Chương 12
"Tất cả là do một mình tôi làm." Chung Tình gục đầu xuống nhẹ nhàng nói.
Buổi chiều bốn giờ ba mươi sáu phút, trong cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn vừa làm xong một cái thẩm vấn đi ra thì nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình. Ngọc đèn màu trắng đem cô chiếu đến rõ ràng, Tống Văn có thể nhìn thấy vài sợi tóc rơi trên trán, nơi khoé mắt có vài nếp nhăn, lông mi cụp xuống che khuất đôi mắt cô.
Tống Văn đang nghe Mã Minh Huy kể lại rõ ràng sự việc thì nghe tin tức Chung Tình đến tự thú, cậu vạn lần không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Vụ án này hoặc là không có nghi phạm hoặc là có hai nghi phạm. Lúc trước cậu có hoài nghi Chung Tình nhưng lại không bắt cô bởi vì một trong các nguyên nhân là do trên người Chung Tình có một loại khí chất thờ ơ làm cho người khác nghĩ đến bốn chữ ---- tâm như tro tàn. Cô giống như một con bướm chìm trong nước, lơ lửng theo gợn nước, ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không có. Cậu khó có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này có thể đâm ra một dao trí mạng kia.
Cô không có cảm xúc mạnh mẽ khi giết người, thậm chí đã tuyệt vọng trong cuộc sống, những gì còn lại chỉ là một cái xác không hồn. Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện cậu lúc này, không còn gì có thể giữ lại, không tìm ra được một tia chống cự hay phòng bị nào, dường như là đem cuộc sống cùng thân thể mình xé ra bày trước mặt người khác.
"Giết người, chặt xác đều là cô làm sao?" Tống Văn truy vấn một câu.
Chung Tình nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì sao"
"Tôi đã sớm muốn giết anh ta. Cuộc sống như thế này, tôi ở nhà hay ở trong nhà giam thì có gì khác nhau sao?" Chung Tình hít một hơi nói, lúc này cảm xúc của cô mới xuất hiện gợn sóng.
"Vậy đã qua lâu như thế, vì sao lần này đột nhiên......"
"Bởi vì tiền." Chung Tình ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt thay đổi, như là một nữ quỷ đã bỏ đi lớp mặt nạ hiền lành, khiến Tống Văn cảm thấy dường như mình chưa hề quen biết người phụ nữ này.
"Tôi không đưa anh ta tiền, tiền chính là anh ta tự mình chuyển đi." Cô tự giễu cười một chút, bổ sung thêm, "Tôi chính là người thấp hèn như thế, tình cảm đã không còn, dù sao cũng phải để lại cái gì chứ. Anh ta động đến tiền chính là động đến mạng của tôi." Áp lực từ lâu đã làm cho cô yếu ớt mẫn cảm vô cùng, khoé miệng nhếch lên làm cho cô có chút thần kinh.
"Cô nói cụ thể quá trình xảy ra vụ án đi."
"Ngày đó tám giờ rưỡi, sau khi đưa con tôi đến lớp học học bù, tôi đến quán cà phê bên cạnh giết thời gian thì phát hiện tài khoản của mình bị chuyển khoản đi lúc bảy giờ tối...... Tôi đặc biệt tức giận, nhớ đến phòng thuê của Lâm Chính Hoa ở gần đấy nên chạy đến tranh luận cùng anh ta. Nói đến vấn đề này, anh ta rất kích động, tôi thuận tay cầm lấy một con dao rồi đâm vào ngực anh ta......"
"Tôi lúc ấy rất sợ hãi, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Tôi giả vờ như không có việc gì xảy ra đi trở về quán cà phê, đợi khi lớp học bù kết thúc tôi lái xe đưa đứa nhỏ về nhà, sau đó buổi tối thì lén đến xử lý thi thể."
Chung Tình vuốt sợi tóc trên trán: "Phản ứng đầu tiên của tôi là vứt xác, vì thế tôi đem thi thể anh ta phân ra. Nhưng mà tôi phát hiện cho dù đã phân ra thì thi thể vẫn rất lớn so với tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ phải đem anh ta phân nát ra nên chạy vào nhà vệ sinh, nhưng mà máy ép làm rất chậm lại không thể làm nát xương nên tôi chỉ xay nát nội tạng. Tôi sợ có mùi nên dùng đá đặt trong bồn tắm, không ngừng đổi nước. Sau đó tôi chặt xương sườn đem đi hầm, thừa dịp trời còn chưa sáng thì đem dụng cụ cắt gọt cùng quần áo đã giặt qua ném dưới lầu......" Chung Tình sắc mặt bình tĩnh nói ra tất cả, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, cô dường như đang ở hiện trường trong gian phòng thuê kia.
"Sau đó tôi đem dấu vết lưu lại rửa sạch sẽ, tôi ý thức được mình không có thời gian cùng tinh lực đem khối thi thể này huỷ toàn bộ. Mấy ngày nay tôi đều rất sợ hãi."
Có rất nhiều điều chưa được công bố chi tiết với dân chúng cô đều nói ra, rõ ràng người trước mặt này chính là hung thủ, hoặc là nói, cô ít nhất có nhìn qua quá trình gây án, có thể là một trong những người gây án.
"Tại sao buổi sáng chúng ta gặp nhau cô không nói ra tình hình thực tế?" Tống Văn lại hỏi.
"Lúc đầu...... Tôi còn có chút tâm lý may mắn, nhưng mà sau đó...... Tôi cảm thấy mình bị cảnh sát phát hiện chỉ là vấn đề thời gian." Chung Tình bỗng nhiên ngẩng đầu nói chuyện, nhìn về phía tường thuỷ tinh một mặt, ánh mắt cô dường như xuyên qua tầng thuỷ tinh kia nhìn đến Lục Tư Ngữ. Bí mật của cô bị phát hiện, vội vàng bù lại nên rất bất an đành phải cải biên lại kế hoạch, chủ động ra trận, bất quá xem ra, anh chàng cảnh sát nhỏ kia không đem bí mật của cô nói ra.
"Cô còn gì để nói nữa không?" Tống Văn đối với động tác của cô rất khó hiểu.
"Chúng tôi chính là tranh cãi gia đình, tự thú có thể xin giảm hình phạt không?" Chung Tình lúc này mới thu hồi ánh mắt mà nhìn về phía Tống Văn.
"Cô trước tiên đem tất cả tình huống liên quan viết xuống đây, khai báo rõ ràng, quan toà xét xử sẽ suy xét đến thái độ, tình hình đặc biệt lúc đó trong quá trình phán xét." Tống Văn nói chuyện, vẫn khó có thể tưởng tượng người phụ nữ trước mắt chính là hung thủ giết người.
Năm giờ chiều, trong Cục cảnh sát không hề có sự yên tĩnh trước giờ tan tầm của công ty bình thường, Tống Văn từ phòng thẩm vấn đi ra, Phó Lâm Giang liền nói: "Lão Giả cùng Chu Hiểu đã đem Quách Tử đến đây, tôi đã hỏi được đại khái, tiểu tử kia đã nhận tội toàn bộ, cùng với lời nói của Mã Minh Huy không sai biệt lắm, lừa đảo vơ vét tài sản là thật, nhưng giết người chặt xác thì hẳn không phải y làm."
Tống Văn ừ một tiếng, tựa hồ không nghe thấy. Cậu lập tức đi đến bàn làm việc của mình, kéo ghế ngồi xuống.
Những người khác trong văn phòng đều thoải mái, lão Giả cầm văn kiện Chung Tình tự tay viết nói: "Kết án rồi kết án rồi, mọi người đều chung vui, hôm nay tan tầm là có thể về nhà ngủ ngon giấc."
Chu Hiểu cũng trêu chọc: "Lần này thật sự là thuận lợi ngoài ý muốn, vụ án này Điền đội phỏng chừng tức đến méo mó cả mặt đi."
Tống Văn bắt được Chung Tình nhưng lại không có cảm giác thành tựu.
Mỗi khi phá án, cậu dường như tiếp cận cuộc sống của một số người, từ những người xa lạ, từng bước một xem xét các tư liệu khác nhau, thẩm vấn hết lần này đến lần khác và trở thành một người thân quen, mặc dù sự quen thuộc này là thù địch.
Đây là một gia đình như thế nào. Ngoài mặt thân thiết, kỳ thật lại dấu diếm bí mật một giám đốc là đồng tính luyến ái; một người thoạt nhìn là hiền thê lương mẫu, kỳ thật là một đồng thê lòng mang đầy hận ý; một người thì mặt ngoài là ân ái, kỳ thật lại là tình nhân lừa đảo vơ vét tài sản của người đàn ông đầu ấp tay gối của mình.
Không ai là người vô tội.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần phạm tội đều phải trả giá.
Nhưng là cậu cảm thấy vụ án này vẫn có chỗ nào đó không đúng.
Tống Văn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Tư Ngữ cách một tấm kính thuỷ tinh ngăn cách. Anh đã đem tất cả bản ghi chép thẩm vấn tổng kết lại, lúc này đang cúi đầu cầm trong quyển sách mua lúc trưa lật xem, đôi mắt sâu không lường được, con ngươi vô cảm trầm ngâm nhìn quyển sách trong tay.
Theo góc độ của Tống Văn, vừa lúc nhìn thấy một nửa tên sách ---- người tình nghi X......
Phút chốc, ánh mắt Tống Văn đột nhiên mở to, kết quả trong đầu nháy mắt mở ra.
Cậu đi ra ngoài hành lang gọi một cuộc điện thoại, quay về chặn vài người nói: "Tất cả người của đội một vào phòng họp nhỏ họp."
Vài người đang đứng nơi đó đợi tan tầm, nhìn phản ứng của Tống Văn mà không biết lãnh đạo nhà mình đang muốn làm gì.
Vào phòng họp, Tống Văn bắt đầu: "Tôi kiểm tra được, ngày đó Lâm Thượng cùng Chung Tình xuất hiện ở lớp học bù nhưng Lâm Thượng lại đến trễ một lúc...... Ước chừng tám giờ bốn mươi cậu ta mới đến, địa chỉ lớp học bù cùng với địa chỉ của nạn nhân cách nhau rất gần, chỉ cách một cái tiểu khu.
"Cho nên?" Phó Lâm Giang không hiểu ý cậu, anh không biết cái đó và việc Lâm Chính Hoa bị hại có liên quan gì.
"Vụ án này phá được án quá nhanh, tiến triển quá mức nhanh chóng, chúng ta vẫn chưa rõ, hung thủ tốn nhiều thời gian và công sức như thế để làm gì?" Tống Văn nói.
"Cái này......" Những người khác nhất thời nghẹn lời, chỉ có Lục Tư Ngữ đứng ở phía sau mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ sự việc không liên quan gì đến mình.
"Dù sao thì Chung Tình đã thừa nhận, chi tiết cũng đều trùng khớp, làm sao có người tự nhận mình là hung thủ được?" Lão Giả lại nói.
Tống Văn cười khổ một chút: "Đúng vậy, sao có người tự nhận mình là hung thủ? Trừ phi là vì che dấu người khác." Nói xong, cậu xóa đi manh mối của vụ án mà họ đã liệt kê trước đó trên bảng trắng trong phòng họp, "Trước đây lúc chúng ta sắp xếp vụ án còn nhiều điều chưa đúng, nhưng nếu thời gian và địa điểm gây án là giả thì sao? "
"Cái gì giả cơ?" Chu Hiểu nghi hoặc.
"Chúng ta sớm có được tin tức, xe của nạn nhân đậu ở hầm gửi xe của tiểu khu lúc tám giờ buổi tối, đây là điều làm xáo trộn suy nghĩ chúng ta." Tống Văn nói một loạt sau đó vẫy tay, "Lục Tư Ngữ, lại đây vẽ tuyến thời gian lên bảng đi."
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bị gọi tên, sửng sốt vài giây mới bước lên, cầm lấy bút lông, trên bảng trắng vẽ một đường thẳng đứng, sau đó bắt đầu đánh dấu."
"Chúng ta đã biết, nạn nhân buổi tối bảy giờ ở ATM lấy tiền, phương thức tống tiền của Quách Tử và Mã Minh Huy là để anh ta bỏ tiền vào một chiếc túi ở góc của một nhà hàng Pizza Hut, sau đó mang đi, tôi đoán lúc này Lâm Chính Hoa đã nhìn thấy Quách Tử. Trên đường về, Lâm Chính Hoa nhớ lại từng gặp Quách Tử ở chỗ Mã Minh Huy, trở về tìm Mã Minh Huy giằng co, nếu đúng theo lời Mã Minh Huy thì cậu ta cùng Lâm Chính Hoa giằng co xung đột là từ bảy giờ mười lăm đến bảy giờ ba mươi. Lâm Chính Hoa xác định là Mã Minh Huy lừa tiền mình nên hai người đã cãi vã và có xung đột, sau đó Mã Minh Huy rời đi. Tiếp đó, chúng ta biết được, lúc tám giờ ba mươi phút, xe nạn nhân dừng ở Ngọc Đình Hoa Âm, điều này phù hợp với lúc Chung Tình đi gặp và giết chết Lâm Chính Hoa."
Trên bảng, Lục Tư Ngữ ghi chép rất nhanh, tựa hồ đã biết suy nghĩ của Tống Văn, đem tất cả thời gian cùng sự việc đánh dấu vào.
"Nhưng nếu Chung Tình nói dối thì sao?" Tống Văn nói chuyện, cầm lấy bút trong tay Lục Tư Ngữ, ở chỗ bảy giờ ba mươi đến tám giờ ba mươi vẽ một vòng tròn, "Khoảng thời gian ở giữa này, nạn nhân đi đâu?"
"Chẳng lẽ......" Nói đến đây, Phó Lâm Giang rốt cục đã hiểu được ý của Tống Văn.
"Trước đó chúng ta chỉ có thời gian tan tầm của nạn nhân cùng với băng hình theo dõi rút tiền, tôi lớn mật làm giả thiết rằng ngày đó bởi vì nguyên nhân gì đó nạn nhân không lái xe, thời điểm tám giờ ba mươi thì nạn nhân đã chết, chiếc xe kia chính là chở thi thể nạn nhân đến đây......" Tống Văn vừa nói chuyện vừa vẽ một hình tam giác, Lâm gia, công ty, tiểu khu Ngọc Đình, ba địa điểm chỉ cách nhau mười lăm đến hai mươi phút đi xe.
"Nạn nhân về nhà một tiếng?! Trong nhà mới là hiện trường đầu tiên?" Phó Lâm Giang bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Nhưng nếu giết người trong nhà, tôi không tin Chung Tình có thể di chuyển thi thể!" Lão Giả kêu lên, phân tích tới đây nhưng ông vẫn còn có chút không đồng tình với suy nghĩ của Tống Văn.
"Cho nên cô ta có đồng loã hoặc là nói, cô ta chính là đồng phạm." Tống Văn lui về sau một bước, nhìn vào những ý tưởng trước mặt, lần này cả quá trình đều rõ ràng hơn.
"Chúng ta đều sai rồi, bởi vì giết người cùng chặt xác căn bản không phải là một người làm."
Tống Văn tổng kết nói: "Tôi cho rằng, Chung Tình làm việc này không phải vì tiêu huỷ thi thể mà để làm rồi loạn điều tra của chúng ta nhiều nhất có thể, làm chúng ta xác định sai thời gian, địa điểm, nguyên nhân tử vong."
Cô ta mang theo hận ý với người đàn ông kia mà chặt xác, nhưng vẫn giữ lại lý trí. Thiếu mất dạ dày, trái tim cùng với ngâm thi thể trong nước đá, thay nước liên tục, không phải là trình tự rối loạn, mỗi bước đều phá huỷ dấu vết, khiến cho pháp y không thể ra nhận định chính xác.
Bởi vì thời gian là giả, địa điểm cũng giả nốt.
Để làm rõ toàn bộ suy đoán, Tống Văn đi vào phòng thẩm vấn đang giam giữ Chung Tình. Cô ta vẫn ngồi ở chỗ kia, tư thế tựa hồ cùng với lúc Tống Văn rời đi giống nhau như đúc.
"Ngày đó, Lâm Chính Hoa chết trong nhà cô, sau đó cô lái xe đem thi thể đến phòng thuê kia rồi tiến hành chặt xác." Tống Văn trực tiếp hỏi.
Chung Tình có chút ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cảnh sát Tống, anh đang nói gì thế? Tôi căn bản không thể lái xe."
"Cô sẽ không lái xe nhưng xe là do con cô Lâm Thượng lái. Lâm Thượng chưa trưởng thành, chưa có giấy phép lái xe nhưng trước đó Lâm Chính Hoa đã dạy cậu ta lái xe." Tống Văn còn nhớ rõ khi đến nhà nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Thượng củng Lâm Chính Hoa, trong đó chính là dựa vào xe để chụp, cậu tiếp tục vạch trần lỗ hổng trong lời nói của Chung Tình, "Hơn nữa, người bình thường khi nghe tôi hỏi vấn đề kia thì trước tiền sẽ phủ nhận trong nhà không phải là địa điểm gây án, chứ không phải nói sẽ không lái xe."
Trong nháy mắt, sắc mặt Chung Tình thay đổi, giống như một viên đạn đâm trúng tim, làm cho cô ta lung lay sắp đổ.
"Cô thuận tay trái, khi đối mặt với Lâm Chính Hoa thì hẳn là ngực phải trúng dao mới đúng. Lâm Chính Hoa không phải do cô giết, mà là do con cô Lâm Thượng giết, cô vì giúp Lâm Thượng thoát tội nên tiến hành chặt xác, huỷ diệt dấu vết, gây lẫn lộn thời gian và địa điểm gây án chính là để con cô có bằng chứng ngoại phạm ở lớp học bù. Cô vì ngăn cản cảnh sát tiếp tục điều tra nên đến tự thú, muốn gánh tội thay cho con cô, hy vọng vụ án vì vậy mà kết thúc." Tống Văn trong lời nói từng bước ép sát.
Chung Tình cúi đầu mím môi, không nói nữa nhưng ánh mặt lại xám xịt.
"Cô hiện tại không nói lời nào cũng không sao, chúng tôi đã cho người đi điều tra nhà cô, hơn nữa sẽ bắt giữ Lâm Thượng, rất nhanh thì các manh mối sẽ được tra ra rõ ràng." Tống Văn nói xong lời này là sáu giờ, đã đến giờ tan tầm, thời khắc này, cậu đã tìm được hung thủ, xoay người đi ra ngoài như trút được gánh nặng.
Cánh cửa trước mặt Chung Tình đóng lại, Cô ta lúc này mới như sống lại thở dài một hơi. Cô oán giận Lâm Chính Hoa nhưng đứa nhỏ là vô tội nên đối với đứa con mình thập phần sủng ái. Sau khi án mạng xảy ra, vẫn là có sơ hở, khi cô ta cùng Lâm Thượng bối rối đem thi thể Lâm Chính Hoa đặt vào vali thì lại quên cho giày anh ta vào......
Khi Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến thăm nhà cô ta lần trước thì đôi giày da kia của Lâm Chính Hoa vẫn còn duy trì ở hướng đi vào cửa......
Mọi người đều nói người cũng như tên, cô tên là Chung Tình, cả đời này cũng thua bởi cái gọi là nhất kiến chung tình. Cô ta lúc trước không hề để ý đến cha mẹ phản đối mà gả cho Lâm Chính Hoa, từ đó liền rơi vào địa ngục vô hạn.
Cho tới nay, chuyện Lâm Chính Hoa là đồng tính luyến ai, vợ chồng hai người đều giấu Lâm Thượng. Ngày đó Lâm Chính Hoa nổi giận đùng đùng về nhà mang theo tức giận trên người mà tát cô ta, thời điểm hai người cãi nhau vô tình nhắc đến mấy vạn kia cùng việc Lâm Chính Hoa ở chung với nam nhân khác bên ngoài, Lâm Thượng đem theo đôi mắt đỏ hoe từ trong phòng đi ra chất vấn Lâm Chính Hoa có phải là đồng tính luyến ái hay không, cô ta biết, gia đình này xong rồi.
Hình tượng người cha trong lòng từ trước tới nay đều hỏng mất, Lâm Thượng cầm dao đâm vào ngực ba mình. Chung Tình cùng cậu ta đem thi thể chuyển đến phòng thuê, sau đó cô ta làm từng chuyện mà đã ngàn vạn lần làm trong mộng, đem người đàn ông kia thiên đao vạn quả.
Buổi chiều bốn giờ ba mươi sáu phút, trong cục cảnh sát Nam Thành, Tống Văn vừa làm xong một cái thẩm vấn đi ra thì nhìn thấy người phụ nữ trước mặt mình. Ngọc đèn màu trắng đem cô chiếu đến rõ ràng, Tống Văn có thể nhìn thấy vài sợi tóc rơi trên trán, nơi khoé mắt có vài nếp nhăn, lông mi cụp xuống che khuất đôi mắt cô.
Tống Văn đang nghe Mã Minh Huy kể lại rõ ràng sự việc thì nghe tin tức Chung Tình đến tự thú, cậu vạn lần không ngờ sẽ xuất hiện tình huống này. Vụ án này hoặc là không có nghi phạm hoặc là có hai nghi phạm. Lúc trước cậu có hoài nghi Chung Tình nhưng lại không bắt cô bởi vì một trong các nguyên nhân là do trên người Chung Tình có một loại khí chất thờ ơ làm cho người khác nghĩ đến bốn chữ ---- tâm như tro tàn. Cô giống như một con bướm chìm trong nước, lơ lửng theo gợn nước, ngay cả khí lực để giãy dụa cũng không có. Cậu khó có thể tưởng tượng ra người phụ nữ này có thể đâm ra một dao trí mạng kia.
Cô không có cảm xúc mạnh mẽ khi giết người, thậm chí đã tuyệt vọng trong cuộc sống, những gì còn lại chỉ là một cái xác không hồn. Mà hiện tại, người phụ nữ ngồi đối diện cậu lúc này, không còn gì có thể giữ lại, không tìm ra được một tia chống cự hay phòng bị nào, dường như là đem cuộc sống cùng thân thể mình xé ra bày trước mặt người khác.
"Giết người, chặt xác đều là cô làm sao?" Tống Văn truy vấn một câu.
Chung Tình nhẹ nhàng gật đầu.
"Vì sao"
"Tôi đã sớm muốn giết anh ta. Cuộc sống như thế này, tôi ở nhà hay ở trong nhà giam thì có gì khác nhau sao?" Chung Tình hít một hơi nói, lúc này cảm xúc của cô mới xuất hiện gợn sóng.
"Vậy đã qua lâu như thế, vì sao lần này đột nhiên......"
"Bởi vì tiền." Chung Tình ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt thay đổi, như là một nữ quỷ đã bỏ đi lớp mặt nạ hiền lành, khiến Tống Văn cảm thấy dường như mình chưa hề quen biết người phụ nữ này.
"Tôi không đưa anh ta tiền, tiền chính là anh ta tự mình chuyển đi." Cô tự giễu cười một chút, bổ sung thêm, "Tôi chính là người thấp hèn như thế, tình cảm đã không còn, dù sao cũng phải để lại cái gì chứ. Anh ta động đến tiền chính là động đến mạng của tôi." Áp lực từ lâu đã làm cho cô yếu ớt mẫn cảm vô cùng, khoé miệng nhếch lên làm cho cô có chút thần kinh.
"Cô nói cụ thể quá trình xảy ra vụ án đi."
"Ngày đó tám giờ rưỡi, sau khi đưa con tôi đến lớp học học bù, tôi đến quán cà phê bên cạnh giết thời gian thì phát hiện tài khoản của mình bị chuyển khoản đi lúc bảy giờ tối...... Tôi đặc biệt tức giận, nhớ đến phòng thuê của Lâm Chính Hoa ở gần đấy nên chạy đến tranh luận cùng anh ta. Nói đến vấn đề này, anh ta rất kích động, tôi thuận tay cầm lấy một con dao rồi đâm vào ngực anh ta......"
"Tôi lúc ấy rất sợ hãi, cảm thấy mình như đang nằm mơ. Tôi giả vờ như không có việc gì xảy ra đi trở về quán cà phê, đợi khi lớp học bù kết thúc tôi lái xe đưa đứa nhỏ về nhà, sau đó buổi tối thì lén đến xử lý thi thể."
Chung Tình vuốt sợi tóc trên trán: "Phản ứng đầu tiên của tôi là vứt xác, vì thế tôi đem thi thể anh ta phân ra. Nhưng mà tôi phát hiện cho dù đã phân ra thì thi thể vẫn rất lớn so với tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ phải đem anh ta phân nát ra nên chạy vào nhà vệ sinh, nhưng mà máy ép làm rất chậm lại không thể làm nát xương nên tôi chỉ xay nát nội tạng. Tôi sợ có mùi nên dùng đá đặt trong bồn tắm, không ngừng đổi nước. Sau đó tôi chặt xương sườn đem đi hầm, thừa dịp trời còn chưa sáng thì đem dụng cụ cắt gọt cùng quần áo đã giặt qua ném dưới lầu......" Chung Tình sắc mặt bình tĩnh nói ra tất cả, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, cô dường như đang ở hiện trường trong gian phòng thuê kia.
"Sau đó tôi đem dấu vết lưu lại rửa sạch sẽ, tôi ý thức được mình không có thời gian cùng tinh lực đem khối thi thể này huỷ toàn bộ. Mấy ngày nay tôi đều rất sợ hãi."
Có rất nhiều điều chưa được công bố chi tiết với dân chúng cô đều nói ra, rõ ràng người trước mặt này chính là hung thủ, hoặc là nói, cô ít nhất có nhìn qua quá trình gây án, có thể là một trong những người gây án.
"Tại sao buổi sáng chúng ta gặp nhau cô không nói ra tình hình thực tế?" Tống Văn lại hỏi.
"Lúc đầu...... Tôi còn có chút tâm lý may mắn, nhưng mà sau đó...... Tôi cảm thấy mình bị cảnh sát phát hiện chỉ là vấn đề thời gian." Chung Tình bỗng nhiên ngẩng đầu nói chuyện, nhìn về phía tường thuỷ tinh một mặt, ánh mắt cô dường như xuyên qua tầng thuỷ tinh kia nhìn đến Lục Tư Ngữ. Bí mật của cô bị phát hiện, vội vàng bù lại nên rất bất an đành phải cải biên lại kế hoạch, chủ động ra trận, bất quá xem ra, anh chàng cảnh sát nhỏ kia không đem bí mật của cô nói ra.
"Cô còn gì để nói nữa không?" Tống Văn đối với động tác của cô rất khó hiểu.
"Chúng tôi chính là tranh cãi gia đình, tự thú có thể xin giảm hình phạt không?" Chung Tình lúc này mới thu hồi ánh mắt mà nhìn về phía Tống Văn.
"Cô trước tiên đem tất cả tình huống liên quan viết xuống đây, khai báo rõ ràng, quan toà xét xử sẽ suy xét đến thái độ, tình hình đặc biệt lúc đó trong quá trình phán xét." Tống Văn nói chuyện, vẫn khó có thể tưởng tượng người phụ nữ trước mắt chính là hung thủ giết người.
Năm giờ chiều, trong Cục cảnh sát không hề có sự yên tĩnh trước giờ tan tầm của công ty bình thường, Tống Văn từ phòng thẩm vấn đi ra, Phó Lâm Giang liền nói: "Lão Giả cùng Chu Hiểu đã đem Quách Tử đến đây, tôi đã hỏi được đại khái, tiểu tử kia đã nhận tội toàn bộ, cùng với lời nói của Mã Minh Huy không sai biệt lắm, lừa đảo vơ vét tài sản là thật, nhưng giết người chặt xác thì hẳn không phải y làm."
Tống Văn ừ một tiếng, tựa hồ không nghe thấy. Cậu lập tức đi đến bàn làm việc của mình, kéo ghế ngồi xuống.
Những người khác trong văn phòng đều thoải mái, lão Giả cầm văn kiện Chung Tình tự tay viết nói: "Kết án rồi kết án rồi, mọi người đều chung vui, hôm nay tan tầm là có thể về nhà ngủ ngon giấc."
Chu Hiểu cũng trêu chọc: "Lần này thật sự là thuận lợi ngoài ý muốn, vụ án này Điền đội phỏng chừng tức đến méo mó cả mặt đi."
Tống Văn bắt được Chung Tình nhưng lại không có cảm giác thành tựu.
Mỗi khi phá án, cậu dường như tiếp cận cuộc sống của một số người, từ những người xa lạ, từng bước một xem xét các tư liệu khác nhau, thẩm vấn hết lần này đến lần khác và trở thành một người thân quen, mặc dù sự quen thuộc này là thù địch.
Đây là một gia đình như thế nào. Ngoài mặt thân thiết, kỳ thật lại dấu diếm bí mật một giám đốc là đồng tính luyến ái; một người thoạt nhìn là hiền thê lương mẫu, kỳ thật là một đồng thê lòng mang đầy hận ý; một người thì mặt ngoài là ân ái, kỳ thật lại là tình nhân lừa đảo vơ vét tài sản của người đàn ông đầu ấp tay gối của mình.
Không ai là người vô tội.
Mặc kệ như thế nào, chỉ cần phạm tội đều phải trả giá.
Nhưng là cậu cảm thấy vụ án này vẫn có chỗ nào đó không đúng.
Tống Văn ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Tư Ngữ cách một tấm kính thuỷ tinh ngăn cách. Anh đã đem tất cả bản ghi chép thẩm vấn tổng kết lại, lúc này đang cúi đầu cầm trong quyển sách mua lúc trưa lật xem, đôi mắt sâu không lường được, con ngươi vô cảm trầm ngâm nhìn quyển sách trong tay.
Theo góc độ của Tống Văn, vừa lúc nhìn thấy một nửa tên sách ---- người tình nghi X......
Phút chốc, ánh mắt Tống Văn đột nhiên mở to, kết quả trong đầu nháy mắt mở ra.
Cậu đi ra ngoài hành lang gọi một cuộc điện thoại, quay về chặn vài người nói: "Tất cả người của đội một vào phòng họp nhỏ họp."
Vài người đang đứng nơi đó đợi tan tầm, nhìn phản ứng của Tống Văn mà không biết lãnh đạo nhà mình đang muốn làm gì.
Vào phòng họp, Tống Văn bắt đầu: "Tôi kiểm tra được, ngày đó Lâm Thượng cùng Chung Tình xuất hiện ở lớp học bù nhưng Lâm Thượng lại đến trễ một lúc...... Ước chừng tám giờ bốn mươi cậu ta mới đến, địa chỉ lớp học bù cùng với địa chỉ của nạn nhân cách nhau rất gần, chỉ cách một cái tiểu khu.
"Cho nên?" Phó Lâm Giang không hiểu ý cậu, anh không biết cái đó và việc Lâm Chính Hoa bị hại có liên quan gì.
"Vụ án này phá được án quá nhanh, tiến triển quá mức nhanh chóng, chúng ta vẫn chưa rõ, hung thủ tốn nhiều thời gian và công sức như thế để làm gì?" Tống Văn nói.
"Cái này......" Những người khác nhất thời nghẹn lời, chỉ có Lục Tư Ngữ đứng ở phía sau mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ sự việc không liên quan gì đến mình.
"Dù sao thì Chung Tình đã thừa nhận, chi tiết cũng đều trùng khớp, làm sao có người tự nhận mình là hung thủ được?" Lão Giả lại nói.
Tống Văn cười khổ một chút: "Đúng vậy, sao có người tự nhận mình là hung thủ? Trừ phi là vì che dấu người khác." Nói xong, cậu xóa đi manh mối của vụ án mà họ đã liệt kê trước đó trên bảng trắng trong phòng họp, "Trước đây lúc chúng ta sắp xếp vụ án còn nhiều điều chưa đúng, nhưng nếu thời gian và địa điểm gây án là giả thì sao? "
"Cái gì giả cơ?" Chu Hiểu nghi hoặc.
"Chúng ta sớm có được tin tức, xe của nạn nhân đậu ở hầm gửi xe của tiểu khu lúc tám giờ buổi tối, đây là điều làm xáo trộn suy nghĩ chúng ta." Tống Văn nói một loạt sau đó vẫy tay, "Lục Tư Ngữ, lại đây vẽ tuyến thời gian lên bảng đi."
Lục Tư Ngữ bỗng nhiên bị gọi tên, sửng sốt vài giây mới bước lên, cầm lấy bút lông, trên bảng trắng vẽ một đường thẳng đứng, sau đó bắt đầu đánh dấu."
"Chúng ta đã biết, nạn nhân buổi tối bảy giờ ở ATM lấy tiền, phương thức tống tiền của Quách Tử và Mã Minh Huy là để anh ta bỏ tiền vào một chiếc túi ở góc của một nhà hàng Pizza Hut, sau đó mang đi, tôi đoán lúc này Lâm Chính Hoa đã nhìn thấy Quách Tử. Trên đường về, Lâm Chính Hoa nhớ lại từng gặp Quách Tử ở chỗ Mã Minh Huy, trở về tìm Mã Minh Huy giằng co, nếu đúng theo lời Mã Minh Huy thì cậu ta cùng Lâm Chính Hoa giằng co xung đột là từ bảy giờ mười lăm đến bảy giờ ba mươi. Lâm Chính Hoa xác định là Mã Minh Huy lừa tiền mình nên hai người đã cãi vã và có xung đột, sau đó Mã Minh Huy rời đi. Tiếp đó, chúng ta biết được, lúc tám giờ ba mươi phút, xe nạn nhân dừng ở Ngọc Đình Hoa Âm, điều này phù hợp với lúc Chung Tình đi gặp và giết chết Lâm Chính Hoa."
Trên bảng, Lục Tư Ngữ ghi chép rất nhanh, tựa hồ đã biết suy nghĩ của Tống Văn, đem tất cả thời gian cùng sự việc đánh dấu vào.
"Nhưng nếu Chung Tình nói dối thì sao?" Tống Văn nói chuyện, cầm lấy bút trong tay Lục Tư Ngữ, ở chỗ bảy giờ ba mươi đến tám giờ ba mươi vẽ một vòng tròn, "Khoảng thời gian ở giữa này, nạn nhân đi đâu?"
"Chẳng lẽ......" Nói đến đây, Phó Lâm Giang rốt cục đã hiểu được ý của Tống Văn.
"Trước đó chúng ta chỉ có thời gian tan tầm của nạn nhân cùng với băng hình theo dõi rút tiền, tôi lớn mật làm giả thiết rằng ngày đó bởi vì nguyên nhân gì đó nạn nhân không lái xe, thời điểm tám giờ ba mươi thì nạn nhân đã chết, chiếc xe kia chính là chở thi thể nạn nhân đến đây......" Tống Văn vừa nói chuyện vừa vẽ một hình tam giác, Lâm gia, công ty, tiểu khu Ngọc Đình, ba địa điểm chỉ cách nhau mười lăm đến hai mươi phút đi xe.
"Nạn nhân về nhà một tiếng?! Trong nhà mới là hiện trường đầu tiên?" Phó Lâm Giang bỗng nhiên tỉnh ngộ.
"Nhưng nếu giết người trong nhà, tôi không tin Chung Tình có thể di chuyển thi thể!" Lão Giả kêu lên, phân tích tới đây nhưng ông vẫn còn có chút không đồng tình với suy nghĩ của Tống Văn.
"Cho nên cô ta có đồng loã hoặc là nói, cô ta chính là đồng phạm." Tống Văn lui về sau một bước, nhìn vào những ý tưởng trước mặt, lần này cả quá trình đều rõ ràng hơn.
"Chúng ta đều sai rồi, bởi vì giết người cùng chặt xác căn bản không phải là một người làm."
Tống Văn tổng kết nói: "Tôi cho rằng, Chung Tình làm việc này không phải vì tiêu huỷ thi thể mà để làm rồi loạn điều tra của chúng ta nhiều nhất có thể, làm chúng ta xác định sai thời gian, địa điểm, nguyên nhân tử vong."
Cô ta mang theo hận ý với người đàn ông kia mà chặt xác, nhưng vẫn giữ lại lý trí. Thiếu mất dạ dày, trái tim cùng với ngâm thi thể trong nước đá, thay nước liên tục, không phải là trình tự rối loạn, mỗi bước đều phá huỷ dấu vết, khiến cho pháp y không thể ra nhận định chính xác.
Bởi vì thời gian là giả, địa điểm cũng giả nốt.
Để làm rõ toàn bộ suy đoán, Tống Văn đi vào phòng thẩm vấn đang giam giữ Chung Tình. Cô ta vẫn ngồi ở chỗ kia, tư thế tựa hồ cùng với lúc Tống Văn rời đi giống nhau như đúc.
"Ngày đó, Lâm Chính Hoa chết trong nhà cô, sau đó cô lái xe đem thi thể đến phòng thuê kia rồi tiến hành chặt xác." Tống Văn trực tiếp hỏi.
Chung Tình có chút ngạc nhiên ngẩng đầu: "Cảnh sát Tống, anh đang nói gì thế? Tôi căn bản không thể lái xe."
"Cô sẽ không lái xe nhưng xe là do con cô Lâm Thượng lái. Lâm Thượng chưa trưởng thành, chưa có giấy phép lái xe nhưng trước đó Lâm Chính Hoa đã dạy cậu ta lái xe." Tống Văn còn nhớ rõ khi đến nhà nhìn thấy ảnh chụp chung của Lâm Thượng củng Lâm Chính Hoa, trong đó chính là dựa vào xe để chụp, cậu tiếp tục vạch trần lỗ hổng trong lời nói của Chung Tình, "Hơn nữa, người bình thường khi nghe tôi hỏi vấn đề kia thì trước tiền sẽ phủ nhận trong nhà không phải là địa điểm gây án, chứ không phải nói sẽ không lái xe."
Trong nháy mắt, sắc mặt Chung Tình thay đổi, giống như một viên đạn đâm trúng tim, làm cho cô ta lung lay sắp đổ.
"Cô thuận tay trái, khi đối mặt với Lâm Chính Hoa thì hẳn là ngực phải trúng dao mới đúng. Lâm Chính Hoa không phải do cô giết, mà là do con cô Lâm Thượng giết, cô vì giúp Lâm Thượng thoát tội nên tiến hành chặt xác, huỷ diệt dấu vết, gây lẫn lộn thời gian và địa điểm gây án chính là để con cô có bằng chứng ngoại phạm ở lớp học bù. Cô vì ngăn cản cảnh sát tiếp tục điều tra nên đến tự thú, muốn gánh tội thay cho con cô, hy vọng vụ án vì vậy mà kết thúc." Tống Văn trong lời nói từng bước ép sát.
Chung Tình cúi đầu mím môi, không nói nữa nhưng ánh mặt lại xám xịt.
"Cô hiện tại không nói lời nào cũng không sao, chúng tôi đã cho người đi điều tra nhà cô, hơn nữa sẽ bắt giữ Lâm Thượng, rất nhanh thì các manh mối sẽ được tra ra rõ ràng." Tống Văn nói xong lời này là sáu giờ, đã đến giờ tan tầm, thời khắc này, cậu đã tìm được hung thủ, xoay người đi ra ngoài như trút được gánh nặng.
Cánh cửa trước mặt Chung Tình đóng lại, Cô ta lúc này mới như sống lại thở dài một hơi. Cô oán giận Lâm Chính Hoa nhưng đứa nhỏ là vô tội nên đối với đứa con mình thập phần sủng ái. Sau khi án mạng xảy ra, vẫn là có sơ hở, khi cô ta cùng Lâm Thượng bối rối đem thi thể Lâm Chính Hoa đặt vào vali thì lại quên cho giày anh ta vào......
Khi Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đến thăm nhà cô ta lần trước thì đôi giày da kia của Lâm Chính Hoa vẫn còn duy trì ở hướng đi vào cửa......
Mọi người đều nói người cũng như tên, cô tên là Chung Tình, cả đời này cũng thua bởi cái gọi là nhất kiến chung tình. Cô ta lúc trước không hề để ý đến cha mẹ phản đối mà gả cho Lâm Chính Hoa, từ đó liền rơi vào địa ngục vô hạn.
Cho tới nay, chuyện Lâm Chính Hoa là đồng tính luyến ai, vợ chồng hai người đều giấu Lâm Thượng. Ngày đó Lâm Chính Hoa nổi giận đùng đùng về nhà mang theo tức giận trên người mà tát cô ta, thời điểm hai người cãi nhau vô tình nhắc đến mấy vạn kia cùng việc Lâm Chính Hoa ở chung với nam nhân khác bên ngoài, Lâm Thượng đem theo đôi mắt đỏ hoe từ trong phòng đi ra chất vấn Lâm Chính Hoa có phải là đồng tính luyến ái hay không, cô ta biết, gia đình này xong rồi.
Hình tượng người cha trong lòng từ trước tới nay đều hỏng mất, Lâm Thượng cầm dao đâm vào ngực ba mình. Chung Tình cùng cậu ta đem thi thể chuyển đến phòng thuê, sau đó cô ta làm từng chuyện mà đã ngàn vạn lần làm trong mộng, đem người đàn ông kia thiên đao vạn quả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất