Hổ Tế

Chương 316

Trước Sau
Sau khi lao vào vòng tay Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết không ngừng thút thít nói: “Người xấu, anh chính là một kẻ xấu xa, anh đối xử với em tốt như vậy, sau này nếu em không cách nào rời xa anh thì phải làm sao đây!”

Ôm chặt lấy Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu dịu dàng nói khẽ bên tai Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, cũng vì anh biết rằng kiếp sau còn có cơ hội gặp lại em hay không, cho nên đời này anh nhất định sẽ nỗ lực dành tặng những thứ tốt nha cho em.

Cả đời này của anh đều kiên định chủ nghĩa duy vật, chỉ có em khiến anh hy vọng có kiếp sau…”

Nghe những lời này của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết càng khóc nức nở không thành tiếng.

Dương Tiêu hiểu rõ một điều rằng, làm người nhất định phải biết trân trọng, đặc biệt đối với những đoạn tình cảm khó mà có được, Nuối tiếc lớn nhất của một đời người cũng chính là sự rời đi của cô ấy dậy cho bạn biết cách trưởng thành, nhưng sự dịu dàng sau khi trưởng thành của bạn lại không có cách nào dành cho cô ấy.

Đối với Dương Tiêu mà nói, xe cộ nhà cửa là những thứ hắn không hề để ý đến.

Vì hắn chỉ thật sự quan tâm đến duy nhất một người chính là Đường Mộc Tuyết.

Đường Mộc Tuyết nghẹn ngào, đôi mắt ửng đỏ nhìn về phía Dương Tiêu: “Em hi vọng cả cuộc đời sau này, gió tuyết là anh, bình đạm là anh, bần hàn là anh, vinh hoa là anh, sự dịu dàng tận đáy tim cũng là anh, nơi cuối ánh nhìn cũng là anh, em nhất định sẽ trân trọng.”

Dương Tiêu sủng nịch nói: “Mộc Tuyết, trên toàn thế giới này chỉ có duy nhất một mình em, em nói anh làm sao có thể không trân trọng được?”

Đường Mộc Tuyết trong phương diện tình cảm chính là một người con gái không giỏi diễn đạt, cô hôm nay chính là đã mở rộng tắm lòng đem những lời yêu ngọt ngào này nói với Dương Tiêu.

Một lần nữa ôm chặt lấy Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.



Ôm chặt lầy Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không ngừng nhắc nhở bản thân phải trân trọng cô.

Mộc Tuyết, nguyện cho em mùa đông đông ấm áp, nguyện em mùa xuân không giá lạnh, nguyện cho em đêm khuya có người thắp đèn, nguyện em ngày mưa có người che dù, nguyện cho em mỗi bước đi trên cuộc đời này đều có người lương thiện bầu bạn; nguyện cho tất cả niềm vui của em không cần phải giả vờ ngụy trang, nguyện cho cả cuộc đời này của em vui vẻ, thẳng thắn lương thiện.

Ôm chặt lấy Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu thật sự không muốn vấn thân vào bắt kỳ cuộc phân tranh nào.

Đối với Đường Hạo mà nói, chỉ cần khiến cho hắn cút khỏi thế giới của hai người bọn họ!

Người yêu tôi như vết khắc trên đá, vĩnh viễn không quên người hận tôi giống như nét vẽ trên cát, theo gió cuốn bay.

Đường Mộc Tuyết si mê nhìn Dương Tiêu, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của cô ửng đỏ thấp giọng nói: “Dương Tiêu, yêu em được không?”

Nghe câu nói này của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu mỉm cười: “Mộc Tuyết, anh nhát định sẽ…”

Đường Mộc Tuyết tức đến mức giậm chân xuống đất, tên đầu gỗ này thật sự ngốc chết đi được, câu nói yêu em chính là chỉ phương diện kia.

Cắn nhẹ bờ môi, Đường Mộc Tuyết đỏ ửng mặt tiếp tục nói: “Tên ngốc nhà anh, chuyện cởi áo tháo đai làm gì có chuyện bản thân mình tự cởi áo tháo đai chứ; hiện tại anh có thể vì em cởi áo tháo đai hay không?”

Dương Tiêu lúc này mới lập tức hiểu ra, thì ra câu nói kia có ý nghĩa như vậy.

Bản thân hắn quả thật chính là một tên ngốc trong chuyện tình cảm, nghĩ đến việc hắn tự cởi áo tháo đai quần áo của mình, Dương Tiêu suýt chút nữa bị sự ngu ngốc của mình tức đến phát khóc.

Có điều, mặc dù Dương Tiêu đã hiểu rõ, nhưng hắn vẫn lắc đầu mim cười nói: “Mộc Tuyết, hiện tại thân thể em không thích hợp, không tiện hành phòng, nếu như thật sự làm đến bước cuối cùng, co thể của em sau này nếu xảy ra bắt kỳ bệnh vặt nào, anh nhất định sẽ hối hận cả cuộc đời này; đợi đến khi thân thể em không còn gì đáng ngại, tâm tình thoải mái rồi chúng ta lại làm chuyện đó có được không?”



ý Yêu cầu này do chính Đường Mộc Tuyết đích thân đề nghị, không nói cũng biết trong lòng Dương Tiêu lúc này có bao nhiêu vui mừng.

Chỉ có điều, hắn hiện tại dù muốn làm thì điều kiện cũng không cho phép.

Đường Mộc Tuyết đỏ bừng mặt, cô cuối cùng cũng hiểu được Dương Tiêu trước đây tại sao lại không chịu động vào mình.

“Cũng đã gần khỏe rồi!” Đường Mộc Tuyết ngại ngùng nói.

Dù sao kì sinh lý cũng đã được một tuần, cũng chỉ còn lại một ít mà thôi.

Dương Tiêu cân nhắc một lát, vẫn lắc đầu nói: “Chờ sang hai ngày nữa vậy!”

Tận mắt chứng kiến Dương Tiêu vậy mà lại quan tâm bản thân cô như vậy, trong lòng Đường Mộc Tuyết như có một dòng nước ấm dâng lên.

Lần này, Đường Mộc Tuyết cũng không hỏi hiện tại trên người Dương Tiêu còn bao nhiêu tiền.

Cũng vì cô biết rằng, Dương Tiêu có thể đem giấy tờ nhà viết tên của một mình cô, điều này cũng đủ chứng tỏ tình cảm Dương Tiêu dành cho mình.

Dẫn Đường Mộc Tuyết đơn giản tham quan một vòng tòa biệt thự, Dương Tiêu nói: “Vật tư được trang trí trong phòng đều là vật liệu vô hại tốt nhất trên Thế Giới, căn bản không hề có thành phần Formaldehyd, hôm nay hoàn tất công tác hoàn công trang trí, trong phòng vẫn còn ẩm, đợi hai ngày sau thông thoáng không khí, chúng ta có thể cùng ba mẹ chuyển vào sống ở đây rồi.”

“Được ạ!” Đường Mộc Tuyết ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau