Chương 28
Thời gian rất nhanh đã đến tối, một cơn mưa mang hương vị mùa hạ chợt ập đến xua tan thời tiết oi bức, không khí dính dớp. Sáu giờ rưỡi tối, Tống Văn tập hợp tất cả cảnh sát liên quan vào phòng họp, còn đặc biệt gọi Lâm Tu Nhiên vừa từ bệnh viện trở về đến.
Không khí trong phòng họp nhất thời ngưng trọng lên, tất cả mọi người thật không ngờ, ngay lúc tưởng rằng vụ án đã sáng tỏ thì lại lâm vào khó khăn. Không có nhân chứng then chốt cũng không có vật chứng quyết định, tất cả bọn họ có thể làm chỉ là chứng minh được Lâm Quán Quán biết Quách Hoạ có giữ thuốc độc.
Rốt cục đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người mệt mỏi lật xem vụ án tương đồng đến vài lần, Tống Văn liệt kê tất cả tin tức liên quan và quá trình suy luận vụ án lên bảng trắng.
Bên trái bảng là suy luận và động cơ giết người của giả thiết Quách Hoạ là hung thủ, bên phải thì giả thiết hung thủ là Lâm Quán Quán. Góc dưới bảng là những chữ viết nghệch ngoạc lấp kín mọi chỗ trống.
Phía bên trái thông tin mạch lạc rõ ràng, phía bảng phải Tống Văn vẽ một dấu chấm hỏi sau những thông tin ít ỏi, sau đó trên tên Lâm Quán Quán lại vẽ thêm một vòng tròn nói: "Thông tin về Lâm Quán Quán vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Chúng ta giả thiết, nếu sự việc không giống với lời khai của Lâm Quán Quán, Quách Hoạ là đồng phạm hoặc cô không biết tất cả mọi chuyện, Lâm Quán Quán là thủ phạm chính thì vì sao cô ấy lại giết chết bạn học mình, tại sao phải dùng thuốc độc và chocolate của Quách Hoạ để giết bạn cùng phòng?"
Vấn đề vừa hỏi ra, Phó Lâm Giang thì cúi đầu, Chu Hiểu thì tựa vào bàn bên cạnh, lão Giả có chút phờ phạc, Lục Tư Ngữ cũng không nói lời nào. Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, những gì bọn họ biết được hiện giờ cũng không thể cho ra kết luận gì.
Lúc trước khi Chu Hiểu nhanh chóng sắp xếp lại lời khai của các nhân chứng thì phát hiện có một ít chi tiết khác với Tống Văn dự đoán. Cậu nghĩ Lâm Quán Quán thường xuyên thay đổi chỗ làm thêm có thể do vấn đề thời gian hoặc là bị chủ tiệm sa thải, tuy nhiên sau khi điều tra bọn họ lại phát hiện tất cả các công việc đều là Lâm Quán Quán tự mình từ chức, hơn nữa còn từ chối chủ tiệm tăng lương giữ người.
Cô gái này, dường như chỉ là làm việc theo tâm trạng, làm ở cửa hàng cũng chỉ để tìm kiếm kinh nghiệm xã hội thông thường.
Tất cả các nhận xét về Lâm Quán Quán bọn họ nhận được trong quá trình điều tra đều là ngoan ngoãn, khiêm tốn và trầm tĩnh. Tựa hồ trừ bỏ một lần nói dối bọn họ ra thì hoàn toàn trong sạch tuyệt không có một vết nhơ nào.
"Chúng ta xem lại tất cả vật chứng lần nữa đi." Vụ án đã đi vào bế tắc, Tống Văn chỉ có thể sắp xếp lại tất cả các vật chứng một lần nữa.
Từ Dao nói: "Tiểu Trình, em đem tất cả hình chụp đến xem qua thêm một lần nữa đi."
Không bao lâu sau, Tiểu Trình đem tất cả tư liệu bản gốc đến, trên máy chiếu bắt đầu chiếu lên tất cả hình ảnh vật chứng tại hiện trường. Khi chiếu đến hình ảnh chiếc chăn mà Mã Ngãi Tịnh ôm khi tử vong, Lâm Tu Nhiên nhíu mày chỉ vào một góc trên đó hỏi: "Đó là cái gì thế?"
Tiểu Trình phóng to ảnh chụp, có thể thấy trên đầu chăn bông có hai vết màu nâu hình bầu dục. Hai vết này gần như song song, một nằm ngang, một nằm dọc, cách nhau khoảng mười centimet.
"Có thể là vết chocolate bị cọ lên." Tiểu Trình phóng to thêm một ít dể nhìn rõ ràng hơn.
"Không, đây không phải bị cọ lên." Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa tiến lên vài bước mở ra ảnh chụp Mã Ngãi Tịnh tử vong. Lúc đầu, chăn bông che nửa dưới khuôn mặt Mã Ngãi Tịnh, dấu vết kia càng thêm rõ ràng, nó nằm ở vị trí cách không xa tai nạn nhân.
Lâm Tu Nhiên làm mẫu một động tác: "Đây là vết chocolate trên các ngón của bàn tay phải lưu lại khi nghi phạm ấn chặt chăn bông."
Câu nói của anh ta làm mọi người chấn động. Lúc trước bọn họ tìm kiếm vật chứng trước khi xác nhận chính xác nguyên nhân tử vong nên chỉ tập trung tìm những thứ liên quan đến chất độc, lại bỏ qua những dấu vết do việc chết ngạt để lại xung quanh nạn nhân.
"Liệu có phải là dấu vết khi vén chăn lên để lại không?" Phó Lâm Giang nhìn dấu vết hỏi.
"Không phải." Từ Dao cầm bức ảnh lên nhìn lỹ, là một chuyên gia về đấu vết, cô lập tức kết luận, "Dấu vết này, cần phải dùng tay giữ chặt và dùng lực ấn mạnh mới có thể tạo ra. Đồng thời xuất hiện các nếp nhăn ở vị trí tương ứng bên kia của chăn bông, cho thấy lúc đó hung thủ đã giữ chặt chăn đè xuống bằng hai tay. Chocolate hẳn là nhân ở tâm vẫn còn ướt nên khi đè lên đã thấm vào hoa văn của chăn. Tóm lại có thể khẳng định đây là dấu vết do hung thủ sát hại Mã Ngãi Tịnh lưu lại."
Tống Văn hỏi Từ Dao: "Dấu vết này có đủ để cho ra kết quả không?"
Tiểu Trình vội lách người đến cúi đầu nhìn, cẩn thận xem xét hai dấu vết kia, nghĩ nghĩ nói: "Chocolate đủ nhiều để lấy ra, nhưng sợi vải trên chăn này không đủ để lấy vân tay. Cũng chính là cho dù phát hiện ra hai dấu vết này thì chúng ta cũng không thể chứng minh được đây là do Quách Hoạ hay Lâm Quán Quán lưu lại."
Hiện nay, các phương pháp lấy dấu vân tay đang thay đổi theo từng ngày. Các phương pháp vật lý cũng như hóa học như các loại bột thông thường hoặc bột từ tính, thậm chí cả thuốc thử Ninhydrin hoặc huỳnh quang tiên tiến hơn, nhưng cho dù sử dụng phương pháp nào thì vẫn chưa đủ để trích xuất được hai dấu vân tay này.
Câu nói này lại khiến mọi người một lần nữa rơi vào trầm mặc, một ít hy vọng vừa được nhen nhóm liền như vậy mà bị dập tắt.
Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình chiếu, nhẹ mím môi. Hiện trường này bọn họ từng điều tra qua, cũng suy luận ra được một ít quan hệ giữa các nạn nhân, chỉ là hiện tại ảnh có chút hoài nghi về suy luận của mình. Lục Tư Ngữ cảm thấy những gì anh nhìn thấy là những thứ mà người khác hy vọng anh nhìn thấy, nó quá sạch sẽ và tận lực làm ra...... Mấy thứ này như sương mù che giấu đi động cơ phạm tội.
Nghĩ đến đây, Lục Tư Ngữ bỗng mở to mắt nói: "Tôi cảm thấy dường như chúng ta đã đi vào đường sai lầm. Chúng ta đều quá cố chấp vào đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy thứ cần được đào sâu thêm là những gì đã xảy ra trong bốn năm qua, căn phòng này đã từng phát sinh những gì và các cô ấy là những người như thế nào."
Một căn phòng ký túc xá, sớm chiều ở chung với nhau bốn năm, một câu nói hay một động tác đều có thể dẫn đến phát sinh mẫu thuẫn và làm chúng trở nên gay gắt hơn. Hôm nay các cô là bạn bè, ngày mai đã có thể ầm ĩ, những thứ này nữ sinh các phòng khác tuyệt không thể nhìn ra. Tuy nhiên hiện tại những người liên quan gần như đã qua đời, bọn họ cũng chỉ có thể điều tra khai thác từ hoàn cảnh xung quanh rồi suy đoán mà thôi.
Lão Giả nói: "Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao? Quách Hoạ giấu thuốc độc, Quách Hoạ mua chocolate, cũng là Quách Hoạ và bạn cùng phòng có cừu oán, muốn các ấy chết. Tôi chỉ là không hiểu, vì sao các cậu lại hoài nghi Lâm Quán Quán, cô ấy không làm gì cả thì chúng ta giả thiết cái gì?"
Tống Văn suy nghĩ một chút nói: "Vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ, chúng ta vẫn nên cẩn thận điều tra lại đi. Chu Hiểu, tối nay chúng ta tăng ca, cậu gọi điện tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh từng gia đình nạn nhân."
Chu Hiểu gật đầu: "Được."
Tống Văn đóng nắp bút lông lại, "Đợi lát nữa sẽ thẩm vấn thêm một lần, mọi người suy nghĩ xem còn có điểm nào đột phá không."
Điểm đột phá...... Có thể hỏi ra chân tướng chính là điểm đột phá mới, trong lúc nhất thời mọi người đều nhíu mày suy nghĩ.
Tống Văn quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, anh đang cúi đầu nhíu mày trầm tư, gương mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt, phát hiện ra ánh mắt của Tống Văn thì anh hơi ngẩng đầu mở miệng nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta có thể thử cô ấy."
"Dùng cái gì để thử?" Tống Văn nghiêng đầu nhìn anh.
"Dùng Quách Hoạ." Lục Tư Ngữ dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cậu. Trạng thái hiện giờ của Quách Hoạ chỉ có cảnh sát biết được, nếu Quách Hoạ nói dối về những chuyện xảy ra đêm đó thì cô sẽ không hy vọng Quách Hoạ tỉnh lại.
Phó Lâm Giang lập tức đồng ý: "Tôi thấy kế hoạch này được đó, hơn nữa hiện giờ cũng không còn phương pháp nào tốt hơn. Thế nhưng phỏng chừng phải có Lâm pháp y phối hợp mới có thể có màn biểu diễn đặc sắc.
Tống Văn gật đầu đồng ý phương án này: "Chúng ta bàn về kế hoạch một chút."
Đơn giản bố trí thời gian địa điểm, Tống Văn có chút lo lắng nói: "Để tôi vào trước, sau khi tôi ra ngoài thì lão Giả vào thẩm vấn cô ấy cùng Lục Tư Ngữ."
Lục Tư Ngữ có chút kinh ngạc với an bài này: "Vì sao là lão Giả?" Anh không suy nghĩ nhiều mà hỏi ra, nói ra rồi mới có cảm giác không ổn. Vừa nhận chức mấy ngày, anh cùng lão Giả trao đổi không nhiều lắm, vị tiền bối này rõ ràng không phải là một người cộng sự hợp tác tốt nhất. Hơn nữa ông vẫn luôn kiên trì Lâm Quán Quán vô tội, khẳng định không thể hợp tác tốt nhất cùng anh. Chỉ là lời anh vừa hỏi tựa hồ như đang ghét bỏ hoặc trả thù lão Giả trước đó đã trách móc anh, lão Giả nhìn anh một cái không nói gì.
Tống Văn giải thích: "Vừa rồi mấy người chúng ta chia nhau đi vào thẩm vấn thì cô ấy nói nhiều nhất là với lão Giả, vẻ mặt cũng thả lỏng nhất. Tôi nghĩ phải cố gắng để cô ấy trong hoàn cảnh thoải mái nhất thì mới có thể tiến hành thử."
Lục Tư Ngữ lúc này mới gật đầu đồng ý với an bài của Tống Văn.
Sắp xếp xong, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ vào phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán vừa trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn hai người bọn họ tiến vào thì thẳng lưng, nói một tiếng: "Buổi tối tốt lành." Trong phòng thẩm vấn không có đồng hồ cũng không có cửa sổ, tất cả thông gió đều dựa vào một cái quạt thông khí nhỏ. Cô là dựa vào đồng hồ sinh học của mình để phán đoán thời gian, hiện tại đang là buổi tối, cô ở phòng thẩm vấn nhỏ hẹp này đã một ngày.
Tống Văn ngồi đối diện điều chỉnh đèn cạnh bàn không trả lời cô, Lục Tư Ngữ ngồi một bên mở sổ ghi chép ra.
"Muốn nhìn thảm trạng của bạn học cô một chút không?" Lúc này Tống Văn không đặt câu hỏi mà đem ảnh chụp ra đặt trước mặt cô. Trên ảnh chụp là nhóm các cô gái cứng đờ nhìn thấy mà ghê người.
Lâm Quán Quán rũ mắt xuống, không kinh sợ cũng không nhìn qua, do dự hai giây rồi nói: "Không cần, em thiếu chút nữa cũng là một trong số họ."
Tống Văn hỏi ra vấn đề thứ hai: "Lúc đó cô là người duy nhất còn tỉnh táo, vì sao không gọi cảnh sát đầu tiên? Không cần dùng sợ hãi để giải thích, bác sĩ nói cô cực kỳ bình tĩnh."
Lâm Quán Quán liếm môi: "Thời điểm ban đầu em nghĩ mọi người chỉ là ngộ độc thức ăn bình thường nên muốn mở ngăn kéo lấy thuốc chữa dạ dày, sau đó em nghĩ có thể phản ứng của mọi người có thể là do thuốc độc trước kia của Quách Hoạ. Khi đó em rất sợ hãi nên chần chừ không báo cảnh sát, sau đó độc phát tác nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của em, chờ khi em muốn gọi điện thì độc trong cơ thể khiến em phản ứng rất chậm, chỉ kịp gọi điện thoại cấp cứu thôi."
Mắt Tống Văn hơi híp lại: "Cái này nghe như đang tìm cớ thanh minh."
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không có gì để thanh minh cả, tất cả những gì em nói là tình hình thực tế."
Tống Văn nhìn thẳng cô: "Có lẽ đây chính là phương thức để cô thoát tội."
Lục Tư Ngữ yên lặng ngồi nghe, ý đồ của Tống Văn là đưa cảm xúc Lâm Quán Quán trở về hiện trường này ấy, cậu đang không ngừng đem đến áp lực cho Lâm Quán Quán.
Tiếng gõ cửa vang lên, ổ khoá vặn xoay, sau đó Lâm Tu Nhiên ló đầu ra hỏi: "Tống đội, có thể đi ra một chút không?"
Tống Văn đứng dậy, Lâm Quán Quán đã từng gặp qua Lâm Tu Nhiên ở bệnh viện, biết anh ta là pháp y, ánh mắt liền đi theo bóng lưng anh ta ra ngoài. Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn ở bên ngoài nói chuyện, thanh âm không lớn nhưng bên trong vừa vặn có thể nghe được một ít.
"Bệnh viện...... Điện thoại...... Quách Hoạ cô ấy...... Ừm, tỉnh rồi, mọi người nhanh chóng...... Khẩu cung...... Có lẽ có thể...... Chứng cứ mới......"
Âm thanh đứt quãng truyền vào, đôi mắt đang cụp xuống của Lục Tư Ngữ hơi nâng lên nhìn về phía Lâm Quán Quán, bắt lấy biểu tình trên mặt cô.
Cô nhất định nghe được đoạn đối thoại này, trên mặt cô gái lộ rõ mệt mỏi và kiệt sức nhưng lại ẩn chứa một tia...... Lục Tư Ngữ khó có thể hình dung được, là một loại biểu tình kỳ quái.
Trong nháy mắt anh chợt nhận ra, có thể mình đã nghĩ vụ án này quá đơn giản rồi......
~ Hết chương 28 ~
Chú thích: Một số phương pháp lấy dấu vân tay:
- Phương pháp thu thập vân nổi: đơn giản nhất, sử dụng máy ảnh và chụp lại ảnh vân tay ở độ phân giải cao sau đó dùng các công cụ đo đạc hình sự để trích xuất ra thông tin.
- Phương pháp thu thập vân chìm:
+ Bột lưu vân tay: phủ bụi lên khu vực có dấu vân bằng các loại bột có thể lưu vân tay. Khi đó, bụi sẽ bám lên các vị trí có vân tay và biến vân chìm thành vân nổi, lưu mẫu bằng cách áp băng dính để lưu trữ về sau này.
+ Cyanoacrylate: tên một loại keo siêu dính, loại keo này sẽ được phun sương lên bề mặt lấy mẫu trước khi cho bột lưu vân tay hoặc thuốc nhuộm màu. Phương pháp này được dùng trên các bề mặt không xốp như mặt kính, gương, kim loại...
+ Nguồn ánh sáng khác: phổ biến nhất, dùng một thiết bị phát tia laser hoặc đèn LED với ánh sáng nằm trong một dải bức xạ cố định sẽ được quét lên bề mặt nghi án để làm hiện lên dấu vân tay của người phạm tội.
+ Các hóa chất hỗ trợ: dùng trên các bề mặt xốp như gỗ, giấy...Chất Ninhydrin sẽ khiến các mẫu vân chìm chuyển sang màu tím, giúp cho việc chụp hình dấu vân tay của các điều tra viên được dễ dàng hơn. DFO lại gây ra hiệu ứng huỳnh quang làm cho các mẫu vân chìm của người phạm tội sẽ sáng lên khi chúng được rọi bởi những tia sáng xanh-lam.
Không khí trong phòng họp nhất thời ngưng trọng lên, tất cả mọi người thật không ngờ, ngay lúc tưởng rằng vụ án đã sáng tỏ thì lại lâm vào khó khăn. Không có nhân chứng then chốt cũng không có vật chứng quyết định, tất cả bọn họ có thể làm chỉ là chứng minh được Lâm Quán Quán biết Quách Hoạ có giữ thuốc độc.
Rốt cục đêm đó đã xảy ra chuyện gì?
Mọi người mệt mỏi lật xem vụ án tương đồng đến vài lần, Tống Văn liệt kê tất cả tin tức liên quan và quá trình suy luận vụ án lên bảng trắng.
Bên trái bảng là suy luận và động cơ giết người của giả thiết Quách Hoạ là hung thủ, bên phải thì giả thiết hung thủ là Lâm Quán Quán. Góc dưới bảng là những chữ viết nghệch ngoạc lấp kín mọi chỗ trống.
Phía bên trái thông tin mạch lạc rõ ràng, phía bảng phải Tống Văn vẽ một dấu chấm hỏi sau những thông tin ít ỏi, sau đó trên tên Lâm Quán Quán lại vẽ thêm một vòng tròn nói: "Thông tin về Lâm Quán Quán vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Chúng ta giả thiết, nếu sự việc không giống với lời khai của Lâm Quán Quán, Quách Hoạ là đồng phạm hoặc cô không biết tất cả mọi chuyện, Lâm Quán Quán là thủ phạm chính thì vì sao cô ấy lại giết chết bạn học mình, tại sao phải dùng thuốc độc và chocolate của Quách Hoạ để giết bạn cùng phòng?"
Vấn đề vừa hỏi ra, Phó Lâm Giang thì cúi đầu, Chu Hiểu thì tựa vào bàn bên cạnh, lão Giả có chút phờ phạc, Lục Tư Ngữ cũng không nói lời nào. Tất cả mọi người đều lâm vào trầm mặc, những gì bọn họ biết được hiện giờ cũng không thể cho ra kết luận gì.
Lúc trước khi Chu Hiểu nhanh chóng sắp xếp lại lời khai của các nhân chứng thì phát hiện có một ít chi tiết khác với Tống Văn dự đoán. Cậu nghĩ Lâm Quán Quán thường xuyên thay đổi chỗ làm thêm có thể do vấn đề thời gian hoặc là bị chủ tiệm sa thải, tuy nhiên sau khi điều tra bọn họ lại phát hiện tất cả các công việc đều là Lâm Quán Quán tự mình từ chức, hơn nữa còn từ chối chủ tiệm tăng lương giữ người.
Cô gái này, dường như chỉ là làm việc theo tâm trạng, làm ở cửa hàng cũng chỉ để tìm kiếm kinh nghiệm xã hội thông thường.
Tất cả các nhận xét về Lâm Quán Quán bọn họ nhận được trong quá trình điều tra đều là ngoan ngoãn, khiêm tốn và trầm tĩnh. Tựa hồ trừ bỏ một lần nói dối bọn họ ra thì hoàn toàn trong sạch tuyệt không có một vết nhơ nào.
"Chúng ta xem lại tất cả vật chứng lần nữa đi." Vụ án đã đi vào bế tắc, Tống Văn chỉ có thể sắp xếp lại tất cả các vật chứng một lần nữa.
Từ Dao nói: "Tiểu Trình, em đem tất cả hình chụp đến xem qua thêm một lần nữa đi."
Không bao lâu sau, Tiểu Trình đem tất cả tư liệu bản gốc đến, trên máy chiếu bắt đầu chiếu lên tất cả hình ảnh vật chứng tại hiện trường. Khi chiếu đến hình ảnh chiếc chăn mà Mã Ngãi Tịnh ôm khi tử vong, Lâm Tu Nhiên nhíu mày chỉ vào một góc trên đó hỏi: "Đó là cái gì thế?"
Tiểu Trình phóng to ảnh chụp, có thể thấy trên đầu chăn bông có hai vết màu nâu hình bầu dục. Hai vết này gần như song song, một nằm ngang, một nằm dọc, cách nhau khoảng mười centimet.
"Có thể là vết chocolate bị cọ lên." Tiểu Trình phóng to thêm một ít dể nhìn rõ ràng hơn.
"Không, đây không phải bị cọ lên." Lâm Tu Nhiên vừa nói vừa tiến lên vài bước mở ra ảnh chụp Mã Ngãi Tịnh tử vong. Lúc đầu, chăn bông che nửa dưới khuôn mặt Mã Ngãi Tịnh, dấu vết kia càng thêm rõ ràng, nó nằm ở vị trí cách không xa tai nạn nhân.
Lâm Tu Nhiên làm mẫu một động tác: "Đây là vết chocolate trên các ngón của bàn tay phải lưu lại khi nghi phạm ấn chặt chăn bông."
Câu nói của anh ta làm mọi người chấn động. Lúc trước bọn họ tìm kiếm vật chứng trước khi xác nhận chính xác nguyên nhân tử vong nên chỉ tập trung tìm những thứ liên quan đến chất độc, lại bỏ qua những dấu vết do việc chết ngạt để lại xung quanh nạn nhân.
"Liệu có phải là dấu vết khi vén chăn lên để lại không?" Phó Lâm Giang nhìn dấu vết hỏi.
"Không phải." Từ Dao cầm bức ảnh lên nhìn lỹ, là một chuyên gia về đấu vết, cô lập tức kết luận, "Dấu vết này, cần phải dùng tay giữ chặt và dùng lực ấn mạnh mới có thể tạo ra. Đồng thời xuất hiện các nếp nhăn ở vị trí tương ứng bên kia của chăn bông, cho thấy lúc đó hung thủ đã giữ chặt chăn đè xuống bằng hai tay. Chocolate hẳn là nhân ở tâm vẫn còn ướt nên khi đè lên đã thấm vào hoa văn của chăn. Tóm lại có thể khẳng định đây là dấu vết do hung thủ sát hại Mã Ngãi Tịnh lưu lại."
Tống Văn hỏi Từ Dao: "Dấu vết này có đủ để cho ra kết quả không?"
Tiểu Trình vội lách người đến cúi đầu nhìn, cẩn thận xem xét hai dấu vết kia, nghĩ nghĩ nói: "Chocolate đủ nhiều để lấy ra, nhưng sợi vải trên chăn này không đủ để lấy vân tay. Cũng chính là cho dù phát hiện ra hai dấu vết này thì chúng ta cũng không thể chứng minh được đây là do Quách Hoạ hay Lâm Quán Quán lưu lại."
Hiện nay, các phương pháp lấy dấu vân tay đang thay đổi theo từng ngày. Các phương pháp vật lý cũng như hóa học như các loại bột thông thường hoặc bột từ tính, thậm chí cả thuốc thử Ninhydrin hoặc huỳnh quang tiên tiến hơn, nhưng cho dù sử dụng phương pháp nào thì vẫn chưa đủ để trích xuất được hai dấu vân tay này.
Câu nói này lại khiến mọi người một lần nữa rơi vào trầm mặc, một ít hy vọng vừa được nhen nhóm liền như vậy mà bị dập tắt.
Lục Tư Ngữ nhìn chằm chằm vào những bức ảnh trên màn hình chiếu, nhẹ mím môi. Hiện trường này bọn họ từng điều tra qua, cũng suy luận ra được một ít quan hệ giữa các nạn nhân, chỉ là hiện tại ảnh có chút hoài nghi về suy luận của mình. Lục Tư Ngữ cảm thấy những gì anh nhìn thấy là những thứ mà người khác hy vọng anh nhìn thấy, nó quá sạch sẽ và tận lực làm ra...... Mấy thứ này như sương mù che giấu đi động cơ phạm tội.
Nghĩ đến đây, Lục Tư Ngữ bỗng mở to mắt nói: "Tôi cảm thấy dường như chúng ta đã đi vào đường sai lầm. Chúng ta đều quá cố chấp vào đêm đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi thấy thứ cần được đào sâu thêm là những gì đã xảy ra trong bốn năm qua, căn phòng này đã từng phát sinh những gì và các cô ấy là những người như thế nào."
Một căn phòng ký túc xá, sớm chiều ở chung với nhau bốn năm, một câu nói hay một động tác đều có thể dẫn đến phát sinh mẫu thuẫn và làm chúng trở nên gay gắt hơn. Hôm nay các cô là bạn bè, ngày mai đã có thể ầm ĩ, những thứ này nữ sinh các phòng khác tuyệt không thể nhìn ra. Tuy nhiên hiện tại những người liên quan gần như đã qua đời, bọn họ cũng chỉ có thể điều tra khai thác từ hoàn cảnh xung quanh rồi suy đoán mà thôi.
Lão Giả nói: "Chuyện này không phải đã rõ ràng rồi sao? Quách Hoạ giấu thuốc độc, Quách Hoạ mua chocolate, cũng là Quách Hoạ và bạn cùng phòng có cừu oán, muốn các ấy chết. Tôi chỉ là không hiểu, vì sao các cậu lại hoài nghi Lâm Quán Quán, cô ấy không làm gì cả thì chúng ta giả thiết cái gì?"
Tống Văn suy nghĩ một chút nói: "Vụ án này vẫn còn điểm đáng ngờ, chúng ta vẫn nên cẩn thận điều tra lại đi. Chu Hiểu, tối nay chúng ta tăng ca, cậu gọi điện tìm hiểu rõ ràng hoàn cảnh từng gia đình nạn nhân."
Chu Hiểu gật đầu: "Được."
Tống Văn đóng nắp bút lông lại, "Đợi lát nữa sẽ thẩm vấn thêm một lần, mọi người suy nghĩ xem còn có điểm nào đột phá không."
Điểm đột phá...... Có thể hỏi ra chân tướng chính là điểm đột phá mới, trong lúc nhất thời mọi người đều nhíu mày suy nghĩ.
Tống Văn quay đầu nhìn Lục Tư Ngữ, anh đang cúi đầu nhíu mày trầm tư, gương mặt tuấn tú càng thêm tái nhợt, phát hiện ra ánh mắt của Tống Văn thì anh hơi ngẩng đầu mở miệng nói: "Tôi cảm thấy, chúng ta có thể thử cô ấy."
"Dùng cái gì để thử?" Tống Văn nghiêng đầu nhìn anh.
"Dùng Quách Hoạ." Lục Tư Ngữ dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng cậu. Trạng thái hiện giờ của Quách Hoạ chỉ có cảnh sát biết được, nếu Quách Hoạ nói dối về những chuyện xảy ra đêm đó thì cô sẽ không hy vọng Quách Hoạ tỉnh lại.
Phó Lâm Giang lập tức đồng ý: "Tôi thấy kế hoạch này được đó, hơn nữa hiện giờ cũng không còn phương pháp nào tốt hơn. Thế nhưng phỏng chừng phải có Lâm pháp y phối hợp mới có thể có màn biểu diễn đặc sắc.
Tống Văn gật đầu đồng ý phương án này: "Chúng ta bàn về kế hoạch một chút."
Đơn giản bố trí thời gian địa điểm, Tống Văn có chút lo lắng nói: "Để tôi vào trước, sau khi tôi ra ngoài thì lão Giả vào thẩm vấn cô ấy cùng Lục Tư Ngữ."
Lục Tư Ngữ có chút kinh ngạc với an bài này: "Vì sao là lão Giả?" Anh không suy nghĩ nhiều mà hỏi ra, nói ra rồi mới có cảm giác không ổn. Vừa nhận chức mấy ngày, anh cùng lão Giả trao đổi không nhiều lắm, vị tiền bối này rõ ràng không phải là một người cộng sự hợp tác tốt nhất. Hơn nữa ông vẫn luôn kiên trì Lâm Quán Quán vô tội, khẳng định không thể hợp tác tốt nhất cùng anh. Chỉ là lời anh vừa hỏi tựa hồ như đang ghét bỏ hoặc trả thù lão Giả trước đó đã trách móc anh, lão Giả nhìn anh một cái không nói gì.
Tống Văn giải thích: "Vừa rồi mấy người chúng ta chia nhau đi vào thẩm vấn thì cô ấy nói nhiều nhất là với lão Giả, vẻ mặt cũng thả lỏng nhất. Tôi nghĩ phải cố gắng để cô ấy trong hoàn cảnh thoải mái nhất thì mới có thể tiến hành thử."
Lục Tư Ngữ lúc này mới gật đầu đồng ý với an bài của Tống Văn.
Sắp xếp xong, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ vào phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán vừa trải qua thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhìn hai người bọn họ tiến vào thì thẳng lưng, nói một tiếng: "Buổi tối tốt lành." Trong phòng thẩm vấn không có đồng hồ cũng không có cửa sổ, tất cả thông gió đều dựa vào một cái quạt thông khí nhỏ. Cô là dựa vào đồng hồ sinh học của mình để phán đoán thời gian, hiện tại đang là buổi tối, cô ở phòng thẩm vấn nhỏ hẹp này đã một ngày.
Tống Văn ngồi đối diện điều chỉnh đèn cạnh bàn không trả lời cô, Lục Tư Ngữ ngồi một bên mở sổ ghi chép ra.
"Muốn nhìn thảm trạng của bạn học cô một chút không?" Lúc này Tống Văn không đặt câu hỏi mà đem ảnh chụp ra đặt trước mặt cô. Trên ảnh chụp là nhóm các cô gái cứng đờ nhìn thấy mà ghê người.
Lâm Quán Quán rũ mắt xuống, không kinh sợ cũng không nhìn qua, do dự hai giây rồi nói: "Không cần, em thiếu chút nữa cũng là một trong số họ."
Tống Văn hỏi ra vấn đề thứ hai: "Lúc đó cô là người duy nhất còn tỉnh táo, vì sao không gọi cảnh sát đầu tiên? Không cần dùng sợ hãi để giải thích, bác sĩ nói cô cực kỳ bình tĩnh."
Lâm Quán Quán liếm môi: "Thời điểm ban đầu em nghĩ mọi người chỉ là ngộ độc thức ăn bình thường nên muốn mở ngăn kéo lấy thuốc chữa dạ dày, sau đó em nghĩ có thể phản ứng của mọi người có thể là do thuốc độc trước kia của Quách Hoạ. Khi đó em rất sợ hãi nên chần chừ không báo cảnh sát, sau đó độc phát tác nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của em, chờ khi em muốn gọi điện thì độc trong cơ thể khiến em phản ứng rất chậm, chỉ kịp gọi điện thoại cấp cứu thôi."
Mắt Tống Văn hơi híp lại: "Cái này nghe như đang tìm cớ thanh minh."
Lâm Quán Quán nhẹ nhàng lắc đầu: "Em không có gì để thanh minh cả, tất cả những gì em nói là tình hình thực tế."
Tống Văn nhìn thẳng cô: "Có lẽ đây chính là phương thức để cô thoát tội."
Lục Tư Ngữ yên lặng ngồi nghe, ý đồ của Tống Văn là đưa cảm xúc Lâm Quán Quán trở về hiện trường này ấy, cậu đang không ngừng đem đến áp lực cho Lâm Quán Quán.
Tiếng gõ cửa vang lên, ổ khoá vặn xoay, sau đó Lâm Tu Nhiên ló đầu ra hỏi: "Tống đội, có thể đi ra một chút không?"
Tống Văn đứng dậy, Lâm Quán Quán đã từng gặp qua Lâm Tu Nhiên ở bệnh viện, biết anh ta là pháp y, ánh mắt liền đi theo bóng lưng anh ta ra ngoài. Lâm Tu Nhiên cùng Tống Văn ở bên ngoài nói chuyện, thanh âm không lớn nhưng bên trong vừa vặn có thể nghe được một ít.
"Bệnh viện...... Điện thoại...... Quách Hoạ cô ấy...... Ừm, tỉnh rồi, mọi người nhanh chóng...... Khẩu cung...... Có lẽ có thể...... Chứng cứ mới......"
Âm thanh đứt quãng truyền vào, đôi mắt đang cụp xuống của Lục Tư Ngữ hơi nâng lên nhìn về phía Lâm Quán Quán, bắt lấy biểu tình trên mặt cô.
Cô nhất định nghe được đoạn đối thoại này, trên mặt cô gái lộ rõ mệt mỏi và kiệt sức nhưng lại ẩn chứa một tia...... Lục Tư Ngữ khó có thể hình dung được, là một loại biểu tình kỳ quái.
Trong nháy mắt anh chợt nhận ra, có thể mình đã nghĩ vụ án này quá đơn giản rồi......
~ Hết chương 28 ~
Chú thích: Một số phương pháp lấy dấu vân tay:
- Phương pháp thu thập vân nổi: đơn giản nhất, sử dụng máy ảnh và chụp lại ảnh vân tay ở độ phân giải cao sau đó dùng các công cụ đo đạc hình sự để trích xuất ra thông tin.
- Phương pháp thu thập vân chìm:
+ Bột lưu vân tay: phủ bụi lên khu vực có dấu vân bằng các loại bột có thể lưu vân tay. Khi đó, bụi sẽ bám lên các vị trí có vân tay và biến vân chìm thành vân nổi, lưu mẫu bằng cách áp băng dính để lưu trữ về sau này.
+ Cyanoacrylate: tên một loại keo siêu dính, loại keo này sẽ được phun sương lên bề mặt lấy mẫu trước khi cho bột lưu vân tay hoặc thuốc nhuộm màu. Phương pháp này được dùng trên các bề mặt không xốp như mặt kính, gương, kim loại...
+ Nguồn ánh sáng khác: phổ biến nhất, dùng một thiết bị phát tia laser hoặc đèn LED với ánh sáng nằm trong một dải bức xạ cố định sẽ được quét lên bề mặt nghi án để làm hiện lên dấu vân tay của người phạm tội.
+ Các hóa chất hỗ trợ: dùng trên các bề mặt xốp như gỗ, giấy...Chất Ninhydrin sẽ khiến các mẫu vân chìm chuyển sang màu tím, giúp cho việc chụp hình dấu vân tay của các điều tra viên được dễ dàng hơn. DFO lại gây ra hiệu ứng huỳnh quang làm cho các mẫu vân chìm của người phạm tội sẽ sáng lên khi chúng được rọi bởi những tia sáng xanh-lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất