Chương 45: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 45
Lúc này tôi mới hiểu được, hơn 100 năm trước, nước trong con sông đã đi đâu. Nó chưa từng biến mất, chỉ ngấm xuống độ sâu 10 mét dưới lòng đất.
Hôm nay trời quang, tôi đến nghĩa trang thăm Tuyết Doanh. Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Dù sao chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không quay lại.
Không cam lòng... Tôi không cam lòng để cô ấy chết không rõ ràng như vậy… Tôi nhất định phải điều tra ra chân tướng... Nhất định phải cho bản thân và Tuyết Doanh một câu trả lời!
Đứng trước mộ Tuyết Doanh, tôi thầm nghĩ.
Thế là tôi đến gặp Chu Kiếm. Bây giờ người duy nhất có liên quan đến Chung Đạo và Lý Bình chỉ còn mỗi anh ta.
Anh ta không có ở nhà, nên tôi viết vài chữ vào tờ giấy nhỏ rồi nhét vào nhà qua khe cửa, cùng với một bức ảnh.
Màn đêm buông xuống, anh ta theo đúng hẹn đến rừng long não trong trường.
“Cậu có ý gì?” Chu Kiếm chìa tờ giấy nhỏ viết “Tôi biết tất cả rồi. Nếu không muốn bị vạch trần thì 11 giờ đêm nay đến rừng long não cạnh cái đình cổ trong trường học.” Và bức ảnh tôi cố tình để lại cho anh ta ra trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi từ chối cho ý kiến, rút ra một đống mảnh quần áo và một tấm thẻ học sinh từ tay anh ta, nói chậm rì rì: “Chu Kiếm. Học sinh khóa 62, lớp 12-3, trường Trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, 13 năm trước đã thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà bao người mơ ước. Nhưng anh ta lại từ bỏ cơ hội thăng tiến nhanh mà kiên quyết thi vào trường cảnh sát. Cũng vào 11 năm trước anh ta bắt đầu quay lại trường học cũ làm một bảo vệ nhỏ không có tiền đồ. Tại sao vậy? Là vì anh ta có tình cảm sâu nặng với trường cũ của mình, hay là có mục đích riêng, có mưu đồ khác? Tôi cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu, anh có thể nói cho tôi đáp án không?”
“Đương nhiên có thể.” Ngoài dự kiến của tôi, Chu Kiếm sảng khoái đáp: “Một người có thể đỗ đại học danh tiếng thì không hề ngu ngốc, mà một người không quá ngốc thường không có tâm lý phức tạp, khó hiểu. Đương nhiên người đó có mục đích riêng.”
“Mục đích gì?” Tôi nhạy bén hỏi.
Chu Kiếm ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, cất giọng từ tốn: “Nếu là mục đích, đương nhiên trước khi thực hiện được sẽ không có ai sẵn lòng nói ra.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên cười lớn: “Anh là người thông minh, tôi cũng nghĩ mình không quá đần. Hai người thông minh chúng ta vẫn nên nói thẳng đi. Anh giết Lý Bình đúng không?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Haha, nếu anh không hiểu thì chắc không ngại nghe tôi kể một câu chuyện xưa nhỉ? 13 năm trước, ngôi trường này từng xảy ra một chuyện.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể.
Nội dung như sau:
Câu chuyện này có ba nhân vật chính, lần lượt tên là Chung Đạo, Lý Bình và Chu Kiếm. Bọn họ học cùng một lớp, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết.
Khi câu chuyện bắt đầu, mối quan hệ của ba nhân vật chính vẫn còn khá đơn thuần, Lý Bình là bạn gái Chung Đạo, còn Chu Kiếm là bạn của hai người này. Nhưng đột nhiên có một ngày, Chu Kiếm phát hiện bản thân yêu Lý Bình. Tình yêu là thứ không thể kiềm chế, cho nên cán cân luôn trong trạng thái cân bằng bắt đầu trở nên bấp bênh.
Không lâu sau, Chung Đạo chia tay Lý Bình, nguyên nhân là vì anh ta yêu cô giáo của mình, tên là Cao Tú. Chính lúc này, sự cân bằng giữa ba người hoàn toàn bị phá vỡ.
Chu Kiếm bắt đầu không ngừng bày kế cho người mình thích. Anh ta tung tin đồn nhảm về cô giáo Cao Tú ở khắp nơi, cuối cùng đẩy cô ấy vào chỗ chết. Anh ta lại dạy Lý Bình, người gần như sụp đổ tinh thần vì bị người yêu bỏ, giả vờ mang thai để giành được sự đồng tình của Chung Đạo. Đồng thời anh ta cũng âm thầm tính toán cho bản thân.
Nhưng sau vài lần tỏ tình đều bị từ chối, lúc này anh ta mới thật sự nhận ra trong lòng Lý Bình vĩnh viễn chỉ có mình Chung Đạo, không thể chứa thêm anh ta. Thế là oán hận tích lũy trong lòng lâu ngày bắt đầu từ từ bộc phát…
Vào một đêm trời u ám, trong rừng long não của trường có một nam một nữ đang đánh nhau.
“Con đàn bà chết tiệt, tôi có chỗ nào không bằng tên kia? Tôi yêu em như vậy, còn yêu em hơn cả cậu ta! Em nói muốn có một đứa trẻ mới sinh, tôi lập tức giúp em trộm một đứa; Em nói ghét cô Cao Tú, không bao giờ muốn thấy cô ta nữa. Tôi lập tức tung tin đồn về cô ta cho em, ép cô ta chết; Em nói xem còn ai có thể đối xử với em tốt hơn tôi nữa?”
Chàng trai kia là Chu Kiếm, vẻ mặt của anh ta dữ tợn, điên cuồng xé rách đồng phục của cô gái đang nằm dưới người anh ta.
Hôm nay trời quang, tôi đến nghĩa trang thăm Tuyết Doanh. Trong khoảng thời gian này, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Dù sao chăng nữa, cô ấy cũng sẽ không quay lại.
Không cam lòng... Tôi không cam lòng để cô ấy chết không rõ ràng như vậy… Tôi nhất định phải điều tra ra chân tướng... Nhất định phải cho bản thân và Tuyết Doanh một câu trả lời!
Đứng trước mộ Tuyết Doanh, tôi thầm nghĩ.
Thế là tôi đến gặp Chu Kiếm. Bây giờ người duy nhất có liên quan đến Chung Đạo và Lý Bình chỉ còn mỗi anh ta.
Anh ta không có ở nhà, nên tôi viết vài chữ vào tờ giấy nhỏ rồi nhét vào nhà qua khe cửa, cùng với một bức ảnh.
Màn đêm buông xuống, anh ta theo đúng hẹn đến rừng long não trong trường.
“Cậu có ý gì?” Chu Kiếm chìa tờ giấy nhỏ viết “Tôi biết tất cả rồi. Nếu không muốn bị vạch trần thì 11 giờ đêm nay đến rừng long não cạnh cái đình cổ trong trường học.” Và bức ảnh tôi cố tình để lại cho anh ta ra trước mặt tôi, lạnh lùng hỏi.
Tôi từ chối cho ý kiến, rút ra một đống mảnh quần áo và một tấm thẻ học sinh từ tay anh ta, nói chậm rì rì: “Chu Kiếm. Học sinh khóa 62, lớp 12-3, trường Trung học số 1 hương Tuyết Tuyền, 13 năm trước đã thuận lợi thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà bao người mơ ước. Nhưng anh ta lại từ bỏ cơ hội thăng tiến nhanh mà kiên quyết thi vào trường cảnh sát. Cũng vào 11 năm trước anh ta bắt đầu quay lại trường học cũ làm một bảo vệ nhỏ không có tiền đồ. Tại sao vậy? Là vì anh ta có tình cảm sâu nặng với trường cũ của mình, hay là có mục đích riêng, có mưu đồ khác? Tôi cảm thấy vấn đề này rất khó hiểu, anh có thể nói cho tôi đáp án không?”
“Đương nhiên có thể.” Ngoài dự kiến của tôi, Chu Kiếm sảng khoái đáp: “Một người có thể đỗ đại học danh tiếng thì không hề ngu ngốc, mà một người không quá ngốc thường không có tâm lý phức tạp, khó hiểu. Đương nhiên người đó có mục đích riêng.”
“Mục đích gì?” Tôi nhạy bén hỏi.
Chu Kiếm ngẩng đầu nhìn chằm chằm tôi, cất giọng từ tốn: “Nếu là mục đích, đương nhiên trước khi thực hiện được sẽ không có ai sẵn lòng nói ra.”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, đột nhiên cười lớn: “Anh là người thông minh, tôi cũng nghĩ mình không quá đần. Hai người thông minh chúng ta vẫn nên nói thẳng đi. Anh giết Lý Bình đúng không?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Haha, nếu anh không hiểu thì chắc không ngại nghe tôi kể một câu chuyện xưa nhỉ? 13 năm trước, ngôi trường này từng xảy ra một chuyện.” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, hít sâu một hơi rồi bắt đầu kể.
Nội dung như sau:
Câu chuyện này có ba nhân vật chính, lần lượt tên là Chung Đạo, Lý Bình và Chu Kiếm. Bọn họ học cùng một lớp, hơn nữa còn là bạn bè thân thiết.
Khi câu chuyện bắt đầu, mối quan hệ của ba nhân vật chính vẫn còn khá đơn thuần, Lý Bình là bạn gái Chung Đạo, còn Chu Kiếm là bạn của hai người này. Nhưng đột nhiên có một ngày, Chu Kiếm phát hiện bản thân yêu Lý Bình. Tình yêu là thứ không thể kiềm chế, cho nên cán cân luôn trong trạng thái cân bằng bắt đầu trở nên bấp bênh.
Không lâu sau, Chung Đạo chia tay Lý Bình, nguyên nhân là vì anh ta yêu cô giáo của mình, tên là Cao Tú. Chính lúc này, sự cân bằng giữa ba người hoàn toàn bị phá vỡ.
Chu Kiếm bắt đầu không ngừng bày kế cho người mình thích. Anh ta tung tin đồn nhảm về cô giáo Cao Tú ở khắp nơi, cuối cùng đẩy cô ấy vào chỗ chết. Anh ta lại dạy Lý Bình, người gần như sụp đổ tinh thần vì bị người yêu bỏ, giả vờ mang thai để giành được sự đồng tình của Chung Đạo. Đồng thời anh ta cũng âm thầm tính toán cho bản thân.
Nhưng sau vài lần tỏ tình đều bị từ chối, lúc này anh ta mới thật sự nhận ra trong lòng Lý Bình vĩnh viễn chỉ có mình Chung Đạo, không thể chứa thêm anh ta. Thế là oán hận tích lũy trong lòng lâu ngày bắt đầu từ từ bộc phát…
Vào một đêm trời u ám, trong rừng long não của trường có một nam một nữ đang đánh nhau.
“Con đàn bà chết tiệt, tôi có chỗ nào không bằng tên kia? Tôi yêu em như vậy, còn yêu em hơn cả cậu ta! Em nói muốn có một đứa trẻ mới sinh, tôi lập tức giúp em trộm một đứa; Em nói ghét cô Cao Tú, không bao giờ muốn thấy cô ta nữa. Tôi lập tức tung tin đồn về cô ta cho em, ép cô ta chết; Em nói xem còn ai có thể đối xử với em tốt hơn tôi nữa?”
Chàng trai kia là Chu Kiếm, vẻ mặt của anh ta dữ tợn, điên cuồng xé rách đồng phục của cô gái đang nằm dưới người anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất