Chương 833
Tốt xấu gì mình cũng đã bỏ ra ba triệu tệ chuộc Triệu Cầm, không ngờ Triệu Cần này lại không tốt xáu chó cắn Lã Động Tân.
Nếu không phải nể mặt Triệu Cầm là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu thật sự không muốn ra tay giúp.
Dưới cái nhìn hằm hằm của Triệu Cầm, Dương Tiêu nhún vai: “Mẹ, con thật sự không có tiền, mẹ tin hay không thì tùy”
“Thằng khốn nạn, mày có cho không?” Thấy Dương Tiêu không đưa một xu nào, Triệu Cầm tức giận túm lấy cổ áo Dương Tiêu.
Trong lòng Dương Tiêu cũng rất tức giận, anh thực sự khó chịu trước hành vi gây rồi vô lý của Triệu Cầm.
“Không có tiền!” Dương Tiêu tự tin nói.
“Không cho đúng không?” Đôi mắt Triệu Cầm lộ ra vẻ dữ tợn, bà ta vung tay tát vào mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu đã chán ngấy sự hung hăng của Triệu Cầm từ lâu rồi, bây giờ Triệu Cầm lại không biết tốt xấu nên Dương Tiêu thực sự tức giận, ngay lúc cái tát của bà ta sắp rơi xuống, tay phải của Dương Tiêu đã hóa thành hư không cằm lấy cỗ tay của Triệu Cầm.
Khi Dương Tiêu nắm cổ tay bà ta, Triệu Cầm sững sờ.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Dương Tiêu chống cự trong năm năm kể từ khi Dương Tiêu vào nhà của bà ta.
“Dương Tiêu, phế vật mày cũng dám động tay động chân với tôi?” Triệu Cằm hét lên.
Bà ta cố gắng thoát ra, nhưng phát hiện cổ tay của bà ta như bị kẹp bởi những chiếc kẹp lớn, bà ta không thể thoát ra được.
Ánh mắt Dương Tiêu đột nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, một loại hơi thở ác độc dâng trào từ trong cơ thể anh toát ra khiến Triệu Cầm kinh ngạc.
“Cậu phế vật cậu muốn làm gì? Tôi là mẹ ruột của Mộc Tu, cậu dám đại nghịch bất đạo?” Triệu Cầm kinh hãi nói.
Giờ phút này, Dương Tiêu ở trước mặt bà ta cho bà ta cảm giác không phải là phế vật tùy ý bắt nạt, mà là thần chết có thể giết bà ta bất cứ lúc nào.
Dương Tiêu trực tiếp mở tay Triệu Cầm đang nắm cổ áo của mình, lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì bà là mẹ ruột của Mộc Tuyết nên tôi mới nhân nhượng bà hết lần này tới lần khác. Tôi cảnh cáo bà đừng đi quá xa, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với bà nữa.”
Nói xong, Dương Tiêu buông cổ tay Triệu Cầm ra.
Triệu Cầm vừa sợ vừa giận, phổi như muốn nỗ tung, Triệu Cầm xông vào phòng bếp lấy ra một con dao làm bếp nhằm vào Dương Tiêu: “Được lắm, Dương Tiêu cậu thật sự dám dọa tôi? Tưởng bà đây sợ sao? Xem ra cái nhà này thật sự không chứa nổi cậu, ly hôn, Mộc Tuyết cần phải ly hôn với cậu, cút, cút ngay cho tôi!”
“Đừng đi quá xa!” Dương Tiêu tức giận nắm chặt tay.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Triệu Cầm sởn tóc gáy, bà ta chỉ cảm thấy không phải bị người nhìn chằm chằm mà là dã thú, thật sự khiến người khác kinh hãi.
Triệu Cầm tức giận nói: “Được lắm, được lắm! Cậu không cho tôi tiền phải không? Được lắm! Bây giờ tôi sẽ đến gặp Lý Minh Hiên, cậu chủ Lý rất thích Mộc Tuyết, nhất định cậu ấy sẽ cho tôi rất nhiều tiền, đồ keo kẹt nhà cậu chờ chết ôm xuống quan tài đi!”
Vừa nói xong, Triệu Cầm tức giận xách túi chạy ra khỏi nhà.
Dương Tiêu lắc đầu, anh đã chịu đựng hết lần này tới lần khác, sau này anh thật sự không có ý định tiếp tục chịu đựng nữa.
Lần trước đến huyện Thiên Sơn, hay lần này ở sòng bạc Đại Phú Hào anh đã cho Triệu Cầm rất nhiều thể diện rồi, ai biết đổi lại là Triệu Cầm càng ghê gớm hơn.
“Dương Tiêu, đồ phản nghịch bát đạo vô dụng, chờ chết đi!” Triệu Cầm chạy ra khỏi khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh.
Lúc này, trong lòng Triệu Cầm tràn đầy tức giận, bà ta đã hạ quyết tâm làm mọi cách để Đường Mộc Tuyết ly hôn với Dương Tiêu.
Bây giờ phế vật này dám phản công lại mình, thật sự muốn lật trời.
Nếu không phải nể mặt Triệu Cầm là mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu thật sự không muốn ra tay giúp.
Dưới cái nhìn hằm hằm của Triệu Cầm, Dương Tiêu nhún vai: “Mẹ, con thật sự không có tiền, mẹ tin hay không thì tùy”
“Thằng khốn nạn, mày có cho không?” Thấy Dương Tiêu không đưa một xu nào, Triệu Cầm tức giận túm lấy cổ áo Dương Tiêu.
Trong lòng Dương Tiêu cũng rất tức giận, anh thực sự khó chịu trước hành vi gây rồi vô lý của Triệu Cầm.
“Không có tiền!” Dương Tiêu tự tin nói.
“Không cho đúng không?” Đôi mắt Triệu Cầm lộ ra vẻ dữ tợn, bà ta vung tay tát vào mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu đã chán ngấy sự hung hăng của Triệu Cầm từ lâu rồi, bây giờ Triệu Cầm lại không biết tốt xấu nên Dương Tiêu thực sự tức giận, ngay lúc cái tát của bà ta sắp rơi xuống, tay phải của Dương Tiêu đã hóa thành hư không cằm lấy cỗ tay của Triệu Cầm.
Khi Dương Tiêu nắm cổ tay bà ta, Triệu Cầm sững sờ.
Đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy Dương Tiêu chống cự trong năm năm kể từ khi Dương Tiêu vào nhà của bà ta.
“Dương Tiêu, phế vật mày cũng dám động tay động chân với tôi?” Triệu Cằm hét lên.
Bà ta cố gắng thoát ra, nhưng phát hiện cổ tay của bà ta như bị kẹp bởi những chiếc kẹp lớn, bà ta không thể thoát ra được.
Ánh mắt Dương Tiêu đột nhiên trở nên vô cùng sâu thẳm, một loại hơi thở ác độc dâng trào từ trong cơ thể anh toát ra khiến Triệu Cầm kinh ngạc.
“Cậu phế vật cậu muốn làm gì? Tôi là mẹ ruột của Mộc Tu, cậu dám đại nghịch bất đạo?” Triệu Cầm kinh hãi nói.
Giờ phút này, Dương Tiêu ở trước mặt bà ta cho bà ta cảm giác không phải là phế vật tùy ý bắt nạt, mà là thần chết có thể giết bà ta bất cứ lúc nào.
Dương Tiêu trực tiếp mở tay Triệu Cầm đang nắm cổ áo của mình, lạnh lùng nói: “Chính là bởi vì bà là mẹ ruột của Mộc Tuyết nên tôi mới nhân nhượng bà hết lần này tới lần khác. Tôi cảnh cáo bà đừng đi quá xa, nếu không, tôi sẽ không khách sáo với bà nữa.”
Nói xong, Dương Tiêu buông cổ tay Triệu Cầm ra.
Triệu Cầm vừa sợ vừa giận, phổi như muốn nỗ tung, Triệu Cầm xông vào phòng bếp lấy ra một con dao làm bếp nhằm vào Dương Tiêu: “Được lắm, Dương Tiêu cậu thật sự dám dọa tôi? Tưởng bà đây sợ sao? Xem ra cái nhà này thật sự không chứa nổi cậu, ly hôn, Mộc Tuyết cần phải ly hôn với cậu, cút, cút ngay cho tôi!”
“Đừng đi quá xa!” Dương Tiêu tức giận nắm chặt tay.
Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, Triệu Cầm sởn tóc gáy, bà ta chỉ cảm thấy không phải bị người nhìn chằm chằm mà là dã thú, thật sự khiến người khác kinh hãi.
Triệu Cầm tức giận nói: “Được lắm, được lắm! Cậu không cho tôi tiền phải không? Được lắm! Bây giờ tôi sẽ đến gặp Lý Minh Hiên, cậu chủ Lý rất thích Mộc Tuyết, nhất định cậu ấy sẽ cho tôi rất nhiều tiền, đồ keo kẹt nhà cậu chờ chết ôm xuống quan tài đi!”
Vừa nói xong, Triệu Cầm tức giận xách túi chạy ra khỏi nhà.
Dương Tiêu lắc đầu, anh đã chịu đựng hết lần này tới lần khác, sau này anh thật sự không có ý định tiếp tục chịu đựng nữa.
Lần trước đến huyện Thiên Sơn, hay lần này ở sòng bạc Đại Phú Hào anh đã cho Triệu Cầm rất nhiều thể diện rồi, ai biết đổi lại là Triệu Cầm càng ghê gớm hơn.
“Dương Tiêu, đồ phản nghịch bát đạo vô dụng, chờ chết đi!” Triệu Cầm chạy ra khỏi khu biệt thự bên hồ Nhạn Minh.
Lúc này, trong lòng Triệu Cầm tràn đầy tức giận, bà ta đã hạ quyết tâm làm mọi cách để Đường Mộc Tuyết ly hôn với Dương Tiêu.
Bây giờ phế vật này dám phản công lại mình, thật sự muốn lật trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất