Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 2: Nhánh hoa kỳ lạ

Trước Sau
Cô bé Jin vừa mới quay người định vào trong chuẩn bị năm bó hoa cho Tề Ôn thì cánh cửa một lần nữa được mở ra. Tiếng leng keng kêu lên nghe thật vui tai.

Jin theo phản xạ xoay lại cúi người, " Kính chào quý..."

Lúc này cô bé mới chợt nhận ra đôi giày với bộ y phục quen mắt. Ngẩng mặt lên, Jin cười toe toét, " Ông chủ mới về~~"

Người gọi ông chủ kia ánh mắt ôn hòa hệt như một thiên sứ phiên bản nam vậy ý. Trên tay anh là một giỏ hoa rất đẹp. Anh bước gần lại chỗ Jin, cốc nhẹ vào trán cô bé:

" Đã bảo đừng gọi chú là ông chủ rồi mà?"

Jin cười láu lỉnh, xoa xoa trước trán, " Gọi như vậy nghe oách lắm mà."

" Nghe xa cách lắm, Jin à."

" Được rồi, cháu sẽ gọi là chú Walton." Jin bĩu môi, vươn tay ra cầm hộ anh giỏ hoa, " Cháu cầm giúp chú cho. Mau nào, cháu còn phải chuẩn bị đi giao hoa cơ ý."

Hoắc Kình nghe thế liền nhoài người xem cái địa chỉ mà Jin sắp sửa đi đến đó giao hoa. Liếc nhìn, lẩm nhẩm trong miệng, lục lọi trí nhớ siêu phàm của mình, anh chợt giật mình nhíu mày.

Rất nhanh, Hoắc Kình kéo Jin lại hỏi, " Jin, người đặt hoa tên gì nhỉ?"

Jin trên tay là một đống hoa Pensy, cô bé mím nhẹ môi nghĩ nghĩ.

" Chị ấy gọi là Tề Ôn ạ. Cháu phát âm chuẩn rồi đấy nhé. À, khi nãy người đi cùng chị ấy siêu đẹp trai luôn đó chú Walton. Cháu nhìn mãi mà không ngán ý ạ."

Jin cười rất vui vẻ, sau đó bắt đầu công việc của mình.

Hoắc Kình vẫn còn đứng im tại một chỗ như thế. Có lẽ là anh đang bận suy nghĩ.

Tề Ôn sao? Họ Tề à?

Khóe môi anh hơi cong lên một chút. Nếu như anh không lầm, mà đương nhiên là anh không thể lầm được rồi.

Hôm nay chính là sinh nhật của người mà anh thầm đem lòng yêu mến bao lâu nay cơ mà. Tất nhiên, đừng ai đặt cái mốc vào khoảng người kia học cấp một nhé.

Chỉ đơn giản là...tình cảm nó thuận theo thời gian mà phát triển từng chút thôi.

Hoắc Kình nghĩ vẩn vơ một lúc rồi nhún vai, bước vào trong phụ giúp Jin gói hoa.

" Cái người mà cháu bảo đẹp trai đấy, có nói gì không?" Hoắc Kình đột nhiên lên tiếng.

Cô bé Jin huơ huơ một nhánh hoa trước mặt, sau đó nhăn mày, thuật lại tất cả cho anh nghe.

" Cái con người ấy quái đản chú nhở? Khi không lại chỉ đặt một nhánh hoa, lại còn là cái hoa anh thảo muộn nữa."

" Chắc là vì cậu ta cũng yêu ai đó thầm lặng." Hoắc Kình cúi thấp mặt, cười nhẹ.

Jin nhìn thấy nụ cười của anh nhưng không lên tiếng. Cô bé ở cùng với anh lâu rồi, cho nên phần nào hiểu được con người của anh.

Hiểu được nụ cười nào là hạnh phúc thật, nụ cười nào là che đi nỗi đau.

Jin tằng hắng, " Thật ra yêu thầm cũng tốt đó chứ. Sau này mà người ta hiểu ra tình cảm của mình, có khi động lòng rồi chấp nhận bên cạnh mình luôn."

Hoắc Kình ngẩng mặt nhìn Jin, ánh mắt có chút dao động.

" Cuộc sống không như cuốn tiểu thuyết đâu, Jin. Nó khiến người ta đau đớn hơn nhiều lắm."

" Chú sai rồi! Tiểu thuyết ý hở, còn khiến nhân vật đau hơn gấp nghìn lần."

Hoắc Kình chỉ nhướn mi, không trả lời.

Trước khi Jin đi giao hoa cho Tề Ôn, anh còn dặn cô bé một số thứ khác làm cô bé khó hiểu cực kỳ nhưng mà không dám thắc mắc gì cả.

#

Ở trong một thương mại mua sắm nổi tiếng, Tề Lãng bị bắt đi theo Tề Ôn chỉ để làm một chân sai vặt cho cô. Trên tay cậu lúc này đã có rất nhiều túi xách khác nhau rồi.

Hậm hực theo phía sau, Tề Lãng gầm gừ, " Nè, chị còn muốn mua thêm cái gì nữa?"

Tề Ôn vẫn còn ngó nghiêng chọn lựa quầy hàng để ghé vào thì nghe em trai hỏi. Cô dừng bước, xoay người cười toe toét:

" Wayne này, em thích quà gì nhỉ?"

Quà?

Tề Lãng có hơi sửng sốt một chút khi mà được người ta hỏi mình thích quà gì. Nhưng vài giây sau, cậu lại tỏ thái độ thờ ơ thấy ghét.

" Chị hỏi làm gì? Hôm nay cũng có dịp..." Nói đến đây, cậu dừng lại như sực nhớ gì đó.

Hôm nay là 25/03, hôm nay không phải là sinh nhật mình sao?

Tề Lãng nhíu mày, nhận ra bản thân còn quên luôn cả ngày sinh nhật vui vẻ kia. Trước đây, ngày này là ngày mà cậu không bao giờ quên được hết. Tất nhiên là vì cậu sẽ được mọi người tặng cho nhiều quà mà.



Nhưng đó cũng là thời còn trẻ con nghịch ngợm rồi. Bây giờ cậu cũng đã lớn tồng ngồng như vầy, quà sinh nhật cũng không cần thiết lắm.

Tề Ôn đứng đối diện quan sát biểu tình trên mặt Tề Lãng. Một lúc sau cô xoay người, hướng đến cửa hàng quần áo dành cho nam.

Vào trong đó, Tề Ôn lựa thật kỹ từng chút một. Cuối cùng cũng vừa mắt được một chiếc áo sơ mi màu đen cực kỳ nam tính. Quay đầu, Tề Ôn ngoắc Tề Lãng lại.

" Hey Wayne, lại đây mau."

Tề Lãng dẹp bỏ suy nghĩ của bản thân, đi lại gần chỗ chị mình. Nhíu mày nhìn cái áo sơ mi đang ướm trước ngực, Tề Lãng ho khan:

" Gì đây?"

" Quà cho em đó. Cấm từ chối." Tề Ôn lừ lẹ một cái rồi mỉm cười ôn hòa.

Con người này thái độ thay đổi nhanh như chong chóng vậy đó. Tề Lãng chớp mắt nhìn chị mình bước ra tính tiền.

Lúc này cậu mới khẽ cười một tiếng.

Thật ra thì từ nhỏ, khi mà đến ngày sinh nhật, Tề Lãng thường được nhận quà nhiều hơn là sự chúc mừng hay một bữa tiệc ấm áp.

Cậu từng hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ cùng với người mình thích tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật vui vẻ và hạnh phúc.

Ngặt nỗi, người cậu thích ấy, hiện tại đã có một nửa của mình rồi.

Tề Lãng cậu đôi khi không thể hiểu nổi suy nghĩ của chính mình nữa. Nhất là trái tim của cậu đó.

Cấp một yêu thích vu vơ. Cấp hai xa cách nửa vòng trái đất vẫn ôm lấy niềm yêu mến kỳ diệu kia. Cấp ba quyết định quay trở về để tìm người đó, định sẽ tỏ tình thật hoành tráng nhưng rồi nhận ra, từ lâu rồi, người kia đã không còn chỗ dành cho mình.

Nghĩ lại càng làm nơi nào đó trong cơ thể cậu đau nhói. Mải đến khi Tề Ôn đi lại gần, búng tay một cái, cậu mới chịu tỉnh ra.

" Đang nghĩ gì thế?" Tề Ôn hỏi.

Cô phát hiện Tề Lãng không vui nữa. Mặc dù trước đó có hơi thờ ơ lạnh nhạt nhưng không đến mức buồn bã. Lẽ nào lại đang nghĩ linh tinh cái gì?

Tề Lãng liếc mắt nhìn chị mình, lắc đầu bình thản nói:

" Không có gì đâu. Chỉ đang thắc mắc là...tại sao chị mua tận hai chiếc áo lần?"

Tề Ôn chun chun mũi nhìn lại túi đồ của mình, liếm môi cười lấp đi sự ngượng ngùng.

" Áo đẹp như vậy, mua cho một mình em thì không phải lắm đâu."

Nói rồi cô nàng đi trước. Tề Lãng vẫn là theo ở phía sau, lầm bầm:

" Chứ không phải hôm nay là sinh nhật của mình sao chứ?!!!!!"

#

Về đến nhà, Tề Lãng bị Seb cùng Tề Ôn làm cho một cú bất ngờ đến cảm động. Phía sau khu vườn nhà bọn họ đang có một bàn tiệc thật tuyệt vời.

Thức ăn trên đó nhìn là chỉ muốn ăn ngay thôi. Tất nhiên là đều do tay nghề thần thánh của Seb cả.

Tề Lãng bị Tề Ôn bịt kín mắt rồi kéo ra ngoài đó. Khi cô bỏ tay ra, Tề Lãng mở mắt thì đã thấy mọi thứ được chuẩn bị chu đáo hết rồi.

Giống như một loại cảm xúc nói không nên lời, Tề Lãng chỉ đứng đó nhìn mãi thôi. Cho đến khi Tề Ôn cầm tay cậu kéo lại gần bàn tiệc, cậu mới xoa nhẹ viền mắt của mình.

Đôi khi cậu thấy bản thân mình rất ngốc nghếch. Chỉ vì tình cảm không suôn sẻ mà có thể quên mất những điều hạnh phúc nhường này.

" Thế nào? Có phải rất cảm động không nói nên lời đúng chứ?" Tề Ôn chắp hai tay ra phía sau lưng, cười rạng rỡ.

Chiếc bánh kem mà Seb làm là vị chocolate cùng với bạc hà the mát. Trên mặt bánh khắc chữ, " Happy Birthday Little Wayne~."

Đại khái chính là, chúc mừng sinh nhật Wayne bé bỏng.

Kiểu khắc chữ này sao lại quen quá thể?

Tề Lãng nhíu mày nhìn Tề Ôn vui sướng cực kỳ, cậu tầm ngầm hiểu ra. Seb là một người tương đối chính trực và lạnh lùng, anh chẳng bao giờ khắc mấy cái lời đấy đâu.

Ngồi xuống bàn, Seb đốt nến lên, đẩy bánh sinh nhật lại gần Tề Lãng.

Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như thế, " Ước rồi thổi nào."

Những điều đang diễn ra làm cho Tề Lãng nhớ đến bữa tiệc sinh nhật lúc mình được chín tuổi. Khi đó cậu được mời bạn dự tiệc cùng. Và sáng ngày hôm đó, cậu còn nhận được một món quà bí mật nữa.

Nghĩ lại, hình như cậu vẫn còn giữ cái món quà bí mật đó. Nhưng người tặng là ai, cậu chưa tìm ra được.

Hôm nay cũng thế. Mọi người đều khiến cho Tề Lãng cảm động đến vui sướng. Chỉ là cậu không thích tỏ ra mà thôi.

Nhắm mắt lại, Tề Lãng chắp hai tay, cằm đặt lên đó, thầm ước nguyện.

Cậu ước ba điều lần.

Thứ nhất là, cậu ước cho người chị Tề Ôn dị hợm mà luôn một lòng đối xử tốt với người nào đó sẽ được hạnh phúc. Ít nhất thì hy vọng ai kia sẽ bớt lạnh lùng với chị hơn.



Thứ hai là, cậu ước cho người mà cậu thầm đem lòng yêu mến bao lâu nay sẽ luôn đạt được những điều may mắn. Vì Tề Lãng luôn nhớ lại quá khứ mà Quách Mạch An từng chịu đựng. Đó là nỗi đau của Quách Mạch An, nhưng cũng là nỗi lòng của Tề Lãng.

Khi yêu, con người ta thường cảm nhận được sự vui mừng hoặc đau khổ của người mình yêu mà.

Cuối cùng là, cậu hy vọng một ngày nào đó, mình sẽ tìm ra được chủ nhân của món quà vào chín năm trước. Đó chắc chắn không phải Mạch An, không phải Dĩ Khang, không phải mấy người bạn mà cậu từng chơi. Tề Lãng cảm thấy, người đó rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi cậu sẽ khó mà chạm tới được.

Ước xong, Tề Lãng mở mắt, thổi phù một cái, nến tắt lịm.

Hình thức như thế là xong rồi. Tề Ôn cùng Seb ngồi bên cạnh vỗ tay. Tề Lãng ngước nhìn bọn họ, trong lòng càng hy vọng điều ước thứ nhất sẽ thành hiện thực.

" Chúng ta ăn thôi nào. Đi từ trưa đến giờ, chị đói lắm rồi." Tề Ôn bĩu môi, gắp thức ăn vào dĩa mình.

Seb đứng dậy thủ vai phục vụ cho hai chị em họ Tề kia.

Bữa tiệc tuy ít người nhưng lại ấm áp hơn tất thảy. Mặc dù không có mặt ba mẹ, nhưng Tề Lãng vốn đã quen rồi. Huống hồ gì mẹ của Tề Ôn đâu phải là mẹ của cậu, mối quan hệ xa cách đó khó hàn gắn lắm.

Tàn tiệc, Seb cùng Tề Ôn dọn dẹp. Thật ra thì cô nàng bị Seb bắt dọn dẹp cùng mình chứ cô không tình nguyện mấy việc này đâu.

Còn Tề Lãng thì bước lên phòng.

Khi mà cậu vừa mở cửa phòng ra thì đột nhiên bị mấy nhánh hoa ở cửa tiệm W&W dọa cho đứng hình. Nếu cậu không nhầm thì đó là hoa Pensy.

Cái bà chị đáng chết này...

Tề Lãng chau mày, thở hắt ra. Bước lại gần, Tề Lãng cầm một nhánh hoa lên nhìn ngắm một chút. Chợt nhớ lại lời mà Jin nói, đây là hoa chữa trị vết thương trong tình cảm.

Tề Ôn biết rõ cho nên đã mua tặng cậu cả căn phòng hoa Poong - xê, tốt cho việc khâu lại vết thương lòng ý mà.

Đặt hoa xuống, Tề Lãng bật cười một tiếng.

Quan tâm đôi khi chỉ là những việc kỳ lạ mà nhỏ nhặt như vậy thôi. Dù sao thì Tề Ôn đã thật sự khiến cho Tề Lãng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một tí.

Cậu ngồi xuống giường, mặc kệ căn phòng của mình đang đầy ắp những cánh hoa kia. Nằm vật ra, Tề Lãng nhìn trân trân làn trần nhà, cố gắng loại bỏ những vấn vương tình cảm trong lòng mình.

Khoảnh khắc cậu gặp lại Quách Mạch An, trái tim của cậu đã mừng rỡ đến mức nào. Nó đập mãnh liệt tựa như đang hạnh phúc lắm.

Nhưng rồi cũng chính Quách Mạch An là người khiến nó như tan vỡ thành trăm mảnh vậy. Liếc nhìn chiếc ví của mình, Tề Lãng mở ra, phát hiện đến giờ mình còn giữ kỹ tấm hình của Quách Mạch An lúc còn học cấp một.

Nụ cười kia thật là giết người ta mà...

" Cậu thì hạnh phúc, còn tôi thì đau..." Tề Lãng thì thầm với chính mình, sau đó ném mạnh chiếc ví xuống đất.

Ngồi bật dậy, Tề Lãng xoa hai mắt, cảm thấy bản thân đúng là không thể ổn thật rồi. Lúc này cậu xoay người, mới nhận ra được mình đã bỏ quên một thứ.

Trên giường không biết lúc nào thì có một nhánh hoa màu đỏ cam thế kia. Cầm nhánh hoa đó lên, cậu không thể lầm được.

Đây là hoa anh thảo muộn, hoa tượng trưng cho tình yêu thầm lặng.

Gì chứ?

Tề Ôn đâu có đặt hoa này. Tề Lãng nhíu mày nghĩ, ngón tay lại vô thức mân mê từng cánh hoa mịn màng kia.

Xem một lúc, cậu đặt hoa xuống, mò lấy tấm thiệp màu xanh dương nhạt gần đó. Hình như là nó đi kèm với nhánh hoa kia.

Tề Lãng thầm nghĩ, sau đó mở thiệp ra.

" Happy Birthday Wave Wave - W"

Wave Wave? Ơ, nhưng tên mình là Wayne cơ mà?

Khoan đã nào, Wave kia còn không phải là sóng sao? Nó đồng nghĩa với chữ Lãng trong tên của mình.

Như sực nhớ đến chuyện khác nữa, Tề Lãng đặt tấm thiệp kia xuống, chạy đến bên hộc tủ, lục lọi cái món quà mà chín năm trước cậu được nhận.

Đó là một hộp nhạc, bên trong là con sóng màu xanh biển, rất đẹp. Trên hộp nhạc có khắc ba chữ, For you - W.

W là ai nhỉ?

W liệu có phải là người mình đang tìm không?

Nếu như là cùng một người, thì người đó rất gần mình, biết chỗ ở của mình, biết mình từ lúc còn học cấp một.

Người như thế, còn có thể nhầm lẫn được với ai khác sao?

Tề Lãng nhắm chặt mắt. Đến lúc này cậu mới nhận ra mình hình như vừa mới lãng quên một người.

Một người mà lúc nhỏ, cậu từng hậm hực mỗi khi thấy người đó. Một người mà lúc nhỏ, cậu từng khóc lớn khi bị người đó chọc giận. Một người mà lúc nhỏ, cậu từng thờ ơ mỗi khi được người đó quan tâm.

Lẽ nào...là thầy ấy ư?

Thầy ấy...đã biết mình trở về Mỹ rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau