Chương 104: Vụ án thứ sáu: Trần gian hiểm ác
Vụ án gánh tội thay trong vụ tai nạn giao thông vào đêm Giáng sinh cuối cùng cũng kết thúc, mọi người hoàn thành việc chuyển giao, các hạng mục tư liệu cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Công tác kết thúc vụ án chấm dứt, đảo mắt đã sắp đến Trung thu, tất cả các ngành của lực lượng cảnh sát đều bắt đầu nắm chắc thời gian tiến hành huấn luyện hằng ngày để ứng phó với sát hạch cuối năm.
Trong phòng huấn luyện bắn súng của Cục cảnh sát Nam Thành có vài cảnh sát đang tiến hành luyện tập bắn, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng đoàng đoàng.
Khu huấn luyện này mới vừa xây dựng thêm cách đây không lâu, nằm ở phía sau Cảnh cục, được chia thành nhiều phòng với đầy đủ các thiết bị tập luyện thể hình, còn có phòng huấn luyện chiến đấu cùng bắn súng.
Sát hạch cuối năm hàng năm ở Cảnh cục cùng với huấn luyện cảnh vụ của các phân cục đều diễn ra ở trong này.
Phòng huấn luyện bắn súng rộng hơn một nghìn mét vuông, lúc này Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đang cùng đứng trước bia mục tiêu hai mươi lăm mét.
Buổi chiều hôm này, Tống Văn đặc biệt kéo Lục Tư Ngữ qua đây, gọi hoa mỹ là tiến hành phụ đạo cá nhân. Hiện tại các loại giải thích lý thuyết đã hoàn thành, đã đến lúc vào giai đoạn thực chiến.
"...... Kiểm tra súng, kiểm tra đạn, ngắm, bắn, phải thực hiện liền mạch lưu loát, kỹ thuật bắn tốt thì viên đạn sẽ đi trúng đích, cho nên chúng ta phải luyện tập nhiều hơn. Sát hạch cuối năm chúng ta phải đạt trên 60 điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn." Tống Văn nói chuyện, tay chỉ vào khuỷu tay Lục Tư Ngữ, "Chỗ này nâng cao hơn một chút, quan trọng cơ thể phải kéo căng, đặc biệt phải chú ý dùng sức ở eo, khiến cho cơ thể ghi nhớ."
Trên đầu Lục Tư Ngữ đeo bịt tai chống sốc chống ồn chuyên dụng của phòng bắn, trên mắt cũng đeo kính bảo hộ, anh ngắm bắn, rồi bóp cò.
Đoàng một tiếng, viên đạn bay ra, sức giật khiến bả vai anh khẽ run lên.
"Hiện giờ kì thực tập của anh đã qua mấy tháng, tôi đang cân nhắc có nên làm đơn xin với Cố cục cho anh một khẩu súng hay không, nhưng mà bây giờ vẫn nên luyện bắn súng cho tốt trước đã." Tống Văn nói xong thì nhấn xuống cái nút, bảng thành tích điện tử của bia ngắm xuất hiện số điểm thành tích, vòng 8 điểm.
"Ây dooo, mới phát đầu tiên đã được thành tích này rồi, không tệ nha." Số điểm này ngoài dự đoán của Tống Văn.
Lục Tư Ngữ khiêm tốn nói: "Trước kia ở trường cảnh sát có học qua một chút, khi đó còn có một cuộc thi, chỉ là không có nhiều cơ hội tập luyện, cũng đã lâu rồi không bắn súng." Nói xong thì anh nhìn súng trong tay, gần đây không có cơ hội cầm súng, hơn nữa súng này vừa mới cầm lên tay chưa kịp thích ứng, nếu không thành tích của anh còn cao hơn thế này.
Tống Văn bị cái miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ của anh khơi dậy lòng hiếu thắng, cầm bịt tai bên cạnh mang lên: "Thỉnh thoảng bắn ra một phát súng tốt cũng không tính là có bản lĩnh, còn phải phụ thuộc vào điểm số trung bình nữa. Tôi cũng lâu rồi không luyện, chúng ta so bắn mười phát đi."
"Được." Lục Tư Ngữ đáp ứng.
Tống Văn liền đứng qua bia bắn bên cạnh Lục Tư Ngữ, thuần thục lên đạn.
Hai bia bắn thông báo đã hoàn thành chuẩn bị, hai người bắt đầu bóp cò bắn súng, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bắn vang lên tiếng súng nổ không ngừng.
Mười phát rất nhanh đã hoàn thành, bia bắn yên tĩnh trong chốc lát rồi hiện lên thành tích, Tống Văn là 83 điểm, Lục Tư Ngữ là 78 điểm, hai người hơn kém nhau chỉ 5 điểm.
Tống Văn kinh ngạc, kỳ sát hạch năm trước, so với lúc nay thì cậu cũng chỉ phát huy tốt hơn một chút thôi, 87 điểm đã xếp hạng nhất chung cuộc, thành tích này của Lục Tư Ngữ đã đủ để tiến vào top 3 rồi.
Hơn nữa Tống Văn đã cầm súng lâu như vậy, thời gian luyện tập nhiều hơn Lục Tư Ngữ gấp mấy lần, nói cách khác nếu Lục Tư Ngữ luyện tập thêm thì vẫn chưa biết được ai thắng ai thua.
Ở phương diện bắn súng Tống Văn luôn là cao thủ bất khả chiến bại trong Cục, không nghĩ tới hoá ra bên cạnh mình vẫn còn đang cất giấu một tay súng thiện xạ, nhất thời tâm tư háo thắng nổi lên: "Phần tử tội phạm cũng sẽ không đứng yên một chỗ, bia di động anh dám so không?"
Mục tiêu di động trong phòng huấn luyện của Cảnh cục là bia hình người, sẽ xuất hiện từ mọi hướng bất cứ lúc nào, mỗi lần người bắn sẽ chỉ có thời gian 2 giây để phản ứng, trong lúc này phải đưa ra phản ứng, ngắm bắn.
Đây là hạng mục khó nhất trong kỳ sát hạch cuối năm của Cục cảnh sát Nam Thành, chỉ dùng để thêm điểm, cho dù là lão cảnh sát cũng thường xuyên bắn không trúng bia. Giống như lão Giả, phần này của ông có phần lác đác, mười phát thường chỉ trúng ba hoặc bốn phát, đều không vượt qua được năm phát trúng.
Tống Văn luôn phản ứng nhạy bén, phần người khác không dám khiêu chiến này thì thành tích của cậu lại rất tốt, thường thì mười phát có thể trúng đích đến tám phát. Này đã là thành tích vô cùng tốt.
Lục Tư Ngữ hất cằm lên, mở miệng nói: "Được."
Vì thế hai người lại đi đến trước bia di động, Tống Văn trước tiên là giới thiệu quy tắc cùng phương pháp cho Lục Tư Ngữ, sau đó cậu bắn một phát làm mẫu trước cho Lục Tư Ngữ xem, Lục Tư Ngữ liền đứng bên cạnh nhìn cậu bắn súng.
Tống Văn làm xong chuẩn bị, nhấn chốt bắt đầu, chỉ thấy bên trái lập tức bắn ra tấm bia hình người, Tống Văn nhanh chóng phản ứng bóp cò, tiếp đó là ở phía trên......
Đoàng đoàng đoàng, đạn liên tục được bắn ra. Có một lần vừa kết thúc xong bia bên trái thì bên phải lập tức có bia bắn ra, phát đầu tiên của Tống Văn không trúng bia, cậu thở dài lắc đầu, không quá hài lòng với phản ứng của bản thân.
Bia bắn ra tạm thời dừng trong chốc lát, Tống Văn không dám thả lỏng sơ suất, nín thở, sau vài giây tạm dừng, bia hình người từ dưới đất đã trồi lên, Tống Văn bắn ra một phát, trúng đích, bia ngắm kia còn chưa thu hồi thì phía sau đã liên tục trồi lên ba tấm bia chồng lên nhau......
Tống Văn liên tục bắn ra ba phát súng, phát cuối cùng lại không trúng bia.
Cuối cùng, mười phát súng đã xong, thành tích hiện ra tổng cộng 67 điểm, hai lần bắn không trúng bia, thành tích này đối với hạng mục bia di động đã là vô cùng biến thái.
Trán Tống Văn ra một lớp mồ hôi mỏng, nói với Lục Tư Ngữ: "Tới lượt anh."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng đi đến phía trước, mắt sáng như đuốc.
Tống Văn đứng một bên nhìn anh, hôm nay Lục Tư Ngữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, lúc này lại mặc thêm áo gile chống đạn, mang bịt tai cùng kính bảo hộ. Quần áo đơn giản như vậy càng tôn thêm đôi chân dài và vòng eo nhỏ của anh, nhã nhặn cấm dục.
Bia bắn rất nhanh xuất hiện, vẻ mặt Lục Tư Ngữ bình tĩnh, trên gương mặt đẹp đẽ là một mảng lạnh lẽo, anh một phát lại một phát bắn ra, ra tay rất ổn, hai phát bắt đầu có một phát không trúng bia, sau khi thích ứng rồi thì thành tích càng ngày càng tốt, cư nhiên có một phát súng bùng nổ đến chín điểm.
Mười phát súng đã xong, thành tích tổng cộng 60 điểm, một lần không bắn trúng bia.
Tống Văn nhìn thành tích này, tán dương anh: "Bắn rất tốt, chỉ vuột mất một bia. Nhưng đây là lần đầu tiên bắn, thành tích này đã là vô cùng không tồi rồi."
Lục Tư Ngữ nói: "Vị trí bia bắn của cậu khó hơn của tôi, hơn nữa vòng bắn của tôi thấp hơn, tôi thua rồi......"
Tống Văn nói: "Bia bắn di động này là mô phỏng thực chiến, cái này tương đương với trong thực tế, tôi có một lần không đánh trúng vào giữa đối thủ, mà anh lại bắn trúng, cái kém hơn này có thể chính là sinh tử."
Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt: "Nhưng mà số điểm trên vòng của cậu cao, cái này có nghĩa là độ chính xác cao, có lẽ đối thủ của tôi còn có thể đánh trả, mà kẻ địch của cậu thì đã chết."
Tống Văn bị lời anh nói làm cho nở nụ cười: "Được rồi được rồi, xem như ngang tay."
Cậu hôm nay nổi lên tâm chơi đùa, muốn đem Lục Tư Ngữ thử qua một lần các hạng mục sát hạch, chỉ chỉ vào phòng huấn luyện chiến đấu đối diện, "Vật lộn, dám chơi không?"
Vừa nói ra Tống Văn đã có phần hối hận, cậu biết gần đây thân thể Lục Tư Ngữ không tốt, nói như vậy giống như đang khi dễ người ta.
Không nghĩ tới Lục Tư Ngữ lại gật đầu đồng ý: "Được."
Hai người cởi bỏ đồ trang bị, thay quần áo, mang theo bảo hộ đi lên đài vật lộn. Lục Tư Ngữ ra chiêu trước, Tống Văn cũng không nhường anh, đưa tay ra đỡ đòn rồi đánh trả, hai người anh tới tôi qua, sau hơn mười chiêu đều bắt đầu thở dốc.
Thân thể Lục Tư Ngữ linh hoạt, chiêu thức thiên về nhẹ nhàng đơn giản, sức lực Tống Văn chiếm ưu thế, nhưng lúc huấn luyện vẫn giữ sức lại không dám dùng toàn lực nên có chút bất lợi. Chỉ có điều Tống Văn đã có cái nhìn khác về thân thủ của Lục Tư Ngữ, cậu tuy rằng đã nhìn qua vài lần Lục Tư Ngữ ra tay, nhưng đứng một bên xem chiến vẫn kém hơn rất nhiều so với tự thân lên sàn đọ sức.
Đảo mắt lại qua thêm mấy chiêu, hai người cơ bản cũng coi như sức lực tương đương, Lục Tư Ngữ nhân cơ hội đấm một quyền về phía mặt Tống Văn, Tống Văn vội vàng nghiêng đầu né tránh, cùng lúc đó đưa tay phải lên tập kích về phía dưới sườn Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ không phòng bị, tay Tống Văn chạm vào được cơ thể anh.
Tống Văn vội vàng thu sức lại nhưng vẫn chậm hơn một chút, Lục Tư Ngữ lui về sau từng bước, sắc mặt khẽ thay đổi, cúi đầu vươn tay che chỗ bị thương.
Tống Văn cả kinh, đi về phía trước muốn đỡ lấy anh: "Không sao chứ anh?"
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Lục Tư Ngữ quét qua cẳng chân, Tống Văn lập tức mất thăng bằng, lúc này mới biết vừa rồi Lục Tư Ngữ lừa cậu, vội vàng kéo cánh tay của anh.
Vì thế hai người cùng nhau ngã xuống đài boxing, phía dưới mềm mại, Tống Văn xoay người đem Lục Tư Ngữ đặt dưới thân mình: "Anh nha, con hồ ly tinh nhỏ phúc hắc này."
Hai mắt Lục Tư Ngữ hiện lên tia gian xảo, đôi chân dài tách ra kẹp bên hông Tống Văn, đưa tay ra đẩy người phía trên, hai tay dùng lực muốn phản kháng ngăn chặn Tống Văn: "Tống đội, việc quân cơ không nề dối trá."
Không nghĩ tới Tống Văn vẫn còn chuẩn bị phía sau, nương theo động tác của Lục Tư Ngữ mà đánh trả trong nháy mắt, vươn tay nắm eo nhỏ của Lục Tư Ngữ, tay kia thì đặt trên yết hầu của anh, ép anh đến cứng đờ: "Nhưng anh làm sao mà so được với đội trưởng của anh chứ?"
Lần này Lục Tư Ngữ không đấu tranh nữa mà nằm đó thở hổn hển, về hạng mục này anh thật sự đánh không lại Tống Văn, lúc này Lục Tư Ngữ tóc tai hỗn loạn, nâng lên đôi mắt đẹp nhìn Tống Văn.
Tống Văn cũng cúi đầu nhìn anh, làn da trắng của Lục Tư Ngữ phảng phất như được làm từ sứ, trong một lúc, đôi mắt hai mí kia nhẹ nhàng hé ra, lông mi dày như một cái quạt nhỏ, từng sợi mi rõ ràng, đôi ngươi màu đen hơi lạnh lẽo buồn bã, màu của đôi môi mỏng cũng rất nhạt, theo hô hấp mà nhẹ nhàng chuyển động khiến cho Tống Văn có hơi nhịn không được mà muốn hôn xuống.
Tống Văn chợt nhớ tới bên cạnh vẫn còn những cảnh sát khác đang huấn luyện, thân thể nhất thời cứng đờ.
"Lúc sáng Cố cục tìm cậu có chuyện gì thế?" Lục Tư Ngữ dường như cũng hiểu được sự xấu hổ, nghiêng đầu không dám đối mắt với Tống Văn, mở miệng hỏi cậu.
Buổi sáng trước giờ cơm trưa, Tống Văn bỗng nhiên bị Cố cục gọi đi, trong lòng Lục Tư Ngữ có hơi tò mò đối với cuộc trò chuyện dài đằng đẵng của hai người.
Chân Tống Văn vừa lúc kẹp vào thắt lưng Lục Tư Ngữ, cậu có thể cảm nhận được đường nét chiếc eo của anh dưới bộ đồ huấn luyện. Tư thế của hai người thật sự có chút mập mờ, cậu đứng lên khỏi người Lục Tư Ngữ, rồi đưa tay kéo anh lên nói: "Nói chuyện thăng chức lên đội trưởng chi đội."
Cảnh sát hình sự của Nam Thành chia thành ba đội, vị trí đội trưởng chi đội phía trên vẫn còn trống, vốn tỷ lệ phá án của Tống Văn là cao nhất, chỉ có điều tư lịch của cậu vẫn còn thấp.
Gần đây Tống Văn liên tiếp phá mấy vụ án, trong vụ án mới còn có công tháo gỡ bom mìn, nếu không thăng chức cho cậu thì có phần khó nói, cho nên lần này Cố cục mới gọi Tống Văn đến nói chuyện, đem chuyện xét duyệt cậu thăng chúc nộp lên trên.
Tống Văn cầm balo của Lục Tư Ngữ lại đây, "Lão Phó thăng chức, vị trí đội phó còn trống, trong đội sẽ có thêm hai người mới. Tôi có xin với Cố cục, nếu tôi có thể làm đội trưởng chi đội, ấn theo quy định là có thể được bố trí thêm một trợ lý cảnh sát." Nói chuyện, cậu cầm chai nước khoáng bên cạnh người lên uống.
Lục Tư Ngữ lấy ra bình giữ nhiệt trong balo, cúi đầu uống một ngụm. Trong lòng hai người đều rõ ràng, cái tên mà Tống Văn báo cáo lên là của ai.
Mới vừa nãy, Tống Văn còn bị Cố cục xỏ xiên một phen, nói thời điểm Lục Tư Ngữ tới là ai đã một mực từ chối không muốn nhận, hiện giờ lại xem như bảo bối mà không chịu buông tay. Nhưng mà lúc đầu, Tống Văn làm sao có thể đoán trước được ngày hôm nay chứ?
"Kia gì nhỉ," Tống Văn uống mấy ngụm nước rồi lau khoé miệng, "Hiện giờ mới chỉ là báo lên, bên trên không nhất định sẽ phê chuẩn đâu...... Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả, Cố cục không cho tôi tiết lộ với người khác, anh giúp tôi giữ bí mật nhé."
Phê duyệt thăng chức lên đội trưởng chi đội của Cục thành phố theo lý thuyết thì sẽ được đặt lên bàn Tống Thành, đến lúc đó thái độ của lão ba nhà mình là gì, cậu vẫn lần không ra.
Lục Tư Ngữ gật đầu, biết rõ chuyện này, anh là một người thông minh, ngẩng đầu nói với Tống Văn: "Cho nên cậu tìm tôi luyện súng, là vì......"
Tống Văn đứng đối diện Lục Tư Ngữ nhìn anh: "Có ba trường hợp, thứ nhất chúng ta đều thăng chức, nếu anh thăng lên làm trợ lý cảnh sát tôi sẽ trực tiếp xin súng chia cho anh. Trường hợp thứ hai, nếu tôi được thăng chức nhưng anh vẫn còn ở lại đội một, tôi lo lắng cho anh nên sẽ để lại cho anh một khẩu súng. Trường hợp thứ ba, bên trên không phê duyệt, cứ duy trì nguyên trạng hiện giờ, vậy thì còn phải luyện tập thêm một thời gian nữa."
Trên thực tế, trường hợp thứ nhất cùng thứ ba là tốt nhất, nếu là trường hợp thứ hai thì Tống Văn đã chuẩn bị xong chuyện đàm phán cùng Tống Thành.
Nếu Lục Tư Ngữ không đi theo cậu, bản thân thăng chức lên làm một người đội trưởng vẻ vang thì có ý nghĩa gì đâu? Còn nữa, cậu vừa mới ầm ĩ cùng Hứa Trường Anh xong, làm sao mà không biết xấu hổ để Lục Tư Ngữ một mình lưu lại đội chứ.
Thấy Lục Tư Ngữ đã nghỉ ngơi được hòm hòm, Tống Văn nói: "Đi thôi, huấn luyện đã nửa ngày rồi, đi tắm rửa nào."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cất bình nước vào, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn đi siêu thị mua này nọ, buổi tối nấu ăn."
Một cái án tử phía trước khiến cho mọi người trong đội như đang trên một sợi dây cót buộc chặt, hiện tại cuối cùng cũng phá được án, đã có thể thả lỏng một chút.
Tống Văn đã chờ bữa tiệc lớn này từ lâu, nghe được câu của nói của Lục Tư Ngữ còn cao hứng hơn việc Cố cục tìm cậu nói chuyện thăng chức tăng lương, nhướng mày nói: "Được, trở về tôi làm trợ thủ cho anh."
Công tác kết thúc vụ án chấm dứt, đảo mắt đã sắp đến Trung thu, tất cả các ngành của lực lượng cảnh sát đều bắt đầu nắm chắc thời gian tiến hành huấn luyện hằng ngày để ứng phó với sát hạch cuối năm.
Trong phòng huấn luyện bắn súng của Cục cảnh sát Nam Thành có vài cảnh sát đang tiến hành luyện tập bắn, thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng đoàng đoàng.
Khu huấn luyện này mới vừa xây dựng thêm cách đây không lâu, nằm ở phía sau Cảnh cục, được chia thành nhiều phòng với đầy đủ các thiết bị tập luyện thể hình, còn có phòng huấn luyện chiến đấu cùng bắn súng.
Sát hạch cuối năm hàng năm ở Cảnh cục cùng với huấn luyện cảnh vụ của các phân cục đều diễn ra ở trong này.
Phòng huấn luyện bắn súng rộng hơn một nghìn mét vuông, lúc này Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đang cùng đứng trước bia mục tiêu hai mươi lăm mét.
Buổi chiều hôm này, Tống Văn đặc biệt kéo Lục Tư Ngữ qua đây, gọi hoa mỹ là tiến hành phụ đạo cá nhân. Hiện tại các loại giải thích lý thuyết đã hoàn thành, đã đến lúc vào giai đoạn thực chiến.
"...... Kiểm tra súng, kiểm tra đạn, ngắm, bắn, phải thực hiện liền mạch lưu loát, kỹ thuật bắn tốt thì viên đạn sẽ đi trúng đích, cho nên chúng ta phải luyện tập nhiều hơn. Sát hạch cuối năm chúng ta phải đạt trên 60 điểm mới có thể đạt tiêu chuẩn." Tống Văn nói chuyện, tay chỉ vào khuỷu tay Lục Tư Ngữ, "Chỗ này nâng cao hơn một chút, quan trọng cơ thể phải kéo căng, đặc biệt phải chú ý dùng sức ở eo, khiến cho cơ thể ghi nhớ."
Trên đầu Lục Tư Ngữ đeo bịt tai chống sốc chống ồn chuyên dụng của phòng bắn, trên mắt cũng đeo kính bảo hộ, anh ngắm bắn, rồi bóp cò.
Đoàng một tiếng, viên đạn bay ra, sức giật khiến bả vai anh khẽ run lên.
"Hiện giờ kì thực tập của anh đã qua mấy tháng, tôi đang cân nhắc có nên làm đơn xin với Cố cục cho anh một khẩu súng hay không, nhưng mà bây giờ vẫn nên luyện bắn súng cho tốt trước đã." Tống Văn nói xong thì nhấn xuống cái nút, bảng thành tích điện tử của bia ngắm xuất hiện số điểm thành tích, vòng 8 điểm.
"Ây dooo, mới phát đầu tiên đã được thành tích này rồi, không tệ nha." Số điểm này ngoài dự đoán của Tống Văn.
Lục Tư Ngữ khiêm tốn nói: "Trước kia ở trường cảnh sát có học qua một chút, khi đó còn có một cuộc thi, chỉ là không có nhiều cơ hội tập luyện, cũng đã lâu rồi không bắn súng." Nói xong thì anh nhìn súng trong tay, gần đây không có cơ hội cầm súng, hơn nữa súng này vừa mới cầm lên tay chưa kịp thích ứng, nếu không thành tích của anh còn cao hơn thế này.
Tống Văn bị cái miêu tả nhẹ nhàng bâng quơ của anh khơi dậy lòng hiếu thắng, cầm bịt tai bên cạnh mang lên: "Thỉnh thoảng bắn ra một phát súng tốt cũng không tính là có bản lĩnh, còn phải phụ thuộc vào điểm số trung bình nữa. Tôi cũng lâu rồi không luyện, chúng ta so bắn mười phát đi."
"Được." Lục Tư Ngữ đáp ứng.
Tống Văn liền đứng qua bia bắn bên cạnh Lục Tư Ngữ, thuần thục lên đạn.
Hai bia bắn thông báo đã hoàn thành chuẩn bị, hai người bắt đầu bóp cò bắn súng, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng bắn vang lên tiếng súng nổ không ngừng.
Mười phát rất nhanh đã hoàn thành, bia bắn yên tĩnh trong chốc lát rồi hiện lên thành tích, Tống Văn là 83 điểm, Lục Tư Ngữ là 78 điểm, hai người hơn kém nhau chỉ 5 điểm.
Tống Văn kinh ngạc, kỳ sát hạch năm trước, so với lúc nay thì cậu cũng chỉ phát huy tốt hơn một chút thôi, 87 điểm đã xếp hạng nhất chung cuộc, thành tích này của Lục Tư Ngữ đã đủ để tiến vào top 3 rồi.
Hơn nữa Tống Văn đã cầm súng lâu như vậy, thời gian luyện tập nhiều hơn Lục Tư Ngữ gấp mấy lần, nói cách khác nếu Lục Tư Ngữ luyện tập thêm thì vẫn chưa biết được ai thắng ai thua.
Ở phương diện bắn súng Tống Văn luôn là cao thủ bất khả chiến bại trong Cục, không nghĩ tới hoá ra bên cạnh mình vẫn còn đang cất giấu một tay súng thiện xạ, nhất thời tâm tư háo thắng nổi lên: "Phần tử tội phạm cũng sẽ không đứng yên một chỗ, bia di động anh dám so không?"
Mục tiêu di động trong phòng huấn luyện của Cảnh cục là bia hình người, sẽ xuất hiện từ mọi hướng bất cứ lúc nào, mỗi lần người bắn sẽ chỉ có thời gian 2 giây để phản ứng, trong lúc này phải đưa ra phản ứng, ngắm bắn.
Đây là hạng mục khó nhất trong kỳ sát hạch cuối năm của Cục cảnh sát Nam Thành, chỉ dùng để thêm điểm, cho dù là lão cảnh sát cũng thường xuyên bắn không trúng bia. Giống như lão Giả, phần này của ông có phần lác đác, mười phát thường chỉ trúng ba hoặc bốn phát, đều không vượt qua được năm phát trúng.
Tống Văn luôn phản ứng nhạy bén, phần người khác không dám khiêu chiến này thì thành tích của cậu lại rất tốt, thường thì mười phát có thể trúng đích đến tám phát. Này đã là thành tích vô cùng tốt.
Lục Tư Ngữ hất cằm lên, mở miệng nói: "Được."
Vì thế hai người lại đi đến trước bia di động, Tống Văn trước tiên là giới thiệu quy tắc cùng phương pháp cho Lục Tư Ngữ, sau đó cậu bắn một phát làm mẫu trước cho Lục Tư Ngữ xem, Lục Tư Ngữ liền đứng bên cạnh nhìn cậu bắn súng.
Tống Văn làm xong chuẩn bị, nhấn chốt bắt đầu, chỉ thấy bên trái lập tức bắn ra tấm bia hình người, Tống Văn nhanh chóng phản ứng bóp cò, tiếp đó là ở phía trên......
Đoàng đoàng đoàng, đạn liên tục được bắn ra. Có một lần vừa kết thúc xong bia bên trái thì bên phải lập tức có bia bắn ra, phát đầu tiên của Tống Văn không trúng bia, cậu thở dài lắc đầu, không quá hài lòng với phản ứng của bản thân.
Bia bắn ra tạm thời dừng trong chốc lát, Tống Văn không dám thả lỏng sơ suất, nín thở, sau vài giây tạm dừng, bia hình người từ dưới đất đã trồi lên, Tống Văn bắn ra một phát, trúng đích, bia ngắm kia còn chưa thu hồi thì phía sau đã liên tục trồi lên ba tấm bia chồng lên nhau......
Tống Văn liên tục bắn ra ba phát súng, phát cuối cùng lại không trúng bia.
Cuối cùng, mười phát súng đã xong, thành tích hiện ra tổng cộng 67 điểm, hai lần bắn không trúng bia, thành tích này đối với hạng mục bia di động đã là vô cùng biến thái.
Trán Tống Văn ra một lớp mồ hôi mỏng, nói với Lục Tư Ngữ: "Tới lượt anh."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng đi đến phía trước, mắt sáng như đuốc.
Tống Văn đứng một bên nhìn anh, hôm nay Lục Tư Ngữ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần đen, lúc này lại mặc thêm áo gile chống đạn, mang bịt tai cùng kính bảo hộ. Quần áo đơn giản như vậy càng tôn thêm đôi chân dài và vòng eo nhỏ của anh, nhã nhặn cấm dục.
Bia bắn rất nhanh xuất hiện, vẻ mặt Lục Tư Ngữ bình tĩnh, trên gương mặt đẹp đẽ là một mảng lạnh lẽo, anh một phát lại một phát bắn ra, ra tay rất ổn, hai phát bắt đầu có một phát không trúng bia, sau khi thích ứng rồi thì thành tích càng ngày càng tốt, cư nhiên có một phát súng bùng nổ đến chín điểm.
Mười phát súng đã xong, thành tích tổng cộng 60 điểm, một lần không bắn trúng bia.
Tống Văn nhìn thành tích này, tán dương anh: "Bắn rất tốt, chỉ vuột mất một bia. Nhưng đây là lần đầu tiên bắn, thành tích này đã là vô cùng không tồi rồi."
Lục Tư Ngữ nói: "Vị trí bia bắn của cậu khó hơn của tôi, hơn nữa vòng bắn của tôi thấp hơn, tôi thua rồi......"
Tống Văn nói: "Bia bắn di động này là mô phỏng thực chiến, cái này tương đương với trong thực tế, tôi có một lần không đánh trúng vào giữa đối thủ, mà anh lại bắn trúng, cái kém hơn này có thể chính là sinh tử."
Lục Tư Ngữ chớp chớp mắt: "Nhưng mà số điểm trên vòng của cậu cao, cái này có nghĩa là độ chính xác cao, có lẽ đối thủ của tôi còn có thể đánh trả, mà kẻ địch của cậu thì đã chết."
Tống Văn bị lời anh nói làm cho nở nụ cười: "Được rồi được rồi, xem như ngang tay."
Cậu hôm nay nổi lên tâm chơi đùa, muốn đem Lục Tư Ngữ thử qua một lần các hạng mục sát hạch, chỉ chỉ vào phòng huấn luyện chiến đấu đối diện, "Vật lộn, dám chơi không?"
Vừa nói ra Tống Văn đã có phần hối hận, cậu biết gần đây thân thể Lục Tư Ngữ không tốt, nói như vậy giống như đang khi dễ người ta.
Không nghĩ tới Lục Tư Ngữ lại gật đầu đồng ý: "Được."
Hai người cởi bỏ đồ trang bị, thay quần áo, mang theo bảo hộ đi lên đài vật lộn. Lục Tư Ngữ ra chiêu trước, Tống Văn cũng không nhường anh, đưa tay ra đỡ đòn rồi đánh trả, hai người anh tới tôi qua, sau hơn mười chiêu đều bắt đầu thở dốc.
Thân thể Lục Tư Ngữ linh hoạt, chiêu thức thiên về nhẹ nhàng đơn giản, sức lực Tống Văn chiếm ưu thế, nhưng lúc huấn luyện vẫn giữ sức lại không dám dùng toàn lực nên có chút bất lợi. Chỉ có điều Tống Văn đã có cái nhìn khác về thân thủ của Lục Tư Ngữ, cậu tuy rằng đã nhìn qua vài lần Lục Tư Ngữ ra tay, nhưng đứng một bên xem chiến vẫn kém hơn rất nhiều so với tự thân lên sàn đọ sức.
Đảo mắt lại qua thêm mấy chiêu, hai người cơ bản cũng coi như sức lực tương đương, Lục Tư Ngữ nhân cơ hội đấm một quyền về phía mặt Tống Văn, Tống Văn vội vàng nghiêng đầu né tránh, cùng lúc đó đưa tay phải lên tập kích về phía dưới sườn Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ không phòng bị, tay Tống Văn chạm vào được cơ thể anh.
Tống Văn vội vàng thu sức lại nhưng vẫn chậm hơn một chút, Lục Tư Ngữ lui về sau từng bước, sắc mặt khẽ thay đổi, cúi đầu vươn tay che chỗ bị thương.
Tống Văn cả kinh, đi về phía trước muốn đỡ lấy anh: "Không sao chứ anh?"
Lời còn chưa nói xong thì đã bị Lục Tư Ngữ quét qua cẳng chân, Tống Văn lập tức mất thăng bằng, lúc này mới biết vừa rồi Lục Tư Ngữ lừa cậu, vội vàng kéo cánh tay của anh.
Vì thế hai người cùng nhau ngã xuống đài boxing, phía dưới mềm mại, Tống Văn xoay người đem Lục Tư Ngữ đặt dưới thân mình: "Anh nha, con hồ ly tinh nhỏ phúc hắc này."
Hai mắt Lục Tư Ngữ hiện lên tia gian xảo, đôi chân dài tách ra kẹp bên hông Tống Văn, đưa tay ra đẩy người phía trên, hai tay dùng lực muốn phản kháng ngăn chặn Tống Văn: "Tống đội, việc quân cơ không nề dối trá."
Không nghĩ tới Tống Văn vẫn còn chuẩn bị phía sau, nương theo động tác của Lục Tư Ngữ mà đánh trả trong nháy mắt, vươn tay nắm eo nhỏ của Lục Tư Ngữ, tay kia thì đặt trên yết hầu của anh, ép anh đến cứng đờ: "Nhưng anh làm sao mà so được với đội trưởng của anh chứ?"
Lần này Lục Tư Ngữ không đấu tranh nữa mà nằm đó thở hổn hển, về hạng mục này anh thật sự đánh không lại Tống Văn, lúc này Lục Tư Ngữ tóc tai hỗn loạn, nâng lên đôi mắt đẹp nhìn Tống Văn.
Tống Văn cũng cúi đầu nhìn anh, làn da trắng của Lục Tư Ngữ phảng phất như được làm từ sứ, trong một lúc, đôi mắt hai mí kia nhẹ nhàng hé ra, lông mi dày như một cái quạt nhỏ, từng sợi mi rõ ràng, đôi ngươi màu đen hơi lạnh lẽo buồn bã, màu của đôi môi mỏng cũng rất nhạt, theo hô hấp mà nhẹ nhàng chuyển động khiến cho Tống Văn có hơi nhịn không được mà muốn hôn xuống.
Tống Văn chợt nhớ tới bên cạnh vẫn còn những cảnh sát khác đang huấn luyện, thân thể nhất thời cứng đờ.
"Lúc sáng Cố cục tìm cậu có chuyện gì thế?" Lục Tư Ngữ dường như cũng hiểu được sự xấu hổ, nghiêng đầu không dám đối mắt với Tống Văn, mở miệng hỏi cậu.
Buổi sáng trước giờ cơm trưa, Tống Văn bỗng nhiên bị Cố cục gọi đi, trong lòng Lục Tư Ngữ có hơi tò mò đối với cuộc trò chuyện dài đằng đẵng của hai người.
Chân Tống Văn vừa lúc kẹp vào thắt lưng Lục Tư Ngữ, cậu có thể cảm nhận được đường nét chiếc eo của anh dưới bộ đồ huấn luyện. Tư thế của hai người thật sự có chút mập mờ, cậu đứng lên khỏi người Lục Tư Ngữ, rồi đưa tay kéo anh lên nói: "Nói chuyện thăng chức lên đội trưởng chi đội."
Cảnh sát hình sự của Nam Thành chia thành ba đội, vị trí đội trưởng chi đội phía trên vẫn còn trống, vốn tỷ lệ phá án của Tống Văn là cao nhất, chỉ có điều tư lịch của cậu vẫn còn thấp.
Gần đây Tống Văn liên tiếp phá mấy vụ án, trong vụ án mới còn có công tháo gỡ bom mìn, nếu không thăng chức cho cậu thì có phần khó nói, cho nên lần này Cố cục mới gọi Tống Văn đến nói chuyện, đem chuyện xét duyệt cậu thăng chúc nộp lên trên.
Tống Văn cầm balo của Lục Tư Ngữ lại đây, "Lão Phó thăng chức, vị trí đội phó còn trống, trong đội sẽ có thêm hai người mới. Tôi có xin với Cố cục, nếu tôi có thể làm đội trưởng chi đội, ấn theo quy định là có thể được bố trí thêm một trợ lý cảnh sát." Nói chuyện, cậu cầm chai nước khoáng bên cạnh người lên uống.
Lục Tư Ngữ lấy ra bình giữ nhiệt trong balo, cúi đầu uống một ngụm. Trong lòng hai người đều rõ ràng, cái tên mà Tống Văn báo cáo lên là của ai.
Mới vừa nãy, Tống Văn còn bị Cố cục xỏ xiên một phen, nói thời điểm Lục Tư Ngữ tới là ai đã một mực từ chối không muốn nhận, hiện giờ lại xem như bảo bối mà không chịu buông tay. Nhưng mà lúc đầu, Tống Văn làm sao có thể đoán trước được ngày hôm nay chứ?
"Kia gì nhỉ," Tống Văn uống mấy ngụm nước rồi lau khoé miệng, "Hiện giờ mới chỉ là báo lên, bên trên không nhất định sẽ phê chuẩn đâu...... Chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cả, Cố cục không cho tôi tiết lộ với người khác, anh giúp tôi giữ bí mật nhé."
Phê duyệt thăng chức lên đội trưởng chi đội của Cục thành phố theo lý thuyết thì sẽ được đặt lên bàn Tống Thành, đến lúc đó thái độ của lão ba nhà mình là gì, cậu vẫn lần không ra.
Lục Tư Ngữ gật đầu, biết rõ chuyện này, anh là một người thông minh, ngẩng đầu nói với Tống Văn: "Cho nên cậu tìm tôi luyện súng, là vì......"
Tống Văn đứng đối diện Lục Tư Ngữ nhìn anh: "Có ba trường hợp, thứ nhất chúng ta đều thăng chức, nếu anh thăng lên làm trợ lý cảnh sát tôi sẽ trực tiếp xin súng chia cho anh. Trường hợp thứ hai, nếu tôi được thăng chức nhưng anh vẫn còn ở lại đội một, tôi lo lắng cho anh nên sẽ để lại cho anh một khẩu súng. Trường hợp thứ ba, bên trên không phê duyệt, cứ duy trì nguyên trạng hiện giờ, vậy thì còn phải luyện tập thêm một thời gian nữa."
Trên thực tế, trường hợp thứ nhất cùng thứ ba là tốt nhất, nếu là trường hợp thứ hai thì Tống Văn đã chuẩn bị xong chuyện đàm phán cùng Tống Thành.
Nếu Lục Tư Ngữ không đi theo cậu, bản thân thăng chức lên làm một người đội trưởng vẻ vang thì có ý nghĩa gì đâu? Còn nữa, cậu vừa mới ầm ĩ cùng Hứa Trường Anh xong, làm sao mà không biết xấu hổ để Lục Tư Ngữ một mình lưu lại đội chứ.
Thấy Lục Tư Ngữ đã nghỉ ngơi được hòm hòm, Tống Văn nói: "Đi thôi, huấn luyện đã nửa ngày rồi, đi tắm rửa nào."
Lục Tư Ngữ ừ một tiếng, cất bình nước vào, nghĩ nghĩ rồi nói: "Hôm nay là cuối tuần, tôi muốn đi siêu thị mua này nọ, buổi tối nấu ăn."
Một cái án tử phía trước khiến cho mọi người trong đội như đang trên một sợi dây cót buộc chặt, hiện tại cuối cùng cũng phá được án, đã có thể thả lỏng một chút.
Tống Văn đã chờ bữa tiệc lớn này từ lâu, nghe được câu của nói của Lục Tư Ngữ còn cao hứng hơn việc Cố cục tìm cậu nói chuyện thăng chức tăng lương, nhướng mày nói: "Được, trở về tôi làm trợ thủ cho anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất