Chương 47: Hồ Sơ Số 1 Đĩa Tiên Khủng Bố 47
Chu Kiếm vỗ tay rất mạnh: “Suy luận rất xuất sắc. Nếu tôi thật sự giết Lý Bình, vậy cậu nói xem, tôi giấu thi thể cô ấy ở đâu? Sao đến giờ vẫn không có ai phát hiện ra?”
Tôi lạnh lùng cười, nhìn xuống dưới chân: “Tôi nghĩ đáp án ở ngay dưới tàng cây long não trắng này. Chỉ cần đào xuống dưới, sẽ nhanh chóng phát hiện có một lỗ hổng rất lớn, hẳn là thi thể của Lý Bình và đứa trẻ đều ở đó!”
“Sao cậu biết?” Cuối cùng biểu cảm của Chu Kiếm cũng thay đổi.
“Thật ra rất đơn giản. Cách đây không lâu, Lữ Doanh và đám học sinh lớp 7 kia đã đến rừng cây này để đào thi thể trẻ sơ sinh. Cậu ta từng nói với tôi là bọn họ đào được một cái hang rất âm u bên dưới gốc cây này, nhưng hôm sau quay lại thì phát hiện chỗ đêm hôm trước vừa đào không hề có dấu vết bị đào lên, chuyện này khiến tôi thấy rất khó hiểu. Sau khi loại trừ khả năng cậu ta nói dối, tôi bắt đầu điều tra nơi này thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện có một điểm khả nghi.”
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay vốc một nắm đất lên: “Đất ở chỗ họ từng đào cứng không đàn hồi, giống như đất khô cạnh mộ. Nhưng điểm đáng ngờ nhất là nơi đó quá tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết bị quấy nhiễu nào, chuyện này ngược lại trở thành giả tạo.”
“Đám người Lữ Doanh cũng không nằm mơ, bọn họ thật sự đã đào được một cái hang, chỉ là có thể là người nào đó vì mục đích riêng mà xóa dấu vết họ để lại. Mà bây giờ, tôi càng chắc chắn người đó chính là anh.”
Chu Kiếm hừ một tiếng, không nói gì.
“5 năm trước, học sinh lớp 11 tên Vương Cường kia cũng là anh giết đúng không? Vì anh ta vô tình phát hiện ra cái hang bí mật này, sau khi anh biết đã giết anh ta diệt khẩu?” Tôi tiếp tục suy đoán: “Sau đó anh lại thêm mắm dặm muối, đưa sự mất tích của anh ta vào truyền thuyết trong trường đã sớm bị bóp méo của anh, để dọa những người trẻ tuổi có lòng hiếu kỳ cao khác, nhắc nhở bọn họ đi vào rừng long não càng ít càng tốt để tránh gặp bất hạnh.”
Chu Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ kỳ quái, nói: “Đúng vậy, tôi đã giết Vương Cường. Tên kia chó cùng rứt giậu trèo lên cây trốn, tôi cũng trèo theo, càng ngày càng cao, sau đó tôi dứt khoát chặt hết tất cả cành bên dưới của cây long não đó! Hahaha, cuối cùng cậu ta vẫn phải chết trong tay tôi!”
“Nhưng không ngờ là... Trong cõi u minh đã có an bài, Vương Cường không chỉ phát hiện thi thể Lý Bình mà còn lấy được một số mảnh quần áo của cô ấy và thẻ học sinh của anh không biết tại sao lại đánh rơi khi giết cô ấy. Anh ta cho chúng vào cái túi, leo lên cây, có lẽ căn bản không phải để trốn anh, mà muốn treo cái túi kia lên trên cây long não, cung cấp manh nối cho chuyện này!” Tôi nói tiếp.
Mặt Chu Kiếm vặn vẹo, hung ác không giống người, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn và căm hận, lại vì giận quá hóa cười mà toát ra vẻ quái dị.
“Áp Tử cũng do anh giết đúng không? Sao anh lại muốn giết cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta cũng phát hiện ra cái hang kia?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Chu Kiếm lắc đầu: “Áp Tử? Ý cậu là Vương Vĩ hả? Tôi không giết cậu ta. Khi tôi phát hiện thì cậu ta đã chết rồi. Tôi không muốn làm lớn chuyện ở đây, nên sinh lòng tốt ném thi thể cậu ta vào cùng chỗ với Vương Cường.”
“Vậy kho báu của nhà họ Trần đâu?” Thấy anh ta phối hợp như thế, trong lòng tôi mừng thầm: “Sau khi Cẩu Hùng và Trương Văn chết, tôi đã từng nghĩ, có lẽ lúc trước bọn họ mời tôi và Tuyết Doanh đến huyệt mộ trên công trường kia là muốn giết chúng tôi diệt khẩu; nhưng giờ nghĩ lại, chữ thể Tống mới vừa được khắc trên mảnh gỗ vỡ quan tài trong mộ giấu kho báu nhà họ Trần, người có thể dàn dựng âm mưu này chỉ có thể là anh!”
“Vì anh biết chúng tôi đang điều tra chuyện Lý Bình, hơn nữa ngày càng có tiến triển, nên anh muốn nhân lúc chúng tôi đi xuống huyệt mộ bịt kín cửa ra vào, một lưới bắt gọn những người muốn điều tra cái chết của Lý Bình. Nhưng anh không ngờ tôi có thể nhìn ra chữ kia có vấn đề, khiến âm mưu của anh không thực hiện được.”
“Đúng vậy. Đó là kế hoạch của tôi, nhưng tôi cũng không nói dối. Đây đúng là ngôi mộ chôn trên huyệt mộ nhà họ Trần. Ha ha, cậu có muốn biết huyệt mộ thực sự của nhà họ Trần ở đâu không?” Chu Kiếm không để ý ánh mắt khiếp sợ của tôi mà nhìn hai ngôi mộ cổ sau lưng tôi.
“Kia... Là mộ chính của nhà họ Trần?” Tôi rất kinh ngạc.
“Đó chính là huyệt mộ nhà họ Trần, nhưng bên trong không có kho báu gì cả. Ngay cả vật bồi táng cũng không có. Nhưng lại ẩn giấu một lối đi bí mật rất dài, có thể dẫn đến ngôi mộ chôn cùng ở sân thể thao đằng kia. Dưới ngôi mộ chôn cùng có một đoạn hầm trú ẩn, do nhiều năm không tu sửa nên tường kép giữa hầm trú ẩn và ngôi mộ chôn cùng kia đã bị sụp, lộ ra một cái động lớn thông nhau, rất thuận tiện cho tôi xử lý thi thể. Tôi tuyệt đối sẽ không để thi thể hai tên đàn ông thối kia ở cùng chỗ với Bình Nhi!”
Tôi lạnh lùng cười, nhìn xuống dưới chân: “Tôi nghĩ đáp án ở ngay dưới tàng cây long não trắng này. Chỉ cần đào xuống dưới, sẽ nhanh chóng phát hiện có một lỗ hổng rất lớn, hẳn là thi thể của Lý Bình và đứa trẻ đều ở đó!”
“Sao cậu biết?” Cuối cùng biểu cảm của Chu Kiếm cũng thay đổi.
“Thật ra rất đơn giản. Cách đây không lâu, Lữ Doanh và đám học sinh lớp 7 kia đã đến rừng cây này để đào thi thể trẻ sơ sinh. Cậu ta từng nói với tôi là bọn họ đào được một cái hang rất âm u bên dưới gốc cây này, nhưng hôm sau quay lại thì phát hiện chỗ đêm hôm trước vừa đào không hề có dấu vết bị đào lên, chuyện này khiến tôi thấy rất khó hiểu. Sau khi loại trừ khả năng cậu ta nói dối, tôi bắt đầu điều tra nơi này thêm lần nữa, cuối cùng phát hiện có một điểm khả nghi.”
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay vốc một nắm đất lên: “Đất ở chỗ họ từng đào cứng không đàn hồi, giống như đất khô cạnh mộ. Nhưng điểm đáng ngờ nhất là nơi đó quá tự nhiên, không có bất kỳ dấu vết bị quấy nhiễu nào, chuyện này ngược lại trở thành giả tạo.”
“Đám người Lữ Doanh cũng không nằm mơ, bọn họ thật sự đã đào được một cái hang, chỉ là có thể là người nào đó vì mục đích riêng mà xóa dấu vết họ để lại. Mà bây giờ, tôi càng chắc chắn người đó chính là anh.”
Chu Kiếm hừ một tiếng, không nói gì.
“5 năm trước, học sinh lớp 11 tên Vương Cường kia cũng là anh giết đúng không? Vì anh ta vô tình phát hiện ra cái hang bí mật này, sau khi anh biết đã giết anh ta diệt khẩu?” Tôi tiếp tục suy đoán: “Sau đó anh lại thêm mắm dặm muối, đưa sự mất tích của anh ta vào truyền thuyết trong trường đã sớm bị bóp méo của anh, để dọa những người trẻ tuổi có lòng hiếu kỳ cao khác, nhắc nhở bọn họ đi vào rừng long não càng ít càng tốt để tránh gặp bất hạnh.”
Chu Kiếm đột nhiên ngẩng đầu, nhìn tôi với vẻ kỳ quái, nói: “Đúng vậy, tôi đã giết Vương Cường. Tên kia chó cùng rứt giậu trèo lên cây trốn, tôi cũng trèo theo, càng ngày càng cao, sau đó tôi dứt khoát chặt hết tất cả cành bên dưới của cây long não đó! Hahaha, cuối cùng cậu ta vẫn phải chết trong tay tôi!”
“Nhưng không ngờ là... Trong cõi u minh đã có an bài, Vương Cường không chỉ phát hiện thi thể Lý Bình mà còn lấy được một số mảnh quần áo của cô ấy và thẻ học sinh của anh không biết tại sao lại đánh rơi khi giết cô ấy. Anh ta cho chúng vào cái túi, leo lên cây, có lẽ căn bản không phải để trốn anh, mà muốn treo cái túi kia lên trên cây long não, cung cấp manh nối cho chuyện này!” Tôi nói tiếp.
Mặt Chu Kiếm vặn vẹo, hung ác không giống người, trong mắt toàn là sự tàn nhẫn và căm hận, lại vì giận quá hóa cười mà toát ra vẻ quái dị.
“Áp Tử cũng do anh giết đúng không? Sao anh lại muốn giết cậu ta? Chẳng lẽ cậu ta cũng phát hiện ra cái hang kia?” Tôi bình tĩnh hỏi.
Chu Kiếm lắc đầu: “Áp Tử? Ý cậu là Vương Vĩ hả? Tôi không giết cậu ta. Khi tôi phát hiện thì cậu ta đã chết rồi. Tôi không muốn làm lớn chuyện ở đây, nên sinh lòng tốt ném thi thể cậu ta vào cùng chỗ với Vương Cường.”
“Vậy kho báu của nhà họ Trần đâu?” Thấy anh ta phối hợp như thế, trong lòng tôi mừng thầm: “Sau khi Cẩu Hùng và Trương Văn chết, tôi đã từng nghĩ, có lẽ lúc trước bọn họ mời tôi và Tuyết Doanh đến huyệt mộ trên công trường kia là muốn giết chúng tôi diệt khẩu; nhưng giờ nghĩ lại, chữ thể Tống mới vừa được khắc trên mảnh gỗ vỡ quan tài trong mộ giấu kho báu nhà họ Trần, người có thể dàn dựng âm mưu này chỉ có thể là anh!”
“Vì anh biết chúng tôi đang điều tra chuyện Lý Bình, hơn nữa ngày càng có tiến triển, nên anh muốn nhân lúc chúng tôi đi xuống huyệt mộ bịt kín cửa ra vào, một lưới bắt gọn những người muốn điều tra cái chết của Lý Bình. Nhưng anh không ngờ tôi có thể nhìn ra chữ kia có vấn đề, khiến âm mưu của anh không thực hiện được.”
“Đúng vậy. Đó là kế hoạch của tôi, nhưng tôi cũng không nói dối. Đây đúng là ngôi mộ chôn trên huyệt mộ nhà họ Trần. Ha ha, cậu có muốn biết huyệt mộ thực sự của nhà họ Trần ở đâu không?” Chu Kiếm không để ý ánh mắt khiếp sợ của tôi mà nhìn hai ngôi mộ cổ sau lưng tôi.
“Kia... Là mộ chính của nhà họ Trần?” Tôi rất kinh ngạc.
“Đó chính là huyệt mộ nhà họ Trần, nhưng bên trong không có kho báu gì cả. Ngay cả vật bồi táng cũng không có. Nhưng lại ẩn giấu một lối đi bí mật rất dài, có thể dẫn đến ngôi mộ chôn cùng ở sân thể thao đằng kia. Dưới ngôi mộ chôn cùng có một đoạn hầm trú ẩn, do nhiều năm không tu sửa nên tường kép giữa hầm trú ẩn và ngôi mộ chôn cùng kia đã bị sụp, lộ ra một cái động lớn thông nhau, rất thuận tiện cho tôi xử lý thi thể. Tôi tuyệt đối sẽ không để thi thể hai tên đàn ông thối kia ở cùng chỗ với Bình Nhi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất