Chương 163
Cửa nhà trọ bị mở ra, gió lạnh xen lẫn giọt mưa, bỗng một chút liền tràn vào, đồ trên bàn trong phòng nhất thời bị thổi liểng xiểng, hiện vào lúc này chính là thời điểm bão mãnh liệt nhất.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ vọt tới bên ngoài, Tô lão sư cũng ở phía sau đi theo ra ngoài.
Xung quanh đen kịt một màu, mưa sa gió giật, cơ hồ khiến người không mở mắt nổi, bão trong nháy mắt liền đem y phục trên người đánh cho ẩm ướt, hướng phía trước mỗi bước một bước đều phải phí khí lực rất lớn.
Có thể là bởi vì bão ảnh hưởng, đêm nay bóng đêm giống như so với ngày xưa đều đen hơn, cành cây đung đưa chiếu ra hình chiếu, lại phối hợp liệt hỏa hừng hực cách đó không xa kia, như là cánh cửa địa phủ bị người mở ra.
Bọn họ đến lúc này, rốt cục cảm nhận được uy lực của bão, gió biển gào thét, giống như là quỷ khóc thần gào, tiếng gió vù vù, làn sóng nổ vang, tiếng nổ mạnh mãnh liệt chen lẫn cùng nhau, xung kích màng tai.
Tống Văn nắm thật chặt tay Lục Tư Ngữ, thuận đường xông về phía trước một đoạn, mấy chục giây sau, bọn họ cuối cùng đã tới bên cạnh tiệm bánh ngọt, cách toà nhà bén lửa kia chỉ có xa hơn năm mét.
Liền tại lúc này, toà nhà trước mặt liền là phát ra một tiếng vang thật lớn, đằng một tiếng, hỏa diễm bỗng nhiên dấy lên, dâng lên cao mấy mét, sau đó liền là ầm một tiếng nổ vang.
Hỏa diễm thiêu đốt giống như là cuộn sóng lăn lộn mà ra, nhiệt độ cao bao phủ tới, thế lửa xông thẳng tới chân trời, đem thế giới trước mắt bọn họ nhuộm thành một mảnh màu da cam.
Trong ngọn lửa tựa hồ còn kèm theo nhiều tiếng vang kỳ quái, nghe tới như là tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Lúc này bọn họ đứng gần như vậy, có thể thấy rõ, địa phương bén lửa là mặt sau tiệm bánh ngọt, thế lửa từ từ đang hướng phía trước lan tràn. Lúc này bộ phận phòng ăn phía trước, vẫn không có bị đại hỏa đốt tới.
"Tô lão sư ở lại bên ngoài tiếp ứng chúng tôi!" Tống Văn hô một tiếng.
Tô lão sư còn muốn nói gì đó, Lục Tư Ngữ liền hơi ngăn lại nói: "Bên trong nguy hiểm, nhiều người trái lại loạn hơn."
Nghe lời này, Tô lão sư mới dừng bước.
Tống Văn lấy cùi chỏ đánh nát cửa sổ thủy tinh mặt bên tiệm bánh ngọt, thả người nhảy tiến vào, bên này nhất thời vẫn không có hỏa diễm xâm nhập.
Lục Tư Ngữ cùng tiến vào, cậu đưa cho Tống Văn một cái khăn lông, đó là thời điểm cậu ra khỏi phòng theo phản ứng bản năng cầm lấy. Dính một đường mưa, đã hoàn toàn ướt, cậu nhắc nhở anh nói: "Cẩn thận có khí độc!"
Tống Văn nhận lấy hỏi: "Vậy còn em?"
"Em sẽ chú ý an toàn..." Lục Tư Ngữ nói chuyện kéo ống tay áo khoác đã bị xối ướt ra, che lại miệng mũi.
Tống Văn bịt mũi dò xét bốn phía, ở trong khói dày đặc phân biệt phương hướng, chỗ này cùng bọn họ tới ban ngày dường như đã không phải là cùng một cửa hàng, chỉ có thể dựa vào ấn tượng hồi ức, anh mở miệng nói: "Lửa quá lớn."
Lục Tư Ngữ cảm thấy mùi khét lẹt ở hiện trường làm cho cậu có chút buồn nôn, cậu nghiêng đầu nghe một chút: "Em hình như nghe được có tiếng khóc..."
Sau đó Tống Văn cũng nghe được, chen lẫn ở trong mưa gió, là tiếng bé gái khóc. Ít nhất bé gái kia, còn sống.
Hai người hướng về vị trí tiếng khóc tìm kiếm, càng về sau đi, diện tích bị phá hoại lại càng lớn, bên người hỏa diễm cũng càng nhiều.
Cuồn cuộn khói đặc rất dễ dàng khiến cho người không phân rõ được phương hướng, càng đi về phía trước khói đặc càng dày.
Tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, hai người đi tới cánh cửa bên cạnh bếp sau, cánh cửa kia đã bị nổ tung phá hoại, nghiêng lệch đến một bên cạnh, đi thêm về phía trước chính là liệt hỏa hừng hực.
Tống Văn quay đầu hướng Lục Tư Ngữ nói: "Em chờ ở chỗ này, đừng đi về phía trước nữa, anh đi xem tình huống!" Anh cầm một chút cổ tay Lục Tư Ngữ, liền bỏ thêm hai chữ, "Nghe lời!"
Lục Tư Ngữ không có cố chấp cùng anh tiến vào, chờ ở ngoài cửa kia.
Tống Văn đá một cước, đá tung cửa ra, hướng bên trong vọt vào.
Bên ngoài bây giờ bão mãnh liệt, mưa sa gió giật, thế lửa phía trước rất lớn, nổ tung không ngừng, cuồn cuộn khói đặc từ trong toà nhà không ngừng tuôn ra, Lục Tư Ngữ có thể cảm giác được ngọn lửa liếm lên gò má của cậu, trên da truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Cậu đứng ở cửa đám cháy, dùng tay áo che miệng, nín thở, đếm số giây, từ 1 vẫn luôn đếm tới 90.
Dưới sự thiêu đốt cửa lửa cùng khói đặc, con mắt của cậu cơ hồ không mở ra được, nhưng cậu không dám nhắm hai mắt lại, không dám bỏ qua cái gì.
Một phút rưỡi này là thời gian chờ đợi lâu nhất Lục Tư Ngữ trải qua trên đời, ngực như là bị cái cưa không ngừng mà vắt vặn. Sau đó cậu hướng về phía bên trong đại hỏa hô một tiếng: "Tống Văn!"
Âm thanh Lục Tư Ngữ rất nhanh liền bị tiếng mưa gió cùng tiếng nổ mạnh nhấn chìm, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, không có một chút nào đáp lại.
Toà nhà bị thiêu đốt đã lảo đà lảo đảo, tựa như lúc nào cũng có nguy cơ sụp xuống.
Lục Tư Ngữ cũng không đoái hoài tới khí độc cái gì nữa, buông tay bưng miệng mũi xuống, cắn răng bắt tay đặt ở trên khung cửa, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nóng rực.
Cậu bỗng nhiên có chút hối hận, không có cùng Tống Văn đồng thời vọt vào... Thế nhưng cậu hết sức rõ ràng, lửa quá lớn, bên trong cực dễ lạc lối phương hướng, thể lực cậu không thể kéo dài, có thể sẽ trở thành liên lụy, Tống Văn một người đi vào so với hai người bọn họ đi vào trái lại an toàn hơn rất nhiều.
Từng giây từng phút thời gian trôi qua, lý trí của cậu một phần một phần bị nuốt chửng, Lục Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy chính mình giống như về tới mười chín năm trước, bị che đậy hai mắt kia một cái nháy mắt.
Cậu tuy rằng thân ở đám cháy, nội tâm lại dâng lên hàn ý khủng bố, cả người cậu, cả trái tim, ở nơi này cực nóng cùng lạnh giá bên trong cực kỳ dày vò.
Cậu thật sự là người mang điềm xấu sao? Liền ngay cả Tống Văn cũng sẽ bị cậu liên luỵ?
Nếu như Tống Văn thật sự phát sinh chuyện gì, cậu phải đối mặt với hai chữ "Tương lai" này như thế nào?
Tiệm bánh ngọt như là bị hoả nghiệp địa ngục che kín, Lục Tư Ngữ cảm giác thân mình phảng phất ở tầng mười tám địa ngục, ngọn lửa cắn nuốt tất cả, khói lửa sặc người bỏng cháy cuống họng.
Câuh mở to hai mắt mờ mịt nhìn chung quanh, liền hướng về phía trong ngọn lửa hô một tiếng: "Tống Văn! !" Một tiếng này tan nát cõi lòng, càng là mang theo điểm khóc nức nở, một giọt nước mắt thuận hai má tái nhợt của cậu lướt xuống, rạch ra thiêu đốt vết tích.
Đám cháy yên tĩnh chốc lát, bên trong rốt cục có người khàn khàn đáp một câu: "Đến! Chồng em còn chưa có chết đâu!"
Sau đó Lục Tư Ngữ rốt cục nhìn thấy Tống Văn phá tan hỏa diễm, từ bên trong chạy ra. Ở phía sau anh, một cái xà ngang bị thiêu đốt ầm ầm rơi xuống đất, sống và chết tựa hồ chỉ là kém một bước.
Lục Tư Ngữ thấy rõ, Tống Văn một tay ôm một người, đó là cô bé mà bọn họ lúc ăn cơm tối gặp qua, cô bé dường như hôn mê, nhắm chặt hai mắt, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, cơ hồ là bị Tống Văn vác trên bờ vai.
"Tống Văn, anh... anh không sao chứ? Bị thương sao?" Lục Tư Ngữ có chút lo lắng hỏi một câu,
Vừa nãy ngọn lửa mãnh liệt tổn thương cánh tay Tống Văn, rát đau, cái khăn lông kia cũng ở bên tronh đại hỏa không biết rơi xuống ở nơi nào. Tống Văn khụ lắc đầu nói: "Anh không có việc gì, nhưng mà, chỉ cứu được cô bé này."
Thế lửa quá lớn, nổ tung cũng rất mãnh liệt, anh đi vào sau đó không lâu liền phát hiện đường bị đại hỏa ngăn chặn lại hoàn toàn, bên trong không thể còn có người còn sống, may là anh tìm được cô bé đang trốn ở dưới bàn này.
Hai người vội vã hướng ra ngoài chạy một đoạn, đi tới cửa sổ nơi trước đó tiến vào, Tống Văn duỗi ra hai tay, đem cô bé đưa ra ngoài, Tô lão sư ở bên ngoài, vội vàng đưa tay ra đem cô bé nhận lấy.
Sau đó Tống Văn chính mình nhảy ra ngoài, liền đem Lục Tư Ngữ lôi ra.
Phía sau lửa mãnh liệt hơn, lại là một lần nữa nổ tung, cuồn cuộn luồng khí nóng đem bọn họ hướng phía trước đẩy đi, Tống Văn chỉ kịp đem Lục Tư Ngữ kéo vào trong ngực bảo vệ một chút, lực nổ tung trùng kích đẩy về phía sau lưng của anh.
Tống Văn biết trên lưng vừa nãy chắc đã bị nhen lửa, lăn khỏi chỗ, dập tắt ngọn lửa trên người, tiếng nổ lớn như vậy, làm cho anh hoài nghi màng tai muốn bị chấn bể, có khoảng mười mấy giây, Tống Văn cái gì cũng đều nghe không rõ ràng, sau đó anh bị Lục Tư Ngữ kéo lên.
Tô lão sư cũng đem bé gái bảo vệ, chờ luồng khí áp này qua đi, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Mấy người rốt cục chạy tới khoảng cách an toàn, chỉ là trong chốc lát, hỏa diễm như quái thú, đem gian phòng phía sau bọn họ một ngụm nuốt vào, sau đó điên cuồng cắn xé.
Đi tới chỗ an toàn, Lục Tư Ngữ lúc này mới dám thở hổn hển quay đầu lại nhìn phía đại hỏa kia, bọn họ đã chạy ra rất xa, còn có thể cảm giác được hỏa diễm nóng rực theo gió bao phủ tới.
Lục Tư Ngữ có chút lăng lăng nhìn về phía ánh lửa trước mắt, mưa vẫn đang rơi, nước mưa băng lãnh thuận gò má của cậu chảy xuống, trượt vào bên trong quần áo.
Ở bên trên hòn đảo nhỏ này, mưa sa gió giật bão đêm. Ngọn lửa hừng hực không ngừng mà thiêu đốt, như vậy sau đại hỏa cùng vụ nổ tung mãnh liệt, bên trong toà nhà này, những người khác không còn khả năng sống sót.
Sau một chốc, Lục Tư Ngữ mới như là tỉnh lại, hơi chớp hai mắt, lôi kéo Tống Văn đi vài biệt thự.
Cửa lớn đóng lại, đem cuồng phong cùng liệt hỏa cách trở ở ngoài cửa, ngọn lửa kia vẫn đang thiêu đốt, lách tách vang vọng.
Những người khác cùng nhau tiến lên, mồm năm miệng mười hỏi.
"Các người không sao chứ?"
"Vừa nãy quá nguy hiểm... Làm tôi sợ muốn chết..."
Tô lão sư còn ôm bé gái, giơ tay đem áo ngủ của bé gái kéo xuống một chút, che lên chân của cô bé, đem cô bé cẩn thận đặt ngang ở trên ghế salông trong đại sảnh.
Hai nữ sinh vội vàng tiến tới, bé gái sặc ho khan hai tiếng, mi mắt giật giật.
Vương bá từ trong nhà lấy ra khăn mặt cùng chăn, lau nước mưa trên mặt cô bé cùng vết tích trên người, cũng may cô bé ngoại trừ trên bắp chân có chút bỏng, chỗ khác không bị cái gì trọng thương.
Lục Tư Ngữ nhìn thấy trên cổ tay Tống Văn có một ít vết thương, vội vã nói: "Cổ tay anh bị tổn thương rồi!"
Tống Văn dùng một cái tay khác đỡ lấy cổ tay nói: "Không có việc lớn gì, chờ sau đó em giúp anh bôi ít thuốc là tốt rồi."
Vương bá vội hỏi: "Tôi chỗ này có một ít thuốc mỡ trị bỏng, còn có băng gạc cùng rượu thuốc..."
Lúc này, bé gái kia rốt cục tỉnh lại, khóc lóc vung lên khuôn mặt nhỏ bị nhiễm đến biến thành màu đen hỏi: "Mẹ cháu... Còn có Dương thúc thúc..."
Những người khác nhất thời trầm mặc.
Lửa lớn như vậy, nổ tung mãnh liệt như vậy, cô bé có thể được cứu ra đã đúng là may mắn, những người khác, có lẽ đến hài cốt cũng không còn. May mà gần đây là kỳ nghỉ, nơi đó cũng chỉ có bà chủ cùng vị thợ bánh ngọt kia ở lại, lúc này mới tránh khỏi thương vong nhiều hơn.
Tô lão sư thở dài, ánh mắt đầy là đồng tình nhìn về phía cô bé, vươn tay ra giúp cô bé vuốt lại một chút tóc tai: "Thật sự là đứa trẻ đáng thương."
Bé gái ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, liền khóc lên.
Tống Văn trầm mặc nhìn, cô bé này trước mất đi cha, hiện tại mẹ cũng bị thiêu chết, trong nhà tiệm bánh ngọt cũng bị hủy, sau đó không biết nên như thế nào.
Khâu Lam lấy tay giúp bé gái lau mặt, ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ... Chúng ta nên làm gì?"
Trần Tuý càng là sốt sắng mà hỏi: "Lửa kia không biết cháy đến khi nào đây?"
Vương bá nhất thời nhíu lông mày: "Hiện tại... Trên đảo truyền tin gián đoạn, không có cách nào kêu cứu, hơn nữa trên đảo này, không có cứu hỏa đóng quân..." Đêm mưa gió như vậy, lửa này căn bản là không có cách cứu.
Lục Tư Ngữ xem qua vết thương trên tay Tống Văn, xác thực không nghiêm trọng lắm, cậu rốt cục bình tĩnh lại: "Tiệm bánh ngọt bị lửa thiêu đốt đến lợi hại, rất có thể là bởi vì bên trong có rất nhiều vật dễ cháy, cũng có một chút chất nổ, nơi này là trên vách núi, thực vật bên cạnh không nhiều, cũng sẽ không lan đến quá lớn, chắc là sau mấy tiếng, lửa liền sẽ tự mình tắt."
Cậu vừa nãy ở bên ngoài đám cháy, đã quan sát qua tình huống xung quanh, trận lửa này sẽ không lan tràn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, tại đây trong khi nói chuyện, thế lửa quả nhiên như cậu từng nói, đã rõ ràng giảm bớt.
Sau đó Lục Tư Ngữ nhìn về phía cô bé kia hỏi: "Tối hôm qua, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Cô bé còn đang không ngừng khóc lóc: "Tối hôm qua... Đến hơn tám giờ, điện trong nhà liền ngừng, sau đó, nhà cháu đều đi ngủ từ sớm, cháu... cháu trong giấc mộng, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, sau đó lửa kia liền thiêu cháy..."
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Cháu và mẹ không có ngủ cùng một chỗ sao?"
Cô bé lau nước mắt: "Cháu từ sáu tuổi liền cùng ba mẹ chia phòng ngủ... Phòng của cháu ở gần đại sảnh của tiệm bánh ngọt, sau khi nghe được tiếng nổ mạnh, cháu liền chạy ra ngoài, núp ở dưới một cái bàn, cháu gọi vài tiếng cứu mạng, bị đại hỏa dọa khóc, sau đó chú ấy liền tới cứu cháu..."
Tống Văn dùng tay chưa bị thương móc ra điện thoại di động, nhìn một chút thời gian, bây giờ là sáng sớm hơn ba giờ sáng, bọn họ bây giờ cùng cô bé trên người đều là thập phần chật vật, anh lôi một chút Lục Tư Ngữ nói: "Đêm nay trước tiên như vậy đi, chúng ta đi về nghỉ một hồi, chú ý lưu ý lửa ở tiệm bánh ngọt, những thứ khác, chờ sáng mai lại xử lý đi."
Vương bá nhìn một chút cô bé nói: "Chúng tôi bên này nữ công nhân cũng tan tầm về nhà, vậy đứa nhỏ này..."
Ông một nam nhân, mang theo cô bé này cảm giác không quá thích hợp.
Khâu Lam chủ động nói: "Đứa nhỏ này trước tiên ở chỗ chúng tôi bên kia thu thập một chút, ngủ một đêm đi, tôi có một ít quần áo, có thể trước tiên cho cô bé đổi." Cô ta đối đứa trẻ bỗng nhiên thành cô nhi này đầy đồng tình. Giang Khương cũng ở một bên cạnh gật đầu, đồng ý quyết định của Khâu Lam.
Xác nhận thế lửa từ từ nhỏ đi, sẽ không ảnh hưởng đến bên này, mọi người sợ hãi không thôi lúc này mới lên lầu.
Vào trong phòng, Tống Văn thở dài nói: "Đêm nay, thật sự là một đêm nhiều chuyện... Em không đau dạ dày chứ?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái, sốt ruột vết thương của anh nói: "Em giúp anh xử lý vết thương, bôi ít thuốc đi..."
Tống Văn che cổ tay không cho cậu tiếp tục nhìn: "Tiểu tổ tông, anh thực không có chuyện, em nhanh lên đi thay y phục đi."
Lục Tư Ngữ chỉ có thể bé ngoan trước tiên đem quần áo ẩm ướt thay đổi, Tống Văn lúc này cũng dùng một tay tạm sửa lại một chút, mở điều hoà trong phòng lên.
Lục Tư Ngữ thay y phục xong liền gấp vội vàng đi tới kéo tay anh, nhìn một chút cổ tay bị thương tổn của Tống Văn.
Thời điểm Tống Văn tiến vào đám cháy, lửa rất lớn, anh dùng tay ngăn cản, che ở diện mạo, vây quanh ống tay áo kia một vòng nổi lên bọng nước, hắc đỏ một mảnh, may mà áo anh mặc chính là một cái áo khoác dày, quần áo bị xối ướt, có tác dụng bảo vệ tốt, trên người những nơi khác mới không có bị bỏng.
Lục Tư Ngữ sợ Tống Văn đau, trước tiên tỉ mỉ đem quanh vết thương lau lau một vòng khử độc, liền cúi đầu một bên thổi, một bên cần thận xức thuốc cao cho anh.
Thuốc mỡ lành lạnh, thế nhưng bôi lên còn là có chút đâm nhói, Lục Tư Ngữ đã cực kỳ cẩn thận, Tống Văn vẫn là đau đến tê một tiếng.
Chờ thuốc mỡ tốt rồi, Lục Tư Ngữ giúp anh quấn lấy vải băng, nơi cổ tay nơi tỉ mỉ quấn lấy vài vòng.
Toàn bộ chuẩn bị xong, Lục Tư Ngữ vẫn cảm thấy đáy lòng có một tia đau nhói, cậu không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình chính mình. Lôi kéo tay Tống Văn rũ mắt xuống, dùng hai má ở trên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng cọ cọ.
Vừa nãy hỗn loạn tưng bừng, hiện tại trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài tiếng mưa gió cũng nhỏ rất nhiều.
"Thật sự không nghiêm trọng." Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, bàn tay bị cậu cọ ngứa ngứa, tâm lý còn ngứa hơn.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Văn, một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tống Văn không nhịn được duỗi ra một cái tay khác, lấy ngón tay giúp Lục Tư Ngữ lau đi vài vết đen trên mặt do bụi mù lưu xuống, đem ý nghĩ trong lòng nói ra: "Em bây giờ, thoạt nhìn giống như là một con mèo mướp nhỏ."
Con mèo này nhìn qua rất ngoan, anh liền đưa tay ra xoa xoa tóc Lục Tư Ngữ, sau đó ôm cậu hôn một cái.
"Vừa nãy em đặc biệt sợ..." Lục Tư Ngữ nhớ tới vừa nãy ở bên trong đám cháy mạo hiểm, trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó cậu nhỏ giọng nói: "Anh không có chuyện gì là tốt rồi."
Nói xong, Lục Tư Ngữ đứng dậy đi rửa mặt, cũng cầm một tấm khăn lông ướt đến lau cho Tống Văn.
Làm xong tất cả những thứ này, Lục Tư Ngữ chếch đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới vừa rồi hoả diễm còn dữ tợn thiêu đốt, lúc này đã rút nhỏ, biến thành một đoàn như ẩn như hiện, lúc này cậu cũng nhìn rõ ràng, trung tâm đám cháy, hẳn là phía sau tiệm bánh ngọt là bếp sau cùng kho.
Tống Văn thấy cậu đang ngẩn người, đi sang xem xem cảnh tượng bên ngoài, mở miệng nói: "Có thể là bão tạo thành dây điện đoản mạch, dẫn đốt bình chứa đựng khí cười hoặc là bình gas."
Trên vách núi như vậy là không thông sụng than đá, cần nhờ lò nướng cùng bình gas đun nóng, đống khí cười đó cũng là vật dễ cháy nổ, chính là bởi vì vậy, mới đưa tới liên tục nổ tung.
Lục Tư Ngữ cúi đầu nói, "Em có một loại cảm giác kỳ quái... Em cảm thấy, chuyện này khả năng không phải bất ngờ..."
Tống Văn nhìn lửa từ từ nhỏ xuống đối Lục Tư Ngữ nói: "Bất kể có phải là bất ngờ hay không, nhiệm vụ thiết yếu bây giờ của em đều là nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác, chờ trời sáng lại nói."
Lục Tư Ngữ lúc này mới lại lên giường ngủ, tại bên cạnh cậu, Tống Văn có chút uể oải, nằm ở trên giường rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.
Lúc này, Lục Tư Ngữ có chút không ngủ được, cậu phản phục lăn qua lăn lại, nghĩ lần này đi đến trên đảo các loại chi tiết nhỏ.
Cậu cảm thấy chính mình thật giống trong tay nắm cái đoạn xương trắng kia, lại hoảng hốt nhìn thấy Dương Linh mỉm cười, bưng lên cho bọn họ một cái bánh ga tô mừng sinh nhật cực lớn, trong lúc nhất thời quay mắt về phía Lý Đình Nhi đang khóc lóc, trong lúc nhất thời lại cảm thấy giống như nhìn thấy bà chủ Nhan Mẫn kia, chợt bỗng nhiên ánh lửa khắp trời tỏa ra thiên địa.
Sau đó cậu cảm giác mình mở ra quyển sổ kia của Ngô Hồng Du, lật đến trang cuối cùng...
Vô số hình ảnh ở trong đầu của cậu chồng chất, đè lên cậu làm cho cậu cảm thấy có chút hô hấp không thông. Không biết thời điểm nào, cậu rốt cục đã ngủ.
Cậu không biết mình ngủ bao lâu, đợi đến khi cậu mở hai mắt ra, cảm giác mình là bị đói bụng tỉnh. Tống Văn mới vừa rời giường, đã mặc quần áo xong.
Lục Tư Ngữ thanh tỉnh một khắc, hỏi Tống Văn: "Vết thương trên tay anh còn đau không?"
Tống Văn liếc mắt nhìn băng gạc trên cổ tay, lắc đầu nói: "Ít nhất hoạt động bình thường không bị ảnh hưởng."
Lục Tư Ngữ từ trên giường bò lên, mặc quần áo vào, cậu rất bội phục năng lực hồi phục của Tống Văn. Sau đó Lục Tư Ngữ ấn mở điện thoại di động của chính mình, hiện tại đã tới gần bảy giờ.
Tống Văn thấy cậu tỉnh rồi, kéo rèm cửa sổ ra, hỏi cậu: "Đói bụng sao? Bên này còn có trứng luộc nước trà, anh giúp em hâm nóng hai quả?"
Lục Tư Ngữ gật gật đầu, tâm lý cảm khái Tống Văn lúc trước thật anh minh.
Bên ngoài bão đã qua, bầu trời bắt đầu trời quang mây tạnh, chỉ rơi xuống một tia mưa nhỏ, đùng đùng mà đánh vào trên cửa sổ.
Từ trước cửa sổ hướng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy nước biển mênh mông vô bờ, ngày hôm qua vẫn là sóng biển đen kịt sôi trào mãnh liệt, cho tới bây giờ hoàn toàn yên tĩnh lại, thoạt nhìn thuận theo mà lại ôn thuần.
Cơn bão kia cứ như vậy trôi qua, cách đó không xa, vị trí tiệm bánh ngọt, toà nhà tàn tạ bị đốt thành một mảnh tối đen, nhắc nhở bọn họ tối hôm qua tất cả không phải là mộng cảnh.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ vọt tới bên ngoài, Tô lão sư cũng ở phía sau đi theo ra ngoài.
Xung quanh đen kịt một màu, mưa sa gió giật, cơ hồ khiến người không mở mắt nổi, bão trong nháy mắt liền đem y phục trên người đánh cho ẩm ướt, hướng phía trước mỗi bước một bước đều phải phí khí lực rất lớn.
Có thể là bởi vì bão ảnh hưởng, đêm nay bóng đêm giống như so với ngày xưa đều đen hơn, cành cây đung đưa chiếu ra hình chiếu, lại phối hợp liệt hỏa hừng hực cách đó không xa kia, như là cánh cửa địa phủ bị người mở ra.
Bọn họ đến lúc này, rốt cục cảm nhận được uy lực của bão, gió biển gào thét, giống như là quỷ khóc thần gào, tiếng gió vù vù, làn sóng nổ vang, tiếng nổ mạnh mãnh liệt chen lẫn cùng nhau, xung kích màng tai.
Tống Văn nắm thật chặt tay Lục Tư Ngữ, thuận đường xông về phía trước một đoạn, mấy chục giây sau, bọn họ cuối cùng đã tới bên cạnh tiệm bánh ngọt, cách toà nhà bén lửa kia chỉ có xa hơn năm mét.
Liền tại lúc này, toà nhà trước mặt liền là phát ra một tiếng vang thật lớn, đằng một tiếng, hỏa diễm bỗng nhiên dấy lên, dâng lên cao mấy mét, sau đó liền là ầm một tiếng nổ vang.
Hỏa diễm thiêu đốt giống như là cuộn sóng lăn lộn mà ra, nhiệt độ cao bao phủ tới, thế lửa xông thẳng tới chân trời, đem thế giới trước mắt bọn họ nhuộm thành một mảnh màu da cam.
Trong ngọn lửa tựa hồ còn kèm theo nhiều tiếng vang kỳ quái, nghe tới như là tiếng kêu thảm thiết đau đớn.
Lúc này bọn họ đứng gần như vậy, có thể thấy rõ, địa phương bén lửa là mặt sau tiệm bánh ngọt, thế lửa từ từ đang hướng phía trước lan tràn. Lúc này bộ phận phòng ăn phía trước, vẫn không có bị đại hỏa đốt tới.
"Tô lão sư ở lại bên ngoài tiếp ứng chúng tôi!" Tống Văn hô một tiếng.
Tô lão sư còn muốn nói gì đó, Lục Tư Ngữ liền hơi ngăn lại nói: "Bên trong nguy hiểm, nhiều người trái lại loạn hơn."
Nghe lời này, Tô lão sư mới dừng bước.
Tống Văn lấy cùi chỏ đánh nát cửa sổ thủy tinh mặt bên tiệm bánh ngọt, thả người nhảy tiến vào, bên này nhất thời vẫn không có hỏa diễm xâm nhập.
Lục Tư Ngữ cùng tiến vào, cậu đưa cho Tống Văn một cái khăn lông, đó là thời điểm cậu ra khỏi phòng theo phản ứng bản năng cầm lấy. Dính một đường mưa, đã hoàn toàn ướt, cậu nhắc nhở anh nói: "Cẩn thận có khí độc!"
Tống Văn nhận lấy hỏi: "Vậy còn em?"
"Em sẽ chú ý an toàn..." Lục Tư Ngữ nói chuyện kéo ống tay áo khoác đã bị xối ướt ra, che lại miệng mũi.
Tống Văn bịt mũi dò xét bốn phía, ở trong khói dày đặc phân biệt phương hướng, chỗ này cùng bọn họ tới ban ngày dường như đã không phải là cùng một cửa hàng, chỉ có thể dựa vào ấn tượng hồi ức, anh mở miệng nói: "Lửa quá lớn."
Lục Tư Ngữ cảm thấy mùi khét lẹt ở hiện trường làm cho cậu có chút buồn nôn, cậu nghiêng đầu nghe một chút: "Em hình như nghe được có tiếng khóc..."
Sau đó Tống Văn cũng nghe được, chen lẫn ở trong mưa gió, là tiếng bé gái khóc. Ít nhất bé gái kia, còn sống.
Hai người hướng về vị trí tiếng khóc tìm kiếm, càng về sau đi, diện tích bị phá hoại lại càng lớn, bên người hỏa diễm cũng càng nhiều.
Cuồn cuộn khói đặc rất dễ dàng khiến cho người không phân rõ được phương hướng, càng đi về phía trước khói đặc càng dày.
Tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, hai người đi tới cánh cửa bên cạnh bếp sau, cánh cửa kia đã bị nổ tung phá hoại, nghiêng lệch đến một bên cạnh, đi thêm về phía trước chính là liệt hỏa hừng hực.
Tống Văn quay đầu hướng Lục Tư Ngữ nói: "Em chờ ở chỗ này, đừng đi về phía trước nữa, anh đi xem tình huống!" Anh cầm một chút cổ tay Lục Tư Ngữ, liền bỏ thêm hai chữ, "Nghe lời!"
Lục Tư Ngữ không có cố chấp cùng anh tiến vào, chờ ở ngoài cửa kia.
Tống Văn đá một cước, đá tung cửa ra, hướng bên trong vọt vào.
Bên ngoài bây giờ bão mãnh liệt, mưa sa gió giật, thế lửa phía trước rất lớn, nổ tung không ngừng, cuồn cuộn khói đặc từ trong toà nhà không ngừng tuôn ra, Lục Tư Ngữ có thể cảm giác được ngọn lửa liếm lên gò má của cậu, trên da truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Cậu đứng ở cửa đám cháy, dùng tay áo che miệng, nín thở, đếm số giây, từ 1 vẫn luôn đếm tới 90.
Dưới sự thiêu đốt cửa lửa cùng khói đặc, con mắt của cậu cơ hồ không mở ra được, nhưng cậu không dám nhắm hai mắt lại, không dám bỏ qua cái gì.
Một phút rưỡi này là thời gian chờ đợi lâu nhất Lục Tư Ngữ trải qua trên đời, ngực như là bị cái cưa không ngừng mà vắt vặn. Sau đó cậu hướng về phía bên trong đại hỏa hô một tiếng: "Tống Văn!"
Âm thanh Lục Tư Ngữ rất nhanh liền bị tiếng mưa gió cùng tiếng nổ mạnh nhấn chìm, hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, không có một chút nào đáp lại.
Toà nhà bị thiêu đốt đã lảo đà lảo đảo, tựa như lúc nào cũng có nguy cơ sụp xuống.
Lục Tư Ngữ cũng không đoái hoài tới khí độc cái gì nữa, buông tay bưng miệng mũi xuống, cắn răng bắt tay đặt ở trên khung cửa, lòng bàn tay có thể cảm nhận được nóng rực.
Cậu bỗng nhiên có chút hối hận, không có cùng Tống Văn đồng thời vọt vào... Thế nhưng cậu hết sức rõ ràng, lửa quá lớn, bên trong cực dễ lạc lối phương hướng, thể lực cậu không thể kéo dài, có thể sẽ trở thành liên lụy, Tống Văn một người đi vào so với hai người bọn họ đi vào trái lại an toàn hơn rất nhiều.
Từng giây từng phút thời gian trôi qua, lý trí của cậu một phần một phần bị nuốt chửng, Lục Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy chính mình giống như về tới mười chín năm trước, bị che đậy hai mắt kia một cái nháy mắt.
Cậu tuy rằng thân ở đám cháy, nội tâm lại dâng lên hàn ý khủng bố, cả người cậu, cả trái tim, ở nơi này cực nóng cùng lạnh giá bên trong cực kỳ dày vò.
Cậu thật sự là người mang điềm xấu sao? Liền ngay cả Tống Văn cũng sẽ bị cậu liên luỵ?
Nếu như Tống Văn thật sự phát sinh chuyện gì, cậu phải đối mặt với hai chữ "Tương lai" này như thế nào?
Tiệm bánh ngọt như là bị hoả nghiệp địa ngục che kín, Lục Tư Ngữ cảm giác thân mình phảng phất ở tầng mười tám địa ngục, ngọn lửa cắn nuốt tất cả, khói lửa sặc người bỏng cháy cuống họng.
Câuh mở to hai mắt mờ mịt nhìn chung quanh, liền hướng về phía trong ngọn lửa hô một tiếng: "Tống Văn! !" Một tiếng này tan nát cõi lòng, càng là mang theo điểm khóc nức nở, một giọt nước mắt thuận hai má tái nhợt của cậu lướt xuống, rạch ra thiêu đốt vết tích.
Đám cháy yên tĩnh chốc lát, bên trong rốt cục có người khàn khàn đáp một câu: "Đến! Chồng em còn chưa có chết đâu!"
Sau đó Lục Tư Ngữ rốt cục nhìn thấy Tống Văn phá tan hỏa diễm, từ bên trong chạy ra. Ở phía sau anh, một cái xà ngang bị thiêu đốt ầm ầm rơi xuống đất, sống và chết tựa hồ chỉ là kém một bước.
Lục Tư Ngữ thấy rõ, Tống Văn một tay ôm một người, đó là cô bé mà bọn họ lúc ăn cơm tối gặp qua, cô bé dường như hôn mê, nhắm chặt hai mắt, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, cơ hồ là bị Tống Văn vác trên bờ vai.
"Tống Văn, anh... anh không sao chứ? Bị thương sao?" Lục Tư Ngữ có chút lo lắng hỏi một câu,
Vừa nãy ngọn lửa mãnh liệt tổn thương cánh tay Tống Văn, rát đau, cái khăn lông kia cũng ở bên tronh đại hỏa không biết rơi xuống ở nơi nào. Tống Văn khụ lắc đầu nói: "Anh không có việc gì, nhưng mà, chỉ cứu được cô bé này."
Thế lửa quá lớn, nổ tung cũng rất mãnh liệt, anh đi vào sau đó không lâu liền phát hiện đường bị đại hỏa ngăn chặn lại hoàn toàn, bên trong không thể còn có người còn sống, may là anh tìm được cô bé đang trốn ở dưới bàn này.
Hai người vội vã hướng ra ngoài chạy một đoạn, đi tới cửa sổ nơi trước đó tiến vào, Tống Văn duỗi ra hai tay, đem cô bé đưa ra ngoài, Tô lão sư ở bên ngoài, vội vàng đưa tay ra đem cô bé nhận lấy.
Sau đó Tống Văn chính mình nhảy ra ngoài, liền đem Lục Tư Ngữ lôi ra.
Phía sau lửa mãnh liệt hơn, lại là một lần nữa nổ tung, cuồn cuộn luồng khí nóng đem bọn họ hướng phía trước đẩy đi, Tống Văn chỉ kịp đem Lục Tư Ngữ kéo vào trong ngực bảo vệ một chút, lực nổ tung trùng kích đẩy về phía sau lưng của anh.
Tống Văn biết trên lưng vừa nãy chắc đã bị nhen lửa, lăn khỏi chỗ, dập tắt ngọn lửa trên người, tiếng nổ lớn như vậy, làm cho anh hoài nghi màng tai muốn bị chấn bể, có khoảng mười mấy giây, Tống Văn cái gì cũng đều nghe không rõ ràng, sau đó anh bị Lục Tư Ngữ kéo lên.
Tô lão sư cũng đem bé gái bảo vệ, chờ luồng khí áp này qua đi, lại tiếp tục chạy về phía trước.
Mấy người rốt cục chạy tới khoảng cách an toàn, chỉ là trong chốc lát, hỏa diễm như quái thú, đem gian phòng phía sau bọn họ một ngụm nuốt vào, sau đó điên cuồng cắn xé.
Đi tới chỗ an toàn, Lục Tư Ngữ lúc này mới dám thở hổn hển quay đầu lại nhìn phía đại hỏa kia, bọn họ đã chạy ra rất xa, còn có thể cảm giác được hỏa diễm nóng rực theo gió bao phủ tới.
Lục Tư Ngữ có chút lăng lăng nhìn về phía ánh lửa trước mắt, mưa vẫn đang rơi, nước mưa băng lãnh thuận gò má của cậu chảy xuống, trượt vào bên trong quần áo.
Ở bên trên hòn đảo nhỏ này, mưa sa gió giật bão đêm. Ngọn lửa hừng hực không ngừng mà thiêu đốt, như vậy sau đại hỏa cùng vụ nổ tung mãnh liệt, bên trong toà nhà này, những người khác không còn khả năng sống sót.
Sau một chốc, Lục Tư Ngữ mới như là tỉnh lại, hơi chớp hai mắt, lôi kéo Tống Văn đi vài biệt thự.
Cửa lớn đóng lại, đem cuồng phong cùng liệt hỏa cách trở ở ngoài cửa, ngọn lửa kia vẫn đang thiêu đốt, lách tách vang vọng.
Những người khác cùng nhau tiến lên, mồm năm miệng mười hỏi.
"Các người không sao chứ?"
"Vừa nãy quá nguy hiểm... Làm tôi sợ muốn chết..."
Tô lão sư còn ôm bé gái, giơ tay đem áo ngủ của bé gái kéo xuống một chút, che lên chân của cô bé, đem cô bé cẩn thận đặt ngang ở trên ghế salông trong đại sảnh.
Hai nữ sinh vội vàng tiến tới, bé gái sặc ho khan hai tiếng, mi mắt giật giật.
Vương bá từ trong nhà lấy ra khăn mặt cùng chăn, lau nước mưa trên mặt cô bé cùng vết tích trên người, cũng may cô bé ngoại trừ trên bắp chân có chút bỏng, chỗ khác không bị cái gì trọng thương.
Lục Tư Ngữ nhìn thấy trên cổ tay Tống Văn có một ít vết thương, vội vã nói: "Cổ tay anh bị tổn thương rồi!"
Tống Văn dùng một cái tay khác đỡ lấy cổ tay nói: "Không có việc lớn gì, chờ sau đó em giúp anh bôi ít thuốc là tốt rồi."
Vương bá vội hỏi: "Tôi chỗ này có một ít thuốc mỡ trị bỏng, còn có băng gạc cùng rượu thuốc..."
Lúc này, bé gái kia rốt cục tỉnh lại, khóc lóc vung lên khuôn mặt nhỏ bị nhiễm đến biến thành màu đen hỏi: "Mẹ cháu... Còn có Dương thúc thúc..."
Những người khác nhất thời trầm mặc.
Lửa lớn như vậy, nổ tung mãnh liệt như vậy, cô bé có thể được cứu ra đã đúng là may mắn, những người khác, có lẽ đến hài cốt cũng không còn. May mà gần đây là kỳ nghỉ, nơi đó cũng chỉ có bà chủ cùng vị thợ bánh ngọt kia ở lại, lúc này mới tránh khỏi thương vong nhiều hơn.
Tô lão sư thở dài, ánh mắt đầy là đồng tình nhìn về phía cô bé, vươn tay ra giúp cô bé vuốt lại một chút tóc tai: "Thật sự là đứa trẻ đáng thương."
Bé gái ngồi dậy, hai tay ôm đầu gối, liền khóc lên.
Tống Văn trầm mặc nhìn, cô bé này trước mất đi cha, hiện tại mẹ cũng bị thiêu chết, trong nhà tiệm bánh ngọt cũng bị hủy, sau đó không biết nên như thế nào.
Khâu Lam lấy tay giúp bé gái lau mặt, ngẩng đầu lên nhẹ giọng hỏi: "Vậy bây giờ... Chúng ta nên làm gì?"
Trần Tuý càng là sốt sắng mà hỏi: "Lửa kia không biết cháy đến khi nào đây?"
Vương bá nhất thời nhíu lông mày: "Hiện tại... Trên đảo truyền tin gián đoạn, không có cách nào kêu cứu, hơn nữa trên đảo này, không có cứu hỏa đóng quân..." Đêm mưa gió như vậy, lửa này căn bản là không có cách cứu.
Lục Tư Ngữ xem qua vết thương trên tay Tống Văn, xác thực không nghiêm trọng lắm, cậu rốt cục bình tĩnh lại: "Tiệm bánh ngọt bị lửa thiêu đốt đến lợi hại, rất có thể là bởi vì bên trong có rất nhiều vật dễ cháy, cũng có một chút chất nổ, nơi này là trên vách núi, thực vật bên cạnh không nhiều, cũng sẽ không lan đến quá lớn, chắc là sau mấy tiếng, lửa liền sẽ tự mình tắt."
Cậu vừa nãy ở bên ngoài đám cháy, đã quan sát qua tình huống xung quanh, trận lửa này sẽ không lan tràn.
Mọi người quay đầu nhìn lại, tại đây trong khi nói chuyện, thế lửa quả nhiên như cậu từng nói, đã rõ ràng giảm bớt.
Sau đó Lục Tư Ngữ nhìn về phía cô bé kia hỏi: "Tối hôm qua, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Cô bé còn đang không ngừng khóc lóc: "Tối hôm qua... Đến hơn tám giờ, điện trong nhà liền ngừng, sau đó, nhà cháu đều đi ngủ từ sớm, cháu... cháu trong giấc mộng, chợt nghe một tiếng vang thật lớn, sau đó lửa kia liền thiêu cháy..."
Lục Tư Ngữ lại hỏi: "Cháu và mẹ không có ngủ cùng một chỗ sao?"
Cô bé lau nước mắt: "Cháu từ sáu tuổi liền cùng ba mẹ chia phòng ngủ... Phòng của cháu ở gần đại sảnh của tiệm bánh ngọt, sau khi nghe được tiếng nổ mạnh, cháu liền chạy ra ngoài, núp ở dưới một cái bàn, cháu gọi vài tiếng cứu mạng, bị đại hỏa dọa khóc, sau đó chú ấy liền tới cứu cháu..."
Tống Văn dùng tay chưa bị thương móc ra điện thoại di động, nhìn một chút thời gian, bây giờ là sáng sớm hơn ba giờ sáng, bọn họ bây giờ cùng cô bé trên người đều là thập phần chật vật, anh lôi một chút Lục Tư Ngữ nói: "Đêm nay trước tiên như vậy đi, chúng ta đi về nghỉ một hồi, chú ý lưu ý lửa ở tiệm bánh ngọt, những thứ khác, chờ sáng mai lại xử lý đi."
Vương bá nhìn một chút cô bé nói: "Chúng tôi bên này nữ công nhân cũng tan tầm về nhà, vậy đứa nhỏ này..."
Ông một nam nhân, mang theo cô bé này cảm giác không quá thích hợp.
Khâu Lam chủ động nói: "Đứa nhỏ này trước tiên ở chỗ chúng tôi bên kia thu thập một chút, ngủ một đêm đi, tôi có một ít quần áo, có thể trước tiên cho cô bé đổi." Cô ta đối đứa trẻ bỗng nhiên thành cô nhi này đầy đồng tình. Giang Khương cũng ở một bên cạnh gật đầu, đồng ý quyết định của Khâu Lam.
Xác nhận thế lửa từ từ nhỏ đi, sẽ không ảnh hưởng đến bên này, mọi người sợ hãi không thôi lúc này mới lên lầu.
Vào trong phòng, Tống Văn thở dài nói: "Đêm nay, thật sự là một đêm nhiều chuyện... Em không đau dạ dày chứ?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu một cái, sốt ruột vết thương của anh nói: "Em giúp anh xử lý vết thương, bôi ít thuốc đi..."
Tống Văn che cổ tay không cho cậu tiếp tục nhìn: "Tiểu tổ tông, anh thực không có chuyện, em nhanh lên đi thay y phục đi."
Lục Tư Ngữ chỉ có thể bé ngoan trước tiên đem quần áo ẩm ướt thay đổi, Tống Văn lúc này cũng dùng một tay tạm sửa lại một chút, mở điều hoà trong phòng lên.
Lục Tư Ngữ thay y phục xong liền gấp vội vàng đi tới kéo tay anh, nhìn một chút cổ tay bị thương tổn của Tống Văn.
Thời điểm Tống Văn tiến vào đám cháy, lửa rất lớn, anh dùng tay ngăn cản, che ở diện mạo, vây quanh ống tay áo kia một vòng nổi lên bọng nước, hắc đỏ một mảnh, may mà áo anh mặc chính là một cái áo khoác dày, quần áo bị xối ướt, có tác dụng bảo vệ tốt, trên người những nơi khác mới không có bị bỏng.
Lục Tư Ngữ sợ Tống Văn đau, trước tiên tỉ mỉ đem quanh vết thương lau lau một vòng khử độc, liền cúi đầu một bên thổi, một bên cần thận xức thuốc cao cho anh.
Thuốc mỡ lành lạnh, thế nhưng bôi lên còn là có chút đâm nhói, Lục Tư Ngữ đã cực kỳ cẩn thận, Tống Văn vẫn là đau đến tê một tiếng.
Chờ thuốc mỡ tốt rồi, Lục Tư Ngữ giúp anh quấn lấy vải băng, nơi cổ tay nơi tỉ mỉ quấn lấy vài vòng.
Toàn bộ chuẩn bị xong, Lục Tư Ngữ vẫn cảm thấy đáy lòng có một tia đau nhói, cậu không biết nên làm sao biểu đạt tâm tình chính mình. Lôi kéo tay Tống Văn rũ mắt xuống, dùng hai má ở trên mu bàn tay của anh nhẹ nhàng cọ cọ.
Vừa nãy hỗn loạn tưng bừng, hiện tại trong phòng lại hoàn toàn yên tĩnh, bên ngoài tiếng mưa gió cũng nhỏ rất nhiều.
"Thật sự không nghiêm trọng." Tống Văn nhìn Lục Tư Ngữ, bàn tay bị cậu cọ ngứa ngứa, tâm lý còn ngứa hơn.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tống Văn, một đôi mắt sáng lấp lánh.
Tống Văn không nhịn được duỗi ra một cái tay khác, lấy ngón tay giúp Lục Tư Ngữ lau đi vài vết đen trên mặt do bụi mù lưu xuống, đem ý nghĩ trong lòng nói ra: "Em bây giờ, thoạt nhìn giống như là một con mèo mướp nhỏ."
Con mèo này nhìn qua rất ngoan, anh liền đưa tay ra xoa xoa tóc Lục Tư Ngữ, sau đó ôm cậu hôn một cái.
"Vừa nãy em đặc biệt sợ..." Lục Tư Ngữ nhớ tới vừa nãy ở bên trong đám cháy mạo hiểm, trong lòng vẫn còn sợ hãi, sau đó cậu nhỏ giọng nói: "Anh không có chuyện gì là tốt rồi."
Nói xong, Lục Tư Ngữ đứng dậy đi rửa mặt, cũng cầm một tấm khăn lông ướt đến lau cho Tống Văn.
Làm xong tất cả những thứ này, Lục Tư Ngữ chếch đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới vừa rồi hoả diễm còn dữ tợn thiêu đốt, lúc này đã rút nhỏ, biến thành một đoàn như ẩn như hiện, lúc này cậu cũng nhìn rõ ràng, trung tâm đám cháy, hẳn là phía sau tiệm bánh ngọt là bếp sau cùng kho.
Tống Văn thấy cậu đang ngẩn người, đi sang xem xem cảnh tượng bên ngoài, mở miệng nói: "Có thể là bão tạo thành dây điện đoản mạch, dẫn đốt bình chứa đựng khí cười hoặc là bình gas."
Trên vách núi như vậy là không thông sụng than đá, cần nhờ lò nướng cùng bình gas đun nóng, đống khí cười đó cũng là vật dễ cháy nổ, chính là bởi vì vậy, mới đưa tới liên tục nổ tung.
Lục Tư Ngữ cúi đầu nói, "Em có một loại cảm giác kỳ quái... Em cảm thấy, chuyện này khả năng không phải bất ngờ..."
Tống Văn nhìn lửa từ từ nhỏ xuống đối Lục Tư Ngữ nói: "Bất kể có phải là bất ngờ hay không, nhiệm vụ thiết yếu bây giờ của em đều là nghỉ ngơi thật tốt, những thứ khác, chờ trời sáng lại nói."
Lục Tư Ngữ lúc này mới lại lên giường ngủ, tại bên cạnh cậu, Tống Văn có chút uể oải, nằm ở trên giường rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.
Lúc này, Lục Tư Ngữ có chút không ngủ được, cậu phản phục lăn qua lăn lại, nghĩ lần này đi đến trên đảo các loại chi tiết nhỏ.
Cậu cảm thấy chính mình thật giống trong tay nắm cái đoạn xương trắng kia, lại hoảng hốt nhìn thấy Dương Linh mỉm cười, bưng lên cho bọn họ một cái bánh ga tô mừng sinh nhật cực lớn, trong lúc nhất thời quay mắt về phía Lý Đình Nhi đang khóc lóc, trong lúc nhất thời lại cảm thấy giống như nhìn thấy bà chủ Nhan Mẫn kia, chợt bỗng nhiên ánh lửa khắp trời tỏa ra thiên địa.
Sau đó cậu cảm giác mình mở ra quyển sổ kia của Ngô Hồng Du, lật đến trang cuối cùng...
Vô số hình ảnh ở trong đầu của cậu chồng chất, đè lên cậu làm cho cậu cảm thấy có chút hô hấp không thông. Không biết thời điểm nào, cậu rốt cục đã ngủ.
Cậu không biết mình ngủ bao lâu, đợi đến khi cậu mở hai mắt ra, cảm giác mình là bị đói bụng tỉnh. Tống Văn mới vừa rời giường, đã mặc quần áo xong.
Lục Tư Ngữ thanh tỉnh một khắc, hỏi Tống Văn: "Vết thương trên tay anh còn đau không?"
Tống Văn liếc mắt nhìn băng gạc trên cổ tay, lắc đầu nói: "Ít nhất hoạt động bình thường không bị ảnh hưởng."
Lục Tư Ngữ từ trên giường bò lên, mặc quần áo vào, cậu rất bội phục năng lực hồi phục của Tống Văn. Sau đó Lục Tư Ngữ ấn mở điện thoại di động của chính mình, hiện tại đã tới gần bảy giờ.
Tống Văn thấy cậu tỉnh rồi, kéo rèm cửa sổ ra, hỏi cậu: "Đói bụng sao? Bên này còn có trứng luộc nước trà, anh giúp em hâm nóng hai quả?"
Lục Tư Ngữ gật gật đầu, tâm lý cảm khái Tống Văn lúc trước thật anh minh.
Bên ngoài bão đã qua, bầu trời bắt đầu trời quang mây tạnh, chỉ rơi xuống một tia mưa nhỏ, đùng đùng mà đánh vào trên cửa sổ.
Từ trước cửa sổ hướng nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy nước biển mênh mông vô bờ, ngày hôm qua vẫn là sóng biển đen kịt sôi trào mãnh liệt, cho tới bây giờ hoàn toàn yên tĩnh lại, thoạt nhìn thuận theo mà lại ôn thuần.
Cơn bão kia cứ như vậy trôi qua, cách đó không xa, vị trí tiệm bánh ngọt, toà nhà tàn tạ bị đốt thành một mảnh tối đen, nhắc nhở bọn họ tối hôm qua tất cả không phải là mộng cảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất