Hổ Tế

Chương 167

Trước Sau
Nghe vậy, Đường Hạo đang phân nộ lập tức cứng họng. Anh ta thật sự không nghĩ đến điều này.

Nếu nhà họ Hoa tiếp tục gây phiền phức, anh ta phạm phải sai lầm sẽ không thẻ thoái thác tội lỗi của mình.

Bà nội Đường an ủi, nói: “Hạo Hạo, muốn báo thù cũng không cần gấp ngay lúc này. Cháu yên tâm, bà nội sẽ không để hai người Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết sống tốt đâu.”

“Bà nội, bà đừng nói đùa. Không cho hai người bọn họ sống tốt, làm cách nào khiến hai người bọn họ sống không tốt chứ?”

Đường Hạo giống như mắt hết sức sống, rũ đầu xuống.

Bây giờ quyền lực của Đường Mộc Tuyết càng ngày càng lớn, đám dòng chính nhà họ Đường ở công ty cũng không có khả năng trơ mắt nhìn Đường Mộc Tuyết rớt đài.

Hơn nữa, trải qua sự kiện lần này, Đường Hạo vô cùng kiêng kị Dương Tiêu.

Tên phé vật này không chỉ ở trong công ty đánh đấm anh ta mà đêm nay còn lái xe đâm anh ta. Nếu không phải túi an toàn tốt thì chỉ sợ bây giờ anh ta vẫn ở trong phòng cấp cứu.

Ở trong lòng Đường Hạo, bây giờ Dương Tiêu chính là một kẻ điên. Ai chọc lông Dương Tiêu, ai có thể đoán trước được Dương Tiêu sẽ làm ra hành động điên cuồng như thế nào.

Anh ta không muốn chết, Đường Hạo thấy mạng nhỏ của mình quan trọng hơn bắt cứ thứ gì. Nếu mạng nhỏ không có, vậy thì cái gì cũng không có.

) Sắc mặt bà nội Đường âm trầm, dường như sắp nhỏ ra nước.



Bà ta lạnh giọng nói: “Rất đơn giản, chỉ cần Đường Mộc Tuyết suy sụp, Dương Tiêu có khác gì chó nhà có tang đâu?”

Ở trong mắt bà nội Đường, Dương Tiêu kiên cường như thế, tất cả đều do sự sai bảo của Đường Mộc Tuyết.

Bây giò, Đường Mộc Tuyết đã thông đồng với hai nhân vật lớn là Lý Minh Hiên và tiểu vương tử thổi sáo, có người chống lưng cho cô, cô mới dám chống đối lại bọn họ.

Chỉ cần khiến Đường Mộc Tuyết suy sụp, một kẻ hèn Dương Tiêu, bà nội Đường thấy không đáng để vào mắt.

“Nói thì dễ nhưng làm thì khó lắm bà nội!” Vẻ mặt Đường Hạo như đưa đám, đầy uất ức.

Bà nội Đường cười lạnh nói: “Cho Đường Mộc Tuyết quyền kiểm tra sản xuất y dược, không phải ngày mốt cục bảo vệ môi trường sẽ đến kiểm tra sao? Chúng ta âm thầm quấy rối, đến lúc đó xem Đường Mộc Tuyết ứng phó như thế nào. Một khi kiểm tra không đủ tiêu chuẩn thì chúng ta có thể danh chính ngôn thuận phá đổ Đường Mộc Tuyết.”

“Thật hay! Kế này của bà nội quả thực rất là hay!” Ánh mắt Đường Hạo sáng ngời, vô cùng hưng phần.

Tập đoàn y dược Đường Nhân là sản xuất y dược, đối với yêu cầu về môi trường vô cùng nghiêm khắc. Chỉ cần trong hai ngày này bọn họ âm thầm động chân động tay, một khi cục bảo vệ môi trường kiểm tra không thông qua, muốn gây phiền phức cho Đường Mộc Tuyết quả thực quá đơn giản.

Vẻ mặt bà nội Đường đầy hận ý, bà ta oán độc nói: “Chỉ cần Đường Mộc Tuyết không có quyền lực thì thu thập người như Dương Tiêu không phải dễ như trở bàn tay sao?”

Đường Hạo âm ngoan nói: *Hừ! Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu, ngày lành của các người sắp phải kết thúc rồi. Hai kẻ phế vật, xem tiếp theo tao xử lý bọn mày ra sao.”



Hôm saul Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Dương Tiêu đã làm xong bữa sáng. Hôm nay Đường Mộc Tuyết nghỉ ngơi, tỉnh dậy không cho Dương Tiêu bất cứ sắc mặt tốt nào.

Nghĩ đến đêm hôm qua Dương Tiêu thờ ơ với sự xinh đẹp của mình, còn chạy ra ngủ ở trên sô pha, Đường Mộc Tuyết hận không thể một ngụm cắn chết tên đầu gỗ Dương Tiêu này.

Dương Tiêu cũng không dám ở trước mặt Đường Mộc Tuyết nói lung tung. Đường Mộc Tuyết cắn chặt răng, vẫn là mở miệng nói chuyện với Dương Tiêu trước: “Em hẹn trước thần y Liễu, Liễu Giang Hà. Em muốn mang bồ đi kiểm tra một chút, nhìn xem bố có khả năng hồi phục như cũ hay không.”

“Cho bố xem chân sao?” Dương Tiêu kinh ngạc hỏi.

Từ lúc Đường Kiến Quốc gặp tai nạn xe cộ, hai chân đã bị tàn tật. Mấy năm nay Dương Tiêu không hỏi sự đời nên cũng không để ý mấy chuyện này.

Bởi vì thân phận đặc biệt, anh thật sự rất khó để ra tay. Nếu trị liệu cho Đường Kiến Quốc, thân phận của anh sẽ có khả năng bị bại lộ vì thế.

Thần y Liễu, Liễu Giang Hà thì Dương Tiêu có quen biết. Lần trước khi cứu ông cụ Cung, ở đó có thần y Liễu, Liễu Giang Hà.

“Đúng! Chờ lát nữa đi cùng em đi!” Đường Mộc Tuyết nói nhỏ.

Dương Tiêu hơi do dự nhưng vẫn mở miệng nói: “Thực tế anh biết y thuật, nếu không lát nữa chờ anh kiểm tra cho bố thử?”

Nghe thấy lời này của Dương Tiêu, Đường Kiến Quốc ngồi ở trên xe lăn lập tức thẹn quá thành giận. Ông ta nhìn chằm chằm Dương Tiêu, tàn khốc nói: “Đánh rắm! Mày biết y thuật sao? Đúng là cười chết người. Mày muốn kiểm tra cho tao à?

Mày chê tao chết không đủ sớm sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau