Chương 130
Nhà họ Hoa là nhà giàu đứng đâu thành phô Trung Nguyên, mua y dược từ tập đoàn y dược Đường Nhân sau đó bán giá cao lấy lợi nhuận, đây không có gì đáng trách.
Nhưng tập đoàn y dược Đường Nhân thân là nhà cung cấp y dược, không chỉ thiếu y dược người ta còn lẫn lộn thật giả, đây thật sự hết sức quá đáng. Nếu nhà họ Hoa muốn thưa kiện, Đường Nhân tất nhiên thua kiện, còn phải chỉ trả tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời cho nhà họ Hoa.
Làm kinh doanh, chú ý nhất là chữ tín, loại hành vi nhà của Đường Nhân chính là nhân phẩm thối nát.
Quá đáng nhất chính là người ta đã cảnh cáo các anh nhưng các anh vẫn làm như thế, người ta không trả tiền nợ cho các anh cũng là xứng đáng.
Không nghĩ đến, tất cả việc này là do Đường Hạo làm.
Ngay từ đầu hai nhà hợp tác vô cùng thuận lợi, nhà họ Hoa xác thật vô cùng tin tưởng tập đoàn y dược Đường Nhân. Dù sao tập đoàn y dược Đường Nhân là xí nghiệp có danh tiếng hơn hai mươi năm, số lượng sản phẩm trên cơ bản nhà họ Hoa cũng không có tiền hành kiểm tra.
Đúng lúc Đường Hạo lợi dụng khe hở này, cùng với Mã Thế Xương ăn trộm y dược, kiếm lợi nhuận. Sau đó đã bị nhà họ Hoa cảnh cáo nhưng Đường Hạo suy nghĩ quanh co, dù sao nhà họ Hoa cũng không phải làm y dược chuyên nghiệp nên khẳng định kiểm tra đo lường không ra.
Ôm tâm lý may mắn, Đường Hạo kiếm chác cho bản thân ít nhất trên một triệu lợi nhuận.
š Dương Tiêu nhìn về phía Hoa Mộ Cam, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cô Hoa, vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không biết còn có chuyện như thế này.”
Bây giò, Dương Tiêu cũng hiểu rõ vì sao Đường Mộc Tuyết đòi tiền nợ mà không đòi được. Xuất hiện loại chuyện này, nhà họ Hoa người ta chưa phá tan, đánh mấy người một trận đã có tố chất lắm rồi.
Nếu đổi lại là nhà họ Đường, chỉ sợ đám người nhà họ Đường đã chửi má nó.
“Anh thật sự không biết? Đừng đến đây làm bộ, để Lý Thần Chiến đến nhà họ Hoa chúng tôi đe dọa, anh nói mình không biết sao?” Hoa Triển Bác lòng đầy căm phẫn, nói.
Ở trong mắt Hoa Triển Bác, nhà họ Đường chính là hạ lưu vô sỉ. Bản thân đã làm chuyện trái với lương tâm còn muốn đòi tiền nợ. Bây giờ nếu không đòi được nợ lập tức mua nhân vật lớn ở mảnh đất màu xám, khiến nhà họ Hoa bọn họ sợ hãi.
“Ò? Lý Thần Chiến đe dọa nhà họ Hoa các người sao?” Sắc mặt Dương Tiêu hoàn toàn sầm xuống dưới.
Anh để Lý Thần Chiến ra tay, tất nhiên không muốn Lý Thần Chiến khiến nhà họ Hoa sợ hãi. Nhưng Lý Thần Chiến đe dọa nhà họ Hoa, đây không phải ý của Dương Tiêu.
Dương Tiêu cũng không phải thủ lĩnh thổ phỉ gì, không biết nói đạo lý.
Hoa Mộ Cam lạnh giọng nói: “Triển Bác, vừa rồi lời của chị nói em đã quên sao?”
Vẻ mặt Hoa Triển Bác bi phẫn, cậu ta cực kỳ không cam lòng ngậm miệng lại, căn bản không cho Dương Tiêu bất kỳ sắc mặt nào.
Hoa Mộ Cam dịu dàng cười nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm ngài Dương sẽ không nói dối. Nếu chuyện này ngài Dương đã biết, không biết ngài Dương tính toán giải quyết như thế nào?”
Dương Tiêu rơi vào trầm mặc, nếu là chỉ hơi cọ xát, thái độ Dương Tiêu khẳng định mạnh mẽ đòi tiền nợ.
Nhưng bây giờ nhà họ Đường làm sai chuyện đã đuối lý, Dương Tiêu cũng không biết phải mở miệng nói gì.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến công việc của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không thể không căng da đầu nói: “Cô Hoa, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi bởi vì chuyện này có liên quan đến vợ của tôi, tôi không thể không lấy lại số tiền nợ này.”
“Chỉ cần cô trả tiền nợ cho tôi, tiếp theo nhà cô muốn làm gì thì cũng không quan hệ với tôi. Nhà họ Hoa của cô hoàn toàn có thể gửi thư cho luật sư Đường Nhân.”
Nghĩ nghĩ, Dương Tiêu vẫn quyết định như vậy.
Dù sao, sắc mặt đáng ghê tởm của bà nội Đường và đám người Đường Hạo khiến Dương Tiêu đối với toàn bộ nhà họ Đường hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.
: Lúc trước, Dương Tiêu còn nễ mặt ông cụ Đường đã mắt có ân với mình mà để ý vài việc. Bây giờ Dương Tiêu không tính bận tâm đến thể diện mọi người ở nhà họ Đường nữa.
Đường Mộc Tuyết có công chỉ thần đối với tập đoàn y dược Đường Nhân mà còn bị xa lánh thành cái dạng này thì trong lòng Dương Tiêu không nén giận thì chắc chắn là giả.
Để Đường Mộc Tuyết đi đòi tiền nợ cũng là do bà nội Đường tự mình truyền đạt mệnh lệnh. Nếu xong việc, nhà họ Hoa thật sự gửi thư cho luật sư nhà họ Đường vậy cũng chỉ có thể nói bà nội Đường tự cầm cục đá ném vào chân mình, căn bản không liên quan quá lớn với Dương Tiêu.
Nhưng tập đoàn y dược Đường Nhân thân là nhà cung cấp y dược, không chỉ thiếu y dược người ta còn lẫn lộn thật giả, đây thật sự hết sức quá đáng. Nếu nhà họ Hoa muốn thưa kiện, Đường Nhân tất nhiên thua kiện, còn phải chỉ trả tiền vi phạm hợp đồng giá trên trời cho nhà họ Hoa.
Làm kinh doanh, chú ý nhất là chữ tín, loại hành vi nhà của Đường Nhân chính là nhân phẩm thối nát.
Quá đáng nhất chính là người ta đã cảnh cáo các anh nhưng các anh vẫn làm như thế, người ta không trả tiền nợ cho các anh cũng là xứng đáng.
Không nghĩ đến, tất cả việc này là do Đường Hạo làm.
Ngay từ đầu hai nhà hợp tác vô cùng thuận lợi, nhà họ Hoa xác thật vô cùng tin tưởng tập đoàn y dược Đường Nhân. Dù sao tập đoàn y dược Đường Nhân là xí nghiệp có danh tiếng hơn hai mươi năm, số lượng sản phẩm trên cơ bản nhà họ Hoa cũng không có tiền hành kiểm tra.
Đúng lúc Đường Hạo lợi dụng khe hở này, cùng với Mã Thế Xương ăn trộm y dược, kiếm lợi nhuận. Sau đó đã bị nhà họ Hoa cảnh cáo nhưng Đường Hạo suy nghĩ quanh co, dù sao nhà họ Hoa cũng không phải làm y dược chuyên nghiệp nên khẳng định kiểm tra đo lường không ra.
Ôm tâm lý may mắn, Đường Hạo kiếm chác cho bản thân ít nhất trên một triệu lợi nhuận.
š Dương Tiêu nhìn về phía Hoa Mộ Cam, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cô Hoa, vô cùng xin lỗi. Tôi thật sự không biết còn có chuyện như thế này.”
Bây giò, Dương Tiêu cũng hiểu rõ vì sao Đường Mộc Tuyết đòi tiền nợ mà không đòi được. Xuất hiện loại chuyện này, nhà họ Hoa người ta chưa phá tan, đánh mấy người một trận đã có tố chất lắm rồi.
Nếu đổi lại là nhà họ Đường, chỉ sợ đám người nhà họ Đường đã chửi má nó.
“Anh thật sự không biết? Đừng đến đây làm bộ, để Lý Thần Chiến đến nhà họ Hoa chúng tôi đe dọa, anh nói mình không biết sao?” Hoa Triển Bác lòng đầy căm phẫn, nói.
Ở trong mắt Hoa Triển Bác, nhà họ Đường chính là hạ lưu vô sỉ. Bản thân đã làm chuyện trái với lương tâm còn muốn đòi tiền nợ. Bây giờ nếu không đòi được nợ lập tức mua nhân vật lớn ở mảnh đất màu xám, khiến nhà họ Hoa bọn họ sợ hãi.
“Ò? Lý Thần Chiến đe dọa nhà họ Hoa các người sao?” Sắc mặt Dương Tiêu hoàn toàn sầm xuống dưới.
Anh để Lý Thần Chiến ra tay, tất nhiên không muốn Lý Thần Chiến khiến nhà họ Hoa sợ hãi. Nhưng Lý Thần Chiến đe dọa nhà họ Hoa, đây không phải ý của Dương Tiêu.
Dương Tiêu cũng không phải thủ lĩnh thổ phỉ gì, không biết nói đạo lý.
Hoa Mộ Cam lạnh giọng nói: “Triển Bác, vừa rồi lời của chị nói em đã quên sao?”
Vẻ mặt Hoa Triển Bác bi phẫn, cậu ta cực kỳ không cam lòng ngậm miệng lại, căn bản không cho Dương Tiêu bất kỳ sắc mặt nào.
Hoa Mộ Cam dịu dàng cười nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm ngài Dương sẽ không nói dối. Nếu chuyện này ngài Dương đã biết, không biết ngài Dương tính toán giải quyết như thế nào?”
Dương Tiêu rơi vào trầm mặc, nếu là chỉ hơi cọ xát, thái độ Dương Tiêu khẳng định mạnh mẽ đòi tiền nợ.
Nhưng bây giờ nhà họ Đường làm sai chuyện đã đuối lý, Dương Tiêu cũng không biết phải mở miệng nói gì.
Nhưng mà chuyện này liên quan đến công việc của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không thể không căng da đầu nói: “Cô Hoa, tôi cảm thấy vô cùng xin lỗi bởi vì chuyện này có liên quan đến vợ của tôi, tôi không thể không lấy lại số tiền nợ này.”
“Chỉ cần cô trả tiền nợ cho tôi, tiếp theo nhà cô muốn làm gì thì cũng không quan hệ với tôi. Nhà họ Hoa của cô hoàn toàn có thể gửi thư cho luật sư Đường Nhân.”
Nghĩ nghĩ, Dương Tiêu vẫn quyết định như vậy.
Dù sao, sắc mặt đáng ghê tởm của bà nội Đường và đám người Đường Hạo khiến Dương Tiêu đối với toàn bộ nhà họ Đường hoàn toàn không có chút thiện cảm nào.
: Lúc trước, Dương Tiêu còn nễ mặt ông cụ Đường đã mắt có ân với mình mà để ý vài việc. Bây giờ Dương Tiêu không tính bận tâm đến thể diện mọi người ở nhà họ Đường nữa.
Đường Mộc Tuyết có công chỉ thần đối với tập đoàn y dược Đường Nhân mà còn bị xa lánh thành cái dạng này thì trong lòng Dương Tiêu không nén giận thì chắc chắn là giả.
Để Đường Mộc Tuyết đi đòi tiền nợ cũng là do bà nội Đường tự mình truyền đạt mệnh lệnh. Nếu xong việc, nhà họ Hoa thật sự gửi thư cho luật sư nhà họ Đường vậy cũng chỉ có thể nói bà nội Đường tự cầm cục đá ném vào chân mình, căn bản không liên quan quá lớn với Dương Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất