Chương 459
Cô từ trước đến nay luôn đối đầu với Đường Dĩnh, hận không thể chà đạp Đường Mộc Dĩnh dưới chân, muốn cô van xin sự tha thứ của Đường Mộc Tuyết, so với việc giết cô càng khó chịu hơn.
Đường lão thái biết rằng Đường Dĩnh không thích Đường Mộc Tuyết, nhưng bà cũng có bao giờ thích qua Đường Mộc Tuyết đâu?
Chỉ là tên đã lắp trên dây không thể không bắn, Đường lão thái thái vội vàng bước lên trước: “Dĩnh Dĩnh, còn không nhanh chóng xin lỗi Mộc Tuyết!”
“Bà nội, cháu…cháu…” sắc mặt Đường Dĩnh trắng bệch.
Đường lão thái thái lạnh giọng nói: “Nếu như hôm nay cháu không nhận được lời xin lỗi từ Mộc Tuyết, vậy thì hôm nay cháu nhất định phải có một lời giải thích hợp lý với cục trưởng Hình!”
Hai mươi triệu nhân dân tệ này Đường lão thái thái nhất định sẽ không bỏ ra, đối với Đường lão thái thái néu chỉ bỏ ra tám triệu nhân dân tệ thì cả trái tim giống như đang rỉ máu, chứ đừng nói đến hai mươi triệu nhân dân tệ.
Đường Dĩnh biết mình đã gây ra chuyện lớn, nếu như cô không thể khiến cho Đường Mộc Tuyết tha thứ cho mình, vậy thì Đường lão thái thái thật sự sẽ không màng đến.
Đường Hạo khuyên nhủ: “Dĩnh Dĩnh, nhanh, nhanh xin lỗi Đường Mộc Tuyết!”
Đường Dĩnh nghẹn ngào nhìn sang Đường Mộc Tuyết, sau đó cúi chiếc trán kiêu ngạo của mình xuống: “Mộc Tuyết, xin lỗi, tôi biết sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi!”
Nhìn Đường Dĩnh đang cúi đầu trước mặt mình, nước mắt Đường Mộc Tuyết không nhịn được tuôn rơi.
Vừa rồi cô bị người khác chỉ thẳng mặt xỉ nhục, chỉ thiếu điều có người đến tróc da lóc thịt cô, điều này làm sao.
không khiến Đường Mộc Tuyết cảm tháy tủi thân được chứ?
“Mộc Tuyết, tôi thật sự biết sai rồi, tôi từ nay về sau sẽ không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa đâu!” nhìn thấy Đường Mộc Tuyết vẫn chưa lên tiếng, nước mắt hoảng sợ của Đường Dĩnh không ngừng rơi.
Đường Dĩnh nhìn sang Đường Mộc Tuyết nói: “Đường Mộc Tuyết, hôm nay dù sao cũng là tiệc cuối năm của gia tộc, đừng làm khó coi đến như vậy!”
“Mộc Tuyết, Dĩnh Dĩnh đã biết sai rồi, cháu nể mặt bà nội, đừng khiến cho Đường Gia mắt hết mặt mũi!” Đường lão thái thái thấp giọng nói.
Nhận ra Đường Dĩnh đã thật sự biết sai, Đường Mộc Tuyết tự cười chế giễu: “Bỏ đi! Hình Kiến, cảm ơn ngài; Dương Tiêu, em cảm thấy có chút mệt, chúng ta đi thôi!”
Dương Tiêu biết rõ Đường Mộc Tuyết thật sự cảm thấy thất vọng đối với Đường Gia, anh nhìn sang Hình Kiến nói: “Cục trưởng Hình, hôm nay vắt vả cho anh rồi, Mộc Tuyết sức khỏe không tốt, chúng tôi về trước vậy!”
“Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng cũng không sao cả, Dương tiên sinh cùng em dâu cứ về trước, chúng ta ngày khác hẹn gặp vậy!” Hình Kiến lúc này có thể thấu hiểu được tâm trạng lúc này của Đường Mộc Tuyết.
“Mộc Tuyết, chúng ta đi thôi!” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Đường Mộc Tuyết gật đầu, có chút mệt mỏi rời khỏi hiện trường.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, ánh mắt tất cả mọi người lập tức thay đổi.
Biết nói tiếng Pháp, lại biết phân biệt rượu Chateau Lafite Rothschild, còn quen biết với loại nhân vật lớn như Hình Kiến.
Tên…tên phế vật này thật sự là một tên phế vật sao?
Đường lão thái biết rằng Đường Dĩnh không thích Đường Mộc Tuyết, nhưng bà cũng có bao giờ thích qua Đường Mộc Tuyết đâu?
Chỉ là tên đã lắp trên dây không thể không bắn, Đường lão thái thái vội vàng bước lên trước: “Dĩnh Dĩnh, còn không nhanh chóng xin lỗi Mộc Tuyết!”
“Bà nội, cháu…cháu…” sắc mặt Đường Dĩnh trắng bệch.
Đường lão thái thái lạnh giọng nói: “Nếu như hôm nay cháu không nhận được lời xin lỗi từ Mộc Tuyết, vậy thì hôm nay cháu nhất định phải có một lời giải thích hợp lý với cục trưởng Hình!”
Hai mươi triệu nhân dân tệ này Đường lão thái thái nhất định sẽ không bỏ ra, đối với Đường lão thái thái néu chỉ bỏ ra tám triệu nhân dân tệ thì cả trái tim giống như đang rỉ máu, chứ đừng nói đến hai mươi triệu nhân dân tệ.
Đường Dĩnh biết mình đã gây ra chuyện lớn, nếu như cô không thể khiến cho Đường Mộc Tuyết tha thứ cho mình, vậy thì Đường lão thái thái thật sự sẽ không màng đến.
Đường Hạo khuyên nhủ: “Dĩnh Dĩnh, nhanh, nhanh xin lỗi Đường Mộc Tuyết!”
Đường Dĩnh nghẹn ngào nhìn sang Đường Mộc Tuyết, sau đó cúi chiếc trán kiêu ngạo của mình xuống: “Mộc Tuyết, xin lỗi, tôi biết sai rồi, mong cô tha thứ cho tôi!”
Nhìn Đường Dĩnh đang cúi đầu trước mặt mình, nước mắt Đường Mộc Tuyết không nhịn được tuôn rơi.
Vừa rồi cô bị người khác chỉ thẳng mặt xỉ nhục, chỉ thiếu điều có người đến tróc da lóc thịt cô, điều này làm sao.
không khiến Đường Mộc Tuyết cảm tháy tủi thân được chứ?
“Mộc Tuyết, tôi thật sự biết sai rồi, tôi từ nay về sau sẽ không dám nữa, tôi thật sự không dám nữa đâu!” nhìn thấy Đường Mộc Tuyết vẫn chưa lên tiếng, nước mắt hoảng sợ của Đường Dĩnh không ngừng rơi.
Đường Dĩnh nhìn sang Đường Mộc Tuyết nói: “Đường Mộc Tuyết, hôm nay dù sao cũng là tiệc cuối năm của gia tộc, đừng làm khó coi đến như vậy!”
“Mộc Tuyết, Dĩnh Dĩnh đã biết sai rồi, cháu nể mặt bà nội, đừng khiến cho Đường Gia mắt hết mặt mũi!” Đường lão thái thái thấp giọng nói.
Nhận ra Đường Dĩnh đã thật sự biết sai, Đường Mộc Tuyết tự cười chế giễu: “Bỏ đi! Hình Kiến, cảm ơn ngài; Dương Tiêu, em cảm thấy có chút mệt, chúng ta đi thôi!”
Dương Tiêu biết rõ Đường Mộc Tuyết thật sự cảm thấy thất vọng đối với Đường Gia, anh nhìn sang Hình Kiến nói: “Cục trưởng Hình, hôm nay vắt vả cho anh rồi, Mộc Tuyết sức khỏe không tốt, chúng tôi về trước vậy!”
“Vậy thì thật đáng tiếc, nhưng cũng không sao cả, Dương tiên sinh cùng em dâu cứ về trước, chúng ta ngày khác hẹn gặp vậy!” Hình Kiến lúc này có thể thấu hiểu được tâm trạng lúc này của Đường Mộc Tuyết.
“Mộc Tuyết, chúng ta đi thôi!” Dương Tiêu dịu dàng nói.
Đường Mộc Tuyết gật đầu, có chút mệt mỏi rời khỏi hiện trường.
Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, ánh mắt tất cả mọi người lập tức thay đổi.
Biết nói tiếng Pháp, lại biết phân biệt rượu Chateau Lafite Rothschild, còn quen biết với loại nhân vật lớn như Hình Kiến.
Tên…tên phế vật này thật sự là một tên phế vật sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất