Chương 372
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết đỏ bừng, mặc dù đây là những lời nói tán tỉnh lỗi thời, nhưng đối với một Đường Mộc Tuyết chưa từng yêu đường lại vô cùng có tác dụng.
“Vậy sao? Anh hôm nay cũng có chút kỳ lạ!” Đường Mộc Tuyết biểu môi nói.
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Kỳ lạ sao? Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Đáng yêu một cách kỳ lạ!” Đường Mộc Tuyết phì cười nói.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, ông trời ơi, những lời tán tỉnh yêu đương này Đường Mộc Tuyết cũng học thật là nhanh.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết vui mừng nói: “Anh cứ quay về nhà trước đi, em phải tiếp tục làm việc! Cẩn thận một chút, em cảm thấy Đường Dĩnh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu!”
“Được!” Dương Tiêu gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết dần dần bước vào công ty, trên khuôn mặt Dương Tiêu lúc này chỉ còn lại nụ cười dịu dàng.
Mộc Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, nếu em muốn mây bay, anh liền làm mây bay cho em, nều như em muốn thủy triều hạ, anh liền khiến cho nước triều tĩnh lặng.
Hai vai Dương Tiêu lúc nãy đã gánh vác lên trách nhiệm thật sự của một người chồng, ai bảo Đường Mộc Tuyết chính là vợ của hắn chứ, sau này bắt kỳ kẻ nào dám ức hiếp Đường Mộc Tuyết thì hắn cũng sẽ liều mạng để bảo VỆ CÔ.
Sau khi lái chiếc xe Maserati xuất phát về hướng khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, khi vừa đến ngã tư đầu tiên, Dương Tiêu thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy có bốn chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
“Đúng thật là âm hồn không tan mà!” ánh mắt Dương Tiêu lóe lên tia nhìn lạnh lẽo.
Vốn dĩ chỉ muốn Đường Hạo, Đường Dĩnh một chút chắn động để hai người bọn họ thành thật một chút, nhưng lại không nghĩ đến hai kẻ này lại gây chuyện.
Dương Tiêu cũng rất rõ ràng, hiện tại Đường Dĩnh đã kiếm được một người bạn trai người nước ngoài, tên Jereh này.
đến từ gia tộc Chris — gia tộc tài phiệt Châu Âu.
Điều khiến Dương Tiêu không nghĩ đến chính là tên Jereh này cứ nhất định phải tham gia vào chuyện này.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.
Dương Tiêu đeo lên tai nghe Bluetooth mà Đường Mộc Tuyết tặng cho mình, sau đó gọi đến một số điện thoại.
Một ông già với bộ râu bạc trắng đang thoải mái tắm nắng trong khu vườn có cỏ xanh và muôn hoa đua nở ở nơi nào đó ở Châu Âu.
Chính vào ngay lúc này, một người hầu vội vàng chạy đến trước mặt ông lão này, gấp gáp nói: “Tiên sinh, ngài có điện thoại!”
Ông lão râu bạc trắng tức giận, trừng mắt người hầu đó nói: “Không lẽ cậu không biết khi tôi đang tắm nắng thì không được làm phiền đến sao?”
Người hầu sợ đến mức co rụt cả người, ông ta bất an nói: “Điện…điện thoại từ Thiên Phủ Chi Quốc gọi đến!”
“What? Thiên Phủ Chi Quốc?” ông lão râu bạc trắng hoảng sợ lập tức ngồi dậy từ trên ghé, thần sắc kích động nói: “Nhanh, nhanh đưa điện thoại cho tôi!”
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị phía trên quả thật chính là số điện thoại gọi từ Thiên Phủ Chi Quốc, ông lão râu bạc trắng lập tức nói vào trong điện thoại: “Điện… điện hạ, ngài là điện hạ sao?”
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Lão Ronald này, lúc này ông đang phơi nắng có đúng không? Tôi có làm phiền gì đến ông không?”
“Không không không! Ronald này cùng với gia tộc Chris nguyện vì điện hạ phục vụ hai mươi tư tiếng đồng hồ!” ông lão râu bạc trắng kích động đến khuôn mặt đỏ bừng.
Ông lão này tên là Ronald Chris, cũng chính là tộc trưởng gia tộc Chris tài phiệt Châu Âu.
Sáu năm trước, Dương Tiêu lần đầu tiên đến Châu âu đã quen biết được với Ronald, lúc đó Ronald cũng chỉ là một thợ lau giày bình thường ở nước Anh.
Chỉ có điều Dương Tiêu nhìn dáng vẻ đầu óc tràn đây trí tuệ, ăn nói bất phàm của Ronald, thông qua điều tra của Dương Tiêu, hãn mới biệt được Ronald xuât thân từ một gia tộc quý tộc ở nước Anh.
Chỉ đáng tiếc, dù cho Ronald là dòng chính trong gia đình quý tộc này, nhưng tộc trưởng mới nhậm chức đã đè ép, sau đó vô tình trục xuất Ronald ra khỏi gia tộc.
Số phận của Dương Tiêu cùng Ronald có vài điểm tương đồng, đối diện với hoàn cảnh khó khăn của Ronald liền cảm thấy có vài điểm tương đồng.
Cũng vì vậy, Dương Tiêu liền ra tay giúp đỡ Ronald, giúp ông giành lại những thứ thuộc về mình, đồng thời nâng đỡ’ Ronald trở thành tộc trưởng hiện tại của gia tộc Chris.
“Vậy sao? Anh hôm nay cũng có chút kỳ lạ!” Đường Mộc Tuyết biểu môi nói.
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Kỳ lạ sao? Có chỗ nào kỳ lạ sao?”
“Đáng yêu một cách kỳ lạ!” Đường Mộc Tuyết phì cười nói.
Dương Tiêu dở khóc dở cười, ông trời ơi, những lời tán tỉnh yêu đương này Đường Mộc Tuyết cũng học thật là nhanh.
Trong lòng Đường Mộc Tuyết vui mừng nói: “Anh cứ quay về nhà trước đi, em phải tiếp tục làm việc! Cẩn thận một chút, em cảm thấy Đường Dĩnh sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy đâu!”
“Được!” Dương Tiêu gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết dần dần bước vào công ty, trên khuôn mặt Dương Tiêu lúc này chỉ còn lại nụ cười dịu dàng.
Mộc Tuyết, bắt đầu từ hôm nay, nếu em muốn mây bay, anh liền làm mây bay cho em, nều như em muốn thủy triều hạ, anh liền khiến cho nước triều tĩnh lặng.
Hai vai Dương Tiêu lúc nãy đã gánh vác lên trách nhiệm thật sự của một người chồng, ai bảo Đường Mộc Tuyết chính là vợ của hắn chứ, sau này bắt kỳ kẻ nào dám ức hiếp Đường Mộc Tuyết thì hắn cũng sẽ liều mạng để bảo VỆ CÔ.
Sau khi lái chiếc xe Maserati xuất phát về hướng khu biệt thự ven hồ Nhạn Minh, khi vừa đến ngã tư đầu tiên, Dương Tiêu thông qua gương chiếu hậu liền nhìn thấy có bốn chiếc xe đang đuổi theo phía sau.
“Đúng thật là âm hồn không tan mà!” ánh mắt Dương Tiêu lóe lên tia nhìn lạnh lẽo.
Vốn dĩ chỉ muốn Đường Hạo, Đường Dĩnh một chút chắn động để hai người bọn họ thành thật một chút, nhưng lại không nghĩ đến hai kẻ này lại gây chuyện.
Dương Tiêu cũng rất rõ ràng, hiện tại Đường Dĩnh đã kiếm được một người bạn trai người nước ngoài, tên Jereh này.
đến từ gia tộc Chris — gia tộc tài phiệt Châu Âu.
Điều khiến Dương Tiêu không nghĩ đến chính là tên Jereh này cứ nhất định phải tham gia vào chuyện này.
Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách sáo với các người.
Dương Tiêu đeo lên tai nghe Bluetooth mà Đường Mộc Tuyết tặng cho mình, sau đó gọi đến một số điện thoại.
Một ông già với bộ râu bạc trắng đang thoải mái tắm nắng trong khu vườn có cỏ xanh và muôn hoa đua nở ở nơi nào đó ở Châu Âu.
Chính vào ngay lúc này, một người hầu vội vàng chạy đến trước mặt ông lão này, gấp gáp nói: “Tiên sinh, ngài có điện thoại!”
Ông lão râu bạc trắng tức giận, trừng mắt người hầu đó nói: “Không lẽ cậu không biết khi tôi đang tắm nắng thì không được làm phiền đến sao?”
Người hầu sợ đến mức co rụt cả người, ông ta bất an nói: “Điện…điện thoại từ Thiên Phủ Chi Quốc gọi đến!”
“What? Thiên Phủ Chi Quốc?” ông lão râu bạc trắng hoảng sợ lập tức ngồi dậy từ trên ghé, thần sắc kích động nói: “Nhanh, nhanh đưa điện thoại cho tôi!”
Nhìn thấy số điện thoại hiển thị phía trên quả thật chính là số điện thoại gọi từ Thiên Phủ Chi Quốc, ông lão râu bạc trắng lập tức nói vào trong điện thoại: “Điện… điện hạ, ngài là điện hạ sao?”
Dương Tiêu cười nhạt một tiếng: “Lão Ronald này, lúc này ông đang phơi nắng có đúng không? Tôi có làm phiền gì đến ông không?”
“Không không không! Ronald này cùng với gia tộc Chris nguyện vì điện hạ phục vụ hai mươi tư tiếng đồng hồ!” ông lão râu bạc trắng kích động đến khuôn mặt đỏ bừng.
Ông lão này tên là Ronald Chris, cũng chính là tộc trưởng gia tộc Chris tài phiệt Châu Âu.
Sáu năm trước, Dương Tiêu lần đầu tiên đến Châu âu đã quen biết được với Ronald, lúc đó Ronald cũng chỉ là một thợ lau giày bình thường ở nước Anh.
Chỉ có điều Dương Tiêu nhìn dáng vẻ đầu óc tràn đây trí tuệ, ăn nói bất phàm của Ronald, thông qua điều tra của Dương Tiêu, hãn mới biệt được Ronald xuât thân từ một gia tộc quý tộc ở nước Anh.
Chỉ đáng tiếc, dù cho Ronald là dòng chính trong gia đình quý tộc này, nhưng tộc trưởng mới nhậm chức đã đè ép, sau đó vô tình trục xuất Ronald ra khỏi gia tộc.
Số phận của Dương Tiêu cùng Ronald có vài điểm tương đồng, đối diện với hoàn cảnh khó khăn của Ronald liền cảm thấy có vài điểm tương đồng.
Cũng vì vậy, Dương Tiêu liền ra tay giúp đỡ Ronald, giúp ông giành lại những thứ thuộc về mình, đồng thời nâng đỡ’ Ronald trở thành tộc trưởng hiện tại của gia tộc Chris.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất