Chương 105
HỒ SƠ HÌNH SỰ TRINH SÁT
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
Vì để được ăn ngon, Tống Văn còn đặc biệt xin nghỉ lúc bốn giờ rưỡi. Hôm nay Lục Tư Ngữ lái xe, hai người đi thẳng tới một siêu thị bán đồ tươi sống cỡ lớn cách tiểu khu không xa.
Bình thường Lục Tư Ngữ đều là đặt hàng giao tận nhà của chỗ này, nhưng hôm nay được tan tầm sớm nên muốn tự đến đây mua thức ăn.
Sắp đến Trung thu nên trong siêu thị được trang trí đầy những dây đèn đủ màu sắc, thông tin giảm giá chữ đỏ nền vàng được dán khắp nơi, tựa như đi vào mà không mua gì về là quá lỗ vốn vậy.
Siêu thị mở bên cạnh tiểu khu sa hoa thì cấp bậc tự nhiên sẽ không thấp.
Nơi này có rất nhiều thực phẩm nhập khẩu mà bình thường Tống Văn không thấy qua, gia vị xa lạ, các loại rượu ngoại, nhãn hiệu được viết bằng tiếng của nhiều quốc gia được bày đầy ắp trên mấy cái kệ cao.
Vòng qua một chỗ ngoặc là đến khu vực đồ tươi sống, tất cả đều là hoa quả rau dưa tuyệt đối tươi mới được sắp xếp thành hàng ngay ngắn, còn có hơi nước được phun ra lất phất. Những thứ này rõ ràng là tươi hơn rất nhiều so với chỗ khác, tươi ngon mọng nước như vừa được hái xuống, cuống rau cũng còn rất mới.
Nếu nói có chỗ không tốt thì chính là rất đắt, giá cả của mấy loại thịt đều đắt gấp đôi giá ở những siêu thị khác. Ngoài ra cũng có rất nhiều tôm cá sống, cùng cua hoàng đế to bằng chậu rửa mặt đang bò chậm rãi trong bể, còn có tôm hùm to bằng cánh tay trẻ nhỏ, giá cả phía trên đắt đến líu lưỡi.
Khu vực gia cầm cũng được quét dọn rất sạch sẽ, tất cả gia cầm đều được nhốt trong lồng trong suốt, cách trang trí được xem như là thú cưng vậy.
Có nhân viên của siêu thị đứng trong phòng trong suốt cung cấp dịch vụ làm sẵn. Từ mấy đợt bùng phát cúm gia cầm, Tống Văn chưa từng thấy siêu thị nào có bán gà sống, hơn nữa nơi này không biết dùng cách gì mà không hề giống với ở chợ cung cấp gia cầm sống luôn có thể ngửi được mùi khó ngửi, chỗ này gần như không có chút mùi nào.
Lục Tư Ngữ giải thích: "Thịt ở chỗ này được khống chế rất nghiêm, gà này, bồ câu này toàn bộ đều đã trải qua kiểm dịch rồi mới dám bán sống như vậy. Thịt bò, thịt cừu, thịt heo cũng rất tươi, có lò mổ đặc biệt chuyên cung cấp cho siêu thị, bình thường đều là rạng sáng cùng ngày bán mới giết thịt, đến buổi tối cho dù không bị hư hỏng thì cũng sẽ lấy xuống, nghiêm hơn siêu thị bình thường rất nhiều."
Tống Văn nghe mà ngạc nhiên: "Anh sao biết được thế? Tôi nghe nói có rất nhiều siêu thị sẽ xé hạn sử dụng của thịt xuống đóng gói lại."
Lục Tư Ngữ nói: "Chỗ này sẽ không có đâu, với lại thịt đông lạnh và thịt không đông lạnh sẽ có hương vị khác nhau, cậu nếm không ra sao?"
Tống Văn à một tiếng...... Cậu nếm không ra thật.
Không đúng, người bình thường ai lại nếm ra được chứ?
Lục Tư Ngữ đi trước thấy gì muốn mua liền lấy bỏ vào xe đẩy, Tống Văn đi phía sau, vừa cầm điện thoại lướt Weibo vừa giúp đẩy xe.
Chờ khi Tống Văn cúi đầu xuống nhìn thì trong xe đã chất thành một ngọn núi nhỏ, Lục Tư Ngữ còn mua một con gà sống, cái lồng trong suốt còn đang đặt trước mặt Tống Văn. Thấy Tống Văn nhìn mình, con gà kia gõ vào lồng mấy cái, hoàn toàn không biết bản thân sắp bị biến thành một bàn thức ăn thơm ngon.
Tống Văn mắt to mắt nhỏ trừng con gà: "Anh đây là chuẩn bị dọn sạch siêu thị mang về sao?"
Lục Tư Ngữ nói: "Đừng thấy đồ đạc nhiều, thật ra không dùng được bao lâu đâu, ngoảnh lại bận rộn thì không biết khi nào mới có thể đi mua thức ăn lần nữa."
Vừa nói anh vừa nhét một gói tôm hùm nước ngọt vào tay Tống Văn, "Canh chừng nó, đừng để thứ gì lên trên, nếu tôm bị đè thì sẽ không ngon."
Tống Văn ò một tiếng, nhận lấy cái túi to nặng trĩu, vẫn còn có thể cảm nhận được tôm bên trong. Cậu nhìn kệ để thức ăn chó bên cạnh, nhớ tới trong nhà bọn họ còn có một con chó, bọn họ cải thiện cuộc sống thì cũng không thể bỏ đói thú cưng, càng đừng nói đến con thú cưng này có cùng nhũ danh với cậu, Tống Văn hỏi: "Thức ăn chó trong nhà hình như sắp hết rồi, anh không mua thêm sao?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu, có chút ghét bỏ: "Cậu đừng thấy ở đây giá cả không thấp, đồ ăn tươi coi như không tồi mà lầm, thức ăn chó ở chỗ này chênh lệch rất nhiều, rất nhiều loại nổi tiếng trên internet, còn có lương thực Bắc Thành. Xíu nữa quay về tôi sẽ mua online sau."
Tống Văn nghe danh từ mới này thì ngạc nhiên: "Cái gì là lương thực Bắc Thành? Chính là lương thực Bắc Thành sản xuất?"
Lục Tư Ngữ vừa chọn sữa vừa giải thích: "Thức ăn chó mấy chỗ đó là dùng thịt thối bỏ đi cùng mấy phụ gia tăng hưng phấn."
Tống Văn tiếp nhận được thông tin mới: "Loại thức ăn này chó có thể ăn sao?"
Lục Tư Ngữ nói: "Sẽ ăn, bên trong có bỏ thêm thuốc kích ăn, cho dù cậu bỏ thêm thuốc kích ăn vào nhựa thì chó vẫn sẽ ăn."
Tống Văn nhíu mày: "Chó chết vì thức ăn có độc thì có ăn được không?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Được, nhưng mà, ăn thịt một con chó đã chết cũng không phạm tội, con người lại không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối với những gì bản thân ăn vào, đối với mấy chú chó thì cũng chỉ có thể tự mình lưu ý cẩn thận thôi." Sau đó anh xoay lại nhìn đống núi nhỏ trong xe đầy, "Gần đủ rồi."
Tống Văn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu phát sầu vì không biết làm thế nào để mang mấy thứ này về nhà. Chính lúc này, điện thoại cậu lại reo lên, Tống Văn cả kinh, sợ là có vụ án nên vội vàng nhìn xuống điện thoại trong tay. Kết quả vừa nhìn thấy mặt mũi càng nhăn hơn, trên điện thoại chỉ có một chữ "Mẹ".
Chuyện gì đến thì phải đến, nên đối mặt thì trốn cũng không thoát.
Lục Tư Ngữ từ trên mặt Tống Văn nhìn ra điểm không bình thường, "Hửm?" một tiếng.
Tống Văn chỉ chỉ điện thoại, làm động tác bảo anh đừng lên tiếng rồi giải thích: "Mẹ tôi." Nói xong, Tống Văn nhận điện thoại, "Alo, mẹ? Chuyện gì thế ạ?"
"Còn hỏi chuyện gì?! Tôi đang ở nhà anh đây mà anh còn hỏi? Anh không ở nhà thì thôi đi, đồ đạc này nọ trong ngăn tủ sao cũng trống không rồi? Anh đây là cánh cứng rồi, có chuyện gì cũng không báo cho chúng tôi sao, nếu tôi không đến đây thì con trai tôi mất tích tôi cũng không biết đấy, ngoảnh lại còn phải đi báo cảnh sát......" Lý Loan Phương trực tiếp chấp vấn không ngừng.
Đầu Tống Văn căng ra, ban đầu lúc chuyển nhà cậu còn muốn nói với Lý Loan Phương, nhưng sau đó lại có vụ án, Lý Loan Phương cũng không đến, thế là cậu đã quẳng chuyện này ra sau đầu. Ai mà biết được hiện tại lão mẹ lại đột ngột tập kích chứ: "Không mà, mẹ, không phải mẹ vừa gọi con đã bắt máy sao? Con chỉ là mang đồ đạc đến nhà đồng nghiệp thôi, chuyện này nói ra thì rất dài. Kia gì nhỉ, à, con lập tức qua đó với mẹ." Tống Văn tìm kiếm kế ổn thoả nhất trong 36 kế, nghĩ thôi thì quay về ở cùng Lý Loan Phương hai đêm, đem người lừa gạt một chút là không có chuyện gì nữa.
"Con gạt mẹ làm chi? Trên bàn đều là bụi, dép lê cùng quần áo con thường mặc cũng không có ở đây, mấy cây xương rồng mẹ trồng cũng không thấy, tủ lạnh cũng trống không, trong thùng rác thì không có hộp thức ăn ngoài, con căn bản là đang ở chỗ khác rồi còn gì! Lần này con nên khai báo sự thật cho mẹ......" Lý Loan Phương đã sớm được bồi dưỡng kinh nghiệm trinh thám, cũng không dễ lừa gạt như người thường.
Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh hứng thú nhìn cậu, dùng giọng nhỏ nhất nói: "Cậu dùng hai ba câu cũng không nói rõ được với dì, cứ trốn tránh như vậy không phải là cách, chỉ cần đón dì đến ăn bữa cơm, ở lại hai ngày là được rồi."
Lý Loan Phương bên kia vẫn còn đang lải nhải suy đoán cùng suy luận của mình, Tống Văn che microphone thương lượng với Lục Tư Ngữ, "Vậy không phải sẽ làm phiền anh sao?"
Đôi mắt đẹp của Lục Tư Ngữ chớp chớp: "Tôi không sao, chỉ thêm một bộ chén đũa thôi mà, nhiều người náo nhiệt, dì muốn vào ở phòng nào cũng được, mấy phòng khách đều sạch sẽ."
Chủ nhà đã không ngại, Tống Văn suy nghĩ, đây cũng là một cách giải quyết. Người trước mắt này, tay đã kéo qua, ôm thì cũng ôm rồi, cậu muốn tiến thêm một bước thì làm thế nào cũng phải qua cửa này của ba mẹ. So với Tống Thành thì Lý Loan Phương tiến bộ thông suốt hơn, đây cũng là một cơ hội để thử xem thái độ của Lục Tư Ngữ.
"À thì...... Mẹ đừng đi đâu cả, giờ con chạy qua đón mẹ đến đây, những cái khác thì lúc ăn cơm hãy mắng tiếp." Tống Văn trực tiếp cúp điện thoại, đẩy xe của siêu thị, "Chúng ta nhanh đi tính tiền đi."
Lục Tư Ngữ đi theo lên, một xe đồ đạc này nếu để Tống Văn trả tiền thì sẽ hơn nửa tháng lương của cậu rồi, nhưng Lục Tư Ngữ sợ cậu áy náy bởi vì Lý Loan Phương đến đây nên cũng không ngăn cản.
Thanh toán hoá đơn xong, Tống Văn phát hiện siêu thị này thật sự phục vụ rất chu đáo, có người giúp tách các loại thực phẩm hàng hoá ra rồi đóng gói, còn giúp đem ra gara bỏ vào cốp xe, sau đó còn khom người chào nói: "Hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Tống Văn tiễn Lục Tư Ngữ lên xe: "Gì nhỉ, tôi đón xe qua đón mẹ tôi, một mình anh trở về không sao chứ?"
Lục Tư Ngữ hướng về cậu khoát tay: "Yên tâm đi, động tác tôi nhanh, hai người trở về đợi một lát là có thể cùng ăn cơm."
Chỗ ở ban đầu của Tống Văn cách bên này khoảng chừng hai mươi phút đi xe, gặp phải thời gian cao điểm sẽ bị kẹt xe, ít nhất chắc cũng phải một tiếng. Lục Tư Ngữ trở về nhìn nhìn thời gian, phân loại nguyên liệu nấu ăn, trước hết là giết gà cùng xử lý tôm hùm, làm đến rõ ràng lưu loát.
Chờ bên này nên hầm đã hầm, nên cho vào lò nướng đã cho vào, nên cắt thì cũng đã cắt xong, Tống Văn đã mang Lý Loan Phương trở về. Cậu trước dẫn lão thái thái đến chỗ thay giày ở cửa, Lý Loan Phương tốt xấu gì cũng là phu nhân của Tỉnh cục trưởng, cũng đã quen sự đời, thế nhưng khi nhìn thấy trần nhà cao cùng phòng khách cực lớn thì vẫn có chút kinh hãi.
Lục Tư Ngữ xoay người lại chào hỏi bà: "Dì khoẻ ạ." Sau khi gọi xong thì có chút khẩn trương liếm môi dưới.
Trên đường tới đây, Tống Văn đã nói với Lý Loan Phương sơ lược tình hình, Lý Loan Phương biết Tống Văn đang ở cùng một đồng nghiệp nam, hơn nữa còn ở một nơi rất tốt.
Nhưng trong lòng Lý Loan Phương, cái gọi là đồng nghiệp nam này có lẽ là một đứa nhỏ bình thường, con trai bà đã đẹp như vậy rồi, muốn tìm một đứa xấp xỉ vậy thì khó lắm. Nơi ở thì ở tốt là được, nhiều nhất là căn nhà một trăm tám mươi mét vuông lớn có tầng lầu.
Thế nhưng khi tới đây nhìn hoàn cảnh, bà không nghĩ tới nơi ở lại là một căn biệt thự ba tầng, đón tiếp bà lại là một đồng nghiệp nam trẻ tuổi đep trai, bộ dạng thanh tú vô cùng, so với con gái còn đẹp hơn.
Nhìn Lục Tư Ngữ mà Lý Loan Phương nhất thời có chút ngũ vị tạp trần, ừ một tiếng: "Chào con, con là đồng nghiệp của Tống Văn sao? Trên đường tới nó có nới với dì." Bà chào hỏi xong thì cảm thấy bản thân đến mà chỉ làm khách thôi thì không tốt lắm, đi đến hướng phòng bếp, "Đột nhiên đến đây quấy rầy rồi, dì giúp con nấu ăn nhé?"
Bà bình thường đi tới chỗ Tống Văn đều phải nấu cơm cộng thêm quét dọn sắp xếp hàng dài công việc, lúc này cũng đang nhàn rỗi, trong lòng nghĩ hai thằng con trai ở với nhau thì có thể ăn gì đây? Đoán chừng bình thường chắc là toàn gọi thức ăn ngoài, nhiều nhất chắc là làm trứng xào cà chua.
Lục Tư Ngữ dùng giấy lụa xoa xoa tay nói: "Không sao đâu, dì, đều xong hết rồi ạ."
Lý Loan Phương cũng không nhìn ra bên ngoài: "Cho con nếm thử chút tay nghề của dì."
Sau đó ánh mắt bà dừng lại một hòn đảo nhỏ giữa phòng bếp 2x2, "Ôi...... Đây là gì thế?"
Lục Tư Ngữ giải thích nói: "Đều chỉ là một ít món ăn gia đình thôi ạ, gà hầm nấm, tôm hùm nướng phô mai, súp đậu hũ, cá tuyết chưng cà tím, còn có bát tiên xào (?)."
Trên bếp gà hầm nấm đang sôi ùng ục, mùi thịt gà thơm nức mũi bay ra, tôm hùm đầy phô mai vừa được cho vào lò nướng đang xèo xèo trong đó. Nguyên liệu món súp đậu hủ đã chuẩn bị xong, đậu hủ trắng nõn đang ngâm trong nước, kích thước mỏng như sợi tóc. Cà tím và cá tuyết đã được cắt thành từng khối vuông cỡ một centimet, chiên giòn, đặt trong chén làm bằng vỏ đậu vàng, chỉ cần chưng lên nữa thôi. Củ từ, củ sen, củ súng, rễ cây mã thầy, củ ấu, cần nước, giao bạch, bách hợp (?) đều đã sơ chế xong đặt sang một bên, chờ cho vào nồi nữa là được.
Lý Loan Phương nhìn mà không ngăn được nước miếng ứa ra, sau đó a một tiếng.
Bà cúi đầu nhìn miếng đậu hũ đã cắt thành những cọng nhỏ đường kính khoảng một milimet được ngâm trong chậu nước bên cạnh, tính toán một chút, món này bà từng ăn qua bên tiệm bên ngoài, bản thân mình cũng không thể làm được......
Lại tưởng tượng, thằng con nhà mình đây là tìm nhà đầu bếp vào ở chung sao?
Quả nhiên không phải đầu bếp mỹ nhân thì không phải là cảnh sát tốt......
Tống Văn kéo bà lại nói, "Mẹ, mẹ đừng ở trong này thêm phiền, con làm trợ thủ là được rồi."
Lý Loan Phương không chịu ngồi yên, quay đầu nói: "Vậy mẹ giúp hai đứa thu......" Quay đầu nhìn căn phòng không nhiễm một hạt bụi, không còn gì để thu dọn cả.
Lý Loan Phương nhất thời ngẩn ra, không biết phải làm gì thì được, Tống Văn dỗ bà: "Mẹ, con pha trà cho mẹ, TV cũng mở rồi, mẹ ra xem TV một lát đi."
Thấy con mình khó có khi hiếu thuận, Lý Loan Phương lúc này mới đi ra phòng bếp, ngồi xuống sô pha tổ hợp dài sáu mét trong phòng khách, đối mặt với cái TV chạm đất cỡ lớn 72 inch của Lục Tư Ngữ. Mũi chân bà có chút bất an mà chạm chạm vào tấm thảm cao cấp dưới chân, sợ sẽ giẫm dơ tấm đệm lông mềm mại.
Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đều là người trẻ tuổi nên dùng điện thoại và máy tính nhiều hơn, cái TV này cũng chỉ là vật trang trí, tổng cộng không mở được mấy lần, cho dù mở thì cũng chỉ là nghe mà thôi. Không nghĩ tới Lý Loan Phương đến đây nó lại phát huy ra được công dụng của mình.
Lục Tư Ngữ nấu canh đậu hũ, sau đó cho rau vào nồi xào, phát ra tiếng xèo xèo, anh nắm chắc thời gian thông đồng với Tống Văn: "Cậu nói với mẹ cậu thế nào vậy?"
Tống Văn nhỏ giọng nói: "Tôi nói là nhu cầu công tác trong Cục, mới vừa đến ở một tuần nên chưa kịp nói kĩ càng với bà ấy......" Cậu bỗng dưng phát hiện, Lý Loan Phương đến đây như vầy khiến cậu như nhân bánh bị kẹp ở giữa, áp lực lớn vô cùng.
Hai người đang ở trong bếp nói chuyện thì Lý Loan Phương đã phát hiện ra Sói Nhỏ, chú chó nhìn thấy khách đến nhà, vô cùng mới mẻ, vẫy vẫy đuôi thè lưỡi sáp lại gần.
Lý Loan Phương không thèm nhìn TV nữa, buông điều khiển từ xa ra sờ đầu Sói Nhỏ, lại nhéo nhéo mặt nó, "Chó này đáng yêu ghê, nó tên gì thế?"
Tống Văn bỗng nhớ đến Lục Tư Ngữ vẫn chưa biết chú chó này trùng tên với nhũ danh của mình, lại không biết giải thích thế nào với lão mẹ nhà mình. Tên mình cùng tên chó giống nhau, điều này chung quy cũng có chút mất mặt, cậu sợ Lục Tư Ngữ nói ra hai chữ Sói Nhỏ nên dưới tình huống cấp bách đã hướng về phía Lục Tư Ngữ làm động tác chớ lên tiếng nhỏ giọng nói: "Xuỵt......"
Không ngờ Lý Loan Phương ở phòng khách lại nghe được, quay đầu hỏi Tống Văn: "Con nói gì? Cái gì xuỵt?"
Tống Văn nghĩ không biết nên nói thế nào cho toàn vẹn, chỉ có thể quay đầu cười nói với lão mẹ nhà mình: "Con nói chó này á, gọi...... Gọi là Xuỵt Xuỵt."
Lục Tư Ngữ: "???"
Sói Nhỏ: "???"
Lý Loan Phương nhìn vẻ mặt chẳng biết tại sao đã lơ mơ của chú chó: "Xuỵt Xuỵt? Tên gì mà kỳ quái vậy?"
Lục Tư Ngữ phản ứng lại, bình tĩnh kéo Sói Nhỏ qua: "Dì, nó tên là Húc Húc, là Húc trong mặt trời mọc ở hướng Đông."
Lý Loan Phương lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra: "À, trách không được. Nào Húc Húc, đến dì ôm!"
~ Hết chương 104 ~
Chú thích:
Cái từ xuỵt anh Văn nói đọc là Hư nên gần giống với Húc ấy.
Húc Húc, là Húc trong húc nhật đông phương.
Tác giả: Thanh Vận Tiểu Thi
Chuyển ngữ: Cá trê
TRẦN GIAN HIỂM ÁC
_______________
Vì để được ăn ngon, Tống Văn còn đặc biệt xin nghỉ lúc bốn giờ rưỡi. Hôm nay Lục Tư Ngữ lái xe, hai người đi thẳng tới một siêu thị bán đồ tươi sống cỡ lớn cách tiểu khu không xa.
Bình thường Lục Tư Ngữ đều là đặt hàng giao tận nhà của chỗ này, nhưng hôm nay được tan tầm sớm nên muốn tự đến đây mua thức ăn.
Sắp đến Trung thu nên trong siêu thị được trang trí đầy những dây đèn đủ màu sắc, thông tin giảm giá chữ đỏ nền vàng được dán khắp nơi, tựa như đi vào mà không mua gì về là quá lỗ vốn vậy.
Siêu thị mở bên cạnh tiểu khu sa hoa thì cấp bậc tự nhiên sẽ không thấp.
Nơi này có rất nhiều thực phẩm nhập khẩu mà bình thường Tống Văn không thấy qua, gia vị xa lạ, các loại rượu ngoại, nhãn hiệu được viết bằng tiếng của nhiều quốc gia được bày đầy ắp trên mấy cái kệ cao.
Vòng qua một chỗ ngoặc là đến khu vực đồ tươi sống, tất cả đều là hoa quả rau dưa tuyệt đối tươi mới được sắp xếp thành hàng ngay ngắn, còn có hơi nước được phun ra lất phất. Những thứ này rõ ràng là tươi hơn rất nhiều so với chỗ khác, tươi ngon mọng nước như vừa được hái xuống, cuống rau cũng còn rất mới.
Nếu nói có chỗ không tốt thì chính là rất đắt, giá cả của mấy loại thịt đều đắt gấp đôi giá ở những siêu thị khác. Ngoài ra cũng có rất nhiều tôm cá sống, cùng cua hoàng đế to bằng chậu rửa mặt đang bò chậm rãi trong bể, còn có tôm hùm to bằng cánh tay trẻ nhỏ, giá cả phía trên đắt đến líu lưỡi.
Khu vực gia cầm cũng được quét dọn rất sạch sẽ, tất cả gia cầm đều được nhốt trong lồng trong suốt, cách trang trí được xem như là thú cưng vậy.
Có nhân viên của siêu thị đứng trong phòng trong suốt cung cấp dịch vụ làm sẵn. Từ mấy đợt bùng phát cúm gia cầm, Tống Văn chưa từng thấy siêu thị nào có bán gà sống, hơn nữa nơi này không biết dùng cách gì mà không hề giống với ở chợ cung cấp gia cầm sống luôn có thể ngửi được mùi khó ngửi, chỗ này gần như không có chút mùi nào.
Lục Tư Ngữ giải thích: "Thịt ở chỗ này được khống chế rất nghiêm, gà này, bồ câu này toàn bộ đều đã trải qua kiểm dịch rồi mới dám bán sống như vậy. Thịt bò, thịt cừu, thịt heo cũng rất tươi, có lò mổ đặc biệt chuyên cung cấp cho siêu thị, bình thường đều là rạng sáng cùng ngày bán mới giết thịt, đến buổi tối cho dù không bị hư hỏng thì cũng sẽ lấy xuống, nghiêm hơn siêu thị bình thường rất nhiều."
Tống Văn nghe mà ngạc nhiên: "Anh sao biết được thế? Tôi nghe nói có rất nhiều siêu thị sẽ xé hạn sử dụng của thịt xuống đóng gói lại."
Lục Tư Ngữ nói: "Chỗ này sẽ không có đâu, với lại thịt đông lạnh và thịt không đông lạnh sẽ có hương vị khác nhau, cậu nếm không ra sao?"
Tống Văn à một tiếng...... Cậu nếm không ra thật.
Không đúng, người bình thường ai lại nếm ra được chứ?
Lục Tư Ngữ đi trước thấy gì muốn mua liền lấy bỏ vào xe đẩy, Tống Văn đi phía sau, vừa cầm điện thoại lướt Weibo vừa giúp đẩy xe.
Chờ khi Tống Văn cúi đầu xuống nhìn thì trong xe đã chất thành một ngọn núi nhỏ, Lục Tư Ngữ còn mua một con gà sống, cái lồng trong suốt còn đang đặt trước mặt Tống Văn. Thấy Tống Văn nhìn mình, con gà kia gõ vào lồng mấy cái, hoàn toàn không biết bản thân sắp bị biến thành một bàn thức ăn thơm ngon.
Tống Văn mắt to mắt nhỏ trừng con gà: "Anh đây là chuẩn bị dọn sạch siêu thị mang về sao?"
Lục Tư Ngữ nói: "Đừng thấy đồ đạc nhiều, thật ra không dùng được bao lâu đâu, ngoảnh lại bận rộn thì không biết khi nào mới có thể đi mua thức ăn lần nữa."
Vừa nói anh vừa nhét một gói tôm hùm nước ngọt vào tay Tống Văn, "Canh chừng nó, đừng để thứ gì lên trên, nếu tôm bị đè thì sẽ không ngon."
Tống Văn ò một tiếng, nhận lấy cái túi to nặng trĩu, vẫn còn có thể cảm nhận được tôm bên trong. Cậu nhìn kệ để thức ăn chó bên cạnh, nhớ tới trong nhà bọn họ còn có một con chó, bọn họ cải thiện cuộc sống thì cũng không thể bỏ đói thú cưng, càng đừng nói đến con thú cưng này có cùng nhũ danh với cậu, Tống Văn hỏi: "Thức ăn chó trong nhà hình như sắp hết rồi, anh không mua thêm sao?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu, có chút ghét bỏ: "Cậu đừng thấy ở đây giá cả không thấp, đồ ăn tươi coi như không tồi mà lầm, thức ăn chó ở chỗ này chênh lệch rất nhiều, rất nhiều loại nổi tiếng trên internet, còn có lương thực Bắc Thành. Xíu nữa quay về tôi sẽ mua online sau."
Tống Văn nghe danh từ mới này thì ngạc nhiên: "Cái gì là lương thực Bắc Thành? Chính là lương thực Bắc Thành sản xuất?"
Lục Tư Ngữ vừa chọn sữa vừa giải thích: "Thức ăn chó mấy chỗ đó là dùng thịt thối bỏ đi cùng mấy phụ gia tăng hưng phấn."
Tống Văn tiếp nhận được thông tin mới: "Loại thức ăn này chó có thể ăn sao?"
Lục Tư Ngữ nói: "Sẽ ăn, bên trong có bỏ thêm thuốc kích ăn, cho dù cậu bỏ thêm thuốc kích ăn vào nhựa thì chó vẫn sẽ ăn."
Tống Văn nhíu mày: "Chó chết vì thức ăn có độc thì có ăn được không?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Được, nhưng mà, ăn thịt một con chó đã chết cũng không phạm tội, con người lại không thể bảo đảm an toàn tuyệt đối với những gì bản thân ăn vào, đối với mấy chú chó thì cũng chỉ có thể tự mình lưu ý cẩn thận thôi." Sau đó anh xoay lại nhìn đống núi nhỏ trong xe đầy, "Gần đủ rồi."
Tống Văn cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu phát sầu vì không biết làm thế nào để mang mấy thứ này về nhà. Chính lúc này, điện thoại cậu lại reo lên, Tống Văn cả kinh, sợ là có vụ án nên vội vàng nhìn xuống điện thoại trong tay. Kết quả vừa nhìn thấy mặt mũi càng nhăn hơn, trên điện thoại chỉ có một chữ "Mẹ".
Chuyện gì đến thì phải đến, nên đối mặt thì trốn cũng không thoát.
Lục Tư Ngữ từ trên mặt Tống Văn nhìn ra điểm không bình thường, "Hửm?" một tiếng.
Tống Văn chỉ chỉ điện thoại, làm động tác bảo anh đừng lên tiếng rồi giải thích: "Mẹ tôi." Nói xong, Tống Văn nhận điện thoại, "Alo, mẹ? Chuyện gì thế ạ?"
"Còn hỏi chuyện gì?! Tôi đang ở nhà anh đây mà anh còn hỏi? Anh không ở nhà thì thôi đi, đồ đạc này nọ trong ngăn tủ sao cũng trống không rồi? Anh đây là cánh cứng rồi, có chuyện gì cũng không báo cho chúng tôi sao, nếu tôi không đến đây thì con trai tôi mất tích tôi cũng không biết đấy, ngoảnh lại còn phải đi báo cảnh sát......" Lý Loan Phương trực tiếp chấp vấn không ngừng.
Đầu Tống Văn căng ra, ban đầu lúc chuyển nhà cậu còn muốn nói với Lý Loan Phương, nhưng sau đó lại có vụ án, Lý Loan Phương cũng không đến, thế là cậu đã quẳng chuyện này ra sau đầu. Ai mà biết được hiện tại lão mẹ lại đột ngột tập kích chứ: "Không mà, mẹ, không phải mẹ vừa gọi con đã bắt máy sao? Con chỉ là mang đồ đạc đến nhà đồng nghiệp thôi, chuyện này nói ra thì rất dài. Kia gì nhỉ, à, con lập tức qua đó với mẹ." Tống Văn tìm kiếm kế ổn thoả nhất trong 36 kế, nghĩ thôi thì quay về ở cùng Lý Loan Phương hai đêm, đem người lừa gạt một chút là không có chuyện gì nữa.
"Con gạt mẹ làm chi? Trên bàn đều là bụi, dép lê cùng quần áo con thường mặc cũng không có ở đây, mấy cây xương rồng mẹ trồng cũng không thấy, tủ lạnh cũng trống không, trong thùng rác thì không có hộp thức ăn ngoài, con căn bản là đang ở chỗ khác rồi còn gì! Lần này con nên khai báo sự thật cho mẹ......" Lý Loan Phương đã sớm được bồi dưỡng kinh nghiệm trinh thám, cũng không dễ lừa gạt như người thường.
Lục Tư Ngữ đứng bên cạnh hứng thú nhìn cậu, dùng giọng nhỏ nhất nói: "Cậu dùng hai ba câu cũng không nói rõ được với dì, cứ trốn tránh như vậy không phải là cách, chỉ cần đón dì đến ăn bữa cơm, ở lại hai ngày là được rồi."
Lý Loan Phương bên kia vẫn còn đang lải nhải suy đoán cùng suy luận của mình, Tống Văn che microphone thương lượng với Lục Tư Ngữ, "Vậy không phải sẽ làm phiền anh sao?"
Đôi mắt đẹp của Lục Tư Ngữ chớp chớp: "Tôi không sao, chỉ thêm một bộ chén đũa thôi mà, nhiều người náo nhiệt, dì muốn vào ở phòng nào cũng được, mấy phòng khách đều sạch sẽ."
Chủ nhà đã không ngại, Tống Văn suy nghĩ, đây cũng là một cách giải quyết. Người trước mắt này, tay đã kéo qua, ôm thì cũng ôm rồi, cậu muốn tiến thêm một bước thì làm thế nào cũng phải qua cửa này của ba mẹ. So với Tống Thành thì Lý Loan Phương tiến bộ thông suốt hơn, đây cũng là một cơ hội để thử xem thái độ của Lục Tư Ngữ.
"À thì...... Mẹ đừng đi đâu cả, giờ con chạy qua đón mẹ đến đây, những cái khác thì lúc ăn cơm hãy mắng tiếp." Tống Văn trực tiếp cúp điện thoại, đẩy xe của siêu thị, "Chúng ta nhanh đi tính tiền đi."
Lục Tư Ngữ đi theo lên, một xe đồ đạc này nếu để Tống Văn trả tiền thì sẽ hơn nửa tháng lương của cậu rồi, nhưng Lục Tư Ngữ sợ cậu áy náy bởi vì Lý Loan Phương đến đây nên cũng không ngăn cản.
Thanh toán hoá đơn xong, Tống Văn phát hiện siêu thị này thật sự phục vụ rất chu đáo, có người giúp tách các loại thực phẩm hàng hoá ra rồi đóng gói, còn giúp đem ra gara bỏ vào cốp xe, sau đó còn khom người chào nói: "Hoan nghênh lần sau ghé thăm."
Tống Văn tiễn Lục Tư Ngữ lên xe: "Gì nhỉ, tôi đón xe qua đón mẹ tôi, một mình anh trở về không sao chứ?"
Lục Tư Ngữ hướng về cậu khoát tay: "Yên tâm đi, động tác tôi nhanh, hai người trở về đợi một lát là có thể cùng ăn cơm."
Chỗ ở ban đầu của Tống Văn cách bên này khoảng chừng hai mươi phút đi xe, gặp phải thời gian cao điểm sẽ bị kẹt xe, ít nhất chắc cũng phải một tiếng. Lục Tư Ngữ trở về nhìn nhìn thời gian, phân loại nguyên liệu nấu ăn, trước hết là giết gà cùng xử lý tôm hùm, làm đến rõ ràng lưu loát.
Chờ bên này nên hầm đã hầm, nên cho vào lò nướng đã cho vào, nên cắt thì cũng đã cắt xong, Tống Văn đã mang Lý Loan Phương trở về. Cậu trước dẫn lão thái thái đến chỗ thay giày ở cửa, Lý Loan Phương tốt xấu gì cũng là phu nhân của Tỉnh cục trưởng, cũng đã quen sự đời, thế nhưng khi nhìn thấy trần nhà cao cùng phòng khách cực lớn thì vẫn có chút kinh hãi.
Lục Tư Ngữ xoay người lại chào hỏi bà: "Dì khoẻ ạ." Sau khi gọi xong thì có chút khẩn trương liếm môi dưới.
Trên đường tới đây, Tống Văn đã nói với Lý Loan Phương sơ lược tình hình, Lý Loan Phương biết Tống Văn đang ở cùng một đồng nghiệp nam, hơn nữa còn ở một nơi rất tốt.
Nhưng trong lòng Lý Loan Phương, cái gọi là đồng nghiệp nam này có lẽ là một đứa nhỏ bình thường, con trai bà đã đẹp như vậy rồi, muốn tìm một đứa xấp xỉ vậy thì khó lắm. Nơi ở thì ở tốt là được, nhiều nhất là căn nhà một trăm tám mươi mét vuông lớn có tầng lầu.
Thế nhưng khi tới đây nhìn hoàn cảnh, bà không nghĩ tới nơi ở lại là một căn biệt thự ba tầng, đón tiếp bà lại là một đồng nghiệp nam trẻ tuổi đep trai, bộ dạng thanh tú vô cùng, so với con gái còn đẹp hơn.
Nhìn Lục Tư Ngữ mà Lý Loan Phương nhất thời có chút ngũ vị tạp trần, ừ một tiếng: "Chào con, con là đồng nghiệp của Tống Văn sao? Trên đường tới nó có nới với dì." Bà chào hỏi xong thì cảm thấy bản thân đến mà chỉ làm khách thôi thì không tốt lắm, đi đến hướng phòng bếp, "Đột nhiên đến đây quấy rầy rồi, dì giúp con nấu ăn nhé?"
Bà bình thường đi tới chỗ Tống Văn đều phải nấu cơm cộng thêm quét dọn sắp xếp hàng dài công việc, lúc này cũng đang nhàn rỗi, trong lòng nghĩ hai thằng con trai ở với nhau thì có thể ăn gì đây? Đoán chừng bình thường chắc là toàn gọi thức ăn ngoài, nhiều nhất chắc là làm trứng xào cà chua.
Lục Tư Ngữ dùng giấy lụa xoa xoa tay nói: "Không sao đâu, dì, đều xong hết rồi ạ."
Lý Loan Phương cũng không nhìn ra bên ngoài: "Cho con nếm thử chút tay nghề của dì."
Sau đó ánh mắt bà dừng lại một hòn đảo nhỏ giữa phòng bếp 2x2, "Ôi...... Đây là gì thế?"
Lục Tư Ngữ giải thích nói: "Đều chỉ là một ít món ăn gia đình thôi ạ, gà hầm nấm, tôm hùm nướng phô mai, súp đậu hũ, cá tuyết chưng cà tím, còn có bát tiên xào (?)."
Trên bếp gà hầm nấm đang sôi ùng ục, mùi thịt gà thơm nức mũi bay ra, tôm hùm đầy phô mai vừa được cho vào lò nướng đang xèo xèo trong đó. Nguyên liệu món súp đậu hủ đã chuẩn bị xong, đậu hủ trắng nõn đang ngâm trong nước, kích thước mỏng như sợi tóc. Cà tím và cá tuyết đã được cắt thành từng khối vuông cỡ một centimet, chiên giòn, đặt trong chén làm bằng vỏ đậu vàng, chỉ cần chưng lên nữa thôi. Củ từ, củ sen, củ súng, rễ cây mã thầy, củ ấu, cần nước, giao bạch, bách hợp (?) đều đã sơ chế xong đặt sang một bên, chờ cho vào nồi nữa là được.
Lý Loan Phương nhìn mà không ngăn được nước miếng ứa ra, sau đó a một tiếng.
Bà cúi đầu nhìn miếng đậu hũ đã cắt thành những cọng nhỏ đường kính khoảng một milimet được ngâm trong chậu nước bên cạnh, tính toán một chút, món này bà từng ăn qua bên tiệm bên ngoài, bản thân mình cũng không thể làm được......
Lại tưởng tượng, thằng con nhà mình đây là tìm nhà đầu bếp vào ở chung sao?
Quả nhiên không phải đầu bếp mỹ nhân thì không phải là cảnh sát tốt......
Tống Văn kéo bà lại nói, "Mẹ, mẹ đừng ở trong này thêm phiền, con làm trợ thủ là được rồi."
Lý Loan Phương không chịu ngồi yên, quay đầu nói: "Vậy mẹ giúp hai đứa thu......" Quay đầu nhìn căn phòng không nhiễm một hạt bụi, không còn gì để thu dọn cả.
Lý Loan Phương nhất thời ngẩn ra, không biết phải làm gì thì được, Tống Văn dỗ bà: "Mẹ, con pha trà cho mẹ, TV cũng mở rồi, mẹ ra xem TV một lát đi."
Thấy con mình khó có khi hiếu thuận, Lý Loan Phương lúc này mới đi ra phòng bếp, ngồi xuống sô pha tổ hợp dài sáu mét trong phòng khách, đối mặt với cái TV chạm đất cỡ lớn 72 inch của Lục Tư Ngữ. Mũi chân bà có chút bất an mà chạm chạm vào tấm thảm cao cấp dưới chân, sợ sẽ giẫm dơ tấm đệm lông mềm mại.
Lục Tư Ngữ cùng Tống Văn đều là người trẻ tuổi nên dùng điện thoại và máy tính nhiều hơn, cái TV này cũng chỉ là vật trang trí, tổng cộng không mở được mấy lần, cho dù mở thì cũng chỉ là nghe mà thôi. Không nghĩ tới Lý Loan Phương đến đây nó lại phát huy ra được công dụng của mình.
Lục Tư Ngữ nấu canh đậu hũ, sau đó cho rau vào nồi xào, phát ra tiếng xèo xèo, anh nắm chắc thời gian thông đồng với Tống Văn: "Cậu nói với mẹ cậu thế nào vậy?"
Tống Văn nhỏ giọng nói: "Tôi nói là nhu cầu công tác trong Cục, mới vừa đến ở một tuần nên chưa kịp nói kĩ càng với bà ấy......" Cậu bỗng dưng phát hiện, Lý Loan Phương đến đây như vầy khiến cậu như nhân bánh bị kẹp ở giữa, áp lực lớn vô cùng.
Hai người đang ở trong bếp nói chuyện thì Lý Loan Phương đã phát hiện ra Sói Nhỏ, chú chó nhìn thấy khách đến nhà, vô cùng mới mẻ, vẫy vẫy đuôi thè lưỡi sáp lại gần.
Lý Loan Phương không thèm nhìn TV nữa, buông điều khiển từ xa ra sờ đầu Sói Nhỏ, lại nhéo nhéo mặt nó, "Chó này đáng yêu ghê, nó tên gì thế?"
Tống Văn bỗng nhớ đến Lục Tư Ngữ vẫn chưa biết chú chó này trùng tên với nhũ danh của mình, lại không biết giải thích thế nào với lão mẹ nhà mình. Tên mình cùng tên chó giống nhau, điều này chung quy cũng có chút mất mặt, cậu sợ Lục Tư Ngữ nói ra hai chữ Sói Nhỏ nên dưới tình huống cấp bách đã hướng về phía Lục Tư Ngữ làm động tác chớ lên tiếng nhỏ giọng nói: "Xuỵt......"
Không ngờ Lý Loan Phương ở phòng khách lại nghe được, quay đầu hỏi Tống Văn: "Con nói gì? Cái gì xuỵt?"
Tống Văn nghĩ không biết nên nói thế nào cho toàn vẹn, chỉ có thể quay đầu cười nói với lão mẹ nhà mình: "Con nói chó này á, gọi...... Gọi là Xuỵt Xuỵt."
Lục Tư Ngữ: "???"
Sói Nhỏ: "???"
Lý Loan Phương nhìn vẻ mặt chẳng biết tại sao đã lơ mơ của chú chó: "Xuỵt Xuỵt? Tên gì mà kỳ quái vậy?"
Lục Tư Ngữ phản ứng lại, bình tĩnh kéo Sói Nhỏ qua: "Dì, nó tên là Húc Húc, là Húc trong mặt trời mọc ở hướng Đông."
Lý Loan Phương lúc này mới bừng tỉnh ngộ ra: "À, trách không được. Nào Húc Húc, đến dì ôm!"
~ Hết chương 104 ~
Chú thích:
Cái từ xuỵt anh Văn nói đọc là Hư nên gần giống với Húc ấy.
Húc Húc, là Húc trong húc nhật đông phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất