Chương 195
Phiên ngoại (3)
Tháng 12 phương bắc đã là phong tuyết đan xen, trời giá rét. Mỗi qua mấy ngày liền sẽ giáng xuống một trận tuyết lớn, phóng mắt nhìn lại thiên địa trắng tinh, những tầng băng tuyết thật dày tương điệp, khả năng đến năm sau đều sẽ không tan.
Nam thành tháng 12, nhiệt độ không khí vừa mới giảm xuống dưới 0 độ, mặt cỏ cùng rất nhiều cây cối vẫn còn màu xanh lục, chỉ là chuyển thành màu xanh lục thâm.
Bên đường ngẫu nhiên có sương lạnh, thái dương vừa ra tới, liền sẽ thực nhanh hóa thành nước.
Bầu trời có đôi khi có tuyết rơi, có đôi khi lại là mưa rơi, còn có đôi khi mưa kẹp tuyết, cụ thể là cái gì, còn phải xem tâm tình ông trời.
Như vậy đối lập, giống như phương nam sẽ so ấm áp với phương bắc, kỳ thật kết quả lại là bằng không.
Phương bắc còn có máy sưởi có thể sưởi ấm, phương nam cái loại này là khí lạnh không chỗ không ở, theo ẩm ướt khắc vào xương cốt.
Một năm bốn mùa, Lục Tư Ngữ thích nhất mùa hè, ghét nhất mùa đông.
Nguyên nhân không là gì khác, chính là bởi vì mùa hè ấm áp, mùa đông thực lạnh.
Cậu chịu được nóng, thời điểm rất nóng cũng không thường ra mồ hôi, lại là cực kỳ sợ lạnh.
Mỗi khi mùa đông tới, Lục Tư Ngữ liền cảm thấy là thời điềm khó qua nổi nhất trong một năm.
Trong nhà máy sưởi chạy đến mức lớn nhất, hơn nữa mấy cái túi sưởi ấm cùng nóng lên, trong phòng trở nên khô ráo cực kỳ, lại vẫn làm cậu cảm thấy lạnh.
Thời điểm ban ngày đi làm cũng là gian nan như thế, thị cục trung ương điều hòa lão hoá, làm lạnh không làm nóng, ngày mùa đông thổi gió cũng là lạnh. Tống Văn ở trong văn phòng của bọn họ để một cái máy sưởi ấm, mới làm Lục Tư Ngữ cảm thấy tốt hơn một ít.
Hai ngày nay thời tiết bắt đầu hạ nhiệt độ, Tống Văn đi ngang qua bàn làm việc của Lục Tư Ngữ, kéo tay cậu sờ sờ, vẫn là lạnh lẽo.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
Tống Văn đau lòng vội đi rót một ly nước nóng cho cậu.
Máy sưởi, túi sưởi, lò nướng, túi nước ấm, trà táo đỏ, nước gừng ngọt, chỉ cần có thể dùng để sưởi ấm, Lục Tư Ngữ tất cả đều dùng tới. Chính là vẫn như là muối bỏ biển. Nếu không phải bởi vì thảm điện để ở dưới người đến quá khó chịu, lại không được mở cả đêm, khả năng cậu cũng sẽ dùng.
Vì thế mỗi ngày đến thời điểm buổi tối, Tống Văn nóng đến hận không thể mặc áo ngắn, Lục Tư Ngữ lại lạnh đến ăn mặc áo lông vũ rúc thành một đoàn.
Thân thể cậu giống như mất đi công năng tự mình nóng lên, vô luận là vận động hay là ăn đồ ăn, đều không thể cung cấp cũng đủ nhiệt lượng, mặc bao nhiêu quần áo, đều không quá được việc.
Cũng may Lục Tư Ngữ hiện tại công tác đại bộ phận là văn chức, chỉ cần đi theo Tống Văn, sau khi Tống Văn thăng chi đội trưởng, trừ phi là đại án án cần xử lý ngay, không cần ra hiện trường, tần suất vụ án, cũng liền một tháng hai ba lần.
Nhưng cho dù là số lần không nhiều lắm, cũng vẫn là có thời điểm yêu cầu ra hiện trường.
Gần đây mấy ngày tuyết rơi hạ nhiệt độ, lại gặp một vụ án khó giải quyết, một khối thi cốt người bị hại bị hung thủ dùng máy móc nghiền nát, ném ở hoang dã, lần này đã bị chôn ở bên trong tuyết, vì tránh cho thi cốt bị hư hao thêm một bước, thi thể mất đi, cần mau chóng tìm kiếm.
Tống Văn mang theo Lục Tư Ngữ cùng đi hiện trường. Nhóm hình cảnh tìm tới máy làm tan tuyết, từng khối từng khối đem tuyết hoà tan, ở bên trong tìm kiếm xương cốt. Như vậy làm một ngày, mới đem thi thể không sai biệt lắm tìm ra hết.
Tống Văn để Lục Tư Ngữ ở trong xe chờ, cậu lại không chịu làm tình huống đặc thù, một ngày xuống dưới, đông lạnh đến thiếu chút nữa té xỉu ở hiện trường.
Sau khi trở về nhà, Tống Văn dùng nước ấm rửa chân xoa chân cho cậu, lăn lộn một cái tới giờ mới khôi phục tri giác.
Sáng hôm sau Tống Văn liền xin nghỉ nửa ngày, mang Lục Tư Ngữ đi bệnh viện khám bệnh, Trung Quốc và Tây y đều đi khám thử.
Tây y đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, mới hơn 36 độ, không nói hai lời liền kê cái kiểm tra toàn thân, lấy vài cái ống máu, điện tâm đồ, CT làm một vòng. Cuối cùng kết quả nói là tim phổi đều bình thường, có chút tuột huyết áp, trừ bỏ bệnh dạ dày không tra ra bệnh gì khác, đại khái là trời sinh như thế, chú ý nghỉ ngơi, chú ý giữ ấm.
Lục Tư Ngữ dường như sớm có đoán trước, đối kết quả này phi thường bình tĩnh.
Tống Văn nhìn thập phần đau lòng Lục Tư Ngữ bị lấy mấy ống máu, quay đầu lại còn không biết như thế nào mới có thể bổ trở về.
Trung y là xem mạch xem đầu lưỡi, nói là thể chất thiên hàn, thể hư gây ra, kỹ càng tỉ mỉ hỏi tình huống thân thể Lục Tư Ngữ, tổng hợp phân tích xuống dưới, cậu khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã chết, nguyên khí tổn thương, sau lại bị bệnh vài lần, lúc trước còn xuất huyết nhiều, dẫn tới huyết khí không đủ, cộng thêm chìm trong nước một lần, những thứ hàn khí đó lại tiến vào ngũ tạng lục phủ, thâm nhập cốt tủy......
Tống Văn càng nghe càng dọa người, hỏi bác sĩ kia, nên trị như thế nào.
Bác sĩ nói trừ bỏ cố gắng tĩnh dưỡng, cũng không có phương pháp nào để giải quyết, nhưng thật ra có thể kê chút dược, nhưng là chỗ dược đó chủ mang tính tẩm bổ, nếu dạ dày không tốt, tốt nhất đừng uống nhiều, cuối cùng kiến nghị bọn họ, còn có thể thử vật lý trị liệu, châm cứu cùng xoa bóp.
Lục Tư Ngữ lắc đầu nói thôi.
Trên đường trở về, Tống Văn trầm mặc không nói, Lục Tư Ngữ ngược lại an ủi anh, "Không có việc gì, cũng không xem như sinh bệnh, chỉ là cảm thấy lạnh một chút. Em gần đây nấu nhiều canh thịt dê chút, rồi lại rèn luyện một chút, đi theo anh chạy bộ. Chờ đến qua năm mới, thời tiết ấm áp hơn, cũng sẽ tốt lên."
Tống Văn ừ một tiếng, kéo tay Lục Tư Ngữ hôn hôn, đầu ngón tay lạnh lạnh.
Buổi chiều tới văn phòng, Phó Lâm Giang liền tới tìm Tống Văn.
Bọn họ trong đội lần trước tiếp một vụ án, ở một cái valy hành lý phát hiện một nữ thi không có mặc quần áo, tuy rằng là mùa đông, nhưng thời gian để thi thể có chút lâu, trên mặt nữ thi bị cắt mấy đao, bộ mặt đã sưng vù hư thối.
Bước đầu tiên phá án liền gặp chỗ khó, bọn họ không có cách nào xác định thân phận người chết.
Thời gian tử vong đại khái là ở mười ngày trước, nữ thi cao 165 cm, thể trọng ước chừng 100 cân, 25 tuổi, tóc dài, làn da trắng, lông tóc rất ít, có thể thấy được sinh thời là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Vân tay DNA sau khi ghi vào, không có tìm được bất luận kết quả gì.
Cô gái toàn thân trên dưới không có bớt cũng không có thương tổn sẹo cùng dấu vết phẫu thuật gì, duy nhất lộ rõ đặc thù, chỉ có một cái hình xăm ở trên cẳng chân.
Hình xăm kia đại khái lớn bằng bàn tay, là một con bướm màu lam, con bướm phá kén mà ra, giương cánh mà bay.
Những đốm thi ban, hư thối, đều không có quá mức ảnh hưởng đến một mảnh hình xăm nhỏ này.
Lâm Tu Nhiên vì tiện giữ lại, đem làn da chứa hình xăm cắt xuống, ngâm ở trong dung dịch chống phân huỷ.
Lục Tư Ngữ đi tới, cầm lấy bình thủy tinh nhìn nhìn, bên trong là một mảnh nhỏ da người, có thể thấy được Lâm Tu Nhiên cắt đến thập phần đẹp đẽ, đã bảo lưu lại con bướm toàn cảnh, lại không có tạo thành hư hỏng quá lớn.
Lúc này Tống Văn cầm những ảnh chụp đó, cẩn thận xem xét, cũng có chút hết đường xoay xở.
Phó Lâm Giang ở một bên nói: "Chúng ta đã tra xét những vụ báo án mất tích gần đây cùng với hồ sơ dân cư mất tích, không có tìm được người phù hợp. Sau đó cũng cầm ảnh chụp đi hỏi một thợ xăm hình, thợ săm hình ở cửa hàng đều nói hình xăm này xăm đến đặc biệt tinh tế, nhưng nhìn không ra tới là tay nghề của ai."
Tống Văn hỏi: "Bản vẽ này ở địa phương khác gặp qua chưa?"
Hình xăm giống như là tác phẩm hội hoạ vậy, cũng phân các loại cấp bậc, nhất tiện nghi cũng bớt việc nhất cái loại này, bản vẽ cố định. Những cái đó nguyên sang, độc đáo, thường thường yêu cầu thiết kế đặc biệt, đối với thẩm mỹ cùng tay nghề của thợ xăm cũng yêu cầu cao, giá cả cũng càng cao.
Phó Lâm Giang lắc đầu: "Bản vẽ hình xăm con bướm này tuy rằng thường thấy, nhưng là loại kiểu dáng này những người thợ đó đều nói không có thấy qua, hẳn là duy nhất."
Nói cách khác, đây có thể là một con bướm độc nhất vô nhị trên thế giới.
Chỉ là chủ nhân con bướm này đến tột cùng là ai đây?
Phó Lâm Giang lại bổ sung nói: "Trên mạng cùng các loại tin tức trong kho đều tìm kiếm qua, không có tìm được tài liệu về hình xăm này."
Tìm không thấy người thợ xăm hình này, bọn họ liền rất khả năng không có cách nào xác định thân phận của nữ nhân này.
Tống Văn lại hỏi: "Cái valy hành lý kia đâu? Có manh mối gì không?"
Phó Lâm Giang lắc đầu: "Là mới mua, hơn nữa là một tùy ý có thể thấy được ở trên thị trường, chúng tôi điều lấy một chút số liệu, toàn bộ Nam thành một tháng liền phải bán được hơn một ngàn cái valy hành lý giống như vậy, đây còn chỉ là số liệu của cửa hàng ghi lại, không có tính lên mạng mua, trên cái valy không có vân tay cũng không có gì manh mối nào khác."
Lục Tư Ngữ ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Miệng vết thương thù sao?" Có đôi khi thông qua miệng vết thương, cũng có thể phát hiện một ít tin tức.
Phó Lâm Giang nói: "Chỉ có thể suy đoán ra là loại dao gọt hoa quả tạo thành, bụng một đao là vết thương trí mạng, trên mặt mấy đao là sau khi chết rạch lên, mấy đao kia chảy máu dẫn tới một ít sâu bò vào valy, tạo thành bộ mặt tổn thương hư thối nghiêm trọng, cho nên rất khó hoàn nguyên bộ dạng."
Hết thảy lại vòng trở về nguyên điểm.
Xem ra, chỉ có thể gửi hy vọng với con bướm này.
Tống Văn nhíu mày nói: "Tôi cảm thấy cái hình xăm này có phương thức tô màu rất đặc thù, thông qua bao nhiêu sắc khối làm con bướm trở nên càng lập thể hơn, thủ pháp như vậy hẳn là không nhiều lắm, các anh lại hỏi nhiều mấy cửa hàng xăm hình đi."
Đây là phương hướng điều tra duy nhất trước mắt rồi, chỉ là hy vọng lại thập phần xa vời.
Cửa hàng xăm hình quá nhiều, cái hình xăm này có khả năng là không phải ở Nam thành xăm, cả nước phạm vi lớn như vậy, bọn họ lại phải như thế nào từ giữa tìm được người thợ xăm hình kia, tìm được cô gái này đây?
Thời điểm buổi chiều, Tống Văn đem con bướm kia miêu tả một chút, vẽ lên trên giấy, còn dùng bút màu nước tô lên.
Đợi một lúc sau màu khô, bản vẽ trên giấy cùng hình xăm cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Ảnh chụp trước sau không cách nào đem chi tiết chụp đến rõ ràng hơn, khối da người kia càng không có tiện để mang đến mang đi.
Có bản vẽ này về sau sẽ phương tiện rất nhiều.
Lục Tư Ngữ đi tới nhìn con bướm trên giấy phóng đại cũng càng rõ ràng hơn, mở miệng hỏi Tống Văn: "Có phát hiện gì mới không?"
Tống Văn lắc lắc đầu, sau đó lại nhíu mi nói: "Anh cũng nói không được, từ một gics độ người vẽ tới nói, anh cảm thấy con bướm này xăm lên thật sự có ý tưởng."
Anh tự hỏi một chút, tiếp tục nói, "Xăm hình, giống như là vẽ tranh vậy, mỗi một cái hình được xăm ra, đều là tác phẩm của thợ xăm hình. Thợ xăm hình cấp thấp chỉ biết vẽ lại, cao cấp lại sẽ sáng tạo, làm tác phẩm có chứa linh hồn. Anh nghĩ, người thợ xăm hình này thời điểm xăm hình này lên, trong lòng nhất định là có tình yêu, cái hình xăm này tuy rằng thoạt nhìn không phức tạp, nhưng ở bên trong ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, chi tiết phi thường tinh tế, chia rất nhiều sắc khối, làm con bướm thoạt nhìn càng thêm linh động, cái hình xăm này từ thiết kế đến hoàn thành, khả năng yêu cầu rất lâu."
Lục Tư Ngữ nhìn một lát, y theo độ cung thân thể, đem giấy hơi cuốn một chút, hình xăm này là ở bên trong cẳng chân cô gái, cánh bướm triển khai, nếu là ở dưới quang ảnh, theo động tác người đi đường, con bướm hẳn là như ẩn như hiện, thoạt nhìn như là nhanh nhẹn bay múa, trong đó thiết kế đích xác phi thường tinh diệu.
Tống Văn nói: "Anh nghĩ, người thợ xăm hình này hạ công phu rất lớn, loại công phu này không phải dựa vào tiền tài có thể cân nhắc, hoặc là hắn thích cô gái này, hoặc là hắn bỗng nhiên kích phát linh cảm rồi sáng tác...... Hình xăm tốt như vậy, cảm giác hẳn là nên lấy ra làm chiêu bài, anh cũng không rõ ràng lắm vì cái gì thợ xăm hình ở Nam thành đều nói không có gặp qua......"
Lục Tư Ngữ hỏi: "Có thể là thợ xăm hình nước ngoài không?"
Tống Văn lắc lắc đầu: "Phong cách cùng thủ pháp cảm giác vẫn là tương đối kiểu Trung Quốc, nhưng mà anh cũng chỉ đối hội họa hiểu biết một ít, đối xăm hình hiểu biết tương đối thiếu, cũng nói không chừng."
Án tử liền như vậy mắc ở nơi này, nhất thời tìm không thấy điểm đột phá.
Buổi tối hai người về tới trong nhà, Lục Tư Ngữ làm cơm chiều, ăn xong về sau từng người vội một hồi, liền đến thời gian đi ngủ.
Lục Tư Ngữ đi tắm, thay áo ngủ liền lên giường.
Tống Văn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, hướng trong chăn nằm, liền phát hiện Lục Tư Ngữ cách anh nửa thước, Tống Văn hỏi: "Làm gì trốn xa như vậy?"
Lục Tư Ngữ xin lỗi: "Em sợ lạnh đến anh."
Tống Văn nói: "Anh đang nóng đây, em lại đây, cho anh hạ nhiệt độ." Nói xong lời nói, không phân trần liền đem Lục Tư Ngữ kéo lại đây, người nọ rõ ràng mới vừa tắm xong, trong chăn còn đặt túi sưởi sưởi ấm qua, chỉ là không biết vì cái gì, trên người cậu vẫn là lộ ra hàn khí lạnh lạnh.
Đặc biệt là đôi tay kia rất lạnh, Tống Văn kéo tới đặt ở trên ngực, bị lạnh đến giật mình.
Nhưng anh vẫn là đem Lục Tư Ngữ gắt gao ôm vào trong lòng ngực, sau đó anh cúi đầu nhìn Lục Tư Ngữ, ánh đèn màu trắng chiếu xuống, làn da cậu như là bạch sứ, mặt trên có một tầng sương tới rồi mùa đông liền mạt không đi.
Tống Văn nhịn không được cúi đầu, môi ở trên trán cậu cọ cọ, "Tốt hơn chút chưa?"
"Khá hơn nhiều." Dựa vào Tống Văn, Lục Tư Ngữ tìm về một tia ấm áp.
Tống Văn giống như hống tiểu hài tử ngủ, vỗ vỗ cậu nói: "Vậy là tốt rồi, đi ngủ thôi ."
Đèn bị tắt đi, chỉ để lại một cái đèn ngủ.
Lục Tư Ngữ hướng trong lòng ngực Tống Văn cọ cọ, nhắm lại hai mắt.
Cậu quá khứ không có sợ lạnh giống hiện tại vậy, nhưng mà khi đó, tâm của cậu là lạnh. Hiện tại cậu tuy rằng thân thể lạnh một ít, chính là trong lòng lại ấm, tương đối lên, cậu đã thực thỏa mãn.
Nửa đêm tỉnh lại, Tống Văn phát hiện Lục Tư Ngữ vòng tay trên eo anh, đầu dựa vào trước ngực anh, chôn thật sâu, anh đem chăn kéo lên trên một chút, sau đó càng thêm gần sát thân thể cậu.
Lục Tư Ngữ ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu nằm mơ, mơ thấy chính mình cùng Tống Văn đang xem triển lãm tranh, đại sảnh phi thường lớn, từ Rembrandt, Van Gogh, Raphael còn có Picasso.
Nơi nơi đều là tác phẩm của hoạ gia nổi danh còn có một ít là tự họa, những bức tranh đó ở trên sàn nhà thủy quang sắc chiếu ra ảnh ngược.
Tống Văn nắm tay cậu, ôn nhu mà một bức một bức giảng giải cho cậu.
Có một cô gái ở đại sảnh, từ bên ngườibọn họ gặp thoáng qua, ánh mắt cậu bị cô gái hấp dẫn.
Trên đùi cô gái kia có một con bướm, theo bước chân của cô ta, con bướm không ngừng bay múa, cậu buông tay Tống Văn, tách ra đám người, đuổi theo thân ảnh của cô ta, khoảng cách dần dần kéo gần, cậu cách cô ta chỉ có gang tấc......
Đang ngủ, Tống Văn cảm thấy Lục Tư Ngữ bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy, anh lập tức liền tỉnh, ngồi dậy tới khoác cho Lục Tư Ngữ một cái áo khoác, "Ai, tiểu tổ tông, cẩn thận cảm lạnh."
Lục Tư Ngữ còn ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu vừa rồi trong lúc ngủ nằm mơ, bỗng nhiên mơ thấy cô gái kia, hồi tưởng một chút giấc mộng kia, cậu vỗ về cái trán mở miệng nói: "Em nghĩ tới một loại khả năng."
Tống Văn hỏi: "Cái gì."
Lục Tư Ngữ thanh tỉnh vài giây, mở miệng nói: "Cái hình xăm tinh xảo kia, có thể là thợ xăm hình tự xăm cho chính không?"
Tháng 12 phương bắc đã là phong tuyết đan xen, trời giá rét. Mỗi qua mấy ngày liền sẽ giáng xuống một trận tuyết lớn, phóng mắt nhìn lại thiên địa trắng tinh, những tầng băng tuyết thật dày tương điệp, khả năng đến năm sau đều sẽ không tan.
Nam thành tháng 12, nhiệt độ không khí vừa mới giảm xuống dưới 0 độ, mặt cỏ cùng rất nhiều cây cối vẫn còn màu xanh lục, chỉ là chuyển thành màu xanh lục thâm.
Bên đường ngẫu nhiên có sương lạnh, thái dương vừa ra tới, liền sẽ thực nhanh hóa thành nước.
Bầu trời có đôi khi có tuyết rơi, có đôi khi lại là mưa rơi, còn có đôi khi mưa kẹp tuyết, cụ thể là cái gì, còn phải xem tâm tình ông trời.
Như vậy đối lập, giống như phương nam sẽ so ấm áp với phương bắc, kỳ thật kết quả lại là bằng không.
Phương bắc còn có máy sưởi có thể sưởi ấm, phương nam cái loại này là khí lạnh không chỗ không ở, theo ẩm ướt khắc vào xương cốt.
Một năm bốn mùa, Lục Tư Ngữ thích nhất mùa hè, ghét nhất mùa đông.
Nguyên nhân không là gì khác, chính là bởi vì mùa hè ấm áp, mùa đông thực lạnh.
Cậu chịu được nóng, thời điểm rất nóng cũng không thường ra mồ hôi, lại là cực kỳ sợ lạnh.
Mỗi khi mùa đông tới, Lục Tư Ngữ liền cảm thấy là thời điềm khó qua nổi nhất trong một năm.
Trong nhà máy sưởi chạy đến mức lớn nhất, hơn nữa mấy cái túi sưởi ấm cùng nóng lên, trong phòng trở nên khô ráo cực kỳ, lại vẫn làm cậu cảm thấy lạnh.
Thời điểm ban ngày đi làm cũng là gian nan như thế, thị cục trung ương điều hòa lão hoá, làm lạnh không làm nóng, ngày mùa đông thổi gió cũng là lạnh. Tống Văn ở trong văn phòng của bọn họ để một cái máy sưởi ấm, mới làm Lục Tư Ngữ cảm thấy tốt hơn một ít.
Hai ngày nay thời tiết bắt đầu hạ nhiệt độ, Tống Văn đi ngang qua bàn làm việc của Lục Tư Ngữ, kéo tay cậu sờ sờ, vẫn là lạnh lẽo.
Lục Tư Ngữ ngẩng đầu nhìn anh, chớp chớp mắt.
Tống Văn đau lòng vội đi rót một ly nước nóng cho cậu.
Máy sưởi, túi sưởi, lò nướng, túi nước ấm, trà táo đỏ, nước gừng ngọt, chỉ cần có thể dùng để sưởi ấm, Lục Tư Ngữ tất cả đều dùng tới. Chính là vẫn như là muối bỏ biển. Nếu không phải bởi vì thảm điện để ở dưới người đến quá khó chịu, lại không được mở cả đêm, khả năng cậu cũng sẽ dùng.
Vì thế mỗi ngày đến thời điểm buổi tối, Tống Văn nóng đến hận không thể mặc áo ngắn, Lục Tư Ngữ lại lạnh đến ăn mặc áo lông vũ rúc thành một đoàn.
Thân thể cậu giống như mất đi công năng tự mình nóng lên, vô luận là vận động hay là ăn đồ ăn, đều không thể cung cấp cũng đủ nhiệt lượng, mặc bao nhiêu quần áo, đều không quá được việc.
Cũng may Lục Tư Ngữ hiện tại công tác đại bộ phận là văn chức, chỉ cần đi theo Tống Văn, sau khi Tống Văn thăng chi đội trưởng, trừ phi là đại án án cần xử lý ngay, không cần ra hiện trường, tần suất vụ án, cũng liền một tháng hai ba lần.
Nhưng cho dù là số lần không nhiều lắm, cũng vẫn là có thời điểm yêu cầu ra hiện trường.
Gần đây mấy ngày tuyết rơi hạ nhiệt độ, lại gặp một vụ án khó giải quyết, một khối thi cốt người bị hại bị hung thủ dùng máy móc nghiền nát, ném ở hoang dã, lần này đã bị chôn ở bên trong tuyết, vì tránh cho thi cốt bị hư hao thêm một bước, thi thể mất đi, cần mau chóng tìm kiếm.
Tống Văn mang theo Lục Tư Ngữ cùng đi hiện trường. Nhóm hình cảnh tìm tới máy làm tan tuyết, từng khối từng khối đem tuyết hoà tan, ở bên trong tìm kiếm xương cốt. Như vậy làm một ngày, mới đem thi thể không sai biệt lắm tìm ra hết.
Tống Văn để Lục Tư Ngữ ở trong xe chờ, cậu lại không chịu làm tình huống đặc thù, một ngày xuống dưới, đông lạnh đến thiếu chút nữa té xỉu ở hiện trường.
Sau khi trở về nhà, Tống Văn dùng nước ấm rửa chân xoa chân cho cậu, lăn lộn một cái tới giờ mới khôi phục tri giác.
Sáng hôm sau Tống Văn liền xin nghỉ nửa ngày, mang Lục Tư Ngữ đi bệnh viện khám bệnh, Trung Quốc và Tây y đều đi khám thử.
Tây y đo nhiệt độ cơ thể cho cậu, mới hơn 36 độ, không nói hai lời liền kê cái kiểm tra toàn thân, lấy vài cái ống máu, điện tâm đồ, CT làm một vòng. Cuối cùng kết quả nói là tim phổi đều bình thường, có chút tuột huyết áp, trừ bỏ bệnh dạ dày không tra ra bệnh gì khác, đại khái là trời sinh như thế, chú ý nghỉ ngơi, chú ý giữ ấm.
Lục Tư Ngữ dường như sớm có đoán trước, đối kết quả này phi thường bình tĩnh.
Tống Văn nhìn thập phần đau lòng Lục Tư Ngữ bị lấy mấy ống máu, quay đầu lại còn không biết như thế nào mới có thể bổ trở về.
Trung y là xem mạch xem đầu lưỡi, nói là thể chất thiên hàn, thể hư gây ra, kỹ càng tỉ mỉ hỏi tình huống thân thể Lục Tư Ngữ, tổng hợp phân tích xuống dưới, cậu khi còn nhỏ thiếu chút nữa đã chết, nguyên khí tổn thương, sau lại bị bệnh vài lần, lúc trước còn xuất huyết nhiều, dẫn tới huyết khí không đủ, cộng thêm chìm trong nước một lần, những thứ hàn khí đó lại tiến vào ngũ tạng lục phủ, thâm nhập cốt tủy......
Tống Văn càng nghe càng dọa người, hỏi bác sĩ kia, nên trị như thế nào.
Bác sĩ nói trừ bỏ cố gắng tĩnh dưỡng, cũng không có phương pháp nào để giải quyết, nhưng thật ra có thể kê chút dược, nhưng là chỗ dược đó chủ mang tính tẩm bổ, nếu dạ dày không tốt, tốt nhất đừng uống nhiều, cuối cùng kiến nghị bọn họ, còn có thể thử vật lý trị liệu, châm cứu cùng xoa bóp.
Lục Tư Ngữ lắc đầu nói thôi.
Trên đường trở về, Tống Văn trầm mặc không nói, Lục Tư Ngữ ngược lại an ủi anh, "Không có việc gì, cũng không xem như sinh bệnh, chỉ là cảm thấy lạnh một chút. Em gần đây nấu nhiều canh thịt dê chút, rồi lại rèn luyện một chút, đi theo anh chạy bộ. Chờ đến qua năm mới, thời tiết ấm áp hơn, cũng sẽ tốt lên."
Tống Văn ừ một tiếng, kéo tay Lục Tư Ngữ hôn hôn, đầu ngón tay lạnh lạnh.
Buổi chiều tới văn phòng, Phó Lâm Giang liền tới tìm Tống Văn.
Bọn họ trong đội lần trước tiếp một vụ án, ở một cái valy hành lý phát hiện một nữ thi không có mặc quần áo, tuy rằng là mùa đông, nhưng thời gian để thi thể có chút lâu, trên mặt nữ thi bị cắt mấy đao, bộ mặt đã sưng vù hư thối.
Bước đầu tiên phá án liền gặp chỗ khó, bọn họ không có cách nào xác định thân phận người chết.
Thời gian tử vong đại khái là ở mười ngày trước, nữ thi cao 165 cm, thể trọng ước chừng 100 cân, 25 tuổi, tóc dài, làn da trắng, lông tóc rất ít, có thể thấy được sinh thời là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp.
Vân tay DNA sau khi ghi vào, không có tìm được bất luận kết quả gì.
Cô gái toàn thân trên dưới không có bớt cũng không có thương tổn sẹo cùng dấu vết phẫu thuật gì, duy nhất lộ rõ đặc thù, chỉ có một cái hình xăm ở trên cẳng chân.
Hình xăm kia đại khái lớn bằng bàn tay, là một con bướm màu lam, con bướm phá kén mà ra, giương cánh mà bay.
Những đốm thi ban, hư thối, đều không có quá mức ảnh hưởng đến một mảnh hình xăm nhỏ này.
Lâm Tu Nhiên vì tiện giữ lại, đem làn da chứa hình xăm cắt xuống, ngâm ở trong dung dịch chống phân huỷ.
Lục Tư Ngữ đi tới, cầm lấy bình thủy tinh nhìn nhìn, bên trong là một mảnh nhỏ da người, có thể thấy được Lâm Tu Nhiên cắt đến thập phần đẹp đẽ, đã bảo lưu lại con bướm toàn cảnh, lại không có tạo thành hư hỏng quá lớn.
Lúc này Tống Văn cầm những ảnh chụp đó, cẩn thận xem xét, cũng có chút hết đường xoay xở.
Phó Lâm Giang ở một bên nói: "Chúng ta đã tra xét những vụ báo án mất tích gần đây cùng với hồ sơ dân cư mất tích, không có tìm được người phù hợp. Sau đó cũng cầm ảnh chụp đi hỏi một thợ xăm hình, thợ săm hình ở cửa hàng đều nói hình xăm này xăm đến đặc biệt tinh tế, nhưng nhìn không ra tới là tay nghề của ai."
Tống Văn hỏi: "Bản vẽ này ở địa phương khác gặp qua chưa?"
Hình xăm giống như là tác phẩm hội hoạ vậy, cũng phân các loại cấp bậc, nhất tiện nghi cũng bớt việc nhất cái loại này, bản vẽ cố định. Những cái đó nguyên sang, độc đáo, thường thường yêu cầu thiết kế đặc biệt, đối với thẩm mỹ cùng tay nghề của thợ xăm cũng yêu cầu cao, giá cả cũng càng cao.
Phó Lâm Giang lắc đầu: "Bản vẽ hình xăm con bướm này tuy rằng thường thấy, nhưng là loại kiểu dáng này những người thợ đó đều nói không có thấy qua, hẳn là duy nhất."
Nói cách khác, đây có thể là một con bướm độc nhất vô nhị trên thế giới.
Chỉ là chủ nhân con bướm này đến tột cùng là ai đây?
Phó Lâm Giang lại bổ sung nói: "Trên mạng cùng các loại tin tức trong kho đều tìm kiếm qua, không có tìm được tài liệu về hình xăm này."
Tìm không thấy người thợ xăm hình này, bọn họ liền rất khả năng không có cách nào xác định thân phận của nữ nhân này.
Tống Văn lại hỏi: "Cái valy hành lý kia đâu? Có manh mối gì không?"
Phó Lâm Giang lắc đầu: "Là mới mua, hơn nữa là một tùy ý có thể thấy được ở trên thị trường, chúng tôi điều lấy một chút số liệu, toàn bộ Nam thành một tháng liền phải bán được hơn một ngàn cái valy hành lý giống như vậy, đây còn chỉ là số liệu của cửa hàng ghi lại, không có tính lên mạng mua, trên cái valy không có vân tay cũng không có gì manh mối nào khác."
Lục Tư Ngữ ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Miệng vết thương thù sao?" Có đôi khi thông qua miệng vết thương, cũng có thể phát hiện một ít tin tức.
Phó Lâm Giang nói: "Chỉ có thể suy đoán ra là loại dao gọt hoa quả tạo thành, bụng một đao là vết thương trí mạng, trên mặt mấy đao là sau khi chết rạch lên, mấy đao kia chảy máu dẫn tới một ít sâu bò vào valy, tạo thành bộ mặt tổn thương hư thối nghiêm trọng, cho nên rất khó hoàn nguyên bộ dạng."
Hết thảy lại vòng trở về nguyên điểm.
Xem ra, chỉ có thể gửi hy vọng với con bướm này.
Tống Văn nhíu mày nói: "Tôi cảm thấy cái hình xăm này có phương thức tô màu rất đặc thù, thông qua bao nhiêu sắc khối làm con bướm trở nên càng lập thể hơn, thủ pháp như vậy hẳn là không nhiều lắm, các anh lại hỏi nhiều mấy cửa hàng xăm hình đi."
Đây là phương hướng điều tra duy nhất trước mắt rồi, chỉ là hy vọng lại thập phần xa vời.
Cửa hàng xăm hình quá nhiều, cái hình xăm này có khả năng là không phải ở Nam thành xăm, cả nước phạm vi lớn như vậy, bọn họ lại phải như thế nào từ giữa tìm được người thợ xăm hình kia, tìm được cô gái này đây?
Thời điểm buổi chiều, Tống Văn đem con bướm kia miêu tả một chút, vẽ lên trên giấy, còn dùng bút màu nước tô lên.
Đợi một lúc sau màu khô, bản vẽ trên giấy cùng hình xăm cơ hồ hoàn toàn giống nhau.
Ảnh chụp trước sau không cách nào đem chi tiết chụp đến rõ ràng hơn, khối da người kia càng không có tiện để mang đến mang đi.
Có bản vẽ này về sau sẽ phương tiện rất nhiều.
Lục Tư Ngữ đi tới nhìn con bướm trên giấy phóng đại cũng càng rõ ràng hơn, mở miệng hỏi Tống Văn: "Có phát hiện gì mới không?"
Tống Văn lắc lắc đầu, sau đó lại nhíu mi nói: "Anh cũng nói không được, từ một gics độ người vẽ tới nói, anh cảm thấy con bướm này xăm lên thật sự có ý tưởng."
Anh tự hỏi một chút, tiếp tục nói, "Xăm hình, giống như là vẽ tranh vậy, mỗi một cái hình được xăm ra, đều là tác phẩm của thợ xăm hình. Thợ xăm hình cấp thấp chỉ biết vẽ lại, cao cấp lại sẽ sáng tạo, làm tác phẩm có chứa linh hồn. Anh nghĩ, người thợ xăm hình này thời điểm xăm hình này lên, trong lòng nhất định là có tình yêu, cái hình xăm này tuy rằng thoạt nhìn không phức tạp, nhưng ở bên trong ẩn giấu rất nhiều huyền cơ, chi tiết phi thường tinh tế, chia rất nhiều sắc khối, làm con bướm thoạt nhìn càng thêm linh động, cái hình xăm này từ thiết kế đến hoàn thành, khả năng yêu cầu rất lâu."
Lục Tư Ngữ nhìn một lát, y theo độ cung thân thể, đem giấy hơi cuốn một chút, hình xăm này là ở bên trong cẳng chân cô gái, cánh bướm triển khai, nếu là ở dưới quang ảnh, theo động tác người đi đường, con bướm hẳn là như ẩn như hiện, thoạt nhìn như là nhanh nhẹn bay múa, trong đó thiết kế đích xác phi thường tinh diệu.
Tống Văn nói: "Anh nghĩ, người thợ xăm hình này hạ công phu rất lớn, loại công phu này không phải dựa vào tiền tài có thể cân nhắc, hoặc là hắn thích cô gái này, hoặc là hắn bỗng nhiên kích phát linh cảm rồi sáng tác...... Hình xăm tốt như vậy, cảm giác hẳn là nên lấy ra làm chiêu bài, anh cũng không rõ ràng lắm vì cái gì thợ xăm hình ở Nam thành đều nói không có gặp qua......"
Lục Tư Ngữ hỏi: "Có thể là thợ xăm hình nước ngoài không?"
Tống Văn lắc lắc đầu: "Phong cách cùng thủ pháp cảm giác vẫn là tương đối kiểu Trung Quốc, nhưng mà anh cũng chỉ đối hội họa hiểu biết một ít, đối xăm hình hiểu biết tương đối thiếu, cũng nói không chừng."
Án tử liền như vậy mắc ở nơi này, nhất thời tìm không thấy điểm đột phá.
Buổi tối hai người về tới trong nhà, Lục Tư Ngữ làm cơm chiều, ăn xong về sau từng người vội một hồi, liền đến thời gian đi ngủ.
Lục Tư Ngữ đi tắm, thay áo ngủ liền lên giường.
Tống Văn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi, hướng trong chăn nằm, liền phát hiện Lục Tư Ngữ cách anh nửa thước, Tống Văn hỏi: "Làm gì trốn xa như vậy?"
Lục Tư Ngữ xin lỗi: "Em sợ lạnh đến anh."
Tống Văn nói: "Anh đang nóng đây, em lại đây, cho anh hạ nhiệt độ." Nói xong lời nói, không phân trần liền đem Lục Tư Ngữ kéo lại đây, người nọ rõ ràng mới vừa tắm xong, trong chăn còn đặt túi sưởi sưởi ấm qua, chỉ là không biết vì cái gì, trên người cậu vẫn là lộ ra hàn khí lạnh lạnh.
Đặc biệt là đôi tay kia rất lạnh, Tống Văn kéo tới đặt ở trên ngực, bị lạnh đến giật mình.
Nhưng anh vẫn là đem Lục Tư Ngữ gắt gao ôm vào trong lòng ngực, sau đó anh cúi đầu nhìn Lục Tư Ngữ, ánh đèn màu trắng chiếu xuống, làn da cậu như là bạch sứ, mặt trên có một tầng sương tới rồi mùa đông liền mạt không đi.
Tống Văn nhịn không được cúi đầu, môi ở trên trán cậu cọ cọ, "Tốt hơn chút chưa?"
"Khá hơn nhiều." Dựa vào Tống Văn, Lục Tư Ngữ tìm về một tia ấm áp.
Tống Văn giống như hống tiểu hài tử ngủ, vỗ vỗ cậu nói: "Vậy là tốt rồi, đi ngủ thôi ."
Đèn bị tắt đi, chỉ để lại một cái đèn ngủ.
Lục Tư Ngữ hướng trong lòng ngực Tống Văn cọ cọ, nhắm lại hai mắt.
Cậu quá khứ không có sợ lạnh giống hiện tại vậy, nhưng mà khi đó, tâm của cậu là lạnh. Hiện tại cậu tuy rằng thân thể lạnh một ít, chính là trong lòng lại ấm, tương đối lên, cậu đã thực thỏa mãn.
Nửa đêm tỉnh lại, Tống Văn phát hiện Lục Tư Ngữ vòng tay trên eo anh, đầu dựa vào trước ngực anh, chôn thật sâu, anh đem chăn kéo lên trên một chút, sau đó càng thêm gần sát thân thể cậu.
Lục Tư Ngữ ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu nằm mơ, mơ thấy chính mình cùng Tống Văn đang xem triển lãm tranh, đại sảnh phi thường lớn, từ Rembrandt, Van Gogh, Raphael còn có Picasso.
Nơi nơi đều là tác phẩm của hoạ gia nổi danh còn có một ít là tự họa, những bức tranh đó ở trên sàn nhà thủy quang sắc chiếu ra ảnh ngược.
Tống Văn nắm tay cậu, ôn nhu mà một bức một bức giảng giải cho cậu.
Có một cô gái ở đại sảnh, từ bên ngườibọn họ gặp thoáng qua, ánh mắt cậu bị cô gái hấp dẫn.
Trên đùi cô gái kia có một con bướm, theo bước chân của cô ta, con bướm không ngừng bay múa, cậu buông tay Tống Văn, tách ra đám người, đuổi theo thân ảnh của cô ta, khoảng cách dần dần kéo gần, cậu cách cô ta chỉ có gang tấc......
Đang ngủ, Tống Văn cảm thấy Lục Tư Ngữ bên cạnh bỗng nhiên ngồi dậy, anh lập tức liền tỉnh, ngồi dậy tới khoác cho Lục Tư Ngữ một cái áo khoác, "Ai, tiểu tổ tông, cẩn thận cảm lạnh."
Lục Tư Ngữ còn ngủ đến mơ mơ màng màng, cậu vừa rồi trong lúc ngủ nằm mơ, bỗng nhiên mơ thấy cô gái kia, hồi tưởng một chút giấc mộng kia, cậu vỗ về cái trán mở miệng nói: "Em nghĩ tới một loại khả năng."
Tống Văn hỏi: "Cái gì."
Lục Tư Ngữ thanh tỉnh vài giây, mở miệng nói: "Cái hình xăm tinh xảo kia, có thể là thợ xăm hình tự xăm cho chính không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất