Hổ Tế

Chương 830

Trước Sau
Gã mặt sẹo vội nói: “Xin lỗi cậu Dương, tôi thật sự không biết Chu Văn Cường gan lớn lại dám xúc phạm đến cậu, là thế này, cậu muốn chém, muốn giết, muốn róc xương Chu Văn Cường thì tùy theo ý của cậu!”

Gã mặt sẹo biết rất rõ ràng Dương Tiêu sở hữu loại năng lượng nào, mặc kệ vừa nãy xảy ra chuyện gì, gã cũng sẽ làm rõ quan hệ với Chu Văn Cường, muốn làm cho Dương Tiêu hài lòng.

Đúng vậy, vùng này là vùng của gã, Chu Văn Cường là người gã mời đến trông vùng.

Gã thật sự không ngờ Chu Văn Cường ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám đối phó với Dương Tiêu, nghĩ đến điều này, gã mặt sẹo đã có ý nghĩ của chó Husky.

“Cái gì? Anh mặt sẹo, ngài không quan tâm tôi? Thằng nhóc này đến đây là để đập phá vùng!” Chu Văn Cường lo lắng nói.

Gã mặt sẹo quay đầu lại, đá mạnh vào Chu Văn Cường rồi nói: “Cho dù cậu Dương tới đây đập phá thì cũng là để mắt đến mặt sẹo tôi, một tên không ra hồn như ông lại dám xúc phạm cậu Dương, con mẹ nó thật sự là chê sống lâu mài!”

Nhìn cảnh tượng trước mát, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của Đường Mộc Tuyết tràn đầy kinh ngạc.

Triệu Cầm há to miệng, sắc mặt muốn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc báy nhiêu đó.

Bà ta thường xuyên đánh bài ở các nơi bài bạc như Kỳ Bài Lạc, trong khoảng thời gian này bà ta ngâm mình ở Đại Phú Hào, tự nhiên bà ta cũng đã nghe đến gã mặt sẹo ở đây.

Gã mặt sẹo là người nổi tiếng bên cạnh Phùng Tứ gia, vị vua ngầm của thành phố Trung Nguyên, gã mặt sẹo lại rất tôn trọng Dương Tiêu, điều này đã làm lật đổ tam quan của Triệu Cầm.

Dương… Dương Tiêu này thật sự là phế sao?

“Anh có thể hỏi một chút về tình huống, dựa theo thỏa thuận đánh bạc trước đó mà làm!” Dương Tiêu nhàn nhạt nói.

“Vâng!” Gã mặt sẹo cung kính đáp.

Ngay sau đó, gã mặt sẹo nhìn về phía một người trung niên lạnh lùng nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Người đàn ông trung niên đâu dám chẩn chừ, lập tức nói hết mọi chuyện cho gã mặt sẹo nghe.

Gã mặt sẹo nghe xong lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ở những nơi như này quả thật đen ăn đen là chuyện thường tình, nhưng có tình lần này lại xúc phạm đến trên người Dương Tiêu, có thể nói là nước lũ xông thẳng vào miêu Long Vương.

“Cậu Dương, tôi đã hiểu rõ mọi chuyện rồi, cậu yên tâm, chúng tôi sẽ quy đổi những thẻ chip đã thua đưa cho cậu!”

Gã mặt sẹo trịnh trọng nói.

Nghĩ đến mất hơn một trăm triệu tệ gã mặt sẹo đau không thôi.

Gã ta lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, tổng tài sản không nhiều lắm, hơn một trăm triệu tệ cũng đủ khiến gã cảm thấy đau lòng.

Tuy nhiên, để xoa dịu cơn tức giận của Dương Tiêu, gã ta không còn lựa chọn nào khác.

Dương Tiêu hướng về Đường Mộc Tuyết dịu dàng cười nói: “Mộc Tuyết, em đưa mẹ ra ngoài trước đi, anh còn có chuyện muốn bàn với mặt sẹo!”

“Vâng!” Đường Mộc Tuyết gật đầu.

Cô là một người phụ nữ thông minh, cô biết tiếp theo Dương Tiêu vẫn còn có chuyện phải làm.

“Mau đi, mau đi thôi!” Sắc mặt Triệu Cầm tái nhợt như một bóng ma liều mạng nhanh chóng chạy trồn.

Nhìn thấy ở hiện trường có nhiều đao như vậy, bà ta bị doạ sợ suýt hồn bay phách lạc.

Khi Đường Mộc Tuyết và Triệu Cầm rời đi, Dương Tiêu đưa tay ra, gã mặt sẹo ra hiệu, một tên đàn em lập tức đưa một thanh đao cho Dương Tiêu.

Dương Tiêu cầm theo một con dao đi về phía Chu Văn Cường với vẻ mặt lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau