Hồ Sơ Vụ Án Bí Ẩn

Chương 16: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 16

Trước Sau
“Đúng, Thầy Vạn, là Đĩa Tiên. Đĩa Tiên muốn giết chúng em!” Lý Vân lo lắng nói, các cơ trên mặt cô ấy không ngừng run rẩy: “Tay Tú Tú và Văn Văn bị Đĩa Tiên cắn, em, em muốn cứu các bạn ấy nên đã dùng dao nhỏ cắt đứt đầu ngón tay của Tú Tú và Văn Văn… Hì hì, Đĩa Tiên kia đã bị em đập vỡ, nó không thể giết bọn em nữa." Lý Vân cười hì hì. Cô ấy cúi đầu nhìn hai tay của mình mà cười, Vạn Diêm Vương chỉ cảm thấy ớn lạnh không ngừng trào sau lưng.

Khi đó thầy ấy cũng thật sự không nghĩ tới, đó thế mà là lần cuối cùng nhìn thấy bốn cô gái này.

“Đêm đó tôi thông báo cho cha mẹ bốn người đưa họ về. Nhưng từ hôm đó trở đi họ không đến lớp nữa. Thẳng đến một tháng sau tôi mới biết tin họ chết." Vạn Diêm Vương thở dài một hơi, lưng rũ xuống, nhìn tôi và Tuyết Doanh.

"Họ chết như thế nào?" Tôi bình tĩnh hỏi.

“Nghe nói là vì Lý Vân. Đầu tiên cô ta bóp chết Từ Hứa, sau đó lẻn vào bệnh viện, bỏ phốt pho trắng trộm được từ phòng thí nghiệm hóa học vào trong dịch dinh dưỡng của Trương Tú và Vương Văn, đầu độc chết hai người bọn họ. Nhưng không biết vì sao, không lâu sau, cô ta cũng nhảy lầu tự sát." Vạn Diêm Vương thương tiếc nói: "Cho đến bây giờ tôi cũng nghĩ không ra, vì sao người ngoan ngoãn như Lý Vân sẽ làm như vậy. Mặc dù biết có hơi phi khoa học, nhưng mà có một đoạn thời gian tôi thật sự cho rằng cô ấy là bị Đĩa Tiên nhập!"

Tôi và Tuyết Doanh không khỏi rùng mình một cái.

Vạn Diêm Vương bi ai nhìn hai chúng tôi, lắc đầu: "Đây là tất cả những gì tôi biết. Các em cũng chơi Đĩa Tiên. Gần đây có... Khụ, có xảy ra chuyện gì kỳ quái không?"

“Xin lỗi, thầy Vạn.” Vẻ mặt tôi tràn đầy sự hối lỗi ngẩng đầu lên nói:"Kỳ thật chuyện chơi Đĩa Tiên chúng em nói, đều là lừa thầy!”

“Đồ quỷ ranh!” Vạn Diêm Vương lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên như bị cắn vào mông: "Thằng nhóc này tự nhiên không có việc gì lại đi trêu tôi vậy hả! Tôi nhất định phải nói với hiệu trưởng, ghi lỗi nặng cho em.”

“Hì hì, thầy sẽ không làm vậy đâu. Thầy Vạn, cảm ơn câu chuyện của thầy.” Tôi lè lưỡi với thầy ấy, kéo Tuyết Doanh nhanh chóng rời khỏi văn phòng.

“Chuyện này cậu thấy thế nào?” Trở lại lớp học, tôi khẩn cấp thảo luận cùng Tuyết Doanh.

"Tôi không biết nên nói như thế nào, chỉ cảm thấy rất sợ... Tiểu Dạ, chúng ta thật sự sẽ không chết giống như các cô ấy chứ?" Tuyết Doanh lo sợ hoảng hốt mà nói.



"Đồ ngốc, tôi cảm thấy cái chết của 4 người kia rất kỳ quặc, chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài." Tôi lấy tay chống đầu, chán nản suy nghĩ: "Nếu như nói Lý Vân điên rồi, cho nên mới giết chết ba người bạn tốt của cô ấy thì lại càng vô lý. Một người điên rồi không thể giết người một cách bình tĩnh như vậy."

"Nhưng mà, tôi, tôi cảm thấy e là tôi biết động cơ giết người của Lý Vân..." Tuyết Doanh cúi đầu, muốn nói lại thôi.

“Cậu biết động cơ giết người của Lý Vân?" Tôi hết sức kinh ngạc hỏi cô ấy.

Nhưng Tuyết Doanh lại không trả lời, chỉ chắp tay sau lưng, cười ngọt ngào với tôi: "Cái này, sau này tôi sẽ nói cho cậu biết." Dứt lời, cô ấy tràn đầy sức sống chạy đi.

Thế nhưng lúc ấy chúng tôi đều không ngờ tới, chính bởi vì sự im lặng nhất thời đó của cô ấy mà gây nên chuỗi bi kịch liên tiếp không cách nào vãn hồi.

Vạn sự thay đổi, trong cõi u minh luôn có một bàn tay vô hình thúc đẩy mọi chuyện. Cho dù tôi biết, có lẽ cũng không cách nào phá giải được.

Trước kia có vị danh nhân đã từng nói, trên thế gian này không có câu đó nào mà không thể giải được, điều đó phụ thuộc vào cách bạn phá giải nó thế nào mà thôi. Biết đâu, chỉ cần bạn đưa tay ra là có thể chạm tới đáp án.

Trước đây câu nói này từng là châm ngôn sống của tôi, nhưng kể từ khi tôi cùng Tuyết Doanh, Trương Văn, Cẩu Hùng, Áp Tử năm người cùng nhau chơi Đĩa Tiên xong, tôi bắt đầu nghi ngờ câu nói này có đáng tin hay không.

Những sự việc quỷ dị không thể hiểu nổi đang xảy ra càng ngày càng nhiều ngay cạnh chúng tôi. Áp Tử mất tích, mà ở cái đình cổ gần đó, đã nhiều năm không có tiếng khóc trẻ sơ sinh trong đêm, dạo gần đây mỗi đêm đều có âm thanh thê lương vang lên, cứ quanh quẩn vang vọng ở hành lang ký túc xá và cả trong phòng, làm cho lòng ai cũng hoang mang, thậm chí có người đã chịu không nổi muốn chuyển ra khỏi ký túc xá.

Mỗi khi nửa đêm nghe tiếng khóc trẻ con nỉ non, tất nhiên tôi cũng cảm thấy sợ hãi. Nhưng mà sợ thì sợ, việc nên làm thì vẫn phải làm thôi.

11 giờ đêm, tôi cẩn thận đi qua phòng quản lý của ký túc xá, âm thầm chạy ra khỏi tòa nhà ký túc xá. Tuyết Doanh đã sớm đứng ở ngã rẽ đợi tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau