Hổ Tế

Chương 156

Trước Sau
Nghe thây tin này, Dương Tiêu cực kỳ tức giận.

Đường Hạo làm sai rồi, bây giờ không giảm mà lại còn tăng. Bà nội Đường đây là muốn khiến anh và Đường Mộc Tuyết buồn nôn đến chết sao?

Phải biết rằng anh đã phải bôn ba hai phen liên tục vì vụ việc của nhà họ Hoa.

Bây giờ đã thu lại được khoảng nợ gần chục triệu, nhà họ Đường không tổn thất chút nào còn chưa bàn đến, vậy mà Đường Hạo lại không phải nhận chút trừng phạt nào, bà nội Đường còn đưa luôn chức giám đốc điều hành cho Đường Hạo. Cái hành động lấy không cho không này chẳng làm người ta buồn nôn à?

Đường Mộc Tuyết nhận được tin tức, trái tim lạnh giá cực độ.

Người khác không biết Dương Tiêu đã phải bỏ bao nhiêu công sức cho chuyện này nhưng cô lại hết sức rõ ràng. Không ngờ rằng cuối cùng sự tình lại trở nên thế này.

Đường Mộc Tuyết viết bà nội Đường đang muốn tước đoạt quyền lợi của cô, nhưng cô thực sự không có bất kỳ mơ tưởng gì với vị trí người thừa kế của nhà họ Đường, cô chỉ muốn nhà họ Đường ngày càng phồn vinh hơn mà thôi.

Nhưng không ngờ bà nội Đường lại phòng mình như phòng trộm, cho dù là ai cũng sẽ nguội lòng.

Quan trọng nhất là, Đường Hạo phạm phải sai làm không thể tha thứ nhưng chỉ chốc lát mà bà nội đã giao chức giám đốc điều hành cho anh ta. Khỏi nói cũng biết tâm trạng của Đường: Mộc Tuyệt bây giờ phức tạp đên cỡ nào.

Giám đốc điều hành, đây chính là người có quyền điều hành cao nhất ở công ty trừ ban quản trị ra, ngay cả tổng giám đốc cũng phải cung kính trước mặt người có thực quyền điều hành này.

Đám người dòng chính nhà họ Đường cũng nhận được tin tức, họ cực kỳ hoan nghênh quyết định này.



Dù Đường Mộc Tuyết là một quân cờ tốt nhưng đám người dòng chính của nhà họ Đường cũng không mong Đường Hạo rơi đài. Bọn họ ước Đường Hạo có thể trở về để đối đầu với Đường Mộc Tuyết.

Chỉ cần nội bộ nhà họ Đường phân hóa thành hai phe thì họ càng dễ vơ được nhiều miếng mồi béo bở.

“Bà nội thật là quá đáng!” Đường Mộc Tuyết giận sôi cả lên.

Dương Tiêu trấn an nói: “Có lẽ trong mắt bà nội, không phải con thân sinh thì không thể thừa kế nhà họ Đường đượ!

cĐường Hạo là cháu trai ruột của bà, cho dù Đường Hạo có chọc thủng trời thì có lẽ bà nội cũng sẽ không trách đường Hạo dù chỉ một câu.”

“Ôi!” Đường Mộc Tuyết tức điên lên mắt.

Vốn cho rằng nhân chuyện này có thể triệt đi uy phong của Đường Hạo, không ngờ rằng Đường Hạo lại có thể chuyển mình, trở thành giám đốc điều hành của tập đoàn y dược Đường Nhân.

: Dương Tiêu nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, chân thành tha thiết nói: “Mộc Tuyết, anh muốn hỏi em một chuyện, em nhất định phải trả lời thành thật cho anh biết.”

Thấy Dương Tiêu nghiêm túc như vậy, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết đỏ bừng lên, trong lòng cô như có con nai chạy loạn. Từ khi Dương Tiểu thổ lộ với cô ở khách sạn Thiên Đường Mộng Ảo, Đường Mộc Tuyết vẫn chưa dám nghiêm túc hâm nóng bầu không khí với Dương Tiêu, chỉ sợ Dương Tiểu hỏi cô có yêu anh hay không.

Vấn đề này thật sự khiến cô cảm thấy quá khó xử, Đường Mộc Tuyết không biết phải trả lời sao.



“Chỉ… chỉ cần không quá đáng là được, anh hỏi đi!” Đường Mộc Tuyết không dám nhìn thẳng Dương Tiêu. Cô lo lắng, bất an nói.

Thấy Đường Mộc Tuyết có vẻ né tránh ánh mắt mình, Dương Tiêu cực kỳ phiền lòng. Anh đâu phải ông chú gì đó quái dị đâu mà em hồi hộp như thế làm gì?

Dương Tiêu trịnh trọng nói: “Mộc Tuyết, em có muốn trở thành người thừa kế của nhà họ Đường hay không?”

“Hả?” Nghe nói vậy, Đường Mộc Tuyết khiếp sợ nhìn về phía Dương Tiêu. Cô kinh ngạc tột độ, thật sự không thể ngờ rằng Dương Tiêu lại hỏi một vấn đề như vậy.

Dương Tiêu nhìn Đường Mộc Tuyết đầy vẻ thâm tình: “Mộc Tuyết, em nói ý nghĩ trong lòng mình cho anh biết đi.”

Đã bị hỏi đến vậy rồi, trong lòng Đường Mộc Tuyết cực kỳ phức tạp, cô hít một hơi thật sâu rồi thành thật trả lời: “Nói thật, em chưa từng ngấp nghé vị trí chủ nhân của nhà họ Đường. Lý do em cần thận trong công việc như vậy là vì muốn nhà họ Đường ngày càng phát triển đi lên, cũng muốn kiếm nhiều tiền một chút để phụ giúp thêm sinh hoạt gia đình.”

“Ừ! Anh biết rồi.” Dương Tiêu gật nhẹ đầu, cực kỳ ấm ấp.

Đường Mộc Tuyết vô cùng kinh ngạc. Cô hỏi: “Sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề như vậy?”

Dương Tiêu nhún vai, trêu ghẹo nói: “Tục ngữ nói, không muốn làm binh sĩ không muốn làm tướng quân thì không phải binh sĩ tốt. Xem ra Mộc Tuyết nhà ta cũng không phải nhân viên tốt À¡m rồi.

“Đâu có đâu!” Đường Mộc Tuyết dẫu môi, đầy vẻ không phục.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đáng yêu của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cười đến hạnh phúc. Anh thật mong khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau