Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Chương 67

Trước Sau
Đây là lần thứ hai Đỗ Nhược Hinh tiến vào Cục cảnh sát Nam Thành, cô từ cửa cảnh cục ngựa quen đường cũ dọc đường đi, đã vài ngày từ khi Trương Bồi Tài tử vong, cô ta đã không còn khẩn trương như lần trước. Chờ khi Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ vào phòng thẩm vấn, cô ta liền ngẩng đầu lên hỏi: "Các anh vì sao gọi tôi đến thế? Vụ án có tiến triển sao? Các anh tìm được kẻ tình nghi rồi sao?"

Tống Văn bất động thanh sắc trả lời cô: "Vụ án vẫn còn đang điều tra, hy vọng cô tiếp tục phối hợp với công việc của chúng tôi."

Đỗ Nhược Hinh mở to mắt nhìn hai người Tống Văn và Lục Tư Ngữ, không biết vì sao lần này lại đổi thành hai người cảnh sát trẻ tuổi, đặc biệt có một người trên trán còn có vết thương. Cô ta hiển nhiên có chút nghi hoặc khó hiểu khi bị gọi đến nơi này, hơn nữa bởi vì trong lòng có quỷ nên thời điểm cảnh sát thẩm vấn, cô ta càng hy vọng biết được tiến triển của cảnh sát, lại không biết hành vi thế này sẽ có chút không bình thường.

Tống Văn đi thẳng vào vấn đề: "Đầu tiên tôi muốn hỏi một chút, trước khi Trương Bồi Tài bị sát hại, cô có gặp qua anh ta ở khách sạn Wharton hay không?"

Cảnh sát đã hỏi như vậy hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến, cô ta mím môi trầm mặc một lát mới nói: "Tôi nhớ ra rồi, hình như tôi có thấy qua Trương Bồi Tài."

Tống Văn chỉ điểm: "Tình huống hiện tại không khớp với ghi chép lần trước của cô, cho nên cô thừa nhận lần trước cô đã nói dối sao?"

"Việc chúng tôi gặp mặt không có liên quan gì đến vụ án." Đỗ Nhược Hinh kiên trì nâng mắt nhìn Tống Văn, "Lần trước lúc các anh hỏi tôi đã nhớ nhầm."

"Chuyện lớn như vậy, cô lại nhớ lầm......" Tống Văn lắc lắc đầu, hỏi ra vấn đề càng đi vào trọng điểm, "Điện thoại cùng máy tính của Trương Bồi Tài vẫn chưa tìm được. Tôi muốn hỏi muốn chút, cô có biết hai thứ này đang ở đâu không?"

"Tôi, tôi không biết." Đỗ Nhược Hinh nói chuyện, ánh mắt liếc về bên cạnh, đây rõ ràng là biểu tình đã nói dối, "Mấy thứ đó có lẽ đã bị hung thủ lấy đi."

Tống Văn tiếp tục hỏi: "Cô cho rằng email Trương Bồi Tài để lại có đúng giờ công khai hay không?"

"Tôi...... Không rõ lắm." Đỗ Nhược Hinh cúi đầu nói.

"Cảnh sát hiện đang tìm kiếm các tài khoản điện tử khác nhau của Trương Bồi Tài, bao gồm cả những tài khoản được đăng ký bằng điện thoại di động của anh ta hoặc những tài khoản đăng nhập bằng IP thường được anh ta sử dụng. Nếu cô có tin tức gì mới, hy vọng có thể cung cấp cho chúng tôi." Tống Văn lại nói thêm, "Hiện tại thi thể anh ta đã phát hiện được một khoảng thời gian rồi, nếu có lưu lại gì thì chính là mấy ngày nay sẽ công bố. Cảnh sát chúng tôi cũng rất hiếu kì đến tột cùng thì là nội dung gì."

Thanh âm Đỗ Nhược Hinh ngày càng thấp, ánh mắt mơ hồ: "Anh ta...... Cũng không tiết lộ thông tin gì với tôi."

Tống Văn vừa nói vừa chú ý vẻ mặt của Đỗ Nhược Hinh, mỗi lần nhắc đến thời gian của email thì cô ta sẽ không tự giác mà căng thẳng.

Tống Văn tiếp tục nói: "Điều đáng tiếc chính là lãnh đạo sợ rằng sẽ gây hoang mang nên dặn dò chúng tôi nhất định phải chặn nội dung đó lại. Nhưng chúng tôi chỉ có thể cố gắng đến đây, có đôi khi nghĩ rằng cứ dứt khoát chờ nó công khai ra xem rốt cục là nội dung gì."

Cơ thể Đỗ Nhược Hinh run lên một chút.

Tống Văn dừng một hồi rồi tiếp tục nói: "Chỉ có điều chúng tôi cũng không phải không có thu hoạch gì, có một hòm thư anh ta không thường dùng, sau khi anh ta chết thì từng có vài lần xảy ra khác thường."

"Hòm...... Hòm thư nào?" Đỗ Nhược Hinh vừa nói vừa dùng hai tay ôm cánh tay, tựa như lạnh đến rùng mình thế nhưng trên trán cô ta mồ hôi lại tuôn ra không ngừng.

Tống Văn nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vẫn còn đang kiểm chứng, nói không chừng có lẽ người sử dụng nó đã mắc sai lầm gì đó."



Đỗ Nhược Hinh liếm môi, sợ hãi trong mắt cô ta đã không thể che dấu được nữa.

Lục Tư Ngữ liếc mắt sang Tống Văn, lời vừa rồi của Tống Văn dùng để thử Đỗ Nhược Hinh, như là một con mèo dùng móng vuốt chơi đùa chộp lấy con chuột.

Nói đến đây, sợ hãi trong mắt Đỗ Nhược Hinh ngày càng sâu, run giọng nói: "Tôi không rõ chuyện anh nói lắm. Tôi không quan tâm những thứ đó, tôi chỉ hy vọng các anh có thể nhanh chóng tìm được hung thủ đã sát hại chồng tôi. Tôi không biết hòm thư kia, cũng không biết bí mật đó là gì." Sắc mặt cô ta tái nhợt như một người sắp chết đuối, cố gắng hít một hơi.

"Có lẽ sẽ không lâu nữa." Tống Văn chuyển đề tài, "Chúng tôi còn tra được một số tình huống liên quan, muốn cô xác minh. Trước khi chết Trương Bồi Tài từng rất thân mật với một người phụ nữ tên Bạch Lạc Nhuế, cô biết chuyện này không?"

Đỗ Nhược Hinh lắc đầu, cảm giác bản thân đang từng bước thụt lùi, bị ép đến góc chết: "Tôi...... Không rõ chuyện này lắm, chúng tôi vốn đã muốn ly hôn, anh ta qua lại với ai thì cũng là tự do của anh ta."

"Cô và Bạch Lạc Nhuế đã sớm quen biết đúng không?" Tống Văn nghiêng đầu hỏi Đỗ Nhược Hinh, "Nghe được người chồng đã qua đời của mình có thể quen biết người mà bản thân từng quen biết ngày xưa, cô không thấy sợ hãi sao?"

Nghe được những lời này, thân thể Đỗ Nhược Hinh lung lay như sắp ngã, cơ hồ không thể kiên trì nữa, nghĩ đến lúc trước thấy được tin tức cảnh sát tiếp cận Viện dưỡng lão Vu Sơn cô ta càng hoảng loạn hơn.

"Chúng tôi...... Ngày xưa từng có quen biết, hiện tại thì không quen. Nếu không phải anh nói thì tôi cũng quên mất cái tên này." Nói xong câu đó, Đỗ Nhược Hinh tự cảm thấy lời nói dối của mình hẳn đã bị người đàn ông đối diện nhìn thấu, tựa hồ câu hỏi tiếp theo hai cảnh sát kia sẽ hỏi đến: Cô có phải là hung thủ sát hại Trương Bồi Tài không? Cô đã hợp tác với người khác để giết chồng mình đúng không...... Loại cảm giác này bức cô ta không thể thoải mái hô hấp, nhịp tim tăng nhanh. Đỗ Nhược Hinh cố gắng nở nụ cười, chỉ là nụ cười kia lại vô cùng khó coi.

"Không quen sao?" Tống Văn đưa ra ảnh chụp trong túi vật chứng, "Đây hẳn là ảnh chụp chung của cô và Bạch Lạc Nhuế đi." Cậu nói chuyện lại nhìn tấm ảnh, "Thoạt nhìn khi đó cô hẳn là tám tuổi nhỉ? Khoảng thời gian cô ngây người ở Viện dưỡng lão Vu Sơn là gần hai năm? Cho nên đồng bọn thuở nhỏ của mình mà cô cũng không nhớ sao?"

Đỗ Nhược Hinh cúi đầu nhìn, đó là một tấm ảnh chụp chung, trên đó có Bạch Lạc Nhuế, còn có Nguỵ Hồng...... Cô ta đẩy tấm ảnh ra xa một chút, dường như không muốn nhìn thêm nữa, "Rất nhiều thứ không thể nhớ rõ, như anh còn có thể nhớ được tên của bạn thời tiểu học sao?"

"Lúc ấy vì sao cô lại đến ở trong viện dưỡng lão kia thế?" Tống Văn vờ như lơ đãng mà hỏi.

"Khi đó ba mẹ tôi...... Hai người rất bận...... Không ai trông coi nên tôi chỉ có thể đi theo người lớn trong nhà đến đó." Đỗ Nhược Hinh ngập ngừng nói.

"Bởi vì bận nên vứt đứa nhỏ đến viện dưỡng lão sao, thật sự rất có trách nhiệm nhỉ." Tống Văn nói chuyện, tiếp tục hỏi cô ta, "Thế cô có quen biết bác sĩ Hạ, Hạ Vị Tri không?"

"Chúng tôi có lẽ đã gặp qua vài lần ở viện dưỡng lão, nhưng mà dù sao tôi cũng còn nhỏ, không xuất hiện cùng bà ấy. Sau khi Viện dưỡng lão Vu Sơn đóng cửa thì tôi liền về nhà." Đỗ Nhược Hinh bị ép buộc hồi tưởng chuyện quá khứ mà mình không hề muốn nhớ lại, cô ta để hai tay dưới bàn, cố gắng che dấu bối rồi.

"Chuyện mà bác sĩ Hạ làm lúc đó, cô có biết không?" Tống Văn nhìn Đỗ Nhược Hinh, "Về chuyện các cụ già qua đời."

Cảnh sát quả nhiên đã tra được chuyện đã kết thúc năm đó?!

"Tôi cái gì cũng không biết......" Tim Đỗ Nhược Hinh như chợt ngừng đập, sau đó lại cảm thấy nói vậy thì không quá ổn thoả, bèn bổ sung thêm, "Khi đó tôi còn quá nhỏ, sau khi trưởng thành từ trên tin tức tôi mới biết được cuối cùng nơi đó đã xảy ra chuyện gì."

Ngay lúc cô ta đang vô cùng hoảng loạn, Đỗ Nhược Hinh thấy vị cảnh sát nhỏ trắng nõn ngồi bên cạnh bỗng nhiên kéo nhẹ góc áo vị cảnh sát chủ thẩm, nhẹ giọng nói, "Tống đội, thời gian cũng gần đến rồi, bên vật chứng còn muốn chúng ta đến họp."



Những lời này giống như một ân xá đem Đỗ Nhược Hinh cứu ra ngoài.

Sau đó cảnh sát còn nói thêm một số thứ gì đó nhưng Đỗ Nhược Hinh một chữ cũng không nghe lọt. Thời điểm bước ra khỏi cảnh cục, cả người cô ta đều trống rỗng.

Trên trán Đỗ Nhược Hinh toàn là mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn. Mặt trời chiếu xuống đất đến trắng loá, nhìn xuống một hồi như vậy, cô ta cảm giác bản thân sắp ngất đi, đến khi phản ứng lại thì cô ta đã ngồi trong xe.

Lần đầu cô ta vào cảnh cục là có chuẩn bị mà đến, dùng lạnh lùng che dấu sự hoảng hốt sợ hãi của bản thân, lúc này đây Đỗ Nhược Hinh có cảm giác ngực mình như bị người dùng dao đâm vào mấy nhát.

Đỗ Nhược Hinh so với ngày Trương Bồi Tài tử vong càng hoảng loạn hơn. Cái cảm giác này giống như đã đến tận thế, bước vào đường cùng.

Ghế xe bị mặt trời chiếu đến nóng hổi, Đỗ Nhược Hinh mở điều hoà, lại lấy ra thuốc điện tử nhét vào miệng, cố dùng hết sức toàn thân hút mấy hơi, lúc này mới lấy về được một ít ý thức.

Đỗ Nhược Hinh run rẩy mở điện thoại, bấm một dãy số gọi cho Bạch Lạc Nhuế.

Giống như cả một thế kỷ trôi qua điện thoại mới có người bắt máy, bên kia truyền đến âm thanh của Bạch Lạc Nhuế, giọng cô ta lạnh lùng bình tĩnh, mang theo một tia không vui: "Không phải tôi đã nói gần đây không cần liên lạc với tôi sao?"

Đỗ Nhược Hinh run giọng nói: "Bọn họ có thể đã phát hiện......"

"Ai?"

"Cảnh sát. Hôm nay tôi lại bị gọi vào Cục cảnh sát."

"Phát hiện chuyện gì?"

Đỗ Nhược Hinh sắp xếp lại suy nghĩ: "Cảnh sát đã phát hiện chúng ta có quen biết, bọn họ có thể đang nghi ngờ chúng ta."

Bạch Lạc Nhuế ở bên kia cười một tiếng: "Bọn họ không bắt cô, cũng không giữ cô lại, còn cho cô gọi điện thoại cho tôi?"

Đỗ Nhược Hinh bị hỏi đến mờ mịt, đúng vậy, hai cảnh sát kia dường như điều tra ra được rất nhiều chuyện nhưng không hề hỏi đến trọng điểm, cũng không chất vấn xem cô có phải là hung thủ hay không, càng không giữ cô lại. Bọn họ chỉ là nhắc nhở cô có thể có một email chứa tin tức bí mật sẽ được công khai, vậy thì bọn họ gọi cô đến để làm gì? Chẳng lẽ chỉ để xác minh thông tin, xác nhận cô cái gì cũng không biết liền thả cô ra sao? Không...... Còn có...... Bọn họ còn hỏi một ít gì đó......

Bạch Lạc Nhuế tiếp tục trấn an cô ta: "Yên tâm, bọn họ không có chứng cứ. Không có chứng cứ thì cảnh sát cũng không làm gì được."

Trấn an của Bạch Lạc Nhuế cũng không phát huy tác dụng, tim Đỗ Nhược Hinh vẫn thịch thịch đập nhanh liên tục, không khí do điều hoà phát ra lạnh dần, lỗ thông hơi hướng thẳng về phía cô ta, Đỗ Nhược Hinh bị lạnh đến run lên, cô ta bỗng nhiên nghĩ đến gì đó: "Bọn họ có thể đã biết...... Biết chuyện năm đó ở viện dưỡng lão......" Cô ta cảm giác bản thân đang sụp đổ, cắn chặt răng nói, "Tôi muốn gặp chị!"

Đỗ Nhược Hinh vừa nói chuyện điện thoại vừa cắn tay, đầu móng tay đã gãy cũng không phát hiện, cô ta véo mi tâm, mạnh mẽ cắn từng cái, dường như hận không thể ăn luôn cả ngón tay. Cô phải đi gặp Bạch Lạc Nhuế, chuyện đã phát triển vượt quá dự tính của bọn họ, bọn họ cần phải lập ra kế hoạch mới để ứng phó.

Bạch Lạc Nhuế trầm mặc một lát, dường như đang cân nhắc xem có nê gặp mặt lúc này hay không, hiện tại cô cần phải làm cho Đỗ Nhược Hinh bình tĩnh lại, cô gái này đang rất không bình tĩnh, nếu cô ta khai ra thì sẽ liên luỵ đến an nguy của bọn họ. Trong điện thoại im lặng vài giây, sau đó thì âm thanh của Bạch Lạc Nhuế truyền đến: "Được rồi, ở chỗ cũ. Cô cẩn thận một chút, đừng để bị người khác theo dõi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau