư Vọng chắc cũng không quan tâm hắn dẫn theo ai để giữ thể diện.
Bạch Cẩn Nhất không ngờ Thẩm Lạc lại mời hắn tham gia tiệc Giáng Sinh.
Quyền Vương vừa đấm bốc xong, miệng ngậm bao tay, dùng một tay nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Lại Tùng lại gần chỗ hắn, hỏi: “Cậu chuẩn bị đi hả?”
Bạch Cẩn Nhật chẳng nói đi hay không đi. Quan hệ giữa Giang Thâm và Hạ Nhất Dương rất tốt. Thẩm Lạc chẳng có tài năng gì khác (lời này không thể nói trước mặt hắn, Thẩm lão gia sẽ không vui), nhưng người nhà lại là “thánh ngoại giao”, ai cũng thân thiết được, còn khiến người ta không thể từ chối.
Nếu thiên nga nhỏ muốn đi thì Bạch Cẩn Nhất nhất định đồng ý.
Dù sao thi thoảng trải qua ngày lễ náo nhiệt cũng là chuyện thú vị.
Hạ Nhất Dương ở bên này liên hệ với Tạ Mạnh xong, tất nhiên cũng nghĩ tới Giang Thâm. Tạ Mạnh hơi lo lắng: “Có phải anh rủ hơi nhiều người không?”
“Không đâu.” Hạ Nhất Dương cam đoan, “Viên Viên bảo tôi mời thoải mái mà, náo nhiệt chút càng hay.”
Tạ Mạnh cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói rõ được. Anh nghĩ tới nghĩ lui, lo mình không quen biết gì Trịnh Dư An lại tùy tiện tới tham gia tiệc thì không biết có gượng gạo không.
Hạ Nhất Dương thì rất thoáng: “Sao có thể chứ. Cậu ấy cũng làm ở ngân hàng, thêm bạn là thêm quan hệ, chỉ có tốt không có xấu. Cậu đừng nghĩ nhiều, có tôi đây rồi!”
Bàn bạc xong với Tạ Mạnh và Giang Thâm, Hạ Nhất Dương gọi lại cho Trịnh Dư An. Trịnh Dư An cũng không ngờ anh rủ rê một vòng lại được nhiều người vậy, cười bảo: “Anh à, anh không khách sáo chút nào nhỉ.”
Hạ Nhất Dương: “Tôi đang tạo dựng thanh thế cho cậu!”
Trịnh Dư An: “Em cảm ơn anh ạ.”
Hai người họ trò chuyện một hồi xong, Trịnh Dư An mới báo danh sách với Yến Thư Vọng.
“Sáu người?” Yến Thư Vọng xác nhận lại.
Trịnh Dư An: “Có phải đặt thêm một bàn không?”
Yến Thư Vọng: “Buffet gia đình, bao nhiêu người cũng không sao.”
Trịnh Dư An nghe thấy “buffet” thì hơi ngạc nhiên. Anh đùa: “Anh không mời người tới biểu diễn văn nghệ đấy chứ?”
Ông chủ Yến quả có mời ban nhạc giao hưởng nổi tiếng thế giới khiêm tốn đáp: “Của bên buffet.”
Trịnh Dư An không tin tưởng cho lắm: “Bao nhiêu tiền?”
Yến Thư Vọng tỏ thái độ có tiền có quyền: “Dù sao cũng không phải em trả tiền, đừng hỏi nữa.”
Trịnh Dư An vừa thấy bó tay vừa cảm động trước tính ưa hình thức, tiêu tiền như nước này của hắn. Kết quả còn chưa cảm động xong thì Yến Thư Vọng đã có yêu cầu khác.
“Anh gửi một bộ lễ phục cho em đấy.” Hắn nói, “Lát tan ca nhớ thay.”
Trịnh Dư An lúc này thì kinh ngạc thật rồi: “Còn phải thay quần áo sao?”
Yến Thư Vọng dường như có chút ghét bỏ anh: “Bộ sáng nay em mặc trông quê quá. Anh phối lại cho em bộ khác, tinh xảo hơn.”
Trịnh Dư An: “…..”
Yêu cầu về sự “đẹp” và “dễ nhìn” của Yến Thư Vọng thật sự đặc biệt gay. Sau khi Trịnh Dư An sống chung với hắn thì bắt đầu chú ý đến vấn đề thẩm mỹ, nhưng vẫn sẽ bị trình độ tinh xảo của Yến Thư Vọng làm cho chấn động.
Trước giờ tan làm, quần áo thật sự được gửi đến phòng làm việc của Trịnh Dư An, do bên thợ may đích thân mang tới, còn phục vụ Trịnh Dư An thay đồ từ A đến Z.
Trần Lê thấy sếp nhà mình cả thân thẳng thớm ra về, không kiềm được đùa: “Sếp Trịnh đi kết hôn ạ?”
Trịnh Dư An cúi đầu coi thử, xấu hổ nói: “Hình như hơi trang trọng quá nhỉ.”
Trần Lê khen anh: “Siêu cấp đẹp trai luôn ý ạ.”
Trịnh Dư An suy nghĩ một chốc, bèn tới tiệm hoa gần đó mua bó hoa. Giá cả vào ngày Giáng Sinh cao hơn khá nhiều. Trịnh Dư An cũng không do dự, chọn loại hoa đắt nhất kêu nhân viên phối lại cho đẹp.
Cậu nhỏ bán hoa chắc tưởng anh chuẩn bị kết hôn thật, cố ý bỏ thời gian cột hoa lại thành bó, lúc đưa cho anh còn bảo: “Tân hôn vui vẻ.”
Trịnh Dư An sững người, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ cười nói cảm ơn.
Anh cầm hoa đi tới nhà hàng đồ Âu mà Yến Thư Vọng đặt chỗ. Chỗ đó từ trong ra ngoài đã được bao trọn, lúc Trịnh Dư An mới tới phát hiện Lâm Niệm Tường đã có mắt.
“Tiểu Trịnh Tổng.” Cách xưng hô của Lâm Niệm Tường với anh vẫn chưa từng thay đổi, lúc thấy hoa trên tay anh thì ngạc nhiên, “Cậu mua à?”
Trịnh Dư An ngượng ngùng: “Phải.”
Lâm Niệm Tường cười: “Hai người các cậu cũng ăn ý thật đấy, nhưng hoa này chắc cậu không tặng được rồi.”
Trịnh Dư An: “?”
Lâm Niệm Tường nửa đùa nửa thật: “Cô dâu cầm hoa mới phải.”
Trịnh Dư An không sao hiểu nổi Lâm Niệm Tưởng nói vậy là có ý gì. Anh không thấy Yến Thư Vọng đâu, tưởng người kia chưa tới nên quyết định đừng ngoài cửa đợi.
Lúc nãy anh vào hơi vội nên không để ý, nhà hàng đồ Âu Yến Thư Vọng đã bao trọn được trang hoàng trang trọng từ trong ra ngoài. Không biết có phải thuê công ty chuyên tới hay không, ngoài cửa còn làm một đường hoa, trên thảm cỏ đặt những chiếc đèn sàn theo phong cách phục cổ. Trịnh Dư An nhìn quanh một lượt, càng nhìn càng cảm thấy hình như long trọng quá mức.
Có xe tiến vào bãi đỗ, Trịnh Dư An ngó qua nhưng không phải Yến Thư Vọng. Người đầu tiên bước xuống là Hạ Nhất Dương, trang phục của anh cũng rất nghiêm túc, mặc áo vest dạ, quấn một chiếc khăn kẻ caro. Bên cạnh là Thẩm Lạc, áo măng tô dài, khăn thì đổi thành loại một màu. Không thể không nói Thẩm Lạc luôn tự biết phối đồ cho bản thân. Hắn dáng cao, tóc hơi dài, phần mái vuốt ngược ra sau nhưng lại có vài sợi như vô ý rủ xuống trước trán. Nếu không phải mới tháng trước Thẩm lão gia dẫn đoàn thanh tra tới ngân hàng chỗ Trịnh Dư An thì có lẽ người xung quanh chẳng ai nghĩ hắn làm việc trong cơ quan nhà nước cả.
Hạ Nhất Dương không vội đi vào, anh muốn giới thiệu bạn mới với Trịnh Dư An. Chẳng lâu sau, Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm cũng tới.
Hai người này tuổi tác nhỏ nhất, Bạch Cẩn Nhất rất không sợ lạnh, tháng Mười Hai rồi vẫn chỉ mặc chiếc áo hoodie, trên đầu đội mũ, phía dưới là quần hộp và bốt Martin, trông cực kỳ ngỗ nghịch. Vì tập luyện quyền anh nên bả vai vừa ngang vừa rộng. Trịnh Dư An nhìn thấy cậu ta thì lập tức nhớ đến đợt trước trên Douyin có trào lưu khiêng bạn gái trên vai[1], cảm thấy với dáng người của Bạch Cẩn Nhất thì chắc chắn có thể thực hiện.
Giang Thâm ăn vận trông nhỏ hơn cả Bạch Cẩn Nhật, từ trên xuống dưới đều là một màu trắng tinh. Cậu thậm chí còn đeo một cái bịt tai xù lông, lúc thấy Hạ Nhất Dương thì híp mắt cười.
“Để tôi giới thiệu với cậu.” Hạ Nhất Dương cực kỳ hưng phấn, “Bạch Cẩn Nhất, quyền vương hạng nhẹ trẻ tuổi nhất trong nước. Giang Thâm, diễn viên ballet nổi danh quốc tế.”
Trịnh Dư An nhất thời bị hai tên tuổi vừa toàn quốc vừa quốc tế làm cho choáng váng. Anh nhìn Giang Thâm, cứ cảm thấy quen quen.
“Buổi diễn lưu động của đoàn múa Lai Nghi lần trước.” Trịnh Dư An hỏi, “Cậu có biểu diễn không nhỉ?”
Giang Thâm hơi giật mình: “Anh Trịnh có tới xem ạ?”
Trịnh Dư An cũng không có nhiều tế bào nghệ thuật tới vậy, người có hứng thú với mấy bộ môn này là Yến Thư Vọng. Anh nhớ đối phương có kiếm được vé buổi diễn cuối năm, hai người tính cùng đi xem.
Giang Thâm, “Cuối năm em cũng có tiết mục, hợp tác cùng sư huynh Tinh Chi.”
Trịnh Dư An “ồ” lên một tiếng, cổ vũ: “Bọn tôi nhất định sẽ tới xem, nhất định sẽ tới xem.”
Bạch Cẩn Nhất đứng ở ngoài có chút chán. Hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, im lặng nhướn mày, hất hất cằm với Thẩm Lạc, thì thầm: “Thế này cũng lộ quá đi? Người bạn kia của anh tính làm gì?”
Thẩm Lạc thấy trang trí như này thì sao có thể không biết. Trong lòng hận không thể cười nhạo Yến Thư Vọng năm trăm lần, nhưng cũng ghen tị người ta có thể cầu hôn một cách quang minh chính đại như vậy. Phô bày tình cảm trước mặt chưa đủ, còn bắt người ta ăn cơm chó, đúng là không phúc hậu!
Đương nhiên người bực dọc chắc chắn không chỉ có mình hắn. Lúc Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương đến, lúc này mới có thể gọi là tới cao trào.
Tạ Mạnh không kịp thay quần áo, có điều anh là Giám đốc chi nhánh, không cần cả ngày mặc đồng phục ngân hàng. Cả bộ vest đen cũng không sai lệch, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác dáng ngắn màu nâu nhạt.
Quý Khâm Dương đã đổi màu tóc, lần này lại nhuộm màu hồng nhạt và còn làm cả xoăn. Hắn không búi nửa đầu như trong ảnh lần trước bên tạp chí chụp trộm được mà cột trực tiếp thành đuôi ngựa. Vì làm xoăn nên tóc càng thêm bồng bềnh, nhìn từ xa trông giống búi tóc nụ hoa của mấy cô gái.
Màu hồng làm nền cho làn da trắng như tuyết của hắn, mặt mũi như trăng sáng. Cái khí chất phi giới tính nhưng không hề yếu ớt này khó có người thứ hai có thể cán đáng nổi.
Giới thời trang chính thống cực kỳ ưu ái Quý Khâm Dương. Hôm nay hắn thậm chí còn mặc một chiếc áo lông nổi bật, cách miêu tả “đóa hoa phú quý của nhân gian” cũng không so được với sự công phá mạnh mẽ của người này.
(Đóa hoa phú quý của nhân gian: miêu tả vẻ đẹp rực rỡ, diễm lệ, cao quý tựa hoa mẫu đơn)
Trịnh Dư An biết Quý Khâm Dương, nhưng anh không ngờ người kia lại ăn mặc như thể muốn tới đập phá như vậy, mất một lúc cũng không biết nên có biểu cảm như nào.
Tạ Mạnh trao đổi danh thiếp với anh, quét mã Wechat gọi nhau bạn tốt, bình thản bảo: “Đừng để ý anh ấy, tính cách cứ vậy đấy.”
Trịnh Dư An ở lâu với Yến Thư Vọng cũng có chút mưa dầm thấm đất, lúc này cũng coi như rõ mối quan hệ giữa Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương, rất có cảm giác cảm thông cho người cùng cảnh ngộ.
Bạn cũ bạn mới đều đã tới rồi, Trịnh Dư An không thể không tiếp đón. Anh dẫn cả một nhóm đàn ông hùng dũng bước vào, sau khi Lâm Niệm Tường nhìn thấy thì có chút khiếp sợ.
“Đều là bạn cậu mới tới à?” Anh ta hỏi.
Tùy thực ra chỉ có thể tính là Hạ Nhất Dương mời nhưng Trịnh Dư An rất có nghĩa khí, tuyệt đối chịu trách nhiệm: “Đúng vậy.”
Lâm Niệm Tường im lặng một lúc, hỏi: “Cậu biết hôm nay mấy cậu tính làm gì không?”
Trịnh Dư An chớp chớp mắt: “Không phải ăn cơm sao?”
Lâm Niệm Tường cạn lời, gào gọi “Colin”. Trịnh Dư An vừa ngẩng lên liền thấy Yến Thư Vọng chậm rãi bước tới từ đầu kia bãi cỏ.
Hắn mặc bộ lễ phục cùng kiểu dáng với Trịnh Dư An, điểm khác biệt duy nhất là có thêm phần đuôi tôm. Tóc hắn để thả, lộ phần trán sáng sủa, mặt mũi tinh xảo tới vô song.
Trịnh Dư An cầm bó hoa ngơ ngẩn tại đó, mãi tới khi Yến Thư Vọng đi đến trước mặt, anh mới có phản ứng. Anh theo bản năng muốn tặng hoa cho đối phương, sau đó liền thấy Yến Thư Vọng lấy ra một hộp nhẫn.
Ngoại trừ Hạ Nhất Dương, Tạ Mạnh và Giang Thâm, tất cả những người đàn ông khác đều mang vẻ mặt “Tôi biết mà!” đầy sự không phục.
Yến Thư Vọng còn cố ý quét mắt nhìn phía sau anh, bình tĩnh như kẻ chiến thắng cuối cùng: “Em mời không ít người nhỉ?”
Trịnh Dư An lúc này chắc chắn không thể giải thích, chỉ có thể lúng túng đáp một tiếng “Dạ”. Anh cuối cùng cũng bắt đầu thấy căng thẳng, đầy chờ mong dán mắt nhìn Yến Thư Vọng mở hộp đựng nhẫn, lấy một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng nam đeo lên ngón vô danh trên tay trái của anh.
Yến Thư Vọng như thể ở chốn không người hơi cúi đầu, nghiêng cằm hôn Trịnh Dư An.
“Viên Viên à.” Yến Thư Vọng đột nhiên gọi biệt danh của anh, rồi hắn lại hôn lên mặt Trịnh Dư An, cười bảo: “Giáng Sinh vui vẻ.”– HOÀN –
Bên Ngân hàng Giao thông thậm chí còn cho ra mắt thẻ tiết kiệm phiên bản Giáng Sinh giới hạn, trên thẻ có cây thông No-el với ông già No-el, trông vô cùng tưng bừng.
Tần Hán Quan cực kỳ hâm mộ chuyện này, cho rằng ngân hàng bọn họ cũng nên làm một cái.
“Chúng ta có tiền kỷ niệm” Trịnh Dư An đang pha trà trong gian chuẩn bị trà nước. Tần Hán Quan hiện tại cực kỳ thích buổi trưa không việc gì thì chạy tới phòng làm việc của anh nằm. Cũng chẳng biết là làm sao, kêu kiểm tra thì thấy giống thăm hỏi, mà bảo là thăm hỏi lại như kiểm tra hơn.
“Tiền kỷ niệm Ta quá, chúng ta phải Tây Ta kết hợp.” Tần Hán Quan hùng hồn đầy lý lẽ.
Trịnh Dư liếc qua gã một cái rồi rót trà. Tần Hán Quan rút điếu thuốc ra, hỏi: “Hút không?”
Trịnh Dư An bình thản đáp: “Tôi đang cai thuốc.”
“…….” Ánh mắt Tần Hán Quan nhìn anh có chút hoảng hốt, “Thật hay giả vậy? Thảo nào trên bàn không thấy gạt tàn đâu.”
Trịnh Dư An lười giải thích nhiều. Qua một lúc, Tần Hán Quan lại hỏi: “Cậu chắc chắn có rồi, ai đấy?”
“Uống trà đi.” Trịnh Dư An nhức đầu bảo.
Tần Hán Quan không thể nào bỏ qua cho anh: “Khi nào kết hôn?”
Lúc Yến Thư Vọng rủ mấy người bạn ra ngoài, Lâm Niệm Tường liền biết tiếp theo hắn muốn làm gì.
Mấy người Lý Thù đều im lặng, ánh mắt nhìn Yến Thư Vọng có chút cảm thông “không ngờ nổi đó, ông cũng có ngày này”.
Yến Thư Vọng vô cùng bình tĩnh, hắn nói: “Mời vài người bạn thân quen, để mọi người tụ tập một bữa.”
Lâm Niệm Tường tuy hành vi cử chỉ có chút ẻo lả nhưng lại là người gan to nhất, hỏi thẳng: “Ông muốn cầu hôn à?”
Yến Thư Vọng bình thản đáp: “Là tặng nhẫn.”
Lâm Niệm Tường nghĩ thầm, sao tên này sĩ diện thế chứ, cầu hôn thì nói cầu hôn đi, còn cứng miệng bảo tặng nhẫn cái gì!
Bên này tính cầu hôn thì nhất định phải giấu Trịnh Dư An. Theo cách nói của Yến Thư Vọng là tối hôm lễ mời mấy người bạn ăn bữa cơm.
“Có những ai?” Trịnh Dư An hỏi qua điện thoại.
Yến Thư Vọng bảo: “Em quen cả thôi.” Nghĩ một lúc, hắn lại đề nghị, “Em cũng mời vài người?”
Trịnh Dư An bật cười: “Mời ai giờ? Tần Hán Quan sao?”
Yến Thư Vọng biết anh sẽ không mời nhưng nghe vậy lại thấy đáng yêu. Tuy có lúc khen người đàn ông đã quá 30 đáng yêu cũng có hơi kỳ, nhưng trong lòng Yến Thư Vọng thấy ngoài từ đáng yêu ra không còn từ nào khác để miêu tả về con người Trịnh Dư An cả.
Anh tuấn, dịu dàng, tính cách tốt.
Đáng yêu, hoàn hảo, có nguyên tắc.
Yến Thư Vọng cảm thấy hắn nên làm cho Trịnh Dư An một lá cờ thi đua biểu dương.
Trịnh Dư An chỉ nghĩ đây là một buổi bạn bè tụ tập ăn uống bình thường. Yến Thư Vọng muốn anh mời bạn, chắn chắn là muốn tới lúc đó có thể tưng bừng một chút. Anh suy nghĩ rồi gọi điện cho Hạ Nhất Dương.
Đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy. Hạ Nhất Dương có một chất giọng trong vắt, cực kỳ thân thuộc gọi anh: “Viên Viên à!”
Trịnh Dư An nhịn cười, cố ý gọi: “Đồng chí Hạ Tiểu Hoa.”
Hạ Nhất Dương kêu “ơ kìa”: “Tôi lớn hơn cậu nhiều lắm đó, đừng có gọi linh tinh! Gọi anh!”
“Anh ưi.” Trịnh Dư An vô cùng ngoan ngoãn gọi anh một tiếng.
Hạ Nhất Dương cuối cùng cũng thỏa mãn, anh còn tỏ vẻ kiêu kỳ hỏi có chuyện gì. Trịnh Dư An nói muốn mới anh ăn cơm, Hạ Nhất Dương vừa nghe đã hưng phấn.
“Có nhiêu người vậy?” Anh hỏi.
Trịnh Dư An: “Có tôi với mấy người bạn của Yến Thư Vọng.”
Hạ Nhất Dương: “Vậy tôi sẽ tới với Thẩm lão gia!”
Trịnh Dư An cười nắc nẻ: “Tùy anh, anh dẫn theo ai cũng được.”
Cúp máy với Trịnh Dư An rồi, Hạ Nhất Dương vội vàng gọi cho Thẩm Lạc.
Thẩm Lạc qua điện thoại nghe xong, nửa ngày không ư hử gì. Hạ Nhất Dương thì đang hào hứng, ngay cả chuyện tối nay mặc gì cũng quyết xong rồi.
“Em đồng ý cũng nhanh quá rồi đó.” Thẩm Lạc bất đắc dĩ, “Cũng không phải bên anh không có tiệc.”
Chuông cảnh báo của Hạ Nhất Dương kêu vang, giọng cũng cao lên tám quãng: “Anh tính trải qua ngày lễ với ai?”
Thẩm Lạc: “Thần tượng của em, thầy Quý cũng mời chúng ta đấy.”
Hạ Nhất Dương vừa nghe thấy ba chữ Quý Khâm Dường liền hệt như công tắc theo đuổi thần tượng được bật mở, cực kỳ kích động: “Thế thì làm chung thôi! Em lập tức gọi điện cho Tạ Mạnh! Cả nhà tụ tập cùng nhau ồn ào náo nhiệt, vui biết bao!”
Thẩm Lạc: “……”
Hạ Nhất Dương đã nói là làm, lập tức dập máy với Thẩm Lạc rồi liên hệ Tạ Mạnh. Thẩm Lạc cầm điện thoại, biểu cảm như nghẹn mù tạt, nhất thời có cảm giác nguy cơ trỗi dậy.
Đùa đấy à, một Quý Khâm Dương còn chưa đủ, giờ còn thêm một Yến Thư Vọng.
Khuôn mặt của hai người này đều không phải dạng thường đâu, đặc biệt là Yến Thư Vọng. Tiệc tối nay chắc chắn có vấn đề, chỉ có hai nhóc thành thật là Hạ Nhất Dương và Trịnh Dư An mới không biết gay thành tinh rốt cục đáng sợ tới nhường nào.
Vừa nghĩ tới chuyện tối phải đi làm phông nền, còn có khả năng rất cao sẽ bị so sánh với đối phương về tất cả các mặt, cả người Thẩm Lạc liền thấy không ổn.
Hắn vừa nghĩ xem tối nay nên mặc gì mới có thể thể hiện mình vừa quý phải vừa đẹp trai, ít nhất phải trẻ ra mười tuổi, vừa lục danh bạ tìm quân cứu viện.
Cuối cùng ngón cái dừng lại ở hai chữ “Quyền Vương”, Thẩm Lạc cuối cùng cũng có ý tưởng.
Dù sao Trịnh Dư An cũng đã bảo có thể thoải mái dẫn người theo, Yến Thư Vọng chắc cũng không quan tâm hắn dẫn theo ai để giữ thể diện.
Bạch Cẩn Nhất không ngờ Thẩm Lạc lại mời hắn tham gia tiệc Giáng Sinh.
Quyền Vương vừa đấm bốc xong, miệng ngậm bao tay, dùng một tay nhanh chóng trả lời tin nhắn.
Lại Tùng lại gần chỗ hắn, hỏi: “Cậu chuẩn bị đi hả?”
Bạch Cẩn Nhật chẳng nói đi hay không đi. Quan hệ giữa Giang Thâm và Hạ Nhất Dương rất tốt. Thẩm Lạc chẳng có tài năng gì khác (lời này không thể nói trước mặt hắn, Thẩm lão gia sẽ không vui), nhưng người nhà lại là “thánh ngoại giao”, ai cũng thân thiết được, còn khiến người ta không thể từ chối.
Nếu thiên nga nhỏ muốn đi thì Bạch Cẩn Nhất nhất định đồng ý.
Dù sao thi thoảng trải qua ngày lễ náo nhiệt cũng là chuyện thú vị.
Hạ Nhất Dương ở bên này liên hệ với Tạ Mạnh xong, tất nhiên cũng nghĩ tới Giang Thâm. Tạ Mạnh hơi lo lắng: “Có phải anh rủ hơi nhiều người không?”
“Không đâu.” Hạ Nhất Dương cam đoan, “Viên Viên bảo tôi mời thoải mái mà, náo nhiệt chút càng hay.”
Tạ Mạnh cứ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại không nói rõ được. Anh nghĩ tới nghĩ lui, lo mình không quen biết gì Trịnh Dư An lại tùy tiện tới tham gia tiệc thì không biết có gượng gạo không.
Hạ Nhất Dương thì rất thoáng: “Sao có thể chứ. Cậu ấy cũng làm ở ngân hàng, thêm bạn là thêm quan hệ, chỉ có tốt không có xấu. Cậu đừng nghĩ nhiều, có tôi đây rồi!”
Bàn bạc xong với Tạ Mạnh và Giang Thâm, Hạ Nhất Dương gọi lại cho Trịnh Dư An. Trịnh Dư An cũng không ngờ anh rủ rê một vòng lại được nhiều người vậy, cười bảo: “Anh à, anh không khách sáo chút nào nhỉ.”
Hạ Nhất Dương: “Tôi đang tạo dựng thanh thế cho cậu!”
Trịnh Dư An: “Em cảm ơn anh ạ.”
Hai người họ trò chuyện một hồi xong, Trịnh Dư An mới báo danh sách với Yến Thư Vọng.
“Sáu người?” Yến Thư Vọng xác nhận lại.
Trịnh Dư An: “Có phải đặt thêm một bàn không?”
Yến Thư Vọng: “Buffet gia đình, bao nhiêu người cũng không sao.”
Trịnh Dư An nghe thấy “buffet” thì hơi ngạc nhiên. Anh đùa: “Anh không mời người tới biểu diễn văn nghệ đấy chứ?”
Ông chủ Yến quả có mời ban nhạc giao hưởng nổi tiếng thế giới khiêm tốn đáp: “Của bên buffet.”
Trịnh Dư An không tin tưởng cho lắm: “Bao nhiêu tiền?”
Yến Thư Vọng tỏ thái độ có tiền có quyền: “Dù sao cũng không phải em trả tiền, đừng hỏi nữa.”
Trịnh Dư An vừa thấy bó tay vừa cảm động trước tính ưa hình thức, tiêu tiền như nước này của hắn. Kết quả còn chưa cảm động xong thì Yến Thư Vọng đã có yêu cầu khác.
“Anh gửi một bộ lễ phục cho em đấy.” Hắn nói, “Lát tan ca nhớ thay.”
Trịnh Dư An lúc này thì kinh ngạc thật rồi: “Còn phải thay quần áo sao?”
Yến Thư Vọng dường như có chút ghét bỏ anh: “Bộ sáng nay em mặc trông quê quá. Anh phối lại cho em bộ khác, tinh xảo hơn.”
Trịnh Dư An: “…..”
Yêu cầu về sự “đẹp” và “dễ nhìn” của Yến Thư Vọng thật sự đặc biệt gay. Sau khi Trịnh Dư An sống chung với hắn thì bắt đầu chú ý đến vấn đề thẩm mỹ, nhưng vẫn sẽ bị trình độ tinh xảo của Yến Thư Vọng làm cho chấn động.
Trước giờ tan làm, quần áo thật sự được gửi đến phòng làm việc của Trịnh Dư An, do bên thợ may đích thân mang tới, còn phục vụ Trịnh Dư An thay đồ từ A đến Z.
Trần Lê thấy sếp nhà mình cả thân thẳng thớm ra về, không kiềm được đùa: “Sếp Trịnh đi kết hôn ạ?”
Trịnh Dư An cúi đầu coi thử, xấu hổ nói: “Hình như hơi trang trọng quá nhỉ.”
Trần Lê khen anh: “Siêu cấp đẹp trai luôn ý ạ.”
Trịnh Dư An suy nghĩ một chốc, bèn tới tiệm hoa gần đó mua bó hoa. Giá cả vào ngày Giáng Sinh cao hơn khá nhiều. Trịnh Dư An cũng không do dự, chọn loại hoa đắt nhất kêu nhân viên phối lại cho đẹp.
Cậu nhỏ bán hoa chắc tưởng anh chuẩn bị kết hôn thật, cố ý bỏ thời gian cột hoa lại thành bó, lúc đưa cho anh còn bảo: “Tân hôn vui vẻ.”
Trịnh Dư An sững người, nhưng cũng không phủ nhận, chỉ cười nói cảm ơn.
Anh cầm hoa đi tới nhà hàng đồ Âu mà Yến Thư Vọng đặt chỗ. Chỗ đó từ trong ra ngoài đã được bao trọn, lúc Trịnh Dư An mới tới phát hiện Lâm Niệm Tường đã có mắt.
“Tiểu Trịnh Tổng.” Cách xưng hô của Lâm Niệm Tường với anh vẫn chưa từng thay đổi, lúc thấy hoa trên tay anh thì ngạc nhiên, “Cậu mua à?”
Trịnh Dư An ngượng ngùng: “Phải.”
Lâm Niệm Tường cười: “Hai người các cậu cũng ăn ý thật đấy, nhưng hoa này chắc cậu không tặng được rồi.”
Trịnh Dư An: “?”
Lâm Niệm Tường nửa đùa nửa thật: “Cô dâu cầm hoa mới phải.”
Trịnh Dư An không sao hiểu nổi Lâm Niệm Tưởng nói vậy là có ý gì. Anh không thấy Yến Thư Vọng đâu, tưởng người kia chưa tới nên quyết định đừng ngoài cửa đợi.
Lúc nãy anh vào hơi vội nên không để ý, nhà hàng đồ Âu Yến Thư Vọng đã bao trọn được trang hoàng trang trọng từ trong ra ngoài. Không biết có phải thuê công ty chuyên tới hay không, ngoài cửa còn làm một đường hoa, trên thảm cỏ đặt những chiếc đèn sàn theo phong cách phục cổ. Trịnh Dư An nhìn quanh một lượt, càng nhìn càng cảm thấy hình như long trọng quá mức.
Có xe tiến vào bãi đỗ, Trịnh Dư An ngó qua nhưng không phải Yến Thư Vọng. Người đầu tiên bước xuống là Hạ Nhất Dương, trang phục của anh cũng rất nghiêm túc, mặc áo vest dạ, quấn một chiếc khăn kẻ caro. Bên cạnh là Thẩm Lạc, áo măng tô dài, khăn thì đổi thành loại một màu. Không thể không nói Thẩm Lạc luôn tự biết phối đồ cho bản thân. Hắn dáng cao, tóc hơi dài, phần mái vuốt ngược ra sau nhưng lại có vài sợi như vô ý rủ xuống trước trán. Nếu không phải mới tháng trước Thẩm lão gia dẫn đoàn thanh tra tới ngân hàng chỗ Trịnh Dư An thì có lẽ người xung quanh chẳng ai nghĩ hắn làm việc trong cơ quan nhà nước cả.
Hạ Nhất Dương không vội đi vào, anh muốn giới thiệu bạn mới với Trịnh Dư An. Chẳng lâu sau, Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm cũng tới.
Hai người này tuổi tác nhỏ nhất, Bạch Cẩn Nhất rất không sợ lạnh, tháng Mười Hai rồi vẫn chỉ mặc chiếc áo hoodie, trên đầu đội mũ, phía dưới là quần hộp và bốt Martin, trông cực kỳ ngỗ nghịch. Vì tập luyện quyền anh nên bả vai vừa ngang vừa rộng. Trịnh Dư An nhìn thấy cậu ta thì lập tức nhớ đến đợt trước trên Douyin có trào lưu khiêng bạn gái trên vai[1], cảm thấy với dáng người của Bạch Cẩn Nhất thì chắc chắn có thể thực hiện.
Giang Thâm ăn vận trông nhỏ hơn cả Bạch Cẩn Nhật, từ trên xuống dưới đều là một màu trắng tinh. Cậu thậm chí còn đeo một cái bịt tai xù lông, lúc thấy Hạ Nhất Dương thì híp mắt cười.
“Để tôi giới thiệu với cậu.” Hạ Nhất Dương cực kỳ hưng phấn, “Bạch Cẩn Nhất, quyền vương hạng nhẹ trẻ tuổi nhất trong nước. Giang Thâm, diễn viên ballet nổi danh quốc tế.”
Trịnh Dư An nhất thời bị hai tên tuổi vừa toàn quốc vừa quốc tế làm cho choáng váng. Anh nhìn Giang Thâm, cứ cảm thấy quen quen.
“Buổi diễn lưu động của đoàn múa Lai Nghi lần trước.” Trịnh Dư An hỏi, “Cậu có biểu diễn không nhỉ?”
Giang Thâm hơi giật mình: “Anh Trịnh có tới xem ạ?”
Trịnh Dư An cũng không có nhiều tế bào nghệ thuật tới vậy, người có hứng thú với mấy bộ môn này là Yến Thư Vọng. Anh nhớ đối phương có kiếm được vé buổi diễn cuối năm, hai người tính cùng đi xem.
Giang Thâm, “Cuối năm em cũng có tiết mục, hợp tác cùng sư huynh Tinh Chi.”
Trịnh Dư An “ồ” lên một tiếng, cổ vũ: “Bọn tôi nhất định sẽ tới xem, nhất định sẽ tới xem.”
Bạch Cẩn Nhất đứng ở ngoài có chút chán. Hắn quét mắt nhìn xung quanh một lượt, im lặng nhướn mày, hất hất cằm với Thẩm Lạc, thì thầm: “Thế này cũng lộ quá đi? Người bạn kia của anh tính làm gì?”
Thẩm Lạc thấy trang trí như này thì sao có thể không biết. Trong lòng hận không thể cười nhạo Yến Thư Vọng năm trăm lần, nhưng cũng ghen tị người ta có thể cầu hôn một cách quang minh chính đại như vậy. Phô bày tình cảm trước mặt chưa đủ, còn bắt người ta ăn cơm chó, đúng là không phúc hậu!
Đương nhiên người bực dọc chắc chắn không chỉ có mình hắn. Lúc Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương đến, lúc này mới có thể gọi là tới cao trào.
Tạ Mạnh không kịp thay quần áo, có điều anh là Giám đốc chi nhánh, không cần cả ngày mặc đồng phục ngân hàng. Cả bộ vest đen cũng không sai lệch, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác dáng ngắn màu nâu nhạt.
Quý Khâm Dương đã đổi màu tóc, lần này lại nhuộm màu hồng nhạt và còn làm cả xoăn. Hắn không búi nửa đầu như trong ảnh lần trước bên tạp chí chụp trộm được mà cột trực tiếp thành đuôi ngựa. Vì làm xoăn nên tóc càng thêm bồng bềnh, nhìn từ xa trông giống búi tóc nụ hoa của mấy cô gái.
Màu hồng làm nền cho làn da trắng như tuyết của hắn, mặt mũi như trăng sáng. Cái khí chất phi giới tính nhưng không hề yếu ớt này khó có người thứ hai có thể cán đáng nổi.
Giới thời trang chính thống cực kỳ ưu ái Quý Khâm Dương. Hôm nay hắn thậm chí còn mặc một chiếc áo lông nổi bật, cách miêu tả “đóa hoa phú quý của nhân gian” cũng không so được với sự công phá mạnh mẽ của người này.
(Đóa hoa phú quý của nhân gian: miêu tả vẻ đẹp rực rỡ, diễm lệ, cao quý tựa hoa mẫu đơn)
Trịnh Dư An biết Quý Khâm Dương, nhưng anh không ngờ người kia lại ăn mặc như thể muốn tới đập phá như vậy, mất một lúc cũng không biết nên có biểu cảm như nào.
Tạ Mạnh trao đổi danh thiếp với anh, quét mã Wechat gọi nhau bạn tốt, bình thản bảo: “Đừng để ý anh ấy, tính cách cứ vậy đấy.”
Trịnh Dư An ở lâu với Yến Thư Vọng cũng có chút mưa dầm thấm đất, lúc này cũng coi như rõ mối quan hệ giữa Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương, rất có cảm giác cảm thông cho người cùng cảnh ngộ.
Bạn cũ bạn mới đều đã tới rồi, Trịnh Dư An không thể không tiếp đón. Anh dẫn cả một nhóm đàn ông hùng dũng bước vào, sau khi Lâm Niệm Tường nhìn thấy thì có chút khiếp sợ.
“Đều là bạn cậu mới tới à?” Anh ta hỏi.
Tùy thực ra chỉ có thể tính là Hạ Nhất Dương mời nhưng Trịnh Dư An rất có nghĩa khí, tuyệt đối chịu trách nhiệm: “Đúng vậy.”
Lâm Niệm Tường im lặng một lúc, hỏi: “Cậu biết hôm nay mấy cậu tính làm gì không?”
Trịnh Dư An chớp chớp mắt: “Không phải ăn cơm sao?”
Lâm Niệm Tường cạn lời, gào gọi “Colin”. Trịnh Dư An vừa ngẩng lên liền thấy Yến Thư Vọng chậm rãi bước tới từ đầu kia bãi cỏ.
Hắn mặc bộ lễ phục cùng kiểu dáng với Trịnh Dư An, điểm khác biệt duy nhất là có thêm phần đuôi tôm. Tóc hắn để thả, lộ phần trán sáng sủa, mặt mũi tinh xảo tới vô song.
Trịnh Dư An cầm bó hoa ngơ ngẩn tại đó, mãi tới khi Yến Thư Vọng đi đến trước mặt, anh mới có phản ứng. Anh theo bản năng muốn tặng hoa cho đối phương, sau đó liền thấy Yến Thư Vọng lấy ra một hộp nhẫn.
Ngoại trừ Hạ Nhất Dương, Tạ Mạnh và Giang Thâm, tất cả những người đàn ông khác đều mang vẻ mặt “Tôi biết mà!” đầy sự không phục.
Yến Thư Vọng còn cố ý quét mắt nhìn phía sau anh, bình tĩnh như kẻ chiến thắng cuối cùng: “Em mời không ít người nhỉ?”
Trịnh Dư An lúc này chắc chắn không thể giải thích, chỉ có thể lúng túng đáp một tiếng “Dạ”. Anh cuối cùng cũng bắt đầu thấy căng thẳng, đầy chờ mong dán mắt nhìn Yến Thư Vọng mở hộp đựng nhẫn, lấy một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng nam đeo lên ngón vô danh trên tay trái của anh.
Yến Thư Vọng như thể ở chốn không người hơi cúi đầu, nghiêng cằm hôn Trịnh Dư An.
“Viên Viên à.” Yến Thư Vọng đột nhiên gọi biệt danh của anh, rồi hắn lại hôn lên mặt Trịnh Dư An, cười bảo: “Giáng Sinh vui vẻ.”– HOÀN –
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất