Chương 342
Lúc này có một vệt sương mù nhảy ra từ vằng trán của Hình lão gia, nếu như không dùng mắt thường tỉ mỉ quan sát, căn bản khó lòng phát hiện ra được.
Ngay giây phút vệt sương mù đen nhảy ra, Dương Tiêu không chút chần chừ liền lấy rượu gạo nếp rải trên nền nhà.
Nhận thức được không cách nào thoát ra ngoài, vệt sương mù đen không cách nào khác chỉ đành quay lại bức tranh ố vàng treo trên tường.
Dương Tiêu tháp giọng nói: “Các vị, mau lùi ra ngoài cửa!”
“Nhanh, nhanh, nhanh!” Lưu Vỹ hồi thúc nói.
Vừa rồi ba người bọn họ đều không nhìn thấy vệt sương mù đen kia, nhưng từ thần sắc nghiêm trọng của Dương Tiêu cũng không khó mà nhận ra được, Dương Tiêu không hề có ý nói đùa.
Thái Khôn khuôn mặt cười lạnh nhạt nói: “Cục trưởng Hình này, tên tiểu tử này chính là đang khinh nhờn thân thể của Hình lão gia, mau phái người đến bắt tên tiểu tử này lại.”
Trong mắt Thái Khôn, Dương Tiêu cùng lắm chỉ là một tên lừa bịp giang hồ, máu chó mực, rượu gạo nép, những thứ này không phải đều là những thứ mê tín dị đoan hay sao?
Không lẽ máu chó mực còn có thể trị bệnh cứu người hay sao? Đây rõ ràng chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.
Hình Kiện do dự vài giây, ông vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Tiêu, sau đó kéo Thái Khôn lập tức rời khỏi căn phòng.
Chính vào ngay giây phút này, Hình Kiện chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.
Không còn cách nào khác, Thái Khôn hiện tại không có cách nào điều trị được cho phụ thân của ông, ông cũng không thể trơ mắt ra nhìn phụ thân của mình cưỡi hạc về trời tây được.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi căn phòng, Dương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Đồ tai họa này còn dám gây hại lên người khác? Thật là biết tìm đường chết!”
Dương Tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng, vệt sương mù đen kia đang ẩn nắp trong bức tranh cũ kĩ ố vàng, sắc mặt méo mó hung dữ nhìn Dương Tiêu.
Nhiều năm về trước Dương Tiêu chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, gần như đã đi qua khắp các vùng đất trên thế giới, cũng đã nhìn thấy qua vô số điều kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất chính là Dương Tiêu có một cặp mắt mà người bình thường không hề có được, hắn có thể nhìn thấy bát kỳ những thứ không sạch sẽ trên thế gian này.
Trong cuộc sống có một điều thường thức như thế này, chính là những đứa trẻ khi vừa mới xin ra đều có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, chó trong đêm tối không ngừng gào rú, cũng chính vì nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nên dùng tiếng hú của mình để xua đuổi những thứ đó.
Trẻ con nếu như chịu phải sợ hãi, đêm khuya ôm nó ngồi trước cổng lớn rồi gọi thật to tên của nó, thì linh hồn của nó có thể được tìm về lại.
Mặc dù những điều này không có bất kỳ chứng cứ khoa học nào, nhưng có cũng thẻ xác định được, những chuyện này không phải hoàn toàn là vô căn cứ.
Trên thế giới này quả thật có những thứ dơ bản, chỉ là có nhiều thứ không có cách nào dùng khoa học để giải thích mà thôi.
Trẻ con sau khi hiểu chuyện, đa số đều không có cách nào nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó được nữa.
Nhưng Dương Tiêu ngược lại hoàn toàn trái ngược, hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy những thứ dơ bản, đôi mắt này được xưng tụng là Chúc Long Chỉ Nhãn, trước đây cũng nhờ vào đôi mắt này mà giúp hắn giải quyết không ít phiền phức trong quá trình thi hành nhiệm vụ.
Dương Tiêu không chút chần chừ, lập tức tạ rượu gạo ném lên bức tranh chữ cũ kĩ kia, lúc này vệt sương mù đen liền phát ra tiếng hét ghê hơn, thân thể giống như bị thiêu đốt, nhanh chóng tan thành mây khói.
“Chỉ là một vật hung tà nhỏ nhoi cũng dám xuất hiện gây hại cho người khác, thật là không biết sống chết!” Dương Tiêu bình tĩnh tự nhiên nói.
Những thứ hắn từng nhìn thầy trước đây, so với thứ đồ dơ bẩn này còn lợi hại hơn, thứ đồ vật dơ bẩn này cũng không có bao nhiêu năng lực, Dương Tiêu liền nhẹ nhàng vương tay bóp nó làm thành tro bụi.
Mặc dù tiếng hét chói tai vừa rồi có chút mơ hồ, nhưng Lưu Vỹ, Hình Kiện, Thái Khon đang đứng bên ngoài vẫn nghe rõ ràng.
Cả ba người đều sợ hãi đến toàn thân run rẩy, bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, đây căn bản không phải là âm thanh do người phát ra được.
Kế tiếp, Dương Tiêu liền lấy hai tắm khăn giấy thắm đẫm máu chó mực trên trán Hình lão gia xuống, sau đó lau chùi sạch sẽ cho ông, Dương Tiêu lúc này mới bước ra ngoài.
Nhìn thấy Dương Tiêu bước ra ngoài, Hình Kiện nhanh như tên bắn lao đến trước mặt Dương Tiêu gấp gáp nói: “Dương tiên sinh, như thế nào rồi? Phụ thân của tôi như: thế nào rồi?”
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Hình lão gia hiện tại đã bình an vô sự, qua vài phút nữa ông ấy tự khắc sẽ tỉnh lại. Cục trưởng Hình, ông nên nhanh chóng sắp xếp người chuẩn bị khăn lông nóng lau chùi sạch sẽ cho Hình lão gia đi.”
“Được! tốt lắm, rất tốt!” Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Hình Kiện giống như ăn được định tâm hoàn, vui mừng khắp khỏi nói.
Ánh mắt Thái Khôn lóe lên sự khinh thường nói: “Ăn nói bậy bạ! Tôi chính là không tin anh thật có năng lực xoay chuyển tình huống.”
Ngay giây phút vệt sương mù đen nhảy ra, Dương Tiêu không chút chần chừ liền lấy rượu gạo nếp rải trên nền nhà.
Nhận thức được không cách nào thoát ra ngoài, vệt sương mù đen không cách nào khác chỉ đành quay lại bức tranh ố vàng treo trên tường.
Dương Tiêu tháp giọng nói: “Các vị, mau lùi ra ngoài cửa!”
“Nhanh, nhanh, nhanh!” Lưu Vỹ hồi thúc nói.
Vừa rồi ba người bọn họ đều không nhìn thấy vệt sương mù đen kia, nhưng từ thần sắc nghiêm trọng của Dương Tiêu cũng không khó mà nhận ra được, Dương Tiêu không hề có ý nói đùa.
Thái Khôn khuôn mặt cười lạnh nhạt nói: “Cục trưởng Hình này, tên tiểu tử này chính là đang khinh nhờn thân thể của Hình lão gia, mau phái người đến bắt tên tiểu tử này lại.”
Trong mắt Thái Khôn, Dương Tiêu cùng lắm chỉ là một tên lừa bịp giang hồ, máu chó mực, rượu gạo nép, những thứ này không phải đều là những thứ mê tín dị đoan hay sao?
Không lẽ máu chó mực còn có thể trị bệnh cứu người hay sao? Đây rõ ràng chính là trò đùa lớn nhất thiên hạ.
Hình Kiện do dự vài giây, ông vẫn lựa chọn tin tưởng Dương Tiêu, sau đó kéo Thái Khôn lập tức rời khỏi căn phòng.
Chính vào ngay giây phút này, Hình Kiện chỉ có thể biến ngựa chết thành ngựa sống mà thôi.
Không còn cách nào khác, Thái Khôn hiện tại không có cách nào điều trị được cho phụ thân của ông, ông cũng không thể trơ mắt ra nhìn phụ thân của mình cưỡi hạc về trời tây được.
Sau khi tất cả mọi người rời khỏi căn phòng, Dương Tiêu cười lạnh một tiếng: “Đồ tai họa này còn dám gây hại lên người khác? Thật là biết tìm đường chết!”
Dương Tiêu có thể nhìn thấy rõ ràng, vệt sương mù đen kia đang ẩn nắp trong bức tranh cũ kĩ ố vàng, sắc mặt méo mó hung dữ nhìn Dương Tiêu.
Nhiều năm về trước Dương Tiêu chấp hành rất nhiều nhiệm vụ, gần như đã đi qua khắp các vùng đất trên thế giới, cũng đã nhìn thấy qua vô số điều kỳ lạ.
Điều quan trọng nhất chính là Dương Tiêu có một cặp mắt mà người bình thường không hề có được, hắn có thể nhìn thấy bát kỳ những thứ không sạch sẽ trên thế gian này.
Trong cuộc sống có một điều thường thức như thế này, chính là những đứa trẻ khi vừa mới xin ra đều có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, chó trong đêm tối không ngừng gào rú, cũng chính vì nhìn thấy những thứ không sạch sẽ, nên dùng tiếng hú của mình để xua đuổi những thứ đó.
Trẻ con nếu như chịu phải sợ hãi, đêm khuya ôm nó ngồi trước cổng lớn rồi gọi thật to tên của nó, thì linh hồn của nó có thể được tìm về lại.
Mặc dù những điều này không có bất kỳ chứng cứ khoa học nào, nhưng có cũng thẻ xác định được, những chuyện này không phải hoàn toàn là vô căn cứ.
Trên thế giới này quả thật có những thứ dơ bản, chỉ là có nhiều thứ không có cách nào dùng khoa học để giải thích mà thôi.
Trẻ con sau khi hiểu chuyện, đa số đều không có cách nào nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó được nữa.
Nhưng Dương Tiêu ngược lại hoàn toàn trái ngược, hắn vẫn như cũ có thể nhìn thấy những thứ dơ bản, đôi mắt này được xưng tụng là Chúc Long Chỉ Nhãn, trước đây cũng nhờ vào đôi mắt này mà giúp hắn giải quyết không ít phiền phức trong quá trình thi hành nhiệm vụ.
Dương Tiêu không chút chần chừ, lập tức tạ rượu gạo ném lên bức tranh chữ cũ kĩ kia, lúc này vệt sương mù đen liền phát ra tiếng hét ghê hơn, thân thể giống như bị thiêu đốt, nhanh chóng tan thành mây khói.
“Chỉ là một vật hung tà nhỏ nhoi cũng dám xuất hiện gây hại cho người khác, thật là không biết sống chết!” Dương Tiêu bình tĩnh tự nhiên nói.
Những thứ hắn từng nhìn thầy trước đây, so với thứ đồ dơ bẩn này còn lợi hại hơn, thứ đồ vật dơ bẩn này cũng không có bao nhiêu năng lực, Dương Tiêu liền nhẹ nhàng vương tay bóp nó làm thành tro bụi.
Mặc dù tiếng hét chói tai vừa rồi có chút mơ hồ, nhưng Lưu Vỹ, Hình Kiện, Thái Khon đang đứng bên ngoài vẫn nghe rõ ràng.
Cả ba người đều sợ hãi đến toàn thân run rẩy, bọn họ có thể rõ ràng cảm nhận được, đây căn bản không phải là âm thanh do người phát ra được.
Kế tiếp, Dương Tiêu liền lấy hai tắm khăn giấy thắm đẫm máu chó mực trên trán Hình lão gia xuống, sau đó lau chùi sạch sẽ cho ông, Dương Tiêu lúc này mới bước ra ngoài.
Nhìn thấy Dương Tiêu bước ra ngoài, Hình Kiện nhanh như tên bắn lao đến trước mặt Dương Tiêu gấp gáp nói: “Dương tiên sinh, như thế nào rồi? Phụ thân của tôi như: thế nào rồi?”
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Hình lão gia hiện tại đã bình an vô sự, qua vài phút nữa ông ấy tự khắc sẽ tỉnh lại. Cục trưởng Hình, ông nên nhanh chóng sắp xếp người chuẩn bị khăn lông nóng lau chùi sạch sẽ cho Hình lão gia đi.”
“Được! tốt lắm, rất tốt!” Nghe câu nói này của Dương Tiêu, Hình Kiện giống như ăn được định tâm hoàn, vui mừng khắp khỏi nói.
Ánh mắt Thái Khôn lóe lên sự khinh thường nói: “Ăn nói bậy bạ! Tôi chính là không tin anh thật có năng lực xoay chuyển tình huống.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất