Chương 831
Chu Văn Cường sợ tới mức gần như nằm liệt trên mặt đất, vội vàng nói: “Cậu Dương, tôi có mắt không biết Thái Sơn, mạo phạm cậu, xin cậu đại nhân không chấp nhặt với tiểu nhân tha cho tôi một con đường sống, trên tôi có cha mẹ già dưới có con nhỏ, tôi không thể chết!”
Ngay cả gã mặt sẹo cũng phải cung kính với người này, Chu Văn Cường hồi hận như điên.
Nếu ông ta biết Dương Tiêu kinh người như vậy, cho ông ta một trăm lần can đảm ông ta cũng không dám xúc phạm đến Dương Tiêu.
Vẻ mặt Dương Tiêu uy nghiêm, nhìn chằm chằm Chu Văn Cường, lạnh lùng nói: “Ông cho mẹ vợ tôi vay nặng lãi, tôi tới đập phá vùng ông phục không?”
“Phục, tôi phục!” Chu Văn Cường vội nói, nào dám cự tuyệt.
Dương Tiêu lạnh lùng tiếp tục nói: “Ông chơi với tôi, thua trong tay tôi, ông phục không?”
“Phục, tôi phục!” Chu Văn Cường vội vàng nói nhỏ như hến.
Dương Tiêu hỏi: “Ông thua tôi, tôi lầy một trăm năm mươi triệu tệ, ông phục không?”
Lúc này, loại hơi thở mạnh mẽ trên người Dương Tiêu hiện lên sinh động, ở trước mặt Dương Tiêu, Chu Văn Cường đổ mồ hôi như mưa, ông ta chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.
“Phục, tôi phục, hoàn toàn phục, xin cậu Dương tha thứ: cho sự thiếu hiểu biết của tôi!” Chu Văn Cường run rầy.
“Tốt lắm!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Chu Văn Cường có sắc mặt như gan lợn, trong mát Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh.
Vút vút!
Thanh đao trong tay hóa thành hư không, chỉ thấy hai cánh tay đột nhiên bay lên không trung.
Aaaal!l Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong sảnh lớn.
Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Nếu đã có chơi có chịu, vậy thì thực hiện thỏa thuận, hai tay của ông, tôi nhận!”
Lời nói vừa dứt, Dương Tiêu không hề chần chừ, xoay người rời đi.
“Cung tiễn cậu Dương!” Gã mặt sẹo đâu dám chậm trễ, cung kính kêu lên.
Khi Dương Tiêu rời đi, gã mặt sẹo cảm thấy lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đến Dương Tiêu đã nhẫn tâm chặt tay Chu Văn Cường, gã mặt sẹo đã hạ quyết tâm đời này sẽ không bao giờ khiêu khích nhân vật tàn nhẫn này.
ÒíelÒiel Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động, rất đông cảnh sát ập vào.
Chỉ thấy Hình Kiến mặc quân phục dẫn đầu một số lượng lớn cảnh sát đến hiện trường, Hình Kiến hét lên: “Tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống. Ai dám chống lại sẽ bắn chết ngay!”
Không ai biết, trước khi Dương Tiêu đến đây anh đã liên lạc với Hình Kiến.
Một nơi như thế này đã làm hại con người, đơn giản là một căn bệnh ung thư của xã hội, làm sao Dương Tiêu có thể để bọn họ phát triển được?
Hình Kiến nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu đã lập tức huy động một số lượng lớn cảnh sát ở thành phó Trung Nguyên đến bao vây bắt giữ bọn tội phạm.
Nhìn thấy nhiều lực lượng cảnh sát ập vào, gã mặt sẹo hoàn toàn hiểu đây là chiêu sau của Dương Tiêu.
Một khi bị bắt, gã ta tuyệt đối sẽ phải ngồi tù cả đời.
“Thằng chó Dương Tiêu, chó má tổ tiên nhà mày, thằng chó mày quá độc ác!”
Ngay lúc bị bắt, gã mặt sẹo đã hét lên với vẻ mặt uất hận tức giận, gã ta thực sự không ngờ Dương Tiêu sẽ gọi cảnh sát.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, bọn gã mặt sẹo này là phần tử ngoài vòng pháp luật vì xúc phạm đến Dương Tiêu mà hoàn toàn bị bắt.
Ngay cả gã mặt sẹo cũng phải cung kính với người này, Chu Văn Cường hồi hận như điên.
Nếu ông ta biết Dương Tiêu kinh người như vậy, cho ông ta một trăm lần can đảm ông ta cũng không dám xúc phạm đến Dương Tiêu.
Vẻ mặt Dương Tiêu uy nghiêm, nhìn chằm chằm Chu Văn Cường, lạnh lùng nói: “Ông cho mẹ vợ tôi vay nặng lãi, tôi tới đập phá vùng ông phục không?”
“Phục, tôi phục!” Chu Văn Cường vội nói, nào dám cự tuyệt.
Dương Tiêu lạnh lùng tiếp tục nói: “Ông chơi với tôi, thua trong tay tôi, ông phục không?”
“Phục, tôi phục!” Chu Văn Cường vội vàng nói nhỏ như hến.
Dương Tiêu hỏi: “Ông thua tôi, tôi lầy một trăm năm mươi triệu tệ, ông phục không?”
Lúc này, loại hơi thở mạnh mẽ trên người Dương Tiêu hiện lên sinh động, ở trước mặt Dương Tiêu, Chu Văn Cường đổ mồ hôi như mưa, ông ta chỉ cảm thấy sắp hít thở không thông.
“Phục, tôi phục, hoàn toàn phục, xin cậu Dương tha thứ: cho sự thiếu hiểu biết của tôi!” Chu Văn Cường run rầy.
“Tốt lắm!” Dương Tiêu nhìn chằm chằm Chu Văn Cường có sắc mặt như gan lợn, trong mát Dương Tiêu lóe lên tia sáng lạnh.
Vút vút!
Thanh đao trong tay hóa thành hư không, chỉ thấy hai cánh tay đột nhiên bay lên không trung.
Aaaal!l Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết vang lên trong sảnh lớn.
Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Nếu đã có chơi có chịu, vậy thì thực hiện thỏa thuận, hai tay của ông, tôi nhận!”
Lời nói vừa dứt, Dương Tiêu không hề chần chừ, xoay người rời đi.
“Cung tiễn cậu Dương!” Gã mặt sẹo đâu dám chậm trễ, cung kính kêu lên.
Khi Dương Tiêu rời đi, gã mặt sẹo cảm thấy lưng mình đổ đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đến Dương Tiêu đã nhẫn tâm chặt tay Chu Văn Cường, gã mặt sẹo đã hạ quyết tâm đời này sẽ không bao giờ khiêu khích nhân vật tàn nhẫn này.
ÒíelÒiel Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng còi báo động, rất đông cảnh sát ập vào.
Chỉ thấy Hình Kiến mặc quân phục dẫn đầu một số lượng lớn cảnh sát đến hiện trường, Hình Kiến hét lên: “Tất cả ôm đầu ngồi xổm xuống. Ai dám chống lại sẽ bắn chết ngay!”
Không ai biết, trước khi Dương Tiêu đến đây anh đã liên lạc với Hình Kiến.
Một nơi như thế này đã làm hại con người, đơn giản là một căn bệnh ung thư của xã hội, làm sao Dương Tiêu có thể để bọn họ phát triển được?
Hình Kiến nhận được cuộc gọi từ Dương Tiêu đã lập tức huy động một số lượng lớn cảnh sát ở thành phó Trung Nguyên đến bao vây bắt giữ bọn tội phạm.
Nhìn thấy nhiều lực lượng cảnh sát ập vào, gã mặt sẹo hoàn toàn hiểu đây là chiêu sau của Dương Tiêu.
Một khi bị bắt, gã ta tuyệt đối sẽ phải ngồi tù cả đời.
“Thằng chó Dương Tiêu, chó má tổ tiên nhà mày, thằng chó mày quá độc ác!”
Ngay lúc bị bắt, gã mặt sẹo đã hét lên với vẻ mặt uất hận tức giận, gã ta thực sự không ngờ Dương Tiêu sẽ gọi cảnh sát.
Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, bọn gã mặt sẹo này là phần tử ngoài vòng pháp luật vì xúc phạm đến Dương Tiêu mà hoàn toàn bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất