Chương 954
Bạch Quỳnh không phản bác được, anh ta thường xuyên đi tới những nơi ăn chơi đàn đúm.
Tuy nhiên, lần này anh ta thực sự yêu Hoa Mộ Tranh, muốn lấy Hoa Mộ Tranh làm vợ. Bây giờ Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh có một chân, khiến Bạch Quỳnh vô cùng điên loạn.
Bạch Quỳnh lạnh lùng nói: “Thằng ranh miệng mồm sắc bén, nếu anh đã nhìn thấu mưu kế của chúng tôi, thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết, đợi lát nữa anh không lấy được tiền ra đầu tư cho quỹ từ thiện thì chờ xấu hổ mắt hết mặt mũi đi!”
“Lấy tiền ra? Chỉ dựa vào thằng ranh này? Nực cười! Cậu Bạch, không biết cậu biết hay không, tên này nổi tiếng là phế vật, ăn bám vợ đồ bỏ đi ở thành phố Trung Nguyên chúng tôi!” Tạ Quần châm chọc nói.
Trong mắt Tạ Quần, Dương Tiêu là tên nhóc may mắn, nếu không gặp được tên béo Kim Đại Chung thì chỉ dựa vào thân phận của Dương Tiêu sẽ không đủ tư cách tham gia bữa tối từ thiện này.
Bạch Quỳnh khinh thường nói: “Chiều nay tôi mới tra ra, anh ta là chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết người đẹp số một ở Trung Nguyên, lại còn ở rễ nhà họ Đường, thật nực cười!”
Bạch Quỳnh là dân ở Giang Nam nên càng xem thường Dương Tiêu, anh ta không thể ngờ rằng một phế vật sẽ xuôi gió xuôi nước lăn lộn được ở thành phố Trung Nguyên, không chỉ có quan hệ tình cảm với Hoa Mộ Tranh mà còn dường như cũng quen biết thiên hậu châu Á trẻ tuổi, thực sự máu chó.
“Cô Thiên Lung đến rồi!”
Lúc này, một loạt tiếng cảm thán vang lên.
Nhìn chăm chú thì thấy một nàng tiên như trong tranh lọt vào tầm nhìn của mọi người.
Nghe thấy tiếng cảm thán, Dương Tiêu ngước mắt nhìn, thấy Tô Thiên Lung với gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc thẳng mềm mại xoã trước ngực, hơi che đi khuôn mặt quyến rũ đang say sưa đỏ bừng vì thẹn thùng, nét mặt xinh đẹp tươi tắn, thông minh và hấp dẫn, chiếc váy trắng lệch vai vừa vặn trên vai, cổ tay và ngực của cô gái với những nếp gấp tự nhiên.
Mặc dù chỉ hơi trang điểm nhẹ, nhưng Tô Thiên Lung vừa bước vào hội trường tiệc tối, tất cả những người đẹp có mặt tại hiện trường đều bị lu mờ.
Mặc dù hoa hồng rất đẹp, nhưng nó cần có những chiếc lá xanh để tạo nên vẻ đẹp của nó, và vẻ đẹp tự nhiên của Tô Thiên Lung kèm theo linh khí khiên người khác khó quên.
“Anh Dương Tiêu!” Tô Thiên Lung vừa mới đi tới, trong nháy mắt đã khoá chặt mắt lên người Dương Tiêu đứng trong đám đông.
So với trước đây, anh Dương Tiêu của cô đã trưởng thành và ổn trọng hơn trước, vì đã lâu không thực hiện nhiệm vụ mà làn da của anh ấy cũng trắng hơn, béo lên một chút, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi.
Nhìn Tô Thiên Lung giống như tiên nữ, Dương Tiêu âm thầm sửng sốt: “Nghe nói con gái mười tám sẽ thay đổi.
Sự thay đổi này quá lớn rồi nhỉ?”
Tô Thiên Lung trước mặt có dáng người thướt tha, làn da trắng nõn, đặc biệt là chiều cao 168 cm, đi giày pha lê cao ba cm đứng trong hội trường càng thêm nỗi bật.
Trong ấn tượng của anh, cô bé hồi đó không chỉ thấp bé mà còn có nước da ngăm đen.
Dương Tiêu lập tức gật đầu với Tô Thiên Lung, Tô Thiên Lung đè nén kích động trong lòng.
Cô biết bây giờ cô còn phải làm nhiều việc quan trọng hơn.
Trong ánh mắt của mọi người Tô Thiên Lung mỉm cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia bữa tối từ thiện do Thiên Lung tổ chức. Từ khi ra mắt Thiên Lung vẫn luôn tận sức làm từ thiện. Tối nay mời mọi người đến, hy vọng rằng mọi người trong thành phó Trung Nguyên sẽ có thể cống hiến hết mình cho tổ chức từ thiện.”
Ngay sau đó, Tô Thiên Lung cầm micro kẻ về trải nghiệm bi thảm của những đứa trẻ miên núi và kinh nghiệm sông của bản thân khiến nhiều người có mặt không khỏi xúc động.
Khi lời nói của Tô Thiên Lung rơi xuống, một thanh niên đứng lên nói: “Cô Thiên Lung, mặc dù nhà họ Phan tôi chỉ là gia đình hạng hai, nhưng nhà họ Phan tôi sẵn sàng quyên góp một triệu tệ cho tổ chức từ thiện.”
Một người dẫn đầu, có không ít người có mặt tại đây cũng đứng dậy.
Tuy nhiên, lần này anh ta thực sự yêu Hoa Mộ Tranh, muốn lấy Hoa Mộ Tranh làm vợ. Bây giờ Dương Tiêu và Hoa Mộ Tranh có một chân, khiến Bạch Quỳnh vô cùng điên loạn.
Bạch Quỳnh lạnh lùng nói: “Thằng ranh miệng mồm sắc bén, nếu anh đã nhìn thấu mưu kế của chúng tôi, thì tôi cũng không ngại nói cho anh biết, đợi lát nữa anh không lấy được tiền ra đầu tư cho quỹ từ thiện thì chờ xấu hổ mắt hết mặt mũi đi!”
“Lấy tiền ra? Chỉ dựa vào thằng ranh này? Nực cười! Cậu Bạch, không biết cậu biết hay không, tên này nổi tiếng là phế vật, ăn bám vợ đồ bỏ đi ở thành phố Trung Nguyên chúng tôi!” Tạ Quần châm chọc nói.
Trong mắt Tạ Quần, Dương Tiêu là tên nhóc may mắn, nếu không gặp được tên béo Kim Đại Chung thì chỉ dựa vào thân phận của Dương Tiêu sẽ không đủ tư cách tham gia bữa tối từ thiện này.
Bạch Quỳnh khinh thường nói: “Chiều nay tôi mới tra ra, anh ta là chồng phế vật của Đường Mộc Tuyết người đẹp số một ở Trung Nguyên, lại còn ở rễ nhà họ Đường, thật nực cười!”
Bạch Quỳnh là dân ở Giang Nam nên càng xem thường Dương Tiêu, anh ta không thể ngờ rằng một phế vật sẽ xuôi gió xuôi nước lăn lộn được ở thành phố Trung Nguyên, không chỉ có quan hệ tình cảm với Hoa Mộ Tranh mà còn dường như cũng quen biết thiên hậu châu Á trẻ tuổi, thực sự máu chó.
“Cô Thiên Lung đến rồi!”
Lúc này, một loạt tiếng cảm thán vang lên.
Nhìn chăm chú thì thấy một nàng tiên như trong tranh lọt vào tầm nhìn của mọi người.
Nghe thấy tiếng cảm thán, Dương Tiêu ngước mắt nhìn, thấy Tô Thiên Lung với gương mặt xinh đẹp cùng mái tóc thẳng mềm mại xoã trước ngực, hơi che đi khuôn mặt quyến rũ đang say sưa đỏ bừng vì thẹn thùng, nét mặt xinh đẹp tươi tắn, thông minh và hấp dẫn, chiếc váy trắng lệch vai vừa vặn trên vai, cổ tay và ngực của cô gái với những nếp gấp tự nhiên.
Mặc dù chỉ hơi trang điểm nhẹ, nhưng Tô Thiên Lung vừa bước vào hội trường tiệc tối, tất cả những người đẹp có mặt tại hiện trường đều bị lu mờ.
Mặc dù hoa hồng rất đẹp, nhưng nó cần có những chiếc lá xanh để tạo nên vẻ đẹp của nó, và vẻ đẹp tự nhiên của Tô Thiên Lung kèm theo linh khí khiên người khác khó quên.
“Anh Dương Tiêu!” Tô Thiên Lung vừa mới đi tới, trong nháy mắt đã khoá chặt mắt lên người Dương Tiêu đứng trong đám đông.
So với trước đây, anh Dương Tiêu của cô đã trưởng thành và ổn trọng hơn trước, vì đã lâu không thực hiện nhiệm vụ mà làn da của anh ấy cũng trắng hơn, béo lên một chút, nhưng tổng thể vẫn không thay đổi.
Nhìn Tô Thiên Lung giống như tiên nữ, Dương Tiêu âm thầm sửng sốt: “Nghe nói con gái mười tám sẽ thay đổi.
Sự thay đổi này quá lớn rồi nhỉ?”
Tô Thiên Lung trước mặt có dáng người thướt tha, làn da trắng nõn, đặc biệt là chiều cao 168 cm, đi giày pha lê cao ba cm đứng trong hội trường càng thêm nỗi bật.
Trong ấn tượng của anh, cô bé hồi đó không chỉ thấp bé mà còn có nước da ngăm đen.
Dương Tiêu lập tức gật đầu với Tô Thiên Lung, Tô Thiên Lung đè nén kích động trong lòng.
Cô biết bây giờ cô còn phải làm nhiều việc quan trọng hơn.
Trong ánh mắt của mọi người Tô Thiên Lung mỉm cười ngọt ngào nói: “Cảm ơn tất cả mọi người đã đến tham gia bữa tối từ thiện do Thiên Lung tổ chức. Từ khi ra mắt Thiên Lung vẫn luôn tận sức làm từ thiện. Tối nay mời mọi người đến, hy vọng rằng mọi người trong thành phó Trung Nguyên sẽ có thể cống hiến hết mình cho tổ chức từ thiện.”
Ngay sau đó, Tô Thiên Lung cầm micro kẻ về trải nghiệm bi thảm của những đứa trẻ miên núi và kinh nghiệm sông của bản thân khiến nhiều người có mặt không khỏi xúc động.
Khi lời nói của Tô Thiên Lung rơi xuống, một thanh niên đứng lên nói: “Cô Thiên Lung, mặc dù nhà họ Phan tôi chỉ là gia đình hạng hai, nhưng nhà họ Phan tôi sẵn sàng quyên góp một triệu tệ cho tổ chức từ thiện.”
Một người dẫn đầu, có không ít người có mặt tại đây cũng đứng dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất