Chương 29: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 29
Tôi có lòng hiếu kỳ vô cùng mãnh liệt, đó là ấn tượng đầu tiên của mọi người xung quanh về tôi.
Đương nhiên, tôi cũng bị lòng hiếu kỳ này hại suýt chết mấy lần. Nhưng không ngờ mạng của tôi cứng như thế,có thể sống đến tận bây giờ.
10 giờ đêm, tôi vất vả mãi mới chuồn ra ngoài được dưới mí mắt của nhân viên quản lý. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá liền đụng phải Tuyết Doanh, cô ấy dựa lưng vào lan can giống như đang chờ ai đó.
“Đang đợi tôi hả?” Tôi lặng lẽ vòng ra sau lưng cô ấy, đột ngột kêu lên một tiếng.
“Hì hì, cậu không dọa được tôi đâu.” Cô ấy cười quay đầu lại nhìn tôi: “Tôi đã sớm nhìn thấy cậu rồi.”
“Thế tôi lại làm thằng ngốc một lần.” Tôi nói với vẻ cam chịu.
Cô ấy lắc đầu nói: “Tôi sợ đến phòng học một mình, cùng đi thôi.”
Tôi ừ một tiếng rồi cùng cô ấy đi về phía trước theo con đường cũ.
Con đường đêm nay dường như không giống với thường ngày, nhìn kỹ thì thấy hai bên treo đầy đèn neon.
“Thật không biết bên trên vị nào lại muốn xuống kiểm tra mà trường học dụng tâm nhiều như vậy, không tiếc bỏ ra chi phí trang hoàng lộng lẫy.” Tôi thở dài.
“Đúng vậy.” Tuyết Doanh nhíu mày: “Cứ cách một thời gian lại phải trang trí mới hết như thế để ứng phó với kiểm tra. Hết trường học tiên tiến toàn quốc đến trường kiểu mẫu vệ sinh quốc gia gì đó...... Hàng năm trường tốn không ít tiền cho việc này.”
Tôi khịt mũi nói: “Còn không phải lông dê xuất hiện trên người dê à, hàng năm nhà nước cấp ngân sách cho trường ít như vậy, nhưng lại phải ứng phó bên trên, lại muốn phấn đấu cho sự phát triển của bản thân thì tiền ở đâu ra? Còn không phải bóc lột chúng ta à.”
“Ừm…” Cô ấy trầm ngâm suy tư, đột nhiên phì cười.
“Sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Tuyết Doanh thế mà nói: “Bạn học Dạ Bất Ngữ hôm nay thật sự rất thân thiết.”
“Chẳng lẽ bình thường trông tôi giống như hung thần ác sát hả?” Tôi cũng bật cười.
“À, không. Tiểu Dạ bình thường luôn tỏ ra xa cách và kiêu ngạo, làm cho người ta thấy rất khó gần.”
Tôi khó gần! Trời ạ, từ đó tới giờ tôi đều cho rằng bọn họ mới là người khó tiếp cận, sao bây giờ lại biến thành tôi rồi? Hầy, quá nực cười! Nụ cười của tôi biến thành nụ cười gượng gạo, tôi không nói gì, quay đầu ngắm nhìn ánh đèn đủ màu khắp con đường.
Tóm lại, mấy thứ này cũng là từ trên người chúng tôi mà ra, không ngắm cũng uổng.
“Tiểu Dạ, cậu xem này! Đèn càng ngày càng sáng, thật xinh đẹp!” Tuyết Doanh vừa đi vừa ngạc nhiên nói với tôi.
Ơ, nhưng sao tôi lại cảm thấy đèn đang tối dần nhỉ?
Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, cô ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Trước đây tôi thường tưởng tượng về cuộc sống sau này. Ừm... Chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ nhưng cũng an nhàn bình thường. Có một người chồng yêu thương mình, một gia đình nhỏ nhưng ấm áp, thoải mái, một đàn con đáng yêu.”
“Hì, Tiểu Dạ thích con trai hay con gái? Quên đi, con trai hay con gái đều muốn. Khi chúng chơi ở bên ngoài thì tôi vào trong nhà nấu ăn. Đợi đến khi chồng trở về, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét gọi bọn nhỏ “Này, mấy nhóc con, rửa sạch tay rồi vào ăn cơm”A ha, thật lãng mạn biết bao!”
Trời! Cô ấy chỉ mới 15 tuổi thôi, con gái bây giờ trưởng thành sớm quá!
Có điều, vì sao cô ấy lại kéo người không liên là tôi vào trong giấc mộng của cô ấy vậy?
Đèn ở xung quanh càng tối hơn, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tuyết Doanh bên cạnh lại kêu lên: “Lại càng sáng hơn rồi, ha, dưới chân đều hằn ra ánh vàng rực rỡ, lẽ nào là một loại phấn huỳnh quang? Lần này nhà trường đúng thật là không tiếc mà hạ vốn gốc. y da, sáng quá, tôi không mở mắt ra được.” Cô ấy càng siết chặt tôi hơn.
Nhưng ở trong mắt tôi, lại là ánh đèn lóe lên, sau đó liền chìm vào bóng tối vô biên.
Chẳng lẽ lại gặp ma quỷ?
Không đợi ánh mắt thích ứng trong bóng tối, tôi theo bản năng kéo tay Tuyết Doanh chạy như điên. May mà tòa nhà dạy học không xa lắm, rất nhanh tôi liền thấy được ánh đèn nơi đó.
“Làm sao vậy?” Tuyết Doanh thở hồng hộc hỏi.
Tôi không muốn làm cô ấy hoảng sợ nên đương nhiên không nhắc tới chuyện vừa rồi.
Cửa phòng học đang mở, xem ra hai tên nhóc kia đã đến.
Chúng tôi đi vào, thấy Cẩu Hùng ngồi một mình đưa lưng về phía cửa ở giữa phòng học. Có hai cái bàn được xếp trước mặt cậu ta, trên bàn đang bày một cây nến đang đốt, đồ án bát quái và một cái đĩa. Cũng giống như cái lần chúng tôi mời Đĩa Tiên cách đây không lâu, chỉ là bầu không khí càng âm trầm đáng sợ.
Đương nhiên, tôi cũng bị lòng hiếu kỳ này hại suýt chết mấy lần. Nhưng không ngờ mạng của tôi cứng như thế,có thể sống đến tận bây giờ.
10 giờ đêm, tôi vất vả mãi mới chuồn ra ngoài được dưới mí mắt của nhân viên quản lý. Nhưng không ngờ vừa ra khỏi ký túc xá liền đụng phải Tuyết Doanh, cô ấy dựa lưng vào lan can giống như đang chờ ai đó.
“Đang đợi tôi hả?” Tôi lặng lẽ vòng ra sau lưng cô ấy, đột ngột kêu lên một tiếng.
“Hì hì, cậu không dọa được tôi đâu.” Cô ấy cười quay đầu lại nhìn tôi: “Tôi đã sớm nhìn thấy cậu rồi.”
“Thế tôi lại làm thằng ngốc một lần.” Tôi nói với vẻ cam chịu.
Cô ấy lắc đầu nói: “Tôi sợ đến phòng học một mình, cùng đi thôi.”
Tôi ừ một tiếng rồi cùng cô ấy đi về phía trước theo con đường cũ.
Con đường đêm nay dường như không giống với thường ngày, nhìn kỹ thì thấy hai bên treo đầy đèn neon.
“Thật không biết bên trên vị nào lại muốn xuống kiểm tra mà trường học dụng tâm nhiều như vậy, không tiếc bỏ ra chi phí trang hoàng lộng lẫy.” Tôi thở dài.
“Đúng vậy.” Tuyết Doanh nhíu mày: “Cứ cách một thời gian lại phải trang trí mới hết như thế để ứng phó với kiểm tra. Hết trường học tiên tiến toàn quốc đến trường kiểu mẫu vệ sinh quốc gia gì đó...... Hàng năm trường tốn không ít tiền cho việc này.”
Tôi khịt mũi nói: “Còn không phải lông dê xuất hiện trên người dê à, hàng năm nhà nước cấp ngân sách cho trường ít như vậy, nhưng lại phải ứng phó bên trên, lại muốn phấn đấu cho sự phát triển của bản thân thì tiền ở đâu ra? Còn không phải bóc lột chúng ta à.”
“Ừm…” Cô ấy trầm ngâm suy tư, đột nhiên phì cười.
“Sao vậy?” Tôi tò mò hỏi.
Tuyết Doanh thế mà nói: “Bạn học Dạ Bất Ngữ hôm nay thật sự rất thân thiết.”
“Chẳng lẽ bình thường trông tôi giống như hung thần ác sát hả?” Tôi cũng bật cười.
“À, không. Tiểu Dạ bình thường luôn tỏ ra xa cách và kiêu ngạo, làm cho người ta thấy rất khó gần.”
Tôi khó gần! Trời ạ, từ đó tới giờ tôi đều cho rằng bọn họ mới là người khó tiếp cận, sao bây giờ lại biến thành tôi rồi? Hầy, quá nực cười! Nụ cười của tôi biến thành nụ cười gượng gạo, tôi không nói gì, quay đầu ngắm nhìn ánh đèn đủ màu khắp con đường.
Tóm lại, mấy thứ này cũng là từ trên người chúng tôi mà ra, không ngắm cũng uổng.
“Tiểu Dạ, cậu xem này! Đèn càng ngày càng sáng, thật xinh đẹp!” Tuyết Doanh vừa đi vừa ngạc nhiên nói với tôi.
Ơ, nhưng sao tôi lại cảm thấy đèn đang tối dần nhỉ?
Đang lúc trầm ngâm suy nghĩ, cô ấy đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi, đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Trước đây tôi thường tưởng tượng về cuộc sống sau này. Ừm... Chắc chắn sẽ muôn màu muôn vẻ nhưng cũng an nhàn bình thường. Có một người chồng yêu thương mình, một gia đình nhỏ nhưng ấm áp, thoải mái, một đàn con đáng yêu.”
“Hì, Tiểu Dạ thích con trai hay con gái? Quên đi, con trai hay con gái đều muốn. Khi chúng chơi ở bên ngoài thì tôi vào trong nhà nấu ăn. Đợi đến khi chồng trở về, lại thò đầu ra ngoài cửa sổ và hét gọi bọn nhỏ “Này, mấy nhóc con, rửa sạch tay rồi vào ăn cơm”A ha, thật lãng mạn biết bao!”
Trời! Cô ấy chỉ mới 15 tuổi thôi, con gái bây giờ trưởng thành sớm quá!
Có điều, vì sao cô ấy lại kéo người không liên là tôi vào trong giấc mộng của cô ấy vậy?
Đèn ở xung quanh càng tối hơn, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tuyết Doanh bên cạnh lại kêu lên: “Lại càng sáng hơn rồi, ha, dưới chân đều hằn ra ánh vàng rực rỡ, lẽ nào là một loại phấn huỳnh quang? Lần này nhà trường đúng thật là không tiếc mà hạ vốn gốc. y da, sáng quá, tôi không mở mắt ra được.” Cô ấy càng siết chặt tôi hơn.
Nhưng ở trong mắt tôi, lại là ánh đèn lóe lên, sau đó liền chìm vào bóng tối vô biên.
Chẳng lẽ lại gặp ma quỷ?
Không đợi ánh mắt thích ứng trong bóng tối, tôi theo bản năng kéo tay Tuyết Doanh chạy như điên. May mà tòa nhà dạy học không xa lắm, rất nhanh tôi liền thấy được ánh đèn nơi đó.
“Làm sao vậy?” Tuyết Doanh thở hồng hộc hỏi.
Tôi không muốn làm cô ấy hoảng sợ nên đương nhiên không nhắc tới chuyện vừa rồi.
Cửa phòng học đang mở, xem ra hai tên nhóc kia đã đến.
Chúng tôi đi vào, thấy Cẩu Hùng ngồi một mình đưa lưng về phía cửa ở giữa phòng học. Có hai cái bàn được xếp trước mặt cậu ta, trên bàn đang bày một cây nến đang đốt, đồ án bát quái và một cái đĩa. Cũng giống như cái lần chúng tôi mời Đĩa Tiên cách đây không lâu, chỉ là bầu không khí càng âm trầm đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất