Chương 415
“Bạch tiền bối, như vậy không tốt đâu?” Dương Tiêu sờ mũi nói.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh cười lạnh nói: “Ông nội, nếu như phải để hắn xuất trận không bằng cứ để cháu ra mặt, cháu xem người thanh niên này căn bản không được!”
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh tràn ngập sự khinh thường.
Giống như Dương Tiêu chính là một tên hư danh, căn bản không có thực lực.
*Du Tĩnh, không được vô lễ, Cát Hưu không phải là người cháu có thể khiêu chiến được!” Bạch Nguyên Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Du Tĩnh há miệng, muốn lên tiếng phản bác, nhưng cuối cùng chỉ có thể ủy khuất nói: “Vâng, ông nội!”
Mặc dù là nữ doanh nhân lạnh lùng trong truyền kỳ, nhưng Bạch Du Tĩnh vô cùng hiếu thảo, cô cũng hiểu rõ những ân oán năm đó giữa ông nội của mình cùng Cát Hưu.
Nếu như lần này ông nội cô thua trận, vậy thì Cát Hưu kia tất nhiên sẽ huênh hao rêu rao, khiến cho danh tiếng của Bạch Nguyên Kiệt mắt sạch, trong giới cờ vây không còn ngắng đầu lên được.
Bản thân là cháu gái của Bạch Nguyên Kiệt, Bạch Du Tĩnh từ nhỏ đã nghiên cứu cờ vây, kỹ năng cờ vây của cô cũng không hề thua kém là bao so với đệ tử thân truyền Vương Hạo Nhiên của Cát Hưu.
Ngày khai trường kỳ quán, Bạch Du Tĩnh căn bản không có ở hiện trường, nếu không Bạch Du Tĩnh xuất chiến, cùng Vương Hạo Nhiên tranh tài một phen, nhát định sẽ khó phân cao thấp.
Nhưng điểm này vẫn chưa đủ, vĩnh viễn cũng không đủ!
Cát Hưu cả đời đều nghiên cứu cờ vây, bản thân ông cũng là hội trưởng hội cờ vây tỉnh Hà Nam, phó hội trưởng hội cờ vây toàn quốc, thực lực tuyệt đối không thể bị người khác khinh thường.
Nói một cách không khách khí chính là, kỹ năng cờ vây của Cát Hưu sớm đã đạt đến đỉnh cao trong giới cờ vây, đưa mắt nhìn khắp nước người có thể cùng Cát Hưu so tài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Bạch Nguyên Kiệt là kỳ thánh của giới cờ vây, từ nhiều năm trước danh tiếng vang vọng, sức ảnh hưởng tuyệt không thua kém so với Cát Hưu.
Nhưng cũng vì năm đó người vợ kết tóc vì bảo vệ ông mà mắt mạng, khiến cho Bạch Nguyên Kiệt từ bỏ vinh quang thuộc về mình, quay trở về Trung Nguyên, canh giữ bên mình đứa con trai tuổi nhỏ của mình.
Chớp mắt, mười mấy năm đã trôi qua, con trai cũng đã khôn lớn, còn sinh cho ông một đứa cháu trai cùng cháu gái.
Bạch Nguyên Kiệt là người không quá ham mê quyền lực, nếu không sức ảnh hưởng của Bạch Nguyên Kiệt trong giới cờ vây nhất định sẽ vượt qua cả Cát Hưu.
Bị ông nội giáo huấn vài câu, Bạch Du Tĩnh lúc này nhìn Dương Tiêu càng cảm thấy không thuận mắt.
Cô đã từng điều tra qua lai lịch của Dương Tiêu, chỉ là con rễ Đường Gia, một tên phế vật từng bị mắng nhiếc là tên phế vật chỉ biết ăn bám làm sao có tư cách so tài cao thấp với Cát Hưu?
Cô mặc dù vẫn còn trẻ tuổi, nhưng kỳ nghệ bất phàm, Bạch Du Tĩnh không phục, cô cảm giác bản thân mới có tư cách so tài với Cát Hưu.
Cung Thiên Tề nhìn ra Bạch Du Tĩnh tâm trạng không tốt, ông liền hiền hòa nói: “Du Tĩnh, gừng càng già càng cay, Cát Hưu không dễ dàng đối phó như cháu tưởng tượng đâu, cháu nghĩ thử xem, nhưng năm nay cháu đấu cờ với Bạch lão, có lần nào thắng được ông nội của cháu? Gần như chưa từng có một ván hòa.”
“Cháu…cháu…” Bạch Du Tĩnh nhất thời không lời phản bác.
Có điều trầm mặc trong giây lát, Bạch Du Tĩnh vẫn nói tiếp: “Cung gia gia, đó cũng vì ông nội cháu biết rõ chiến thuật của cháu, còn tên ngày chỉ là một tên vô dụng phế vật nổi danh khắp thành phố Trung Nguyên, hai người không cảm thấy hoang đường khi phái ra một tên phế vật sao? Nếu như đối phương biết được thân phân của hắn, có lẽ sẽ chọc cười người khác chết mát!”
*Bậy bạ! Du Tĩnh, mau lập tức xin lỗi anh bạn Dương Tiêu này!” Bạch Nguyên Kiệt tức đến mức râu muốn dựng cả lên.
Ông tìm người đến giúp đỡ, nhưng cháu gái của mình lại không để người ta vào mắt, chuyện này chính là điều bất kính lớn nhất.
Nước mắt ủy khuất của Bạch Du Tĩnh như muốn tuôn ra, cô chính là coi thường Dương Tiêu: “Cháu không xin lỗi!”
Cô không tin một tên phế vật chỉ biết ăn bám vào người khác, tài nghệ cờ vây có thể cao thâm đến đâu, còn có thể ưu tú hơn cả cô.
Đáng để nhắc đến chính là, từ nhỏ Bạch Du Tĩnh đã không vừa mắt Đường Mộc Tuyết.
Cô lớn lên xinh đẹp, nhan sắc của cô cùng Đường Mộc Tuyết không ai thua kém ai, tại sao danh xưng đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên lại thuộc về Đường Mộc Tuyết chứ không phải cô.
Mặc dù Bạch Du Tĩnh đối với Đường Mộc Tuyết cũng không có quá nhiều địch ý, nhưng chính là không phục.
Cũng vì vậy, cảm giác không phục đối với Đường Mộc Tuyết, Bạch Du Tĩnh giây phút này toàn bộ đều trút lên người Dương Tiêu.
Nhìn dáng vẻ lo lắng của Dương Tiêu, Bạch Du Tĩnh cười lạnh nói: “Ông nội, nếu như phải để hắn xuất trận không bằng cứ để cháu ra mặt, cháu xem người thanh niên này căn bản không được!”
Nhìn chằm chằm Dương Tiêu, khuôn mặt lạnh lùng của Bạch Du Tĩnh tràn ngập sự khinh thường.
Giống như Dương Tiêu chính là một tên hư danh, căn bản không có thực lực.
*Du Tĩnh, không được vô lễ, Cát Hưu không phải là người cháu có thể khiêu chiến được!” Bạch Nguyên Kiệt trầm giọng nói.
Bạch Du Tĩnh há miệng, muốn lên tiếng phản bác, nhưng cuối cùng chỉ có thể ủy khuất nói: “Vâng, ông nội!”
Mặc dù là nữ doanh nhân lạnh lùng trong truyền kỳ, nhưng Bạch Du Tĩnh vô cùng hiếu thảo, cô cũng hiểu rõ những ân oán năm đó giữa ông nội của mình cùng Cát Hưu.
Nếu như lần này ông nội cô thua trận, vậy thì Cát Hưu kia tất nhiên sẽ huênh hao rêu rao, khiến cho danh tiếng của Bạch Nguyên Kiệt mắt sạch, trong giới cờ vây không còn ngắng đầu lên được.
Bản thân là cháu gái của Bạch Nguyên Kiệt, Bạch Du Tĩnh từ nhỏ đã nghiên cứu cờ vây, kỹ năng cờ vây của cô cũng không hề thua kém là bao so với đệ tử thân truyền Vương Hạo Nhiên của Cát Hưu.
Ngày khai trường kỳ quán, Bạch Du Tĩnh căn bản không có ở hiện trường, nếu không Bạch Du Tĩnh xuất chiến, cùng Vương Hạo Nhiên tranh tài một phen, nhát định sẽ khó phân cao thấp.
Nhưng điểm này vẫn chưa đủ, vĩnh viễn cũng không đủ!
Cát Hưu cả đời đều nghiên cứu cờ vây, bản thân ông cũng là hội trưởng hội cờ vây tỉnh Hà Nam, phó hội trưởng hội cờ vây toàn quốc, thực lực tuyệt đối không thể bị người khác khinh thường.
Nói một cách không khách khí chính là, kỹ năng cờ vây của Cát Hưu sớm đã đạt đến đỉnh cao trong giới cờ vây, đưa mắt nhìn khắp nước người có thể cùng Cát Hưu so tài chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Còn Bạch Nguyên Kiệt là kỳ thánh của giới cờ vây, từ nhiều năm trước danh tiếng vang vọng, sức ảnh hưởng tuyệt không thua kém so với Cát Hưu.
Nhưng cũng vì năm đó người vợ kết tóc vì bảo vệ ông mà mắt mạng, khiến cho Bạch Nguyên Kiệt từ bỏ vinh quang thuộc về mình, quay trở về Trung Nguyên, canh giữ bên mình đứa con trai tuổi nhỏ của mình.
Chớp mắt, mười mấy năm đã trôi qua, con trai cũng đã khôn lớn, còn sinh cho ông một đứa cháu trai cùng cháu gái.
Bạch Nguyên Kiệt là người không quá ham mê quyền lực, nếu không sức ảnh hưởng của Bạch Nguyên Kiệt trong giới cờ vây nhất định sẽ vượt qua cả Cát Hưu.
Bị ông nội giáo huấn vài câu, Bạch Du Tĩnh lúc này nhìn Dương Tiêu càng cảm thấy không thuận mắt.
Cô đã từng điều tra qua lai lịch của Dương Tiêu, chỉ là con rễ Đường Gia, một tên phế vật từng bị mắng nhiếc là tên phế vật chỉ biết ăn bám làm sao có tư cách so tài cao thấp với Cát Hưu?
Cô mặc dù vẫn còn trẻ tuổi, nhưng kỳ nghệ bất phàm, Bạch Du Tĩnh không phục, cô cảm giác bản thân mới có tư cách so tài với Cát Hưu.
Cung Thiên Tề nhìn ra Bạch Du Tĩnh tâm trạng không tốt, ông liền hiền hòa nói: “Du Tĩnh, gừng càng già càng cay, Cát Hưu không dễ dàng đối phó như cháu tưởng tượng đâu, cháu nghĩ thử xem, nhưng năm nay cháu đấu cờ với Bạch lão, có lần nào thắng được ông nội của cháu? Gần như chưa từng có một ván hòa.”
“Cháu…cháu…” Bạch Du Tĩnh nhất thời không lời phản bác.
Có điều trầm mặc trong giây lát, Bạch Du Tĩnh vẫn nói tiếp: “Cung gia gia, đó cũng vì ông nội cháu biết rõ chiến thuật của cháu, còn tên ngày chỉ là một tên vô dụng phế vật nổi danh khắp thành phố Trung Nguyên, hai người không cảm thấy hoang đường khi phái ra một tên phế vật sao? Nếu như đối phương biết được thân phân của hắn, có lẽ sẽ chọc cười người khác chết mát!”
*Bậy bạ! Du Tĩnh, mau lập tức xin lỗi anh bạn Dương Tiêu này!” Bạch Nguyên Kiệt tức đến mức râu muốn dựng cả lên.
Ông tìm người đến giúp đỡ, nhưng cháu gái của mình lại không để người ta vào mắt, chuyện này chính là điều bất kính lớn nhất.
Nước mắt ủy khuất của Bạch Du Tĩnh như muốn tuôn ra, cô chính là coi thường Dương Tiêu: “Cháu không xin lỗi!”
Cô không tin một tên phế vật chỉ biết ăn bám vào người khác, tài nghệ cờ vây có thể cao thâm đến đâu, còn có thể ưu tú hơn cả cô.
Đáng để nhắc đến chính là, từ nhỏ Bạch Du Tĩnh đã không vừa mắt Đường Mộc Tuyết.
Cô lớn lên xinh đẹp, nhan sắc của cô cùng Đường Mộc Tuyết không ai thua kém ai, tại sao danh xưng đệ nhất mỹ nhân Trung Nguyên lại thuộc về Đường Mộc Tuyết chứ không phải cô.
Mặc dù Bạch Du Tĩnh đối với Đường Mộc Tuyết cũng không có quá nhiều địch ý, nhưng chính là không phục.
Cũng vì vậy, cảm giác không phục đối với Đường Mộc Tuyết, Bạch Du Tĩnh giây phút này toàn bộ đều trút lên người Dương Tiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất