Chương 44: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 44
Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng ngủ của con gái.
Nó thực sự rất khác so với khu ký túc xá bừa bộn của lũ con trai. Giường của Tuyết Doanh nằm ở ngay cạnh cửa sổ, chiếc chăn được gấp gọn gàng đặt trên tấm ga giường đơn màu xanh da trời sạch sẽ và ngăn nắp.
“Haha, thật giống vẻ ngoài của cô ấy. Lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Gọn gàng đến nỗi như thể tối qua cô ấy không có ngủ ở đây.” Tôi nghĩ, nhưng cũng cảm thấy không đúng lắm. Tại sao tôi lại nghĩ đêm qua không ai ngủ trên chiếc giường này.
Chúng tôi ngồi trên mép giường, không nói với nhau một lời nào. Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
“Tớ luôn thích nhìn cái cây to ở ngoài kia, đôi khi còn có thể nhìn thấy được tổ chim trên cành cây. Ha ha, ở đó có chim cha, chim mẹ, có một con chim non mới sinh. Nó còn chưa biết bay, mỗi ngày chỉ biết kêu chiêm chiếp, kiên nhẫn chờ bố mẹ trở về…” Khuôn mặt cô ấy tràn ngập hạnh phúc.
“Sau này cậu có thể tiếp tục quan sát, đến khi con chim nhỏ biết bay rồi di cư về phía nam cùng với cha mẹ nó vào mùa thu.” Tôi nói.
“Nhưng sau đó con chim nhỏ kia sẽ trở lại chứ?”
“Chắc là có…”
“Cậu chắc không?”
“Hả, không ai dám chắc”
Cô ấy lại ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên nói đầy ngây thơ: “Tôi nghĩ con chim nhỏ ấy nhất định sẽ quay về, nó sẽ quay về một mình rồi lấy vợ sinh con trong chiếc tổ nơi nó ra đời. Bởi vì nó nhất định không nỡ rời ra mảnh đất nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên, cũng không nỡ chia cắt với người nó yêu. Ngay cả khi người kia không biết nó đã say mê anh ấy, thậm chí anh ấy còn không hề thích nó… Con chim nhỏ kia nhất định vẫn tiếp tục nén chặt tình yêu vào sâu trong trái tim, dù không có được anh ấy thì nó cũng phải khiến cho anh không thể nào quên được nó, cho dù là phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ cần là vì anh ấy… Cậu nói xem, con chim nhỏ kia có phải là rất ngốc không?”
“Không, có lẽ đây là số phận của nó. Giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát.” Tôi bị lây cảm xúc của cô ấy, tâm trạng cũng hơi trầm xuống.
Lúc này, tiếng chuông tan học từ xa truyền đến. Mới đó mà đã đến giờ tan học.
“Thôi, tôi phải đi rồi.” Tôi đứng dậy. “Nếu người khác nhìn thấy tôi ở đây, nhất định sẽ coi tôi là tên háo sắc mà bắt lại mất.”
Tuyết Doanh nhìn tôi lưu luyến không rời. Trong mắt chỉ có bi thương và đau khổ, như thể sau này không bao giờ được nhìn thấy tôi, thấy thế giới này nữa. Cô ấy kéo tôi, sau đó lại ngập ngừng buông tay.
Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên và áp đôi môi hồng hào lên môi tôi. Tôi không hề phòng bị, chỉ cảm thấy môi cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh đến mức khiến lòng tôi đau nhói…
Lúc này, hình ảnh vụ tự tử được phát trên TV chợt hiện lên trong đầu tôi… Đó, đó chính là Tuyết Doanh.
“Không! Không phải! Không thể nào là như thế!” Tôi tuyệt vọng hét lên. Nhưng cô ấy chỉ nở một nụ cười nhẹ với tôi: “Tất cả những điều này đều là vì cậu, tôi muốn cậu phải vĩnh viễn nhớ đến tôi!”
Gió lại nổi lên. Nó xuyên qua ngọn cây, lẳng lặng cuốn bay mấy chiếc lá khô, một con chim nhỏ kêu chiêm chiếp, lắc lắc đôi cánh nhỏ xíu của nó, bước những bước đầu tiên ra khỏi tổ…
Tôi đến dự tang lễ của Tuyết Doanh... Trước khi đi, mẹ cô ấy đưa cho tôi cuốn nhật ký của cô ấy, nói là giữ làm kỷ niệm.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí mở nó ra.
Tôi về nhà được ba ngày thì Tuyết Doanh qua đời. Cô ấy nhảy xuống từ tầng thượng của ký túc xá.
Cô ấy... Tự sát. Không ai biết nguyên nhân, cho nên trong trường xuất hiện rất nhiều lời đồn, có cả tốt lẫn không tốt.
Nhưng tôi biết động cơ thực sự thúc đẩy cô ấy tự sát… Một người trong số chúng tôi nhất định phải chết.
Muốn yên tâm thì chỉ có hai cách. Một trong hai bị người còn lại giết, hai là bị Đĩa Tiên chọn trúng, không biết khi nào sẽ chết nên chỉ có thể thống khổ chờ đợi, đứng ngồi không yên …
Nhưng Tuyết Doanh lại chọn cách thứ ba. Cô ấy tự sát, vì tôi mà hy sinh mạng sống của bản thân.
Nhưng tôi đã làm được gì cho cô ấy? Tôi chỉ bất lực nhìn cô ấy mờ dần trước mắt tôi, càng lúc càng mờ, cuối cùng tan biến vĩnh viễn vào hư không…
Quá mệt mỏi! Thật sự quá mệt mỏi!
Tôi không muốn học tiếp ở ngôi trường khiến lòng người đau khổ này nữa nên đã làm thủ tục thôi học.
Trong mấy ngày tôi làm thủ tục, trường học dự định sửa sang một loạt phòng học đã cũ để tẩy rửa nấm mốc, nhưng tất cả kế hoạch thi công đều đứt gánh giữa đường. Vì lúc mở rộng móng cho các lớp học mới, một lượng lớn nước ngầm trào lên, làm ngập toàn bộ công trường và sân thể thao.
Nó thực sự rất khác so với khu ký túc xá bừa bộn của lũ con trai. Giường của Tuyết Doanh nằm ở ngay cạnh cửa sổ, chiếc chăn được gấp gọn gàng đặt trên tấm ga giường đơn màu xanh da trời sạch sẽ và ngăn nắp.
“Haha, thật giống vẻ ngoài của cô ấy. Lúc nào cũng gọn gàng ngăn nắp. Gọn gàng đến nỗi như thể tối qua cô ấy không có ngủ ở đây.” Tôi nghĩ, nhưng cũng cảm thấy không đúng lắm. Tại sao tôi lại nghĩ đêm qua không ai ngủ trên chiếc giường này.
Chúng tôi ngồi trên mép giường, không nói với nhau một lời nào. Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
“Tớ luôn thích nhìn cái cây to ở ngoài kia, đôi khi còn có thể nhìn thấy được tổ chim trên cành cây. Ha ha, ở đó có chim cha, chim mẹ, có một con chim non mới sinh. Nó còn chưa biết bay, mỗi ngày chỉ biết kêu chiêm chiếp, kiên nhẫn chờ bố mẹ trở về…” Khuôn mặt cô ấy tràn ngập hạnh phúc.
“Sau này cậu có thể tiếp tục quan sát, đến khi con chim nhỏ biết bay rồi di cư về phía nam cùng với cha mẹ nó vào mùa thu.” Tôi nói.
“Nhưng sau đó con chim nhỏ kia sẽ trở lại chứ?”
“Chắc là có…”
“Cậu chắc không?”
“Hả, không ai dám chắc”
Cô ấy lại ngơ ngác nhìn tôi, đột nhiên nói đầy ngây thơ: “Tôi nghĩ con chim nhỏ ấy nhất định sẽ quay về, nó sẽ quay về một mình rồi lấy vợ sinh con trong chiếc tổ nơi nó ra đời. Bởi vì nó nhất định không nỡ rời ra mảnh đất nơi mà nó đã sinh ra và lớn lên, cũng không nỡ chia cắt với người nó yêu. Ngay cả khi người kia không biết nó đã say mê anh ấy, thậm chí anh ấy còn không hề thích nó… Con chim nhỏ kia nhất định vẫn tiếp tục nén chặt tình yêu vào sâu trong trái tim, dù không có được anh ấy thì nó cũng phải khiến cho anh không thể nào quên được nó, cho dù là phải trả giá bằng cả tính mạng, chỉ cần là vì anh ấy… Cậu nói xem, con chim nhỏ kia có phải là rất ngốc không?”
“Không, có lẽ đây là số phận của nó. Giãy giụa cách mấy cũng không thể thoát.” Tôi bị lây cảm xúc của cô ấy, tâm trạng cũng hơi trầm xuống.
Lúc này, tiếng chuông tan học từ xa truyền đến. Mới đó mà đã đến giờ tan học.
“Thôi, tôi phải đi rồi.” Tôi đứng dậy. “Nếu người khác nhìn thấy tôi ở đây, nhất định sẽ coi tôi là tên háo sắc mà bắt lại mất.”
Tuyết Doanh nhìn tôi lưu luyến không rời. Trong mắt chỉ có bi thương và đau khổ, như thể sau này không bao giờ được nhìn thấy tôi, thấy thế giới này nữa. Cô ấy kéo tôi, sau đó lại ngập ngừng buông tay.
Đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu lên và áp đôi môi hồng hào lên môi tôi. Tôi không hề phòng bị, chỉ cảm thấy môi cô ấy rất mềm mại nhưng lại lạnh đến mức khiến lòng tôi đau nhói…
Lúc này, hình ảnh vụ tự tử được phát trên TV chợt hiện lên trong đầu tôi… Đó, đó chính là Tuyết Doanh.
“Không! Không phải! Không thể nào là như thế!” Tôi tuyệt vọng hét lên. Nhưng cô ấy chỉ nở một nụ cười nhẹ với tôi: “Tất cả những điều này đều là vì cậu, tôi muốn cậu phải vĩnh viễn nhớ đến tôi!”
Gió lại nổi lên. Nó xuyên qua ngọn cây, lẳng lặng cuốn bay mấy chiếc lá khô, một con chim nhỏ kêu chiêm chiếp, lắc lắc đôi cánh nhỏ xíu của nó, bước những bước đầu tiên ra khỏi tổ…
Tôi đến dự tang lễ của Tuyết Doanh... Trước khi đi, mẹ cô ấy đưa cho tôi cuốn nhật ký của cô ấy, nói là giữ làm kỷ niệm.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không có dũng khí mở nó ra.
Tôi về nhà được ba ngày thì Tuyết Doanh qua đời. Cô ấy nhảy xuống từ tầng thượng của ký túc xá.
Cô ấy... Tự sát. Không ai biết nguyên nhân, cho nên trong trường xuất hiện rất nhiều lời đồn, có cả tốt lẫn không tốt.
Nhưng tôi biết động cơ thực sự thúc đẩy cô ấy tự sát… Một người trong số chúng tôi nhất định phải chết.
Muốn yên tâm thì chỉ có hai cách. Một trong hai bị người còn lại giết, hai là bị Đĩa Tiên chọn trúng, không biết khi nào sẽ chết nên chỉ có thể thống khổ chờ đợi, đứng ngồi không yên …
Nhưng Tuyết Doanh lại chọn cách thứ ba. Cô ấy tự sát, vì tôi mà hy sinh mạng sống của bản thân.
Nhưng tôi đã làm được gì cho cô ấy? Tôi chỉ bất lực nhìn cô ấy mờ dần trước mắt tôi, càng lúc càng mờ, cuối cùng tan biến vĩnh viễn vào hư không…
Quá mệt mỏi! Thật sự quá mệt mỏi!
Tôi không muốn học tiếp ở ngôi trường khiến lòng người đau khổ này nữa nên đã làm thủ tục thôi học.
Trong mấy ngày tôi làm thủ tục, trường học dự định sửa sang một loạt phòng học đã cũ để tẩy rửa nấm mốc, nhưng tất cả kế hoạch thi công đều đứt gánh giữa đường. Vì lúc mở rộng móng cho các lớp học mới, một lượng lớn nước ngầm trào lên, làm ngập toàn bộ công trường và sân thể thao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất