Chương 148
Ngày mùng 5 tháng 10 buổi chiều 4h, học viện cảnh sát Lăng thành cách Nam thành không xa.
Ngày thu nắng ấm từ từ tản đi, thay vào đó chính là ngày đông lạnh giá, bầu trời là có chút âm trầm, tầng mây dày dày, che cản ánh mặt trời, thật giống sắp sắp mưa rồi.
Nơi này là một trong ba trường cảnh sát của tỉnh Giang, thiết trí rất nhiều ngành học chuyên nghiệp tương quan, vì toàn bộ các Cục cảnh sát khắp nơi không ngừng cung cấp nhân tài chuyên nghiệp.
Trong sân trường các toà nhà ngay ngắn, không tự do tản mạn giống như là trường học bình thường.
Lúc này là bên trong kỳ nghỉ quốc khánh, rất nhiều học sinh đã nghỉ phép, người trong sân trường thiếu đi rất nhiều, nhưng mà vẫn có một ít môn học tự chọn vẫn chưa nghỉ học, một ít đạo sư mang theo nghiên cứu sinh cũng không có nghỉ ngơi.
Ngô Thanh mới vừa kết thúc một ngày phụ đạo giải đáp nghi vấn, được một nữ học sinh tóc ngắn đẩy xe lăn từ bên trong lớp học đi ra, đến bên ngoài toà nhà nữ học sinh bỗng nhiên dừng bước: "Ngô lão sư... hình như trời sắp mưa."
Ngô Thanh mỉm cười nói: "Không sao, thầy có cầm dù, ngược lại là em, phải về sớm một chút."
Nữ học sinh mở miệng nói: "Em ngày hôm nay nhìn dự báo thời tiết, có thấy ban bố báo động màu đỏ, bảo là sắp có bão, tên là Tước Thiện gì đó."
Cô ở trong sách từng thấy, Tước Thiện hình như là một loại cá, cỡ lớn, hung mãnh, ăn thịt, danh tự như vậy, không khó tưởng tượng cường độ cơm bão này.
"Đúng vậy a." Ngô Thanh đạo, "Tên cơn bão này rất thú vị."
Có một cơn gió nữa thổi đến, nữ học sinh có chút lạnh, đem ngón tay hướng trong tay áo hơi co lại: "Thật giống trong những năm qua, đều không có cơn bão tới muộn như vậy."
Ngô Thanh cười nói: "Trên Tây bắc Thái Bình Dương một năm bốn mùa đều có bão, chỉ có đều tập trung nhiều vào mùa hè, có thể cơn bão ảnh hưởng đến mùa thu không nhiều lắm, thế nhưng cũng không phải là không có."
Nữ học sinh còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên dừng bước: "Ngô lão sư..."
Ngô Thanh cũng nhìn thấy người đứng ở phía trước, đó là một nam nhân khoảng 59 tuổi, lúc này Ngô Thanh ngẩng đầu lên, ông cũng là quay đầu nhìn về phía ông ta.
Người kia vóc người bảo trì đến cũng không tệ, cả người đứng ở nơi đó giống như là một khẩu súng, khiến người cảm thấy được uy nghiêm.
Ngô Thanh tính toán thời gian một chút, biết Tống Thành tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ông đại khái là vì chuyện gần đây mà tới.
Một đôi bạn nối khố nhiều năm nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Năm tháng sẽ lưu lại kẽ hở, hiện tại hai người cũng sẽ không tiếp tục là dáng dấp thanh niên.
Ngô Thanh quay đầu đối học sinh nói: "Em đi về trước đi, thầy tự mình có thể."
Nữ học sinh kia còn có chút do dự.
Ngô Thanh còn nói: "Không có gì, là bạn cũ của thầy, yên tâm đi." Ông ta nói không nhanh, âm thanh trầm thấp, mang theo khàn khàn, khiến người nghe sau đó có loại cảm giác an toàn cùng yên tâm.
Nữ học sinh lúc này mới ừ một tiếng, cầm chắc đồ đạc của mình: "Vậy Ngô lão sư, em lần sau mang theo luận văn đã sửa chữa đến tìm thầy."
Nói xong, nữ học sinh ba bước đi lại quay đầu lại mà nhìn, tựa hồ vẫn có chút không yên lòng.
Ngô Thanh lăn một chút xe lăn, hướng phía trước di động nửa mét nói: "Cười chê rồi, lúc thường không có người nào đến trường học tìm tôi, học sinh nhìn có chút kỳ quái."
Tống Thành đi lên phía trước, cầm lấy tay đẩy xe lăn ở mặt sau: "Tôi lần này tới tìm ông, là muốn nói chuyện gần đây ở Nam thành, là đưa ông trở lại, hay là tại bên ngoài đàm luận?"
Ngô Thanh nói: "Ông cũng rất lâu không về trường cũ đi? Hiện ở bên này đã đổi mới hoàn toàn khác quá khứ rồi, hiện tại thời gian còn sớm, không đến giờ cơm chiều, ông liền đẩy tôi ở bên trong sân trường tùy tiện đi một chút đi."
Tống Thành liền thôi động xe lăn, đi qua lớp học, phía trước là một hàng cây xanh, mặt sau là sân luyện tập. Còn có thư viện cùng bể bơi mới xây dựng.
Ngô Thanh nói không sai, nơi này xác thực biến hóa rất lớn.
Bọn họ đã từng là bạn học không đồng cấp, sau đó lại cùng ở Nam thành công tác, nhân sinh hai người có quá nhiều chuyện nối liền với nhau, bọn họ đã từng là chiến hữu thân mật, là người có thể giao sau lưng cho đối phương, chính là vụ án 519 xuất hiện, cải biến vận mệnh của bọn họ, chuyện đến nước này, Tống Thành đều có chút không nhớ ra được lần trước hai người gặp mặt là vào lúc nào.
Ông chỉ nhớ rõ, trước ông và Ngô Thanh cãi nhau một trận, tan rã trong không vui, lưỡng bại câu thương.
Khi đó, Ngô Thanh cho là tổ chuyên án không nên giải tán, cũng không quản hi sinh, triệt để tra tới cùng, để tránh khỏi lưu lại mối họa. Ông lại thu mệnh lệnh của thượng cấp, cho là muốn tránh né mũi nhọn, nằm gai nếm mật, tránh khỏi tiến một bước thương vong.
Liền sau lần tranh cãi ầm ĩ kia, Ngô Thanh không để ý ông ngăn cản, từ chức tiến vào nơi này dạy học. Mà ông bởi vì nghe lệnh làm việc quan lộ thông suốt, một đường thăng cấp.
Thế nhưng điều đó đó, đều là ở bề ngoài.
Tống Thành biết đến, mười mấy năm qua, Ngô Thanh chưa từng có dừng bước chân truy tra những chuyện kia. Mà ông, cũng chưa từng đem vụ án 519 từ trong lòng bỏ đi.
Bây giờ, Nam thành lần thứ hai bị mây đen bao phủ...
Nghĩ đến chỗ này, Tống Thành thở dài nói: "Chuyện gần đây của Nam thành, là tác phẩm của ông đi, ông trước tiên đem Lục Tư Ngữ đề cử qua đó, còn làm cho cậu ta ở trong đội Tống Văn."
Ngô Thanh cúi đầu nói: "Lục Tư Ngữ là học sinh mấy năm qua tôi đã dạy tốt nhất, cho cậu ấy đi trợ giúp Tống Văn, này không tốt sao?"
Xư lăn ùng ục nghiền ép trên sân huấn luyện xanh hoá, đông cỏ xanh phát ra một loại mùi thơm ngát sinh mệnh.
Tống Thành tiếp tục nói: "Ông để cậu ta tới, là vì làm cho cậu ta phối hợp ông làm việc đi? Trương Bồi Tài cũng là chịu qua ông dẫn dắt, mới có thể tuần tra chân tướng Vu Sơn viện dưỡng lão, ông chưa từng từ trong vụ án kia đi ra qua..."
Ngô Thanh nói: "Ông nếu biết những điều này, tại sao còn muốn cho Hứa Trường Anh đi đón tay chuyện bên đó chứ?"
Tống Thành biết người này biết rõ còn hỏi, ông mở miệng nói: "Lại một lần nữa tra vụ án 519, đây không phải hy vọng của ông cho tới nay sao? Chỉ sợ tôi lựa chọn Hứa Trường Anh người này, đều nằm trong kế hoạch của ông đi."
Để Lục Tư Ngữ đi Cục thành phố Nam thành, lại lợi dụng Trương Bồi Tài đem tầm mắt của mọi người ngưng tụ ở vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão, ông lúc đó không muốn để cho Tống Văn tham dự vụ án này, sự tình làm lớn liền không thể không xử lý, vì vậy sai Hứa Trường Anh tới phụ trách.
Tất cả những thứ sự kiện này, giống như là đẩy ngã quân bài domino.
Gần đây Hứa Trường Anh gặn tai nạn xe cộ, Tống Thành cũng là lòng như lửa đốt, tim như bị đao cắt.
Cú điện thoại cuối cùng trước khi chết của Hứa Trường Anh kia, gọi cho Lục Tư Ngữ, sau đó Lục Tư Ngữ mất tích...
Tống Thành sau đó suy nghĩ minh bạch, có người đang thao túng trong đó.
Ông cúi đầu hỏi Ngô Thanh: "Tôi muốn biết, ông là thế nào làm được để Hứa Trường Anh liên hệ Lục Tư Ngữ ?"
Ngô Thanh không có cấm kỵ, mở miệng nói: "Một năm trước, tôi tìm một chút người quen biết Hứa Trường Anh, xin nhờ bọn họ, hướng Hứa Trường Anh đề cập qua môn sinh đắc ý của tôi. Khi Hứa Trường Anh phát hiện đối phương đã có người xông vào Cục cảnh sát, thời điểm xung quanh không an toàn, tự nhiên sẽ nghĩ đến, người bị hại của vụ án 519 tuyệt đối sẽ không lộ tin tức ra ngoài."
Tống Thành suy nghĩ minh bạch phân đoạn trong đó, Hứa Trường Anh khả năng từ rất sớm trước đây liền nghe qua tên Lục Tư Ngữ, có người tiến cử, có người nhắc đến, có người lơ đãng nói đến, làm cho hắn không ngừng đối Lục Tư Ngữ gia thêm ấn tượng, sinh ra hảo cảm trong lòng.
Đây là một loại ám chỉ tâm lý, lần đầu tiên nghe được, khả năng không có ấn tượng gì, thế nhưng theo lần thứ hai, lần thứ ba nhắc đến, hắn sẽ đối người này sản sinh hiếu kỳ, thậm chí cảm giác là loại duyên phận. Giai đoạn này, Hứa Trường Anh cùng Lục Tư Ngữ cũng đều là hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Khi Hứa Trường Anh đi đến Nam thành, nhìn thấy hồ sơ Lục Tư Ngữ, thời điểm cùng cậu ta gặp mặt, sẽ đối người này có đầy đủ hứng thú.
Sau đó để Hứa Trường Anh tra ra Lục Tư Ngữ là người bị hại của vụ án năm đó...
Trong Cục cảnh sát có người bán đi tin tức, nhìn qua chung quanh đều là địch, Lục Tư Ngữ lại vì có thân phận như vậy, trở thành minh hữu tự nhiên của hắn.
Sự tình một bước một bước suy luận như vậy, đến lúc bỗng nhiên xảy ra chuyện, Hứa Trường Anh có thể tín nhiệm, cũng chỉ có Lục Tư Ngữ.
Ngô Thanh thở dài một hơi: "Nhưng mà, ở trong kế hoạch của tôi, cũng không có ngờ tới, Hứa Trường Anh bởi vậy mà hi sinh, xem ra, đồ vật hắn tra được, cần phải thập phần mấu chốt."
Tống Thành tay siết chặt tay nắm xe lăn: "Tất cả mọi người đều là quân cờ của ông, học sinh của ông Lục Tư Ngữ cũng vậy, Trương Bồi Tài cũng vậy, Hứa Trường Anh cũng vậy, thậm chí là Tống Văn cũng vậy, đều bị ông đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, bàn luận tâm tư thâm trầm ai có thể hơn được ông..."
Hiện tại, Lục Tư Ngữ rời đi. Làm cho ông không thể không tới hỏi cái người khởi xướng sau lưng này. Nhưng ông ta lại còn ở trước mặt của ông hờ hững như vậy.
Nam thành nếu là ván cờ, người trước mắt chính là một người điều khiển, tay cầm quân trắng, cùng hắc ám tà ác đối chọi.
Tống Thành thậm chí cũng không biết, chính mình đi tới nơi này cùng ông ta gặp mặt, có phải cũng nằm trong kế hoạch của Ngô Thanh hay không.
Ngô Thanh nở nụ cười: "Cũng vậy, trước ông không phải cũng phái người nghe lén điện thoại di động của tôi, chuyển động qua đồ vật của tôi sao?"
Tống Thành dừng bước, bọn họ hiện tại đứng ở một góc sân luyện tập, lúc này trên sân vận động cơ hồ không có ai, chỉ có mấy học sinh vội vã đi qua, ông đem âm thanh đè thấp: "Căn cứ vào báo cáo tiến độ từ bên kia trước đó, Hứa Trường Anh hẳn là từ manh mối, tìm được tên cướp thứ tư mà năm đó chúng ta tra được, tên cướp duy nhất còn sống, biết rõ chân tướng, che dấu thân phận mười chín năm. Hứa Trường Anh nói cho Lục Tư Ngữ, hẳn là thân phận của bà ta cùng vị trí chỗ ở đi? Nếu như cá voi trắng biết bọn họ điều tra đến một bước này, tất sẽ tìm người diệt khẩu. Bởi vì kia là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh hắn và vụ án 519 có quan hệ."
Cho nên, trận tai nạn xe cộ này mới phát sinh, Hứa Trường Anh mới hi sinh.
Hiện tại, Lục Tư Ngữ cũng là ở trong nguy hiểm.
Ngô Thanh dừng một chút nói, "Ông biết tôi là đang tìm kiếm cái gì, muốn cái gì, năm đó tôi sở dĩ ly khai tuyến đầu, đi tới nơi này dạy học cũng là bởi vì cảm thấy được, rất nhiều người đều không thể tin."
Ngô Thanh trước liền nhắc nhở qua Tống Thành, trong đội ngũ Cục thành phố Nam thành khả năng có nội gián, thế nhưng khi đó Tống Thành không làm, làm cho ông ta triệt để hết hy vọng. Ở trong mắt ông ta, Tống Thành chẳng qua chỉ là kẻ phản bội cùng đối phương trao đổi lợi ích tranh ăn với hổ.
"Chuyện năm đó, không phải như ông tưởng tượng vậy." Tống Thành mở miệng nói. Ông đi tới trước xe lăn, ngồi xổm người xuống nhìn Ngô Thanh, người trước mắt nho nhã, tuấn tú, năm tháng không có ở trên mặt của ông ta lưu lại quá nhiều vết tích, thế nhưng tóc của ông ta bên trong cũng thấy tóc bạc.
Tống Thành nhỏ giọng, gằn từng chữ một: "Ngô Thanh, thỉnh ông nói cho tôi. Lục Tư Ngữ, cậu ấy hiện tại đến tột cùng đang ở nơi nào?" Ông có thể cho người điều tra Lục Tư Ngữ thân phận thông tin, thế nhưng cậu ta hẳn là thay đổi phương thức liên hệ, lúc này hoàn toàn mất đi tung tích.
Thấy Ngô Thanh trầm mặc, Tống Thành lại nói: "Tống Văn hẳn là cũng đi theo. Ông không thể không quản sinh tử của bọn nhỏ như thế."
Trong hai người, Tống Thành thoạt nhìn mạnh mẽ, nghiêm túc thận trọng, có thể kỳ thực Ngô Thanh mới là tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, ông ta luôn luôn cho là, cùng ác đối chọi, hi sinh không thể tránh khỏi, vì thắng lợi, ông ta không màng sinh tử, thậm chí ngay cả tính mạng của chính mình cũng có thể trở thành hy sinh, đặt sự thật ở bên trên.
Tư tưởng như vậy, không thể nghi ngờ cũng ảnh hưởng tới Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ mất tích, Tống Văn bỗng nhiên xin nghỉ, ban đầu Tống Thành không có quá lo lắng, thêm nữa ông luôn luôn đang vội vàng hậu sự của Hứa Trường Anh, không có cách nào phân tâm.
Cho tới buổi trưa hôm nay, Cố cục bên kia nói điện thoại Tống Văn vẫn luôn không có cách nào liên lạc được, Tống Thành mới có điểm cuống lên, tìm kiếm địa điểm lần cuối cùng Tống Văn trò chuyện, là mới tới phụ cận, suy đi nghĩ lại, trực tiếp tìm đến Ngô Thanh nơi này.
Ngô Thanh hơi híp đôi mắt, nhìn về phía Tống Thành, "Chuyện đến nước này, tôi còn có thể tín nhiệm ông sao?"
Tống Thành kéo cô tay của ông, dưới ống tay áo cổ tay tinh tế, Ngô Thanh lúc này ngồi, vẫn là có thể nhìn ra được thân thể của ông ta gầy gò. Dưới bộ quần áo, có lẽ chỉ là một bộ xương khô.
Tống Thành làm là một động tác có chút cưỡng bức, thế nhưng Ngô Thanh không cảm giác được có tính uy hiếp.
"Nhiều năm như vậy, ông nên hiểu rõ tôi nhất, tôi cũng có thể là hiểu rõ ông nhất. Không quản trước phát sinh qua cái gì, tôi vẫn phải nói, sơ tâm tôi vẫn luôn chưa thay đổi." Tống Thành giúp ông ta sửa lại một chút ống tay áo nhăn nheo, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt Ngô Thanh, "Chuyện lúc trước, tôi sẽ cùng ông giải thích rõ ràng, tôi hiện tại đã hạ quyết tâm, muốn giải quyết triệt để những mối họa ở Nam thành này, tôi hi vọng ông có thể nói cho tôi, tình thế tiến triển hiện tại, cũng hi vọng ông có thể trợ giúp tôi, cùng với tôi đi Nam thành."
Ngô Thanh đối tính cách Tống Thành hiểu rõ đi nữa nhưng mà người trước mắt có thể nói ra đến như vậy, đã đúng là không dễ.
Chuyện đến nước này, ông muốn bắt tay giảng hòa, thậm chí hi vọng lần thứ hai cùng ông ta cộng sự.
Ngô Thanh nghe câu nói này cúi đầu suy tư chốc lát: "Tôi còn có mấy ngày nghỉ kỳ, là có thể rút thời gian cùng ông đi Nam thành một chuyến, còn địa phương bọn họ đi, không phải tôi không nói cho ông, mà là nói... Hiện tại mặc dù là ông biết, khả năng cũng không thể ra sức. Chẳng bằng tin tưởng bọn nhỏ."
Tống Thành cố chấp lại hỏi một lần: "Chỗ kia đến tột cùng ở nơi nào?"
Ngô Thanh trầm mặc chốc lát, rốt cục mở miệng, "Đảo Nam Sa."
Toàn bộ tỉnh Giang có một bộ phận địa phương đối biển, gần biển nơi đó còn có một ít tiểu đảo, Đảo Nam Sa chính là một cái trong đó, nơi đó cách bến cảng Tân Xuyên chỉ có hải trình không tới ba tiếng, trên đảo chỉ có hơn trăm gia đình, bởi vì trên đảo có rất nhiều chim biển, nơi đó là thánh địa du lịch mấy năm gần đây.
Mà nơi đó, cũng là địa phương bão Tước Thiện sắp tập kích qua.
Một hồi gió bão ngưng tụ ở đây.
Cách lúc này sáu tiếng trước, chuyến tàu đi đến Đảo Nam Sa cuối cùng trước khi bão tập kích, đã sớm đúng hạn xuất phát...
Ngày thu nắng ấm từ từ tản đi, thay vào đó chính là ngày đông lạnh giá, bầu trời là có chút âm trầm, tầng mây dày dày, che cản ánh mặt trời, thật giống sắp sắp mưa rồi.
Nơi này là một trong ba trường cảnh sát của tỉnh Giang, thiết trí rất nhiều ngành học chuyên nghiệp tương quan, vì toàn bộ các Cục cảnh sát khắp nơi không ngừng cung cấp nhân tài chuyên nghiệp.
Trong sân trường các toà nhà ngay ngắn, không tự do tản mạn giống như là trường học bình thường.
Lúc này là bên trong kỳ nghỉ quốc khánh, rất nhiều học sinh đã nghỉ phép, người trong sân trường thiếu đi rất nhiều, nhưng mà vẫn có một ít môn học tự chọn vẫn chưa nghỉ học, một ít đạo sư mang theo nghiên cứu sinh cũng không có nghỉ ngơi.
Ngô Thanh mới vừa kết thúc một ngày phụ đạo giải đáp nghi vấn, được một nữ học sinh tóc ngắn đẩy xe lăn từ bên trong lớp học đi ra, đến bên ngoài toà nhà nữ học sinh bỗng nhiên dừng bước: "Ngô lão sư... hình như trời sắp mưa."
Ngô Thanh mỉm cười nói: "Không sao, thầy có cầm dù, ngược lại là em, phải về sớm một chút."
Nữ học sinh mở miệng nói: "Em ngày hôm nay nhìn dự báo thời tiết, có thấy ban bố báo động màu đỏ, bảo là sắp có bão, tên là Tước Thiện gì đó."
Cô ở trong sách từng thấy, Tước Thiện hình như là một loại cá, cỡ lớn, hung mãnh, ăn thịt, danh tự như vậy, không khó tưởng tượng cường độ cơm bão này.
"Đúng vậy a." Ngô Thanh đạo, "Tên cơn bão này rất thú vị."
Có một cơn gió nữa thổi đến, nữ học sinh có chút lạnh, đem ngón tay hướng trong tay áo hơi co lại: "Thật giống trong những năm qua, đều không có cơn bão tới muộn như vậy."
Ngô Thanh cười nói: "Trên Tây bắc Thái Bình Dương một năm bốn mùa đều có bão, chỉ có đều tập trung nhiều vào mùa hè, có thể cơn bão ảnh hưởng đến mùa thu không nhiều lắm, thế nhưng cũng không phải là không có."
Nữ học sinh còn muốn nói cái gì, bỗng nhiên dừng bước: "Ngô lão sư..."
Ngô Thanh cũng nhìn thấy người đứng ở phía trước, đó là một nam nhân khoảng 59 tuổi, lúc này Ngô Thanh ngẩng đầu lên, ông cũng là quay đầu nhìn về phía ông ta.
Người kia vóc người bảo trì đến cũng không tệ, cả người đứng ở nơi đó giống như là một khẩu súng, khiến người cảm thấy được uy nghiêm.
Ngô Thanh tính toán thời gian một chút, biết Tống Thành tại sao lại xuất hiện ở nơi này, ông đại khái là vì chuyện gần đây mà tới.
Một đôi bạn nối khố nhiều năm nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Năm tháng sẽ lưu lại kẽ hở, hiện tại hai người cũng sẽ không tiếp tục là dáng dấp thanh niên.
Ngô Thanh quay đầu đối học sinh nói: "Em đi về trước đi, thầy tự mình có thể."
Nữ học sinh kia còn có chút do dự.
Ngô Thanh còn nói: "Không có gì, là bạn cũ của thầy, yên tâm đi." Ông ta nói không nhanh, âm thanh trầm thấp, mang theo khàn khàn, khiến người nghe sau đó có loại cảm giác an toàn cùng yên tâm.
Nữ học sinh lúc này mới ừ một tiếng, cầm chắc đồ đạc của mình: "Vậy Ngô lão sư, em lần sau mang theo luận văn đã sửa chữa đến tìm thầy."
Nói xong, nữ học sinh ba bước đi lại quay đầu lại mà nhìn, tựa hồ vẫn có chút không yên lòng.
Ngô Thanh lăn một chút xe lăn, hướng phía trước di động nửa mét nói: "Cười chê rồi, lúc thường không có người nào đến trường học tìm tôi, học sinh nhìn có chút kỳ quái."
Tống Thành đi lên phía trước, cầm lấy tay đẩy xe lăn ở mặt sau: "Tôi lần này tới tìm ông, là muốn nói chuyện gần đây ở Nam thành, là đưa ông trở lại, hay là tại bên ngoài đàm luận?"
Ngô Thanh nói: "Ông cũng rất lâu không về trường cũ đi? Hiện ở bên này đã đổi mới hoàn toàn khác quá khứ rồi, hiện tại thời gian còn sớm, không đến giờ cơm chiều, ông liền đẩy tôi ở bên trong sân trường tùy tiện đi một chút đi."
Tống Thành liền thôi động xe lăn, đi qua lớp học, phía trước là một hàng cây xanh, mặt sau là sân luyện tập. Còn có thư viện cùng bể bơi mới xây dựng.
Ngô Thanh nói không sai, nơi này xác thực biến hóa rất lớn.
Bọn họ đã từng là bạn học không đồng cấp, sau đó lại cùng ở Nam thành công tác, nhân sinh hai người có quá nhiều chuyện nối liền với nhau, bọn họ đã từng là chiến hữu thân mật, là người có thể giao sau lưng cho đối phương, chính là vụ án 519 xuất hiện, cải biến vận mệnh của bọn họ, chuyện đến nước này, Tống Thành đều có chút không nhớ ra được lần trước hai người gặp mặt là vào lúc nào.
Ông chỉ nhớ rõ, trước ông và Ngô Thanh cãi nhau một trận, tan rã trong không vui, lưỡng bại câu thương.
Khi đó, Ngô Thanh cho là tổ chuyên án không nên giải tán, cũng không quản hi sinh, triệt để tra tới cùng, để tránh khỏi lưu lại mối họa. Ông lại thu mệnh lệnh của thượng cấp, cho là muốn tránh né mũi nhọn, nằm gai nếm mật, tránh khỏi tiến một bước thương vong.
Liền sau lần tranh cãi ầm ĩ kia, Ngô Thanh không để ý ông ngăn cản, từ chức tiến vào nơi này dạy học. Mà ông bởi vì nghe lệnh làm việc quan lộ thông suốt, một đường thăng cấp.
Thế nhưng điều đó đó, đều là ở bề ngoài.
Tống Thành biết đến, mười mấy năm qua, Ngô Thanh chưa từng có dừng bước chân truy tra những chuyện kia. Mà ông, cũng chưa từng đem vụ án 519 từ trong lòng bỏ đi.
Bây giờ, Nam thành lần thứ hai bị mây đen bao phủ...
Nghĩ đến chỗ này, Tống Thành thở dài nói: "Chuyện gần đây của Nam thành, là tác phẩm của ông đi, ông trước tiên đem Lục Tư Ngữ đề cử qua đó, còn làm cho cậu ta ở trong đội Tống Văn."
Ngô Thanh cúi đầu nói: "Lục Tư Ngữ là học sinh mấy năm qua tôi đã dạy tốt nhất, cho cậu ấy đi trợ giúp Tống Văn, này không tốt sao?"
Xư lăn ùng ục nghiền ép trên sân huấn luyện xanh hoá, đông cỏ xanh phát ra một loại mùi thơm ngát sinh mệnh.
Tống Thành tiếp tục nói: "Ông để cậu ta tới, là vì làm cho cậu ta phối hợp ông làm việc đi? Trương Bồi Tài cũng là chịu qua ông dẫn dắt, mới có thể tuần tra chân tướng Vu Sơn viện dưỡng lão, ông chưa từng từ trong vụ án kia đi ra qua..."
Ngô Thanh nói: "Ông nếu biết những điều này, tại sao còn muốn cho Hứa Trường Anh đi đón tay chuyện bên đó chứ?"
Tống Thành biết người này biết rõ còn hỏi, ông mở miệng nói: "Lại một lần nữa tra vụ án 519, đây không phải hy vọng của ông cho tới nay sao? Chỉ sợ tôi lựa chọn Hứa Trường Anh người này, đều nằm trong kế hoạch của ông đi."
Để Lục Tư Ngữ đi Cục thành phố Nam thành, lại lợi dụng Trương Bồi Tài đem tầm mắt của mọi người ngưng tụ ở vụ án Vu Sơn viện dưỡng lão, ông lúc đó không muốn để cho Tống Văn tham dự vụ án này, sự tình làm lớn liền không thể không xử lý, vì vậy sai Hứa Trường Anh tới phụ trách.
Tất cả những thứ sự kiện này, giống như là đẩy ngã quân bài domino.
Gần đây Hứa Trường Anh gặn tai nạn xe cộ, Tống Thành cũng là lòng như lửa đốt, tim như bị đao cắt.
Cú điện thoại cuối cùng trước khi chết của Hứa Trường Anh kia, gọi cho Lục Tư Ngữ, sau đó Lục Tư Ngữ mất tích...
Tống Thành sau đó suy nghĩ minh bạch, có người đang thao túng trong đó.
Ông cúi đầu hỏi Ngô Thanh: "Tôi muốn biết, ông là thế nào làm được để Hứa Trường Anh liên hệ Lục Tư Ngữ ?"
Ngô Thanh không có cấm kỵ, mở miệng nói: "Một năm trước, tôi tìm một chút người quen biết Hứa Trường Anh, xin nhờ bọn họ, hướng Hứa Trường Anh đề cập qua môn sinh đắc ý của tôi. Khi Hứa Trường Anh phát hiện đối phương đã có người xông vào Cục cảnh sát, thời điểm xung quanh không an toàn, tự nhiên sẽ nghĩ đến, người bị hại của vụ án 519 tuyệt đối sẽ không lộ tin tức ra ngoài."
Tống Thành suy nghĩ minh bạch phân đoạn trong đó, Hứa Trường Anh khả năng từ rất sớm trước đây liền nghe qua tên Lục Tư Ngữ, có người tiến cử, có người nhắc đến, có người lơ đãng nói đến, làm cho hắn không ngừng đối Lục Tư Ngữ gia thêm ấn tượng, sinh ra hảo cảm trong lòng.
Đây là một loại ám chỉ tâm lý, lần đầu tiên nghe được, khả năng không có ấn tượng gì, thế nhưng theo lần thứ hai, lần thứ ba nhắc đến, hắn sẽ đối người này sản sinh hiếu kỳ, thậm chí cảm giác là loại duyên phận. Giai đoạn này, Hứa Trường Anh cùng Lục Tư Ngữ cũng đều là hoàn toàn chẳng hay biết gì.
Khi Hứa Trường Anh đi đến Nam thành, nhìn thấy hồ sơ Lục Tư Ngữ, thời điểm cùng cậu ta gặp mặt, sẽ đối người này có đầy đủ hứng thú.
Sau đó để Hứa Trường Anh tra ra Lục Tư Ngữ là người bị hại của vụ án năm đó...
Trong Cục cảnh sát có người bán đi tin tức, nhìn qua chung quanh đều là địch, Lục Tư Ngữ lại vì có thân phận như vậy, trở thành minh hữu tự nhiên của hắn.
Sự tình một bước một bước suy luận như vậy, đến lúc bỗng nhiên xảy ra chuyện, Hứa Trường Anh có thể tín nhiệm, cũng chỉ có Lục Tư Ngữ.
Ngô Thanh thở dài một hơi: "Nhưng mà, ở trong kế hoạch của tôi, cũng không có ngờ tới, Hứa Trường Anh bởi vậy mà hi sinh, xem ra, đồ vật hắn tra được, cần phải thập phần mấu chốt."
Tống Thành tay siết chặt tay nắm xe lăn: "Tất cả mọi người đều là quân cờ của ông, học sinh của ông Lục Tư Ngữ cũng vậy, Trương Bồi Tài cũng vậy, Hứa Trường Anh cũng vậy, thậm chí là Tống Văn cũng vậy, đều bị ông đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, bàn luận tâm tư thâm trầm ai có thể hơn được ông..."
Hiện tại, Lục Tư Ngữ rời đi. Làm cho ông không thể không tới hỏi cái người khởi xướng sau lưng này. Nhưng ông ta lại còn ở trước mặt của ông hờ hững như vậy.
Nam thành nếu là ván cờ, người trước mắt chính là một người điều khiển, tay cầm quân trắng, cùng hắc ám tà ác đối chọi.
Tống Thành thậm chí cũng không biết, chính mình đi tới nơi này cùng ông ta gặp mặt, có phải cũng nằm trong kế hoạch của Ngô Thanh hay không.
Ngô Thanh nở nụ cười: "Cũng vậy, trước ông không phải cũng phái người nghe lén điện thoại di động của tôi, chuyển động qua đồ vật của tôi sao?"
Tống Thành dừng bước, bọn họ hiện tại đứng ở một góc sân luyện tập, lúc này trên sân vận động cơ hồ không có ai, chỉ có mấy học sinh vội vã đi qua, ông đem âm thanh đè thấp: "Căn cứ vào báo cáo tiến độ từ bên kia trước đó, Hứa Trường Anh hẳn là từ manh mối, tìm được tên cướp thứ tư mà năm đó chúng ta tra được, tên cướp duy nhất còn sống, biết rõ chân tướng, che dấu thân phận mười chín năm. Hứa Trường Anh nói cho Lục Tư Ngữ, hẳn là thân phận của bà ta cùng vị trí chỗ ở đi? Nếu như cá voi trắng biết bọn họ điều tra đến một bước này, tất sẽ tìm người diệt khẩu. Bởi vì kia là nhân chứng duy nhất có thể chứng minh hắn và vụ án 519 có quan hệ."
Cho nên, trận tai nạn xe cộ này mới phát sinh, Hứa Trường Anh mới hi sinh.
Hiện tại, Lục Tư Ngữ cũng là ở trong nguy hiểm.
Ngô Thanh dừng một chút nói, "Ông biết tôi là đang tìm kiếm cái gì, muốn cái gì, năm đó tôi sở dĩ ly khai tuyến đầu, đi tới nơi này dạy học cũng là bởi vì cảm thấy được, rất nhiều người đều không thể tin."
Ngô Thanh trước liền nhắc nhở qua Tống Thành, trong đội ngũ Cục thành phố Nam thành khả năng có nội gián, thế nhưng khi đó Tống Thành không làm, làm cho ông ta triệt để hết hy vọng. Ở trong mắt ông ta, Tống Thành chẳng qua chỉ là kẻ phản bội cùng đối phương trao đổi lợi ích tranh ăn với hổ.
"Chuyện năm đó, không phải như ông tưởng tượng vậy." Tống Thành mở miệng nói. Ông đi tới trước xe lăn, ngồi xổm người xuống nhìn Ngô Thanh, người trước mắt nho nhã, tuấn tú, năm tháng không có ở trên mặt của ông ta lưu lại quá nhiều vết tích, thế nhưng tóc của ông ta bên trong cũng thấy tóc bạc.
Tống Thành nhỏ giọng, gằn từng chữ một: "Ngô Thanh, thỉnh ông nói cho tôi. Lục Tư Ngữ, cậu ấy hiện tại đến tột cùng đang ở nơi nào?" Ông có thể cho người điều tra Lục Tư Ngữ thân phận thông tin, thế nhưng cậu ta hẳn là thay đổi phương thức liên hệ, lúc này hoàn toàn mất đi tung tích.
Thấy Ngô Thanh trầm mặc, Tống Thành lại nói: "Tống Văn hẳn là cũng đi theo. Ông không thể không quản sinh tử của bọn nhỏ như thế."
Trong hai người, Tống Thành thoạt nhìn mạnh mẽ, nghiêm túc thận trọng, có thể kỳ thực Ngô Thanh mới là tâm địa lạnh lẽo cứng rắn, ông ta luôn luôn cho là, cùng ác đối chọi, hi sinh không thể tránh khỏi, vì thắng lợi, ông ta không màng sinh tử, thậm chí ngay cả tính mạng của chính mình cũng có thể trở thành hy sinh, đặt sự thật ở bên trên.
Tư tưởng như vậy, không thể nghi ngờ cũng ảnh hưởng tới Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ mất tích, Tống Văn bỗng nhiên xin nghỉ, ban đầu Tống Thành không có quá lo lắng, thêm nữa ông luôn luôn đang vội vàng hậu sự của Hứa Trường Anh, không có cách nào phân tâm.
Cho tới buổi trưa hôm nay, Cố cục bên kia nói điện thoại Tống Văn vẫn luôn không có cách nào liên lạc được, Tống Thành mới có điểm cuống lên, tìm kiếm địa điểm lần cuối cùng Tống Văn trò chuyện, là mới tới phụ cận, suy đi nghĩ lại, trực tiếp tìm đến Ngô Thanh nơi này.
Ngô Thanh hơi híp đôi mắt, nhìn về phía Tống Thành, "Chuyện đến nước này, tôi còn có thể tín nhiệm ông sao?"
Tống Thành kéo cô tay của ông, dưới ống tay áo cổ tay tinh tế, Ngô Thanh lúc này ngồi, vẫn là có thể nhìn ra được thân thể của ông ta gầy gò. Dưới bộ quần áo, có lẽ chỉ là một bộ xương khô.
Tống Thành làm là một động tác có chút cưỡng bức, thế nhưng Ngô Thanh không cảm giác được có tính uy hiếp.
"Nhiều năm như vậy, ông nên hiểu rõ tôi nhất, tôi cũng có thể là hiểu rõ ông nhất. Không quản trước phát sinh qua cái gì, tôi vẫn phải nói, sơ tâm tôi vẫn luôn chưa thay đổi." Tống Thành giúp ông ta sửa lại một chút ống tay áo nhăn nheo, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng ánh mắt Ngô Thanh, "Chuyện lúc trước, tôi sẽ cùng ông giải thích rõ ràng, tôi hiện tại đã hạ quyết tâm, muốn giải quyết triệt để những mối họa ở Nam thành này, tôi hi vọng ông có thể nói cho tôi, tình thế tiến triển hiện tại, cũng hi vọng ông có thể trợ giúp tôi, cùng với tôi đi Nam thành."
Ngô Thanh đối tính cách Tống Thành hiểu rõ đi nữa nhưng mà người trước mắt có thể nói ra đến như vậy, đã đúng là không dễ.
Chuyện đến nước này, ông muốn bắt tay giảng hòa, thậm chí hi vọng lần thứ hai cùng ông ta cộng sự.
Ngô Thanh nghe câu nói này cúi đầu suy tư chốc lát: "Tôi còn có mấy ngày nghỉ kỳ, là có thể rút thời gian cùng ông đi Nam thành một chuyến, còn địa phương bọn họ đi, không phải tôi không nói cho ông, mà là nói... Hiện tại mặc dù là ông biết, khả năng cũng không thể ra sức. Chẳng bằng tin tưởng bọn nhỏ."
Tống Thành cố chấp lại hỏi một lần: "Chỗ kia đến tột cùng ở nơi nào?"
Ngô Thanh trầm mặc chốc lát, rốt cục mở miệng, "Đảo Nam Sa."
Toàn bộ tỉnh Giang có một bộ phận địa phương đối biển, gần biển nơi đó còn có một ít tiểu đảo, Đảo Nam Sa chính là một cái trong đó, nơi đó cách bến cảng Tân Xuyên chỉ có hải trình không tới ba tiếng, trên đảo chỉ có hơn trăm gia đình, bởi vì trên đảo có rất nhiều chim biển, nơi đó là thánh địa du lịch mấy năm gần đây.
Mà nơi đó, cũng là địa phương bão Tước Thiện sắp tập kích qua.
Một hồi gió bão ngưng tụ ở đây.
Cách lúc này sáu tiếng trước, chuyến tàu đi đến Đảo Nam Sa cuối cùng trước khi bão tập kích, đã sớm đúng hạn xuất phát...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất