Chương 42: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 42
Ngày hôm sau, sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi quyết định đến đồn cảnh sát và khai ra nơi Áp Tử chết. Trường học lại được một phen náo loạn.
Người của sở cảnh sát đã mở hầm trú ẩn và tìm thấy hai thi thể nam giới ở khu vực bên dưới công trường.
Một trong số đó thật sự là Áp Tử, cơ thể cậu ta trương phình vì bị ngâm trong nước thải thời gian dài. Bác sĩ pháp y giám định ra cậu ta chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, mà thời gian chết là… Hai giờ trước cuộc hẹn với đám học sinh lớp 7 đó!
Vậy thì, đêm đó ai đã ở cùng mấy thằng quỷ nhỏ? Chẳng lẽ thật sự có ma hả?
Mà thi thể thứ hai càng khiến câu chuyện trở nên khó hiểu hơn.
Rõ ràng anh ta đã bị ném trong hầm trú ẩn rất nhiều năm, cơ thể bị nước thải ăn mòn chỉ còn lại xương và tóc. Pháp y cũng khó có thể xác định bộ dạng khi còn sống của anh ta. May mắn là tìm được thẻ học sinh trên thi thể nên đã xác định được thân phận của anh ta… Chính là người trong truyền thuyết của trường, Vương Cường, nam sinh lớp 11 đột ngột mất tích vào 5 năm trước sau khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ở gần đình cổ.
Chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi, đã có mấy người chết liên tiếp, thậm chí hiệu trưởng đương nhiệm còn mất đi đứa con yêu quý của ông ấy. Nhà trường tất nhiên không muốn loại chuyện như thế này truyền ra ngoài, vì vậy tiền bắt đầu phát huy tác dụng.
Đổi lại, học sinh của trường khá thê thảm. Không chỉ giá của mọi thứ trong trường tăng lên chóng mặt mà còn liên tục bị yêu cầu đóng rất nhiều khoản phí không đâu vào đâu.
Haiz, sau ngày hôm đó, tôi bỗng thấy mệt mỏi quá độ nên đã dứt khoát xin nghỉ mấy ngày để về nhà.
Nhà tôi cách trường không xa, ở thị trấn lân cận, ngồi xe hơi hơn nửa tiếng là đến. Chắc chắn cha tôi đã nghe về những vụ án xảy ra hàng loạt ở trường, nhưng kỳ lạ là cha không hỏi tôi nhiều.
“Haiz, ở nhà vẫn là tốt nhất…” Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đài phun nước giữa vườn hoa trên sân thượng không ngừng phun cột nước trắng xóa hòa lẫn trong màn mưa lớn, cảm thán.
Dù đã trải qua mấy ngày gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng trong lòng tôi vẫn không thấy thoải mái. Và còn một chuyện nữa… Rốt cuộc ai sẽ chết? Tuyết Doanh, hay là tôi?
Đứng mỏi chân, tôi bật TV lên và chuyển sang đài truyền hình địa phương.
Bản tin buổi trưa vừa bắt đầu không lâu, tôi chán chường xem tin tức, dường như sáng sớm hôm qua lại có người nhảy lầu tự sát.
“Thật là, sao con người bây giờ luôn buồn tẻ như vậy… Rốt cuộc họ coi tính mạng của bản thân là cái gì?” Tôi tự lẩm bẩm, không nhịn được tăng âm lượng, muốn nghe xem lần này người ngu ngốc là ai. Hình ảnh người tự sát chầm chậm hiện ra trên màn hình, nhưng chưa đợi tôi nhìn rõ đã có âm thanh vang lên từ dưới lầu.
Kính coong… Là tiếng chuông cửa. Tôi nhìn xuống dưới thì thấy một cô gái mặc váy liền màu trắng. Mặc dù nhìn từ trên cao không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể thấy dáng người cô ấy rất đẹp, rất quen mắt.
Tôi xuống lầu kiểm tra. Ha ha, hóa ra là Tuyết Doanh!
Cả người cô ấy ướt sũng, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng loạn như thể đang rất sợ hãi. Tuyết Doanh vừa nhìn thấy tôi đã lao vào ôm chặt rồi bật khóc thút thít… Cơ thể cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh lẽo lạ thường. Có lẽ bởi vì dầm mưa…
Trời! Tôi thực sự không hiểu gì nhưng vẫn hỏi: “Sao… Sao vậy?” Tôi chưa từng dỗ dành con gái, bởi vì sinh vật cảm tính này sẽ luôn làm một vài điều ngu ngốc mà tôi không thể nào hiểu được.
Sau một giờ dỗ dành, cuối cùng Tuyết Doanh cũng lấy lại bình tĩnh. Cô ấy thay một bộ đồ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
“Rượu vang hay cà phê?” Tôi hỏi.
“Gì cũng được.” Giọng cô ấy vẫn còn hơi run… Haiz, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Tôi kìm nén sự tò mò của mình, chờ cô ấy uống xong vài ngụm vang đỏ mới từ từ hỏi: “Giờ cậu có thể nói rồi chứ… Tại sao cậu lại tìm đến tôi… Và tại sao cậu lại sợ hãi như vậy?”
Tuyết Doanh gật đầu, nói: “Cho tôi mượn tay của cậu được không?” Trước khi tôi kịp phản ứng thì cô ấy đã nắm chặt lấy tay tôi, như thể muốn củng cố lòng can đảm, lại như đang xác nhận sự tồn tại của tôi.
Lúc này, cô ấy mới từ từ kể lại: “Sáng nay tôi đến lớp như mọi ngày. Khi đến tiết thứ ba, tôi thấy rất khó chịu và luôn có cảm giác buồn ngủ. Do đó tớ đã xin phép giáo viên rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước.”
Người của sở cảnh sát đã mở hầm trú ẩn và tìm thấy hai thi thể nam giới ở khu vực bên dưới công trường.
Một trong số đó thật sự là Áp Tử, cơ thể cậu ta trương phình vì bị ngâm trong nước thải thời gian dài. Bác sĩ pháp y giám định ra cậu ta chết do nhồi máu cơ tim cấp tính, mà thời gian chết là… Hai giờ trước cuộc hẹn với đám học sinh lớp 7 đó!
Vậy thì, đêm đó ai đã ở cùng mấy thằng quỷ nhỏ? Chẳng lẽ thật sự có ma hả?
Mà thi thể thứ hai càng khiến câu chuyện trở nên khó hiểu hơn.
Rõ ràng anh ta đã bị ném trong hầm trú ẩn rất nhiều năm, cơ thể bị nước thải ăn mòn chỉ còn lại xương và tóc. Pháp y cũng khó có thể xác định bộ dạng khi còn sống của anh ta. May mắn là tìm được thẻ học sinh trên thi thể nên đã xác định được thân phận của anh ta… Chính là người trong truyền thuyết của trường, Vương Cường, nam sinh lớp 11 đột ngột mất tích vào 5 năm trước sau khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ở gần đình cổ.
Chỉ trong 1 tháng ngắn ngủi, đã có mấy người chết liên tiếp, thậm chí hiệu trưởng đương nhiệm còn mất đi đứa con yêu quý của ông ấy. Nhà trường tất nhiên không muốn loại chuyện như thế này truyền ra ngoài, vì vậy tiền bắt đầu phát huy tác dụng.
Đổi lại, học sinh của trường khá thê thảm. Không chỉ giá của mọi thứ trong trường tăng lên chóng mặt mà còn liên tục bị yêu cầu đóng rất nhiều khoản phí không đâu vào đâu.
Haiz, sau ngày hôm đó, tôi bỗng thấy mệt mỏi quá độ nên đã dứt khoát xin nghỉ mấy ngày để về nhà.
Nhà tôi cách trường không xa, ở thị trấn lân cận, ngồi xe hơi hơn nửa tiếng là đến. Chắc chắn cha tôi đã nghe về những vụ án xảy ra hàng loạt ở trường, nhưng kỳ lạ là cha không hỏi tôi nhiều.
“Haiz, ở nhà vẫn là tốt nhất…” Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn đài phun nước giữa vườn hoa trên sân thượng không ngừng phun cột nước trắng xóa hòa lẫn trong màn mưa lớn, cảm thán.
Dù đã trải qua mấy ngày gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, nhưng trong lòng tôi vẫn không thấy thoải mái. Và còn một chuyện nữa… Rốt cuộc ai sẽ chết? Tuyết Doanh, hay là tôi?
Đứng mỏi chân, tôi bật TV lên và chuyển sang đài truyền hình địa phương.
Bản tin buổi trưa vừa bắt đầu không lâu, tôi chán chường xem tin tức, dường như sáng sớm hôm qua lại có người nhảy lầu tự sát.
“Thật là, sao con người bây giờ luôn buồn tẻ như vậy… Rốt cuộc họ coi tính mạng của bản thân là cái gì?” Tôi tự lẩm bẩm, không nhịn được tăng âm lượng, muốn nghe xem lần này người ngu ngốc là ai. Hình ảnh người tự sát chầm chậm hiện ra trên màn hình, nhưng chưa đợi tôi nhìn rõ đã có âm thanh vang lên từ dưới lầu.
Kính coong… Là tiếng chuông cửa. Tôi nhìn xuống dưới thì thấy một cô gái mặc váy liền màu trắng. Mặc dù nhìn từ trên cao không thấy rõ khuôn mặt nhưng có thể thấy dáng người cô ấy rất đẹp, rất quen mắt.
Tôi xuống lầu kiểm tra. Ha ha, hóa ra là Tuyết Doanh!
Cả người cô ấy ướt sũng, khuôn mặt tràn đầy sự hoảng loạn như thể đang rất sợ hãi. Tuyết Doanh vừa nhìn thấy tôi đã lao vào ôm chặt rồi bật khóc thút thít… Cơ thể cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh lẽo lạ thường. Có lẽ bởi vì dầm mưa…
Trời! Tôi thực sự không hiểu gì nhưng vẫn hỏi: “Sao… Sao vậy?” Tôi chưa từng dỗ dành con gái, bởi vì sinh vật cảm tính này sẽ luôn làm một vài điều ngu ngốc mà tôi không thể nào hiểu được.
Sau một giờ dỗ dành, cuối cùng Tuyết Doanh cũng lấy lại bình tĩnh. Cô ấy thay một bộ đồ sạch sẽ rồi ngồi xuống.
“Rượu vang hay cà phê?” Tôi hỏi.
“Gì cũng được.” Giọng cô ấy vẫn còn hơi run… Haiz, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện đáng sợ gì.
Tôi kìm nén sự tò mò của mình, chờ cô ấy uống xong vài ngụm vang đỏ mới từ từ hỏi: “Giờ cậu có thể nói rồi chứ… Tại sao cậu lại tìm đến tôi… Và tại sao cậu lại sợ hãi như vậy?”
Tuyết Doanh gật đầu, nói: “Cho tôi mượn tay của cậu được không?” Trước khi tôi kịp phản ứng thì cô ấy đã nắm chặt lấy tay tôi, như thể muốn củng cố lòng can đảm, lại như đang xác nhận sự tồn tại của tôi.
Lúc này, cô ấy mới từ từ kể lại: “Sáng nay tôi đến lớp như mọi ngày. Khi đến tiết thứ ba, tôi thấy rất khó chịu và luôn có cảm giác buồn ngủ. Do đó tớ đã xin phép giáo viên rồi trở về ký túc xá nghỉ ngơi trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất