Chương 350
Mười máy chiếc xe lái theo phía sau chiếc xe Maserati, cảnh tượng này khiến cho người hai bên đường chỉ biết há hốc mồm ngạc nhiên.
Trên xe, Triệu Cầm giọng điệu không chút tốt đẹp nào nói: “Mộc Tuyết, con quá xúc động rồi, với tình hình nhà chúng ta hiện tại làm sao có thể mua nhà được chứ? Hiện tại chỉ có thể đến Nặc Lan sơn trang để qua quýt một phen, hi vọng không bị vạch trần, néu không lát nữa sẽ mất mặt cho mà xem.”
Dương Tiêu vừa lái xe vừa nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Mộc Tuyết, những chuyện này là do trước đây con nói qua, chỉ là bị Đường Hạo có tâm tư xấu muốn đối phó với Mộc Tuyết mà thôi.”
“Cái gì? Thì ra là do tên phế vật này nói ra, Dương Tiêu, bà đây đã từng nói qua với cậu rồi, nếu như vì việc cậu bốc phét dẫn đến địa vị của Mộc Tuyết tại công ty bị ảnh hưởng, vậy thì tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu.” Khi nói lời nói này, Triệu Cầm tức giận phừng phừng, nếu như: không phải vì Dương Tiêu đang lái xe, e rằng Triệu Cầm sẽ một chân đá lên người Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc đen mặt hừ giọng nói: “Tôi biết ngay mà Mộc Tuyết nhà tôi làm sao có thể nói ra những lời như vậy, nhất định là do tên phế vật này nói ra, đợi lát nữa bị vạch trần mọi chuyện rồi, tôi phải xem thử cái tên phế vật vô dụng nhà cậu sẽ giải thích như thế nào, bản thân cậu mắt mặt là đủ rồi, còn muốn kéo theo cả nhà chúng tôi mát mặt với cậu hay sao?”
Nhìn thấy ba mẹ của mình lại bắt đầu có suy nghĩ dơ bẩn về Đương Tiêu, Đường Mộc Tuyết nhíu mày nói: “Ba mẹ, những gì Dương Tiêu nói đều không sai, Dương Tiêu quả thật đã mua nhà, hiện tại sẽ dẫn mọi người đi xem, cho nên xin hai người từ nay về sau khi chưa làm rõ mọi chuyện liền chống đối với Dương Tiêu có được không?”
Bị con gái ruột của mình giáo huấn một phen, sắc mặt Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm lập tức đông cứng.
Con gái ruột của bọn họ vậy mà lại vì một người ngoài mà nói năng với bọn họ như vậy? Điều này khiến cho tâm trạng cả hai người bọn họ đều không tốt đẹp là bao.
Trong lòng của hai người bọn họ, hai người bọn họ cùng Đường Mộc Tuyết mới là máu mủ tình thâm, Dương Tiêu cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Hiện tại Đường Mộc Tuyết nhiều lần bảo vệ Dương Tiêu, điều này khiến cho trong lòng hai người bọn họ đều cảm thấy bực bội không ít.
Triệu Cầm hừ giọng nói: “Mộc Tuyết, mẹ xem ra con đã bị tên phế vật này tẩy não rồi, lời này của nó mà con cũng tin sao? Cẩn thận có ngày bị nó bán đi mà con còn đếm tiền giúp nó nữa đấy.”
Đường Kiến Quốc hừ giọng nói, trên mặt tràn ngập sự khinh thường, ông chính là không tin Dương Tiêu thật sự có thể mua được nhà.
Đường Hạo lái xe chở theo Đường lão thái thái, hắn cười châm chọc nói: “Bà nội, hôm nay chúng ta nhất định phải làm khiếp sợ đến Đường Mộc Tuyết, có thể dùng một tay mà lật đổ được cô ta hay không đều dựa vào ngày hôm nay.”
Đường lão thái thái gật đầu, bà chính là quyết tâm phải khiên cho Đường Mộc Tuyết khó coi.
Dám chống đối tranh giành quyền lực với cháu nội ruột của bà, thật sự không biết sống chét.
Có điều Đường Hạo lúc này đang lái xe cũng dần dần ý thức được, phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh của thành phố Trung Nguyên.
*Hả? Có chuyện gì vậy? Tên phế vật Dương Tiêu này không lẽ mua nhà ở biệt thự ven hồ Nhạn Minh? Trò đùa thế giới gì đây chứ!” Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên thâm trầm.
Một đám người dòng chính Đường Gia cũng dần nhận ra phương hướng mà Dương Tiêu đang lái xe đến là hướng khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, chuyện này khiến cho cả dòng chính Đường Gia đều không cách nào bình tĩnh được.
Phải biết rằng, khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh chính là khu biệt thự xa hoa nhất tại thành phó Trung Nguyên, giá mỗi căn biệt thự không thấp hơn ba mươi triệu nhân dân tệ, giá cả bình thường đều khoảng năm, sáu mươi triệu nhân dân tệ, có thể sống ở nơi này nếu không phải là người giàu có chính là người phú quý, không lẽ Dương Tiêu mua nhà ven khu vực biệt thự ven hồ Nhạn Minh hay sao?
Chuyện này không thể nào!
Khu vực kế bên biệt thự ven hồ Nhạn Minh đều là tiểu khu cao cấp, mỗi một mét vuông có giá từ ba đến bốn mươi ngàn nhân dân tệ, cả một căn nhà ít nhất cũng phải vài triệu nhân dân tệ, Đường Mộc Tuyết căn bản không có tiền để mua được nhà ở đây.
Đường Kiến Quốc đột nhiên ngây người, ông cũng đã nhận ra phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
“Bậy bạ! Dương Tiêu cậu đang tìm đường chết hay sao?
Còn không nhanh dừng xe lại” Đường Kiến Quốc đột nhiên tức giận.
Ông sớm đã nghe qua các nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh đều là quân nhân đã xuất ngũ, người nào thân thủ cũng bắt phàm, đợi lát nữa nếu bọn họ thât sự dám xông vào, khẳng định sẽ bị người ta vứt ra ngoài.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Ba à, nói thật cho ba biết, nhà hai chúng con mua chính là ở bên trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.”
Cái gì!
Mua nhà ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Lời này vừa nói ra, Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc đều đờ đẫn cả người.
Bọn họ không thể ngờ được rằng Dương Tiêu thật sự dám bốc phét như vậy, có biết mỗi một căn biệt thự bên trong đắt đỏ đến mức nào không?
Triệu Cầm tức giận cùng xấu hỗ nói: “Tên phế vật Dương Tiêu này nhanh chóng dừng xe lại cho tôi, cậu chính là muốn bà đây mắt mặt đến tận nhà mẹ đẻ hay sao?”
Trên xe, Triệu Cầm giọng điệu không chút tốt đẹp nào nói: “Mộc Tuyết, con quá xúc động rồi, với tình hình nhà chúng ta hiện tại làm sao có thể mua nhà được chứ? Hiện tại chỉ có thể đến Nặc Lan sơn trang để qua quýt một phen, hi vọng không bị vạch trần, néu không lát nữa sẽ mất mặt cho mà xem.”
Dương Tiêu vừa lái xe vừa nói: “Mẹ, chuyện này không liên quan đến Mộc Tuyết, những chuyện này là do trước đây con nói qua, chỉ là bị Đường Hạo có tâm tư xấu muốn đối phó với Mộc Tuyết mà thôi.”
“Cái gì? Thì ra là do tên phế vật này nói ra, Dương Tiêu, bà đây đã từng nói qua với cậu rồi, nếu như vì việc cậu bốc phét dẫn đến địa vị của Mộc Tuyết tại công ty bị ảnh hưởng, vậy thì tôi sẽ không buông tha cho cậu đâu.” Khi nói lời nói này, Triệu Cầm tức giận phừng phừng, nếu như: không phải vì Dương Tiêu đang lái xe, e rằng Triệu Cầm sẽ một chân đá lên người Dương Tiêu.
Đường Kiến Quốc đen mặt hừ giọng nói: “Tôi biết ngay mà Mộc Tuyết nhà tôi làm sao có thể nói ra những lời như vậy, nhất định là do tên phế vật này nói ra, đợi lát nữa bị vạch trần mọi chuyện rồi, tôi phải xem thử cái tên phế vật vô dụng nhà cậu sẽ giải thích như thế nào, bản thân cậu mắt mặt là đủ rồi, còn muốn kéo theo cả nhà chúng tôi mát mặt với cậu hay sao?”
Nhìn thấy ba mẹ của mình lại bắt đầu có suy nghĩ dơ bẩn về Đương Tiêu, Đường Mộc Tuyết nhíu mày nói: “Ba mẹ, những gì Dương Tiêu nói đều không sai, Dương Tiêu quả thật đã mua nhà, hiện tại sẽ dẫn mọi người đi xem, cho nên xin hai người từ nay về sau khi chưa làm rõ mọi chuyện liền chống đối với Dương Tiêu có được không?”
Bị con gái ruột của mình giáo huấn một phen, sắc mặt Đường Kiến Quốc cùng Triệu Cầm lập tức đông cứng.
Con gái ruột của bọn họ vậy mà lại vì một người ngoài mà nói năng với bọn họ như vậy? Điều này khiến cho tâm trạng cả hai người bọn họ đều không tốt đẹp là bao.
Trong lòng của hai người bọn họ, hai người bọn họ cùng Đường Mộc Tuyết mới là máu mủ tình thâm, Dương Tiêu cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.
Hiện tại Đường Mộc Tuyết nhiều lần bảo vệ Dương Tiêu, điều này khiến cho trong lòng hai người bọn họ đều cảm thấy bực bội không ít.
Triệu Cầm hừ giọng nói: “Mộc Tuyết, mẹ xem ra con đã bị tên phế vật này tẩy não rồi, lời này của nó mà con cũng tin sao? Cẩn thận có ngày bị nó bán đi mà con còn đếm tiền giúp nó nữa đấy.”
Đường Kiến Quốc hừ giọng nói, trên mặt tràn ngập sự khinh thường, ông chính là không tin Dương Tiêu thật sự có thể mua được nhà.
Đường Hạo lái xe chở theo Đường lão thái thái, hắn cười châm chọc nói: “Bà nội, hôm nay chúng ta nhất định phải làm khiếp sợ đến Đường Mộc Tuyết, có thể dùng một tay mà lật đổ được cô ta hay không đều dựa vào ngày hôm nay.”
Đường lão thái thái gật đầu, bà chính là quyết tâm phải khiên cho Đường Mộc Tuyết khó coi.
Dám chống đối tranh giành quyền lực với cháu nội ruột của bà, thật sự không biết sống chét.
Có điều Đường Hạo lúc này đang lái xe cũng dần dần ý thức được, phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh của thành phố Trung Nguyên.
*Hả? Có chuyện gì vậy? Tên phế vật Dương Tiêu này không lẽ mua nhà ở biệt thự ven hồ Nhạn Minh? Trò đùa thế giới gì đây chứ!” Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên thâm trầm.
Một đám người dòng chính Đường Gia cũng dần nhận ra phương hướng mà Dương Tiêu đang lái xe đến là hướng khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, chuyện này khiến cho cả dòng chính Đường Gia đều không cách nào bình tĩnh được.
Phải biết rằng, khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh chính là khu biệt thự xa hoa nhất tại thành phó Trung Nguyên, giá mỗi căn biệt thự không thấp hơn ba mươi triệu nhân dân tệ, giá cả bình thường đều khoảng năm, sáu mươi triệu nhân dân tệ, có thể sống ở nơi này nếu không phải là người giàu có chính là người phú quý, không lẽ Dương Tiêu mua nhà ven khu vực biệt thự ven hồ Nhạn Minh hay sao?
Chuyện này không thể nào!
Khu vực kế bên biệt thự ven hồ Nhạn Minh đều là tiểu khu cao cấp, mỗi một mét vuông có giá từ ba đến bốn mươi ngàn nhân dân tệ, cả một căn nhà ít nhất cũng phải vài triệu nhân dân tệ, Đường Mộc Tuyết căn bản không có tiền để mua được nhà ở đây.
Đường Kiến Quốc đột nhiên ngây người, ông cũng đã nhận ra phương hướng Dương Tiêu đang chạy đến chính là khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
“Bậy bạ! Dương Tiêu cậu đang tìm đường chết hay sao?
Còn không nhanh dừng xe lại” Đường Kiến Quốc đột nhiên tức giận.
Ông sớm đã nghe qua các nhân viên bảo vệ trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh đều là quân nhân đã xuất ngũ, người nào thân thủ cũng bắt phàm, đợi lát nữa nếu bọn họ thât sự dám xông vào, khẳng định sẽ bị người ta vứt ra ngoài.
Dương Tiêu cười nhạt nói: “Ba à, nói thật cho ba biết, nhà hai chúng con mua chính là ở bên trong khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.”
Cái gì!
Mua nhà ở khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh.
Lời này vừa nói ra, Triệu Cầm cùng Đường Kiến Quốc đều đờ đẫn cả người.
Bọn họ không thể ngờ được rằng Dương Tiêu thật sự dám bốc phét như vậy, có biết mỗi một căn biệt thự bên trong đắt đỏ đến mức nào không?
Triệu Cầm tức giận cùng xấu hỗ nói: “Tên phế vật Dương Tiêu này nhanh chóng dừng xe lại cho tôi, cậu chính là muốn bà đây mắt mặt đến tận nhà mẹ đẻ hay sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất