Chương 630
Vừa nói, Ngô Tà liền hung hăng tát liên tiếp lên mặt mình, nước mắt như muốn trào ra, Ngô Gia bọn họ là gia tộc hạng nhát tại khu vực Tây Song Bản Nạp, nhưng đứng trước gia tộc hùng mạnh nhất là Trần Gia thì cũng không đáng nhắc đến.
Nếu như Trần Khải phẫn nộ, chỉ cần một cuộc điện thoại cũng đủ khiến cho cả Ngô Gia bọn họ tan cửa nát nhà.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nói”
Nhìn thấy Ngô Tà bình thường ngoan cường bất phục hiện tại đang trực tiếp quỳ xuống đắt, tự đánh mình, tất cả người Đường Gia cằm đều rơi xuống đắt.
Không lẽ người đàn ông này chính là Trần Khải thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhất Tây Song Bản Nạp.
Trong lòng tất cả mọi người đều dậy sóng, bọn họ nghĩ nát cả đầu cũng không hiểu được, tại sao tên phế vật Dương Tiêu lại có thể quen biết được Trần Khải thiếu chủ của gia tộc hùng mạnh nhát Tây Song Bản Nạp.
Nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến bọn họ không thể không thừa nhận, tất cả những điều này đều không phải nằm mơ.
“Đội trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trần Khải hỏi.
Dương Tiêu đơn giản đem chuyện vừa rồi giải thích với Trần Khải, sau khi nghe xong, Trần Khải xoay người đạp lên ngực Ngô Tà lúc này đang quỳ trên đất.
“Được lắm Ngô Tà, người ta đã đặt trước phòng khách sạn, cậu dựa vào cái gì cướp đoạt đi? Chỉ vì cậu là thiếu chủ Ngô Gia hay sao? Nếu như là như vậy tôi thấy những ngày tháng tốt đẹp của Ngô Gia nhà các cậu cũng đã tận rồi!” Trần Khải tức giận hét lên.
Trên trán Ngô Tà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng ôm chặt lầy chân của Trần Khải ngẹn ngào nói: “Trần thiếu, Trần thiếu, tất cả đều là hiểu lầm! Phòng khách sạn tôi sẽ trả lại cho bọn họ, ngài đại nhân đại lượng, xem như: tôi thả rắm đi!”
Hắn biết rằng Trần Khải không hề nói đùa với bản thân, nếu như Trần Khải thật sự không buông tha cho Ngô Gia, vậy thì chỉ e rằng cả nhà Ngô Gia trong vòng một tuần sẽ triệt để biến mắt khỏi khu vật Tây Song Bản Nạp.
“Đội trưởng, anh dự định thu thập hắn ta như thế nào?”
Trần Khải cả bụng lửa giận hỏi.
Đội trưởng Dương Tiêu khó khăn lắm mới hiện thân, lại còn xuất hiện ngay tại địa bàn của mình, ngay địa bàn của mình còn khiến cho đội trưởng của mình bị xỉ nhục, thật sự khiến cho Trần Khải tức giận.
Nếu như Dương Tiêu gật đầu, chỉ cần một cú điện thoại anh có thể khiến Ngô Gia trong vài ngày triệt để biến mắt.
Ngô Tà sợ đến mức khóc nức nở, anh nhìn sang Dương Tiêu vội vàng khấu đầu ba lượt: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, Xin ngài tha thứ cho tôi!”
“Bỏ đi, chuyện này cũng không là gì cả!” mục đích Dương Tiêu khi liên lạc với Trần Khải chính là đòi lại phòng khách sạn, chứ không hè có ý làm khó Ngô Tà.
Trần Khải biết rằng tắm lòng Dương Tiêu trước giờ luôn lương thiện, anh liền đá lên người Ngô Tà: “Nếu như không phải đội trưởng nhà chúng tôi không có ý truy cứu, con mẹ nó tôi hôm nay nhát định sẽ giết anh, cút đi!”
“Vâng vâng vâng!” Ngô Tà vội vàng nhanh chóng bò dậy, dẫn theo một đám người lôi thôi chật vật rời khỏi hiện trường.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng rời khỏi của đám người Ngô Tà, cả đám người Đường Gia đều ngây ngốc chết lặng, không ai nghĩ rằng cục diện như vừa rồi lại nhờ một tên phế vật hóa giải.
Hai anh em Đường Hạo cùng Đường Dĩnh sửng người, hai anh em bọn họ như thế nào cũng không ngờ được rằng Dương Tiêu vậy mà lại quen biết với Trần Khải thiếu chủ Tràn Gia.
Giây phút này, tất cả người nhà Đường Gia đều vô cùng chấn động, bao gồm cả Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết băng tuyết thông minh, cô đã bắt được một trọng điểm.
Nếu như Trần Khải phẫn nộ, chỉ cần một cuộc điện thoại cũng đủ khiến cho cả Ngô Gia bọn họ tan cửa nát nhà.
“Mẹ ơi!”
“Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nói”
Nhìn thấy Ngô Tà bình thường ngoan cường bất phục hiện tại đang trực tiếp quỳ xuống đắt, tự đánh mình, tất cả người Đường Gia cằm đều rơi xuống đắt.
Không lẽ người đàn ông này chính là Trần Khải thiếu chủ Trần Gia, gia tộc hùng mạnh nhất Tây Song Bản Nạp.
Trong lòng tất cả mọi người đều dậy sóng, bọn họ nghĩ nát cả đầu cũng không hiểu được, tại sao tên phế vật Dương Tiêu lại có thể quen biết được Trần Khải thiếu chủ của gia tộc hùng mạnh nhát Tây Song Bản Nạp.
Nhưng khung cảnh trước mắt lại khiến bọn họ không thể không thừa nhận, tất cả những điều này đều không phải nằm mơ.
“Đội trưởng, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trần Khải hỏi.
Dương Tiêu đơn giản đem chuyện vừa rồi giải thích với Trần Khải, sau khi nghe xong, Trần Khải xoay người đạp lên ngực Ngô Tà lúc này đang quỳ trên đất.
“Được lắm Ngô Tà, người ta đã đặt trước phòng khách sạn, cậu dựa vào cái gì cướp đoạt đi? Chỉ vì cậu là thiếu chủ Ngô Gia hay sao? Nếu như là như vậy tôi thấy những ngày tháng tốt đẹp của Ngô Gia nhà các cậu cũng đã tận rồi!” Trần Khải tức giận hét lên.
Trên trán Ngô Tà không ngừng đổ mồ hôi lạnh, hắn vội vàng ôm chặt lầy chân của Trần Khải ngẹn ngào nói: “Trần thiếu, Trần thiếu, tất cả đều là hiểu lầm! Phòng khách sạn tôi sẽ trả lại cho bọn họ, ngài đại nhân đại lượng, xem như: tôi thả rắm đi!”
Hắn biết rằng Trần Khải không hề nói đùa với bản thân, nếu như Trần Khải thật sự không buông tha cho Ngô Gia, vậy thì chỉ e rằng cả nhà Ngô Gia trong vòng một tuần sẽ triệt để biến mắt khỏi khu vật Tây Song Bản Nạp.
“Đội trưởng, anh dự định thu thập hắn ta như thế nào?”
Trần Khải cả bụng lửa giận hỏi.
Đội trưởng Dương Tiêu khó khăn lắm mới hiện thân, lại còn xuất hiện ngay tại địa bàn của mình, ngay địa bàn của mình còn khiến cho đội trưởng của mình bị xỉ nhục, thật sự khiến cho Trần Khải tức giận.
Nếu như Dương Tiêu gật đầu, chỉ cần một cú điện thoại anh có thể khiến Ngô Gia trong vài ngày triệt để biến mắt.
Ngô Tà sợ đến mức khóc nức nở, anh nhìn sang Dương Tiêu vội vàng khấu đầu ba lượt: “Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, Xin ngài tha thứ cho tôi!”
“Bỏ đi, chuyện này cũng không là gì cả!” mục đích Dương Tiêu khi liên lạc với Trần Khải chính là đòi lại phòng khách sạn, chứ không hè có ý làm khó Ngô Tà.
Trần Khải biết rằng tắm lòng Dương Tiêu trước giờ luôn lương thiện, anh liền đá lên người Ngô Tà: “Nếu như không phải đội trưởng nhà chúng tôi không có ý truy cứu, con mẹ nó tôi hôm nay nhát định sẽ giết anh, cút đi!”
“Vâng vâng vâng!” Ngô Tà vội vàng nhanh chóng bò dậy, dẫn theo một đám người lôi thôi chật vật rời khỏi hiện trường.
Nhìn dáng vẻ hốt hoảng rời khỏi của đám người Ngô Tà, cả đám người Đường Gia đều ngây ngốc chết lặng, không ai nghĩ rằng cục diện như vừa rồi lại nhờ một tên phế vật hóa giải.
Hai anh em Đường Hạo cùng Đường Dĩnh sửng người, hai anh em bọn họ như thế nào cũng không ngờ được rằng Dương Tiêu vậy mà lại quen biết với Trần Khải thiếu chủ Tràn Gia.
Giây phút này, tất cả người nhà Đường Gia đều vô cùng chấn động, bao gồm cả Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết băng tuyết thông minh, cô đã bắt được một trọng điểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất