Chương 446
Nếu như không phải suy nghĩ đến thể diện của Đường Gia, bà đã sớm ra lệnh cho Đường Mộc Tuyết cùng Dương Tiêu ly hôn.
Đường Hạo, Đường Dĩnh cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ tất nhiên biết Đường lão thái thái làm như vậy cũng vì giữ gìn thể diện của Đường Gia.
Cả đám người dòng chính Đường Gia vừa ghen tị vừa thống hận, hai trăm ngàn nhân dân tệ cũng không phải là một con số nhỏ.
Cả đám người bọn họ ở công ty đục nước béo cò một năm cũng chỉ có thể chiếm được hơn hai trăm ngàn nhân dân tệ mà thôi, cộng thêm tiền lương, tính ra một năm chỉ có thể chiếm được ba trăm ngàn nhân dân tệ.
Nhân viên dòng chính Đường Gia không ít, một người lấy đi hai trăm ngàn, mười người chính là hai triệu, tính ra Đường Gia trong một năm hao hụt cũng phải vài triệu nhân dân tệ.
Ăn trái đắng, Đường Hạo cũng không tiện nói thêm điều gì, hắn chỉ có thể căng da đầu quay lại sân kháu tiếp tục dẫn Chương trình.
Đường Mộc Tuyết hoàn toàn không chú ý quan tâm đến cuộc họp cuối năm này, cô nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn một tên quái vật: “Dương tiên sinh, xem ra em phải quen biết anh lại một lần nữa rồi.”
“Khụ! Mộc Tuyết, anh chính là bình thường thích xem sách, nghiên cứu bậy bạ nhiều thứ, em cũng không phải không biết, anh bình thường hay đi công viên xem các ông lão đánh cò!” Dương Tiêu có chút chột dạ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, anh cũng không cần giả vờ nữa đâu, những năm nay sống chung với nhau, câu nói nào của anh là lời nói dối em đều có thể nghe ra được, yên tâm, anh có bí mật của mình chuyện này em có thể lý giải được, em cũng sẽ không truy hỏi!”
Dương Tiêu mừng rỡ như được đặc xá, hắn chính là sợ Đường Mộc Tuyết không buông tha tiếp tục tra hỏi.
Trước đây sau sự việc nổ khí gas, Dương Tiêu đã tiết lộ chứng minh thư của mình, Đường Mộc Tuyết quá nữa chắc chắc đã biết được một vài thân phân của hắn.
Dương Tiêu thật sự không muốn Đường Mộc Tuyết biết quá nhiều, cũng không phải vì anh có ý che dấu, chỉ vì biết quá nhiều, nguy hiểm càng lớn.
Phải biết rằng, Dương Tiêu trừ thân phận bảo đao quốc gia, còn là con trai dòng chính Dương Gia của gia tộc tài phiệt ở Đề Đô.
Thân phận là bảo đao quốc gia, kẻ thù hắn nhiều vô số kẻ, người anh trai cùng cha khác mẹ ở Dương Gia Đề Đô hận không thể giết chết hắn.
Một khi Đường Mộc Tuyết biết những chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đầu đội vương miện, nhất định phải gánh vác!
Thực lực của Dương Tiêu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn vẫn cần phải che dấu thân phận một thời gian nữa.
Đường Mộc Tuyết băng tuyết thông minh, cô đã biết được thân phận quân nhân của Dương Tiêu, cô tin rằng khi cơ: hội đến, Dương Tiêu nhất định sẽ đem toàn bộ bí mật nói cho cô biết.
Sau khi Đường Hạo chủ trì kết thúc, buổi tiệc cuối năm chính thức bắt đầu.
Đường Gia bao một nửa sảnh, còn một nửa còn lại cũng đã được người khác bao lấy.
Đường Hạo, Đường Dĩnh cũng không phải là kẻ ngốc, bọn họ tất nhiên biết Đường lão thái thái làm như vậy cũng vì giữ gìn thể diện của Đường Gia.
Cả đám người dòng chính Đường Gia vừa ghen tị vừa thống hận, hai trăm ngàn nhân dân tệ cũng không phải là một con số nhỏ.
Cả đám người bọn họ ở công ty đục nước béo cò một năm cũng chỉ có thể chiếm được hơn hai trăm ngàn nhân dân tệ mà thôi, cộng thêm tiền lương, tính ra một năm chỉ có thể chiếm được ba trăm ngàn nhân dân tệ.
Nhân viên dòng chính Đường Gia không ít, một người lấy đi hai trăm ngàn, mười người chính là hai triệu, tính ra Đường Gia trong một năm hao hụt cũng phải vài triệu nhân dân tệ.
Ăn trái đắng, Đường Hạo cũng không tiện nói thêm điều gì, hắn chỉ có thể căng da đầu quay lại sân kháu tiếp tục dẫn Chương trình.
Đường Mộc Tuyết hoàn toàn không chú ý quan tâm đến cuộc họp cuối năm này, cô nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn một tên quái vật: “Dương tiên sinh, xem ra em phải quen biết anh lại một lần nữa rồi.”
“Khụ! Mộc Tuyết, anh chính là bình thường thích xem sách, nghiên cứu bậy bạ nhiều thứ, em cũng không phải không biết, anh bình thường hay đi công viên xem các ông lão đánh cò!” Dương Tiêu có chút chột dạ nói.
Nhìn thấy dáng vẻ vội vàng giải thích của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết dở khóc dở cười: “Được rồi, được rồi, anh cũng không cần giả vờ nữa đâu, những năm nay sống chung với nhau, câu nói nào của anh là lời nói dối em đều có thể nghe ra được, yên tâm, anh có bí mật của mình chuyện này em có thể lý giải được, em cũng sẽ không truy hỏi!”
Dương Tiêu mừng rỡ như được đặc xá, hắn chính là sợ Đường Mộc Tuyết không buông tha tiếp tục tra hỏi.
Trước đây sau sự việc nổ khí gas, Dương Tiêu đã tiết lộ chứng minh thư của mình, Đường Mộc Tuyết quá nữa chắc chắc đã biết được một vài thân phân của hắn.
Dương Tiêu thật sự không muốn Đường Mộc Tuyết biết quá nhiều, cũng không phải vì anh có ý che dấu, chỉ vì biết quá nhiều, nguy hiểm càng lớn.
Phải biết rằng, Dương Tiêu trừ thân phận bảo đao quốc gia, còn là con trai dòng chính Dương Gia của gia tộc tài phiệt ở Đề Đô.
Thân phận là bảo đao quốc gia, kẻ thù hắn nhiều vô số kẻ, người anh trai cùng cha khác mẹ ở Dương Gia Đề Đô hận không thể giết chết hắn.
Một khi Đường Mộc Tuyết biết những chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy áp lực vô cùng to lớn.
Đầu đội vương miện, nhất định phải gánh vác!
Thực lực của Dương Tiêu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hắn vẫn cần phải che dấu thân phận một thời gian nữa.
Đường Mộc Tuyết băng tuyết thông minh, cô đã biết được thân phận quân nhân của Dương Tiêu, cô tin rằng khi cơ: hội đến, Dương Tiêu nhất định sẽ đem toàn bộ bí mật nói cho cô biết.
Sau khi Đường Hạo chủ trì kết thúc, buổi tiệc cuối năm chính thức bắt đầu.
Đường Gia bao một nửa sảnh, còn một nửa còn lại cũng đã được người khác bao lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất