Chương 339
Trong nhất thời, Vương Trạch như bừng tỉnh, đột nhiên đều hiểu ra mọi chuyện.
Thông qua kính chiếu hậu, Dương Tiêu có thể thấy rõ Vương Trạch đang đuỏi theo phía sau, hắn buồn bực tự lắm nhẳm nói: “Người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Tìm ngược đến nghiện rồi hay sao?”
“Hả?” khi nhìn theo phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là biệt thự hòn đảo nhỏ tại trung tâm ven hồ Nhạn Minh, mi mắt Vương Trạch không ngừng nháy điên cuồng.
“Tên này muốn làm gì đây? Không lẽ cậu ta không biết căn biệt thự tại trung tâm hòn đảo nhỏ này được một vị đại nhân vật mua lại hay sao? Nếu như dám tự tiện xông vào, phòng quản lý tài sản nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta.”
Hơn nữa, theo như Vương Trạch biết, tiểu đảo tại trung tâm ven hồ vừa hoàn công cách đây không lâu, không khả năng đã có rác thải!
Lại nói, rác thải đều sẽ được chủ hộ đặt trước cổng biệt thự, công nhân phụ trách xử lý rác thải cũng không có tư cách tiễn vào khu vực bên trong khu vực biệt thự, chỉ có thể hoạt động phía bên ngoài cổng biệt thự.
Tên Dương Tiêu kia nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị lái xe hướng về phía khu biệt thự trung tâm ven hồ, tên này điên rồi sao?
Vương Trạch nhắn mạnh chân gas, chạy lên ngang bằng với chiếc xe của Dương Tiêu, hạ cửa xe xuống sau đó khinh thường nói: “Tiểu tử này, cậu đây là muốn tìm đường chết hay sao? Có biết nơi này là chỗ ở của ai hay không mà dám tự tiện xông vào? Quy định ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh không lẽ cậu không hiểu hay sao?”
Dương Tiêu cũng hạ cửa xe xuống có chút phiền chán nói: “Tôi nói này chủ nhiệm Vương, ông đã gây chuyện xong chưa? Tôi về nhà một chuyến vậy mà ông cứ cắn không buông? Nếu như ông có thời gian rảnh rỗi như vậy không bằng quay về nhà xem tài liệu y học, học hành chăm chỉ, gia tăng thêm kiến thức y học của bản thân.”
“Hừ! Tôi có học hành hay không có liên quan gì đến cậu?
Tiểu tử, tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, bớt bốc phét lại, nhanh chóng rời khỏi đây!” Vương Trạch khiển trách nói.
Mặc dù nghe câu nói Dương Tiêu muốn quay về nhà một chuyền, nhưng trong lòng ông đặc biệt không vui.
Bốc phét ai mà không bốc phét được chứ?
Dương Tiêu dù sao cũng là tên vô dụng nổi danh, giá thành xây dựng căn biệt thự ven hồ Nhạn Minh này ít nhát cũng phải lên đến con số một trăm năm mươi triệu trở lên.
Nếu như trực tiếp rao bán, nhất định có thể đạt được giao dịch lên đến con số hai ba trăm triệu.
Hơn nữa, Đường Gia dù sao cũng chỉ là một gia tộc hạng hai, tài sản miễn cưỡng chỉ gần một trăm triệu, dù cho Đường Mộc Tuyết đem toàn bộ tài sản đổi thành tiền mặt, cũng không thể nào đủ sức mua được hòn đảo nhỏ trung tâm Nhạn Minh.
Cho nên, Dương Tiêu đây chính là đang bốc phét.
“Xem ra ông cũng thật nhàm chán.” Dương Tiêu thật sự không muốn ở nơi này tiếp tục cùng Vương Trạch tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn liền đóng cửa sổ, sau đó nhắn ga tăng tốc chạy về phía tiểu đảo trung tâm, bỏ xa Vương Trạch lại phía sau.
Mắt thấy Dương Tiêu không nghe lời cảnh cáo của mình, cứ tùy tiện chạy về hướng trung tâm tiểu đảo Nhạn Minh, nháy mắt Vương Trạch không ngừng nháy điên cuồng, ông vô cùng rõ ràng hậu quả đáng sợ khi tự tiện xâm nhập vào khu vực cá nhân.
“Tên tiểu tử này không lẽ là hàng trộm cắp hay sao, cho nên muốn đến trung tâm tiểu đảo Nhạn Minh trộm cắp đồ đạc ở đó hay sao?” Vương Trạch đột nhiên nảy ra một suy.
đoán to gan.
Tỉ mỉ suy nghĩ một lát, Vương Trạch liền nhận định Dương Tiêu chính là một tên trộm.
Hòn đảo nhỏ trung tâm ven hồ giá cả bất phàm, bắt kỳ món đồ nào bên trong giá trị cũng phải đến vài trăm ngàn, tên quỷ nghèo đói Dương Tiêu đến đây có thể làm gì khác nữa chứ?
Ngoại trừ việc trộm cấp đồ đạc ra, Vương Trạch quả thật không có cách nào nghĩ thông suốt được Dương Tiêu thì có tư cách gì tiền vào khu biệt thự này chứ.
Ánh mắt Vương Trạch lóe lên một tia sáng sắt lạnh: “Tên phế vật này vậy mà lại cấu kết với nhân viên bảo vệ trộm cắp tài sản của chủ hộ thuê. Được lắm, toàn bộ các người đều gây chuyện lớn rồi!”
‘Vương Trạch nhận định Dương Tiêu chính là một tên trộm, ông không chút chần chữ liền lái xe đến trung tâm đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh, nhằm ngăn cản Dương Tiêu.
Khi vừa đến trước cửa biệt thự, Dương Tiêu vừa xuống xe liền có thể nhìn thấy một chiếc xe BMW trắng xông đến.
Dương Tiêu cả khuôn mặt hoang mang, tên Vương Trạch này rốt cuộc muốn làm gì đây? Không biết nơi này là khu vực riêng tư hay sao?
Vương Trạch nhanh chóng bước xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Dương Tiêu: “Tiểu tử, không nghĩ đến cậu vậy mà lại là một tên ăn trộm, mau theo tôi ra đây.”
“Trộm?” Dương Tiêu thật sự không biết được rốt cuộc trong đầu Vương Trạch này rốt cuộc đang nghĩ thứ gì: “Nhân lúc tôi vẫn còn chưa tức giận, ông tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây; nơi này không hoan nghênh ông đâu.”
Nhìn Dương Tiêu bày ra dáng vẻ như chủ nhân thật sự của căn biệt thự này, Vương Trạch cười khinh thường nói: “Tiểu tử này, cậu giả vờ cũng giống lắm. Cậu lần này tiêu đời rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu tiêu đời rồi!”
Vương Trạch cả khuôn mặt đắc ý, giống như sắp có tai họa giáng xuống người Dương Tiêu vậy.
“Đáng chét! Dám tự tiện đột nhập vào khu vực tư nhân, mau đem tên tiểu tử này lôi ra ngoài cho tôi!” Chính vào giây phút này, có một nhân viên bảo vệ đang đi tuần phát hiện tình huống kỳ lạ nên nhanh chóng tức giận chạy đến.
Vương Trạch không ngừng cười lớn, ông ta chỉ tay về phía Dương Tiêu gấp gáp hét lên: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh trói tên phế vật này lại cho tôi, nhanh đem tên trộm này ném ra ngoài!”
Thông qua kính chiếu hậu, Dương Tiêu có thể thấy rõ Vương Trạch đang đuỏi theo phía sau, hắn buồn bực tự lắm nhẳm nói: “Người này rốt cuộc muốn làm gì đây? Tìm ngược đến nghiện rồi hay sao?”
“Hả?” khi nhìn theo phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là biệt thự hòn đảo nhỏ tại trung tâm ven hồ Nhạn Minh, mi mắt Vương Trạch không ngừng nháy điên cuồng.
“Tên này muốn làm gì đây? Không lẽ cậu ta không biết căn biệt thự tại trung tâm hòn đảo nhỏ này được một vị đại nhân vật mua lại hay sao? Nếu như dám tự tiện xông vào, phòng quản lý tài sản nhất định sẽ không buông tha cho cậu ta.”
Hơn nữa, theo như Vương Trạch biết, tiểu đảo tại trung tâm ven hồ vừa hoàn công cách đây không lâu, không khả năng đã có rác thải!
Lại nói, rác thải đều sẽ được chủ hộ đặt trước cổng biệt thự, công nhân phụ trách xử lý rác thải cũng không có tư cách tiễn vào khu vực bên trong khu vực biệt thự, chỉ có thể hoạt động phía bên ngoài cổng biệt thự.
Tên Dương Tiêu kia nhìn dáng vẻ giống như chuẩn bị lái xe hướng về phía khu biệt thự trung tâm ven hồ, tên này điên rồi sao?
Vương Trạch nhắn mạnh chân gas, chạy lên ngang bằng với chiếc xe của Dương Tiêu, hạ cửa xe xuống sau đó khinh thường nói: “Tiểu tử này, cậu đây là muốn tìm đường chết hay sao? Có biết nơi này là chỗ ở của ai hay không mà dám tự tiện xông vào? Quy định ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh không lẽ cậu không hiểu hay sao?”
Dương Tiêu cũng hạ cửa xe xuống có chút phiền chán nói: “Tôi nói này chủ nhiệm Vương, ông đã gây chuyện xong chưa? Tôi về nhà một chuyến vậy mà ông cứ cắn không buông? Nếu như ông có thời gian rảnh rỗi như vậy không bằng quay về nhà xem tài liệu y học, học hành chăm chỉ, gia tăng thêm kiến thức y học của bản thân.”
“Hừ! Tôi có học hành hay không có liên quan gì đến cậu?
Tiểu tử, tôi nghiêm túc cảnh cáo cậu, bớt bốc phét lại, nhanh chóng rời khỏi đây!” Vương Trạch khiển trách nói.
Mặc dù nghe câu nói Dương Tiêu muốn quay về nhà một chuyền, nhưng trong lòng ông đặc biệt không vui.
Bốc phét ai mà không bốc phét được chứ?
Dương Tiêu dù sao cũng là tên vô dụng nổi danh, giá thành xây dựng căn biệt thự ven hồ Nhạn Minh này ít nhát cũng phải lên đến con số một trăm năm mươi triệu trở lên.
Nếu như trực tiếp rao bán, nhất định có thể đạt được giao dịch lên đến con số hai ba trăm triệu.
Hơn nữa, Đường Gia dù sao cũng chỉ là một gia tộc hạng hai, tài sản miễn cưỡng chỉ gần một trăm triệu, dù cho Đường Mộc Tuyết đem toàn bộ tài sản đổi thành tiền mặt, cũng không thể nào đủ sức mua được hòn đảo nhỏ trung tâm Nhạn Minh.
Cho nên, Dương Tiêu đây chính là đang bốc phét.
“Xem ra ông cũng thật nhàm chán.” Dương Tiêu thật sự không muốn ở nơi này tiếp tục cùng Vương Trạch tiếp tục thảo luận vấn đề này, hắn liền đóng cửa sổ, sau đó nhắn ga tăng tốc chạy về phía tiểu đảo trung tâm, bỏ xa Vương Trạch lại phía sau.
Mắt thấy Dương Tiêu không nghe lời cảnh cáo của mình, cứ tùy tiện chạy về hướng trung tâm tiểu đảo Nhạn Minh, nháy mắt Vương Trạch không ngừng nháy điên cuồng, ông vô cùng rõ ràng hậu quả đáng sợ khi tự tiện xâm nhập vào khu vực cá nhân.
“Tên tiểu tử này không lẽ là hàng trộm cắp hay sao, cho nên muốn đến trung tâm tiểu đảo Nhạn Minh trộm cắp đồ đạc ở đó hay sao?” Vương Trạch đột nhiên nảy ra một suy.
đoán to gan.
Tỉ mỉ suy nghĩ một lát, Vương Trạch liền nhận định Dương Tiêu chính là một tên trộm.
Hòn đảo nhỏ trung tâm ven hồ giá cả bất phàm, bắt kỳ món đồ nào bên trong giá trị cũng phải đến vài trăm ngàn, tên quỷ nghèo đói Dương Tiêu đến đây có thể làm gì khác nữa chứ?
Ngoại trừ việc trộm cấp đồ đạc ra, Vương Trạch quả thật không có cách nào nghĩ thông suốt được Dương Tiêu thì có tư cách gì tiền vào khu biệt thự này chứ.
Ánh mắt Vương Trạch lóe lên một tia sáng sắt lạnh: “Tên phế vật này vậy mà lại cấu kết với nhân viên bảo vệ trộm cắp tài sản của chủ hộ thuê. Được lắm, toàn bộ các người đều gây chuyện lớn rồi!”
‘Vương Trạch nhận định Dương Tiêu chính là một tên trộm, ông không chút chần chữ liền lái xe đến trung tâm đảo nhỏ ven hồ Nhạn Minh, nhằm ngăn cản Dương Tiêu.
Khi vừa đến trước cửa biệt thự, Dương Tiêu vừa xuống xe liền có thể nhìn thấy một chiếc xe BMW trắng xông đến.
Dương Tiêu cả khuôn mặt hoang mang, tên Vương Trạch này rốt cuộc muốn làm gì đây? Không biết nơi này là khu vực riêng tư hay sao?
Vương Trạch nhanh chóng bước xuống xe, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Dương Tiêu: “Tiểu tử, không nghĩ đến cậu vậy mà lại là một tên ăn trộm, mau theo tôi ra đây.”
“Trộm?” Dương Tiêu thật sự không biết được rốt cuộc trong đầu Vương Trạch này rốt cuộc đang nghĩ thứ gì: “Nhân lúc tôi vẫn còn chưa tức giận, ông tốt nhất nên nhanh chóng rời khỏi đây; nơi này không hoan nghênh ông đâu.”
Nhìn Dương Tiêu bày ra dáng vẻ như chủ nhân thật sự của căn biệt thự này, Vương Trạch cười khinh thường nói: “Tiểu tử này, cậu giả vờ cũng giống lắm. Cậu lần này tiêu đời rồi, tôi nói cho cậu biết, cậu tiêu đời rồi!”
Vương Trạch cả khuôn mặt đắc ý, giống như sắp có tai họa giáng xuống người Dương Tiêu vậy.
“Đáng chét! Dám tự tiện đột nhập vào khu vực tư nhân, mau đem tên tiểu tử này lôi ra ngoài cho tôi!” Chính vào giây phút này, có một nhân viên bảo vệ đang đi tuần phát hiện tình huống kỳ lạ nên nhanh chóng tức giận chạy đến.
Vương Trạch không ngừng cười lớn, ông ta chỉ tay về phía Dương Tiêu gấp gáp hét lên: “Nhanh nhanh nhanh, nhanh trói tên phế vật này lại cho tôi, nhanh đem tên trộm này ném ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất