Chương 27
Khi Tống Văn từ phòng thẩm vấn đi vào phòng quan sát cách âm cách vách thì bên này đã suýt bùng nổ.
Phó Lâm Giang có chút đau đầu ấn huyệt thái dương: "Quách Hoạ thì đang hôn mê bất tỉnh, cũng không phải do chính cô ấy thừa nhận, chuyện này tính sao đây?"
Lão Giả nói: "Nhưng tôi lại cảm thấy Lâm Quán Quán đang nói thật, như vậy thì tất cả các điểm đáng ngờ đều giải thích được. Vụ án này hẳn là nữ sinh viên trả thù những bạn học đã ức hiếp mình, này cũng giải thích được vì sao Lâm Quán Quán trúng độc nhẹ nhất, bởi vì cô ấy không phải là mục tiêu trả thù."
Phó Lâm Giang ngẩng đầu hỏi Tống Văn: "Nếu dựa theo khẩu cung của Lâm Quán Quán thì sẽ phán quyết như thế nào?"
Tống Văn không trả lời anh mà Chu Hiểu chen vào nói: "Nếu cô ấy biết rõ loại độc nhưng không tham gia đầu độc thì sẽ không bị phán nặng, thậm chí còn không bị kết án. Tôi nhớ rõ trước đây có một vụ án tương tự thế này."
Lão Giả gật đầu, trầm giọng nói: "Bảy tiên nữ." Một ít cảnh sát lớn tuổi bọn họ đều biết đến vụ án đầu độc tập thể trong trường học này, có đến bảy nạn nhân và gây chấn động khắp cả nước. Vụ án đó khác với vụ án này, người bình thường cũng không giải thích được hết, cuối cùng người còn sống không bị kết án nặng, hiện tại đã được phóng thích."
Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ vẫn luôn im lặng hỏi: "Anh tin Lâm Quán Quán không?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng theo trực giác của tôi thì bên trong có vấn đề." Anh để ý đến một vấn đề nói, "Quách Hoạ là mua điện thoại sau lần bị đánh đó, một người quyết định sẽ tự sát thì sao phải mua điện thoại đắt như thế? Hơn nữa, điện thoại là vật riêng tư, dù là bạn thân nhất thì cũng không dễ biết được mật khẩu đi. Tại sao ở thời điểm khó chịu không kêu lớn để những người khác đến mà lại dùng điện thoại của bạn mình để cầu cứu?"
Vấn đề này hiển nhiên không quá hợp lý, mọi người đều lâm vào trầm tư sau khi nghe xong lời anh nói.
Mọi người hiện chia theo hai phía, một bên cảm thấy người hạ độc chính là Quách Hoạ, Lâm Quán Quán chỉ là một nghi phạm biết rõ chất độc; một phía khác thì vẫn như cũ nghĩ rằng khả năng Lâm Quán Quán giết người bằng thuốc độc lớn hơn.
Tống Văn suy xét một lát nói: "Tôi cũng đồng ý Lâm Quán Quán có vấn đề, nhưng nếu hung thủ là Lâm Quán Quán thì tôi vẫn không giải thích được động cơ giết người là gì. Hơn nữa, chocolate và thuốc độc đều là do Quách Hoạ mua, thì vì cái gì lại khiến cho Lâm Quán Quán xuống tay? Rất không hợp lẽ thường."
Chu Hiểu gật đầu: "Lâm Quán Quán trở thành nghi phạm chủ yếu là vì lời nói dối trước đây, nhưng xét về quan hệ cá nhân và các vật chứng thì rõ ràng hiềm nghi Quách Hoạ gây án lớn hơn."
Phó Lâm Giang thở dài: "Nhưng hiện giờ...... Quách Hoạ vẫn còn hôn mê. Tôi vẫn cảm thấy trên người Lâm Quán Quán có chút gì đó đáng ngờ."
Tống Văn đưa ra quyết định: "Lục Tư Ngữ anh đem nước vào cho cô ấy, ghi chép lại thời gian, lão Giả anh đi thẩm vấn một lần nữa đi." Sau đó quay đầu nói, "Chu Hiểu, đem lời khai của các nhân chứng sắp xếp lại. Công việc hôm nay của mọi người chính là xem kỹ hồ sơ và tìm ra điểm đáng ngờ, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng tìm cho ra chân tướng." Nói đoạn, Tống Văn như nhớ ra điều gì lại nói, "Lục Tư Ngữ, nước kia cho tôi một ly nữa."
Trên tay Lục Tư Ngữ đang cầm một ly nước, nghe thế đành phải lấy thêm một cái nữa. Hai ly nước đều là nước lạnh pha thêm nước nóng, mực nước cao bằng nhau, anh đưa một ly cho Tống Văn rồi hỏi: "Tôi có thể qua đó xem không?"
Tống Văn gật đầu, Lục Tư Ngữ liền cầm một ly nước đi vào phòng thẩm vấn, đặt trên bàn cho Lâm Quán Quán. Lâm Quán Quán ngẩng đầu nhìn anh, dường như nhận ra bọn họ đã từng gặp nhau ở bệnh viện, gật đầu chào một cái, sau đó nhu thuận cầm ly nước, miệng nhỏ từng ngụm uống nước.
Theo sau là lão Giả mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi vào, ông trải các bản ghi chép ra đưa đến người trước mặt, Lục Tư Ngữ không lui ra mà ngồi vào ghế bên cạnh.
Trong đội một thì lão Giả là người lớn tuổi nhất, tuy rằng bình thường hay hút thuốc, uống rượu, quần áo có chút lôi thôi như ông lão vô gia cư nhưng lại rất hiền lành chính trực. Lâm Quán Quán nhìn thấy ông, mở to mắt nhìn rồi mở miệng hỏi: "Thúc thúc, chú là lãnh đạo ở đây sao ạ?"
"A......" Lão Giả nhất thời thừa nhận không được không nhận cũng không xong.
Lâm Quán Quán tựa hồ phát hiện mình đã đường đột, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cháu nghĩ là sau khi đội trưởng hỏi xong thì sẽ đến một người chức cao hơn tới hỏi. Bộ dáng chú có chút giống với một người chú bà con xa với cháu nên mới kêu là thúc."
Sắc mặt lão Giả lúc này mới dịu đi, nhìn cô gái điềm đạm đáng yêu trước mắt, khụ một tiếng: "Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, cô đừng sợ. Tôi đến để hỏi một ít vấn đề, cô chỉ cần trả lời chi tiết là được."
Lâm Quán Quán gật đầu.
Lục Tư Ngữ ngồi một bên hứng thú nhìn hai người, cảm giác nói chuyện cùng nghi phạm ở bên ngoài và bên trong phòng thẩm vấn rất khác nhau. Điểm kỳ lạ chính là cảm giác ngồi trong phòng quan sát kế bên cách một tấm kính thuỷ tinh nhìn nghi phạm cũng hoàn toàn bất đồng với khi ngồi trong phòng thẩm vấn.
"Lâm Quán Quán, cô cảm thấy là ai đã dùng thuốc độc giết bạn cùng phòng ký túc xá của cô?"
"Hẳn là...... Quách Hoạ."
"Cô làm sao biết được cô ấy có thuốc độc?"
"Cô ấy có nói cho cháu biết cô ấy từng thuốc chết mèo hoang." Lần này Lâm Quán Quán bỏ thêm vài câu giải thích, "Vài phòng ngủ gần đó đều bị mèo hoang làm cho ngủ không ngon giấc, dùng mọi biện pháp đều không được. Sau khi không có mèo nữa, tất cả mọi người đều nói rốt cục cũng có thể ngon giấc."
"Là các cô cùng nhau thuốc chết mèo đúng không?"
"Không phải, chú nhớ lầm rồi." Lâm Quán Quán nhẹ giọng nói, ngữ khí rất chắc chắn.
"Hử?" Lão Giả nhíu mày, có chút nghi ngơ nhìn lời khai, Lục Tư Ngữ một bên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quán Quán.
"Là Quách Hoạ thuốc chết mèo, cháu không có tham gia cũng không động tay vào, cháu chỉ là biết được chuyện này thôi." Lâm Quán Quán giải thích.
Lão Giả thay đổi vấn đề: "Lúc ở bệnh viện vì sao cô lại nói dối?"
"Cháu khi đó rất sợ hãi......"
Cơ hồ là lý do giống nhau được lập lại lần nữa.
Cuộc thẩm vấn đã đi vào một vòng lặp vô tận, giống như một ván cờ đi vào ngõ cụt, mấy vấn đề này tựa hồ lặp đi lặp lại nhiều lần những vẫn cho kết quả như thế, Lâm Quán Quán cũng không nói ra những đáp án khác.
Hỏi đến đây, ánh mắt Lâm Quán Quán nhìn về phía lão Giả có chút thay đổi, hai tay nắm chặt ly nước, biểu tình uỷ khuất nói: "Thúc thúc, chú...... Chú cũng nghi ngờ cháu là người xấu sao? Cảm thấy cháu là người giết bạn học mình?"
Lão Giả nói: "Tôi chỉ đang tiến hành tra hỏi theo trình tự thông thường thôi."
Lâm Quán Quán cúi đầu tủi thân mà khóc: "Cháu và các cậu ấy quan hệ tốt lắm, cũng không ức hiếp Quách Hoạ. Cháu đã sai khi không nên giúp cô ấy giữ bí mật...... Vốn cháu là người bị hại mà, hiện giờ đầu cháu vẫn còn đau, khi đó ở phòng ngủ cháu rất sợ, cháu thiếu chút nữa đã chết cùng các cậu ấy......"
Bả vai Lâm Quán Quán kích động, dường như đem tất cả áp lực và sợ hãi gần đây phát tiết ra hết. Lão Giả nhất thời nghẹn lời, không biết nên trấn an cô gái trước mặt này như thế nào. Ông đã thẩm vấn qua vô số phạm nhân, có cứng rắn, có la to nói vô tội, nhưng không có người nào như cô gái này khiến ông cảm thấy vô thố. Đúng vậy, cô vốn là người bị hại, nếu không phải hung thủ mà phải nhận đối đãi, phải trả lời những câu hỏi này thì thật không công bằng.
Lão Giả nhìn về phía Lục Tư Ngữ, anh vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, mang một bộ ý chí sắt đá. Thấy lão Giả ngừng câu hỏi, Lục Tư Ngữ dẫn về chủ đề chính nói: "Chúng tôi đang hỏi cô chính là hy vọng cô có thể cung cấp nhiều thông tin hơn, hơn nữa cô là một trong số các nghi phạm, chứ không phải đã nhận định cô chính là hung thủ."
Lúc này Lâm Quán Quán mới ngừng nước mắt, nhìn về phía lão Giả nói: "Thúc thúc, có thể cho cháu khăn giấy không?"
Lão Giả có chút cuống quít muốn ra ngoài lấy nhưng Lục Tư Ngữ cản lại, anh lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy đặt trước mặt Lâm Quán Quán, cô lau nước mắt, hít mũi một cái, lúc này mới như trấn tĩnh được cảm xúc. Cô nhìn Lục Tư Ngữ sau đó lại nhìn lão Giả: " Cháu cũng có thể hiểu, các chú là cảnh sát tốt, đặt ra nghi vấn với cháu chỉ là công việc của mọi người mà thôi."
Lại một vòng hỏi không có tiến triển, Tống Văn nhíu mày nhìn mọi người trong phòng quan sát, nói với Phó Lâm Giang: "Đi nói bọn họ ra đi, đổi anh với Chu Hiểu vào."
Phó Lâm Giang đi vào phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán vẫn bày ra một bộ lí do khoái thác, ngay cả chi tiết đều không khác gì, thời gian, quá trình phạm tội tất cả đều được hỏi qua một lần, nhưng vẫn không có đột phá gì.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, mọi người đều tách ra đến căn tin ăn cơm. Hôm nay Lục Tư Ngữ không hề nhún nhường, trực tiếp đem cơm trưa chia thành hai phần, để dành lại cho buổi tối nếu không thể tan tầm đúng giờ.
Lâm Quán Quán bị nhốt trong phòng thẩm vấn càng lúc càng trở nên thờ ơ. Cơm trưa là bọn họ mang từ căn tin đến cho cô, sau đó xin nghỉ ngơi hai tiếng, trong lúc đó trừ vài lần ra ngoài đi vệ sinh thì cô không hề rời khỏi phòng thẩm vấn.
Bốn giờ chiều, Cố cục gọi Tống Văn vào văn phòng. Tống Văn đi vào liền nhìn thấy Cố cục ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng hỏi cậu: "Nghe nói thẩm vấn hôm nay của các cậu lâm vào bế tắc?"
Tống Văn không định thừa nhận nhưng hôm nay quả thật không hề có tiến triển gì, nhìn Cố cục nói: "Lời khai của một nghi phạm không trùng khớp với lần trước, một người khác thì vẫn đang hôn mê."
"Tới giờ thì một phòng có hai người chết, một người hôn mê, chuỗi chứng cứ thiếu hụt khiến các cậu không thể phán đoán lời Lâm Quán Quán nói không phải là chân tướng đúng không?" Cố cục nói chuyện nhìn về phía Tống Văn, "Bất quá hiện tại thì vụ án cơ bản đã rõ ràng, cậu sắp xếp lại rồi bàn giao đi."
"Cố cục......" Tống Văn đối với đề nghị này của Cố cục rất kinh ngạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn vị lãnh đạo này của mình, Cố cục lúc này rất bình tĩnh, tuyệt không phải là nói đùa hay đang khảo nghiệm cậu. Bình thường Cố cục luôn kiên trì đốc thúc bọn họ phá án, nhiều vụ án lớn đều được phá thành công, thế nhưng hiện tại, ông lại để cho bọn họ rúi lui.
Cố cục thở dài nói: "Chúng ta là cảnh sát, cũng không phải là quan toà. Tổng hợp tất cả lại đi, chờ khi toà án xét xử thì tự nhiên sẽ có người định đoạt vận mệnh của các cô ấy. Dù sao, lúc ấy chân chính đã xảy ra chuyện gì thì với chứng cứ hiện tại chúng ta cũng không thể biết rõ được."
Tống Văn cúi đầu không nói gì.
Đôi mắt Cố cục dường như đã nhìn thấu Tống Văn: "Cậu cảm thấy thất vọng?" Không đợi Tống Văn trả lời, ông lại thở dài nói, "Cái này không phải là thoả hiệp, mà là sự thật."
Làm một cảnh sát hình sự nhiều năm, đi từng bước tới vị trí này, Cố cục đã nhìn thấy, đã trải qua rất nhiều sự việc, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm. Ông rất rõ, chuyện rối rắm này nếu cứ tiếp tục cũng không nhất định sẽ có kết quả.
Bọn họ hiện tại cần nhanh chóng tống khứ củ khoai lang phỏng tay này đi, nhanh chóng viết báo cáo hoàn thành vụ án. Chỉ cần viết báo cáo lập lửng thì cho dù sau này có điều tra ra, Lâm Quán Quán vẫn phải chịu trách nhiệm, cũng có thể dùng lý do chứng cứ không đủ để từ chối tiếp tục điều tra. Hiện giờ vụ án này đặt ở cảnh cục càng lâu thì áp lực của ông càng lớn, sự chú ý của xã hội lại càng cao hơn.
Tống Văn vẫn không nói lời nào, Cố cục lại nói: "Con người ấy mà, ở thời điểm nên buông tay thì phải học cách buông tay, chúng ta đã làm hết khả năng của bản thân, phần tiếp theo sẽ có người khác hoàn thành. Chuyện đã đến đây rồi, chúng ta đã có thể nói rõ với cấp trên."
Tống Văn dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một ngọn lửa: "Cố cục, con điều tra vụ án này không phải là vì để khai báo với cấp trên, mà là để tìm ra chân tướng sự thật. Hơn nữa, ba ngày giao hẹn của con và ngài còn chưa tới hạn đâu."
Cố cục trầm giọng nói với Tống Văn: "Vừa rồi Lâm Tu Nhiên từ bệnh viện gọi điện thoại cho tôi nói tình huống của Quách Hoạ rất xấu, có thể không qua được vài ngày nữa. Cho dù cậu dùng hết sức lực thì kết quả cũng không khác nhau bao nhiêu đâu."
Nếu Quách Hoạ chết thì rốt cục đêm đó xảy ra chuyện gì, trừ Lâm Quán Quán ra sẽ không còn ai có thể biết được chân tướng đằng sau được nữa.
Tống Văn lắc đầu: "Khác rất nhiều. Nếu vụ này kết án như vậy, vạn nhất Quách Hoạ vô tội thì rất không công bằng với cô ấy cũng như những người đã chết. Nhưng mà ngài yên tâm, con chỉ muốn điều tra rõ ràng sự thật cũng không phải nhằm vào Lâm Quán Quán, không phải con nắm cô gái này không buông, mà là con cảm thấy trên người cô ấy có điểm đáng ngờ."
Cố cục nhìn cấp dưới mà mình yêu thích này, trầm mặt chốc lát, cuối cùng thoả hiệp nói: "Được rồi, vậy cho cậu đến ngày mốt. Nếu ngày mốt vẫn không có kết quả thì cậu phải ngoan ngoãn buông tay khỏi vụ án tà môn này, hảo hảo công tác."
Tống Văn dạ một tiếng: "Con người sống trên đời, luôn phải kiên trì vì một cái gì đó đúng không ạ? Trong trận chiến, dù biết là có thể thua nhưng vẫn phải đánh thôi. Không đánh mà hàng không phải là phong cách của con."
Cố cục nói buông bỏ thì chỉ là một câu nói, nhưng với các cô gái này, đó là chuyện cả một đời.
~ Hết chương 27 ~
Phó Lâm Giang có chút đau đầu ấn huyệt thái dương: "Quách Hoạ thì đang hôn mê bất tỉnh, cũng không phải do chính cô ấy thừa nhận, chuyện này tính sao đây?"
Lão Giả nói: "Nhưng tôi lại cảm thấy Lâm Quán Quán đang nói thật, như vậy thì tất cả các điểm đáng ngờ đều giải thích được. Vụ án này hẳn là nữ sinh viên trả thù những bạn học đã ức hiếp mình, này cũng giải thích được vì sao Lâm Quán Quán trúng độc nhẹ nhất, bởi vì cô ấy không phải là mục tiêu trả thù."
Phó Lâm Giang ngẩng đầu hỏi Tống Văn: "Nếu dựa theo khẩu cung của Lâm Quán Quán thì sẽ phán quyết như thế nào?"
Tống Văn không trả lời anh mà Chu Hiểu chen vào nói: "Nếu cô ấy biết rõ loại độc nhưng không tham gia đầu độc thì sẽ không bị phán nặng, thậm chí còn không bị kết án. Tôi nhớ rõ trước đây có một vụ án tương tự thế này."
Lão Giả gật đầu, trầm giọng nói: "Bảy tiên nữ." Một ít cảnh sát lớn tuổi bọn họ đều biết đến vụ án đầu độc tập thể trong trường học này, có đến bảy nạn nhân và gây chấn động khắp cả nước. Vụ án đó khác với vụ án này, người bình thường cũng không giải thích được hết, cuối cùng người còn sống không bị kết án nặng, hiện tại đã được phóng thích."
Tống Văn nhìn về phía Lục Tư Ngữ vẫn luôn im lặng hỏi: "Anh tin Lâm Quán Quán không?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng theo trực giác của tôi thì bên trong có vấn đề." Anh để ý đến một vấn đề nói, "Quách Hoạ là mua điện thoại sau lần bị đánh đó, một người quyết định sẽ tự sát thì sao phải mua điện thoại đắt như thế? Hơn nữa, điện thoại là vật riêng tư, dù là bạn thân nhất thì cũng không dễ biết được mật khẩu đi. Tại sao ở thời điểm khó chịu không kêu lớn để những người khác đến mà lại dùng điện thoại của bạn mình để cầu cứu?"
Vấn đề này hiển nhiên không quá hợp lý, mọi người đều lâm vào trầm tư sau khi nghe xong lời anh nói.
Mọi người hiện chia theo hai phía, một bên cảm thấy người hạ độc chính là Quách Hoạ, Lâm Quán Quán chỉ là một nghi phạm biết rõ chất độc; một phía khác thì vẫn như cũ nghĩ rằng khả năng Lâm Quán Quán giết người bằng thuốc độc lớn hơn.
Tống Văn suy xét một lát nói: "Tôi cũng đồng ý Lâm Quán Quán có vấn đề, nhưng nếu hung thủ là Lâm Quán Quán thì tôi vẫn không giải thích được động cơ giết người là gì. Hơn nữa, chocolate và thuốc độc đều là do Quách Hoạ mua, thì vì cái gì lại khiến cho Lâm Quán Quán xuống tay? Rất không hợp lẽ thường."
Chu Hiểu gật đầu: "Lâm Quán Quán trở thành nghi phạm chủ yếu là vì lời nói dối trước đây, nhưng xét về quan hệ cá nhân và các vật chứng thì rõ ràng hiềm nghi Quách Hoạ gây án lớn hơn."
Phó Lâm Giang thở dài: "Nhưng hiện giờ...... Quách Hoạ vẫn còn hôn mê. Tôi vẫn cảm thấy trên người Lâm Quán Quán có chút gì đó đáng ngờ."
Tống Văn đưa ra quyết định: "Lục Tư Ngữ anh đem nước vào cho cô ấy, ghi chép lại thời gian, lão Giả anh đi thẩm vấn một lần nữa đi." Sau đó quay đầu nói, "Chu Hiểu, đem lời khai của các nhân chứng sắp xếp lại. Công việc hôm nay của mọi người chính là xem kỹ hồ sơ và tìm ra điểm đáng ngờ, bất kể kết quả cuối cùng như thế nào thì chúng ta cũng phải cố gắng tìm cho ra chân tướng." Nói đoạn, Tống Văn như nhớ ra điều gì lại nói, "Lục Tư Ngữ, nước kia cho tôi một ly nữa."
Trên tay Lục Tư Ngữ đang cầm một ly nước, nghe thế đành phải lấy thêm một cái nữa. Hai ly nước đều là nước lạnh pha thêm nước nóng, mực nước cao bằng nhau, anh đưa một ly cho Tống Văn rồi hỏi: "Tôi có thể qua đó xem không?"
Tống Văn gật đầu, Lục Tư Ngữ liền cầm một ly nước đi vào phòng thẩm vấn, đặt trên bàn cho Lâm Quán Quán. Lâm Quán Quán ngẩng đầu nhìn anh, dường như nhận ra bọn họ đã từng gặp nhau ở bệnh viện, gật đầu chào một cái, sau đó nhu thuận cầm ly nước, miệng nhỏ từng ngụm uống nước.
Theo sau là lão Giả mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi vào, ông trải các bản ghi chép ra đưa đến người trước mặt, Lục Tư Ngữ không lui ra mà ngồi vào ghế bên cạnh.
Trong đội một thì lão Giả là người lớn tuổi nhất, tuy rằng bình thường hay hút thuốc, uống rượu, quần áo có chút lôi thôi như ông lão vô gia cư nhưng lại rất hiền lành chính trực. Lâm Quán Quán nhìn thấy ông, mở to mắt nhìn rồi mở miệng hỏi: "Thúc thúc, chú là lãnh đạo ở đây sao ạ?"
"A......" Lão Giả nhất thời thừa nhận không được không nhận cũng không xong.
Lâm Quán Quán tựa hồ phát hiện mình đã đường đột, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Cháu nghĩ là sau khi đội trưởng hỏi xong thì sẽ đến một người chức cao hơn tới hỏi. Bộ dáng chú có chút giống với một người chú bà con xa với cháu nên mới kêu là thúc."
Sắc mặt lão Giả lúc này mới dịu đi, nhìn cô gái điềm đạm đáng yêu trước mắt, khụ một tiếng: "Tôi chỉ là một cảnh sát bình thường, cô đừng sợ. Tôi đến để hỏi một ít vấn đề, cô chỉ cần trả lời chi tiết là được."
Lâm Quán Quán gật đầu.
Lục Tư Ngữ ngồi một bên hứng thú nhìn hai người, cảm giác nói chuyện cùng nghi phạm ở bên ngoài và bên trong phòng thẩm vấn rất khác nhau. Điểm kỳ lạ chính là cảm giác ngồi trong phòng quan sát kế bên cách một tấm kính thuỷ tinh nhìn nghi phạm cũng hoàn toàn bất đồng với khi ngồi trong phòng thẩm vấn.
"Lâm Quán Quán, cô cảm thấy là ai đã dùng thuốc độc giết bạn cùng phòng ký túc xá của cô?"
"Hẳn là...... Quách Hoạ."
"Cô làm sao biết được cô ấy có thuốc độc?"
"Cô ấy có nói cho cháu biết cô ấy từng thuốc chết mèo hoang." Lần này Lâm Quán Quán bỏ thêm vài câu giải thích, "Vài phòng ngủ gần đó đều bị mèo hoang làm cho ngủ không ngon giấc, dùng mọi biện pháp đều không được. Sau khi không có mèo nữa, tất cả mọi người đều nói rốt cục cũng có thể ngon giấc."
"Là các cô cùng nhau thuốc chết mèo đúng không?"
"Không phải, chú nhớ lầm rồi." Lâm Quán Quán nhẹ giọng nói, ngữ khí rất chắc chắn.
"Hử?" Lão Giả nhíu mày, có chút nghi ngơ nhìn lời khai, Lục Tư Ngữ một bên ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Quán Quán.
"Là Quách Hoạ thuốc chết mèo, cháu không có tham gia cũng không động tay vào, cháu chỉ là biết được chuyện này thôi." Lâm Quán Quán giải thích.
Lão Giả thay đổi vấn đề: "Lúc ở bệnh viện vì sao cô lại nói dối?"
"Cháu khi đó rất sợ hãi......"
Cơ hồ là lý do giống nhau được lập lại lần nữa.
Cuộc thẩm vấn đã đi vào một vòng lặp vô tận, giống như một ván cờ đi vào ngõ cụt, mấy vấn đề này tựa hồ lặp đi lặp lại nhiều lần những vẫn cho kết quả như thế, Lâm Quán Quán cũng không nói ra những đáp án khác.
Hỏi đến đây, ánh mắt Lâm Quán Quán nhìn về phía lão Giả có chút thay đổi, hai tay nắm chặt ly nước, biểu tình uỷ khuất nói: "Thúc thúc, chú...... Chú cũng nghi ngờ cháu là người xấu sao? Cảm thấy cháu là người giết bạn học mình?"
Lão Giả nói: "Tôi chỉ đang tiến hành tra hỏi theo trình tự thông thường thôi."
Lâm Quán Quán cúi đầu tủi thân mà khóc: "Cháu và các cậu ấy quan hệ tốt lắm, cũng không ức hiếp Quách Hoạ. Cháu đã sai khi không nên giúp cô ấy giữ bí mật...... Vốn cháu là người bị hại mà, hiện giờ đầu cháu vẫn còn đau, khi đó ở phòng ngủ cháu rất sợ, cháu thiếu chút nữa đã chết cùng các cậu ấy......"
Bả vai Lâm Quán Quán kích động, dường như đem tất cả áp lực và sợ hãi gần đây phát tiết ra hết. Lão Giả nhất thời nghẹn lời, không biết nên trấn an cô gái trước mặt này như thế nào. Ông đã thẩm vấn qua vô số phạm nhân, có cứng rắn, có la to nói vô tội, nhưng không có người nào như cô gái này khiến ông cảm thấy vô thố. Đúng vậy, cô vốn là người bị hại, nếu không phải hung thủ mà phải nhận đối đãi, phải trả lời những câu hỏi này thì thật không công bằng.
Lão Giả nhìn về phía Lục Tư Ngữ, anh vẫn là gương mặt không chút cảm xúc, mang một bộ ý chí sắt đá. Thấy lão Giả ngừng câu hỏi, Lục Tư Ngữ dẫn về chủ đề chính nói: "Chúng tôi đang hỏi cô chính là hy vọng cô có thể cung cấp nhiều thông tin hơn, hơn nữa cô là một trong số các nghi phạm, chứ không phải đã nhận định cô chính là hung thủ."
Lúc này Lâm Quán Quán mới ngừng nước mắt, nhìn về phía lão Giả nói: "Thúc thúc, có thể cho cháu khăn giấy không?"
Lão Giả có chút cuống quít muốn ra ngoài lấy nhưng Lục Tư Ngữ cản lại, anh lấy từ trong túi ra một gói khăn giấy đặt trước mặt Lâm Quán Quán, cô lau nước mắt, hít mũi một cái, lúc này mới như trấn tĩnh được cảm xúc. Cô nhìn Lục Tư Ngữ sau đó lại nhìn lão Giả: " Cháu cũng có thể hiểu, các chú là cảnh sát tốt, đặt ra nghi vấn với cháu chỉ là công việc của mọi người mà thôi."
Lại một vòng hỏi không có tiến triển, Tống Văn nhíu mày nhìn mọi người trong phòng quan sát, nói với Phó Lâm Giang: "Đi nói bọn họ ra đi, đổi anh với Chu Hiểu vào."
Phó Lâm Giang đi vào phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán vẫn bày ra một bộ lí do khoái thác, ngay cả chi tiết đều không khác gì, thời gian, quá trình phạm tội tất cả đều được hỏi qua một lần, nhưng vẫn không có đột phá gì.
Rất nhanh đã đến giờ cơm trưa, mọi người đều tách ra đến căn tin ăn cơm. Hôm nay Lục Tư Ngữ không hề nhún nhường, trực tiếp đem cơm trưa chia thành hai phần, để dành lại cho buổi tối nếu không thể tan tầm đúng giờ.
Lâm Quán Quán bị nhốt trong phòng thẩm vấn càng lúc càng trở nên thờ ơ. Cơm trưa là bọn họ mang từ căn tin đến cho cô, sau đó xin nghỉ ngơi hai tiếng, trong lúc đó trừ vài lần ra ngoài đi vệ sinh thì cô không hề rời khỏi phòng thẩm vấn.
Bốn giờ chiều, Cố cục gọi Tống Văn vào văn phòng. Tống Văn đi vào liền nhìn thấy Cố cục ngồi trên ghế, hai tay đan vào nhau đặt trước bụng hỏi cậu: "Nghe nói thẩm vấn hôm nay của các cậu lâm vào bế tắc?"
Tống Văn không định thừa nhận nhưng hôm nay quả thật không hề có tiến triển gì, nhìn Cố cục nói: "Lời khai của một nghi phạm không trùng khớp với lần trước, một người khác thì vẫn đang hôn mê."
"Tới giờ thì một phòng có hai người chết, một người hôn mê, chuỗi chứng cứ thiếu hụt khiến các cậu không thể phán đoán lời Lâm Quán Quán nói không phải là chân tướng đúng không?" Cố cục nói chuyện nhìn về phía Tống Văn, "Bất quá hiện tại thì vụ án cơ bản đã rõ ràng, cậu sắp xếp lại rồi bàn giao đi."
"Cố cục......" Tống Văn đối với đề nghị này của Cố cục rất kinh ngạc.
Cậu ngẩng đầu nhìn vị lãnh đạo này của mình, Cố cục lúc này rất bình tĩnh, tuyệt không phải là nói đùa hay đang khảo nghiệm cậu. Bình thường Cố cục luôn kiên trì đốc thúc bọn họ phá án, nhiều vụ án lớn đều được phá thành công, thế nhưng hiện tại, ông lại để cho bọn họ rúi lui.
Cố cục thở dài nói: "Chúng ta là cảnh sát, cũng không phải là quan toà. Tổng hợp tất cả lại đi, chờ khi toà án xét xử thì tự nhiên sẽ có người định đoạt vận mệnh của các cô ấy. Dù sao, lúc ấy chân chính đã xảy ra chuyện gì thì với chứng cứ hiện tại chúng ta cũng không thể biết rõ được."
Tống Văn cúi đầu không nói gì.
Đôi mắt Cố cục dường như đã nhìn thấu Tống Văn: "Cậu cảm thấy thất vọng?" Không đợi Tống Văn trả lời, ông lại thở dài nói, "Cái này không phải là thoả hiệp, mà là sự thật."
Làm một cảnh sát hình sự nhiều năm, đi từng bước tới vị trí này, Cố cục đã nhìn thấy, đã trải qua rất nhiều sự việc, ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm. Ông rất rõ, chuyện rối rắm này nếu cứ tiếp tục cũng không nhất định sẽ có kết quả.
Bọn họ hiện tại cần nhanh chóng tống khứ củ khoai lang phỏng tay này đi, nhanh chóng viết báo cáo hoàn thành vụ án. Chỉ cần viết báo cáo lập lửng thì cho dù sau này có điều tra ra, Lâm Quán Quán vẫn phải chịu trách nhiệm, cũng có thể dùng lý do chứng cứ không đủ để từ chối tiếp tục điều tra. Hiện giờ vụ án này đặt ở cảnh cục càng lâu thì áp lực của ông càng lớn, sự chú ý của xã hội lại càng cao hơn.
Tống Văn vẫn không nói lời nào, Cố cục lại nói: "Con người ấy mà, ở thời điểm nên buông tay thì phải học cách buông tay, chúng ta đã làm hết khả năng của bản thân, phần tiếp theo sẽ có người khác hoàn thành. Chuyện đã đến đây rồi, chúng ta đã có thể nói rõ với cấp trên."
Tống Văn dường như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một ngọn lửa: "Cố cục, con điều tra vụ án này không phải là vì để khai báo với cấp trên, mà là để tìm ra chân tướng sự thật. Hơn nữa, ba ngày giao hẹn của con và ngài còn chưa tới hạn đâu."
Cố cục trầm giọng nói với Tống Văn: "Vừa rồi Lâm Tu Nhiên từ bệnh viện gọi điện thoại cho tôi nói tình huống của Quách Hoạ rất xấu, có thể không qua được vài ngày nữa. Cho dù cậu dùng hết sức lực thì kết quả cũng không khác nhau bao nhiêu đâu."
Nếu Quách Hoạ chết thì rốt cục đêm đó xảy ra chuyện gì, trừ Lâm Quán Quán ra sẽ không còn ai có thể biết được chân tướng đằng sau được nữa.
Tống Văn lắc đầu: "Khác rất nhiều. Nếu vụ này kết án như vậy, vạn nhất Quách Hoạ vô tội thì rất không công bằng với cô ấy cũng như những người đã chết. Nhưng mà ngài yên tâm, con chỉ muốn điều tra rõ ràng sự thật cũng không phải nhằm vào Lâm Quán Quán, không phải con nắm cô gái này không buông, mà là con cảm thấy trên người cô ấy có điểm đáng ngờ."
Cố cục nhìn cấp dưới mà mình yêu thích này, trầm mặt chốc lát, cuối cùng thoả hiệp nói: "Được rồi, vậy cho cậu đến ngày mốt. Nếu ngày mốt vẫn không có kết quả thì cậu phải ngoan ngoãn buông tay khỏi vụ án tà môn này, hảo hảo công tác."
Tống Văn dạ một tiếng: "Con người sống trên đời, luôn phải kiên trì vì một cái gì đó đúng không ạ? Trong trận chiến, dù biết là có thể thua nhưng vẫn phải đánh thôi. Không đánh mà hàng không phải là phong cách của con."
Cố cục nói buông bỏ thì chỉ là một câu nói, nhưng với các cô gái này, đó là chuyện cả một đời.
~ Hết chương 27 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất