Chương 30
Tần Thành nằm ở phía bắc Nam Thành, không bị ảnh hưởng bởi mưa dầm bức bối, nhiệt độ thì thấp hơn ba bốn độ so với ở Nam Thành. Khi xuống tàu, Lục Tư Ngữ hít sâu một hơi không khí mới mẻ, sau đó bị khí lạnh thấu xương kia làm cho ho khan một hồi. So với cây cối xanh tốt đầy vẻ xuân ở phía nam, thì nơi đây lại là một mảnh hoang vu, trời đất, con người, nhìn đâu cũng thấy bụi, ngay cả khẩu âm của người ở đây cũng mang theo khô khan của một loại rượu cay.
Đây là lần đầu tiên Tống Văn đến Tần Thành, nhìn sao cũng thấy không quá quen. Chiều cao trung bình của người dân ở đây có vẻ cao hơn so với ở Nam Thành, cũng may vóc dáng bọn họ cao nên cũng không đột ngột khi đứng giữa đám đông.
Đi làm nhiệm vụ cũng không thể nghiên cứu nhiều, hai người nhanh chóng ra quầy hàng mở sớm bên ngoài nhà ga mua đồ ăn sáng. Tống Văn thì ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành, Lục Tư Ngữ thì ăn cháo trắng thêm một phần đậu phụ lên men.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau lên đường, nhà của Lâm Quán Quán không ở trong thành phố mà ở một thị trấn gần đó. Dưới sự kiên trì của Lục Tư Ngữ, họ không đi xe buýt mà bắt một chiếc taxi, dựa theo địa chỉ mà tìm, giày vò một đường rốt cục cũng đến được nhà của Lâm Quán Quán.
Đây là một tiểu khu tám tầng đã xây dựng được vài năm, không có thang máy, bên ngoài cửa sổ nhà nào cũng lắp song sắt chống trộm quy cách không đồng đều, trông hơi lộn xộn, trên ban công là các loại quần áo màu sắc khác nhau cùng chăn nệm. Đi vào là hành lang tối hẹp, trước cửa nhà chất đống đồ đạc linh tinh. Phong cách này ở phía nam không dễ gặp được, may là nơi này nằm ở hướng bắc nên dù hành lang tối tăm nhưng cũng không có mốc meo.
Tống Văn đến gõ cửa phòng 403, hôm qua cậu đã cho Chu Hiểu liên hệ với người nhà của Lâm Quán Quán rồi. Ba dượng của Lâm Quán Quán là tài xe chạy đường dài, quanh năm không ở nhà, lộ trình chuyến đi lần này rất xa, còn phải bốn năm ngày nữa mới về đến nhà vì thế chỉ có thể trước hẹn với mẹ của Lâm Quán Quán, để bà hôm nay không cần ra ngoài.
Cửa mở ra, có tiếng người cách cánh cửa sắt ra nhìn, sau đó có một người ra mở cửa sắt này. Là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tóc đuôi ngựa, nhưng tóc thưa thớt khô vàng. Dường như bởi vì giấc ngủ không tốt nên hốc mắt rất sâu, quầng thâm mắt nghiêm trọng, mi tâm cũng có chút sâu. Quần áo bà giản dị sạch sẽ, Tống Văn nhìn ra được dáng vẻ nhu thuận của Lâm Quán Quán trên người bà.
Sau khi Tống Văn đưa ra thẻ cảnh sát, nói rõ lý do mình đến, người phụ nữ liền mở cửa cho bọn họ vào. Không gian trong nhà tuy nhỏ nhưng trần nhà không thấp, kiểu nhà này không giống với kiểu phổ biến hiện nay ở miền Nam, hầu như không có phòng ăn, phòng khách là nơi để ăn cơm cùng xem tivi, có hai phòng, một cho người lớn, một cho bọn nhỏ.
Mẹ Lâm Quán Quán vừa tìm ly rót nước cho hai người họ vừa nói: "Sau khi xảy ra chuyện kia thì tôi rất lo lắng, nhưng con tôi vẫn còn đi học, ba nó thì không ở nhà, giáo viên ở trường lại nói con bé không chuyện gì nên tôi cũng không vội đến đó, chỉ là lo lắng nên ngủ cũng không ngon." Bà mở ra ngăn tủ, "Ôi, trí nhớ của tôi, lá trà để ở đâu nhỉ......"
Nghe xong lời này, Tống Văn hơi mím môi cùng Lục Tư Ngữ trao đổi ánh mắt. Cậu vốn nghĩ cha mẹ Lâm Quán Quán không đến là do quan hệ gia đình không tốt, thế nhưng ngữ khí quan tâm của người này không giống đang giả vờ. Tống Văn thấy bà ngồi xổm ở phòng bếp tìm lá trà, mở miệng nói: "Dì không cần khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình huống gia đình của Lâm Quán Quán rồi sẽ đi ngay."
Lục Tư Ngữ đã xem qua tư liệu của người phụ nữ này, bà họ Vương, tên là Vương Văn Nhan, lúc đầu thì làm công trong một xưởng may quần áo phía Nam, sau này về làm ở siêu thị gần nhà, hai năm gần đây thì nghỉ ngơi ở nhà.
Vương Văn Nhan nghe Tống Văn nói cũng không xoắn xuýt gì, mang cho bọn họ hai ly nước cùng ly của mình, ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện.
Theo bình thường là Tống Văn hỏi, Lục Tư Ngữ mở sổ ra ghi chép. Tống Văn theo quy trình hỏi một ít tin tức cơ bản, thời gian công tác của thành viên gia đình, sau đó đi vào chủ đề chính: "Dì à, dì có thể nói cho tôi biết một ít tình huống cơ bản của con gái dì không?"
Vương Văn Nhan nói: "Quán Quán nhà tôi là một đứa nhỏ rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm người lớn phải phiền lòng, thành tích học tập tốt, lại ngoan ngoãn. Chỉ là tôi không tốt......"
Nói đoạn bà thở dài, tựa hồ nhớ lại hôn nhân bất hạnh của mình: "Gia đình chồng trước của tôi có hơi gia trưởng, có chút trọng nam khinh nữ, sau khi lấy chồng thì lúc ăn cơm, phụ nữ không thể lên bàn ngồi ăn cùng. Từ khi sinh Quán Quán thì mẹ chồng tôi luôn không vui, nói tôi là kẻ hám tiền, rồi nhà này ba đời đều là con một đến đây liền chặt đứt. Lúc tôi ở cữ thì cho tôi ăn cháo một tháng liền, khi đó tôi rất gầy chỉ còn tám mươi cân thôi, gần như suy sụp. Sau này bọn họ ép tôi cùng chồng trước tôi ly hôn, cưới cho anh ấy người vợ khác để sinh con trai cho họ. Tôi khi đó luẩn quẩn trong lòng không muốn ly hôn, liền để con gái ở đó mình thì trốn ra ngoài làm công."
Khi Vương Văn Nhan nhắc đến Lâm Quán Quán, trong giọng có sự kiêu ngạo khó che dấu, đồng thời cũng có một tia thua thiệt.
"Thời điểm Lâm Quán Quán ở nhà chồng trước dì thì ai là người chăm sóc cô ấy thế?"
"Chủ yếu là mẹ chồng tôi, bà là người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng rất mềm mại, tuy rằng ngoài miệng nói không bỏ qua nhưng vẫn rất thương Quán Quán." Vương Văn Nhan xoa tay, "Gia đình kia rất áp lực, trong nhà có rất nhiều quy củ, cấp bậc rõ ràng. Gia chủ chính là ông nội Quán Quán, lão gia tử phi thường nghiêm khắc, gia giáo cũng rất nhiều, trong mắt không chấp nhận sai lầm nào. Ba của Quán Quán tính tình còn nóng nảy hơn, đôi khi nổi giận còn đánh con bé."
Đây là một gia đình truyền thống, trọng nam khinh nữ, giai cấp rất rõ ràng, phụ nữ phụ trách phần lớn công việc trong nhà cùng nội trợ, đàn ông thì quản chuyện lớn, khi có chuyện xảy ra thì sử dụng bạo lực. Một cô gái nhỏ bỗng dưng không còn mẹ che chở, đặt trong hoàn cảnh như thế, tuy Vương Văn Nhan không miêu tả cụ thể nhưng cũng đủ để họ biết Lâm Quán Quán đã từng trải qua những gì.
Tống Văn khẽ nhíu mày: "Khi đó Lâm Quán Quán còn rất nhỏ đúng không? Bỏ lại con gái mình, dì không đau lòng sao?"
Vương Văn Nhan gật đầu: "Con nhà mình sao lại không đau lòng chứ? Nên lúc Quán Quán mười tuổi, tôi đã ly hôn cùng cha của con bé."
"Cho nên đoạn thời gian kia, là dì cùng con gái hai người sống cùng nahu sao?"
"Khoảng thời gian đó có chút khó khăn, nói hai mẹ con tôi nương tựa lẫn nhau sống cũng không sai. Sau đó hai năm, khi Quán Quán tốt nghiệp tiểu học, được người giới thiệu tôi liền gả cho người chồng hiện tại của mình."
Tống Văn đã xem qua tư liệu, người chồng hiện tại của Vương Văn Nhan họ Lý, bằng cấp trung học, là một tài xế xe tải đường dài, lý lịch đơn giản, chịu cực khổ phơi nắng từng ngày nhưng tiền lượng cũng không cao.
"Sau đó tôi sinh con trai cho anh ấy. Những năm qua thành tích của Quán Quán tốt lắm, mấy cuộc thi cũng không chịu thua kém, còn đậu đại học, là kiêu ngạo của cả nhà chúng tôi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn thiên vị con bé, nó ở bên này cũng không phải chịu oán khí gì." Bà đem con gái đến bên người, đáp ứng mọi yêu cầu như một loại bồi thường với tuổi thơ bất hạnh của con mình.
"Sau khi Lâm Quán Quán lên sơ trung, trong học tập và cuộc sống hằng ngày cũng là dì chăm sóc sao?"
"Đứa nhỏ Quán Quán này rất thông minh, chưa bao giờ làm tôi lo lắng. Con người tôi, từ nhỏ đã vô tích sự, học tập cũng không tốt, làm chuyện gì cũng không tính đến lâu dài. Lúc còn nhỏ không chịu đọc sách cũng không hiểu chuyện, gặp nam nhân liền gả, tôi thường xuyên nói với Quán Quán rằng con ngàn vạn đừng trở thành người giống như mẹ, con phải có một cuộc sống tốt hơn."
Nhắc đến vấn đề giáo dục đứa nhỏ, Vương Văn Nhan bỗng dưng tìm được đề tài. Đối với một người nội trợ như bà, đứa nhỏ chính là phiếu điểm tốt nhất, đặc biệt có một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời thành tích lại tốt như Lâm Quán Quán thì không biết có bao nhiêu người hâm mộ. Cuộc đời bà tuy bình thường nhưng cũng có được một điểm sáng đáng tự hào.
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Sau khi lên đại học, Lâm Quán Quán có thường về nhà không?"
Vương Văn Nhan vừa được khơi niềm hưng phấn liền xuất hiện tia ảm đạm, bà lấy tay vuốt tóc giảm bớt chút xấu hổ: "Bài vở con bé nhiều, còn phải ra ngoài làm thêm, chúng tôi cho con bé học phí nhưng tiền sinh hoạt thì không nhiều, thế nhưng chỉ cần con bé nói thiếu tiền thì chúng tôi dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cho." Sau đó bà thở dài, "Cha mẹ bình thường như chúng tôi cũng khiến con bé xấu hổ."
"Lâm Quán Quán có từng nói qua cuộc sống của cô ấy ở trường thế nào hay quan hệ trong phòng ký túc xá thế nào không?"
"Quán Quán nói nó ở trường học rất tốt, giáo viên cùng bạn bè đều chăm sóc nó. Khi đến đưa đồ cho Quán Quán tôi đã từng gặp qua mấy đứa nhỏ chung phòng con bé, thoạt nhìn đều là những đứa trẻ tốt, làm sao mà......" Vương Văn Nhan có chút tiếc hận thở dài, "Tôi còn nhớ rõ có một đứa nhỏ vóc dáng cao trắng nõn, rất xinh, thoạt nhìn gia cảnh không tồi."
"Cô ấy có một người bạn học tên Quách Hoạ, dì có gặp qua không?"
"Tôi cũng có ấn tượng với đứa bé họ Quách, bất quá không nghe Quán Quán nhắc đến." Vương Văn Nhan vừa nói vừa vén tóc.
Lục Tư Ngữ nhẹ nhíu mày, tự hỏi đến tột cùng Lâm Quán Quán cùng Quách Hoạ là loại "bạn bè" gì. Không đợi Tống Văn hỏi tiếp, anh nâng mắt nhìn đôi tay có chút thô ráp của người phụ nữ đối diện hỏi: "Lúc Lâm Quán Quán ở nhà, đều là dì làm việc nhà sao?"
Bà gật đầu, tựa hồ việc phục vụ đứa con cùng chồng mình là những chuyện bình thường: "Nấu cơm, rửa chén, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, những chuyện này đều là tôi làm. Bọn nhỏ còn phải đến trường, chồng tôi cũng phải làm việc quanh năm không ở nhà, vất vả kiếm tiền." Sau đó bà thở dài, "Đồng chí cảnh sát, Quán Quán nhà chúng tôi không làm đâu, lần này khẳng định là bị liên luỵ. Con bé là một đứa tâm địa thiện lương, ngoan ngoãn nghe lời."
Lục Tư Ngữ ghi lại những lời này sau đó cắn nắp bút suy tư, tin tức này tựa hồ không giống với manh mối họ tìm được trước đó. Lâm Quán Quán tuy rằng có xuất thân không tốt, nhưng kỳ thật lại rất được yêu thương. Tất cả bạo lực cùng những lời trách móc nặng nề dường như đều xảy ra trước lúc cô mười tuổi.
Tống Văn hỏi thêm một ít vấn đề như thường lệ, Vương Văn Nhan đều trả lời từng cái một. Thấy thời gian rất nhanh đã đến mười giờ rưỡi, Lục Tư Ngữ đứng dậy nói: "Chúng tôi có thể đến xem phòng của Lâm Quán Quán không?"
Vương Văn Nhan dắt họ đến phòng của bọn nhỏ, bên trong có hai cái giường, một cái có lan can cái kia thì không, hiển nhiên cái có lan can là giường của em trai Lâm Quán Quán.
Em trai còn nhỏ, Lâm Quán Quán lại đi học bên ngoài nên mới không phân phòng ngủ. Trong phòng có một cái tủ, bên trong có mấy tầng là của Lâm Quán Quán, mấy tầng còn lại của em trai cô, phân cách rõ ràng. Ngăn tủ của Lâm Quán Quán rất gọn gàng chỉnh tề, còn của em trai cô thì vừa lộn xộn vừa bẩn. Thần kỳ chính là cho dù loạn cỡ nào, em trai cô cũng không để đồ của mình vào chỗ trống trong ngăn tủ của Lâm Quán Quán.
Vương Văn Nhan giải thích: "Quán Quán không có ở nhà nên đồ vật của con bé chúng tôi cũng không động đến, em trai nó cũng không dám đụng vào đồ vật này nọ."
Tống Văn nhìn thử, bên trong là một ít sách giáo khoa, sách bài tập, còn có vài tác phẩm nổi tiếng.
Bên trong ngăn tủ còn có bốn năm bộ búp bê Barbie mua ở trung tâm thương mại, không quá hài hoà với phong cách căn phòng. Tống Văn thấy bên trong còn để một cái hộp, là loại hộp đựng bánh quy cũ, cậu vươn tay mở ra, bên trong là đầy một hộp vỏ kẹo chocolate, màu sắc rực rỡ, xếp thành bộ dáng cô gái khiêu vũ chỉnh tề mà cậu đã từng thấy Lâm Quán Quán gấp ở phòng thẩm vấn, ngẩng đầu hỏi Vương Văn Nhan: "Đây là?"
Vương Văn Nhan nói: "Cái hộp này theo con bé lúc nó từ nhà ba nó đem đến đây. Chồng trước của tôi tuy rằng thỉnh thoảng đánh chửi con bé nhưng sẽ thường xuyên mua kẹo cho nó ăn. Sau khi con bé đến đây có khi xin tôi kẹo, tôi sẽ mua cho nó, lâu dần thành một hộp như thế."
Xem xong giá sách, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ tìm kiếm bên khác trong phòng, chỉ toàn là quần áo không có gì đặc biệt.
Lúc này, bỗng nhiên thùng thùng có tiếng gõ cửa.
Nghe thấy âm thanh, Vương Văn Nhan bỗng nhiên biến sắc, có chút hoảng sợ chạy đến mở cửa, cửa vừa mở liền bị đẩy mạnh vào, "Mẹ! Sao mẹ lại quên không để giày thể dục vào cặp sách của con rồi?" Theo giọng nói, một đứa nhỏ mười tuổi từ bên ngoài chạy vào, vóc dáng nó phát triển rất tốt, hơi béo, thoạt nhìn như một tiểu bá vương.
"Hôm nay có lớp thể dục sao? Con cũng không nói với mẹ." Vương Văn Nhan đứng đó xấu hổ xoa tay.
"Con có nói! Con đã sớm nói rồi, là ngày này mỗi tuần, đã khai giảng hơn hai tháng mà sao mẹ vẫn không nhớ thế." Đứa nhỏ kia vừa vào cửa đã cầm lấy ly nước lạnh trên bàn uống ừng ực mấy ngụm, sau đó mới phát hiện có người lạ trong nhà, ngẩng đầu nhìn Tống Văn và Lục Tư Ngữ, "Các chú là ai?"
Tống Văn đang định nói, Vương Văn Nhan đã nháy mắt với cậu nói: "Là giáo viên trường chị con, đến thăm hỏi tình hình gia đình chị con."
Đứa nhỏ kia chính là em trai Lâm Quán Quán, tên là Lý Tử Thần, năm nay chín tuổi rưỡi, chị em hai người là chị em cùng mẹ khác cha, không cùng họ. Lý Tử Thần ánh mắt đảo qua hai người hỏi: "Chị con làm sao thế ạ?" Đứa trẻ mười tuổi, đúng là khó hiểu.
Lục Tư Ngữ không chọc thủng lời nói dối của Vương Văn Nhan, thuận theo nói: "Trong trường có danh sách sinh viên xuất ngoại trao đổi, chúng tôi đến để thăm hỏi tình hình các gia đình."
Lý Tử Thần gật đầu: "A, chị cháu học rất giỏi, danh sách khẳng định sẽ có tên chị ấy."
Thấy Lý Tử Thần ở đây, Vương Văn Nhan cũng không tiện hỏi tiếp, đến phòng bếp cầm ra một đĩa quýt nói: "Dù sao cũng về rồi, con đợi chút nữa rồi đi, ăn quýt đi." Vừa nói bà vừa bưng đĩa quýt đến trước mặt đứa nhỏ.
Không nghĩ tới hành động này lại khiến đứa nhỏ bất mãn, đưa tay đẩy Vương Văn Nhan, thân thể bà ngã về phía sau, đĩa cùng quýt đều lăn lóc trên đất.
Lý Tử Thần nói: "Con không ăn quýt. Con muốn giày thể thao, con đã hẹn bạn đi đá bóng. Mẹ luôn quên đủ chuyện, cái gì cũng làm không tốt, vô dụng như vậy trách không được chị con không muốn về nhà." Nó hoàn toàn không hề kiêng kỵ thầy giáo của chị mình hay bất kì ai, đứng ở phòng khách đầy ngang ngược.
Vương Văn Nhan thở dài, đứng dậy nhặt mấy quá quýt, sau đó đến ban công lấy một đôi giày chơi bóng đã giặt sạch, Lý Tử Thần dậm chân nói: "Mẹ còn chưa xỏ dây giày kìa!"
Vương Văn Nhan đành phải ngồi xuống sô pha xỏ dây giày, Lý Tử Thần lúc này mới hài lòng chạy đến lớp. Tiễn đứa nhỏ, Vương Văn Nhan mới quay đầu nhìn Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ, có chút ngượng ngùng nói: "Đứa nhỏ này, đều do tôi chiều mà hư." Bà vừa nói vừa nở nụ cười, dường như hoàn toàn không xem đây là chuyện xấu hổ mà chỉ là điều bình thường trong cuộc sống hằng ngày.
Tống Văn khó xử cười nói: "Đứa nhỏ mà."
Thấy đã hỏi không sai biệt lắm, hai người đứng dậy tạm biệt. Từ nhà Lâm Quán Quán đi ra, Tống Văn nhìn thời gian nói: "Chúng ta còn chút thời gian, muốn đi hỏi hàng xóm xung quanh không?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Lời của mẹ Lâm Quán Quán cũng không thể tin hoàn toàn, gia đình này có chút đáng nghờ......"
Hai người đang nói, đột nhiên từ chỗ giao nhau trước mặt nhảy ra một lão thái thái mang vòng đỏ trên tay áo, đầu đầy tóc bạc, mắt nhìn thẳng bọn họ như nhìn kẻ trộm hỏi: "Hai người các cậu là ai, cứ lén lút ở đây?"
Tống Văn bị lão thái thái đột nhiên xuất hiện này doạ hoảng sợ, hoàn toàn không có tiếng bước chân, bỗng nhiên từ sau tường nhảy ra, dáng người linh hoạt. Cậu vội vàng lấy ra thẻ cảnh sát: "Chúng tôi là cảnh sát, đến đây để điều tra." Cậu nhìn lão thái thái kia, "Ngài là?"
Bà chỉ chỉ vòng đỏ trên tay áo, vô cùng tự hào mà hùng hồn nói: "Tôi là quản lý khu chung cư này, các cậu là cảnh sát đến sao không hỏi qua ban quản lý chúng tôi? Ai cho các cậu vào? Cái này thật không hợp quy củ!" Bà nửa tin nửa ngờ cầm thẻ cảnh sát của Tống Văn nhìn, ý thức phòng bị vô cùng mạnh mẽ, rũ mắt xuống lật nhìn đến bốn lần: "Cảnh sát Nam Thành sao lại đến Tần Thành chúng tôi?"
Tống Văn nghĩ thầm, nơi này của các người ngay cả bảo vệ cổng còn không có, ai biết quản lý lại nghiêm khắc như thế, cậu dằn tính tình lại, đơn giản giải thích: "Dì à, Nam Thành xuất hiện vụ án, trong đó có một nạn nhân liên quan đến nơi này, cho nên tôi đến đây tìm hiểu, là phòng 403."
"À, các cậu đến nhà của Lâm Quán Quán." Lão thái thái hiển nhiên rất hưởng thụ với tiếng dì này, lúc này mới trả lại thẻ cảnh sát cho Tống Văn.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ không ngờ Lâm Quán Quán nổi danh như thế, quay đầu cùng nhau trao đổi ánh mắt. Tống Văn đem thẻ cảnh sát bỏ vào túi, thuận miệng hỏi bà: "Đúng, chính là nhà họ, chúng tôi vừa mới gặp mẹ của Lâm Quán Quán xong, dì cũng biết Lâm Quán Quán sao?"
Lão thái thái bát quái nói: "Đứa nhỏ kia học rất giỏi, ở thị trấn chúng tôi rất nổi tiếng. Tuy chỉ mới học năm tư đại học, nhưng nếu không vì mẹ nó thì bà mối đã sớm phá nát cửa. Nói, cô gái nhỏ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vụ án hiện vẫn đang điều tra, Tống Văn cũng không muốn tiết lộ chi tiết: "Cô ấy không có việc gì, là phòng ký túc xá của Lâm Quán Quán xảy ra chuyện nên chúng tôi đến đây hỏi thăm tình hình."
"A, như vậy sao." Không có bát quái, bà lộ ra thần sắc thất vọng, cũng không nghĩ vì sao bạn học Lâm Quán Quán gặp chuyện không may, bọn họ lại đến hỏi thăm nhà Lâm Quán Quán.
"Dì à, dì đối với nhà họ hiểu rõ không? Dì vừa nói, Lâm Quán Quán nếu không vì mẹ cô ấy, là chuyện gì vậy ạ?" Tống Văn hỏi, những người như lão thái thái này thường đi khắp mọi ngõ nghách, biết được rất nhiều tin tức. Đi một chuyến từ Nam Thành đến, mất tám tiếng đi về, có những chuyện phải tận mắt chứng kiến mới có thể kết luận. Nếu nghi phạm nối dối, thì cha mẹ người thân xung quang cũng sẽ minh oan cho họ. Cậu hy vọng có thể từ trong miệng những người hàng xóm nghe được những quan điểm khác nhau.
Lão thái thái đối với việc bát quái thì liền tỉnh táo tinh thần: "Đúng vậy, Tiểu Vương nhà đó vốn là nhân viên của siêu thị nhỏ kia, nhưng bởi vì có sai phạm nên bị đuổi việc, sau đó thì chỉ nhàn rỗi ở nhà. Lại nói, người nhà này chính là mạng lớn...... Chính là nghỉ đông ba năm trước, nơi này của chúng tôi lúc đó chưa dùng khí đốt, đều là dùng than. Hôm đó Tiểu Vương ở nhà, Tiểu Lý cũng không ra ngoài lái xe, hai đứa nhỏ đều ở nhà, nhưng Lâm Quán Quán đã dậy sớm đến thư viện đọc sách. Sau đó hàng xóm ngửi được mùi than trong nhà họ, nhanh chóng báo cảnh sát, gọi chữa cháy, cấp cứu đến. Người một nhà lúc ấy đều hôn mê, phải ở bệnh viện vài ngày mới được xuất viện."
Ở nơi trấn nhỏ này, một nhà trúng độc khí than thiếu chút nữa tử vong tập thể đã là tin tức lớn.
Lão thái thái còn thừa nước đục thả câu: "Các cậu đoán sự việc này là thế nào? Là Tiểu Vương buổi sáng nấu nước, thế nhưng sau đó cô ấy thấy lạnh nên trở về giường ngủ thiếp đi, nước kia sôi lên dập tắt lửa, một nhà xém nữa bị khí than hun chết. May là Lâm Quán Quán mạng lớn, buổi sáng đã ra ngoài từ sớm, bằng không cũng xảy ra chuyện không may. Từ khi có chuyện này, người làm mối cũng không dám đến nhà Lâm Quán Quán nữa, ai cũng sợ có một người mẹ vợ thế này mà."
Lục Tư Ngữ nghe xong nhíu mày: "Chuyện này là do Vương Văn Nhan nói sao?"
Lão thái thái nói: "Hắc, may là có cảnh sát đến, chuyện này thì làm gì có đương sự nào tự nhận chứ?"
Tống Văn kỳ quái: "Dì không phải nói có cảnh sát đến sao? Sao lại không kiểm tra vân tay? Điều tra thế nào chứ?"
"Nhà tôi có họ hàng làm ở Cục cảnh sát, chuyện lúc ấy rất kỳ lạ. Có kiểm qua nhưng không có vân tay, cho nên mới càng kỳ lạ. Dù sao lúc đầu Tiểu Vương nói mình không nấu nước, như thế thì nước ở đâu ra chứ, chồng và con gái của cô ấy đều cho là cô ấy làm, sau đó thì cô ấy cũng thừa nhận. Bởi vì không có chết người nên cũng không điều tra rõ ràng. Sau này trong nhà đổi thành bếp gas chống rò rỉ, mới dám để cô ấy tiếp tục nấu cơm." Lão thái thái nói rất sống động, tựa như mình là người trong cuộc nói rõ ràng từng chi tiết.
Chuyện này không quá bình thường, Tống Văn nhíu mày quay đầu nhìn phương hướng cửa sổ nhà Lâm Quán Quán, sau đó quay về nhìn Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ cúi đầu theo thói quen cắn móng tay suy nghĩ.
Lão thái thái lại bát quái thêm vài câu, nhưng vẫn chưa nói gì có giá trị.
Từ lúc bắt đầu, lão thái thái theo bọn họ chủ động cung cấp manh mối, sau đó thì là bọn họ đuổi theo bà muốn hỏi tình huống liên quan, bà bắt đầu không kiên nhẫn, thường xuyên nhìn đồng hồ, "Chao ôi, những gì biết được tôi đều nói hết rồi, tôi còn phải đi mua đồ ăn cho cháu tôi nữa." Tống Văn lúc này mới thả người đi.
Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn Tống Văn, Tống Văn nhất thời ngầm hiểu nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước, nắm chặt thời gian trở về, đợi lát nữa hỏi những người khác có tiến triển gì không."
Thị trấn này không quá lớn, bọn họ chọn một quán ăn nhỏ đi vào, Tống Văn gọi đồ ăn, Lục Tư Ngữ theo thường lệ tìm người giúp anh hâm nóng thức ăn.
Có thể nhìn ra được, Lục Tư Ngữ đã bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến một mức độ nhất định, ngay cả món ăn cũng toàn là những món phải ăn trong thời gian ngắn, ví dụ như hôm nay là trứng chiên cà chua, gà cắt hạt lưu xào nấm và cua rang hành gừng. Những món này tuy đơn giản nhưng toàn phải dùng nguyên liệu tươi ngon, cà chua bỏ vỏ chua chua ngọt ngọt, cua đã được làm sạch sẽ, vỏ cũng được làm nứt ra, rang ăn rất ngon. Hương vị món ăn trong quán ăn nhỏ này khá bình thường, phân lượng cũng không nhỏ, nhưng một cái lại mặn hơn một cái, Tống Văn cuối cùng vẫn cọ thức ăn trong hộp của Lục Tư Ngữ, thoải mái ăn cơm.
Vừa ăn được cơm, Phó Lâm Giang liền gọi điện thoại đến. Tống Văn cắm tai nghe vào, đưa một bên tai nghe cho Lục Tư Ngữ, âm thanh của Phó Lâm Giang truyền đến: "Bên tôi có một ít phát hiện mới. Cùng Đổng Phương ăn cơm và mua sắm đồ dùng không chỉ có Mã Ngãi Tịnh, đôi khi sẽ là Lâm Quán Quán. Chúng tôi phát hiện được trong một đoạn ngắn băng ghi hình của siêu thị dưới ký túc xá, Đổng Phương quẹt thẻ mua đồ, Lâm Quán Quán không chút khách khí trực tiếp mở ra ăn." Bọn họ hôm nay đến trường học điều tra bổ sung, những tư liệu có thể lấy đều đã lấy hết, quả nhiên có một ít thông tin đã lộ ra so với lần điều tra ban đầu.
"Còn có, quả thật Mã Ngãi Tịnh cùng giáo sư của họ có một chân, nhưng giáo sư đó nói cô ấy chỉ muốn anh ta cho cô ấy thêm điểm luận văn. Còn về phần danh ngạch xuất ngoại trao đổi kia, lựa chọn Mã Ngãi Tịnh là bởi vì sinh viên trao đổi cần có tiếng Anh tốt, hình ảnh cũng phải tốt. So ra thì Mã Ngãi Tịnh phù hợp hơn, chuyện này bọn họ đã nói trước với Quách Hoạ, lúc ấy Quách Hoạ cũng bình tĩnh tiếp nhận, không có dị nghị gì. Sau đó bài luận văn kia của Mã Ngãi Tịnh có thêm một đồng tác giả, cậu đoán xem tác giả kia là ai?"
Tống Văn đoán: "Lâm Quán Quán?"
Phó Lâm Giang sợ hãi kêu lên: "Làm sao cậu đoán được thế?"
Tống Văn hừ một tiếng: "Anh để tôi đoán, đương nhiên sẽ không phải là Đổng Phương, cũng sẽ không hợp tác cùng Quách Hoạ rồi đúng không?"
Phó Lâm Giang còn nói thêm một ít tình huống, vốn trong điều tra hiện trường vụ án, bọn họ đoán Lâm Quán Quán muốn dọn ra khỏi ký túc xá ở, nhưng hiện tại xem ra quan hệ của cô ấy cùng những những người khác trong phòng khác xa rất nhiều so với điều tra ban đầu của bọn họ.
"Dù sao, cô ta một bên dùng thủ đoạn để sử dụng tiền của Đổng Phương, một bên hưởng thụ luận văn được thêm điểm do Mã Ngãi Tịnh đổi lấy, rất thủ đoạn, tuyệt không giống với cô gái điềm đạm đáng yêu mà chúng ta đã đối mặt. Còn một nhóm xem băng ghi hình, hộp chocolate ngày đó là do Lâm Quán Quán buổi sáng giúp đem về ký túc xá. Tôi hiện tại cũng nghiêng về vụ án này chắc chắc cùng Lâm Quán Quán không tránh khỏi có liên quan, cô ta đến chỗ giao hàng mang chocolate về, cũng biết chỗ Quách Hoạ còn thừa thuốc độc, cũng có đủ thời gian gây án. Tuy nhiên vẫn không tìm được động cơ giết người."
"Những nơi khác thì sao?" Tống Văn hỏi lại.
Phó Lâm Giang nói: "Bên vật chứng vẫn đang kiểm tra chocolate, nhưng cũng không có tiến triển nhiều, chocolate cũng không viết tên mà. Chỉ có thể chứng minh từng có người để rơi chocolate ở khắp nơi, cụ thể là ai thì vẫn chưa thể xác định."
Tống Văn cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận kết quả này: "Tốt, tôi biết rồi, các anh tiếp tục cố lên, chờ tôi trở về tổng hợp lại."
Phó Lâm Giang ngắt điện thoại, Lục Tư Ngữ bỏ tai nghe xuống nói: "Lúc trước tôi phát hiện quan hệ trong phòng ký túc xá không đơn giản như mặt ngoài mà chúng ta thấy, lúc đó tôi thấy chỗ ở của Lâm Quán Quán rất sạch sẽ. Sau đó tôi đã thông suốt......"
Tống Văn lập tức hiểu được ý của Lục Tư Ngữ: "Cái chúng ta thấy là cái mà người khác muốn chúng ta thấy. Cái chúng ta hỏi là cái mà người khác muốn chúng ta sẽ hỏi."
Nói xong, ánh mắt Tống Văn dừng trên người Lục Tư Ngữ, cậu bỗng nhớ đến lời của Chu Dịch Ninh lúc trước. Một câu này dường như cũng rất thích hợp dùng trên người Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ không phát hiện ra sự khác thường trong mắt Tống Văn, cúi đầu nói: "Chính xác quan hệ trong phòng ký túc xá là như thế nào chúng ta vẫn chưa biết được."
Có người đã dọn dẹp qua trước khi cảnh sát đến, có lẽ đã có kế hoạch từ mấy ngày trước. Chỗ của Lâm Quán Quán đặc biệt sạch sẽ, loại sạch sẽ này ngược lại khiến cho cô ta trở nên đặc biệt.
Tống Văn thở dài nói: "Quan hệ của những cô gái này phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng." Vụ án này so với các vụ án trước đây bọn họ tiếp xúc không giống nhau. Ban đầu bọn họ xem nhẹ tính phức tạp của vụ án, hiện tại nghĩ lại, tất cả mọi chuyện khó mà biết rõ đầu đuôi như họ nghĩ.
Hai người từ quán cơm nhỏ đi ra, đi trên đường phố xa lạ ở một thành phố khác, đường ở đây nhỏ hơn ở Nam Thành, ven đường đều là những cây lớn vừa có thêm chòi non. Tống Văn không vội bắt xe, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Anh thấy gia đình Lâm Quán Quán thế nào?"
Lục Tư Ngữ không trả lời, chớp mắt hỏi lại Tống Văn: "Cậu thấy thế nào?"
Tống Văn nghĩ: "Nhà Lâm Quán Quán không giống với tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ mẹ cô ta là người lạnh lùng, đối xử không tốt với con gái nên mới dưỡng thành tính cách ôn hoà như thế. Thế nhưng không nghĩ tới, gia đình cô ta là như thế, có mẹ cưng chiều, bố dượng hiền lành quanh năm không ở nhà, em trai ngang ngược không nói lý nhưng rất tôn sùng chị gái. Nhìn qua là một gia đình bốn người đầm ấm, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng."
Lục Tư Ngữ trên mặt mang theo ý lạnh: "Gia đình đầm ấm? Một người mẹ có trí nhớ không tốt, một người cha quanh năm không ở nhà, một em trai ngang ngược, một người chị gái thật thật giả giả phạm tội giết người, một vụ ngộ độc khí than suýt khiến cho cả nhà một mạng về trời. Đây là hình mẫu của câu chuyện kinh khủng đấy."
Tống Văn rõ ràng hiểu được một chuyện, người khác nhau thì sẽ có nhận thức khác nhau về cùng một sự việc, việc này liên quan đến cuộc đời mà tự bản thân người đó trải qua. Cậu làm cảnh sát, chính trực có thừa, loại chính trực này khiến cậu có thể giữ vững chính nghĩa của bản thân. Thế nhưng điều này làm cậu không thể lý giải được những thứ ở thế giới không bình thường mà những kẻ phạm tội đang sống, không thể xâm nhập vào nơi tối tăm u ám kia, cũng không thể thăm dò những suy nghĩ vặn vẹo của họ. Nói ngắn gọn thì cậu là một người bình thường, không thể dùng lối suy nghĩ biến thái để suy xét, cũng không biết những kẻ biến thái đang suy nghĩ gì.
Mà Lục Tư Ngữ...... Lại giống như không cần dùng chút sức nào cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của những kẻ đó.
Tựa như lúc này, cậu chỉ là cảm thấy người nhà này có gì đó không đúng, cũng không biết không đúng ở đâu, thế nhưng trong mắt Lục Tư Ngữ lại hoàn toàn bất đồng. Bị anh một lời vạch trần như thế, Tống Văn bỗng dưng thông suốt: "Anh cảm thấy lần trúng độc khí than đó không phải là ngoài ý muốn sao?"
Lục Tư Ngữ thấp giọng ừ một tiếng.
Tống Văn đứng dậy nói: "Có phải ngoài ý muốn hay không, chúng ta đi hỏi một chút sẽ biết."
Lục Tư Ngữ sửng sốt: "Cậu đi tra chuyện này sao?"
Tống đội sấm rền gió cuốn chủ động giúp anh cầm balo: "Đến cũng đến rồi, ít nhất cũng phải nghe đương sự nói như thế nào chứ. Đi, chúng ta quay lại nhà Lâm Quán Quán."
Vụ án tra được đến đây, tìm ra chân tướng chỉ còn cách một bước nữa mà thôi.
~ Hết chương 30 ~
Đây là lần đầu tiên Tống Văn đến Tần Thành, nhìn sao cũng thấy không quá quen. Chiều cao trung bình của người dân ở đây có vẻ cao hơn so với ở Nam Thành, cũng may vóc dáng bọn họ cao nên cũng không đột ngột khi đứng giữa đám đông.
Đi làm nhiệm vụ cũng không thể nghiên cứu nhiều, hai người nhanh chóng ra quầy hàng mở sớm bên ngoài nhà ga mua đồ ăn sáng. Tống Văn thì ăn bánh quẩy cùng sữa đậu nành, Lục Tư Ngữ thì ăn cháo trắng thêm một phần đậu phụ lên men.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng nhau lên đường, nhà của Lâm Quán Quán không ở trong thành phố mà ở một thị trấn gần đó. Dưới sự kiên trì của Lục Tư Ngữ, họ không đi xe buýt mà bắt một chiếc taxi, dựa theo địa chỉ mà tìm, giày vò một đường rốt cục cũng đến được nhà của Lâm Quán Quán.
Đây là một tiểu khu tám tầng đã xây dựng được vài năm, không có thang máy, bên ngoài cửa sổ nhà nào cũng lắp song sắt chống trộm quy cách không đồng đều, trông hơi lộn xộn, trên ban công là các loại quần áo màu sắc khác nhau cùng chăn nệm. Đi vào là hành lang tối hẹp, trước cửa nhà chất đống đồ đạc linh tinh. Phong cách này ở phía nam không dễ gặp được, may là nơi này nằm ở hướng bắc nên dù hành lang tối tăm nhưng cũng không có mốc meo.
Tống Văn đến gõ cửa phòng 403, hôm qua cậu đã cho Chu Hiểu liên hệ với người nhà của Lâm Quán Quán rồi. Ba dượng của Lâm Quán Quán là tài xe chạy đường dài, quanh năm không ở nhà, lộ trình chuyến đi lần này rất xa, còn phải bốn năm ngày nữa mới về đến nhà vì thế chỉ có thể trước hẹn với mẹ của Lâm Quán Quán, để bà hôm nay không cần ra ngoài.
Cửa mở ra, có tiếng người cách cánh cửa sắt ra nhìn, sau đó có một người ra mở cửa sắt này. Là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tóc đuôi ngựa, nhưng tóc thưa thớt khô vàng. Dường như bởi vì giấc ngủ không tốt nên hốc mắt rất sâu, quầng thâm mắt nghiêm trọng, mi tâm cũng có chút sâu. Quần áo bà giản dị sạch sẽ, Tống Văn nhìn ra được dáng vẻ nhu thuận của Lâm Quán Quán trên người bà.
Sau khi Tống Văn đưa ra thẻ cảnh sát, nói rõ lý do mình đến, người phụ nữ liền mở cửa cho bọn họ vào. Không gian trong nhà tuy nhỏ nhưng trần nhà không thấp, kiểu nhà này không giống với kiểu phổ biến hiện nay ở miền Nam, hầu như không có phòng ăn, phòng khách là nơi để ăn cơm cùng xem tivi, có hai phòng, một cho người lớn, một cho bọn nhỏ.
Mẹ Lâm Quán Quán vừa tìm ly rót nước cho hai người họ vừa nói: "Sau khi xảy ra chuyện kia thì tôi rất lo lắng, nhưng con tôi vẫn còn đi học, ba nó thì không ở nhà, giáo viên ở trường lại nói con bé không chuyện gì nên tôi cũng không vội đến đó, chỉ là lo lắng nên ngủ cũng không ngon." Bà mở ra ngăn tủ, "Ôi, trí nhớ của tôi, lá trà để ở đâu nhỉ......"
Nghe xong lời này, Tống Văn hơi mím môi cùng Lục Tư Ngữ trao đổi ánh mắt. Cậu vốn nghĩ cha mẹ Lâm Quán Quán không đến là do quan hệ gia đình không tốt, thế nhưng ngữ khí quan tâm của người này không giống đang giả vờ. Tống Văn thấy bà ngồi xổm ở phòng bếp tìm lá trà, mở miệng nói: "Dì không cần khách khí như vậy, chúng tôi chỉ đến tìm hiểu tình huống gia đình của Lâm Quán Quán rồi sẽ đi ngay."
Lục Tư Ngữ đã xem qua tư liệu của người phụ nữ này, bà họ Vương, tên là Vương Văn Nhan, lúc đầu thì làm công trong một xưởng may quần áo phía Nam, sau này về làm ở siêu thị gần nhà, hai năm gần đây thì nghỉ ngơi ở nhà.
Vương Văn Nhan nghe Tống Văn nói cũng không xoắn xuýt gì, mang cho bọn họ hai ly nước cùng ly của mình, ngồi xuống ghế sô pha ở đối diện.
Theo bình thường là Tống Văn hỏi, Lục Tư Ngữ mở sổ ra ghi chép. Tống Văn theo quy trình hỏi một ít tin tức cơ bản, thời gian công tác của thành viên gia đình, sau đó đi vào chủ đề chính: "Dì à, dì có thể nói cho tôi biết một ít tình huống cơ bản của con gái dì không?"
Vương Văn Nhan nói: "Quán Quán nhà tôi là một đứa nhỏ rất tốt, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm người lớn phải phiền lòng, thành tích học tập tốt, lại ngoan ngoãn. Chỉ là tôi không tốt......"
Nói đoạn bà thở dài, tựa hồ nhớ lại hôn nhân bất hạnh của mình: "Gia đình chồng trước của tôi có hơi gia trưởng, có chút trọng nam khinh nữ, sau khi lấy chồng thì lúc ăn cơm, phụ nữ không thể lên bàn ngồi ăn cùng. Từ khi sinh Quán Quán thì mẹ chồng tôi luôn không vui, nói tôi là kẻ hám tiền, rồi nhà này ba đời đều là con một đến đây liền chặt đứt. Lúc tôi ở cữ thì cho tôi ăn cháo một tháng liền, khi đó tôi rất gầy chỉ còn tám mươi cân thôi, gần như suy sụp. Sau này bọn họ ép tôi cùng chồng trước tôi ly hôn, cưới cho anh ấy người vợ khác để sinh con trai cho họ. Tôi khi đó luẩn quẩn trong lòng không muốn ly hôn, liền để con gái ở đó mình thì trốn ra ngoài làm công."
Khi Vương Văn Nhan nhắc đến Lâm Quán Quán, trong giọng có sự kiêu ngạo khó che dấu, đồng thời cũng có một tia thua thiệt.
"Thời điểm Lâm Quán Quán ở nhà chồng trước dì thì ai là người chăm sóc cô ấy thế?"
"Chủ yếu là mẹ chồng tôi, bà là người nói năng chua ngoa nhưng trong lòng rất mềm mại, tuy rằng ngoài miệng nói không bỏ qua nhưng vẫn rất thương Quán Quán." Vương Văn Nhan xoa tay, "Gia đình kia rất áp lực, trong nhà có rất nhiều quy củ, cấp bậc rõ ràng. Gia chủ chính là ông nội Quán Quán, lão gia tử phi thường nghiêm khắc, gia giáo cũng rất nhiều, trong mắt không chấp nhận sai lầm nào. Ba của Quán Quán tính tình còn nóng nảy hơn, đôi khi nổi giận còn đánh con bé."
Đây là một gia đình truyền thống, trọng nam khinh nữ, giai cấp rất rõ ràng, phụ nữ phụ trách phần lớn công việc trong nhà cùng nội trợ, đàn ông thì quản chuyện lớn, khi có chuyện xảy ra thì sử dụng bạo lực. Một cô gái nhỏ bỗng dưng không còn mẹ che chở, đặt trong hoàn cảnh như thế, tuy Vương Văn Nhan không miêu tả cụ thể nhưng cũng đủ để họ biết Lâm Quán Quán đã từng trải qua những gì.
Tống Văn khẽ nhíu mày: "Khi đó Lâm Quán Quán còn rất nhỏ đúng không? Bỏ lại con gái mình, dì không đau lòng sao?"
Vương Văn Nhan gật đầu: "Con nhà mình sao lại không đau lòng chứ? Nên lúc Quán Quán mười tuổi, tôi đã ly hôn cùng cha của con bé."
"Cho nên đoạn thời gian kia, là dì cùng con gái hai người sống cùng nahu sao?"
"Khoảng thời gian đó có chút khó khăn, nói hai mẹ con tôi nương tựa lẫn nhau sống cũng không sai. Sau đó hai năm, khi Quán Quán tốt nghiệp tiểu học, được người giới thiệu tôi liền gả cho người chồng hiện tại của mình."
Tống Văn đã xem qua tư liệu, người chồng hiện tại của Vương Văn Nhan họ Lý, bằng cấp trung học, là một tài xế xe tải đường dài, lý lịch đơn giản, chịu cực khổ phơi nắng từng ngày nhưng tiền lượng cũng không cao.
"Sau đó tôi sinh con trai cho anh ấy. Những năm qua thành tích của Quán Quán tốt lắm, mấy cuộc thi cũng không chịu thua kém, còn đậu đại học, là kiêu ngạo của cả nhà chúng tôi. Mấy năm nay tôi vẫn luôn thiên vị con bé, nó ở bên này cũng không phải chịu oán khí gì." Bà đem con gái đến bên người, đáp ứng mọi yêu cầu như một loại bồi thường với tuổi thơ bất hạnh của con mình.
"Sau khi Lâm Quán Quán lên sơ trung, trong học tập và cuộc sống hằng ngày cũng là dì chăm sóc sao?"
"Đứa nhỏ Quán Quán này rất thông minh, chưa bao giờ làm tôi lo lắng. Con người tôi, từ nhỏ đã vô tích sự, học tập cũng không tốt, làm chuyện gì cũng không tính đến lâu dài. Lúc còn nhỏ không chịu đọc sách cũng không hiểu chuyện, gặp nam nhân liền gả, tôi thường xuyên nói với Quán Quán rằng con ngàn vạn đừng trở thành người giống như mẹ, con phải có một cuộc sống tốt hơn."
Nhắc đến vấn đề giáo dục đứa nhỏ, Vương Văn Nhan bỗng dưng tìm được đề tài. Đối với một người nội trợ như bà, đứa nhỏ chính là phiếu điểm tốt nhất, đặc biệt có một đứa con gái ngoan ngoãn nghe lời thành tích lại tốt như Lâm Quán Quán thì không biết có bao nhiêu người hâm mộ. Cuộc đời bà tuy bình thường nhưng cũng có được một điểm sáng đáng tự hào.
Tống Văn tiếp tục hỏi: "Sau khi lên đại học, Lâm Quán Quán có thường về nhà không?"
Vương Văn Nhan vừa được khơi niềm hưng phấn liền xuất hiện tia ảm đạm, bà lấy tay vuốt tóc giảm bớt chút xấu hổ: "Bài vở con bé nhiều, còn phải ra ngoài làm thêm, chúng tôi cho con bé học phí nhưng tiền sinh hoạt thì không nhiều, thế nhưng chỉ cần con bé nói thiếu tiền thì chúng tôi dù đập nồi bán sắt cũng sẽ cho." Sau đó bà thở dài, "Cha mẹ bình thường như chúng tôi cũng khiến con bé xấu hổ."
"Lâm Quán Quán có từng nói qua cuộc sống của cô ấy ở trường thế nào hay quan hệ trong phòng ký túc xá thế nào không?"
"Quán Quán nói nó ở trường học rất tốt, giáo viên cùng bạn bè đều chăm sóc nó. Khi đến đưa đồ cho Quán Quán tôi đã từng gặp qua mấy đứa nhỏ chung phòng con bé, thoạt nhìn đều là những đứa trẻ tốt, làm sao mà......" Vương Văn Nhan có chút tiếc hận thở dài, "Tôi còn nhớ rõ có một đứa nhỏ vóc dáng cao trắng nõn, rất xinh, thoạt nhìn gia cảnh không tồi."
"Cô ấy có một người bạn học tên Quách Hoạ, dì có gặp qua không?"
"Tôi cũng có ấn tượng với đứa bé họ Quách, bất quá không nghe Quán Quán nhắc đến." Vương Văn Nhan vừa nói vừa vén tóc.
Lục Tư Ngữ nhẹ nhíu mày, tự hỏi đến tột cùng Lâm Quán Quán cùng Quách Hoạ là loại "bạn bè" gì. Không đợi Tống Văn hỏi tiếp, anh nâng mắt nhìn đôi tay có chút thô ráp của người phụ nữ đối diện hỏi: "Lúc Lâm Quán Quán ở nhà, đều là dì làm việc nhà sao?"
Bà gật đầu, tựa hồ việc phục vụ đứa con cùng chồng mình là những chuyện bình thường: "Nấu cơm, rửa chén, quét dọn vệ sinh, giặt quần áo, những chuyện này đều là tôi làm. Bọn nhỏ còn phải đến trường, chồng tôi cũng phải làm việc quanh năm không ở nhà, vất vả kiếm tiền." Sau đó bà thở dài, "Đồng chí cảnh sát, Quán Quán nhà chúng tôi không làm đâu, lần này khẳng định là bị liên luỵ. Con bé là một đứa tâm địa thiện lương, ngoan ngoãn nghe lời."
Lục Tư Ngữ ghi lại những lời này sau đó cắn nắp bút suy tư, tin tức này tựa hồ không giống với manh mối họ tìm được trước đó. Lâm Quán Quán tuy rằng có xuất thân không tốt, nhưng kỳ thật lại rất được yêu thương. Tất cả bạo lực cùng những lời trách móc nặng nề dường như đều xảy ra trước lúc cô mười tuổi.
Tống Văn hỏi thêm một ít vấn đề như thường lệ, Vương Văn Nhan đều trả lời từng cái một. Thấy thời gian rất nhanh đã đến mười giờ rưỡi, Lục Tư Ngữ đứng dậy nói: "Chúng tôi có thể đến xem phòng của Lâm Quán Quán không?"
Vương Văn Nhan dắt họ đến phòng của bọn nhỏ, bên trong có hai cái giường, một cái có lan can cái kia thì không, hiển nhiên cái có lan can là giường của em trai Lâm Quán Quán.
Em trai còn nhỏ, Lâm Quán Quán lại đi học bên ngoài nên mới không phân phòng ngủ. Trong phòng có một cái tủ, bên trong có mấy tầng là của Lâm Quán Quán, mấy tầng còn lại của em trai cô, phân cách rõ ràng. Ngăn tủ của Lâm Quán Quán rất gọn gàng chỉnh tề, còn của em trai cô thì vừa lộn xộn vừa bẩn. Thần kỳ chính là cho dù loạn cỡ nào, em trai cô cũng không để đồ của mình vào chỗ trống trong ngăn tủ của Lâm Quán Quán.
Vương Văn Nhan giải thích: "Quán Quán không có ở nhà nên đồ vật của con bé chúng tôi cũng không động đến, em trai nó cũng không dám đụng vào đồ vật này nọ."
Tống Văn nhìn thử, bên trong là một ít sách giáo khoa, sách bài tập, còn có vài tác phẩm nổi tiếng.
Bên trong ngăn tủ còn có bốn năm bộ búp bê Barbie mua ở trung tâm thương mại, không quá hài hoà với phong cách căn phòng. Tống Văn thấy bên trong còn để một cái hộp, là loại hộp đựng bánh quy cũ, cậu vươn tay mở ra, bên trong là đầy một hộp vỏ kẹo chocolate, màu sắc rực rỡ, xếp thành bộ dáng cô gái khiêu vũ chỉnh tề mà cậu đã từng thấy Lâm Quán Quán gấp ở phòng thẩm vấn, ngẩng đầu hỏi Vương Văn Nhan: "Đây là?"
Vương Văn Nhan nói: "Cái hộp này theo con bé lúc nó từ nhà ba nó đem đến đây. Chồng trước của tôi tuy rằng thỉnh thoảng đánh chửi con bé nhưng sẽ thường xuyên mua kẹo cho nó ăn. Sau khi con bé đến đây có khi xin tôi kẹo, tôi sẽ mua cho nó, lâu dần thành một hộp như thế."
Xem xong giá sách, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ tìm kiếm bên khác trong phòng, chỉ toàn là quần áo không có gì đặc biệt.
Lúc này, bỗng nhiên thùng thùng có tiếng gõ cửa.
Nghe thấy âm thanh, Vương Văn Nhan bỗng nhiên biến sắc, có chút hoảng sợ chạy đến mở cửa, cửa vừa mở liền bị đẩy mạnh vào, "Mẹ! Sao mẹ lại quên không để giày thể dục vào cặp sách của con rồi?" Theo giọng nói, một đứa nhỏ mười tuổi từ bên ngoài chạy vào, vóc dáng nó phát triển rất tốt, hơi béo, thoạt nhìn như một tiểu bá vương.
"Hôm nay có lớp thể dục sao? Con cũng không nói với mẹ." Vương Văn Nhan đứng đó xấu hổ xoa tay.
"Con có nói! Con đã sớm nói rồi, là ngày này mỗi tuần, đã khai giảng hơn hai tháng mà sao mẹ vẫn không nhớ thế." Đứa nhỏ kia vừa vào cửa đã cầm lấy ly nước lạnh trên bàn uống ừng ực mấy ngụm, sau đó mới phát hiện có người lạ trong nhà, ngẩng đầu nhìn Tống Văn và Lục Tư Ngữ, "Các chú là ai?"
Tống Văn đang định nói, Vương Văn Nhan đã nháy mắt với cậu nói: "Là giáo viên trường chị con, đến thăm hỏi tình hình gia đình chị con."
Đứa nhỏ kia chính là em trai Lâm Quán Quán, tên là Lý Tử Thần, năm nay chín tuổi rưỡi, chị em hai người là chị em cùng mẹ khác cha, không cùng họ. Lý Tử Thần ánh mắt đảo qua hai người hỏi: "Chị con làm sao thế ạ?" Đứa trẻ mười tuổi, đúng là khó hiểu.
Lục Tư Ngữ không chọc thủng lời nói dối của Vương Văn Nhan, thuận theo nói: "Trong trường có danh sách sinh viên xuất ngoại trao đổi, chúng tôi đến để thăm hỏi tình hình các gia đình."
Lý Tử Thần gật đầu: "A, chị cháu học rất giỏi, danh sách khẳng định sẽ có tên chị ấy."
Thấy Lý Tử Thần ở đây, Vương Văn Nhan cũng không tiện hỏi tiếp, đến phòng bếp cầm ra một đĩa quýt nói: "Dù sao cũng về rồi, con đợi chút nữa rồi đi, ăn quýt đi." Vừa nói bà vừa bưng đĩa quýt đến trước mặt đứa nhỏ.
Không nghĩ tới hành động này lại khiến đứa nhỏ bất mãn, đưa tay đẩy Vương Văn Nhan, thân thể bà ngã về phía sau, đĩa cùng quýt đều lăn lóc trên đất.
Lý Tử Thần nói: "Con không ăn quýt. Con muốn giày thể thao, con đã hẹn bạn đi đá bóng. Mẹ luôn quên đủ chuyện, cái gì cũng làm không tốt, vô dụng như vậy trách không được chị con không muốn về nhà." Nó hoàn toàn không hề kiêng kỵ thầy giáo của chị mình hay bất kì ai, đứng ở phòng khách đầy ngang ngược.
Vương Văn Nhan thở dài, đứng dậy nhặt mấy quá quýt, sau đó đến ban công lấy một đôi giày chơi bóng đã giặt sạch, Lý Tử Thần dậm chân nói: "Mẹ còn chưa xỏ dây giày kìa!"
Vương Văn Nhan đành phải ngồi xuống sô pha xỏ dây giày, Lý Tử Thần lúc này mới hài lòng chạy đến lớp. Tiễn đứa nhỏ, Vương Văn Nhan mới quay đầu nhìn Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ, có chút ngượng ngùng nói: "Đứa nhỏ này, đều do tôi chiều mà hư." Bà vừa nói vừa nở nụ cười, dường như hoàn toàn không xem đây là chuyện xấu hổ mà chỉ là điều bình thường trong cuộc sống hằng ngày.
Tống Văn khó xử cười nói: "Đứa nhỏ mà."
Thấy đã hỏi không sai biệt lắm, hai người đứng dậy tạm biệt. Từ nhà Lâm Quán Quán đi ra, Tống Văn nhìn thời gian nói: "Chúng ta còn chút thời gian, muốn đi hỏi hàng xóm xung quanh không?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Lời của mẹ Lâm Quán Quán cũng không thể tin hoàn toàn, gia đình này có chút đáng nghờ......"
Hai người đang nói, đột nhiên từ chỗ giao nhau trước mặt nhảy ra một lão thái thái mang vòng đỏ trên tay áo, đầu đầy tóc bạc, mắt nhìn thẳng bọn họ như nhìn kẻ trộm hỏi: "Hai người các cậu là ai, cứ lén lút ở đây?"
Tống Văn bị lão thái thái đột nhiên xuất hiện này doạ hoảng sợ, hoàn toàn không có tiếng bước chân, bỗng nhiên từ sau tường nhảy ra, dáng người linh hoạt. Cậu vội vàng lấy ra thẻ cảnh sát: "Chúng tôi là cảnh sát, đến đây để điều tra." Cậu nhìn lão thái thái kia, "Ngài là?"
Bà chỉ chỉ vòng đỏ trên tay áo, vô cùng tự hào mà hùng hồn nói: "Tôi là quản lý khu chung cư này, các cậu là cảnh sát đến sao không hỏi qua ban quản lý chúng tôi? Ai cho các cậu vào? Cái này thật không hợp quy củ!" Bà nửa tin nửa ngờ cầm thẻ cảnh sát của Tống Văn nhìn, ý thức phòng bị vô cùng mạnh mẽ, rũ mắt xuống lật nhìn đến bốn lần: "Cảnh sát Nam Thành sao lại đến Tần Thành chúng tôi?"
Tống Văn nghĩ thầm, nơi này của các người ngay cả bảo vệ cổng còn không có, ai biết quản lý lại nghiêm khắc như thế, cậu dằn tính tình lại, đơn giản giải thích: "Dì à, Nam Thành xuất hiện vụ án, trong đó có một nạn nhân liên quan đến nơi này, cho nên tôi đến đây tìm hiểu, là phòng 403."
"À, các cậu đến nhà của Lâm Quán Quán." Lão thái thái hiển nhiên rất hưởng thụ với tiếng dì này, lúc này mới trả lại thẻ cảnh sát cho Tống Văn.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ không ngờ Lâm Quán Quán nổi danh như thế, quay đầu cùng nhau trao đổi ánh mắt. Tống Văn đem thẻ cảnh sát bỏ vào túi, thuận miệng hỏi bà: "Đúng, chính là nhà họ, chúng tôi vừa mới gặp mẹ của Lâm Quán Quán xong, dì cũng biết Lâm Quán Quán sao?"
Lão thái thái bát quái nói: "Đứa nhỏ kia học rất giỏi, ở thị trấn chúng tôi rất nổi tiếng. Tuy chỉ mới học năm tư đại học, nhưng nếu không vì mẹ nó thì bà mối đã sớm phá nát cửa. Nói, cô gái nhỏ đã xảy ra chuyện gì sao?"
Vụ án hiện vẫn đang điều tra, Tống Văn cũng không muốn tiết lộ chi tiết: "Cô ấy không có việc gì, là phòng ký túc xá của Lâm Quán Quán xảy ra chuyện nên chúng tôi đến đây hỏi thăm tình hình."
"A, như vậy sao." Không có bát quái, bà lộ ra thần sắc thất vọng, cũng không nghĩ vì sao bạn học Lâm Quán Quán gặp chuyện không may, bọn họ lại đến hỏi thăm nhà Lâm Quán Quán.
"Dì à, dì đối với nhà họ hiểu rõ không? Dì vừa nói, Lâm Quán Quán nếu không vì mẹ cô ấy, là chuyện gì vậy ạ?" Tống Văn hỏi, những người như lão thái thái này thường đi khắp mọi ngõ nghách, biết được rất nhiều tin tức. Đi một chuyến từ Nam Thành đến, mất tám tiếng đi về, có những chuyện phải tận mắt chứng kiến mới có thể kết luận. Nếu nghi phạm nối dối, thì cha mẹ người thân xung quang cũng sẽ minh oan cho họ. Cậu hy vọng có thể từ trong miệng những người hàng xóm nghe được những quan điểm khác nhau.
Lão thái thái đối với việc bát quái thì liền tỉnh táo tinh thần: "Đúng vậy, Tiểu Vương nhà đó vốn là nhân viên của siêu thị nhỏ kia, nhưng bởi vì có sai phạm nên bị đuổi việc, sau đó thì chỉ nhàn rỗi ở nhà. Lại nói, người nhà này chính là mạng lớn...... Chính là nghỉ đông ba năm trước, nơi này của chúng tôi lúc đó chưa dùng khí đốt, đều là dùng than. Hôm đó Tiểu Vương ở nhà, Tiểu Lý cũng không ra ngoài lái xe, hai đứa nhỏ đều ở nhà, nhưng Lâm Quán Quán đã dậy sớm đến thư viện đọc sách. Sau đó hàng xóm ngửi được mùi than trong nhà họ, nhanh chóng báo cảnh sát, gọi chữa cháy, cấp cứu đến. Người một nhà lúc ấy đều hôn mê, phải ở bệnh viện vài ngày mới được xuất viện."
Ở nơi trấn nhỏ này, một nhà trúng độc khí than thiếu chút nữa tử vong tập thể đã là tin tức lớn.
Lão thái thái còn thừa nước đục thả câu: "Các cậu đoán sự việc này là thế nào? Là Tiểu Vương buổi sáng nấu nước, thế nhưng sau đó cô ấy thấy lạnh nên trở về giường ngủ thiếp đi, nước kia sôi lên dập tắt lửa, một nhà xém nữa bị khí than hun chết. May là Lâm Quán Quán mạng lớn, buổi sáng đã ra ngoài từ sớm, bằng không cũng xảy ra chuyện không may. Từ khi có chuyện này, người làm mối cũng không dám đến nhà Lâm Quán Quán nữa, ai cũng sợ có một người mẹ vợ thế này mà."
Lục Tư Ngữ nghe xong nhíu mày: "Chuyện này là do Vương Văn Nhan nói sao?"
Lão thái thái nói: "Hắc, may là có cảnh sát đến, chuyện này thì làm gì có đương sự nào tự nhận chứ?"
Tống Văn kỳ quái: "Dì không phải nói có cảnh sát đến sao? Sao lại không kiểm tra vân tay? Điều tra thế nào chứ?"
"Nhà tôi có họ hàng làm ở Cục cảnh sát, chuyện lúc ấy rất kỳ lạ. Có kiểm qua nhưng không có vân tay, cho nên mới càng kỳ lạ. Dù sao lúc đầu Tiểu Vương nói mình không nấu nước, như thế thì nước ở đâu ra chứ, chồng và con gái của cô ấy đều cho là cô ấy làm, sau đó thì cô ấy cũng thừa nhận. Bởi vì không có chết người nên cũng không điều tra rõ ràng. Sau này trong nhà đổi thành bếp gas chống rò rỉ, mới dám để cô ấy tiếp tục nấu cơm." Lão thái thái nói rất sống động, tựa như mình là người trong cuộc nói rõ ràng từng chi tiết.
Chuyện này không quá bình thường, Tống Văn nhíu mày quay đầu nhìn phương hướng cửa sổ nhà Lâm Quán Quán, sau đó quay về nhìn Lục Tư Ngữ, Lục Tư Ngữ cúi đầu theo thói quen cắn móng tay suy nghĩ.
Lão thái thái lại bát quái thêm vài câu, nhưng vẫn chưa nói gì có giá trị.
Từ lúc bắt đầu, lão thái thái theo bọn họ chủ động cung cấp manh mối, sau đó thì là bọn họ đuổi theo bà muốn hỏi tình huống liên quan, bà bắt đầu không kiên nhẫn, thường xuyên nhìn đồng hồ, "Chao ôi, những gì biết được tôi đều nói hết rồi, tôi còn phải đi mua đồ ăn cho cháu tôi nữa." Tống Văn lúc này mới thả người đi.
Lục Tư Ngữ quay đầu nhìn Tống Văn, Tống Văn nhất thời ngầm hiểu nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước, nắm chặt thời gian trở về, đợi lát nữa hỏi những người khác có tiến triển gì không."
Thị trấn này không quá lớn, bọn họ chọn một quán ăn nhỏ đi vào, Tống Văn gọi đồ ăn, Lục Tư Ngữ theo thường lệ tìm người giúp anh hâm nóng thức ăn.
Có thể nhìn ra được, Lục Tư Ngữ đã bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế đến một mức độ nhất định, ngay cả món ăn cũng toàn là những món phải ăn trong thời gian ngắn, ví dụ như hôm nay là trứng chiên cà chua, gà cắt hạt lưu xào nấm và cua rang hành gừng. Những món này tuy đơn giản nhưng toàn phải dùng nguyên liệu tươi ngon, cà chua bỏ vỏ chua chua ngọt ngọt, cua đã được làm sạch sẽ, vỏ cũng được làm nứt ra, rang ăn rất ngon. Hương vị món ăn trong quán ăn nhỏ này khá bình thường, phân lượng cũng không nhỏ, nhưng một cái lại mặn hơn một cái, Tống Văn cuối cùng vẫn cọ thức ăn trong hộp của Lục Tư Ngữ, thoải mái ăn cơm.
Vừa ăn được cơm, Phó Lâm Giang liền gọi điện thoại đến. Tống Văn cắm tai nghe vào, đưa một bên tai nghe cho Lục Tư Ngữ, âm thanh của Phó Lâm Giang truyền đến: "Bên tôi có một ít phát hiện mới. Cùng Đổng Phương ăn cơm và mua sắm đồ dùng không chỉ có Mã Ngãi Tịnh, đôi khi sẽ là Lâm Quán Quán. Chúng tôi phát hiện được trong một đoạn ngắn băng ghi hình của siêu thị dưới ký túc xá, Đổng Phương quẹt thẻ mua đồ, Lâm Quán Quán không chút khách khí trực tiếp mở ra ăn." Bọn họ hôm nay đến trường học điều tra bổ sung, những tư liệu có thể lấy đều đã lấy hết, quả nhiên có một ít thông tin đã lộ ra so với lần điều tra ban đầu.
"Còn có, quả thật Mã Ngãi Tịnh cùng giáo sư của họ có một chân, nhưng giáo sư đó nói cô ấy chỉ muốn anh ta cho cô ấy thêm điểm luận văn. Còn về phần danh ngạch xuất ngoại trao đổi kia, lựa chọn Mã Ngãi Tịnh là bởi vì sinh viên trao đổi cần có tiếng Anh tốt, hình ảnh cũng phải tốt. So ra thì Mã Ngãi Tịnh phù hợp hơn, chuyện này bọn họ đã nói trước với Quách Hoạ, lúc ấy Quách Hoạ cũng bình tĩnh tiếp nhận, không có dị nghị gì. Sau đó bài luận văn kia của Mã Ngãi Tịnh có thêm một đồng tác giả, cậu đoán xem tác giả kia là ai?"
Tống Văn đoán: "Lâm Quán Quán?"
Phó Lâm Giang sợ hãi kêu lên: "Làm sao cậu đoán được thế?"
Tống Văn hừ một tiếng: "Anh để tôi đoán, đương nhiên sẽ không phải là Đổng Phương, cũng sẽ không hợp tác cùng Quách Hoạ rồi đúng không?"
Phó Lâm Giang còn nói thêm một ít tình huống, vốn trong điều tra hiện trường vụ án, bọn họ đoán Lâm Quán Quán muốn dọn ra khỏi ký túc xá ở, nhưng hiện tại xem ra quan hệ của cô ấy cùng những những người khác trong phòng khác xa rất nhiều so với điều tra ban đầu của bọn họ.
"Dù sao, cô ta một bên dùng thủ đoạn để sử dụng tiền của Đổng Phương, một bên hưởng thụ luận văn được thêm điểm do Mã Ngãi Tịnh đổi lấy, rất thủ đoạn, tuyệt không giống với cô gái điềm đạm đáng yêu mà chúng ta đã đối mặt. Còn một nhóm xem băng ghi hình, hộp chocolate ngày đó là do Lâm Quán Quán buổi sáng giúp đem về ký túc xá. Tôi hiện tại cũng nghiêng về vụ án này chắc chắc cùng Lâm Quán Quán không tránh khỏi có liên quan, cô ta đến chỗ giao hàng mang chocolate về, cũng biết chỗ Quách Hoạ còn thừa thuốc độc, cũng có đủ thời gian gây án. Tuy nhiên vẫn không tìm được động cơ giết người."
"Những nơi khác thì sao?" Tống Văn hỏi lại.
Phó Lâm Giang nói: "Bên vật chứng vẫn đang kiểm tra chocolate, nhưng cũng không có tiến triển nhiều, chocolate cũng không viết tên mà. Chỉ có thể chứng minh từng có người để rơi chocolate ở khắp nơi, cụ thể là ai thì vẫn chưa thể xác định."
Tống Văn cũng không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận kết quả này: "Tốt, tôi biết rồi, các anh tiếp tục cố lên, chờ tôi trở về tổng hợp lại."
Phó Lâm Giang ngắt điện thoại, Lục Tư Ngữ bỏ tai nghe xuống nói: "Lúc trước tôi phát hiện quan hệ trong phòng ký túc xá không đơn giản như mặt ngoài mà chúng ta thấy, lúc đó tôi thấy chỗ ở của Lâm Quán Quán rất sạch sẽ. Sau đó tôi đã thông suốt......"
Tống Văn lập tức hiểu được ý của Lục Tư Ngữ: "Cái chúng ta thấy là cái mà người khác muốn chúng ta thấy. Cái chúng ta hỏi là cái mà người khác muốn chúng ta sẽ hỏi."
Nói xong, ánh mắt Tống Văn dừng trên người Lục Tư Ngữ, cậu bỗng nhớ đến lời của Chu Dịch Ninh lúc trước. Một câu này dường như cũng rất thích hợp dùng trên người Lục Tư Ngữ.
Lục Tư Ngữ không phát hiện ra sự khác thường trong mắt Tống Văn, cúi đầu nói: "Chính xác quan hệ trong phòng ký túc xá là như thế nào chúng ta vẫn chưa biết được."
Có người đã dọn dẹp qua trước khi cảnh sát đến, có lẽ đã có kế hoạch từ mấy ngày trước. Chỗ của Lâm Quán Quán đặc biệt sạch sẽ, loại sạch sẽ này ngược lại khiến cho cô ta trở nên đặc biệt.
Tống Văn thở dài nói: "Quan hệ của những cô gái này phức tạp hơn nhiều so với chúng ta tưởng tượng." Vụ án này so với các vụ án trước đây bọn họ tiếp xúc không giống nhau. Ban đầu bọn họ xem nhẹ tính phức tạp của vụ án, hiện tại nghĩ lại, tất cả mọi chuyện khó mà biết rõ đầu đuôi như họ nghĩ.
Hai người từ quán cơm nhỏ đi ra, đi trên đường phố xa lạ ở một thành phố khác, đường ở đây nhỏ hơn ở Nam Thành, ven đường đều là những cây lớn vừa có thêm chòi non. Tống Văn không vội bắt xe, quay đầu hỏi Lục Tư Ngữ: "Anh thấy gia đình Lâm Quán Quán thế nào?"
Lục Tư Ngữ không trả lời, chớp mắt hỏi lại Tống Văn: "Cậu thấy thế nào?"
Tống Văn nghĩ: "Nhà Lâm Quán Quán không giống với tưởng tượng của tôi. Tôi nghĩ mẹ cô ta là người lạnh lùng, đối xử không tốt với con gái nên mới dưỡng thành tính cách ôn hoà như thế. Thế nhưng không nghĩ tới, gia đình cô ta là như thế, có mẹ cưng chiều, bố dượng hiền lành quanh năm không ở nhà, em trai ngang ngược không nói lý nhưng rất tôn sùng chị gái. Nhìn qua là một gia đình bốn người đầm ấm, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng."
Lục Tư Ngữ trên mặt mang theo ý lạnh: "Gia đình đầm ấm? Một người mẹ có trí nhớ không tốt, một người cha quanh năm không ở nhà, một em trai ngang ngược, một người chị gái thật thật giả giả phạm tội giết người, một vụ ngộ độc khí than suýt khiến cho cả nhà một mạng về trời. Đây là hình mẫu của câu chuyện kinh khủng đấy."
Tống Văn rõ ràng hiểu được một chuyện, người khác nhau thì sẽ có nhận thức khác nhau về cùng một sự việc, việc này liên quan đến cuộc đời mà tự bản thân người đó trải qua. Cậu làm cảnh sát, chính trực có thừa, loại chính trực này khiến cậu có thể giữ vững chính nghĩa của bản thân. Thế nhưng điều này làm cậu không thể lý giải được những thứ ở thế giới không bình thường mà những kẻ phạm tội đang sống, không thể xâm nhập vào nơi tối tăm u ám kia, cũng không thể thăm dò những suy nghĩ vặn vẹo của họ. Nói ngắn gọn thì cậu là một người bình thường, không thể dùng lối suy nghĩ biến thái để suy xét, cũng không biết những kẻ biến thái đang suy nghĩ gì.
Mà Lục Tư Ngữ...... Lại giống như không cần dùng chút sức nào cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của những kẻ đó.
Tựa như lúc này, cậu chỉ là cảm thấy người nhà này có gì đó không đúng, cũng không biết không đúng ở đâu, thế nhưng trong mắt Lục Tư Ngữ lại hoàn toàn bất đồng. Bị anh một lời vạch trần như thế, Tống Văn bỗng dưng thông suốt: "Anh cảm thấy lần trúng độc khí than đó không phải là ngoài ý muốn sao?"
Lục Tư Ngữ thấp giọng ừ một tiếng.
Tống Văn đứng dậy nói: "Có phải ngoài ý muốn hay không, chúng ta đi hỏi một chút sẽ biết."
Lục Tư Ngữ sửng sốt: "Cậu đi tra chuyện này sao?"
Tống đội sấm rền gió cuốn chủ động giúp anh cầm balo: "Đến cũng đến rồi, ít nhất cũng phải nghe đương sự nói như thế nào chứ. Đi, chúng ta quay lại nhà Lâm Quán Quán."
Vụ án tra được đến đây, tìm ra chân tướng chỉ còn cách một bước nữa mà thôi.
~ Hết chương 30 ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất