Chương 39
Tống Văn sờ túi áo mới phát hiện điện thoại cậu bằng cách thần kì nào đó đã chuyển sang chế độ rung, cậu lo lắng chuyện Lục Tư Ngữ nên vẫn không phát hiện, ngược lại còn được anh nhắc nhở.
Điện thoại là Lâm Tu Nhiên gọi đến, Tống Văn sợ lỡ việc nên không dám không nghe, một tay đỡ Lục Tư Ngữ một tay ấn nút nghe. Một cuộc gọi kéo dài ba phút, Lâm Tu Nhiên nói cho cậu tình hình sau khi khám nghiệm tử thi, Tống Văn trả lời nhưng vẫn có chút không yên lòng.
Tắt điện thoại xong quay lại nhìn, cơn đau của Lục Tư Ngữ tuy chậm một chút nhưng cũng đã qua. Sắc mặt anh đã tốt hơn rất nhiều, môi cũng có màu trở lại, chỉ có ánh mắt vẫn có chút mông lung đầy nước, thoạt nhìn như vừa khóc xong.
Tống Văn đỡ anh đứng dậy hỏi: "Còn khó chịu không anh?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu, tay vẫn đặt ở bụng, thân hình yếu ớt lung lay sắp ngã, loại đau đớn nhè nhẹ này tuy kéo dài nhưng vẫn có thể chịu được. Anh bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, đã sớm bị loét, bình thường thuốc anh uống là dạng vitamin, vừa rồi có chút co rút nhưng hiện tại sau khi thuốc có tác dụng thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Tống Văn thật sự tức giận, nhịn không được mà nói: "Anh nha, quá tuỳ hứng rồi, lần sau đừng miễn cưỡng vậy nữa, chỉ chậm hơn mười phút thôi mà." Cậu tự nhận bản thân mình là người khi đã làm việc rồi thì có thể đến mức mất ăn mất ngủ, nhưng so với Lục Tư Ngữ thì chả là gì cả. Lục Tư Ngữ hiện giờ khiến cậu vừa sợ hãi vừa đau lòng.
"Tôi sợ có người đi lên phá huỷ chứng cứ." Lục Tư Ngữ hít một hơi, cố gắng làm giọng mình không phát run, "Không có chuyện gì đâu." Vừa rồi Tống Văn nghe điện thoại, anh cũng nghe được vài câu, biết được là Lâm Tu Nhiên gọi điện, anh cố gắng dời đi sự chú ý của mình hỏi Tống Văn: "Lâm pháp y nói gì thế?"
"Thi thể đã khám nghiệm xong, là điện giật. Thân thể Chu Sở Quốc có một ít ngoại thương, cơ bản đều như chúng ta đã biết, trùng khớp với khẩu cung của Vương Vũ. Tôi đã nói anh ấy nhanh quay lại."
Tống Văn đơn giản tổng kết một chút, nhìn về phía Lục Tư Ngữ. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn còn hơi tái nhợt, cả người như vừa mất máu xong, chỉ có đôi mắt là đỏ bừng, thoạt nhìn như mắt của một chú thỏ nhỏ. Tống Văn lo lắng xác nhận lại với anh: "Anh thật sự không có việc gì đúng không?"
Lục Tư Ngữ không muốn để cậu lo lắng, ừ một tiếng: "Tôi thật sự không sao, chỉ bị một lúc thôi." Thật ra thì bây giờ cũng đã tốt nhiều rồi, có thể nhịn đau để xuống núi.
Tống Văn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cậu còn chưa từng gặp qua Lục Tư Ngữ thế này bao giờ, khi anh nói không thoải mái thiếu chút nữa cậu đã quỳ xuống. Nếu vừa rồi Lục Tư Ngữ co người lại không phải đúng lúc bị điện thoại cắt ngang thì cậu đã nghĩ đến ôm người xuống núi gọi 120 rồi.
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng của mình, nói với cậu: "Lâm pháp y nhanh chóng trở lại thì tốt rồi. Tôi cảm thấy sự kiện đứa nhỏ của Chu Sở Quốc chết đuối kia cần phải điều tra lại một chút."
Tống Văn sửng sốt: "Anh nghi ngờ đứa bé bị mưu sát sao?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Chỉ là nghi ngờ thôi, tôi hoài nghi bên trong còn có ẩn tình gì đó."
Trong thôn xóm, mọi người sinh hoạt cùng nhau hằng ngày, nếu nói không có mâu thuẫn là không có khả năng, nhưng nếu đã là hận đến chết thì hẳn phải có một mâu thuẫn mà không thể nào hoà giải được. Mạng người, tiền bạc, tình cảm, tất cả đều phải điều tra qua.
"Dựa theo phong tục ở đây thì chưa hẳn thi thể sẽ được hoả táng, phỏng chừng cần phải đào quan tài để khám nghiệm tử thi......" Tống Văn nói xong cúi đầu nghĩ nghĩ, hiện tại chứng cứ của án diệt môn gần như đã tìm được không sai biệt lắm, chỉ còn thiếu một bước đột phá nữa thôi. Nói không chừng nguyên nhân đứa nhỏ này tử vong có thể cho bọn họ đầu mối mới.
Thời gian xảy ra hai vụ án quá gần nhau, chuyện đứa nhỏ tử vong có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhóm thôn dân khi nhắc đến chuyện đứa nhỏ cũng ấp úng, trong đó chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Nghĩ đến đây Tống Văn đưa ra quyết định: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, bên trong tựa hồ có chút vấn đề cần phải kiểm tra lại một chút. Trương Đại Hải thì không trông cậy được, pháp y của thôn cũng qua loa, đứa nhỏ kia đến tột cùng là chết như thế nào cần phải để lão Lâm trở lại nhìn thử."
Tận mắt thấy, chính tai nghe, chuyện này vẫn là tự mình điều tra lại thì mới có thể nắm chắc.
Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ đã tốt lên nhiều liền bắt đầu xuống núi. Đều nói lên núi thì dễ xuống núi khó khăn, ngọn núi nhỏ này tuy không cao nhưng chỉ có một con đường đất mà mọi người thường đi, lại còn hơi dốc, hơn nữa sau trận mưa đêm qua thì đường đi còn khá trơn.
Tống Văn đi được một đoạn thì gặp phải một đoạn dốc nhỏ, cậu xoay người lại đón Lục Tư Ngữ. Lục Tư Ngữ còn hơi đau, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được cơn co rút trong dạ dày nhưng anh không dám biểu hiện ra, nhẹ nhàng cắn môi, tay véo thắt lưng, bước đi cũng không quá ổn định. Tống Văn thấy thế thì đưa tay ra đỡ anh, nắm lấy bàn tay còn lại của anh.
Tay Lục Tư Ngữ lành lạnh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài như một viên ngọc tốt, nhìn qua đẹp cực kì. Tay Tống Văn thì rất nóng, đặc biệt là trong lòng bàn tay, nóng như đổ lửa. Lục Tư Ngữ cảm giác như bị bỏng, theo bản năng mà tránh một chút, Tống Văn sợ anh trượt chân té nên càng nắm chặt hơn.
Lục Tư Ngữ không tránh được liền khẩn trương liếm môi một chút, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu bị cậu nắm tay đi xuống núi.
Hai người đàn ông dắt tay nhau, hành vi này có chút ám muội, thế nhưng thấy Tống Văn thẳng thắn như vậy lại khiến cho Lục Tư Ngữ cho rằng bản thân mình đã nghĩ nhiều. Dọc theo đường đi, trên gương mặt anh thoạt nhìn thì không có gì dị thường nhưng chóp tai giấu trong đuôi tóc đã lặng lẽ đỏ hồng.
Đến nơi đỗ xe cảnh sát dưới chân núi Tống Văn mới buông tay Lục Tư Ngữ ra, đi một hồi thì sắc mặt Lục Tư Ngữ đã tốt lên một chút. Tống Văn đi đến chỗ xe, lấy bình nước ra, ép anh uống hết một ly nước ấm mới chịu bỏ qua.
Hai người nghỉ ngơi một lát, Tống Văn nhìn thời gian, sau một hồi gây sức ép như thế thì đã hơn ba giờ chiều, cậu vốn định để Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi nhưng anh nhất định phải đi cùng. Hai người cùng nhau đi tìm Trương Đại Hải, dặn dò nhân viên vật chứng đi thu thập dấu chân trên núi, đưa tàn thuốc để bọn họ cho người đem lên thị trấn làm xét nghiệm, sau đó liền hỏi chuyện bé trai bị chết đuối kia.
Trương Đại Hải không rõ vì sao Tống Văn lại hứng thú với chuyện này, đem thời gian cụ thể cùng quá trình nói qua một lần.
Tống Văn hỏi Trương Đại Hải: "Lúc ấy đứa nhỏ là đem đi chôn cất hay hoả táng?"
"Cái này......" Trương Đại Hải xoa tay, có một dự cảm xấu nhưng vẫn ăn ngay nói thật, "Tuy rằng hiện tại luôn kêu gọi hoả táng, nhưng ở thôn chúng tôi...... Vẫn còn coi trọng chuyện chôn cất yên ổn."
Tống Văn nói: "Vậy anh dẫn chúng tôi đến chỗ chôn cất xem thử đi."
Mặt Trương Đại Hải cứng đờ: "Đội trưởng Tống, thi thể đều đã khám nghiệm qua, cậu đây là không tín nhiệm chúng tôi rồi."
Tống Văn nói: "Lão Lâm so với pháp y chỗ các anh thì kinh nghiệm phong phú hơn, chúng tôi chỉ xác minh một chút thôi, nếu chứng thật là các anh đúng thì sẽ niêm phong trở lại nguyên trạng."
Trương Đại Hải nghe ý tứ của Tống Văn muốn điều tra theo hướng này, theo bản năng không muốn làm lớn chuyện: "Ai, đội trưởng Tống, các cậu tìm được vật chứng thì tôi rất cảm kích, nhưng các cậu tới nơi này của chúng tôi thì cũng phải nhập gia tuỳ tục chứ. Mọi người đều nói xuống mồ đã là yên ổn, cũng chính là không thể động vào, thêm nữa đã mai táng mấy tháng rồi, hiện tại đào lên cũng không may mắn. Hơn nữa, động tĩnh này của cậu lớn như thế, sau này tôi biết giải thích thế nào với người dân và lãnh đạo đây......"
Nghe ông một mực từ chối, Tống Văn có hơi tức giận: "Không phải chỉ là khám nghiệm tử thi thôi sao? Hiện tại vụ án cũng đã tra được đến đây, anh rốt cục là sợ không có cách nào giải thích với người nhà hay là sợ phải báo cáo kết quả công tác với lãnh đạo? Nói đi, tôi giúp anh giải quyết."
Lời này là Tống Văn cố ý nói ra, thân thích trực hệ Chu gia đều đã không còn đương nhiên sẽ không có người nhà ngăn cản. Nghi ngờ người chết có điểm bất thường, yêu cầu khám nghiệm tử thi là chuyện hợp pháp, lãnh đạo cũng không ngăn được. Cậu chặn hết lý do mà Trương Đại Hải đưa ra, chờ câu trả lời của ông.
"Cái đó......" Trương Đại Hải biết tính toán của mình đều bị Tống Văn nhìn thấu, nhất thời chần chờ mà cân nhắc, vụ án này đã đủ lớn, mà ông lại phá hư vật chứng, nếu còn có sai lầm gì nữa thì ông thật sự gánh không nổi.
"Căn cứ theo điều 126 Luật Tố tụng Hình sự, các điều tra viên sẽ tiến hành khám nghiệm hoặc điều tra địa điểm, đồ vật, người và tử thi có liên quan đến tội phạm." Ánh mắt Tống Văn sáng rực nhìn chằm chằm Trương Đại Hải mở miệng nói.
Lời nói của Tống Văn mang theo lý lẽ cùng ý tứ không cho kháng cự, Trương Đại Hải đang do dự nghe xong cả người liền run lên, không tự giác mà lui về sau co rụt lại, ông có chút sợ Tống Văn.
Lục Tư Ngữ đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, đôi mi nhẹ nhàng đóng mở, ánh mắt dừng trên người Tống Văn. Anh nhịn không được mà bị Tống Văn hấp dẫn, trên người nam nhân này luôn mang một loại tinh thần hăng hái không lùi bước, vào thời khắc mấu chốt thì luôn tiến lên, tuyệt không nhượng bộ.
Tống Văn nhìn Trương Đại Hải, tiếp tục tạo áp lực: "Cho nên, hiện tại anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, giúp chúng tôi đào quan tài, nếu phá được vụ án thì sẽ có một phần công lao của anh. Thứ hai, anh có thể kiên trì với ý kiến của mình, tôi sẽ đem chi tiết tất cả vấn đề báo cáo lên trên, đi theo đúng quy trình, đến lúc đó sẽ theo ý kiến phía trên mà hành động. Hiện tại, mục đích của chúng ta là có thể nhanh chóng phá án, nếu mở quan tài mà có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Trương Đại Hải càng thêm khó coi, tuy Tống Văn nói rất thong thả nhưng với kết quả của trường hợp thứ hai thì mũ cảnh sát của ông khó mà giữ được. Ông ngăn lại thật ra còn vì một chuyện, nếu thi thể đứa nhỏ kia thật sự có vấn đề, lúc trước ông lại không điều tra ra thì sẽ chịu xử phạt, nhưng theo phân lượng trong lời của Tống Văn thì so sánh hai cái, sau khi mở quan tài kiểm tra thì tội của ông sẽ ít hơn, nói không chừng còn có thể bù đắp được.
Quyết định xong, Trương Đại Hải đổi thành gương mặt tươi cười nói: "Đội trưởng Tống nói gì thế, tôi mời các cậu đến thì sẽ phối hợp công tác của các cậu. Tôi đi gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên đã."
Hai phút sau, Trương Đại Hải gọi điện xong, trở về nói với Tống Văn: "Lãnh đạo bên này sẽ toàn lực hỗ trợ, xem ra vừa rồi tôi lo lắng đã dư thừa rồi. Nếu đội trưởng Tống đã quyết định thì tôi đến thôn tìm vài người giúp đào quan tài kia lên."
Thi thể được chôn ở sườn núi phía sau thôn, cạnh đó là một nghĩa trang lớn, là một bao đất nhỏ trên đó dựng một tấm gỗ nhỏ không có chữ làm bia mộ nhỏ, vì là mộ mới nên dễ xác định hơn.
Những phần mộ khác sẽ có dấu vết cúng bái cùng đốt vàng mã nhưng chỗ này lại sạch sẽ, trên mộ có vài cọng cỏ, mọc thêm vài bông hoa trắng nhỏ, nhìn qua có chút vắng vẻ lạnh lẽo.
Trương Đại Hải mang theo vài người khoẻ mạnh trong thôn đến, trực tiếp chỉ huy bắt đầu đào lên.
Năm giờ chiều, thời điểm Lâm Tu Nhiên chạy về thôn Văn Đầu, chiếc hộp đựng thi thể đã được mấy người khoẻ mạnh kia đào lên.
Nói là mở quan tài nhưng thật ra cũng không có quan tài để mở, dựa theo tập tục nơi này thì khi người trưởng thành chết mới dùng đến quan tài, mà đứa nhỏ chết thì chỉ dùng một chiếc hộp gỗ để mai táng.
Nơi này mưa nhiều nên chỉ mới qua hai tháng mà cái hộp kia đã đầy mốc meo, gỗ sắp mục ra. Lâm Tu Nhiên mang bao tay, khoác áo bảo hộ nhảy xuống trước xem xét tình huống thi thể.
Hộp gỗ vừa mở ra liền truyền đến một mùi hôi thối, giống như vừa mở ra một vò chao ngâm đã lâu. Toàn thi thể đã biến thành màu đen, thối rữa, cả người đứa nhỏ đều ngâm trong một tầng nước xám ngắt không biết là nước gì, tản ra từng trận tanh tưởi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Trương Đại Hải ngửi được mùi hương kia liền không thể hô hấp, chạy đến ven đường ói ra. Sau khi ông hết hồn chưa bình tĩnh được mà quay trở lại, chợt nhìn thấy bụng của thi thể hơi phập phồng, ông sợ tới tới mức ba hồn sáu phách đều bay đi hết: "Có gì đó chuyển động trong thi thể a!!!"
Những người đào xung quanh nghe xong cũng lui lại vài bước, sợ sẽ có gì đó từ trong quan tài bò ra. Một người cao lớn đứng đầu nói: "Cái đó, các người điều tra đi, nếu cần chúng tôi thì gọi điện sau nhé." Nói xong không đợi Trương Đại Hải gật đầu đều chật vật bỏ chạy, chỉ còn lại Trương Đại Hải, cảnh sát Tiểu Mạnh cùng lão Lý pháp y.
Lâm Tu Nhiên lạnh nhạt ngẩng đầu, trên mặt không một gợn sợ hãi: "Thi thể tôi giải phẫu qua không trên trăm thì cũng mấy chục, đến nay vẫn còn chưa thấy qua quỷ là dài ngắn thế nào."
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đứng một bên tập trung nhìn, sắc mặt bất biến.
Đây là một thi thể một đứa bé trai sáu tuổi, cao khoảng một mét hai, nằm cuộn tròn trong chiếc hộp gỗ. Bởi vì thi thể đã bị ngâm trong nước nên quần áo cũng bị nước trong hộp gỗ làm ướt, hiện giờ trong hộp là một mảnh lộn xộn khó có thể nhận ra.
Qua hơn hai tháng, thi thể đã thối rữa nghiêm trọng nhưng còn lâu mới đến độ chỉ còn xương trắng, thịt trên gương mặt đứa nhỏ cũng đã mục, răng nanh lộ ra nhìn có chút doạ người. Theo ngón tay mang bao tay đang di chuyển của Lâm Tu Nhiên, nước dưới thi thể nổi lên vài bọt nước.
Lâm Tu Nhiên khoác áo pháp y màu xanh lam bình tĩnh giải thích: "Là chất khí do giải phẫu thi thể lúc trước cùng nội tạng hư thối tạo thành."
Vừa rồi chính là khí này lưu lại trên thi thể đem thôn dân doạ đến khiếp đảm.
Điện thoại là Lâm Tu Nhiên gọi đến, Tống Văn sợ lỡ việc nên không dám không nghe, một tay đỡ Lục Tư Ngữ một tay ấn nút nghe. Một cuộc gọi kéo dài ba phút, Lâm Tu Nhiên nói cho cậu tình hình sau khi khám nghiệm tử thi, Tống Văn trả lời nhưng vẫn có chút không yên lòng.
Tắt điện thoại xong quay lại nhìn, cơn đau của Lục Tư Ngữ tuy chậm một chút nhưng cũng đã qua. Sắc mặt anh đã tốt hơn rất nhiều, môi cũng có màu trở lại, chỉ có ánh mắt vẫn có chút mông lung đầy nước, thoạt nhìn như vừa khóc xong.
Tống Văn đỡ anh đứng dậy hỏi: "Còn khó chịu không anh?"
Lục Tư Ngữ lắc đầu, tay vẫn đặt ở bụng, thân hình yếu ớt lung lay sắp ngã, loại đau đớn nhè nhẹ này tuy kéo dài nhưng vẫn có thể chịu được. Anh bị đau dạ dày rất nghiêm trọng, đã sớm bị loét, bình thường thuốc anh uống là dạng vitamin, vừa rồi có chút co rút nhưng hiện tại sau khi thuốc có tác dụng thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Tống Văn thật sự tức giận, nhịn không được mà nói: "Anh nha, quá tuỳ hứng rồi, lần sau đừng miễn cưỡng vậy nữa, chỉ chậm hơn mười phút thôi mà." Cậu tự nhận bản thân mình là người khi đã làm việc rồi thì có thể đến mức mất ăn mất ngủ, nhưng so với Lục Tư Ngữ thì chả là gì cả. Lục Tư Ngữ hiện giờ khiến cậu vừa sợ hãi vừa đau lòng.
"Tôi sợ có người đi lên phá huỷ chứng cứ." Lục Tư Ngữ hít một hơi, cố gắng làm giọng mình không phát run, "Không có chuyện gì đâu." Vừa rồi Tống Văn nghe điện thoại, anh cũng nghe được vài câu, biết được là Lâm Tu Nhiên gọi điện, anh cố gắng dời đi sự chú ý của mình hỏi Tống Văn: "Lâm pháp y nói gì thế?"
"Thi thể đã khám nghiệm xong, là điện giật. Thân thể Chu Sở Quốc có một ít ngoại thương, cơ bản đều như chúng ta đã biết, trùng khớp với khẩu cung của Vương Vũ. Tôi đã nói anh ấy nhanh quay lại."
Tống Văn đơn giản tổng kết một chút, nhìn về phía Lục Tư Ngữ. Gương mặt tuấn tú của anh vẫn còn hơi tái nhợt, cả người như vừa mất máu xong, chỉ có đôi mắt là đỏ bừng, thoạt nhìn như mắt của một chú thỏ nhỏ. Tống Văn lo lắng xác nhận lại với anh: "Anh thật sự không có việc gì đúng không?"
Lục Tư Ngữ không muốn để cậu lo lắng, ừ một tiếng: "Tôi thật sự không sao, chỉ bị một lúc thôi." Thật ra thì bây giờ cũng đã tốt nhiều rồi, có thể nhịn đau để xuống núi.
Tống Văn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cậu còn chưa từng gặp qua Lục Tư Ngữ thế này bao giờ, khi anh nói không thoải mái thiếu chút nữa cậu đã quỳ xuống. Nếu vừa rồi Lục Tư Ngữ co người lại không phải đúng lúc bị điện thoại cắt ngang thì cậu đã nghĩ đến ôm người xuống núi gọi 120 rồi.
Lục Tư Ngữ hoàn toàn không thèm để ý đến tình trạng của mình, nói với cậu: "Lâm pháp y nhanh chóng trở lại thì tốt rồi. Tôi cảm thấy sự kiện đứa nhỏ của Chu Sở Quốc chết đuối kia cần phải điều tra lại một chút."
Tống Văn sửng sốt: "Anh nghi ngờ đứa bé bị mưu sát sao?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Chỉ là nghi ngờ thôi, tôi hoài nghi bên trong còn có ẩn tình gì đó."
Trong thôn xóm, mọi người sinh hoạt cùng nhau hằng ngày, nếu nói không có mâu thuẫn là không có khả năng, nhưng nếu đã là hận đến chết thì hẳn phải có một mâu thuẫn mà không thể nào hoà giải được. Mạng người, tiền bạc, tình cảm, tất cả đều phải điều tra qua.
"Dựa theo phong tục ở đây thì chưa hẳn thi thể sẽ được hoả táng, phỏng chừng cần phải đào quan tài để khám nghiệm tử thi......" Tống Văn nói xong cúi đầu nghĩ nghĩ, hiện tại chứng cứ của án diệt môn gần như đã tìm được không sai biệt lắm, chỉ còn thiếu một bước đột phá nữa thôi. Nói không chừng nguyên nhân đứa nhỏ này tử vong có thể cho bọn họ đầu mối mới.
Thời gian xảy ra hai vụ án quá gần nhau, chuyện đứa nhỏ tử vong có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhóm thôn dân khi nhắc đến chuyện đứa nhỏ cũng ấp úng, trong đó chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Nghĩ đến đây Tống Văn đưa ra quyết định: "Tôi cảm thấy anh nói đúng, bên trong tựa hồ có chút vấn đề cần phải kiểm tra lại một chút. Trương Đại Hải thì không trông cậy được, pháp y của thôn cũng qua loa, đứa nhỏ kia đến tột cùng là chết như thế nào cần phải để lão Lâm trở lại nhìn thử."
Tận mắt thấy, chính tai nghe, chuyện này vẫn là tự mình điều tra lại thì mới có thể nắm chắc.
Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ đã tốt lên nhiều liền bắt đầu xuống núi. Đều nói lên núi thì dễ xuống núi khó khăn, ngọn núi nhỏ này tuy không cao nhưng chỉ có một con đường đất mà mọi người thường đi, lại còn hơi dốc, hơn nữa sau trận mưa đêm qua thì đường đi còn khá trơn.
Tống Văn đi được một đoạn thì gặp phải một đoạn dốc nhỏ, cậu xoay người lại đón Lục Tư Ngữ. Lục Tư Ngữ còn hơi đau, thỉnh thoảng vẫn cảm nhận được cơn co rút trong dạ dày nhưng anh không dám biểu hiện ra, nhẹ nhàng cắn môi, tay véo thắt lưng, bước đi cũng không quá ổn định. Tống Văn thấy thế thì đưa tay ra đỡ anh, nắm lấy bàn tay còn lại của anh.
Tay Lục Tư Ngữ lành lạnh, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài như một viên ngọc tốt, nhìn qua đẹp cực kì. Tay Tống Văn thì rất nóng, đặc biệt là trong lòng bàn tay, nóng như đổ lửa. Lục Tư Ngữ cảm giác như bị bỏng, theo bản năng mà tránh một chút, Tống Văn sợ anh trượt chân té nên càng nắm chặt hơn.
Lục Tư Ngữ không tránh được liền khẩn trương liếm môi một chút, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu bị cậu nắm tay đi xuống núi.
Hai người đàn ông dắt tay nhau, hành vi này có chút ám muội, thế nhưng thấy Tống Văn thẳng thắn như vậy lại khiến cho Lục Tư Ngữ cho rằng bản thân mình đã nghĩ nhiều. Dọc theo đường đi, trên gương mặt anh thoạt nhìn thì không có gì dị thường nhưng chóp tai giấu trong đuôi tóc đã lặng lẽ đỏ hồng.
Đến nơi đỗ xe cảnh sát dưới chân núi Tống Văn mới buông tay Lục Tư Ngữ ra, đi một hồi thì sắc mặt Lục Tư Ngữ đã tốt lên một chút. Tống Văn đi đến chỗ xe, lấy bình nước ra, ép anh uống hết một ly nước ấm mới chịu bỏ qua.
Hai người nghỉ ngơi một lát, Tống Văn nhìn thời gian, sau một hồi gây sức ép như thế thì đã hơn ba giờ chiều, cậu vốn định để Lục Tư Ngữ nghỉ ngơi nhưng anh nhất định phải đi cùng. Hai người cùng nhau đi tìm Trương Đại Hải, dặn dò nhân viên vật chứng đi thu thập dấu chân trên núi, đưa tàn thuốc để bọn họ cho người đem lên thị trấn làm xét nghiệm, sau đó liền hỏi chuyện bé trai bị chết đuối kia.
Trương Đại Hải không rõ vì sao Tống Văn lại hứng thú với chuyện này, đem thời gian cụ thể cùng quá trình nói qua một lần.
Tống Văn hỏi Trương Đại Hải: "Lúc ấy đứa nhỏ là đem đi chôn cất hay hoả táng?"
"Cái này......" Trương Đại Hải xoa tay, có một dự cảm xấu nhưng vẫn ăn ngay nói thật, "Tuy rằng hiện tại luôn kêu gọi hoả táng, nhưng ở thôn chúng tôi...... Vẫn còn coi trọng chuyện chôn cất yên ổn."
Tống Văn nói: "Vậy anh dẫn chúng tôi đến chỗ chôn cất xem thử đi."
Mặt Trương Đại Hải cứng đờ: "Đội trưởng Tống, thi thể đều đã khám nghiệm qua, cậu đây là không tín nhiệm chúng tôi rồi."
Tống Văn nói: "Lão Lâm so với pháp y chỗ các anh thì kinh nghiệm phong phú hơn, chúng tôi chỉ xác minh một chút thôi, nếu chứng thật là các anh đúng thì sẽ niêm phong trở lại nguyên trạng."
Trương Đại Hải nghe ý tứ của Tống Văn muốn điều tra theo hướng này, theo bản năng không muốn làm lớn chuyện: "Ai, đội trưởng Tống, các cậu tìm được vật chứng thì tôi rất cảm kích, nhưng các cậu tới nơi này của chúng tôi thì cũng phải nhập gia tuỳ tục chứ. Mọi người đều nói xuống mồ đã là yên ổn, cũng chính là không thể động vào, thêm nữa đã mai táng mấy tháng rồi, hiện tại đào lên cũng không may mắn. Hơn nữa, động tĩnh này của cậu lớn như thế, sau này tôi biết giải thích thế nào với người dân và lãnh đạo đây......"
Nghe ông một mực từ chối, Tống Văn có hơi tức giận: "Không phải chỉ là khám nghiệm tử thi thôi sao? Hiện tại vụ án cũng đã tra được đến đây, anh rốt cục là sợ không có cách nào giải thích với người nhà hay là sợ phải báo cáo kết quả công tác với lãnh đạo? Nói đi, tôi giúp anh giải quyết."
Lời này là Tống Văn cố ý nói ra, thân thích trực hệ Chu gia đều đã không còn đương nhiên sẽ không có người nhà ngăn cản. Nghi ngờ người chết có điểm bất thường, yêu cầu khám nghiệm tử thi là chuyện hợp pháp, lãnh đạo cũng không ngăn được. Cậu chặn hết lý do mà Trương Đại Hải đưa ra, chờ câu trả lời của ông.
"Cái đó......" Trương Đại Hải biết tính toán của mình đều bị Tống Văn nhìn thấu, nhất thời chần chờ mà cân nhắc, vụ án này đã đủ lớn, mà ông lại phá hư vật chứng, nếu còn có sai lầm gì nữa thì ông thật sự gánh không nổi.
"Căn cứ theo điều 126 Luật Tố tụng Hình sự, các điều tra viên sẽ tiến hành khám nghiệm hoặc điều tra địa điểm, đồ vật, người và tử thi có liên quan đến tội phạm." Ánh mắt Tống Văn sáng rực nhìn chằm chằm Trương Đại Hải mở miệng nói.
Lời nói của Tống Văn mang theo lý lẽ cùng ý tứ không cho kháng cự, Trương Đại Hải đang do dự nghe xong cả người liền run lên, không tự giác mà lui về sau co rụt lại, ông có chút sợ Tống Văn.
Lục Tư Ngữ đứng một bên nghe bọn họ nói chuyện, đôi mi nhẹ nhàng đóng mở, ánh mắt dừng trên người Tống Văn. Anh nhịn không được mà bị Tống Văn hấp dẫn, trên người nam nhân này luôn mang một loại tinh thần hăng hái không lùi bước, vào thời khắc mấu chốt thì luôn tiến lên, tuyệt không nhượng bộ.
Tống Văn nhìn Trương Đại Hải, tiếp tục tạo áp lực: "Cho nên, hiện tại anh có hai lựa chọn. Thứ nhất, giúp chúng tôi đào quan tài, nếu phá được vụ án thì sẽ có một phần công lao của anh. Thứ hai, anh có thể kiên trì với ý kiến của mình, tôi sẽ đem chi tiết tất cả vấn đề báo cáo lên trên, đi theo đúng quy trình, đến lúc đó sẽ theo ý kiến phía trên mà hành động. Hiện tại, mục đích của chúng ta là có thể nhanh chóng phá án, nếu mở quan tài mà có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm."
Sắc mặt Trương Đại Hải càng thêm khó coi, tuy Tống Văn nói rất thong thả nhưng với kết quả của trường hợp thứ hai thì mũ cảnh sát của ông khó mà giữ được. Ông ngăn lại thật ra còn vì một chuyện, nếu thi thể đứa nhỏ kia thật sự có vấn đề, lúc trước ông lại không điều tra ra thì sẽ chịu xử phạt, nhưng theo phân lượng trong lời của Tống Văn thì so sánh hai cái, sau khi mở quan tài kiểm tra thì tội của ông sẽ ít hơn, nói không chừng còn có thể bù đắp được.
Quyết định xong, Trương Đại Hải đổi thành gương mặt tươi cười nói: "Đội trưởng Tống nói gì thế, tôi mời các cậu đến thì sẽ phối hợp công tác của các cậu. Tôi đi gọi điện thoại xin chỉ thị của cấp trên đã."
Hai phút sau, Trương Đại Hải gọi điện xong, trở về nói với Tống Văn: "Lãnh đạo bên này sẽ toàn lực hỗ trợ, xem ra vừa rồi tôi lo lắng đã dư thừa rồi. Nếu đội trưởng Tống đã quyết định thì tôi đến thôn tìm vài người giúp đào quan tài kia lên."
Thi thể được chôn ở sườn núi phía sau thôn, cạnh đó là một nghĩa trang lớn, là một bao đất nhỏ trên đó dựng một tấm gỗ nhỏ không có chữ làm bia mộ nhỏ, vì là mộ mới nên dễ xác định hơn.
Những phần mộ khác sẽ có dấu vết cúng bái cùng đốt vàng mã nhưng chỗ này lại sạch sẽ, trên mộ có vài cọng cỏ, mọc thêm vài bông hoa trắng nhỏ, nhìn qua có chút vắng vẻ lạnh lẽo.
Trương Đại Hải mang theo vài người khoẻ mạnh trong thôn đến, trực tiếp chỉ huy bắt đầu đào lên.
Năm giờ chiều, thời điểm Lâm Tu Nhiên chạy về thôn Văn Đầu, chiếc hộp đựng thi thể đã được mấy người khoẻ mạnh kia đào lên.
Nói là mở quan tài nhưng thật ra cũng không có quan tài để mở, dựa theo tập tục nơi này thì khi người trưởng thành chết mới dùng đến quan tài, mà đứa nhỏ chết thì chỉ dùng một chiếc hộp gỗ để mai táng.
Nơi này mưa nhiều nên chỉ mới qua hai tháng mà cái hộp kia đã đầy mốc meo, gỗ sắp mục ra. Lâm Tu Nhiên mang bao tay, khoác áo bảo hộ nhảy xuống trước xem xét tình huống thi thể.
Hộp gỗ vừa mở ra liền truyền đến một mùi hôi thối, giống như vừa mở ra một vò chao ngâm đã lâu. Toàn thi thể đã biến thành màu đen, thối rữa, cả người đứa nhỏ đều ngâm trong một tầng nước xám ngắt không biết là nước gì, tản ra từng trận tanh tưởi.
Một trận gió nhẹ thổi qua, Trương Đại Hải ngửi được mùi hương kia liền không thể hô hấp, chạy đến ven đường ói ra. Sau khi ông hết hồn chưa bình tĩnh được mà quay trở lại, chợt nhìn thấy bụng của thi thể hơi phập phồng, ông sợ tới tới mức ba hồn sáu phách đều bay đi hết: "Có gì đó chuyển động trong thi thể a!!!"
Những người đào xung quanh nghe xong cũng lui lại vài bước, sợ sẽ có gì đó từ trong quan tài bò ra. Một người cao lớn đứng đầu nói: "Cái đó, các người điều tra đi, nếu cần chúng tôi thì gọi điện sau nhé." Nói xong không đợi Trương Đại Hải gật đầu đều chật vật bỏ chạy, chỉ còn lại Trương Đại Hải, cảnh sát Tiểu Mạnh cùng lão Lý pháp y.
Lâm Tu Nhiên lạnh nhạt ngẩng đầu, trên mặt không một gợn sợ hãi: "Thi thể tôi giải phẫu qua không trên trăm thì cũng mấy chục, đến nay vẫn còn chưa thấy qua quỷ là dài ngắn thế nào."
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đứng một bên tập trung nhìn, sắc mặt bất biến.
Đây là một thi thể một đứa bé trai sáu tuổi, cao khoảng một mét hai, nằm cuộn tròn trong chiếc hộp gỗ. Bởi vì thi thể đã bị ngâm trong nước nên quần áo cũng bị nước trong hộp gỗ làm ướt, hiện giờ trong hộp là một mảnh lộn xộn khó có thể nhận ra.
Qua hơn hai tháng, thi thể đã thối rữa nghiêm trọng nhưng còn lâu mới đến độ chỉ còn xương trắng, thịt trên gương mặt đứa nhỏ cũng đã mục, răng nanh lộ ra nhìn có chút doạ người. Theo ngón tay mang bao tay đang di chuyển của Lâm Tu Nhiên, nước dưới thi thể nổi lên vài bọt nước.
Lâm Tu Nhiên khoác áo pháp y màu xanh lam bình tĩnh giải thích: "Là chất khí do giải phẫu thi thể lúc trước cùng nội tạng hư thối tạo thành."
Vừa rồi chính là khí này lưu lại trên thi thể đem thôn dân doạ đến khiếp đảm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất