Chương 43: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 43
“Theo lý mà nói thì lúc đó mọi người đều đang lên lớp, gần như không có ai ở trong ký túc xá. Nhưng khi mở cửa ký túc xá, tôi thấy một người phụ nữ lớn tuổi mặc chiếc váy liền màu xanh tím đang ngồi trên giường của tôi, quay lưng về phía tôi. Tôi tưởng là mình đi nhầm phòng, vội nói xin lỗi rồi lui ra ngoài. Nhưng khi nhìn lại số phòng lại thấy không đúng! Rõ ràng đây là phòng của tôi mà! Tôi lại bước vào, nói với chị ta: “Chị ơi, chị vào nhầm phòng rồi ạ.” Chị ta không quay lại nhìn tôi, cũng không trả lời, chỉ ngồi thẫn thờ ở đó.”
“Hay là… Chị đang đợi ai ạ? Là Trương Gia ở giường trên của em sao?” Tôi hỏi tiếp, sau đó vừa quan sát chị ta, vừa bước mấy bước về phía trước. Kiểu váy đàn chị này mặc quả thực rất cũ, phải cách đây chừng hơn chục năm rồi. Lạ hơn nữa là ở mép váy vẫn còn vài mảnh vá. Nhưng nhìn chung vẫn khá giản dị, sạch sẽ.”
“Ngôi trường hám lợi này cũng nhận học sinh nghèo như vậy hả? Tôi nghĩ, rất ngạc nhiên, trong lòng không khỏi thương tiếc, nói: “Đàn chị, váy của chị bị rách rồi… Hay chị thay một bộ mới đi. Vừa hay, hôm qua em có mua mấy bộ, có điều hơi lớn… Nhưng có lẽ chị mặc vừa. Ha ha, chị có muốn thử một chút không?”
“Chị ta vẫn im lặng, không nhìn tôi, cũng không làm gì, như thể trong phòng này chỉ có mình chị ta. Tôi tự hỏi có phải bản thân đã nói gì xúc phạm chị ta hay không? Á! Không ổn! Nghe nói những học sinh nghèo khi đi học ở thành phố lớn sẽ cảm thấy tự ti, có thể vừa nãy tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của chị ta. Điều này không ổn! Vì thế tôi vội nói: “Em… em không có ý đó!”
“Đàn chị này cuối cùng cũng có phản ứng, từ từ quay đầu nhìn tôi. Aaa! Chị ta… Chị ta không có mặt! Không! Phải nói là khuôn mặt của chị ta trống rỗng, nơi lẽ ra phải có ngũ quan lại trống rỗng, cái gì cũng không có, như một khuôn mặt manga chỉ có đường nét khuôn mặt và mái tóc được vẽ ra.”
“Tôi thét chói tai, xông ra ngoài, bên tai vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng cười của chị ta ở sau lưng. Chị ta dùng chất giọng quái dị và lạnh như băng lặp đi lặp lại một điều: “Ở bên bờ nước… Còn có một… Ở bên bờ nước… Còn có một… Hì hì, hì hì hì hì…”
Tuyết Doanh kể đến đây, bởi vì hoảng sợ mà bàn tay bấu mạnh, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi. Có thể tưởng tượng ra được cô ấy đã sợ hãi như thế nào!
“Vì thế cậu đến đây tìm tôi?” Tôi bình tĩnh hỏi. Cô ấy gật đầu. Tôi thở dài, nói: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn chung đi, ăn xong tôi đưa cậu về trường.”
“Không! Tôi không muốn quay về đó.” Cô ấy kêu lên.
“Vậy cậu định làm gì?” Tôi hỏi: “Cậu định ở lại đây à?”
“Có được không?” Cô ấy bối rối hỏi.
Tôi cũng đến chết lặng với câu hỏi ngu ngốc này: “Đương nhiên là không được! Cậu nghĩ đi, một cô gái có nhà không về mà lại ngủ lại nhà của một chàng trai. Rồi sẽ có người hỏi [Này, hai người một nam một nữ trẻ khỏe, qua đêm với nhau trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?] Sau đó một người khác sẽ giả vờ trả lời [Còn có thể làm gì? Ngoài việc làm chuyện kia, thì cũng chỉ có thể làm cái chuyện kia thôi.] Khi đó những lời đàm tiếu sẽ xuất hiện, tôi không sao nhưng cậu thì thảm rồi.”
“Chuyện này có là gì!” Tuyết Doanh không thèm quan tâm, nói: “Tôi sắp chết đến nơi rồi, không để ý nhiều như vậy đâu. Với lại cậu đã hứa là sẽ bảo vệ tôi mà!”
“Ừ, tôi đang bảo vệ cậu… Bảo vệ danh dự của cậu.”
“Nhưng cậu đưa tôi về nhà đi. Tôi… Tôi sợ lắm!”
“Có gì phải sợ.” Tôi không những không giận mà còn cười: “Sau này ngoan ngoãn học tập, đừng ở một mình là được.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
“Cậu thật sự không cho tôi ở lại à?”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
“Thôi được rồi! Vậy tôi về trước đây, đồ ngốc. Cậu vừa lòng rồi chứ!” Cô ấy tức giận đi ra ngoài.
“Này, cần gì phản ứng mạnh như thế? Để tôi tiễn cậu!” Tôi chộp lấy áo khoác rồi đi theo.
Haiz, thế mới nói tôi ghét nhất con gái vô lý như vậy. Tính cách thất thường của họ khiến cho người khác không biết phải làm sao. Rõ ràng là muốn tốt cho họ, cuối cùng lại đổi về thái độ không tốt, rốt cuộc là muốn cái gì đây!
Đến khi bắt xe buýt trở lại trường, cơn giận của Tuyết Doanh cũng đã nguôi ngoai.
Đến cửa ký túc xá, cô ấy nói: “Cậu có thể đi cùng tôi không? Bây giờ mà lên lớp nhất định sẽ bị mắng. Hơn nữa còn là Vạn Diêm Vương…”
Tôi nói: “Không ổn đâu, đây là ký túc xá nữ, bị người khác nhìn thấy thì mệt lắm.”
“Có sao đâu, giờ mọi người đều đang ở trên lớp rồi. Cậu không sợ tôi sẽ gặp bất trắc à? Lỡ như nó quay trở lại thì sao?” Cô ấy nắm lấy tay tôi, kiên quyết kéo tôi đi vào. Tôi cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
“Hay là… Chị đang đợi ai ạ? Là Trương Gia ở giường trên của em sao?” Tôi hỏi tiếp, sau đó vừa quan sát chị ta, vừa bước mấy bước về phía trước. Kiểu váy đàn chị này mặc quả thực rất cũ, phải cách đây chừng hơn chục năm rồi. Lạ hơn nữa là ở mép váy vẫn còn vài mảnh vá. Nhưng nhìn chung vẫn khá giản dị, sạch sẽ.”
“Ngôi trường hám lợi này cũng nhận học sinh nghèo như vậy hả? Tôi nghĩ, rất ngạc nhiên, trong lòng không khỏi thương tiếc, nói: “Đàn chị, váy của chị bị rách rồi… Hay chị thay một bộ mới đi. Vừa hay, hôm qua em có mua mấy bộ, có điều hơi lớn… Nhưng có lẽ chị mặc vừa. Ha ha, chị có muốn thử một chút không?”
“Chị ta vẫn im lặng, không nhìn tôi, cũng không làm gì, như thể trong phòng này chỉ có mình chị ta. Tôi tự hỏi có phải bản thân đã nói gì xúc phạm chị ta hay không? Á! Không ổn! Nghe nói những học sinh nghèo khi đi học ở thành phố lớn sẽ cảm thấy tự ti, có thể vừa nãy tôi đã làm tổn thương lòng tự trọng của chị ta. Điều này không ổn! Vì thế tôi vội nói: “Em… em không có ý đó!”
“Đàn chị này cuối cùng cũng có phản ứng, từ từ quay đầu nhìn tôi. Aaa! Chị ta… Chị ta không có mặt! Không! Phải nói là khuôn mặt của chị ta trống rỗng, nơi lẽ ra phải có ngũ quan lại trống rỗng, cái gì cũng không có, như một khuôn mặt manga chỉ có đường nét khuôn mặt và mái tóc được vẽ ra.”
“Tôi thét chói tai, xông ra ngoài, bên tai vẫn có thể nghe thấy rõ tiếng cười của chị ta ở sau lưng. Chị ta dùng chất giọng quái dị và lạnh như băng lặp đi lặp lại một điều: “Ở bên bờ nước… Còn có một… Ở bên bờ nước… Còn có một… Hì hì, hì hì hì hì…”
Tuyết Doanh kể đến đây, bởi vì hoảng sợ mà bàn tay bấu mạnh, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt tôi. Có thể tưởng tượng ra được cô ấy đã sợ hãi như thế nào!
“Vì thế cậu đến đây tìm tôi?” Tôi bình tĩnh hỏi. Cô ấy gật đầu. Tôi thở dài, nói: “Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta ăn chung đi, ăn xong tôi đưa cậu về trường.”
“Không! Tôi không muốn quay về đó.” Cô ấy kêu lên.
“Vậy cậu định làm gì?” Tôi hỏi: “Cậu định ở lại đây à?”
“Có được không?” Cô ấy bối rối hỏi.
Tôi cũng đến chết lặng với câu hỏi ngu ngốc này: “Đương nhiên là không được! Cậu nghĩ đi, một cô gái có nhà không về mà lại ngủ lại nhà của một chàng trai. Rồi sẽ có người hỏi [Này, hai người một nam một nữ trẻ khỏe, qua đêm với nhau trong phòng sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?] Sau đó một người khác sẽ giả vờ trả lời [Còn có thể làm gì? Ngoài việc làm chuyện kia, thì cũng chỉ có thể làm cái chuyện kia thôi.] Khi đó những lời đàm tiếu sẽ xuất hiện, tôi không sao nhưng cậu thì thảm rồi.”
“Chuyện này có là gì!” Tuyết Doanh không thèm quan tâm, nói: “Tôi sắp chết đến nơi rồi, không để ý nhiều như vậy đâu. Với lại cậu đã hứa là sẽ bảo vệ tôi mà!”
“Ừ, tôi đang bảo vệ cậu… Bảo vệ danh dự của cậu.”
“Nhưng cậu đưa tôi về nhà đi. Tôi… Tôi sợ lắm!”
“Có gì phải sợ.” Tôi không những không giận mà còn cười: “Sau này ngoan ngoãn học tập, đừng ở một mình là được.”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì hết.”
“Cậu thật sự không cho tôi ở lại à?”
“Tôi cũng chỉ muốn tốt cho cậu.”
“Thôi được rồi! Vậy tôi về trước đây, đồ ngốc. Cậu vừa lòng rồi chứ!” Cô ấy tức giận đi ra ngoài.
“Này, cần gì phản ứng mạnh như thế? Để tôi tiễn cậu!” Tôi chộp lấy áo khoác rồi đi theo.
Haiz, thế mới nói tôi ghét nhất con gái vô lý như vậy. Tính cách thất thường của họ khiến cho người khác không biết phải làm sao. Rõ ràng là muốn tốt cho họ, cuối cùng lại đổi về thái độ không tốt, rốt cuộc là muốn cái gì đây!
Đến khi bắt xe buýt trở lại trường, cơn giận của Tuyết Doanh cũng đã nguôi ngoai.
Đến cửa ký túc xá, cô ấy nói: “Cậu có thể đi cùng tôi không? Bây giờ mà lên lớp nhất định sẽ bị mắng. Hơn nữa còn là Vạn Diêm Vương…”
Tôi nói: “Không ổn đâu, đây là ký túc xá nữ, bị người khác nhìn thấy thì mệt lắm.”
“Có sao đâu, giờ mọi người đều đang ở trên lớp rồi. Cậu không sợ tôi sẽ gặp bất trắc à? Lỡ như nó quay trở lại thì sao?” Cô ấy nắm lấy tay tôi, kiên quyết kéo tôi đi vào. Tôi cũng chỉ có thể thở dài bất lực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất