Chương 308
Trong gian phòng bên trong, Đường Mộc Tuyết đã bị Vương Thiên Long trói chặt trên giường.
Chỉ cần nghĩ đến đêm nay có thể cùng đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên cùng trải qua một đêm xuân, Vương Thiên Long đặc biệt hưng phấn.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết đã tuyệt vọng đến cùng, những nước mặt sợ sệt từ từ lăn dài trên gò má.
Nếu như thật sự bị Vương Thiên Long làm nhục, cô thật sự tình nguyện chọn cái chết.
Giây phút này, trong lòng Đường Mộc Tuyết rối như tơ vò, cô bất giác không kìm được mà nhớ đến Dương Tiêu.
Nếu như Dương Tiêu có mặt ở đây, bản thân nhất định sẽ không phải chịu nỗi uất ức cùng xỉ nhục như vậy.
Dương Tiêu, anh đang ở đâu?
Trong giây phút tuyệt vọng này, Đường Mộc Tuyết có bao nhiêu hi vọng Dương Tiêu có thể xuất hiện ở nơi này cứu cô ra khỏi bể khổ.
Mặc dù Dương Tiêu đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng trong lòng Đường Mộc Tuyết vẫn như cũ yêu say đắm Dương Tiêu.
Con người trong giây phút nguy hiểm nhất, người đầu tiên nhớ đến đều là người thân thiết cũng như người mình yêu quý nhất.
Cô hồi hận rồi, thật sự đã hồi hận rồi.
Nếu như cho Đường Mộc Tuyết thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không cùng Đường Hạo đến đây tìm Vương Thiên Long.
Đường Mộc Tuyết thật sự không dám tưởng tượng, nều như bị Vương Thiên Long vô tình khinh nhờn, vậy thì sau này cô phải đối mặt với Dương Tiêu như thế nào đây?
Đến mức, giây phút này Đường Mộc Tuyết cũng đã suy nghĩ kĩ nếu như cô thật sự bị Vương Thiên Long khinh nhòn, vậy thì sau khi mọi chuyện đã diễn ra, cô sẽ tìm đến một thành phố không ai quen biết, sau đó kết thục cuộc đời mình.
Giây phút này, hai mắt Vương Thiên Long chỉ tỏa ra ánh nhìn lang sói, trong tay cầm lấy một món đồ.
Mặc dù Đường Mộc Tuyết vẫn chưa trải sự đời, nhưng cô cũng biết thứ trong tay Vương Thiên Long dùng để làm gì.
Nghĩ đến lát nữa sẽ bị Vương Thiên Long sỉ nhục ở nơi này, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch thể hiện lên nét tuyệt vọng.
Vương Thiên Long nhìn khuôn mặt tràn ngập nước mắt của Đường Mộc Tuyết, châm chọc nói: “Mỹ nhân ơi mỹ nhân à, cô sắp trở thành người của ông đây rồi!”
Vừa nói, Vương Thiên Long liền tiến đến gần hơn với Đường Mộc Tuyết!”
Chỉ cần nghĩ đến sắp tới có thể thân mật với đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên, cả người Vương Thiên Long như được tiêm thuốc kích thức đến không còn lời nào diễn tả.
Đường Mộc Tuyết cảm nhận được cơn ác mộng đang chuẩn bị ập đến, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.
Nhìn Đường Mộc Tuyết lúc này đã cam chịu nhắm chặt hai mắt, Vương Thiên Long liếm môi trêu ghẹo nói: “Không sai, chính là như vậy, ha hal”
Chỉ cần nghĩ đến sắp mát đi lần đầu tiên của người phụ nữ, nghĩ đến sắp phải có lỗi với Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết tạp vị ngỗn ngang, tuyệt vọng đến cực điểm.
“ha ha ha ha! Hưởng thụ đi mỹ nhân!” Vương Thiên Long không ngừng tiến đến gần.
Rằm!
Chính vào giây phút Vương Thiên Long chuẩn bị chạm vào thân thể của Đường Mộc Tuyết, cánh cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài hung hăng đá tung.
Âm thanh cực lớn khiến cho Vương Thiên Long giật mình sợ hãi, Vương Thiên Long giận giữ xoay người lại: “Mẹ nó, kẻ nào dám làm phiền đến hứng thú của lão tử?”
Đá tung cửa phòng, bước vào bên trong gian phòng, nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị trói chặt tay chân nằm trên giường, trong lòng Dương Tiêu như có một ngọn lửa tức giận không ngừng dâng lên.
Quả nhiên không sai, tên hỗn đản Vương Thiên Long này quả ` thật đã xuống tay với Đường Mộc Tuyết.
May mắn bọn họ đến kịp lúc, nếu không Dương Tiêu sẽ tự trách cả đời này.
Nhìn rõ người đến là ai, sắc mặt Vương Thiên Long lập tức thay đổi: “Hả? Lý Thần Chiến? Lý Thần Chiến các người dám xông vào địa bàn của tôi, các người mẹ nó muốn chết rồi sao?”
Bị quấy rầy nhã hứng, Vương Thiên Long tức giận không cách nào nguôi ngoai.
Lý Thần Chiến cười lạnh một tiếng, ánh mắt khi nhìn Vương Thiên Long giống như đang nhìn một kẻ trí não có vấn đề.
Dám đụng đến người phụ nữ của điện hạ, trong lòng Lý Thần Chiến sớm đã có suy nghĩ tên Vương Thiên Long này chết không còn đường chối cãi.
“Tốt, tốt lắm!” Dương Tiêu nắm chặt nắm đấm, cả khuôn mặt lạnh lẽo nhìn Vương Thiên Long.
Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, Đường Mộc Tuyết liền lập tức mở to đôi mắt ngước nhìn.
Khi vừa mở mắt nhìn, Đường Mộc Tuyết liền nhìn thấy bóng dáng vô cùng phẫn nộ của Dương Tiêu.
Chỉ cần nghĩ đến đêm nay có thể cùng đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên cùng trải qua một đêm xuân, Vương Thiên Long đặc biệt hưng phấn.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết đã tuyệt vọng đến cùng, những nước mặt sợ sệt từ từ lăn dài trên gò má.
Nếu như thật sự bị Vương Thiên Long làm nhục, cô thật sự tình nguyện chọn cái chết.
Giây phút này, trong lòng Đường Mộc Tuyết rối như tơ vò, cô bất giác không kìm được mà nhớ đến Dương Tiêu.
Nếu như Dương Tiêu có mặt ở đây, bản thân nhất định sẽ không phải chịu nỗi uất ức cùng xỉ nhục như vậy.
Dương Tiêu, anh đang ở đâu?
Trong giây phút tuyệt vọng này, Đường Mộc Tuyết có bao nhiêu hi vọng Dương Tiêu có thể xuất hiện ở nơi này cứu cô ra khỏi bể khổ.
Mặc dù Dương Tiêu đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng trong lòng Đường Mộc Tuyết vẫn như cũ yêu say đắm Dương Tiêu.
Con người trong giây phút nguy hiểm nhất, người đầu tiên nhớ đến đều là người thân thiết cũng như người mình yêu quý nhất.
Cô hồi hận rồi, thật sự đã hồi hận rồi.
Nếu như cho Đường Mộc Tuyết thêm một cơ hội, cô tuyệt đối sẽ không cùng Đường Hạo đến đây tìm Vương Thiên Long.
Đường Mộc Tuyết thật sự không dám tưởng tượng, nều như bị Vương Thiên Long vô tình khinh nhờn, vậy thì sau này cô phải đối mặt với Dương Tiêu như thế nào đây?
Đến mức, giây phút này Đường Mộc Tuyết cũng đã suy nghĩ kĩ nếu như cô thật sự bị Vương Thiên Long khinh nhòn, vậy thì sau khi mọi chuyện đã diễn ra, cô sẽ tìm đến một thành phố không ai quen biết, sau đó kết thục cuộc đời mình.
Giây phút này, hai mắt Vương Thiên Long chỉ tỏa ra ánh nhìn lang sói, trong tay cầm lấy một món đồ.
Mặc dù Đường Mộc Tuyết vẫn chưa trải sự đời, nhưng cô cũng biết thứ trong tay Vương Thiên Long dùng để làm gì.
Nghĩ đến lát nữa sẽ bị Vương Thiên Long sỉ nhục ở nơi này, khuôn mặt xinh đẹp của cô trắng bệch thể hiện lên nét tuyệt vọng.
Vương Thiên Long nhìn khuôn mặt tràn ngập nước mắt của Đường Mộc Tuyết, châm chọc nói: “Mỹ nhân ơi mỹ nhân à, cô sắp trở thành người của ông đây rồi!”
Vừa nói, Vương Thiên Long liền tiến đến gần hơn với Đường Mộc Tuyết!”
Chỉ cần nghĩ đến sắp tới có thể thân mật với đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên, cả người Vương Thiên Long như được tiêm thuốc kích thức đến không còn lời nào diễn tả.
Đường Mộc Tuyết cảm nhận được cơn ác mộng đang chuẩn bị ập đến, hai hàng nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt.
Nhìn Đường Mộc Tuyết lúc này đã cam chịu nhắm chặt hai mắt, Vương Thiên Long liếm môi trêu ghẹo nói: “Không sai, chính là như vậy, ha hal”
Chỉ cần nghĩ đến sắp mát đi lần đầu tiên của người phụ nữ, nghĩ đến sắp phải có lỗi với Dương Tiêu, trong lòng Đường Mộc Tuyết tạp vị ngỗn ngang, tuyệt vọng đến cực điểm.
“ha ha ha ha! Hưởng thụ đi mỹ nhân!” Vương Thiên Long không ngừng tiến đến gần.
Rằm!
Chính vào giây phút Vương Thiên Long chuẩn bị chạm vào thân thể của Đường Mộc Tuyết, cánh cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài hung hăng đá tung.
Âm thanh cực lớn khiến cho Vương Thiên Long giật mình sợ hãi, Vương Thiên Long giận giữ xoay người lại: “Mẹ nó, kẻ nào dám làm phiền đến hứng thú của lão tử?”
Đá tung cửa phòng, bước vào bên trong gian phòng, nhìn thấy Đường Mộc Tuyết bị trói chặt tay chân nằm trên giường, trong lòng Dương Tiêu như có một ngọn lửa tức giận không ngừng dâng lên.
Quả nhiên không sai, tên hỗn đản Vương Thiên Long này quả ` thật đã xuống tay với Đường Mộc Tuyết.
May mắn bọn họ đến kịp lúc, nếu không Dương Tiêu sẽ tự trách cả đời này.
Nhìn rõ người đến là ai, sắc mặt Vương Thiên Long lập tức thay đổi: “Hả? Lý Thần Chiến? Lý Thần Chiến các người dám xông vào địa bàn của tôi, các người mẹ nó muốn chết rồi sao?”
Bị quấy rầy nhã hứng, Vương Thiên Long tức giận không cách nào nguôi ngoai.
Lý Thần Chiến cười lạnh một tiếng, ánh mắt khi nhìn Vương Thiên Long giống như đang nhìn một kẻ trí não có vấn đề.
Dám đụng đến người phụ nữ của điện hạ, trong lòng Lý Thần Chiến sớm đã có suy nghĩ tên Vương Thiên Long này chết không còn đường chối cãi.
“Tốt, tốt lắm!” Dương Tiêu nắm chặt nắm đấm, cả khuôn mặt lạnh lẽo nhìn Vương Thiên Long.
Khi nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên, Đường Mộc Tuyết liền lập tức mở to đôi mắt ngước nhìn.
Khi vừa mở mắt nhìn, Đường Mộc Tuyết liền nhìn thấy bóng dáng vô cùng phẫn nộ của Dương Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất