Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 18

Trước Sau
Sau khi cọ cơm tối qua thì Tống Văn luôn nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ, anh thở dài biết không thể lừa gạt cho qua chuyện được, lúc này mới sắp xếp lại suy nghĩ, phân tích bối cảnh của những cô gái kia.

"Khoa Công trình xây dựng đã nổi lên cách đây hơn chục năm rồi, hiện tại có rất ít nữ sinh chọn học, do ngành này cần phải thường xuyên đi công trình, công việc vất vả còn phải giao tiếp cùng chủ thầu. Những nữ sinh chọn ngành này thường thì nguyên nhân sẽ không giống nhau, theo như tôi đoán, gia đình Đổng Phương có thể liên quan đến bất động sản, trong nhà hy vọng cô ấy thông thạo kiến trúc và trở về kế thừa gia nghiệp. Mã Ngải Tịnh xuất thân từ một gia đình trí thức, bố mẹ có thể liên quan đến chuyên ngành. Quách Hoạ cùng Lâm Quán Quán gia cảnh không được tốt, ngành xây dựng đại học Nam Thành có rất nhiều học bổng giá trị cao, đây có lẽ là nguyên nhân các cô ấy chọn chuyên ngành này."

Phó Lâm Giang nghe đến chăm chú, Tống Văn gật đầu, di chuyển ngón tay ý bảo anh tiếp túc.

Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Trong bốn người, Đổng Phương cùng Mã Ngải Tịnh có quan hệ tốt hơn, Đổng Phương cảm thấy mình là người cho Mã Ngải Tịnh ân huệ, bất quá Mã Ngải Tịnh dường như không quá cảm kích, cô ấy đối với việc Đổng Phương có tiền vừa hâm mộ vừa ghen tị."

Phó Lâm Giang trợn mắt há hốc mồm: "Cậu sao biết được điều này?" Nếu không phải vừa cùng Lục Tư Ngữ điều tra hiện trường xong, anh quả thực hoài nghi tiểu tử này đã điều tra qua sau lưng bọn họ.

Lục Tư Ngữ không trả lời, ngược lại là Tống Văn giải thích, cậu vừa nói chuyện vừa nhìn chằm chằm Lục Tư Ngữ, phân tích ý nghĩ của anh: "Đạo lý này rất đơn giản, các cô ấy có rất nhiều thứ giống nhau về kiểu dáng, cùng loại khăn giấy, cùng loại dép, thậm chí là băng vệ sinh cũng là loại giống nhau. Hiển nhiên đây là khuê mật cùng nhau đi siêu thị mua."

Nói xong, Tống Văn lại chỉ vào đồ trang điểm của hai cô gái: "Đổng Phương thích dùng đồ trang điểm giá cả cao, mỹ phẩm cô ấy mua đều được tặng hàng mẫu, mà hàng mẫu này lại xuất hiện trong mỹ phẩm của Mã Ngải Tịnh, rõ ràng là Đổng Phương đưa cho cô ấy. Thương hiệu son môi Đổng Phương dùng cũng rất nổi tiếng, ở đây có bốn thỏi, trên bàn Mã Ngải Tịnh cũng có một thỏi. Tôi đã kiểm tra Taobao, nhãn hiệu này có một bộ son năm màu, màu son của Mã Ngải Tịnh rất lệch so với các màu khác, nên có thể đó là thỏi son mà Đổng Phương sau khi mua thì cảm thấy không phù hợp nên đưa cho cô ấy."

Phó Lâm Giang tận lực làm một thẳng nam, đi qua nhìn thỏi son: "Tôi hoàn toàn không nhìn ra...... Những màu son này rốt cuộc có gì khác nhau."

"Thỏi son đó cơ bản là vô dụng, dù là mỹ nữ cũng khó mà khống chế được khi dùng son màu hồng cánh sen." Tống Văn vừa nói vừa mở máy tính của Mã Ngải Tịnh, QQ bên trong được thiết lập tự động đăng nhập, "Có ghi chép cuộc trò chuyện của Mã Ngãi Tịnh trong trò chơi, có nhắc đến cô có một người bạn cùng phòng rất có tiền và được làm bất cứ thứ gì cô ấy muốn, bộ dạng cô không xinh đẹp bằng cô ấy. Tóm lại Mã Ngãi Tịnh một bên hâm mộ Đổng Phương muốn làm khuê mật của cô ấy, một bên thì lại ghen tị rồi lợi dụng Đổng Phương."

Nghe Tống Văn phân tích xong, Phó Lâm Giang mới hiểu ra, Lục Tư Ngữ một bên gật đầu đồng ý với suy nghĩ của cậu.

Tống Văn lại truy hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Quách Hoạ bị cô lập trong phòng ký túc xá." Lục Tư Ngữ nói tiếp.

Phó Lâm Giang kinh ngạc nói: "Tôi nhìn ra được thành tích và hoàn cảnh gia đình của Quách Hoạ có sự khác biệt với những người còn lại, nhưng mà không đến nỗi bị cô lập đi? Sao cậu thấy được thế?"

Tống Văn giơ tư liệu đã phân tích trong tay lên: "Đại khái là bởi vì bảng điểm này đi. Tôi có để ý rằng khi các cô ấy học năm nhất, khi chọn các môn học cũng xem như bình thường, có vài môn còn trùng nhau, tuy nhiên đến năm ba và năm tư thì Quách Hoạ lựa chọn những môn khác hẳn, chương trình học hoàn toàn khác với ba cô gái kia. Bình thường khi chọn môn học, những người bạn chung phòng hầu hết sẽ chọn cùng một môn để có thể nhắc nhở và thông báo cho nhau đi học, mà nhìn vào bảng điểm của Quách Hoạ thì có thể đoán có lẽ cô ấy không muốn cùng xuất hiện với những người chung phòng mình."

Phó Lâm Giang lật nhìn tư liệu, hiện tại được Tống Văn chỉ ra, anh mới phát hiện danh sách những môn tự chọn quả thật không trùng nhau.

"Ngoài ra, tám tháng trước và nửa tháng trước, trong bản ghi chép của phòng y tế trường học thì Quách Hoạ từng hai lần đến đó, tất cả đều là trên người có nhiều chỗ trầy da, còn có xuất huyết dưới da. Cô ấy nói là do bị ngã nhưng tôi nghi ngờ là do bị đánh." Tống Văn chỉ vào sổ khám bệnh của Quách Hoạ, bác sĩ của trường đã kê một số loại thuốc trị vết bầm, có thể do bọn họ không nhìn ra tình hình thực tế nên không làm lớn chuyện.

Những suy luận này rất sâu xa khó hiểu, nhưng khi được giải thích thì sự tình lại rất đơn giản, Phó Lâm Giang rất nhanh đã hiểu ra.

"Còn phát hiện gì nữa không?" Tống Văn hỏi lại.

Lần này Lục Tư Ngữ lắc đầu, trên khuôn mặt tuấn tú khôi phục lại biểu tình lạnh lùng, không biết là do không còn gì nữa hay do không muốn nói nhiều hơn nữa.

Những mối quan hệ này quá hời hợt, anh có thể nhìn ra, Tống Văn cũng có thể nhìn ra được. Nhưng mối quan hệ của bốn sinh viên trong một phòng ký túc xá có thể phức tạp hơn nhiều so với những gì anh nhìn thấy.

Ánh mắt Lục Tư Ngữ dừng trên giường của Lâm Quán Quán, nơi đó sạch sẽ, thậm chí là rất sạch sẽ, hoàn toàn không giống với bộ dáng giường của một nữ sinh bỗng dưng trúng độc được xe cấp cứu đưa đi. Trong bốn người, Lâm Quán Quán là người trúng độc nhẹ nhất, chờ tỉnh lại anh phải nói chuyện cùng cô ấy.

Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đều là những người thông minh, rất ăn ý khi điều tra cùng nhau, màn đối đáp khi nãy, một người nói một người giải thích, phối hợp không chê vào đâu được, dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.

Nghe bọn họ phân tích xong, Phó Lâm Giang sửa lại bản phản hoạ các cô gái trong đầu, anh cảm thấy hình như do mình ngủ không đủ giấc nên não không đủ dùng, cảm khái thở dài: "Bốn cô gái này chắc phải có hơn chục nhóm trò chuyện trên Wechat quá."

Lục Tư Ngữ mặt không chút thay đổi sửa lời anh ta: "Phó đội, trên ba người mới có thể lập nhóm, cho nên tối đa chỉ có năm nhóm mà thôi."

Rạng sáng ba giờ rưỡi, sau khi khám xét kết thúc, việc điều tra và thẩm vấn bắt đầu. Để tiết kiệm thời gian, các cảnh sát chia thành hai nhóm, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ hỏi chuyện người báo án, Phó Lâm Giang và cảnh sát trực ban thì đi đến nói chuyện cùng giáo viên chủ nhiệm.

Phòng điều tra được điều động tạm thời từ một phòng trong ký túc xá, trong phòng đầy bụi bặm, trong góc để nhiều đồ linh tinh cùng một ít nước khử trùng và ghế nhựa bỏ đi.



Tống Văn chọn cô gái có dáng người nhỏ gầy hơn để hỏi chuyện trước. Cô gái tên Bạch Tiểu Tiêu, bộ dáng cũng như tên, vóng dáng không cao, cái mũi nhỏ, đôi mắt cùng khuôn mặt cũng nhỏ nhắn, mang thêm một cặp kính nhỏ, cô nàng còn chưa kịp thay quần áo, mặc một chiếc váy ngủ màu trắng khoác thêm áo bên ngoài che khuất thân mình. Cô gái này mang loại cảm giác sạch sẽ không rành sự đời, cô ngồi đối diện hai vị cảnh sát, bàn tay cẩn thận đặt lên mặt bàn đầy bụi bẩn.

Cô cùng bạn cùng phòng Đặng Giai đều học Kỹ thuật truyền thông, khác khoa với các cô gái phòng 108.

Tống Văn hắng giọng mở đầu, trước hỏi han tên tuổi rồi đi vào chủ đề chính. Bạch Tiểu Tiêu đối với sự tình ở hiện trường không biết nhiều lắm, cô cùng Đặng Giai sau khi thấy người ở phòng bên cạnh ngoài cửa liền gọi quản lý ký túc xá đến.

Đơn giản miêu tả mọi việc, Bạch Tiểu Tiêu nhỏ giọng hỏi: "Em biết phòng các cậu ấy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện."

Tống Văn giật mình, truy hỏi cô: "Sao lại nói vậy? Phòng của các cô ấy bất hoà sao?"

"Dạ, nói trắng ra là họ ức hiếp Quách Hoạ, cô lập cậu ấy." Bạch Tiểu Tiêu nói thầm một câu, ngẩng đầu nhìn về hai vị cảnh sát tuổi trẻ anh tuấn trước mặt, cố lấy dũng khí mở miệng, "Em với Quách Hoạ là đồng hương, đều ở phụ cận trấn Đông An. Cậu ấy ở chỗ em học tập đặc biệt tốt, trong kỳ thi chung của trấn cậu ấy còn được hạng ba, bởi vì rớt nguyện vọng nên mới đến trường này học. Cậu ấy cùng những người khác trong phòng không giống nhau."

"Như thế nào là không giống?" Nhìn Bạch Tiểu Tiêu muốn nói lại thôi, Tống Văn lại hỏi, sau đó bỏ thêm một câu: "Chuyện này sẽ giúp chúng tôi sớm tìm được hung thủ."

Bạch Tiểu Tiêu có chút do dự: "Cái kia...... Em ở trong này nói cho các anh thì những người khác không biết đúng không?"

Tống Văn gật đầu: "Chắc chắn, chuyện chúng ta nói nơi này đều được giữ bí mật."

Bạch Tiểu Tiêu gảy nhẹ trên mặt bàn rồi tiếp tục nói: "Em nghe nói, thành tích của Đổng Phương căn bản không thể đậu trường chúng em, cậu ấy nhờ gia đình mới được học ở đây, bất quá em không có bằng chứng, các anh có thể đi điều tra. Mã Ngãi Tịnh thì có biệt danh là Mã Thí Tinh, luôn đi theo Đổng Phương, mỗi ngày chơi game nhận quà của các nam sinh, sau lưng thì diễn rất nhiều, hai người kia luôn đứng cuối mỗi kỳ thi của lớp."

(Mã Thí Tinh ~ tâng bốc)

Quan hệ cơ bản rõ ràng cùng với suy đoán của bọn họ ở hiện trường không sai biệt lắm, Tống Văn tiếp tục hỏi cô: "Em có thể nói cụ thể hơn không? Ví dụ như, em nói các cô ấy ức hiếp Quách Hoạ như thế nào, hoặc là các cô ấy tại sao lại xảy ra mâu thuẫn, tại sao quan hệ lại thành như thế này?"

Đóng băng ba thước cũng không một ngày chi hàn*, các cô gái dù thâm cừu đại hận đến mấy cũng không nhất định phải dồn đối phương vào chỗ chết đâu?

Bạch Tiểu Tiêu sắp xếp lại suy nghĩ nói: "Theo em được biết thì...... Có vài sự kiện, chuyện đầu tiên phát sinh ở năm nhất. Toà nhà này nếu muốn phơi quần áo thì phải ra bên ngoài, từng phòng sẽ được phân cho một cái giá phơi, nhưng nơi đó có rất nhiều người đến nên chuyện quần áo thường xuyên loạn thất bát tao, biến mất là bình thường."

"Có một lần em ra ngoài nhìn thấy Đổng Phương cãi nhau với Quách Hoạ, ý tứ thì là cậu ấy bị mất một chiếc váy rất đắt tiền, cho là Quách Hoạ trộm, Mã Ngãi Tịnh ở một bên nói giúp, cái gì mà tên trộm, kẻ cắp đều đem ra mắng. Quách Hoạ tuy rằng gia đình khó khăn nhưng người rất mạnh mẽ, cậu ấy liền để cho bọn họ kiểm tra, tra đến tra đi căn bản không phát hiện ra chiếc váy trong lời Đổng Phương, Đổng Phương lúc này mới sửa miệng nói mình nhìn lầm. Lúc này Quách Hoạ yêu cầu các cậu ấy xin lỗi, cũng là yêu cầu hợp lý, có thể Đổng Phương sợ mất mặt, liền nói sữa rửa mặt và đồ chăm sóc da để ở nhà vệ sinh thường xuyên thiếu mất, nhất định là bị Quách Hoạ trộm dùng."

"Lấy quần áo còn có bằng chứng, nhưng chuyện mỹ phẩm thì sao lại có bằng chứng được. Hai bên cãi nhau ầm ĩ cũng không có kết quả, nhưng cuối cùng cũng chấm dứt. Sau đó mỹ phẩm, đồ trang điểm các cậu ấy đều đặt ở phòng ngủ, ai dùng thì mang vào, Quách Hoạ cũng không nói chuyện cùng các cậu ấy nữa."

Tống Văn gật đầu, ra hiệu cho Bạch Tiểu Tiêu tiếp tục nói.

"Chuyện thứ hai xảy ra vào năm ba. Các anh hẳn là cũng biết trong phòng bọn họ chỉ có Đổng Phương là có một cái notebook. Lúc ở ký túc xá, mọi người thường sẽ tiện tay cầm một thứ gì đó rồi để ở chỗ khác, ngày đó Đổng Phương đang cầm notebook, bạn học phòng bên cạnh đột nhiên gọi cậu ấy có việc, cậu ấy vội vã ra ngoài thuận tay đem máy đặt trên bàn Quách Hoạ. Bởi vì bàn của Đổng Phương luôn rất lộn xộn, bàn của Quách Hoạ thì gần cửa nhất."

"Không nghĩ tới, phát hiện ra trên bàn Quách Hoạ có nước làm cho notebook của cậu ấy bị ướt, sau đó đem đi kiểm tra, vì bị cháy mạch chủ nên mất ba ngàn để sửa. Đổng Phương có điểm sai là không nên đem đồ vật của mình để lung tung, nhưng cậu ấy một mực chắc chắc là Quách Hoạ vì muốn trả thù cậu ấy nên cố ý đổ nước lên notebook. Quách Hoạ nói, đây là bàn của cậu ấy, sau khi cậu ấy biết trên bàn có thêm đồ vật không phải của mình thì có lỡ tay làm đổ nước nhưng cậu ấy không động vào cũng không cố ý đổ nước lên phá hỏng notebook của Đổng Phương."

"Vấn đề này đã làm lớn chuyện, hai bên đều nói là mình đúng, cãi đến tận chỗ của chủ nhiệm, thậm chí kinh động cả trưởng khoa của các cậu ấy. Cuối cùng, bởi vì thái độ Đổng Phương rất kịch liệt, người nhà còn đến để gây áp lực, giáo viên đành phải bắt Quách Hoạ bồi thường năm trăm, sau đó yêu cầu Đổng Phương phải bảo quản tốt đồ vật có giá trị của bản thân."

Tống Văn nghe chuyện này liền nhíu mày, trong phòng không có camera, đến tột cùng ai nói thật ai nói dối cũng không biết được, cuối cùng đành phải xử phạt cả hai bên. Quách Hoạ cảnh thấy chính mình thật uỷ khuất, Đổng Phương cũng cảm thấy mình nuốt trôi không được cơn tức này, đó là lần đầu tiên các cô ấy đánh Quách Hoạ, thời gian là lần đầu tiên Quách Hoạ đến phòng y tế khám.

"Từ đó về sau bọn họ vẫn luôn ức hiếp Quách Hoạ, có lúc thật sự rất quá đáng. Quách Hoạ thường xuyên phải giúp bọn họ giặt quần áo, giặt giày, lau nước trong phòng. Có một lần em còn nhìn thấy Quách Hoạ vừa giúp các cậu ấy giặc nội y vừa khóc." Bạch Tiểu Tiêu nhỏ giọng nói.

Tống Văn nhíu mi, một nữ sinh bị bắt nạt như thế thật sự rất quá đáng.

"Còn một chuyện xảy ra gần đây......" Bạch Tiểu Tiêu thấp đầu, "Có một lần Quách Hoạ tới tìm em ăn cơm, em thấy cánh tay cậu ấy có dấu vết nhìn rất nghiêm trọng, cậu ấy nói do mình không cẩn thận tạo thành, sau đó em hỏi nửa ngày, cậu ấy mới khóc nói là bị Đổng Phương đá trúng......"

"Chúng em đã gần tốt nghiệp rồi, rất nhiều sinh viên đều bắt đầu tìm việc làm, ngày đó Quách Hoạ đang chờ một cuộc điện thoại phỏng vấn quan trọng, nếu thuận lợi thì sẽ có được cơ hội đến Sở Kế hoạch phỏng vấn. Sau đó Quách Hoạ đi vào nhà vệ sinh một lúc nên để điện thoại trên bàn, một lúc sau chuông điện thoại reo, Đổng Phương đang ngủ đã mắng một câu, Mã Ngãi Tịnh lấy điện thoại tắt cuộc gọi sau đó chuyển thành yên lặng. Chờ đến khi Quách Hoạ phát hiện ra thì đã qua hơn hai tiếng đồng hồ, đối phương nói với cậu ấy phỏng vấn qua điện thoại đã xong, cũng đã chọn được người thích hợp. Quách Hoạ tức giận cùng các cậu ấy tranh luận, Đổng Phương ngược lại đã mắng rất to rồi xảy ra ẩu đả......"



Mất một chiếc váy, một cái notebook bị phá hỏng, một cuộc điện thoại không nhận được, mỗi chuyện đều không lớn nhưng lại làm người khác phiền muộn. Chuyện này nối tiếp chuyện kia, làm cho các cô gái như lửa nước không thể ở chung.

"Chuyện các cô ấy đánh Quách Hoạ, giáo viên cùng những bạn học khác biết không?" Lục Tư Ngữ nhẹ giọng hỏi. Thấy anh bỗng dưng chen vào, Tống Văn liền quay đầu lại nhìn. Dưới ánh đèn, làn da Lục Tư Ngữ trắng đến trong suốt, vẻ mặt cực kỳ chuyên chú, mày hơi nhăn lại ngưng thần chờ đáp án.

Bạch Tiểu Tiêu chớp chớp mắt: "Đương nhiên là không biết, chuyện này có chút mất mặt, chúng em đều là sinh viên cũng không còn là trẻ con, sao có thể còn báo cho giáo viên chứ, cho dù có báo cũng là mâu thuẫn trong phòng ký túc xá, giáo viên cũng chỉ là giảng hoà. Quách Hoạ lúc đầu sợ sẽ liên luỵ em nên cũng không nói cho em biết. Chỉ cần em đi cùng Quách Hoạ, các cậu ấy cho dù không cùng khoa cũng muốn bắt nạt em, có lần em ở căn tin ăn cơm, các cậu ấy cố ý đem canh nóng đổ lên người em......"

Tống Văn hỏi: "Vậy em nói đã sớm biết phòng bọn họ sẽ xảy ra chuyện là vì sao? Có phải đã sớm có chuyện gì đó báo hiệu hay không?"

Nói đến chuyện này, sắc mặt Bạch Tiểu Tiêu hơi thay đổi, ánh mặt hiện lên tia do dự, tựa hồ trải qua một hồi đấu tranh tâm lý mới mở miệng: "Sau khi chuyện điện thoại xảy ra, ngày đó Quách Hoạ không về ký túc xá mà đến chỗ em chen chúc một đêm, giữa trưa ngày hôm sau, cậu ấy..... Cậu ấy nói với em không muốn sống nữa...... Em lúc ấy cảm thấy cậu ấy rất uất ức, em còn...... Em còn khuyên cậu ấy nói, đáng chết không phải là cậu ấy mà là những người ức hiếp cậu ấy...... Em lúc ấy chỉ muốn khuyên cậu ấy nên nói bừa thôi...... Em cũng không nghĩ tới...... Sự tình lại phát triển thành như thế......"

Thực rõ ràng, trong lòng Bạch Tiểu Tiêu dường như đã nhận định sự kiện trúng độc lần này là Quách Hoạ vì trả thù Đổng Phương cùng Mã Ngãi Tịnh nên hạ độc. Nói đến đây, khoé mắt Bạch Tiểu Tiêu đã đầy nước, là một đồng hương, cô lớn lên cùng Quách Hoạ, cũng luôn ngưỡng mộ cô gái này. Sau này các cô lại trở thành bạn học, ngày nghỉ sẽ ngẫu nhiên về nhà cùng nhau, cũng xem như là bạn tốt. Hiện tại đã xảy ra chuyện lớn như thế này, Quách Hoạ cũng trúng độc, cô rất lo lắng nhưng nhiều hơn là sợ hãi.

Thấy cô khóc, Tống Văn tốt bụng đưa khăn giấy qua, Bạch Tiểu Tiêu nhẹ giọng cảm ơn, nhận lấy lau rồi cầm tờ giấy ướt trong tay xoắn lại, "Kỳ thật...... Quách Hoạ có cơ hội rời khỏi căn phòng kia, vào lúc năm ba, phòng chúng em có một bạn học nghỉ học vì bị bệnh nên còn dư một giường trống. Em từng hỏi Quách Hoạ có muốn chuyển qua hay không, Quách Hoạ lúc ấy rất vui vẻ, nói để mình suy nghĩ một chút rồi xin phép giáo viên. Nhưng mà nửa tháng sau em lại bắt gặp cậu ấy bị bắt nạt, lần này em hỏi lại cậu ấy có muốn chuyển qua không, cậu ấy lại do dự cuối cùng lại cự tuyệt em."

"Cô ấy vì sao lại không chuyển đi?" Tống Văn hỏi, tình huống hôm nay là Quách Hoạ vẫn còn ở tại phòng 108. Cậu cũng không biết nếu lúc ấy Quách Hoạ chuyển đi thì có xảy ra chuyện này hay không, hay là nói, khi đó Quách Hoạ đã quyết định phải ở lại phòng ký túc xá này để thực hiện kế hoạch của mình?

"Em cũng không biết, lúc đó sau vài ngày nghỉ lễ một tháng năm, cậu ấy liền đột ngột nói không chuyển qua." Giọng Bạch Tiểu Tiêu càng ngày càng nhỏ, "Em còn hỏi qua cô ấy trong phòng như thế nào, còn bắt nạt cậu ấy hay không, cậu ấy nói không có việc gì, còn nói em đừng quan tâm. Em lúc ấy bận làm luận văn tốt nghiệp, không nghĩ tới là......"

Bạch Tiểu Tiêu dừng lại một chút, mở miệng hỏi: "Anh cảnh sát, các cậu ấy không có việc gì đúng không?"

Lục Tư Ngữ dừng ghi chép, ngẩng đầu nhìn cô nàng một cái. Bởi vì hiện trường kinh khủng, sự việc nghiêm trọng, thân là người báo án, các cô chỉ gặp được Quách Hoạ, còn chưa nhìn thấy thi thể của Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh. Bên trường học cùng các cảnh sát hình sự phía trước cũng chỉ nói cho các cô biết phòng ký túc xá bên cạnh bị trúng độc tập thể, không có nói cho các cô tin tức thực tế. Hiện tại xem ra, Bạch Tiểu Tiêu còn chưa biết Đổng Phương cùng Mã Ngãi Tịnh đã qua đời.

Tống Văn ho nhẹ một tiếng, nói với cô: "Tình huống thực tế sau này trường học hẳn sẽ có thông báo."

"Lâm Quán Quán thì sao?" Lục Tư Ngữ nhắc nhở cô phòng ngủ kế bên là bốn người. Tống Văn ở một bên cũng không lên tiếng, cậu cũng đang nghĩ muốn hỏi tình huống của Lâm Quán Quán.

Bạch Tiểu Tiêu nhớ lại một chút, "Lâm Quán Quán thì thành tích tốt lắm, người cũng rất tốt. Ân, cậu ấy lớn lên giống như một con sóc nhỏ, chính là mắt to tròn, dáng người không cao nhỏ xinh. Cậu ấy bình thường vô thanh vô thức, nhưng thái độ hiền lành, cũng chưa từng qua mặt ai. Nhưng con người cậu ấy bên ngoài không có quá nhiều cảm giác tồn tại, còn thường xuyên ra ngoài làm thêm, đôi khi cũng không ở ký túc xá."

"Có thể nói cụ thể một ít sự tình không?"

"Em đối với cậu ấy không biết nhiều lắm, nhưng em biết Quách Hoạ đối với cậu ấy tốt lắm, xem cậu ấy là bạn thân mình. Có một lần, Lâm Quán Quán từ bên ngoài trở về, gặp phải mưa to nên phải đứng chờ ở trạm giao thông công cộng, nhưng mưa to quá tất cả mọi người đều lười động đậy, Quách Hoạ không nói hai lời liền cầm dù đi đón cậu ấy. Lúc hai người trở về, cơ hồ cả người đều ướt hết. Bình thường Quách Hoạ cũng thường giúp Lâm Quán Quán lấy cơm linh tinh."

Nói như vậy, Lâm Quán Quán là một cô gái rất hào thuận, cũng không tham dự vào việc bạo lực với Quách Hoạ cùng Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh, mà Quách Hoạ cũng đối với nàng rất tốt.

"Lâm Quán Quán làm thêm ở đâu em biết không?"

"Lúc đầu là ở một quán cà phê gần trường học, sau lại đổi qua một nhà hàng cơm Tây, sau đó nữa thì em không biết cậu ấy làm ở đâu, chỉ biết cô ấy một tuần sẽ ra ngoài vài lần."

"Em có biết cô ấy vì sao đổi chỗ làm không?"

"Hình như nói là cách trường học gần quá, luôn đụng phải người quen nên có chút xấu hổ."

"Các cô ấy có bạn trai không?" Lục Tư Ngữ hỏi một vấn đề.

Bạch Tiểu Tiêu do dự: "Em...... Cùng với các cô ấy không cùng khoa nên không quá thân thiết, chỉ là nghe Quách Hoạ cùng bạn học khác nói qua một ít. Mã Ngãi Tịnh có kết giao qua vài người bạn trai, người cuối cùng là bị cô ấy đá, đã ba tháng rồi, sau đó thì em không nghe nói nữa. Có người nói hình như cậu ấy có bạn trai nhưng tất cả mọi người đều không biết người bạn trai thần bí này là ai, có lẽ không tồn tại. Quách Hoạ vẫn còn độc thân. Em cũng không nghe nói Lâm Quán Quán có bạn trai, có lẽ là em không biết. Hiện tại đã gần tốt nghiệp, tâm trạng mọi người đều đặt trên luận văn cả."

~ Hết chương 18 ~

Chú thích:

(*)Đóng băng ba thước không chỉ do lạnh một ngày, nghĩa đen chỉ cái lạnh của một ngày không đủ khả năng đạt tới hiệu quả đóng băng ba thước. Nghĩa bóng chỉ sự việc xảy ra do tích lũy, ấp ủ qua thời gian dài, bất cứ chuyện gì cũng có nguyên nhân tiềm ẩn tồn tại trường kỳ bên trong nên mới phát sinh, không phải chỉ trong chớp mắt là có thể hình thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau